Sau khi tự giới thiệu, Trần Trạc Thanh nâng tay, nhẹ nhàng đặt một tờ bài kiểm tra lên bàn cô.
“Bài của cậu.”
Nhan Linh cúi xuống nhìn, chữ viết quen thuộc xuất hiện trước mắt. Là bài kiểm tra buổi sáng bị cô Quách Lệ thu đi nay lại trở về tay cô.
Ồ, hóa ra cậu đến để trả bài cho cô.
Mặc dù không biết tại sao cậu lại biết mình, nhưng Nhan Linh vẫn lịch sự đáp: “Làm phiền cậu phải mang đến rồi.”
Trần Trạc Thanh: “Việc phải làm mà.”
Cả hai đều nói chuyện một cách khách sáo, bầu không khí trở nên im lặng.
Vốn dĩ không quen biết, Nhan Linh nghĩ rằng sau khi trả xong bài, cậu sẽ đi ngay. Nhưng câu tiếp theo của cậu lại khiến cô bất ngờ:
“Bài văn của cậu viết rất tốt.”
Nhan Linh: “???”
Cậu đã đọc bài văn của cô sao?
Suy nghĩ này khiến cô thoáng giật mình, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể khô khốc đáp lại: “Cảm ơn nhé.”
Không khí im lặng một lần nữa bao trùm. Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên từ cửa sau lớp học, mang theo chút vội vàng: “Xin lỗi nhé Linh Linh, giáo viên giữ lớp lâu quá, để cậu đợi lâu rồi. Chúng ta đi ăn ngay…”
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, lời của Tư Kỳ đột ngột bị cắt ngang.
Cô trợn tròn mắt, chớp chớp vài cái như để xác nhận xem người đang đứng trước mặt Nhan Linh có đúng là ai không, rồi đột nhiên hét lên–
“Aaaaaa! Trần Trạc Thanh?!”
Tư Kỳ sải bước vào lớp, đi vòng quanh Trần Trạc Thanh, nhìn từ đầu đến chân, sau đó phun ra hai chữ: “Người thật?”
Trần Trạc Thanh: “…”
Nhan Linh: “…”
Cô đưa tay ôm trán, trông có chút bất đắc dĩ.
Tư Kỳ nhìn Trần Trạc Thanh, rồi lại nhìn Nhan Linh, sau đó đảo mắt quanh lớp học vắng tanh, ánh mắt nhanh chóng ánh lên sự tò mò: “Hai cậu quen nhau từ khi nào vậy? Ở đây làm gì thế?”
“Không làm gì cả.”
Người trả lời là Nhan Linh.
Cô đứng lên, kéo tay Tư Kỳ ra sau lưng mình, ra hiệu bằng ánh mắt để cô nàng đừng nói linh tinh.
Sau đó, cô quay sang Trần Trạc Thanh, khẽ gật đầu xin lỗi: “Xin lỗi nhé, bạn mình hơi thẳng tính, cậu đừng để bụng.”
Trần Trạc Thanh: “Không sao.”
Ánh mắt cậu lướt qua Tư Kỳ ở phía sau Nhan Linh. Nhìn động tác tay kéo đẩy, có thể thấy quan hệ hai cô gái này rất thân thiết.
Nghĩ đến câu nói còn dang dở của Tư Kỳ ban nãy, chắc hai người họ đang định đi ăn sau khi tan học.
Vậy thì, bản thân cậu không tiện ở lại lâu, cậu nói: “Không làm phiền nữa, mình đi trước.”
Nhan Linh: “Ừ, tạm biệt.”
Lịch sự khi bắt đầu, lịch sự khi kết thúc.
Đây là lần gặp chính thức đầu tiên của hai người.
–
“Vậy tức là cậu ta tìm cậu chỉ để trả bài kiểm tra thôi?”
Tại con phố ẩm thực gần trường, hai người chọn một quán mỳ, chuẩn bị giải quyết bữa tối.
Vừa ngồi xuống, Tư Kỳ đã không kìm được mà lên tiếng hỏi.
“Chứ còn gì nữa.”
Nhan Linh đáp, cúi xuống nhìn thực đơn, sau đó gọi chủ quán cho hai tô mì vằn thắn, một tô thêm rau mùi, một tô không.
Tư Kỳ: “Lý do này đơn giản quá đi mất.”
Nhan Linh vẫn chỉ nói ba chữ: “Chứ còn gì?”
Tư Kỳ giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt cô: “Không không không, chắc chắn cậu ta có ý đồ khác.”
