Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 92

Cuộc thi nhảy tập thể, cách ghép cặp của lớp bốn là bốc thăm.

Nhưng sau khi bốc thăm, có nhiều người vẫn thương lượng trao đổi với nhau, mặc dù bốc thăm công bằng, nhưng không suy xét đến yếu tố chiều cao và quan hệ nông sâu cũng không tính là hợp lý cho lắm.

Trải qua mấy ngày thương lượng hỗn loạn, cục diện cơ bản đã được quyết định.

Từ đầu đến cuối Văn Tư Hoàn luôn duy trì thái độ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, không ngờ cuối cùng vẫn gây ra chút tranh chấp.

Có rất nhiều học sinh nữ đều muốn đổi phiếu với bạn nữ bốc được phiếu làm bạn cặp của anh.

Thường ngày các cô gái thích nói một đằng nghĩ một nẻo, đều chê bai Văn Tư Hoàn, bảo anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, trông tính cách không tốt, không thích tham gia hoạt động tập thể, nên đã đặt cho anh biệt danh là “người bí ẩn”, hùa nhau bàn tán sau lưng anh để chứng tỏ mọi người có cùng suy nghĩ.

Thực ra thành tích của anh nổi bật, còn thường xuyên được người ta hỏi bài tập, mặc dù mái tóc hớt ngắn, nhưng lại khiến gương mặt góc cạnh như bức tượng điêu khắc được phơi bày rõ hơn, mà anh cũng không làm ra hành vi gì khiến người ta ghét bỏ. Vậy nên trong lúc không ai để ý, anh đã có một sự nổi tiếng thầm lặng.

Chuyện đến nước này, bỗng dưng xuất hiện một loạt đối thủ cạnh tranh, các cô gái đều ngỡ ngàng.

Áp lực dồn đến chỗ bạn cặp đã được xác định ban đầu, mấy học sinh nữ âm thầm liên lạc yêu cầu trao đổi, cô ấy đều không muốn đắc tội với ai cả. Nhưng con người lại có tính cách do dự thiếu quyết đoán, hứa với người này thì nuốt lời, từ chối người kia thì hối hận.

Nhóm học sinh nữ đều biết suy nghĩ của nhau, cơn sóng âm thầm cuộn trào mãnh liệt, những khúc mắc đó không hiện lên ngoài mặt, nhưng hôm nay cậu đi học muộn thì tôi sẽ tố cáo, ngày mai cậu copy bài tập thì tôi đi mách giáo viên, đều là kiếm chuyện để mách lẻo.

Thời gian kéo dài một tuần, bạn cặp được xác định ban đầu đã hạ quyết tâm, cô ấy sẽ không thiên vị bất cứ người nào, cho nên sẽ không đổi cho ai cả.

Nào ngờ một cục đá ném xuống đã khơi dậy cả ngàn cơn sóng, một số học sinh nữ âm thầm suy đoán. Hóa ra cô ấy muốn chơi khăm mọi người, chứ thực ra từ đầu đã không muốn đổi rồi.

Không ai nuốt được cục tức này, âm thầm lan truyền tin đồn cô ấy nham hiểm, xảo trá.

Thế là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiết tự học buổi tối thứ tư, bạn cặp bốc thăm của Văn Tư Hoàn không biết đã chịu ấm ức gì, khóc thút thít chạy ra khỏi phòng học, lớp trường phải đuổi theo ra ngoài.

Văn Tư Hoàn không hề cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, anh nhìn theo ánh mắt của mọi người, suy nghĩ trong đầu xoay nửa vòng, rồi lại xoay tiếp nửa vòng như hoa hướng dương, sau đó anh cúi đầu giải đề.

Chín giờ rưỡi tan tiết tự học buổi tối, mỗi ngày cứ qua chín giờ, trong phòng học sẽ trở nên ồn ào.

Lớp trưởng an ủi cô gái kia, rồi quay lại giải quyết vấn đề. Cô ấy đuổi học sinh nam ở bàn bên cạnh Văn Tư Hoàn đi sau đó ngồi xuống hỏi: “Văn Tư Hoàn, cậu muốn ghép cặp với bạn nữ nào? Cậu nói một người đi, để tớ điều chỉnh cho.”

“Tớ sao cũng được.”

“Không thể sao cũng được, bắt buộc phải nói một người, nếu không tớ sẽ sắp xếp con trai cho cậu đó.”

Văn Tư Hoàn: “...”

Sao đã bốc thăm rồi còn phải chọn một trong hai thế, phiền phức quá.

Bỗng dưng anh ý thức được vừa nãy bạn cặp khóc lóc bỏ chạy, lẽ nào là không muốn ghép cặp với anh, lại không ai đổi với cô ấy? Anh không biết rằng, anh đoán ngược hết rồi.

