Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 87

Sau này anh thận trọng dè dặt hơn nên không còn tai nạn bất ngờ nữa.

Việc chiếm chỗ thay hai cô gái đã trở thành trạng thái thường ngày, không còn lúc nào cũng cảm xúc phập phồng nữa. Tinh thần và sức lực của Văn Tư Hoàn lại trở về việc học tập.

Bởi vì đầu năm học mới tiến hành kỳ thi chia lớp, tháng mười có một kỳ nghỉ phép, thời gian lại hơi ngắn nên kỳ thi tháng theo thường lệ của tháng mười bị hủy bỏ, bởi vì kỳ thi giữa kỳ vào tháng mười một quan trọng hơn, đặc biệt là môn tự chọn.

Đánh giá điểm số của môn học tự chọn sau mỗi kỳ thi lớn có thể sẽ có thay đổi, kỳ sau bắt buộc phải chuyển sang lớp học có cấp bậc khác.

Văn Tư Hoàn hơi áp lực, anh đoán kỳ thi lần này cạnh tranh sẽ càng thêm ác liệt. Có rất nhiều người thi lên cấp ba xong, suốt mùa hè ăn chơi điên cuồng, nhất thời không tìm lại được trạng thái thi cử, nhưng lần thất bại trong kỳ thi chia lớp đã khiến bọn họ cảnh tỉnh.

Thời gian hoạt động buổi chiều, anh không hề ra khỏi phòng học.

Vào buổi chiều trước kỳ thi giữa kỳ một ngày, Từ Tiếu ôm ly giữ nhiệt ngồi đối diện trước bàn anh, cười hì hì giễu cợt: “Lúc nào cũng thấy cậu đang giải đề, là thật sự muốn vượt qua cậu ấy à?”

Văn Tư Hoàn ngước mắt lên thì phát hiện Từ Tiếu mượn cơ hội nói chuyện, đang cố gắng nhìn dòng chữ nhỏ ở góc trang sách của anh.

Anh dứt khoát đưa cho cô ấy xem: “Muốn biết tớ làm môn gì thì cứ hỏi là được rồi, không cần giở trò.”

Từ Tiếu quả thực có suy tính riêng, thường ngày cô ấy ôm ly lượn khắp phòng học nhìn như đi dạo nhưng thực ra là đang tìm cơ hội biết người biết ta, thăm dò người khác có đang làm sách bài tập nào mà mình không có không.

Cô ấy không thăm dò được của Văn Tư Hoàn, bởi vì anh rất ít khi ra khỏi phòng học, mà lúc rời khỏi phòng học không phải đóng sách lại thì cũng là mang theo bên người.

Anh vạch trần không chút nể tình khiến cô ấy ngại ngùng.

Từ Tiếu cười gượng nói: “Đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử được không hả?”

“Quang minh lỗi lạc chút đi, Từ Tiếu.” Anh lạnh lùng nói.

Từ Tiếu nhớ tên sách rồi, cô ấy đảo mắt đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên ngừng lại: “Tặng cậu một tình báo. Ninh Hảo bị sốt rồi.”

Văn Tư Hoàn lại ngẩng đầu lên.

Từ Tiếu bổ sung tiếp: “Nghỉ trưa tớ nhìn thấy cậu ấy đến phòng y tế đo nhiệt độ, bác sĩ cho cậu ấy uống thuốc ibuprofen (*) rồi.”

(*) Thuốc ibuprofen: Thuốc kháng viêm không steroid, có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.

“Vậy cậu bệnh gì?”

Từ Tiếu nói năng ngay thẳng: “Tớ ăn no rồi, đi lấy thuốc tiêu hóa.”

Anh đoán cô ấy nhìn thấy Ninh Hảo bước vào phòng y tế nên mới đi theo thăm dò, đúng là thích lo chuyện bao đồng.

Văn Tư Hoàn bình tĩnh: “Chắc là cậu ăn no lắm nhỉ.”

Từ Tiếu lắc lư đầu, mỉm cười đắc ý bước đi xa, anh cũng hết cách với cô ấy.

Người đi rồi, Văn Tư Hoàn có hơi lo lắng.

Ngày mai phải thi rồi, hôm nay cô lại sốt, đây không phải dấu hiệu tốt.

Nếu Ninh Hảo thi không tốt, thành tích giảm sút, không học chung lớp với anh nữa sẽ khiến anh cảm thấy rất đáng tiếc.

*

Ngày có bảng điểm kỳ thi giữa kỳ trùng hợp lại là ngày mười một tháng mười một.

Chắc sau kỳ thi để tâm trạng thoải mái nên nhà trường có hoạt động liên hoan dưới danh nghĩa mừng ngày độc thân.