“Dựa vào kinh nghiệm của mình nhé…”
Nhan Linh cắt ngang, bật cười: “Kinh nghiệm gì? Lại là kinh nghiệm đọc tiểu thuyết à?”
“Tất nhiên! Trong truyện, không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả.” Tư Kỳ nói đầy nghiêm túc, rồi đưa ra kết luận: “Nếu có, thì chắc chắn là âm mưu đã lâu.”
Nhan Linh nhíu mày, chỉnh lại cách diễn đạt của cô bạn: “‘Cố ý tạo ra’ thì nghe còn được, ‘âm mưu đã lâu’ thì lại có ý xấu mất rồi.”
Tư Kỳ: “…”
Cô ấy phát hiện cô bạn của mình luôn bắt sai trọng điểm.
Lần trước, một nam sinh lớp bên viết thư tình cho Nhan Linh tận hai trang giấy, lời lẽ chân thành, cảm xúc dạt dào.
Tư Kỳ hỏi cô có suy nghĩ gì sau khi đọc xong. Kết quả, Nhan Linh chỉ nói đúng một câu: “Lỗi chính tả nhiều quá.”
Lỗi chính tả nhiều quá.
Nếu cậu bạn kia mà biết, chắc sẽ khóc ra Thái Bình Dương mất.
Lần này lại là sửa từ ngữ.
Rốt cuộc cô có hiểu trọng tâm của câu chuyện không vậy?!
Tư Kỳ thở dài, sửa lại cách nói: “Ý tớ là, cậu ta đã có dự tính từ trước.”
“Cậu bảo hôm nay cậu gặp cậu ta ba lần rồi.” Cô nghiêm túc phân tích, “Ba lần đấy! Xác suất này quá nhỏ, không thể là trùng hợp được.”
“Hơn nữa, lớp cậu ta đông người như vậy, tại sao lại là cậu ta trả bài kiểm tra cho cậu?”
Việc trả bài này ai cũng có thể làm được, cậu ta hoàn toàn có thể nhờ người khác.
Theo những gì cô biết, Trần Trạc Thanh chưa bao giờ chủ động tìm bất kỳ cô gái nào.
Cậu ấy luôn giữ khoảng cách với con gái.
Nhan Linh thản nhiên đáp: “Trùng hợp thôi.”
Cô thực sự nghĩ vậy.
Nhưng Tư Kỳ không tin.
Trực giác của cô mách bảo, chuyện này không đơn giản.
Ngay lúc đó, cửa quán bị đẩy ra. Một bóng dáng nam sinh bước vào.
Đồng phục xanh trắng quen thuộc, giống hệt bộ họ đang mặc.
Quan trọng nhất là vài phút trước họ vừa gặp người này.
Trần Trạc Thanh.
Tư Kỳ lập tức giơ tay ra dấu với Nhan Linh, đắc ý nói: “Lần thứ tư rồi đấy.”
“Có phải trùng hợp hay không, thử một lần là biết ngay.”
Cô vừa dứt lời, còn chưa để Nhan Linh phản ứng, đã giơ tay vẫy về phía cửa.
“Này, Trần Trạc Thanh!”
Nhan Linh giật mình, vội kéo cô lại, thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Nghe thấy tiếng gọi, Trần Trạc Thanh nhìn về phía họ, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
Tư Kỳ: “Trùng hợp ghê, cậu cũng đến đây ăn à? Không ăn ở căng-tin sao?”
Trần Trạc Thanh: “Ừ.”
Cậu chỉ đáp một chữ. Tư Kỳ bỗng không đoán được thái độ của cậu, liền thử thăm dò: “Hình như hết chỗ rồi, hay cậu ngồi chung bàn với bọn mình đi?”
“Hoặc cậu mua mang về cũng được…”
Trần Trạc Thanh: “Được.”
Một chữ dứt khoát.
Tư Kỳ hài lòng nở nụ cười, sau đó nháy mắt với Nhan Linh.
Trần Trạc Thanh bước về phía bàn họ.
Bàn bốn người, Nhan Linh và Tư Kỳ ngồi đối diện nhau, hai ghế còn lại vẫn trống.
Cậu nhìn một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhan Linh.
Hơi thở nam tính bất ngờ xâm chiếm không gian.
Lạ lẫm, nhưng lại thoang thoảng mùi xà phòng, sạch sẽ, dễ chịu.
Nhan Linh vội dời ánh mắt.
Tư Kỳ nhìn hai người ngồi cạnh nhau, một lạnh lùng, một dịu dàng, cảm thấy vô cùng đẹp đôi.
