Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Văn Tư Hoàn dọn dẹp hành lý trong phòng ngủ.
Đào Như Mẫn xuất hiện khoanh tay dựa vào cửa, chỉ vào mấy bộ đồ cotton mà anh vừa mới gấp vào trong vali: “Đừng mang theo bộ này, con mặc đồng phục mùa đông của trường đi. Một là để nhắc nhở bố con, con cũng dựa vào bản lĩnh của mình thi vào tốp học sinh giỏi của trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên. Hai là để ám chỉ cho ông ta, ông ta không đưa đủ tiền để mua đồ cho con, khiến con chỉ có thể suốt ngày mặc đồng phục trường.”
Văn Tư Hoàn cụp mắt, động tác trong tay chậm lại.
Anh không định đi gặp Văn Gia Xương, nhưng chuyện này không thể nói cho mẹ biết.
Thậm chí anh còn nói dối khi thuyết phục mẹ cho anh vừa học vừa làm, để không khiến mẹ cảm thấy áy náy vì tình hình kinh tế, ngoài nói về điều kiện công việc anh nói thêm: “Chủ yếu cũng không phải vì kiếm tiền, bố ở đó, con muốn tăng thêm tình cảm với ông ấy.”
Cuộc chiến giữa Đào Như Mẫn và “người phụ nữ kia” kéo dài đã lâu, mãi vẫn chưa kết thúc.
Cùng với tuổi trẻ đã mất đi, giờ đây trong lòng bà ấy đã chuyển sang cuộc cạnh tranh giữa Văn Tư Hoàn và Lý Thừa Dật.
Anh có ý thức cạnh tranh khiến vẻ mặt Đào Như Mẫn vui vẻ khó giấu: “Có thể gặp được ông ta không? Người phụ nữ kia có cản trở không?”
“Con tìm cơ hội tình cờ gặp gỡ, gặp được thì con sẽ nói mình làm gia sư ở nhà bạn, như vậy trông cũng không quá cố ý.”
Quả nhiên mẹ giơ hai tay tán thành kỳ nghỉ đông này cho anh đến nhà họ hàng của bạn học.
Có điều, vì đề cập đến mục đích này nên đương nhiên Đào Như Mẫn đã hiểu sai trọng điểm, cho rằng chuyến đi lần này của anh là muốn tạo dựng quan hệ với bố càng nhiều càng tốt, bà còn nghĩ xong cách kể khổ như thế nào thay anh rồi.
Văn Tư Hoàn hơi nhướn mày, tìm được một góc độ để thuyết phục bà: “Con sẽ mang theo đồng phục trường, nhưng không cần thiết phải mặc suốt ngày. Đâu phải ngày nào con cũng xuất hiện trước mặt bố, ngược lại là phụ huynh học sinh thì lúc nào cũng nhìn thấy con, phải suy nghĩ đến cảm nhận của người ta, ra vào trong gia đình như vậy, ăn mặc quá kém sẽ khiến chủ nhà mất mặt.”
“Ừ, ừ.” Đào Như Mẫn gật đầu: “Con nói có lý.”
Bà ấy lại nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Thái độ của Lý Thừa Dật đối với con như thế nào?”
Nếu theo lời nói dối từng tiếp xúc với bố mấy lần của anh, vậy thì Lý Thừa Dật không thể nào không biết đến sự tồn tại của anh được.
Văn Tư Hoàn chỉ đành bịa chuyện: “Thì cũng thế, bình thường thôi, không phản ứng quá khích như mẹ anh ta.”
“Con nhất định phải sắp xếp cho rõ ràng.” Đào Như Mẫn nghiêm mặt đánh hồi chuông cảnh tỉnh: “Đừng coi nó là anh em. Tất cả vì mẹ nó sinh ra nó, gia đình đang yên lành của chúng ta mới tan rã! Bộ gen quyết định đạo đức, đứa con của kẻ thứ ba sẽ không đi theo con đường lẽ phải được đâu, nó có một người mẹ như vậy, đừng trông mong nó không bị dạy hư. Loại người đê tiện này phải phòng bị mọi lúc.”
“Con biết.” Anh lại cúi đầu.
Đào Như Mẫn đã xoay người rời đi rồi lại quay về đứng trước cửa: “Haizzz, đừng quên mang theo bảng điểm của con.”
Văn Tư Hoàn đứng thẳng, yên tĩnh nhìn bà ấy, không lên tiếng.
