Văn Tư Hoàn nghiêm mặt: “Chuyện không nên nghe ngóng thì bớt lại.”
“Đừng căng thẳng mà, tớ chỉ hỏi đại thôi.” Từ Tiếu mặc bộ đồng phục xuân thu của trường, không kéo khóa, hai tay đút túi, nở nụ cười cà lơ phất phơ.
Cô ấy mất công theo dõi như vậy, đương nhiên không phải vô cớ.
Văn Tư Hoàn không muốn nói, anh cụp mắt, đi ngang qua trước mặt cô ấy, tiếp tục xuống lầu.
Từ Tiếu đi theo sau anh, quả nhiên nảy ra ý định xấu: “Tớ đổi ý rồi. Cậu nói học kỳ này trực nhật giúp tớ, nhưng bây giờ số lượng việc tớ giúp cậu nhiều hơn chuyện này rất nhiều.”
Văn Tư Hoàn thở dài, Từ Tiếu làm việc dứt khoát, không ngờ khả năng giở trò tinh ranh cũng không kém, là một con dao hai lưỡi, vừa có lợi vừa có hại.
Số điện thoại phòng ký túc xá của Ninh Hảo và Lục Chiêu Chiêu là anh nhờ cô ấy nghe ngóng giúp.
Dù sao, một học sinh nam như Văn Tư Hoàn không tiện theo dõi hành tung của học sinh nữ.
Từ Tiếu nghe anh đề xuất điều kiện trực nhật thì lập tức đồng ý, không hỏi nguyên nhân tại sao, chỉ nói “để tớ lo hết cho”.
Dưới lầu ký túc xá nữ có một tấm bảng đen, mỗi ngày phân công dọn dẹp vệ sinh phòng ký túc xá và các lỗi bị trừ điểm đều được quản lý ký túc xá viết lên trên đó.
Các học sinh nữ khi về kí túc xá, phần lớn đều sẽ dừng lại để kiểm tra.
Lúc Ninh Hảo và Lục Chiêu Chiêu ngẩng đầu thảo luận, Từ Tiếu đứng ngay bên phải hai người.
“Kệ sách số bốn lộn xộn á? Kệ sách của tớ lộn xộn chỗ nào chứ?” Ninh Hảo nhỏ giọng hỏi.
Lục Chiêu Chiêu: “Trời, chắc chắn là phải để dựng sách lên, người bình thường đều vậy cả, cậu để ngang nên quản lý ký túc xá nhìn không quen. Sửa đi.”
Hai người vừa nói vừa đi xa, bước lên lầu.
Từ Tiếu di chuyển đến vị trí đứng vừa rồi của hai người, lướt nhìn một lượt khu vực trước mặt.
Bị trừ điểm bởi vì “kệ sách số bốn lộn xộn” chỉ có phòng 317.
Biết được số phòng thì đơn giản hơn nhiều, Từ Tiếu tìm cơ hội giáo viên quản lý ký túc xá bị học sinh gọi đi bắt thằn lằn, lẻn vào phòng quản lý, nhìn bảng biểu ghi số điện thoại được bà ấy dán trên tường.
Khi đưa số điện thoại cho Văn Tư Hoàn, cô ấy tưởng rằng đã xong việc rồi.
Nào ngờ Văn Tư Hoàn lại nhờ cô ấy giúp người giúp cho chót, cho anh một tờ phiếu xin ra ngoài.
Suy nghĩ của Văn Tư Hoàn rất đơn giản, nếu Từ Tiếu đã là người biết chuyện rồi thì không cần phải mạo hiểm tăng thêm một người biết chuyện khác nữa, có thể lợi dụng nhiều lần.
Từ Tiếu nhiệt tình trong hoạt động của trường, là cán sự của ban đối ngoại thanh niên.
Trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên là trường cấp ba có chế độ ký túc xá, trong tình huống thông thường khi ra khỏi trường phải xin phiếu từ chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp, rồi đưa cho bảo vệ giữ cổng mới được thả ra.