Chủ quán đến hỏi cậu muốn ăn gì, Trần Trạc Thanh không nhìn thực đơn, trực tiếp nói: “Một tô mì vằn thắn, không thêm rau mùi, cảm ơn.”
Tư Kỳ nhanh chóng bắt được điểm quan trọng, quay sang nhìn Nhan Linh:
“Cậu cũng không ăn rau mùi à?” Tư Kỳ nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, mắt nhìn về phía Nhan Linh: “Giống Linh Linh rồi.”
Nhan Linh tiếp lời: “Trên thế giới có rất nhiều người không ăn rau mùi, ngoài cậu ra.”
Tư Kỳ: “Đúng thế, trùng hợp là Trần Trạc Thanh cũng không thích ăn. Hai người có khẩu vị giống nhau thật đấy.”
Nhan Linh: “…”
Câu nói của Tư Kỳ rõ ràng có ý trêu chọc, còn mang chút hàm ý mập mờ. Nhưng Trần Trạc Thanh lại tỏ ra bình thản, không hề phản bác.
Điều này càng khiến suy đoán trong lòng Tư Kỳ thêm chắc chắn.
Sau khi ăn xong, Nhan Linh định quét mã thanh toán thì bàn tay của cậu con trai lướt qua trước mặt cô, nhanh hơn một bước quét mã trước.
Không chỉ thanh toán cho cô, mà còn cả phần của Tư Kỳ.
Trần Trạc Thanh: “Bữa này mình mời.”
Nhan Linh vội vàng xua tay: “Như vậy sao tiện được?”
Giữa họ không quá thân thiết, chẳng có lý do gì để cậu phải mời cả.
Nhan Linh nhanh chóng nghĩ ra một cách khác: “Mình chuyển khoản lại cho cậu nhé.”
Trần Trạc Thanh gật đầu rất nhanh: “Ừm.”
Cậu mở điện thoại, trên màn hình hiển thị một mã QR.
Nhan Linh đưa camera lên quét. Một tiếng “tít” vang lên, quét mã thành công.
Nhưng ngay sau đó, màn hình nhảy sang một giao diện khác—một tài khoản WeChat hiện lên.
Cô sững người, nhận ra cậu không đưa mã thanh toán, mà là danh thiếp WeChat của mình.
Có lẽ vì thấy cô vẫn chưa có động tĩnh gì, Trần Trạc Thanh hơi nghiêng người, bất ngờ tiến gần hơn.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu phóng đại ngay trước mắt cô.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm, khi nhìn chăm chú vào ai đó lại đặc biệt cuốn hút.
“Add WeChat nhé, được không?”
Bàn tay cầm điện thoại của Nhan Linh bỗng hơi run, nhịp tim cũng loạn mất một nhịp.
Cậu không phải người đầu tiên nói câu này với cô.
Trước đây cũng có vài nam sinh giả vờ không mang tiền, lấy cớ để xin WeChat của cô.
Nhưng lần nào Nhan Linh cũng chỉ đưa mã thanh toán, chưa từng cho ai cơ hội.
Cô không nói gì, cậu cũng không rời đi, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Dưới ánh mắt ấy, không hiểu sao Nhan Linh lại ấn vào nút “chấp nhận”.
–
Trên đường về trường, Nhan Linh liên tục bị Tư Kỳ trêu ghẹo.
“Việc cậu ấy chủ động thêm WeChat của cậu, thế nào, không thể nào là trùng hợp chứ?”
Trước đây, có không ít nữ sinh trong lớp thích Trần Trạc Thanh, nhưng chẳng ai xin được WeChat của cậu.
Vậy mà đến lượt Nhan Linh, cậu lại chủ động thêm.
Nhan Linh nhỏ giọng phản bác: “Cũng không hẳn là cậu ấy chủ động, là mình muốn chuyển khoản cho cậu ấy mà.”
Tư Kỳ nói ra vấn đề mấu chốt: “Thế sao cậu ấy không đưa cậu mã thanh toán?”
Nhan Linh cứng họng.
Cô cũng đã thắc mắc về chuyện này.
Nhan Linh: “Có lẽ… cậu ấy thích nhận tiền qua WeChat?”
Tư Kỳ: “…”
Cô nàng khẽ hất cằm, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu ấy có nhận tiền không?”
Nhan Linh cúi xuống nhìn điện thoại, tin nhắn giữa cô và Trần Trạc Thanh vẫn đang mở, cậu chưa hề nhận tiền.
