Chờ đợi tiếng tút tút vang lên lần hai, điện thoại được nối máy.
Giọng nói trong điện thoại của cô gái đối diện rất duyên dáng: “Tôi là Ninh Hảo, xin hỏi bạn tìm ai?”
“Yêu cầu bài hát cho tớ, có chuyện gì không?” Giọng nói của Văn Tư Hoàn nghe có vẻ lạnh nhạt, không chút ấm áp, anh không dám thể hiện nội tâm kích động của mình.
Cô khựng lại giây lát, nhỏ giọng hơn như đang trốn tránh bạn cùng phòng: “Cậu có thể không nói cho tớ biết mình là ai, nhưng tớ có một số vấn đề.”
Văn Tư Hoàn nói: “Cậu hỏi đi.”
“Cậu học lớp bọn tớ sao? Sao cậu phát hiện xe tớ hỏng? Cậu và người uy hiếp cậu bạn lớp bảy đi dầm mưa kia là cùng một người ư? Có phải cậu cũng chiếm chỗ cho tớ không? Tại sao cậu phải trốn trong chỗ tối? Cậu mong tớ báo đáp gì cho cậu?”
Quả thật là “một số” vấn đề.
Nổ ra như pháo liên hoàn vậy, như sợ chỉ nói chậm một chút thôi là anh sẽ lảng tránh vấn đề, tắt điện thoại đi.
Văn Tư Hoàn suýt bật cười, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thường ngày cô và Lý Thừa Dật cũng nói chuyện như vậy sao? Chẳng trách trí nhớ tốt, phải một hơi nhớ hết nhiều vấn đề thế này không phải chuyện dễ dàng đâu.
Anh đợi cô hỏi xong, mới chậm rãi lựa chọn câu hỏi để trả lời: “Sửa xe, chiếm chỗ, bắt người quấy rối cậu dầm mưa đều là tớ. Không có lý do đặc biệt gì cả, chỉ giúp đỡ mà thôi. Nhưng tớ sợ giao tiếp, cũng không muốn tốn công sức kết bạn, càng không muốn có gánh nặng. Con người của tớ tùy hứng, có thể ngày nào đó sẽ không chiếm chỗ giúp cậu nữa, cậu đừng ôm hy vọng về tớ.”
Anh nói những khả năng xấu ra trước vì anh từng đang tính đến sau này nếu cuộc thi toán diễn ra, anh sẽ phải rời trường để đi tập huấn. Theo quan sát của anh, Ninh Hảo không tham gia bất kỳ cuộc thi nào cả, chỉ tập trung vào chương trình học tập bình thường.
Đến khi đó người chiếm chỗ giúp cô đột nhiên biến mất, nói không chừng cô sẽ liên hệ hai chuyện lại với nhau.
Trong khối chỉ có nhiêu đó người tham gia cuộc thi, phạm vi của kẻ tình nghi bỗng chốc được thu nhỏ rất nhiều.
Ninh Hảo không dễ lừa gạt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã sắp xếp rõ ràng những vấn đề anh tránh né: “Không nói tớ biết cậu học lớp nào thì thôi vậy, tớ cũng không muốn tốn công kết bạn, cho nên càng không muốn trả nợ ân tình.”
Văn Tư Hoàn hiểu ý cô.
Những học sinh nữ hiếu thắng có một điểm chung, Từ Tiếu cũng thế, cô ấy làm gì cũng yêu cầu trả giá một cách đường hoàng ngay thẳng, nhưng lại kiên trì không nhận thưởng nếu không xứng đáng, tính toán rất rõ ràng, hai bên đều không nợ nhau.
“Cậu là học sinh giỏi, tớ còn mong mỏi được gì chứ? Nếu cậu đồng ý, thỉnh thoảng cho tớ mượn vở ghi chép để xem, để lại chung với bảng tên, tớ sẽ trả lại cho cậu ngay ngày hôm đó.” Anh suy nghĩ, trao đổi học tập là chủ đề an toàn ít bị thất bại nhất.
“Được.” Ninh Hảo lại nói: “Cậu có thể để lại số điện thoại cho tớ không?”
Văn Tư Hoàn không vội vàng từ chối.
“Cậu biết số của tớ, chỉ cậu có thể liên lạc được với tớ, nhưng tớ không thể liên lạc được với cậu, đâu thể lần nào cũng đến đài phát thanh yêu cầu bài hát đúng chứ?”
Hóa ra logic của cô vẫn xuất phát từ nguyên tắc công bằng.
Bạn biết của tôi, cho nên tôi phải biết của bạn.
Ninh Hảo lại nói: “Nếu cậu không muốn cho tớ biết số điện thoại phòng ký túc xá của mình, vậy có thể đưa số di động cho tớ. Tớ sẽ không gọi cho cậu lúc lên lớp đâu.”