Ngoài ra, còn một con đường khác, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài làm việc nên trong tay các cán bộ học sinh có một số giấy phép ra ngoài bỏ trống.
Văn Tư Hoàn muốn đẩy xe ra ngoài thay lốp, nên cần có một tờ.
Từ Tiếu lập tức đồng ý, nhưng thực ra là đi theo anh để làm rõ sự việc. Hóa ra vòng một vòng lớn như vậy là vì ẩn giấu một chút mật mã tình yêu.
Bây giờ Văn Tư Hoàn ở thế yếu hơn, Từ Tiếu nắm thóp được anh, chỉ cần cô ấy nói chuyện này trước mặt Ninh Hảo, anh sẽ trở thành người kỳ lạ trong mắt cô.
“Cậu muốn thế nào?” Anh không quay đầu, vừa bước xuống lầu vừa trầm giọng hỏi.
“Cậu nhờ tớ làm giúp hai việc, tớ cũng muốn thêm một điều kiện. Mỗi ngày cậu đến lớp chiếm chỗ trước cho tớ.”
Văn Tư Hoàn nhướn mày.
Kỳ thi đại học là chọn ba môn giữa vật lý, sinh học, hóa học, lịch sử, địa lý, chính trị, giáo viên chủ nhiệm lớp vừa mới thông báo, dặn dò học sinh cân nhắc chắc chắn về môn học tự chọn của mình trong tháng đầu tiên, giáo trình giảng dạy của các môn học tự chọn được tiến hành theo hình thức trộn lớp dựa vào thứ tự trong kỳ thi chia lớp.
Anh dừng bước, hơi quay đầu lại: “Cậu chọn môn nào?”
“Hóa học, chính trị, địa lý.”
Văn Tư Hoàn mệt lòng, hoàn toàn lệch với môn anh chọn: “Tớ chọn vật lý, sinh học, lịch sử.”
“Hay là cậu suy nghĩ lại việc chọn môn?” Từ Tiếu bước nhanh, đi ngang qua anh, nhảy xuống bậc thang.
Xem ra cô ấy hạ quyết tâm rồi.
Rất phiền phức, điều này có nghĩa là Văn Tư Hoàn phải đến phòng học của môn hóa học, chính trị, địa lý chiếm chỗ cho cô ấy trước, rồi trở về lớp vật lý, sinh học, lịch sử để học bài của mình.
Cách chiếm chỗ thì không rắc rối.
Đàn chị khóa trên đã làm mẫu từ trước, trong tay các học sinh nữ đều có một bảng tên để bàn được đặt làm riêng.
Chỉ cần để lên bàn, mình có ra ngoài hoạt động thì cũng không có ai chiếm chỗ, cũng coi như thể hiện sự văn minh.
Thông thường học sinh nam không có ai chiếm chỗ cả, một mặt cảm thấy làm vậy rất õng ẹo, một mặt họ cảm thấy ngồi đâu cũng được, dù sao ai cũng sẽ có chỗ ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thỉnh thoảng xuất hiện học sinh nam dùng bảng tên chiếm chỗ như học sinh nữ thì sẽ bị những học sinh nam khác khinh thường, chế nhạo sau lưng.
Ngày ngày đi chiếm chỗ cho Từ Tiếu là một công việc rất hao mòn con người.
Văn Tư Hoàn không kiên quyết từ chối, kích động mâu thuẫn, mà muốn làm một thời gian trước, rồi tìm cơ hội trả giá với cô ấy.
Anh nói qua loa: “Ngày mai nhớ đưa bảng tên cho tớ.”
*
Văn Tư Hoàn rất muốn biết Ninh Hảo chọn ba môn nào.
Thành tích của anh ở ba môn tự chọn này đều đạt A+, chỉ cần Ninh Hảo cũng chọn cùng môn học, học sinh cùng trình độ của lớp một và lớp bốn rất có khả năng sẽ học chung một phòng.
Cùng lúc đó, anh còn muốn biết lựa chọn của Lý Thừa Dật, và không muốn học chung một lớp với anh ta.