Cô thử chuyển khoản lại một lần nữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, màn hình hiển thị—”Đối phương đã hoàn lại tiền”.
[Tam Lệnh]: Sao cậu lại không nhận tiền?
[Zero]: Đã nói là mình mời rồi mà.
Nhan Linh đang định gõ chữ thì một tin nhắn khác từ cậu lại đến.
[Zero]: Hơn nữa, mình đã thêm WeChat của cậu rồi.
[Zero]: Nên không cần nhận tiền nữa nữa.
Nhan Linh: “???”
Câu này là có ý gì?
Cái gì mà “đã thêm WeChat rồi, nên không cần nhận tiền nữa”?
Tư Kỳ đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua tin nhắn rồi thu ánh mắt lại, tốt bụng giúp cô giải thích:
“Có nghĩa là, mục đích của cậu ấy là thêm WeChat của cậu, chứ không phải để nhận tiền.”
“Bây giờ mục đích đã đạt được, nên không cần tiền nữa.”
Nhan Linh cho rằng mình đang nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không có ý đó.
“Chỉ là thêm bạn WeChat thôi mà.”
“Chỉ là thêm bạn WeChat thôi?” Tư Kỳ lặp lại câu của cô, rồi tự bổ sung một câu: “Mình không tin đâu.”
“Trần Trạc Thanh chắc chắn có ý với cậu.”
Nhan Linh: “!!!”
Cô ngây người một lát, mặt không hiểu sao nóng lên: “Cậu đừng nói linh tinh…”
Chỉ là vài lần tình cờ gặp gỡ, cộng thêm việc thêm WeChat, mà đã nói người ta thích cô.
Hơn nữa, trước đó cô và Trần Trạc Thanh còn chẳng quen nhau.
Tư Kỳ vẫn giữ nguyên quan điểm: “Người trong cuộc thì mê muội, người ngoài thì sáng suốt. Cứ chờ xem đi.”
–
Sáng hôm sau, Nhan Linh như thường lệ ra bến xe buýt chờ xe.
Vẫn là chuyến xe buýt hôm qua, Tư Kỳ cũng có mặt. Thấy cô lên xe, Tư Kỳ ra hiệu về phía sau.
Nhan Linh nhìn theo hướng tay chỉ, vẫn là vị trí hôm qua, Trần Trạc Thanh ngồi ở hàng ghế cuối.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu hơi nâng mi mắt, nhìn về phía cô.
Sau đó, khẽ gật đầu.
Sau hôm qua, hai người ít nhất cũng có thể coi là quen biết. Nhan Linh mỉm cười đáp lại, vẫy nhẹ tay chào cậu.
Cô đi lên phía trước hai bước, ngồi xuống bên cạnh Tư Kỳ.
Tư Kỳ: “Trùng hợp ghê, lại gặp rồi.”
Cô nàng ám chỉ người ngồi phía sau hai người họ.
Nhan Linh học theo giọng điệu của Tư Kỳ: “Trùng hợp ghê, cậu cũng có mặt mà?”
Tư Kỳ: “…”
Đồ đầu gỗ!
Chẳng biết mở mang đầu óc gì cả!
Tiết hai sáng nay là tiết Ngữ văn, cô chủ nhiệm Quách Lệ đến lớp sớm năm phút, bảo cả lớp tranh thủ xem trước bài mới.
Có người cầm bài kiểm tra hôm qua đến hỏi cô ấy về một câu trắc nghiệm gây tranh cãi.
Quách Lệ kiên nhẫn phân tích từng đáp án một, giải đáp xong liền chuẩn bị bắt đầu tiết học, nhưng lúc này cô mới nhận ra mình quên mang loa trợ giảng.
Cô thuận miệng gọi tên Nhan Linh qua lớp bên cạnh lấy giúp cô cái loa.
Có thể là cô ấy đã để quên trong lớp 12-1 lúc nãy.
Trong lớp 12-1 Tự nhiên.
Trên bục giảng là thầy Đồ Phong, xung quanh có mấy học sinh đang hỏi bài.
Thầy ấy đang giảng giải thì bỗng có tiếng gõ cửa.
“Ơ? Sao Nhan Linh lại đến lớp mình thế?”
Có người ở gần cửa thấy cô trước, nhỏ giọng nói.
Ngồi ở hàng ghế cuối, Trần Trạc Thanh nghe thấy hai chữ này, sự tập trung vào bài toán trước mặt ngay lập tức bị kéo đi.
Chiếc bút trong tay cậu vô thức vạch một đường dài trên tờ giấy nháp.
“Thầy Đồ, xin lỗi đã làm phiền ạ. Cô Quách lúc nãy quên đồ, nhờ em qua lấy giúp.”
Cô gái đứng bên cửa, da trắng nõn, cúi đầu nhẹ, mái tóc đuôi ngựa buông lơi trước vai.
Đồ Phong cúi xuống nhìn một lượt, rất nhanh đã thấy chiếc loa cầm tay, vẫy tay bảo cô vào lấy.
“Tưởng là quà mà cô giáo mấy em để lại cho thầy cơ đấy.”
Nhan Linh mỉm cười, biết rằng thầy chỉ đang nói đùa.
Cô có nghe qua về thầy Đồ này, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 Tự nhiên, hài hước, lên lớp như diễn tấu hài.
Nhan Linh cầm đồ xong thì rời đi, không ở lại lâu.
Khi ngang qua cửa sau lớp học, cô nghe thấy giọng nói của một nữ sinh, mềm mại:
“Trần Trạc Thanh, cho mình mượn bút chút được không?”
Giọng nam lạnh nhạt: “Tôi chỉ có một cây.”
Ý là không cho mượn, gián tiếp từ chối cô ấy.
“Không tin! Cậu chắc chắn có thêm cây nữa, để mình xem nào!”
Cô gái ngồi trước cậu xoay người lại, định lục đống sách vở trên bàn.
Trần Trạc Thanh: “Đừng động vào đồ của tôi.”
Cô ấy không nghe, vẫn làm nũng, nói rằng rõ ràng đã nhìn thấy lúc trước.
Trong lúc lật sách, một cây bút bay ra ngoài, vẽ thành một đường cong trên không trung rồi rơi ngay trước cửa lớp.
Nhan Linh nhìn cây bút rơi xuống chân mình, cúi xuống nhặt lên.
Trần Trạc Thanh lặp lại câu nói vừa rồi, nhưng giọng điệu rõ ràng lạnh hơn vài phần: “Đừng động vào đồ của tôi.”
Nhan Linh đang định trả lại bút, nhưng nghe xong câu đó lại cảm thấy mình như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.
Cây bút này, có phải cô không nên nhặt không?
Hay là cứ đặt lại chỗ cũ, chờ cậu tự nhặt?
Cô còn đang phân vân thì Trần Trạc Thanh đã phát hiện ra cô từ lúc nào. Giọng điệu cậu nói với cô rõ ràng dịu lại nhiều: “Không phải nói cậu.”
—— “Đừng động vào đồ của tôi.”
—— “Không phải nói cậu.”
Câu đầu tiên nói với người khác, câu sau lại dành cho cô.
Không chờ cô chủ động đưa bút, cậu đã xòe tay ra, động tác như đang đợi cô trả lại.
“Bút của mình, cảm ơn nhé.”
Nữ sinh ngồi trước cậu thấy vậy thì cảnh giác ngay lập tức.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ thấy Trần Trạc Thanh như vậy với một cô gái khác. Ngay cả việc lấy lại bút cũng chủ động đưa tay ra.
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Nhan Linh vội đặt bút vào tay cậu, rồi nhanh chóng xoay người, bước nhanh về lớp.
Động tác quá vội, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào tay cậu, như có một dòng điện nhẹ lướt qua.
Trần Trạc Thanh cúi đầu nhìn cây bút trong tay, năm ngón tay siết chặt.
Hình như vẫn còn chút hơi ấm từ cô.
–
Giờ ra chơi giữa buổi. Nhan Linh cầm lấy cốc nước trên bàn, định ra ngoài lấy nước.
Trên tầng chỉ có một máy nước nóng, chia thành ba hàng, nước nóng, nước ấm và nước lạnh.
Nhan Linh đi chậm một chút, phía trước đã có khá đông người. Vừa đứng vào hàng nước ấm, cô cảm giác có người xếp phía sau mình.
Từ hai bên truyền đến tiếng cảm thán, “Trời ơi, đẹp trai quá!”, “Cao ghê!”
Nghe hai từ này, Nhan Linh chợt nghĩ đến một người.
Cô hơi nghiêng đầu, xoay lại nhìn.
Ngay lập tức, thấy rõ được người đứng sau cô là ai.
Lọt vào mắt cô là vải áo sơ mi xanh trắng, ba chiếc cúc cổ được cài ngay ngắn. Ánh mắt cô trượt lên, đến hầu kết nam tính, đến đường nét cổ hoàn mỹ.
Trần Trạc Thanh cao lớn, đứng thẳng, cầm một chiếc cốc, mu bàn tay nổi lên mạch máu mờ nhạt.