“Con không vứt đấy chứ? Phải mang theo bên người, tìm cơ hội cho bố con xem. Lần này con đạt hạng bốn toàn khối, Lý Thừa Dật không thể nào thi tốt hơn con được.”
Anh hơi mệt mỏi, trả lời: “Top ba đều là con gái.”
“Cho nên mới nói, để bố con xem, ai mới là người có thể khiến ông ta nở mặt.”
Văn Tư Hoàn không muốn tranh luận với bà ấy việc bố có quan tâm chuyện này hay không, anh chỉ gật đầu qua loa: “Con mang theo rồi.”
Anh không biết là do nói dối hay nhớ lại những chuyện xưa không vui.
Tâm trạng anh rất tệ.
*
Anh chỉ đến tìm bố một lần, vào mùa thu năm mười tuổi.
Anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ là người khác đều có bố bên cạnh, mỗi anh không có, cho nên anh tò mò ông ta là người như thế nào.
Trong lời kể của mẹ, mọi thứ đều trách người phụ nữ nhúng chân vào gia đình của anh kia.
Vốn dĩ bố sẽ không cắt đứt quan hệ thường ngày với bọn họ, là người phụ nữ kia lòng dạ hẹp hòi, ngay cả hai chị gái - con gái ruột của bố mà bà ta cũng ghen.
Bố đến thăm con gái, bà ta ở nhà ăn nói quái gở, còn dẫn theo con trai ra khách sạn ở mãi không về, mang chuyện này ra uy hiếp.
Bố bất lực, chỉ đành lựa chọn chăm lo cho gia đình hiện tại của mình.
Cho dù bị ép cắt đứt qua lại, Văn Tư Hoàn nghĩ, ông ấy đâu thể là người xấu đúng chứ?
Văn Tư Hoàn không có kế hoạch cụ thể, rằng gặp mặt phải nói những gì, nhưng vốn anh cũng chỉ muốn nhìn từ xa, vén màn một góc cuộc sống của đối phương mà thôi.
Biết đâu chỉ là một bóng hình trước cửa sổ.
Hoặc bóng lưng khi ra vào cửa nhà.
Văn Tư Hoàn tìm được khu biệt thự nơi ông ta sống, dễ dàng chuồn vào trong dưới con mắt của bảo vệ canh cửa.
Anh đeo cặp sách, không ai nghi ngờ một người có dáng vẻ học sinh lẻn vào khu dân cư sẽ có nguy hại gì.
Anh nhanh chóng theo số nhà trong trí nhớ, tìm được đến đích.
Đây là một dãy biệt thự liền kề, ở gần trục đường chính của khu dân cư.
Cánh cửa gỗ cực lớn, uy nghiêm hệt như cổng thành cổ thời xưa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trước cửa có treo biển số nhà màu vàng đồng kiểu Âu, nhà B tòa 18.
Màn đêm buông xuống, anh đi xung quanh căn nhà ba mặt tường này một vòng, không có căn phòng nào sáng đèn.
Xem ra trong nhà không có người.
Nhà A tòa 18 bên cạnh thì đã đèn đóm sáng trưng từ lâu.
Cửa hầm xe của hai nhà cạnh nhau, cửa nhà A chếch về phía trục đường chính, có phong cách cũng tương tự nhà B.
Văn Tư Hoàn ngồi trên con đường đối diện, ở chính giữa cửa hầm xe của hai nhà, phía sau là một bụi cây, anh cố gắng tránh cánh cửa của hộ gia đình phía sau người, không cản trở người ta ra vào.
Thời tiết hơi lạnh, anh mặc chiếc áo khoác đồng phục xuân thu nền trắng, viền xanh, gió thu thổi qua sẽ trông rất phong phanh.
Anh hối hận trước khi đến đây chỉ mua một ổ bánh mì nhỏ ở cửa hàng tiện lợi bên đường.
Lúc này anh hơi đói, đã bảy rưỡi rồi, thời gian này mà còn chưa về nhà chứng tỏ đã ăn tối bên ngoài rồi, chắc phải một lúc nữa mới về nhà.
Anh ngồi buồn chán.
Bỗng nhiên cửa nhà A từ từ mở ra từ bên trong.
Anh nghe thấy tiếng động mới biết cánh cửa lớn này chạy bằng điện, anh tò mò nhìn sang, bỗng nhiên trong cửa có một chú chó chui ra, vừa sủa gâu gâu vừa nhào thẳng về phía anh.
Văn Tư Hoàn giật nảy mình, tay chống xuống đất, muốn đứng dậy.
Nhưng không kịp, anh vừa lùi về sau thì đã bị con chó đè xuống đất.
“Ơ kìa? Náo Náo!”
Có một cô gái chạy ra từ cánh cửa lớn kia, nhìn thấy con chó bò trước ngực chàng trai liếm điên cuồng thì sợ đến tái mặt, cô nhanh chóng chạy tới nhặt dây xích, kéo con chó đi.
“Xin lỗi nhé, nó nghịch ngợm, dính người quá, còn chưa trưởng thành, dạo này thân thiết hơi quá mức…” Cô ngượng ngùng giải thích, tay đặt ở trước người, trông rất áy náy.
Văn Tư Hoàn khẽ xua tay, tỏ ý không sao cả.
Nhưng trên mặt và tay anh toàn là nước bọt của con chó, anh cảm thấy khó chịu nên mở miệng hỏi: “Nhà cậu có nước không? Tớ muốn rửa một chút.”
“Ồ ồ, cậu đi theo tớ.” Cô gái dắt chó, dẫn anh vào sân nhà mình.
Chỉ mỗi sân trước thôi mà đã vô cùng rộng rãi, có lẽ có thể đậu được bốn năm chiếc xe, cũng đủ để chơi bóng rổ, đánh cầu lông.
Muốn vào nhà cô thì phải bước lên một cây cầu thang rất dài.
Chắc nhà bố anh cũng có kết cấu tương tự.
Trong lòng Văn Tư Hoàn ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra dáng vẻ thiếu hiểu biết.
Bồn rửa tay và vòi nước ở ngay bên hông, dưới chân cầu thang, cách cửa không xa.
Trong lúc rửa tay, cửa sân tự động đóng lại, cô gái đi vào trong nhà, nhưng chó vẫn vứt ở sân.
Văn Tư Hoàn rửa mặt xong, không ra ngoài được, chỉ đành trừng mắt với con chó kia.
Qua một lúc, cô gái quay lại, cô đưa khăn giấy cho anh lau nước.
Sau đó mở chiếc túi trong tay, đưa đến trước mặt anh: “Mời cậu ăn kẹo bông gòn.”
Văn Tư Hoàn thực sự đang đói, anh do dự giây lát, rồi đưa tay vào trong túi.
Cô gái lại cầm dây xích lên, dùng điều khiển lớn cỡ cục gôm để mở cửa, cùng anh bước ra bên ngoài.
“Cậu là bạn học của Lý Thừa Dật?” Cô hỏi.
Văn Tư Hoàn nghĩ, nên giải thích chuyện mình ngồi trước cửa nhà người khác như thế nào đây, anh ậm ờ “ừ ừ” hai tiếng.
“Hình như nhà họ ra ngoài rồi. Cậu muốn ngồi đây đợi cậu ấy mãi à?”
Văn Tư Hoàn nhanh chóng nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Tớ cầm nhầm vở bài tập của cậu ấy nên đến trả lại, cuối tuần bọn tớ phải làm bài tập này.”
“Ồ.” Cô gái tin rồi: “Nhưng họ thường phải đến nhà ông bà ngoại ở trong hai ngày cuối tuần, lỡ như hôm nay đi rồi, vậy cậu không đợi được bọn họ đâu.”
Văn Tư Hoàn suy ngẫm “ông bà ngoại”, là bố mẹ của “người phụ nữ kia” nhỉ.
Cô gái thấy anh không trả lời thì hỏi tiếp: “Cậu có muốn đến nhà tớ đợi không? Chỗ này nhiều cây, còn cả muỗi mùa thu nữa đó.”
“Không, không cần đâu.” Văn Tư Hoàn lắc đầu như trống bỏi: “Tớ không đợi được thì thôi vậy, lát nữa sẽ đi.”
Cô xắn tay áo, đẩy chiếc vòng tay màu vàng ở cổ tay mình ra: “Cho cậu nè, chống muỗi.”
Văn Tư Hoàn nhìn chiếc vòng xâu mười mấy hạt trên tay cô, nó được làm bằng cao su, chắc không phải là món đồ đắt tiền gì, cho nên anh không từ chối: “Cảm ơn cậu.”
