Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 91

Hành động tùy tiện lần đó đã bị mẹ phát hiện ra, chiều thứ sáu con trai không về nhà đúng giờ, hơn chín giờ tối mới về tới, bà ấy không thể nào không hỏi lý do.

Văn Tư Hoàn đưa ra lời giải thích nửa thật nửa giả với bà ấy.

Anh nói thẳng mình đã đi tìm bố rồi, nhưng không nói đến chuyện bố không hy vọng anh tìm đến nhà, mà anh chỉ truyền đạt một nửa ý của bố.

Văn Tư Hoàn cầm tấm danh thiếp kia để chứng minh tính chân thực: “Ông ấy nói con thường xuyên liên lạc với ông ấy, muốn dẫn con đi ăn, mua đồ.”

Đào Như Mẫn cảm thấy bất thường, việc đó không giống tác phong của bố anh cho lắm: “Ông ta đối xử với con tốt như vậy, Lý Lộ Vân không có ý kiến à?”

“Đúng lúc vợ con ông ấy không ở nhà.”

Lý do này cũng chấp nhận được, Đào Như Mẫn tin rồi.

Mười mấy năm nay, Văn Gia Xương không gặp mặt Đào Như Mẫn, số lần gọi điện nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tình huống bình thường là Đào Như Mẫn gọi điện, Văn Gia Xương không nghe máy, bà ấy lại gửi tin nhắn cho ông ta, một lúc lâu ông ta mới trả lời một câu “Đã chuyển tiền”.

Đối với bà ấy, ngoại trừ tiền thì không còn chủ đề nói chuyện nào khác, nhưng số tiền thay đổi lại khiến bà ấy ôm một chút hy vọng. Lúc trước giá cả thấp, bây giờ vật giá leo thang, hàng năm Văn Gia Xương cũng gửi thêm ít tiền theo sự thay đổi của giả cả, hiện giờ mới đưa cho một trăm tệ thôi nhưng Đào Như Mẫn đã cho rằng tiền tăng lên là có ý định muốn làm dịu mâu thuẫn.

Hơn nữa, Đào Như Mẫn tự an ủi, hổ dữ không ăn thịt con, ông ta ghét bà ấy, không có nghĩa sẽ ghét luôn đứa con trai có quan hệ máu mủ với mình.

Sáu năm nay, Văn Tư Hoàn không hề vạch trần lời nói dối đó.

Để an ủi tâm lý của mẹ, mỗi năm anh đều sẽ tìm thời gian ra ngoài ngồi một ngày, về nhà thì nói mẹ biết là Văn Gia Xương mời anh đi ăn hoặc đi công viên chèo thuyền.

Đối với chuyện lần này anh đến Thúy Trúc Uyển làm gia sư.

Hiển nhiên Đào Như Mẫn ôm một kỳ vọng không chân thực.

Mà bản thân Văn Tư Hoàn cũng ôm kỳ vọng như thế.

Anh không nhắc với mẹ việc anh có tiếp xúc với cô gái và cả một con chó bên cạnh nhà Văn Gia Xương.

*

Đi rồi mới biết cô của Từ Tiếu là giáo viên của trường đại học dân lập, mà dượng của cô ấy cũng chính là chủ tịch của trường đại học đó.

Hai người đều coi như là người trong ngành giáo dục, làm gia sư cho một gia đình như vậy, Văn Tư Hoàn khó tránh cảm thấy hơi thấp thỏm lo lắng.

Có điều, sau khi trò chuyện, cảm giác căng thẳng đã biến mất một nửa, bởi vì cô của cô ấy rất hiền lành dễ gần.

Thay vì nói “hiền lành dễ gần”, chi bằng nói bà ấy rộng lượng vì đã hoàn toàn hài lòng về mặt vật chất.

Đối với việc dạy dỗ con cái, bà ấy cũng không nôn nóng, giống như Từ Tiếu nói, chỉ là hai cậu bé nghịch ngợm, phải tìm người đến canh chừng mọi lúc thôi, không tính là gia sư mà chỉ coi như trông nom.