Cô rất thông minh, đã nghĩ đến chỉ cần biết số điện thoại phòng ký túc xá sẽ rất dễ nghe ngóng được số phòng và người ở bên trong.
Không phải anh không muốn cho cô, mà do anh không có điện thoại di động.
Trường học có quy định thời gian lên lớp là từ bảy giờ sáng đến chín rưỡi tối không được mang theo di động vào khu dạy học, nhưng nếu sau khi tan học mà vẫn không cho sử dụng di động thì lại có phần không hợp tình hợp lý. Vì vậy nên khi ra bên ngoài lớp học vẫn có rất nhiều học sinh sử dụng di động.
Lúc trước Văn Tư Hoàn chỉ cảm thấy không cần thiết nên không hề nhắc tới với gia đình.
Anh không ngờ hiện giờ nó lại trở thành món đồ không thể thiếu.
“Ừm…” Văn Tư Hoàn chống lại cám dỗ: “Tớ không thích nói chuyện với người khác.”
“Tớ biết cậu không thích.” Ninh Hảo bình tĩnh nói: “Nhưng tớ lấy số của cậu không phải để nói chuyện với cậu, chỉ đề phòng có chuyện gấp cần liên lạc mà thôi. Trên thế giới này luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, tớ biết số điện thoại khẩn cấp 120 đâu phải để tìm cơ hội nói chuyện với nhân viên y tế, có đúng không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Tư Hoàn cười trong im lặng, cô đang đánh tráo khái niệm.
“Cậu có chuyện khẩn cấp gì? Bánh xe lại đột nhiên xẹp rồi à? Tớ không sản xuất lốp dự phòng đâu.”
Ninh Hảo nghe được anh đang nói đùa, cho rằng thái độ của anh không hề kiên quyết, bèn nói tiếp: “Chẳng hạn như tớ bị bệnh xin nghỉ phép mà cậu không biết, còn chiếm chỗ cho tớ, đến lúc đó tớ không xuất hiện, chỗ ngồi chính giữa phòng lại để bảng tên của tớ, có phải hơi khoa trương không?”
Ví dụ này thực sự không thể phản bác được.
Cô lại nói: “Còn nữa, nếu tớ vắng mặt nhưng cậu lại trả vở ghi chép cho tớ, để ở chỗ mà không có người nhận rồi bị mất, vậy có phải hậu quả nghiêm trọng không?”
Văn Tư Hoàn nghe hiểu ý của cô, Ninh Hảo không thể chắc chắn chỗ ngồi của cô nhất định sẽ ngồi chung với bạn cùng lớp, giống như lý do cô nói với Lý Thừa Dật lúc trước vậy, người chiếm chỗ có thể là học sinh của lớp này, cũng có thể là học sinh sử dụng phòng học vào tiết trước.
Anh không thể nói cô vắng mặt hay không anh đều sẽ biết, như thế khác gì giúp cô thu nhỏ phạm vi rồi.
“Được thôi. Nhưng phải đợi đến thứ sáu, tuần này tớ không mang điện thoại. Cậu đưa số cậu cho tớ trước đi.”
“Hả? Sao lại là tớ đưa trước?” Cô lộ ra vẻ ấm ức như bị bắt nạt.
Văn Tư Hoàn cười bất lực: “Tớ không lừa cậu đâu. Lừa cậu thì tớ cũng chẳng được lợi ích gì.”
Ninh Hảo suy nghĩ rồi nói: “Vậy được, tớ nói cậu biết.” Cô đọc số di động, Văn Tư Hoàn mượn cuốn sổ ghi chép của bạn cùng phòng. Sau đó cô nói: “Tớ thể hiện thành ý tin tưởng cậu trước rồi. Nếu sau này nghe thấy thông tin sai lệch hoặc gặp phải chuyện gì lo lắng, cậu cũng phải tin tưởng tớ, được không?”
Quả là trao đổi đồng giá, một lần cũng không thiếu được.
Văn Tư Hoàn đồng ý: “Được.”
“Thật sao?” Ninh Hảo không cho anh nói qua loa: “Chẳng hạn như cậu nghe nói tớ từ chối quà tặng, xem thường người khác, thì vẫn sẽ tin tưởng tớ chứ không cảm thấy tớ bị người ta trả thù là xứng đáng chứ?”
“Ừ, vốn dĩ tớ chưa từng nghĩ như thế. Chuyện đó không quan trọng, nếu là chuyện vô cùng quan trọng, tớ sẽ hỏi cậu, ưu tiên tin tưởng cậu.”
Cô có qua có lại: “Vậy lỡ như sau này giữa chúng ta có hiểu lầm, tớ cũng sẽ nghe cậu giải thích, ưu tiên tin tưởng cậu.”