Thấy cô nhìn mình, ánh mắt anh không hề né tránh, mà còn nhìn thẳng vào cô.
Sau đó khóe môi hơi nhếch lên.
Một nụ cười rất nhạt.
Nhưng quả thực là cười.
Ánh mắt như đang nói: “Thật trùng hợp, mình cũng đến lấy nước.”
Nhan Linh nhận ra điều này, cảm giác gò má hơi nóng lên.
Lại là trùng hợp sao.
Cậu vừa hay cũng đi lấy nước, vừa hay đứng ngay sau cô?
Bên cạnh có người vừa lấy xong nước nóng, xoay người trở về. Chiếc cốc chưa đóng nắp, hơi nước nóng bốc lên.
Trần Trạc Thanh thấy chiếc cốc sượt qua Nhan Linh quá gần, vươn tay đụng nhẹ vào vai cô, kéo cô dịch sang một bên.
Động tác chạm vào vai chỉ vừa đủ, không vượt quá giới hạn.
Nhan Linh co rụt vai lại, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Trần Trạc Thanh giải thích: “Sợ cậu bị bỏng, cẩn thận thì hơn.”
Cho đến khi Nhan Linh lấy nước xong, quay về lớp và ngồi xuống chỗ của mình, câu nói của Trần Trạc Thanh vẫn văng vẳng trong đầu cô, mãi không xua tan được.
Cô nhận ra mình đang mất tập trung, bèn lấy một quyển sách bài tập toán ra, cố gắng tập trung vào việc giải đề.
Buổi chiều.
Tiết học cuối cùng kết thúc khi giáo viên chính trị vừa giảng xong bài toán lớn cuối cùng. Chuông tan học vang lên.
Nhan Linh đeo ba lô, hòa vào dòng người đi về phía căng tin.
Tư Kỳ nói rằng hôm nay căng tin có món thịt chiên giòn mà cô ấy thích, nên nhất định phải đi ăn.
Chiếc điện thoại bị bỏ trong cặp cả ngày cuối cùng cũng được cô lấy ra. Có mấy tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có một tin nhắn mới gửi cách đây một phút, từ Trần Trạc Thanh.
【Zero】: Tối nay ăn gì?
Nhan Linh: ???
Cậu đang hỏi cô?
Có phải gửi nhầm không?
Thấy cô không trả lời, cậu lại nhắn tiếp.
【Zero】: Hay là đi ăn mì tiếp?
Nhan Linh nhìn tin nhắn này, xác nhận rằng cậu không gửi nhầm, mà thực sự đang hỏi cô.
【Ba lệnh】: Không có, đi căng tin.
【Zero】: Oh.
【Zero】: Mình cũng đi căng tin.
Cũng.
Cậu hỏi cô xong mới quyết định đi căng tin sao?
Nhan Linh ép mình không nghĩ nhiều, tắt màn hình điện thoại.
Cô và Tư Kỳ xếp hàng gần mười lăm phút mới đến lượt lấy cơm, sau đó tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Tư Kỳ vừa gắp một miếng thịt chiên giòn, vừa đảo mắt nhìn quanh, như đang tìm kiếm ai đó.
“Không biết hôm nay có gặp Trần Trạc Thanh không nhỉ?”
Cô ấy vô tình hay cố ý buông một câu, đồng thời quan sát phản ứng của Nhan Linh.
Nhan Linh vừa ăn vừa vô thức đáp: “Căng tin lớn như vậy, gặp cũng là chuyện bình thường…”
Câu chưa dứt, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Một ánh mắt mãnh liệt nhanh chóng rơi lên người cô.
Ngồi đối diện, Tư Kỳ cắn đầu đũa, nhìn cô chăm chú, nụ cười đầy ẩn ý: “Câu này của cậu nghe như biết chắc cậu ta sẽ đến vậy.”
Nhan Linh nghẹn lời.
Không phản bác được.
Tư Kỳ làm bộ nghiêm túc: “Nói đi, có chuyện gì mà mình không biết?”
Nhan Linh hiểu rõ, nếu bây giờ không giải thích, với tính cách của Tư Kỳ, cô ấy sẽ truy hỏi đến cùng.
Vì vậy, cô đơn giản thuật lại tin nhắn mà Trần Trạc Thanh đã gửi sau khi tan học.
“Cậu ấy chỉ hỏi mình ăn gì thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Mình có nghĩ nhiều đâu.” Tư Kỳ tỏ vẻ thích thú, “Cậu ta chỉ là biết cậu đi căng tin, nên cũng đi căng tin mà thôi.”