Chàng trai khổ sở suy nghĩ, những học sinh nữ khác anh chưa từng nói chuyện, không rõ tính tình của họ cho lắm.

“Vậy thì Từ Tiếu đi.”

Một câu nói của anh đã đưa ra kết quả cuối cùng.

Trải qua chuyện lần này, cả lớp bốn đều chắc chắn Văn Tư Hoàn thích Từ Tiếu.

Nhìn thấy đáp án rồi mới giải đề, thậm chí còn xuất hiện không ít kẻ tự cho mình là thông thái: “Tớ nói mà, tớ từng nhìn thấy người bí ẩn chiếm chỗ giúp Từ Tiếu rồi!”

Một học sinh giỏi lạnh lùng, vốn một lòng tập trung vào việc học giờ lại đi thích một cô gái là chuyện rất kỳ lạ, nhưng đối phương là Từ Tiếu thì không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nữa.

Từ Tiếu có cặp mắt hai mí kiểu Âu, hốc mắt sâu, gương mặt cáo, nghịch ngợm tinh ranh, đầu óc khôn ngoan, vốn dĩ cũng có rất nhiều học sinh nam thích thầm cô ấy rồi.

Những học sinh nữ cất giấu toan tính trong lòng vừa nghe thấy Văn Tư Hoàn chọn Từ Tiếu thì đều giương cờ đầu hàng.

Ha, đàn ông mà. Không bất ngờ chút nào.

Văn Tư Hoàn không hiểu chuyện tình cảm, nhưng Từ Tiếu nghe thấy tin đồn thì vui mừng khôn xiết. Cô ấy đi trên con đường đến nhà thi đấu, còn nói thẳng tin đồn cho đương sự nghe: “Cậu xong đời rồi, Văn Tư Hoàn. Chuyện này mà để Ninh Hảo biết thì cậu không còn cơ hội nữa đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Tư Hoàn ung dung nói: “Tớ không có suy nghĩ viển vông gì với Ninh Hảo.”

“Nhưng cậu vốn dĩ đã không có cơ hội rồi, bốn cuộc thi lớn, hạng nhất toàn khối vững như núi Thái Sơn.” Từ Tiếu thật biết cách đâm bị thóc chọc bị gạo.

Trước mắt Văn Tư Hoàn tối sầm, gương mặt anh cũng đen xì.

“Cố lên nhé.” Từ Tiếu mượn vị trí thuận lợi khi đứng trên cầu thang để vỗ vai anh: “Cậu có chí khí một chút, vượt qua cậu ấy đi. Tớ chỉ muốn xem thử Ninh Hảo đối diện với chàng trai giỏi hơn mình thì sẽ như thế nào thôi.”

“Tớ không thể nào giỏi hơn cậu ấy được.” Văn Tư Hoàn ung dung nói: “Cuốn “Lối suy nghĩ mới” đã phát hành, cả tối cậu ấy làm hơn bảy mươi trang.”

Bước chân của Từ Tiếu dừng lại trên bậc thang, cô ấy nhướn mày, nhe răng làm mặt quỷ: “Người phụ nữ điên.”

Dựa vào sự hiểu biết của anh với Ninh Hảo, anh đoán cô không có dây thần kinh yêu đương nam nữ kia đâu.

Nhưng chuyện đó không ngăn cản việc cô được chào đón, có người thích cô, theo đuổi cô.

*


Phòng tập của lớp bốn nằm trên lầu ba, lớp một ở phòng tập lầu một, không có cơ hội nhìn thấy cô.

Chỉ khi nghỉ giữa giờ, Văn Tư Hoàn tranh thủ đi xuống lầu, nhưng không đến lầu một mà chỉ dừng ở lầu hai.

Lầu một thường có cuộc thi, có khán đài, lầu hai thì là khán đài thiết kế thông tầng (*).

(*) Thiết kế thông tầng: Là một loại hình thiết kế nội thất thông giữa hai tầng trở lên, các tầng này có thể chồng lên nhau theo chiều dọc hoặc cạnh nhau trong cùng một tầng.

Văn Tư Hoàn đứng trên lầu hai, người bên dưới không ngẩng đầu thì không thể nhìn thấy trên lầu có khán giả.

Lớp một vẫn đang đứng ở đội hình ban đầu, tạm thời không nhìn ra được ai là bạn nhảy của ai, đương nhiên cũng không biết được bạn nhảy của Ninh Hảo.

Ninh Hảo và một bạn nữ khác đi xuyên qua đám đông để xếp đội hình, không ngờ cô còn là người phụ trách tiết mục, anh tưởng cô sẽ không có hứng thú với những chuyện trong lớp ngoại trừ việc học ra cơ đấy.