Một tuần mới tới, tiết thứ ba của thứ hai là thời gian của môn tự chọn, Văn Tư Hoàn phải chiếm chỗ cho Từ Tiếu ở lớp địa lý trước khi đến lớp vật lý.
Để tránh ánh mắt người khác, anh là một trong ba người đầu tiên bước vào phòng học, để bảng tên của Từ Tiếu vào khu vực có tầm nhìn tốt nhất ở giữa hàng thứ ba rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi lớp địa lý, trên hành lang anh gặp được Lý Thừa Dật và một học sinh nam đang đi về phía bên này.
Tay Lý Thừa Dật cầm cuốn sách địa lý, cười đùa vui vẻ với bạn bè, ung dung bước vào phòng học.
Mấy học sinh nữ tránh né sợ bọn họ đụng trúng, chỉ có thể đi sát vào tường.
Rất tốt, xem ra anh ta sẽ không chọn sinh học.
Bình thường mọi người sẽ chọn giữa sinh học và địa lý.
Hai môn học này có thể hoàn thành chương trình vào năm lớp mười một, giảm bớt gánh nặng cho lớp mười hai. Mặc dù tỷ lệ liên quan đến chuyên ngành thấp, nhưng chỉ cần chọn song song với vật lý và lịch sử có độ phủ sóng chuyên ngành cao, lúc điền nguyện vọng, số lượng chuyên ngành có thể chọn vẫn đạt được trên 99%.
Văn Tư Hoàn bước nhanh vào lớp vật lý, người trong phòng học cũng không tính là nhiều.
Anh tìm một chỗ ngồi ở chính giữa, hàng dưới.
Mùa hè tiếng ve kêu râm ran, ngồi cạnh cửa sổ và cạnh lối đi không phải lựa chọn sáng suốt.
Khoảng năm phút sau, Ninh Hảo và một bạn học nữ lạ mặt, có chiều cao thấp hơn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên cùng nhau bước vào phòng học.
Từ đó có thể thấy, Lục Chiêu Chiêu không chọn vật lý.
Tầm mắt của Ninh Hảo nhìn lướt qua khu vực chính giữa một lát, nơi đó bị người và bảng tên chiếm gần hết rồi, đã không còn hai chỗ cạnh nhau nữa.
Cô lấy lui làm tiến, chỉ trỏ một chút với bạn học nữ bên cạnh.
Tóc đuôi ngựa hai bên ngồi xuống bên rìa hàng thứ tư, Ninh Hảo ngồi cạnh cô ấy, ở cửa sổ sát hành lang.
Nhìn từ chỗ ngồi của Văn Tư Hoàn, là một bóng lưng chếch về phía sau.
Một mảng da trắng trẻo ở phần cổ, nằm bên dưới mái tóc đuôi ngựa của cô gái trông rất chói mắt, khiến cô trở nên điềm đạm hiếm thấy.
Cô ngẩng đầu lên, lúc tầm nhìn nâng cao thì mái tóc lay động, cô phát hiện gió của máy lạnh thổi thẳng về phía mình mới biết đã chọn sai chỗ.
Các học sinh ngồi về chỗ, giáo viên bước lên bục giảng.
*
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, Văn Tư Hoàn càng bận rộn hơn. Anh phải đi thu lại bảng tên của Từ Tiếu ở lớp địa lý, rồi đến lớp hóa học chiếm chỗ cho cô ấy, sau đó bản thân lại chạy vội đến lớp sinh học.
Đoạn đường đi tới những phòng học này không hề tiện đường, anh tự cảm thấy mình như một trái bóng bị đá tới đá lui trong tòa nhà dạy học.
Cuối cùng khi tới lớp sinh học thì cũng đã chẳng còn bao nhiêu chỗ ngồi để chọn nữa.
Càng nhức mắt hơn là tại khu vực chính giữa hàng thứ năm trong phòng học, Ninh Hảo và Lý Thừa Dật ngồi cạnh nhau.
Cô đang chia một cây kẹo bạc hà với bạn học cùng lớp ngồi ở trước sau trái phải, Lý Thừa Dật cũng nằm trong đối tượng được chia sẻ.
Ánh mắt của Văn Tư Hoàn không dừng lại quá lâu ở chỗ bọn họ, anh chọn một vị trí trong góc hàng cuối cùng.
Anh thầm nghĩ, nếu Lý Thừa Dật vừa chọn địa lý vừa chọn sinh học, lẽ nào muốn coi lớp mười hai là gap year (*)?
(*) Gap year: Là khoảng thời gian “tạm dừng” sau một quá trình học tập hoặc làm việc nhằm mục đích nghỉ ngơi, khám phá bản thân hoặc thực hiện một số kế hoạch còn dang dở. Gap year thường xảy ra khi học sinh chuyển cấp từ cấp ba lên đại học, một quãng nghỉ giữa giờ trước khi bước vào môi trường giáo dục cao hơn của học sinh cấp ba. Gap year vốn dĩ là khoảng thời gian học sinh, sinh viên nghỉ ngơi, tách biệt khỏi việc học.
Có phải anh ta chuẩn bị ra nước ngoài học chính quy…
Trên đường từ căn tin về phòng học, Văn Tư Hoàn đứng từ xa nhìn thấy Từ Tiếu đang đi phía trước, chỉ một mình cô ấy.
Phần lớn học sinh nữ trong trường đều chơi theo từng cặp, riêng Từ Tiếu thường xuyên một mình ôm bình giữ nhiệt, bước đi vội vã, toát ra khí thế của người dày dặn kinh nghiệm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bảng tên kia của cậu làm ở đâu vậy?” Văn Tư Hoàn đuổi theo cô ấy.
“App màu cam. Sao thế? Cậu muốn làm?”
“Cậu làm thêm hai cái nữa đi, sử dụng luân phiên, mất công hết tiết tớ chạy không kịp. Số tiền này tớ trả cho.”
“Bỏ đi.” Từ Tiếu hào phóng xua tay: “Hai đồng một cái, còn freeship.”
Văn Tư Hoàn không kiên trì nữa, anh dừng lại ba giây rồi nói tiếp: “Cậu làm giúp tớ ba cái nữa đi, viết tên của “Ninh Hảo”.”
“Ồ, tớ nói mà.” Từ Tiếu nhìn anh với ánh mắt sâu xa khó lường: “Vậy có phải thành tích của cậu đã tốt hơn rồi không? Ninh Hảo nói cô ấy không có hứng thú với mấy chàng trai có thành tích tệ hơn mình.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Câu này ai cũng biết hết rồi sao?
Văn Tư Hoàn không quan tâm đến chuyện này cho lắm, nói chung anh không có ý định để Ninh Hảo biết rõ sự tồn tại của mình.
Có điều, nó đã nhắc nhở anh phải dành thời gian xử lý tên nhóc Trần Trí Viễn lớp 10/7 kia.
*
Văn Tư Hoàn không ngốc đến mức đi dọa nạt một người còn tự lộ thân phận trước mặt người đó.
Văn Tư Hoàn đã nhắm vào chỗ ngồi của Trần Trí Viễn từ lâu rồi.
Tuần này đổi chỗ theo tổ, đúng lúc cậu ta đổi đến vị trí cạnh cửa sổ gần hành lang.
Lúc nghỉ trưa, đám học sinh gần như đều không về lớp, trong phòng học chỉ có vài người ngồi.
Văn Tư Hoàn ném một bức thư lên bàn của Trấn Trí Viễn qua khe hở cửa sổ, tốc độ di chuyển không hề chậm lại, anh đi ngang qua đó.
Không ai để ý đến hành động nhỏ này.
Sau đó, anh đi vòng sang bên cạnh bức tường bên ngoài của tòa dạy học và nghiên cứu hóa học đối diện. Anh đứng trong bóng cây, yên lặng chờ đợi Trần Trí Viễn xuất hiện.
Trần Trí Viễn trở về phòng học, mở bức thư ra, quả nhiên cậu ta cũng mở cửa sổ ra theo phản xạ, kiểm tra xem có người lạ nào đáng nghi không theo bản năng.
Văn Tư Hoàn xoay người đi qua tòa nhà thí nghiệm dành cho các môn tự nhiên, rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Trần Trí Viễn, đi về lớp của mình bằng một đường khác xa hơn.
Nội dung bức thư anh gửi cho Trần Trí Viễn là:
Tôi biết cậu phá hoại xe đạp của Ninh Hảo.
Tôi có video làm bằng chứng.
Nếu cậu không muốn tôi tố cáo lên phòng giáo vụ.
Tám giờ tối thứ bảy gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại: 62****57.
Số điện thoại này là số của bốt điện thoại công cộng gần nhà của Văn Tư Hoàn, không thể tìm được thông tin cá nhân của anh.
Bảy giờ rưỡi tối thứ bảy, anh lấy lý do phải đến nhà bạn cùng lớp hoàn thành bài tập nhóm để ra ngoài.
Trước khi đi, anh mượn bút ghi âm mà chị hai thường dùng để hỗ trợ việc ghi chép lúc đi học.
Đúng tám giờ, chuông điện thoại vang lên.
Văn Tư Hoàn cầm ống nghe, không phát ra tiếng, chỉ đặt bút ghi âm giữa ống nghe và tai mình.
Đối diện chần chừ giây lát, là người không kiên nhẫn trước: “Tôi là Trần Trí Viễn, cậu là ai?”
“Quạ. Chuyên mang đến điềm xấu cho cậu.”
Chuyện cười cảm lạnh này là gì vậy! Trần Trí Viễn nhất thời cạn lời.
“... Cậu muốn làm gì?”
“Ngày mai theo dự báo thời tiết, từ chiều đến tối sẽ có mưa bão. Đúng chín giờ, cậu đứng dưới mưa mười phút ở chính giữa khoảng sân của lớp 10/2 và lớp 10/5, mặt hướng về tòa nhà đồng hồ của trường, cậu có thể nhìn thấy thời gian. Tôi chỉ có yêu cầu này.”
“Cậu bị bệnh à?”
“Tôi chỉ là một người thích giở trò xấu xa như cậu thôi. Cậu đâm thủng bánh xe đạp của Ninh Hảo, lẽ nào không phải vì thích chơi khăm à?”
Trần Trí Viễn im lặng.
Văn Tư Hoàn ung dung nói: “Nếu không phải cậu chơi khăm, mà có ý đồ gây nên tai nạn xe, vậy tôi phải báo cáo lên nhà trường rồi.”
“Không, không, không.” Trần Trí Viễn hoảng hốt phủ nhận: “Tôi chỉ đùa thôi.”
Cậu ta giằng co thêm vài giây, ngẫm thấy chỉ là dính mưa một trận, cũng không tổn thất gì lớn.
Chín giờ vẫn chưa hết tiết tự học buổi tối, đứng hứng mưa ở giữa sân ngoài khu phòng học có thể sẽ thu hút người ta vây xem, nhưng buổi tối chủ nhật ở trường không có giáo viên, chỉ có học sinh lớp mười và một số học sinh lớp mười một ở lại ký túc xá. Sau khi mọi chuyện xảy ra, có người hỏi tới thì cậu ta chỉ cần bịa ra mấy ly do như “hành vi nghệ thuật” là được.
Nói chung nam sinh đến tuổi dậy thì làm ra mấy chuyện kỳ lạ hoang đường không thiếu.
Sau khi cân bằng lợi hại, cậu ta đưa ra quyết định, xác nhận với đối phương lần nữa: “Nếu tôi làm xong, cậu sẽ tha cho tôi chứ?”
“Tôi nói lời giữ lời.” Văn Tư Hoàn trầm giọng nói: “Có điều, cậu cũng phải giữ lời, mười phút, cho dù ai đến khuyên ngăn, thiếu một phút cũng không được.”
“Biết rồi.”
Giọng điệu nghĩa khí ngút trời kia.
Giống như cậu ta vừa mới đạt được hiệp định quân tử vậy.