Chữ “mà thôi” này được cô ấy nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý.
Rõ ràng là đã giải thích, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Tư Kỳ vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình.
Nhan Linh bỏ cuộc, không tranh luận với cô ấy nữa, chỉ cúi đầu: “Ăn cơm đi, lát nữa còn phải học tự học buổi tối.”
Tư Kỳ tất nhiên nhìn ra cô đang cố đổi chủ đề.
Biết cô hay xấu hổ, nên cũng không ép nữa.
Sau khi ăn xong, hai người tiện đường ghé vào cửa hàng tiện lợi trong trường.
Tư Kỳ mua chút đồ ăn vặt, nói rằng mỗi khi học tự học đều đói, có thể ăn lót dạ vào giờ nghỉ.
Nhan Linh thì mua một chai trà ô long vị đào.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ gần đó, qua lớp hàng rào lưới mắt cáo, tiếng hò reo phấn khích truyền đến đầy mạnh mẽ, dường như đang cổ vũ cho ai đó.
“Vừa nhìn đã biết có hot boy đang đánh bóng.”
Tư Kỳ thấy phần lớn người đứng xem đều là nữ, lập tức hiểu ra.
Hứng thú cũng nổi lên, cô kéo tay áo Nhan Linh, ra hiệu:
“Linh Linh, chúng ta cũng qua xem chút đi, dù sao vẫn chưa đến giờ vào lớp.”
Nhan Linh đứng yên tại chỗ, không liếc mắt về phía sân bóng, lắc đầu: “Mình không có hứng thú.”
Đúng lúc này, một tràng cổ vũ lại vang lên.
Giọng cô nhỏ quá, hoàn toàn bị át đi, Tư Kỳ không nghe thấy.
Sự chú ý của cô ấy đều dồn vào sân bóng.
Khi nhìn rõ một bóng dáng quen thuộc trên sân, cô lập tức kêu lên ui cha.
“Mình bảo mà, sao lại có nhiều người đứng xem thế này, hóa ra là vì một anh chàng đẹp trai nào đó cũng đang ở đây.”
Tư Kỳ kéo tay Nhan Linh, sải bước về phía đám đông.
Hôm nay nhất định phải hóng chuyện này.
CP tôi đẩy thuyền phải cùng khung hình!
Nhan Linh còn chưa kịp phản ứng xem Tư Kỳ đang nhắc đến ai, giây tiếp theo, dường như có linh cảm, cô hướng mắt về trung tâm của đám đông.
Một chàng trai hơi khom lưng, ống tay áo đồng phục được xắn lên tận bắp tay, để lộ hai cánh tay rắn chắc với đường nét rõ ràng.
Cậu liên tục đập bóng trong tay, ánh mắt sắc bén khóa chặt người đang đứng chắn trước mặt mình.
Cậu khẽ nghiêng người về một phía, rồi bất ngờ thực hiện một động tác giả, xoay người ra phía bên phải.
Động tác đi bóng vượt qua đối thủ diễn ra nhanh gọn và trơn tru, chỉ cần hai ba bước, cậu đã tiếp cận rổ, nhảy bật lên, không chút do dự ném bóng.
Bóng rơi thẳng vào rổ, không chạm vành.
“Anh Trần đỉnh quá!”
Đồng đội Lâm Gia Minh dùng tay làm loa hét lớn, còn hào hứng huých nhẹ vào vai cậu.
Những chàng trai tuổi thanh xuân là thế, cảm xúc bộc lộ tự nhiên, chẳng chút che giấu.
Trần Trạc Thanh đứng vững lại, bị bầu không khí này lây nhiễm, khóe môi cũng cong lên, nụ cười rạng rỡ.
Trong lúc vô thức, ánh mắt cậu dừng lại.
Khoảnh khắc ấy, khi đối diện với ánh nhìn của cậu, Nhan Linh khẽ chớp mắt, trong lòng băn khoăn liệu mình có nhìn nhầm không.
Ở đây có nhiều người như vậy.
Cậu không nhất định là đang nhìn cô.
Trước mặt cô cũng có mấy cô gái khác, có khi nào cậu nhìn họ không?
Nhan Linh, đừng suy nghĩ nhiều.
Cô còn đang đờ ra, thì Tư Kỳ bên cạnh đã nhấc khuỷu tay, chọc nhẹ vào cô, trêu ghẹo: “Trai đẹp nhìn cậu kìa.”
Nhịp tim vốn ổn định bỗng dưng lỡ một nhịp.