Văn Tư Hoàn vừa đeo lên tay vừa nhớ lại tình trạng chuỗi vòng ban nãy, hình như cô dùng vòng tay chống muỗi này như vòng tay trang sức. Thú vị.
Lúc này, anh mới ngước mắt lên, quan sát đối phương bằng ánh mắt lơ đãng.
Trong màn đêm, anh mượn ánh sáng ấm áp mờ ảo của đèn đường để nhìn.
Cô có một gương mặt thuộc về mùa hè, như khi hoa sen tàn, cánh hoa rơi xuống, trong đài sen đã có hạt sen, mùi vị ngọt dịu, tươi non, dư vị còn có chút mát lạnh và chan chát.
Chỉ là anh không dám nhìn cô chằm chằm.
Cô gái này có giọng nói non nớt nhưng nói chuyện rất mạch lạc: “Tớ dắt chó đi dạo đây, một tiếng sau quay lại. Nếu tớ quay lại mà cậu vẫn không đợi được họ, vậy cậu có thể đưa vở bài tập cho tớ, tớ chuyển giúp cậu.”
Văn Tư Hoàn gật đầu, anh đã bắt đầu dự tính rời khỏi trước khi cô quay về, nếu không thì lấy gì đưa cho cô.
Cô gái cho bốn viên kẹo dẻo vào miệng, sau đó đưa số còn lại trong túi cho anh, cô nói năng không rõ: “Kẹo này để lại cho cậu nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ấn tượng sâu sắc nhất mà cô để lại cho Văn Tư Hoàn là lúc cô nói chuyện, đôi mắt to tròn luôn nhìn thẳng vào người khác.
Thường ngày, nữ giới mà anh tiếp xúc nhiều chính là hai chị gái, họ có khuyết điểm giống anh.
Quen với việc né tránh ánh mắt của người khác, tính cách cũng không hoạt bát vui tươi, họ biết điều, tập trung, không muốn người ta quá chú ý đến mình, cảm giác tồn tại càng thấp càng tốt.
Sau khi cô gái dắt chó đi dạo, anh lại ngồi trên nền đường đối diện hầm để xe.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, 8:40 là thời hạn cuối cùng anh dành cho mình. Nếu Văn Gia Xương chưa về, hôm khác anh sẽ quay lại, nói chung không thể đụng phải cô gái kia nữa, như vậy thì lời nói dối sẽ bị vạch trần.
Anh cũng coi như may mắn, tám rưỡi vừa mới trôi qua, một chiếc xe SUV rẽ vào con đường.
Đèn xe chiếu sáng cánh cửa nhà B tòa 18, rồi dừng lại.
Một nhà ba người bước xuống xe, bố và con trai ngồi ghế sau, mẹ lái xe.
Văn Tư Hoàn đứng dậy, núp vào trong bóng cây.
Lý Lộ Vân đi vòng ra sau xe, mở cốp xe lên, còn hai bố con thì cười nói vui vẻ đi qua khiêng đồ, trông như vừa đi siêu thị mua về.
Văn Gia Xương nói: “... Cua Hoàng đế ngon chứ?”
“Ăn sống thì được, con không thích ăn hấp chín, thịt dở quá.” Lý Thừa Dật đánh giá bằng giọng điệu qua quýt thường ngày.
“Con thích thịt tươi à. Vậy chủ nhật chúng ta đi ăn cua lông đỏ hầm. Gặm cũng được lắm.” Ông ta thấy Lý Thừa Dật dễ dàng khiêng một thùng nước dừa thì khen: “Có chút cơ bắp đó.”
“Suốt ngày đánh bóng rổ, có thể không có cơ bắp được sao?” Lý Lộ Vân đầy hãnh diện mà oán trách: “Phơi đến đen thui như người da đen rồi, còn giống con trai của em nữa đâu.”
Văn Tư Hoàn để ý thấy làn da của Lý Lộ Vân thực sự rất trắng, mái tóc dài trên hông một chút, được uốn xoăn sóng, dày như tảo biển, còn mang giày cao gót và váy dài, dáng vẻ của một người mười đầu ngón tay không dính nước xuân.
Vốn dĩ bà ta trẻ hơn Đào Như Mẫn mười tuổi, bởi vì cuộc sống sung túc, ăn diện thời trang, cho nên hiện giờ trông càng trẻ hơn.