Trước thời khắc nhận được kết quả luôn có người vui người buồn, nhưng buồn cũng chỉ một chốc mà thôi, buổi chiều nhận được bảng điểm, đến tối thì những muộn phiền khi thi không tốt đã biến mất gần hết, bầu không khí cả trường chuyển thành vui vẻ sôi động.

Văn Tư Hoàn tiến bộ hai bậc so với lần trước, môn tự chọn vẫn toàn là A+, xếp hạng tăng lên chủ yếu nhờ ba môn chính, lần trước là hạng bảy toàn khối, lần này là hạng năm.

Tạm thời anh vẫn chưa biết thành tích của Ninh Hảo.

Buổi tối thứ hai, người của lớp bốn và lớp một không có cơ hội gặp mặt nhiều, chỉ có thể đợi ngày hôm sau trực tiếp gặp trên lớp, nghe theo lệnh trời.

Một đêm này anh ngủ không ngon chút nào.

Sáng thứ ba cũng không có tiết tự chọn, chỉ hai chữ thôi, “chịu đựng”.

Nhưng tiết đầu tiên buổi sáng là thể dục, con trai và con gái tách ra, học chung với lớp khác. Lớp một và lớp bốn có chung giáo viên thể dục.

Nhóm học sinh nam bị kéo đi chạy bộ trên đường chạy cao su, di chuyển đến vị trí đặc biệt có thể nhìn thấy các học sinh nữ trải đệm để gập bụng trên bãi đất trống trước sân thể dục.

Văn Tư Hoàn xác định vị trí của Ninh Hảo, tóc cô cắt ngắn hơn một chút, bây giờ vừa mới qua vai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một tiếng còi vang lên.

Anh di chuyển tầm mắt, tập trung chạy về trước.

Nhìn sắc mặt và tần suất động tác của cô, chắc cô không còn bệnh nữa.

Suốt cả ngày hôm nay, dựa theo yêu cầu, mọi người tự sắp xếp thời gian đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện về thành tích của mình.

Văn Tư Hoàn qua đó lúc nghỉ trưa.

Khoảng thời gian này người tới đông nhất, học sinh đến sau chưa được vào văn phòng, đứng xếp hàng bên cạnh bức tường ngoài cửa, anh cũng xếp ở cuối hàng.

Người đứng cuối hàng lúc trước là Từ Tiếu đang vui mừng đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Có thể tiết lộ không? Lần này cậu hạng mấy vậy?”

Thường ngày Văn Tư Hoàn thấy thái độ yêu chiều của giáo viên bộ môn đối với Từ Tiếu, đoán cô ấy cũng nằm trong nhóm dẫn đầu.

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô ấy, ắt hẳn thi rất tốt, thế là anh chiếu tướng: “Cậu nói trước đi.”

“Nói cùng lúc, giơ tay.” Từ Tiếu nói: “Tớ đếm một hai ba.”

Cả hai cùng vào tư thế chuẩn bị: “Một, hai, ba!”

Hai người đều không xòe tay ra.

Văn Tư Hoàn nói: “Tớ biết cậu sẽ giở trò mà. Trẻ con.”

“Vậy cậu đừng trẻ con giống tớ chứ. Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, biết không hả? Cậu còn trẻ con hơn cả tớ! Lại lần nữa, không ai được giở trò hết. Một, hai, ba!”

Văn Tư Hoàn giơ số “năm”, Từ Tiếu giơ số “tám”.

“Hừ.” Cô gái không còn vui vẻ như vừa nãy nữa.

Văn Tư Hoàn cười nhạo cô ấy thể hiện hết cảm xúc lên mặt, cứ như mấy nhân vật hoạt hình vậy: “Cậu là hạng nhì trong lớp chúng ta?”

“Có thể, tớ chưa chắc.”

Từ khi bộ giáo dục quy định không được phép công bố thứ hạng, việc nghe ngóng thành tích của người khác luôn là một nan đề, phần lớn thời gian chỉ có thể dựa vào mối quan hệ mở miệng hỏi, đối phương cũng có thể từ chối tiết lộ.

“Người đẹp nhà cậu lần này đứng thứ mấy?”

Cách xưng hô này rất mới mẻ, Văn Tư Hoàn phản ứng chậm hai giây mới ý thức được cô ấy đang hỏi Ninh Hảo.

“Tớ không biết.” Anh nói thật.

Từ Tiếu tặc lưỡi: “Cậu hơi nhát gan.”

Nguyên nhân không đi xây dựng quan hệ với Ninh Hảo, nói ra thật vi diệu.