Khí thế của Văn Tư Hoàn lạnh lẽo, còn hai cậu bé kia trời sinh hâm mộ kẻ mạnh.

Anh không cần thiết phải lớn tiếng, bọn trẻ không hề dám gây chuyện khinh suất, cũng coi như bớt được việc.

Anh được sắp xếp ở trong một căn phòng trên lầu ba.

Thường ngày cùng các cậu bé ở dưới tầng hầm học tập, đó là tầng bán hầm (*), có giếng trời, còn mở sàn sưởi, tốt hơn hẳn điều kiện học tập ở nhà.

(*) Tầng bán hầm: Là tầng mà cao độ sàn của nó cao hơn hoặc ngang cao độ mặt đất đặt công trình theo quy hoạch được duyệt.

Mỗi buổi sáng Văn Tư Hoàn đều đến lớp ôn thi, cô của Từ Tiếu cho anh mượn một chiếc xe đạp địa hình, đi lại thuận tiện hơn.

Chiều đến tối anh vừa giải đề vừa canh chừng bọn trẻ học bài, thỉnh thoảng giải đáp thắc mắc cho bọn trẻ, cuộc sống trôi qua rất yên ổn.

Nhà cô của Từ Tiếu ở 6A, cách nhà AB tòa 18 rất xa. Về lý thuyết thì người ở tòa 18 ra vào khu dân cư phải đi ngang qua con đường bên cạnh nhà B tòa 6.

Có khi Văn Tư Hoàn chạy xe đạp sẽ cố tình để ý xe hơi đi ngang qua bên cạnh, cố gắng phân biệt người ngồi trong xe, nhưng không có cơ hội gặp được người anh quen.

Anh ở đây một tuần, bởi vì điều kiện sinh hoạt quá tốt nên anh đã thay đổi thói quen.

Buổi sáng anh chạy bộ hai vòng quanh công viên trước, rồi về chỗ ở tắm rửa, sau đó đến trường.

Công viên đi từ cửa sau khu dân cư sẽ gần hơn, có nghĩa là mỗi ngày anh đều có thể đi ngang qua tòa 18, khiến điều đó trở nên rất hợp lý.

Mùa đông trời sáng muộn, lúc chạy bộ thì đèn đường vẫn chưa tắt.

Tầm nhìn không rõ lắm, tỷ lệ có thể trùng hợp gặp được Ninh Hảo và nhận ra cô trong sương mù dày đặc là rất nhỏ, cho nên anh không mơ tưởng hão huyền.

Có một ngày anh chạy bộ từ công viên về, quanh tòa 18 có tiếng động kỳ lạ, anh nghe kỹ thì thấy là tiếng bóng rổ đập xuống sân.

Văn Tư Hoàn lại gần hàng rào bên ngoài nhà B, thực vật ngoài tường mọc um tùm, anh khó khăn giẫm lên thềm đá mới tìm được một khe hở có thể nhìn vào bên trong.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh nhìn thấy Lý Thừa Dật và Văn Gia Xương đang đánh bóng rổ với nhau, một người tấn công một người phòng thủ.

Lý Thừa Dật là chủ lực của đội bóng rổ trường, Văn Tư Hoàn từng thấy anh ta chơi, có vẻ đã được qua huấn luyện, nghe nói anh ta là vận động viên hồi cấp hai, có lẽ muốn học lên cao theo con đường thể thao chuyên nghiệp.

Bóng rổ đối với Văn Tư Hoàn mà nói chỉ là sở thích, trình độ của anh cũng tạm so với những học sinh cấp ba bình thường, không thể so sánh với anh ta được.

Hai bố con họ đánh bóng rổ, Văn Gia Xương chắc chắn không phải đối thủ của con trai, mà Lý Thừa Dật cũng không chơi nghiêm túc.

Hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Anh nghe thấy Văn Gia Xương xin lỗi Lý Thừa Dật: “Thời gian kết thúc công trình năm nay rất quan trọng, bố bắt buộc phải ở đây giám sát tiến độ, bố có bảo hai mẹ con đi Iceland ở Thụy Sĩ chơi, nhưng mẹ con cứ nằng nặc đòi ở lại với bố, chắc con sẽ cảm thấy buồn chán…”

Lý Thừa Dật lên rổ: “Không chán ạ, bố đừng quan tâm đến con, con suốt ngày tụ tập với bạn bè, vui lắm.”

Văn Gia Xương nhìn bóng rơi vào rổ, dừng lại lau mồ hôi uống nước.

“Năm sau nhé, năm sau bận xong khoảng thời gian này, cả nhà chúng ta cùng đi. Tết năm nay chúng ta ăn tết đơn giản chút, bố có đặt một trăm nghìn tệ tiền pháo hoa với nhà xưởng, Vụ Tùng Viện nằm ở ngoại ô, có thể bắn pháo hoa. Bố gọi thêm cô dì chú bác của con, còn cả cậu mợ nữa, giao thừa chúng ta thuê nguyên câu lạc bộ Golf rồi, bắn pháo hoa sướng luôn!”

Lý Thừa Dật ngạc nhiên thốt lên: “Ngầu quá! Có gọi cả gia đình Ninh Hảo không ạ?”

“Đương nhiên rồi!”

Văn Tư Hoàn bước xuống thềm đá, cúi đầu đi về nhà 6A.

Cũng tốt, dù sao tết anh không ở đây, phải đón tết cùng mẹ và các chị gái.

Đây chính là cuộc sống gia đình hạnh phúc mà bố cố gắng bảo vệ, không để anh làm phiền sao?

Lý Thừa Dật là đứa con trai mà ông ta thật lòng nuông chiều, cảm thấy tự hào ư?

Anh không khỏi nghi ngờ, những thứ mà mẹ anh so đo đã trở thành quá khứ từ lâu.

Cái gọi là thành tích xuất sắc, nở mày nở mặt, làm sao có thể đấu lại tình cảm hai mươi năm ngày đêm chung sống của hai người họ. Đối với bố thì anh chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi.

Trong phòng tắm, nước chảy xuống, hơi nóng bay xung quanh, gương mặt anh dần nóng lên.

Anh chớp mắt, hình như có đốm lửa rơi vào trong mắt mình.

Anh đã tỉnh táo hơn một chút.

*

Ngày tháng trôi qua bình thường vô vị.

Anh không cần phải tưởng tượng xem vào đêm đoàn viên của mọi gia đình, ở ngoại ô sẽ có một màn biểu diễn pháo hoa hoành tráng như thế nào.

Buổi sáng hôm giao thừa, anh rời khỏi nhà cô của Từ Tiếu, bà chủ tốt bụng đã lì xì cho anh hai trăm tệ, không phải là tiền lương mà nói là “tiền nghỉ lễ”.

Văn Tư Hoàn không mang theo vali, chỉ đeo một chiếc cặp sách.

Anh ăn mặc đơn giản, đi đến chợ thủy sản gần đấy.

Bởi vì lễ tết nên giá nguyên liệu tăng gấp đôi, hai trăm tệ không thể mua được thứ gì xa xỉ. Anh đi khắp các ngóc ngách trong chợ, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng mua một con cá vược và nửa ký tôm bạc đất.

Về nguồn gốc của bao lì xì, anh lại nói dối.

Anh nói với mẹ lì xì là của bố cho.

Đào Như Mẫn ngoài miệng bóc phốt: “Vẫn keo kiệt như thế, lì xì mà cho có hai trăm.”

Nhưng rõ ràng mẹ và các chị gái ăn uống thoải mái hơn nhiều, năm nay mọi người đều ăn tết vui vẻ.

*

Gần hết kỳ nghỉ đông, Văn Tư Hoàn đã không còn suy nghĩ đến việc tình cờ gặp gỡ nữa.

Nhưng ở đời vẫn thường có những việc không theo ý của mình.

Dự báo thời tiết nói có mưa nhỏ, sáng sớm trước khi ra cửa, anh do dự một lúc xem có nên đi chạy bộ không, có cần mang theo dù không? Cuối cùng anh cược mình may mắn, đi tay không ra ngoài, nhưng muộn hơn thường ngày một chút.