Túi đồ chất đầy cốp xe nhưng Lý Lộ Vân không cầm túi nào cả, bà ta xách hai bịch giấy vệ sinh đi vào nhà, mà bà ta cũng không hề nhìn thấy Văn Tư Hoàn.
Trong ba người, chỉ có Văn Gia Xương đang đối mặt với Văn Tư Hoàn, cũng là người dễ dàng nhìn thấy anh nhất.
Trong lúc nói chuyện, Văn Gia Xương thấy có một đứa trẻ lạ đứng im nhìn mình chằm chằm, ông ta khéo léo nhận ra có thể là đến tìm người. Ông ta thấy anh và Lý Thừa Dật bằng tuổi, bèn nhỏ giọng hỏi: “Bạn con à?”
Lý Thừa Dật quay mặt nhìn anh một cái: “Không quen.”
Sau đó có lẽ Văn Gia Xương đã phát hiện ngũ quan của đứa trẻ rất giống mình.
Còn giống hơn cả Lý Thừa Dật.
Văn Gia Xương nhạy cảm phát hiện ra điều bất thường, nụ cười chợt tắt, gương mặt trở nên hơi căng thẳng, thiếu tự nhiên, dù mắt vẫn nhìn chằm chằm Văn Tư Hoàn, nhưng lại nói chuyện với Lý Thừa Dật: “Con trai à, con khiêng một thùng vào nhà trước đi, bố sắp xếp lại đồ một chút.”
Lý Thừa Dật không nghi ngờ ông ta, khiêng thùng nước dưa rời đi.
Văn Tư Hoàn trở nên hoảng loạn trong nháy mắt, anh quay đầu đi men theo con đường cây xanh.
Người đàn ông ở phía sau gọi: “... Này, mẹ con là Đào Như Mẫn phải không?”
Văn Tư Hoàn đứng im, quay đầu, anh cảm thấy ngạc nhiên vì câu hỏi thẳng thắn, trốn tránh trách nhiệm của ông ta.
Tại sao ông ta không hỏi bố anh là ai.
Văn Gia Xương vừa lấy ví tiền vừa bước lại gần Văn Tư Hoàn, ông ta rút từ trong ví ra một tờ một trăm tệ đưa cho anh: “Cầm lấy.”
Văn Tư Hoàn lắc đầu, không đưa tay ra: “Con không cần tiền.”
Tay cầm tiền của Văn Gia Xương vẫn không rút về: “Vậy con đến tìm bố làm gì? Mẹ con bảo con tới à?”
Anh vẫn lắc đầu, bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó, nên bổ sung thêm một câu: “Bố đừng nói bà ấy biết.”
Văn Gia Xương bình tĩnh nhìn anh, thậm chí đem lại cảm giác khá dễ gần, nhưng giọng nói thì lại lạnh nhạt: “Đây là tiền tiêu vặt bố cho con, về đi. Sau này đừng đến nữa…” Ông ta lấy danh thiếp của mình từ trong túi áo ra, đưa chung với tiền cho anh: “Nếu con muốn gặp bố, có thể gọi điện thoại, bố dẫn con đi ăn, mua đồ đều được cả.”
Ý của ông ta là, chỉ cần đừng làm phiền cuộc sống gia đình của ông ta thì sao cũng được hết.
Văn Tư Hoàn không lên tiếng, anh lặng lẽ nhận lấy tiền và danh thiếp.
Lý Thừa Dật khiêng đồ vào nhà rồi quay trở lại, thấy cốp xe sau mở to nhưng không thấy bố đâu, anh ta đi vài bước mới nhìn thấy ông ta đang nói chuyện với người khác ở đoạn đường cách đó không xa.
“Bố!”
Văn Gia Xương quay đầu, ông ta chắn trước mặt Văn Tư Hoàn như sợ bị Lý Thừa Dật nhìn thấy, sau đó xoay người bước nhanh về phía anh ta.
Bởi vì khoảng cách không xa, cho nên Văn Tư Hoàn nghe rất rõ ràng.
Lý Thừa Dật hỏi: “Ai thế ạ? Bố quen à?”
“Ừ.” Văn Gia Xương khoác vai con trai, dẫn anh ta đi tới bên cạnh xe: “Con của một người bạn, vô tình gặp nên hỏi thăm bố mẹ của thằng bé một chút.”
Văn Tư Hoàn chậm rãi quay người, trước mắt là mây đen, sau lưng là chút ánh chiều tà đã biến mất từ lâu.