Từ nhỏ cô và Lý Thừa Dật đã là hàng xóm, bây giờ lại học cùng lớp, quan hệ rất tốt. Ninh Hảo có thể sẽ biết một chút tình hình về gia đình của Lý Thừa Dật.

Văn Tư Hoàn cảm thấy bản thân không cần thiết phải hèn mọn đến mức xuất hiện trước mặt cậu ấm cô chiêu, như bà Lưu đến nhà làm thân vậy. Huống hồ người ta chưa chắc muốn nhận mối quan hệ thân thiết này đâu.

Nếu anh quen thân với Ninh hảo, nói chuyện nhiều sẽ khó đảm bảo không bị vạch trần. Đến lúc đó Lý Thừa Dật nhìn anh như thế nào? Ninh Hảo nhìn anh ra sao? Lỡ như người lớn trong nhà biết chuyện rồi, sẽ nghĩ anh như nào?

Sinh ra rất nhiều thị phi.

Bây giờ quan tâm chăm sóc cô từ xa, là khu vực an toàn của anh.

Đến lượt Văn Tư Hoàn vào văn phòng nói chuyện.

Thầy Trương giáo viên chủ nhiệm lớp và anh không có nội dung mang tính cụ thể nào để nói, ông ấy rất hài lòng về anh, chỉ có mỗi cổ vũ: “Lần sau thi tiến bộ thêm nữa, giành vinh quang về cho lớp chúng ta.”

Văn Tư Hoàn nghe được ý trong lời nói: “Top bốn đều là lớp một ạ?”

Thầy Trương lắc đầu: “Hạng hai là lớp ba, bỗng dưng xuất hiện ra một người.”

Văn Tư Hoàn hỏi tiếp: “Hạng nhất là ai ạ?”

Thầy Trương hút miếng thuốc, chậm rãi nhả khói và cười nheo mắt nhìn anh nhưng không nói gì, ý là câu hỏi của anh đã quá phận rồi, ông ấy không thể nói.


Văn Tư Hoàn phì cười: “Hạng nhất có gì không thể nói chứ, còn sợ em ám sát ạ?”

Thầy Trương cười toét miệng, cũng cảm thấy mấy năm gần đây những quy định thần hồn nát thần tính này rất chuyện bé xé ra to.

“Chính là cô gái lớp một kia, Xe đạp.”

Văn Tư Hoàn lại ngẩn người, không ngờ có thể dùng “Xe đạp” để thay cho Ninh Hảo.

Cũng đúng, Ninh Hảo ngoại trừ đặc điểm thành tích tốt này, lần đầu tiên được toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường biết đến cũng vì chuyện xe đạp kia.

Khi biết được tổng điểm ba môn chính của cô là hạng nhất, anh yên tâm được một nửa.

Ít nhất chứng minh đổ bệnh không ảnh hưởng đến việc phát huy của cô trong kỳ thi.

Hai ngày sau, anh tiếp tục được nhìn thấy Ninh Hảo ở ba phòng học kia như ước nguyện, mọi thứ vẫn như cũ.

Đối với Ninh Hảo mà nói, người chiếm chỗ cho mình cũng không hề biến mất, vẫn như mọi khi.

*

Sau tiết tự học buổi tối, Văn Tư Hoàn đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì để sáng mai ăn sáng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chín giờ rưỡi hết tiết học, đến mười giờ đúng thì tắt đèn. Trong nửa tiếng đồng hồ này có rất nhiều người vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, lúc thanh toán thì đứng xếp hàng ở gần quầy thu ngân.

Vừa rồi anh nhận ra người xếp phía trước mình là Lục Chiêu Chiêu, mà đứng phía trước cô ấy, Ninh Hảo đang ôm một túi lớn khăn giấy, bên trong là sáu túi nhỏ, còn cả một hộp viên giặt quần áo, mùi hoa hồng mát lạnh.

Các học sinh nữ vừa xếp hàng vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Giọng nói của Ninh Hảo rất đặc trưng, âm sắc ngọt ngào, mang theo giọng điệu mềm mại uyển chuyển đặc trưng của khu Ngô Ngữ, chỉ cần nghe sẽ cảm thấy tính cách của cô rất tốt.

Nhưng trong bài đăng của cô khi bị đăng lên Bot lúc trước lại có vẻ hung dữ, rất có tính công kích.

Không biết đâu mới là dáng vẻ chân thực của cô.

Lục Chiêu Chiêu hỏi: “Ba môn chính của Lý Thừa Dật xếp thứ mấy thế?”

Ninh Hảo nói: “Chuyện này tớ đâu có biết.”

Lục Chiêu Chiêu: “Kỳ lạ ghê, quan hệ của các cậu tốt như vậy, cho dù chỉ là bạn bè, cậu ấy không nói mà cậu cũng không hỏi à.”

Ninh Hảo: “Tại sao phải hỏi chứ? Dù sao chắc chắn không thi tốt bằng tớ, vậy tớ cố ý hỏi người ta làm gì, người ta không cần mặt mũi chắc?”

Lục Chiêu Chiêu: “Nếu nói như vậy thì toàn khối đều không có ai thi tốt bằng cậu, cậu không tò mò hả?”

Ninh Hảo: “Đúng vậy, tớ không tò mò với những chuyện không nên tò mò.”

Lục Chiêu Chiêu: “Ngày mai tớ tự đi hỏi cậu ấy, cược năm tệ, cậu ấy chắc chắn sẽ nói. Cậu ấy không phải người thích mặt mũi, cho dù thi hạng nhất từ dưới lên cậu ấy vẫn vui vẻ.”

“Cậu ấy sẽ thi không quá tệ đâu, trí nhớ tốt như thế mà.” Ninh Hảo nói xong câu này thì đưa thẻ học sinh vào máy để thanh toán.

Hai người sóng vai nhau ra ngoài, tiếng nói chuyện ngày càng xa.

Trí nhớ tốt?

Văn Tư Hoàn hơi lo lắng, vậy tai nạn bất ngờ lần trước, Lý Thừa Dật sẽ nhớ rõ chứ. Hai người cũng cùng nhau học tiết thể dục, cùng chơi bóng, anh ta liệu có ấn tượng với anh không?

*

Trí nhớ của anh ta tốt, đây là lần đầu tiên anh nghe nói.

Văn Tư Hoàn không hiểu gì về Lý Thừa Dật, ngoại trừ thứ dễ nhận thấy nhất - tướng mạo.

Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì hai người cũng tính là họ hàng thân thích, nhưng hai người lại có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.

Lý Thừa Dật có một khuôn mặt ngắn và nhỏ, phân loại theo cách nói thịnh hành của con gái thì là chàng trai tuấn tú hệ mèo.

Văn Tư Hoàn có gương mặt thon dài, ngũ quan góc cạnh, đẹp trai theo kiểu rất có khí thế, hốc xương lông mày cao khiến người ta không dám lại gần, thực ra dưới đường nét sắc bén ấy lại là sự dịu dàng.

Rõ ràng anh nhỏ hơn Lý Thừa Dật mấy tháng, nhưng trông chững chạc hơn anh ta.

Có lẽ vì thiếu sự thân thiện, nên học sinh nữ sẽ không xoay quanh anh.

Điều này vừa đúng ý anh, bởi vì anh ghét ồn ào.

Giờ nghỉ trưa, anh thà vùi đầu vào giải đề chứ không muốn ứng phó với những học sinh nữ nói líu lo mãi không ngừng kia.

Học mệt rồi thì anh sẽ nằm lên bàn ngủ, nhưng không hề ngủ say.

Bài hát được phát trên loa loáng thoáng truyền vào tai anh.

Thông thường khoảng thời gian buổi trưa này là hoạt động yêu cầu bài hát, những lời nhắn gửi như “người này yêu cầu bài hát tặng cho ai đó, chúc ai đó thi cử thuận lợi”, giống như đọc kinh vậy, bình thường cũng sẽ chẳng có ai nghiêm túc nghe, chỉ mong nhanh chóng đọc xong để phát bài hát.

Nhưng vào ngày hôm nay, Văn Tư Hoàn may mắn không bỏ lỡ tin tức quan trọng nhất.

Coi như có duyên.

Học sinh nữ ở đài phát thanh đọc: “Tiếp theo đây là một bức thư giấu tên, để lại lời nhắn là: “Cảm ơn người tốt bụng đã sửa xe giúp tôi, để tôi cảm thấy được may mắn ghé thăm. Nếu như có thể, xin hãy gọi điện cho tôi một lần, lần trước không phải tôi nghe máy”. Woa, cảm giác như có một câu chuyện đặc sắc phía sau nha. Chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe bài hát “Cookie yêu đương may mắn” tràn đầy sức sống này nào.”

Văn Tư Hoàn ngồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Tuy rằng biết bài hát được phát là người bạn ở đài phát thanh chọn ngẫu hứng, nhưng chọn trúng bài hát có từ khóa “yêu đương” quan trọng như vậy vẫn khiến người ta không kiềm được trái tim rung động.

Gọi lại lần nữa rất dễ dàng, nhưng khó khăn là.

Chín tiếng từ buổi trưa đến khi kết thúc tiết học môn tự chọn buổi tối này phải vượt qua như thế nào đây.
Bình Luận (0)
Comment