Nào ngờ oan gia ngõ hẹp, anh gặp được Ninh Hảo và Lý Thừa Dật đi vào từ cửa sau khu dân cư, Ninh Hảo dắt con chó Náo Náo của cô.

Văn Tư Hoàn giật mình phát hiện đúng lúc mình đang mặc đồng phục mùa đông của trường.

Rất có khả năng sẽ bị chú ý tới. Lần trước anh và Lý Thừa Dật va vào nhau ở trường, anh đã không chắc đối phương có nhớ mình hay không rồi. Nếu lần này còn gặp được người học cùng trường ở khu dân cư, không biết anh ta có tò mò hay không.


Bản năng của Văn Tư Hoàn cảm thấy mình vẫn nên tìm chỗ núp thì hơn, thế là anh lách người trốn vào bên hông cây sồi xanh phía sau mái đình.

Thật không trùng hợp, không ngờ Ninh Hảo lại dừng chân ở mái đình, lấy khăn giấy lau ghế đá rồi ngồi xuống.

Lý Thừa Dật vừa đưa bình nước cho cô, vừa hỏi: “Chuyển giao, truyền.”

“Transmit, t-r-a-n-s-m-i-t.”

“Cấy ghép.”

“Transplant, “trans” cộng với “plant” thực vật.” Cô trả lời một cách uể oải, Lý Thừa Dật nhìn cô nở nụ cười nuông chiều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hóa ra mỗi ngày hai người họ đều đi trễ về muộn hơn mình, vậy nên thời gian mới lệch nhau.

Lý Thừa Dật cùng cô dắt chó đi dạo, còn cùng nhau học từ vựng, bầu không khí này khiến Văn Tư Hoàn chợt cảm thấy không vui.

Văn Tư Hoàn núp sau thân cây, nghe hai người học từ vựng một cách nhạt nhẽo, anh như bị ngạt trong nước, vai mất hết sức, chìm sâu xuống dưới, không thể giãy giụa.

Bầu trời xám xịt u ám, mây thấp tới mức tưởng chừng sắp không chứa nổi cơn mưa để mặc nó rơi xuống.

Trong thời khắc bất hạnh này, vẫn còn một chuyện như đổ thêm dầu vào lửa.

Sợi dây xích trong tay Ninh Hảo bỗng căng ra, tiếng chó sủa phá vỡ không gian yên tĩnh, không ngừng quấy rầy thần kinh người khác.

Tim của Văn Tư Hoàn như tạm ngừng đập, anh nín thở, nhất thời không phản ứng gì.

“Náo Náo, đừng làm ồn.” Ninh Hảo nhỏ giọng vỗ về, sau đó đứng dậy kéo Lý Thừa Dật: “Về nhà thôi, chắc nó đói rồi.”

“Đây không phải phản ứng của đói, có khi nào bên kia có gì đó không?” Lý Thừa Dật nói.

“Có gì được chứ! Ôi chao, về nhà thôi.”

“Qua đó xem thử…”

“Về nhà đi!” Nghe cô nói giống như bỗng nhiên tức giận vậy.

Văn Tư Hoàn ngoài việc căng thẳng, cũng cảm nhận được phản ứng bất thường của Ninh Hảo.

Lẽ nào cô phát hiện ra anh rồi, nên cố ý ngăn cản Lý Thừa Dật đi về phía này?

Suy đoán này quá lạ lùng, vẫn là Lý Thừa Dật hiểu cô: “Hảo Hảo, không lẽ em đang sợ hả?”

“Làm gì có, em chỉ không muốn trễ thời gian thôi, ngồi im hứng gió cũng lạnh mà.”

Cô ậm à ậm ờ, ngược lại đã chứng minh được suy đoán của Lý Thừa Dật.

Chàng trai cười sảng khoái: “Sao em nhát gan như vậy! Anh cược đây chắc chắn là một con mèo hoang, em tin không?”

Ninh Hảo phồng mặt, trừng mắt với anh ta: “Tò mò vô nghĩa chỉ gây thêm phiền phức thôi. Anh chưa đọc tiểu thuyết phá án bao giờ à? Đoạn mở đầu của “Tội phạm bắt chước”, thi thể bị chặt ra được cô gái dắt chó đi dạo phát hiện ra đó!”

Lý Thừa Dật cười ha ha: “Đồ nhát gan.”

Mặc dù không đúng lúc, nhưng Văn Tư Hoàn cũng muốn cười.

Anh đã nhìn quen dáng vẻ tự tin của Ninh Hảo, không ngờ cô còn có trí tưởng tượng con nít như vậy.

Ninh Hảo siết chặt cổ tay của Lý Thừa Dật, kéo anh ta đi về phía nhà: “Đi thôi! Đi nào.”

Lý Thừa Dật không cố chấp với việc thám hiểm nữa, anh ta hứng thú với việc tóm được điểm yếu của cô hơn, anh ta đi theo cô vài bước thì cô cũng buông tay.

Ninh Hảo buông anh ta ra, chuyển sang kéo chó, nhưng chó cố chấp hơn Lý Thừa Dật, khi bị kéo đi nó vẫn còn sủa ầm ĩ về phía này.

Văn Tư Hoàn thầm nghĩ, con chó Náo Náo này chắc kiếp trước có thù oán với anh.

Người và chó đã đi xa, anh mới đi ra từ phía sau cây sồi xanh, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay như đã bị đóng băng vậy.

Sáng sớm vẫn u ám, đèn đường được tắt đúng giờ, cảm xúc lộn xộn cũng biến mất hoàn toàn.

Giống như vừa rồi chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

*

Văn Tư Hoàn nắm được thói quen sinh hoạt của họ, muốn tìm được tung tích của họ không còn khó nữa.

Mỗi ngày khi chạy bộ buổi sáng, anh sẽ đứng từ xa nhìn bọn họ, không có mục đích gì cả, câu nói “tò mò vô nghĩa” kia của Ninh Hảo không hề sai, sự tò mò vô nghĩa sẽ chỉ gây thêm phiền phức. Sau khi trải qua chuyện phiền phức mà mình gây ra, lòng anh bị đè nặng một nỗi chua chát.

Anh hành sự cẩn thận, không còn mặc đồng phục trường nữa, cố gắng ẩn mình vào đám đông đi chạy bộ, dạo bộ ở ven công viên lúc sáng sớm của mùa đông ảm đạm.

Bởi vì anh cũng tin vào đánh giá của Ninh Hảo dành cho Lý Thừa Dật.

Trí nhớ của Lý Thừa Dật thực sự rất tốt, từ vựng đều là anh ta đố Ninh Hảo, không cần dựa vào mấy công cụ trợ giúp như thẻ từ vừng…

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng giữa Ninh Hảo và Lý Thừa Dật có một tình bạn lý tưởng khiến người khác hâm mộ.

Mà Ninh Hảo và anh…

Có lẽ là tình bạn bí ẩn khó tường.

Nếu im hơi lặng tiếng trao đổi vở ghi chép và cách giải đề như mấy băng đảng ngầm được tính là một kiểu giao lưu.

Vậy thì cũng có thể nói, sau khi khai giảng, Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo đã khôi phục “tình bạn” rồi.

Nhưng trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên là một ngôi trường coi trọng giáo dục, cuộc sống trong khuôn viên trường không chỉ mỗi việc học đơn điệu.

Khai giảng không bao lâu, toàn khối tổ chức cuộc thi nhảy tập thể giữa các lớp. Bởi vì con trai và con gái có phân đoạn ghép đôi nắm tay cố định, cho nên ngay cả không khí trong khuôn viên trường cũng trở nên sôi sục.

Đương nhiên Văn Tư Hoàn biết mình không thể nào trở thành bạn nhảy của Ninh Hảo.

Nhưng anh rất muốn biết Lý Thừa Dật có phải bạn nhảy của cô hay không.
Bình Luận (0)
Comment