Văn Tư Hoàn yên lặng nhìn xuống dưới.

Lúc Ninh Hảo nói chuyện luôn nở nụ cười ngọt ngào, có vẻ cô đang chỉ cách di chuyển đội hình cho bạn học, không hề mang lại cảm giác áp bức khua tay múa chân mà ngược lại rất giống nhân viên kiên nhẫn chỉ đường cho người ta trong khu vui chơi.

Nhưng song song với đó cô lại không thích nghịch ngợm, ồn ào như những cô gái hướng ngoại khác.

Tổng kết lại, cô là kiểu người có khí chất vừa ngọt ngào vừa lạnh lùng, như que kem mùa hè.

Mười phút trôi qua rất nhanh, Văn Tư Hoàn buộc phải quay trở về lầu ba, tiếp tục tham gia buổi tập của lớp mình.

Tạm thời chưa tìm được đáp án, giống như có thứ gì đó bị nghẹn lấp lửng, mãi đến buổi luyện tập vào trưa ngày hôm sau kết quả mới được tiết lộ.

Ngày hôm sau, bên ngoài trời đổ mưa xuân, trong nhà thi đấu lạnh lẽo ẩm ướt.

Các học sinh chạy từ khu dạy học tới, nước mưa chảy xuống từ chóp dù, đế giày dính mưa, trên sàn nhà trước cửa nhà thi đấu tích tụ từng vũng nước nhỏ, dấu chân bẩn xuất hiện khắp nơi.

Bởi vì phải nói cho cả lớp nghe nên hôm nay âm lượng nói chuyện của Ninh Hảo rất lớn, trên lầu hai cũng có thể nghe thấy.

“Mọi người chú ý an toàn, cẩn thận sàn trơn.”

Văn Tư Hoàn vẫn đứng ở chỗ cũ, nghe thấy giọng nói như nước chảy róc rách của cô, nhìn cô đi xuyên qua đám đông, trở về chỗ của mình, đối mặt với một chàng trai cao gầy, đeo mắt kính, cục tức uất nghẹn trong lòng cuối cùng đã tan biến.

Mưa lớn ầm ĩ bên ngoài cửa sổ, chợt ngưng đọng thành sự yên tĩnh xa xăm.

Anh vừa đi men theo hành lang dài lên lầu, vừa nhớ lại, anh có chút ấn tượng về chàng trai kia.

Cậu ta không sôi nổi trong tiết thể dục, là một người rất ngoài lề. Sở dĩ anh có ấn tượng với cậu ta là vì có một lần chia nhóm tập luyện cậu ta đã cãi lại giáo viên, còn có một lần chạy bộ bị người ta vượt qua thì lập tức dừng lại, trở mặt mắng người ta, tính cách khó hòa hợp.


Cậu ta có bắt nạt Ninh Hảo không?

Bỗng nhiên anh dừng bước, cảm thấy hơi lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Lý Thừa Dật.

Lý Thừa Dật đứng cách Ninh Hảo không xa, ở phía trong cùng của đội hình, anh ta cong chân dựa vào tường, đang nhìn về phía Ninh Hảo.

Bạn nhảy của anh là một cô gái chân dài eo thon, mái tóc dài ngang vai, nhuộm màu nâu đậm, nhìn bóng lưng là biết cô ấy thuộc kiểu người xinh đẹp thích ăn diện. Lớp liên hợp có không ít học sinh nữ lén nhuộm tóc, kiểu tóc màu nâu đậm như thế này, nếu giáo viên một mực cố chấp, họ sẽ ngụy biện nói đây là màu tóc trời sinh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạn nhảy quay mặt về phía Lý Thừa Dật, lắc lư trái phải, chắc đang nói chuyện.

Lý Thừa Dật ngoại trừ thỉnh thoảng gật đầu thì không có phản ứng gì khác, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, không giống dáng vẻ nhiệt tình phóng túng thường ngày.

Học sinh ở giữa đội hình đang nắm tay theo từng cặp, nhảy theo nhịp điệu tạo thành hình tròn theo chiều kim đồng hồ.

Sau khi đi một vòng, học sinh nữ ở vòng trong tiếp tục di chuyển theo chiều kim đồng hồ, học sinh nam ở vòng ngoài đi theo hướng ngược lại, trao đổi bạn nhảy.

Lý Thừa Dật bỏ chân xuống, cùng bạn nhảy của mình di chuyển sang một góc của đội hình.

Đội hình ban đầu xuất hiện, bốn góc có tám cặp học sinh, chiều cao ngang nhau, họ đẹp trai xinh gái hơn những học sinh khác, chắc là người nhảy mở dầu.