Không biết là do ánh nhìn của Trần Trạc Thanh, hay do câu nói của Tư Kỳ.
Nhưng dù là lý do nào, thì đều liên quan đến cậu.
Liên quan đến một chàng trai tên Trần Trạc Thanh.
Trận đấu giao hữu nhanh chóng kết thúc, Trần Trạc Thanh giơ tay bắt tay đối thủ, thể hiện tinh thần thể thao.
“Lần sau tiếp tục nhé.”
“Được.”
Những người xem trận đấu dần tản đi, Trần Trạc Thanh vừa định đi về hướng của Nhan Linh, thì một cô gái đột nhiên chặn trước mặt cậu.
Cô ấy có vẻ ngại ngùng, cầm một chai nước, hai tay đưa ra trước mặt cậu.
“Trần Trạc Thanh, cho cậu.”
Cậu không nhìn cô gái ấy, lễ phép từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cậu bước qua cô gái kia, ánh mắt lại hướng về phía Nhan Linh, lúc này cô đang khoác tay bạn mình, chuẩn bị rời đi.
“Nhan Linh.”
Cô nghe ra giọng ai vừa gọi mình, bước chân khựng lại.
Rất nhanh sau đó, dáng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Cậu chạy lại đây, hơi thở có chút gấp, hai tay chống lên đầu gối. Dư âm của trận đấu vừa rồi vẫn chưa lắng xuống.
Từ góc độ này, Nhan Linh có thể cúi đầu nhìn cậu.
Mái tóc đen ngắn gọn gàng, trên trán lấm tấm mồ hôi, một lọn tóc ướt dính vào da, gương mặt lộ ra những đường nét thanh tú mà rõ ràng.
Một cơn gió thổi qua, vạt áo đồng phục của cậu lay động nhẹ.
Bất giác, khiến người ta rung động.
Nhan Linh nhìn thấy một giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống từ gò má cậu, theo động tác đứng thẳng lên, nhanh chóng rơi xuống.
Dưới ánh mặt trời, giọt mồ hôi ấy lóe lên một tia sáng rồi biến mất ngay tức khắc.
Trần Trạc Thanh nhìn thấy chai nước trong tay cô, cố ý hỏi:
“Có nước không? Mình hơi khát.”
Nhan Linh nhìn hai tay cậu, trống không, chẳng cầm gì cả.
Vừa rồi không phải có cô gái đưa nước cho cậu rồi sao.
Cậu không nhận à.
Như đoán được suy nghĩ trong đầu cô, Trần Trạc Thanh nghiêm túc nói: “Nước người lạ đưa, mình không uống.”
Nhan Linh khẽ mím môi.
Nhưng cô với cậu cũng đâu có thân lắm đâu.
Huống hồ—
Cô lặng lẽ giấu chai nước ra sau lưng, căng thẳng đến cứng đờ, giọng nhỏ hẳn đi: “Mình uống rồi.”
Mình đã uống rồi, nên không thể đưa cậu được.
Trần Trạc Thanh hiểu ý trong lời cô.
Cậu khẽ cười, đôi vai hơi rung lên, trong ánh mắt phủ một tầng dịu dàng.
“Vậy đúng là không đúng lúc rồi.” Cậu tự tìm lối thoát cho mình.
Dù không đạt được điều mong muốn, nhưng thần sắc cậu vẫn ánh lên vẻ vui vẻ.
Tư Kỳ nhìn cảnh này, cảm thấy có gì đó không ổn.
Với cái đà này, bạn thân cô chắc chắn sẽ bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không được, phải giành lại thế chủ động.
Tư Kỳ khoác tay Nhan Linh, làm bộ sắp rời đi: “Bạn học Trần, nếu không có chuyện gì thì bọn mình phải về lớp học tự buổi tối rồi.”
Nghe cô nhắc, Nhan Linh mới sực nhớ ra, ban nãy cô đang định quay lại lớp học.
Bây giờ đã trễ rồi.
Lần này Trần Trạc Thanh không giữ lại, chỉ “Ừm” một tiếng.
Ngay khi Tư Kỳ nghĩ cậu hết chiêu rồi, thì cậu bỗng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hướng về Nhan Linh.
Ánh nhìn rực cháy, tựa như mang theo nhiệt độ.
Trong mắt thiếu niên không giấu được tâm tư, cũng chẳng định giấu, thẳng thắn hỏi cô:
“Đi cùng nhau đi, được không?”
—
(Tôi nhất định phải làm hai người này mập mờ thật nhiều!)