Văn Tư Hoàn thắc mắc, Ninh Hảo ở trong câu lạc bộ vũ đạo, hình tượng tốt lại có nền tảng cơ bản, tại sao cô không phải người nhảy mở đầu?

*

Tiết thể dục buổi chiều xảy ra chuyện rồi.

Bóng rổ theo thường lệ là lớp một chơi với lớp một, lớp bốn chơi với lớp bốn.

Vì vậy Văn Tư Hoàn không hiểu tại sao lớp một bên kia lại xảy ra mâu thuẫn. Khi lớp bốn chú ý tới, cuộc chiến trên sân bóng rổ đã dừng lại, đám học sinh nam tập trung một chỗ, ở giữa có người xô đẩy, lớn tiếng mắng chửi, nhưng không nhìn rõ là ai.

Bạn cùng phòng huých khuỷu tay về phía Văn Tư Hoàn: “Đánh nhau rồi à?”

Anh cũng chẳng có nhiều thông tin hơn ai, chỉ nheo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích của Lý Thừa Dật.

Lý Thừa Dật không ở trong đám đông, mà ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, tay anh ta cầm chai nước khoáng đã uống một nửa, ngồi nhìn nơi xảy ra tranh chấp.

Anh ta bỏ chai nước xuống, lười nhác đứng dậy, đi về phía đám đông.

Trong hai phút căng thẳng đó, mặc dù nhóm học sinh nam có xô xát, nhưng sự việckhông có gì vượt ngoài tầm kiểm soát cả.

Quy định của trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên nghiêm khắc, hễ đánh nhau trong nhà trường, ít nhất phải ở lại trường để theo dõi biểu hiện, trừ điểm. Nếu xảy ra trong kỳ tập huấn quân sự thì càng nghiêm trọng hơn, từng có người bị đuổi học thẳng, không cho đường lui. Hai học sinh xui xẻo kia vừa mới tốn rất nhiều công sức để thi vào trường cấp ba trọng điểm đã phải xách vali, khóc lóc rời khỏi trường trước mặt mọi người. Từ đó không còn ai dám khiêu chiến với quy định của nhà trường nữa.

Nên dù là kiểu đối đầu va chạm này, trong trường cũng rất hiếm thấy.

Vốn dĩ học sinh nữ của hai lớp đều đang chơi nhảy dây ở mái hiên bên ngoài hành lang, lúc này lần lượt thu dây, chạy tới xem.

Nhưng không nhìn thấy Ninh Hảo, Văn Tư Hoàn hơi lo lắng.

Lý Thừa Dật kéo vai hai người ra.

Mọi người đều cho rằng anh ta muốn khuyên giải, nhưng nào ngờ giây tiếp theo tay trái của anh ta lại tóm lấy cổ áo của một người, tay phải đấm tới. Người kia la lên rồi ngã xuống đất, mắt kính bị đánh bay ra xa hai mét.

Còn chưa đợi mọi người phản ứng, anh ta đã khom người đấm cú thứ hai, thứ ba…

Lúc này mọi người mới chạy qua kéo anh ta ra.

Văn Tư Hoàn đi tới trước cửa nhà thi đấu, bởi vì cơn mưa kéo dài nhiều ngày nên tầm nhìn bị hạn chế, trong mắt chỉ toàn thấy sương mù trắng xóa.

Ninh Hảo cũng không có mặt ở hành lang.

Tầm nhìn quá ngắn, trong hành lang sáng đèn, ánh đèn phản chiếu vào trong mắt trông như hai chấm mực.

*

Vào tiết tự học buổi tối, trên sân trường có đậu một chiếc xe Porsche.

Thân xe và hai cửa đều màu trắng, nắp xe mui trần màu đỏ, đỗ ở đối diện tòa nhà đồng hồ.

Bởi vì sự tồn tại của lớp liên hợp và lớp quốc tế, trong trường có không ít học sinh có gia cảnh giàu có.

Nhưng lái siêu xe đến đây, phô trương như vậy thì không nhiều.

Văn Tư Hoàn nhận ra chiếc xe này, là của Lý Lộ Vân, bà ta thường hay đi mua sắm về xong thì lại ngại phiền phức, cầm mỗi chiếc giỏ mua sắm rồi bước vào nhà, vứt xe trên đường đến ngày hôm sau có khi vẫn chưa đỗ vào hầm xe.

Anh không quan tâm Lý Thừa Dật đánh nhau sẽ bị trừ điểm như thế nào.

Anh chỉ quan tâm anh ta ghen đến mức này, Ninh Hảo có bị làm khó hay không.

Vừa đến chín giờ anh đã vội vàng trở về ký túc xá, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô: [Cậu ổn chứ?]

Ninh Hảo trả lời ngay lập tức, nhưng là một dấu chấm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment