Nhan Linh không trả lời, chỉ kéo tay Tư Kỳ rời đi trước.
Sự im lặng của cô giống như ngầm thừa nhận hành động của cậu.
Trần Trạc Thanh nhanh chóng bước theo.
Nhan Linh nhận ra phía sau có tiếng bước chân đến gần, từng bước một, ngày càng gần hơn.
Nhưng cậu không đi ngang hàng với cô, chỉ lặng lẽ theo sau.
Mặt trời chưa hoàn toàn khuất bóng, ánh hoàng hôn cam rực rỡ kéo dài bóng dáng của họ, chồng chéo lên nhau rồi lại tách ra, một trước một sau.
Thỉnh thoảng cô quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cậu. Tầm mắt quấn quýt, giao nhau.
Điểm đẹp nhất trên gương mặt cậu chính là đôi mắt ấy.
Cậu cũng rất biết cách tận dụng lợi thế của mình.
Mỗi lần nhìn vào mắt cậu, tim cô đều không tự chủ mà đập nhanh hơn một nhịp.
Tư Kỳ ghé sát tai cô thì thầm: “Cậu ta giỏi quá đi, đúng là cao thủ.”
“Ai mà chống đỡ nổi chứ.”
Nhan Linh không nói gì.
Cô không chắc, liệu cậu có đối xử với những cô gái khác như vậy không.
Trong lớp vang lên tiếng đọc bài, giáo viên chủ nhiệm cô Quách Lệ bước vào, sắc mặt nghiêm nghị, đứng trên bục giảng nhìn lướt qua cả lớp.
Nhan Linh có chút hối hận vì phút chốc xao nhãng ban nãy, vội vàng tập trung vào sách vở trước mặt.
Tiết tự học buổi tối đầu tiên kết thúc.
Tư Kỳ từ lớp nghệ thuật ghé sang lớp hai, đứng ngoài cửa gọi lớn tên Nhan Linh.
Bạn cùng lớp đã quen với việc Nhan Linh chơi thân với một nữ sinh lớp nghệ thuật, nên cũng chẳng mấy ai ngạc nhiên.
“Linh Linh, đi vệ sinh với mình đi!”
Thời đi học, con gái lúc nào cũng có một người bạn đồng hành trong nhà vệ sinh.
Với Tư Kỳ, người đó chính là Nhan Linh.
Nhưng thực chất, lý do chính là vì Tư Kỳ sợ bóng tối.
Tư Kỳ khoác tay Nhan Linh, kéo cô đi về phía cầu thang. Đèn hành lang mờ mờ, nhà vệ sinh tối om. Cô vừa nhát gan vừa thích xem phim kinh dị, nên không bao giờ dám đến đây một mình vào buổi tối.
Nhan Linh thản nhiên nói: “Trên đời này không có ma quỷ.”
Tư Kỳ: “Mình biết.”
Biết là một chuyện, nhưng sợ vẫn cứ sợ.
Hiểu tính bạn, Nhan Linh đứng đợi bên ngoài sau khi đi vệ sinh xong.
Tư Kỳ rất nhanh đã ra, hai người cùng nhau lên lầu bốn rồi chia tay nhau. Cô vẫy tay với Nhan Linh: “Lát nữa tan học cùng về nhé!”
Nhan Linh gật đầu, đang định quay về lớp thì chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng những giọng nói vang lên từ cầu thang dưới lầu.
“Anh Trần hào phóng thật, mua bao nhiêu đồ ăn ngon cho tụi mình!”
“Hôm nay tâm trạng anh Trần có vẻ rất tốt đấy!”
“Chuẩn, đặc biệt là sau khi thắng trận bóng, trông ngầu khỏi bàn!”
“Chậc, đừng có mà bô bô nữa, tai tôi không điếc đâu.”
Trần Trạc Thanh ngậm một cây kẹo m út trong miệng, vẫn mặc bộ đồng phục xanh trắng chỉn chu, bước chậm rãi phía sau đám bạn.
“Lắm lời thêm câu nào, thì nhả hết đồ trong miệng ra cho tôi.”
Nhưng ngay khi trông thấy bóng dáng Nhan Linh xuất hiện ở lối lên cầu thang, ánh mắt cậu lập tức thay đổi.
Chỉ thấy cậu sải bước thật dài, hai ba bước một bậc, vượt qua đám bạn, phẩy tay: “Mấy người về trước đi, tôi có việc.”
Bóng dáng cao lớn của cậu che khuất tầm nhìn của Nhan Linh, khiến cô không thấy được ánh mắt đầy ẩn ý mà mấy nam sinh kia trao nhau trước khi rời đi.
Ánh mắt cô lướt qua bàn tay cậu.
Trong tay cậu cầm một chai nước với bao bì màu hồng.
Giống hệt chai đồ uống mà cô đã mua lúc chiều.
Mà nhìn kỹ, chai nước đó đã vơi đi hơn nửa.
Loại đồ uống này có vị ngọt nhẹ. Cậu cũng thích uống sao?
Nhan Linh nhìn cậu im lặng chắn đường mình, chủ động hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trần Trạc Thanh giơ tay phải lên, không biết từ đâu lại có thêm một cây kẹo m út. Que kẹo màu hồng, giống hệt cái trong miệng cậu.
“Có muốn ăn kẹo không? Mình mới mua.”
Nhan Linh cúi đầu nhìn, là vị đào.
Nước vị đào. Kẹo m út cũng vị đào.
Một nam sinh như cậu, sao lại thích cùng một hương vị với cô?
Hoặc có lẽ—
Cậu biết cô thích hương vị này.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cô bất giác mím môi.
Nhưng những lời của mấy nam sinh ban nãy vẫn văng vẳng trong đầu.
Nhan Linh: “Không cần đâu, cậu chia cho bạn cùng lớp đi.”
Trần Trạc Thanh: “Cái này không giống.”
Nhan Linh ngơ ngác, còn chưa kịp hỏi “không giống chỗ nào”, cậu đã tiến thêm một bước, cúi người sát lại gần, hơi thở thoảng mùi xà phòng quen thuộc.
Sau đó, cậu đặt viên kẹo m út vị đào vào lòng bàn tay cô.
“Cái này là mình mua cho cậu.”
Không phải ai khác.
Chỉ có cậu mới có.
–
“Ơ Nhan Linh, cậu mới đi căng tin à?”
Trở về lớp, Nhan Linh chưa kịp ngồi xuống, bạn cùng bàn Tống Như Tuyết vừa quay lại đã trông thấy cây kẹo trên bàn cô, tò mò hỏi.
Nhan Linh thuận tay cầm cuốn bài tập Toán lên, đáp bâng quơ: “Người khác cho đấy.”
Thấy cô không nói rõ ai, Tống Như Tuyết cũng không hỏi thêm.
Chỉ chỉ vào túi đồ ăn mới mua, hỏi cô có thể đi cùng cô ấy đến lớp 12-1 không.
Nhan Linh: “Đi làm gì?”
Tống Như Tuyết: “Tìm bạn trai mình.”
“Một mình đi thì lộ liễu quá, nhỡ bị thầy cô phát hiện. Đi hai người thì tốt hơn.
Hơn nữa người đi cùng là Nhan Linh, học sinh 3 tốt trong mắt thầy cô, tuyệt đối sẽ không gây ra nghi ngờ.
Ngày khai giảng Nhan Linh mới biết bạn cùng bàn của mình có người yêu.
Nghe nói hai người quen nhau hồi học cùng lớp, đến khi chia ban thì một người Tự nhiên, một người Xã hội.
Khác lớp xa nhau rồi mới nhận ra tình cảm của mình, một khoảng thời gian lại bồi đắp thêm tình cảm rồi mới chính thức xác nhận mối quan hệ.
Nhưng Nhan Linh chỉ biết cậu ấy học lớp Tự nhiên chứ không biết cụ thể là ai.
Tống Như Tuyết làm nũng với cô: “Được không mà, bạn cùng bàn tốt của mình, cậu giúp mình đi.”
Hai người là bạn cùng bàn từ năm lớp 11, lên lớp 12 vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn cùng bàn này, thân thiết hơn so với những bạn học bình thường trong lớp.
Nhan Linh tính tình mềm mỏng, thấy cô ấy nài nỉ như vậy thì khẽ gật đầu.
Tống Như Tuyết kéo cô đi, rất thành thạo mà dẫn đến cửa sau lớp 12-1.
Giờ nghỉ, trong lớp không có nhiều học sinh lắm, chỗ ngồi trống gần một nửa.
Hàng ghế cuối góc lớp có hai vị trí, một cái đang trống, trên ghế treo một chiếc cặp sách, sách vở chất thành đống trên bàn, còn có một số đồ dùng học tập khác khá bừa bộn.
Chỗ ngồi bên cạnh thì tương đối gọn gàng, sách vở đều đặt trong ngăn bàn, một nam sinh ngồi đó, chỉ để lộ tấm lưng, những ngón tay thon dài đẹp đẽ linh hoạt xoay bút.
Sau đó, cậu cúi đầu ung dung khoanh đáp án “C” trên tờ bài thi tiếng Anh.
“Này, Trần Trạc Thanh.”
Nhan Linh nghe thấy Tống Như Tuyết gọi tên nam sinh, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vậy nên, bạn trai của bạn cùng bàn cô là…
“Lâm Gia Minh đâu rồi, sao không thấy?”
Nghe thấy cái tên khác xuất hiện, không hiểu sao Nhan Linh lại thở phào một hơi.
Trần Trạc Thanh nghe thấy giọng nữ, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục làm bài thi, lại chọn thêm một đáp án “C” nữa, vừa làm vừa thuận miệng trả lời: “Vừa nãy bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi rồi.”
“Vậy à.”
Không gặp được bạn trai, Tống Như Tuyết có chút hụt hẫng, đặt túi đồ ăn vặt lên bàn cậu ấy rồi chuẩn bị rời đi: “Nhan Linh, chúng ta đi thôi.”
Lúc nghe thấy hai chữ này, Trần Trạc Thanh mới quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Nhan Linh xuất hiện ở đây, đôi mắt cậu sáng lên trong chớp mắt.
Nhưng Nhan Linh chỉ liếc cậu một cái, rồi bị Tống Như Tuyết kéo đi.
Quay về lớp mình, trong ngăn bàn của Nhan Linh xuất hiện một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Cô chưa mở ra xem, nhưng đã có dự cảm được ai gửi tới.
【Zero】: Mình không biết vừa nãy cậu cũng ở đó.
Nếu biết thì đã quay đầu lại nhìn rồi.
【Tam Lệnh】: Mình chỉ đi cùng bạn thôi.
Ý là, không phải đến tìm cậu.
【Zero】: Ồ.
Sau đó gửi kèm một sticker “mèo con khóc lóc”.
Nhan Linh: “……”
Cô nhìn sticker kia, không nhịn được bật cười.
Cảm giác, gửi thứ đáng yêu thế này có vẻ không hợp với tính cách của cậu cho lắm.
Từ khi quen biết cậu, cô phát hiện Trần Trạc Thanh thật sự rất khác so với những gì Tư Kỳ từng kể.
Một học sinh giỏi lạnh lùng, đẹp trai.
Tư Kỳ từng đánh giá cậu như vậy.
Nhan Linh trong phút chốc không biết nên trả lời thế nào, bèn chuyển đề tài, cúi đầu gõ chữ:
【Tam Lệnh】: Cậu làm sai một câu rồi.
【Zero】: ?
【Tam Lệnh】: Bài thi tiếng Anh của cậu, câu số 5 phần trắc nghiệm đáng lẽ nên chọn B.
Trần Trạc Thanh cúi đầu, nhìn bài thi trên bàn, câu mà cô nói, trên đó cậu đã khoanh một chữ “C” to tướng bằng bút ký màu đen.
Làm sao cô biết cậu chọn đáp án nào?
Trừ phi, cô vừa nãy nhìn thấy cậu.
Còn thấy cả lúc cậu làm bài.
Trần Trạc Thanh thuận theo mà hỏi: 【Có thể giải thích một chút không?】
Nhan Linh thấy cậu hỏi như vậy, kiên nhẫn giải thích: 【Danh động từ đóng vai trò bổ ngữ cho tân ngữ, nên…】
【Zero】: Thế còn câu số 6 thì sao, chọn C à?
【Tam Lệnh】: Ừm.
【Zero】: Xem ra mình khoanh bừa đúng rồi.
Nhan Linh: “???”
Thảo nào hai câu đều chọn C, hóa ra đều khoanh bừa.
Lúc nãy nhìn cậu nghiêm túc như vậy, cứ tưởng cậu đang suy nghĩ thật.
Hai người vô thức trò chuyện rất lâu, cho đến khi chuông reo, Nhan Linh mới tắt màn hình, cất điện thoại đi.
—
Những ngày sau đó, Trần Trạc Thanh thường nhắn tin cho cô vào buổi tự học buổi tối.
Phần lớn đều là hỏi bài, sẽ chụp một câu trắc nghiệm trong bài thi tiếng Anh gửi cho cô, hỏi xem đáp án cậu chọn có đúng không.
Lúc rảnh, Nhan Linh sẽ giúp cậu kiểm tra, nếu sai thì kiên nhẫn giải thích đáp án đúng.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.
Nhan Linh có thói quen đến thư viện, nơi đó có bầu không khí rất tốt, thích hợp để tập trung học tập.
Cô ăn sáng ở nhà, sau đó như thường lệ bắt chuyến xe buýt đến thư viện trung tâm thành phố.
Cuối tuần thư viện rất đông người, nhưng vì cô đến sớm nên vẫn tìm được một chỗ trống.
Cô lấy bài thi tiếng Anh từ trong cặp ra, bật MP3, bắt đầu luyện nghe.
Vị trí này gần cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, trong không khí lơ lửng những hạt bụi li ti, ánh sáng màu vàng nhạt nhảy múa trong không trung.
Cô vừa làm xong một đề, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời.
Nhan Linh ngửi thấy một mùi hương nam tính quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trần Trạc Thanh xuất hiện trước mắt cô.
Đây là lần đầu tiên Nhan Linh thấy cậu không mặc đồng phục.
Cặp sách màu đen đeo lệch trên vai, áo phông trắng đơn giản, quần jeans màu nhạt, giày thể thao, dáng người cao ráo, chân dài, mang theo vẻ thanh xuân rực rỡ của thiếu niên.
Nhan Linh: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đến học.” Trần Trạc Thanh nâng tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Chỗ này có ai chưa?”
Nhan Linh nhìn quanh một lượt, hình như các chỗ khác đều kín người, ai cũng đang chăm chú đọc sách.
Cô cầm cặp của mình đặt sang một bên, chừa lại vị trí bên cạnh.
Trần Trạc Thanh bước dài một bước, cúi người ngồi xuống.
Có vẻ như cậu thực sự đến để học, vừa ngồi xuống đã lấy bài thi tiếng Anh ra làm.
Hai người đều không quấy rầy nhau, cùng tập trung học tập.
Nhan Linh làm xong bài thi tiếng Anh liền chuyển sang bài toán, ban đầu làm khá thuận lợi, nhưng đến câu cuối cùng thì tư duy bỗng nhiên bị kẹt lại.
Toán là môn yếu nhất trong khối khoa học xã hội của cô, nếu muốn cải thiện điểm số, cô cần phải dành nhiều thời gian hơn.
Cô viết xong một nửa bước giải rồi lại gạch đi, cảm thấy có gì đó không đúng.
Người bên cạnh đột nhiên khẽ ho một tiếng.
Lúc này Nhan Linh mới nhớ ra, người ngồi bên cạnh cô chính là một học sinh giỏi khối tự nhiên, đứng nhất toàn khối.
Cô từng vô tình nhìn thấy bảng xếp hạng thành tích của cậu, môn Toán còn mấy lần đạt điểm tuyệt đối.
Vậy nên toán của cậu, chắc chắn rất giỏi.
Nhan Linh thử thăm dò, gọi tên cậu: “Trần Trạc Thanh.”
“Ừ?”
Cậu như vừa thoát khỏi sự tập trung vào bài kiểm tra, ánh mắt dò hỏi Nhan Linh có chuyện gì.
Nhan Linh nhìn vào bài kiểm tra tiếng Anh mà Trần Trạc Thanh đã làm được hơn một nửa, chủ động hỏi: “Cậu có câu nào không làm được không? Mình có thể dạy cậu.”
Trần Trạc Thanh: “Có.”
Nhan Linh: “Câu nào?”
Trần Trạc Thanh tùy tiện chỉ vào một câu trả lời “C”.
Nhan Linh nghiêm túc đọc đề, phát hiện đáp án cậu chọn là đúng. Nhưng vừa nãy lại nói không biết làm.
“Cậu lại đoán bừa à?”
Trần Trạc Thanh nói dối mà mặt không đổi sắc: “Ừm.”
Nhan Linh: “Vậy cậu may mắn đấy, đoán đúng rồi.”
Trần Trạc Thanh: “Thế à.”
Nhan Linh lại hỏi cậu còn câu nào không làm được không, sau đó kiên nhẫn giảng giải một số câu. Dạy xong, cô dẫn dắt: “Trần Trạc Thanh, giữa bạn bè với nhau, có phải nên giúp đỡ lẫn nhau không?”
Trần Trạc Thanh: “Nghe cũng có lý.”
Nhan Linh: “Vậy mình vừa dạy cậu tiếng Anh, cậu có nên đáp lễ không?”
Trần Trạc Thanh thuận theo lời cô hỏi: “Đáp lễ thế nào?”
Nhan Linh đẩy bài kiểm tra Toán của mình đến trước mặt cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu đầy chân thành: “Ví dụ như, cậu dạy mình Toán.”
Trần Trạc Thanh vẫn ngồi yên, chỉ nhìn cô.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong đáy mắt cậu có chút ý cười lấp lánh.
Nhan Linh thấy cậu không lên tiếng, tưởng cậu không muốn dạy.
Có một số học sinh giỏi thật sự không thích chỉ bài cho người khác, cô cũng có thể hiểu được.
Không muốn ép buộc, cô định rút lại bài kiểm tra, nhưng tay Trần Trạc Thanh đột nhiên vươn tới, đè lại, không cho cô lấy đi.
Nhan Linh ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác.
Trần Trạc Thanh hơi nghiêng người, vai cậu chạm nhẹ vào vai cô.
“Nhan Linh, cậu không cần phải làm vậy.”
Nhan Linh: “Làm gì?”
Cậu không cần cô phải làm gì, cũng không cần cô phải giữ tinh thần giúp đỡ lẫn nhau.
Những điều đó chẳng có tác dụng gì với cậu, cậu cũng không cần đến.
Trần Trạc Thanh: “Cậu chỉ cần…”
Cậu chỉ cần, nhìn mình một cái.
Mình sẽ dạy cậu.
Ánh mắt cậu quá đỗi rực cháy, khiến Nhan Linh không dám nhìn thẳng, vội quay đi, tai hơi đỏ.
Trần Trạc Thanh giữ nguyên tư thế, tiện tay cầm cây bút của cô trên bàn, hỏi: “Câu nào?”
Nhan Linh nhanh chóng chỉ vào một câu.
Trần Trạc Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vấn đề: “Chỗ này cậu làm sai bước này.”
“Nhưng cách làm của cậu đúng rồi.”
Cậu viết từng bước giải ra giấy nháp, có lẽ để cô dễ hiểu hơn, nên viết rất chi tiết.
Giữa chừng còn dạy cô một số mẹo tính nhanh, nói rằng sau này gặp dạng bài này có thể áp dụng.
Dưới sự hướng dẫn của cậu, những bài toán phức tạp dần trở nên đơn giản. Sau khi tính ra kết quả cuối cùng, Trần Trạc Thanh hỏi: “Mình giảng rõ chứ?”
Cậu dùng chủ ngữ là “mình”, không phải “cậu hiểu chưa?”, tự nhận trách nhiệm về phía mình.
Nhan Linh gật đầu: “Cậu giảng rất dễ hiểu.”
Lần đầu tiên cô cảm thấy toán học hình như cũng không khó lắm.
Chỉ là trước đây, cô chưa tìm đúng cách.
Trần Trạc Thanh khen cô: “Cậu học nhanh lắm.”
Nhan Linh là kiểu học sinh có thiên phú, chỉ cần chỉ một lần là hiểu ngay.
Cậu từng xem qua bảng điểm của cô, thành tích các môn tự nhiên và xã hội không chênh lệch nhiều, nhưng khi phân ban lại chọn khối xã hội.
Trên bảng vinh danh có dán ảnh của cô, bên dưới là câu châm ngôn cuộc đời.
— “Vì vạn thánh kế tuyệt học.”
Cậu nghĩ, có lẽ đây chính là lý do cô chọn ban xã hội.
Bên trong cô, ẩn chứa một tình yêu sâu đậm với văn chương.
—
Gần trưa, Nhan Linh định đi ăn rồi chiều quay lại tiếp tục.
Cô đang thu dọn đồ đạc thì Trần Trạc Thanh vẫn nhìn cô.
Bị cậu nhìn chăm chú, cô nói: “Mình đi ăn đây.”
Trần Trạc Thanh: “Được, cùng đi đi.”
Nhan Linh: “???”
Câu của cô đâu có nghĩa là rủ cậu đi cùng?
Trần Trạc Thanh bổ sung thêm một câu: “Có được không?”
Nhan Linh không đáp, đeo balo lên rồi rời đi.
Trần Trạc Thanh nhìn theo bóng lưng cô, khẽ bật cười, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người đi bên nhau, Trần Trạc Thanh hỏi: “Chúng ta ăn gì?”
Chúng ta.
Cậu đã mặc định bữa ăn này là của hai người.
Nhan Linh: “Chưa nghĩ ra.”
Nếu đi một mình, cô có thể ăn tùy tiện.
Nhưng bây giờ, bên cạnh lại có thêm một người.
Nhan Linh: “Cậu muốn ăn gì không?”
Cô đang để cậu quyết định.
Trần Trạc Thanh mở điện thoại, tìm kiếm trên bản đồ gần đó, phát hiện có một quán lẩu Haidilao.
“Ăn cái này?”
Nhan Linh nhìn thoáng qua: “Được.”
Trần Trạc Thanh đặt chỗ qua ứng dụng, hai người đi bộ một đoạn mới đến nơi.
Vào đến nhà hàng, họ vẫn phải chờ một lát mới có bàn.
Nhân viên phục vụ thấy khách vào, nhìn hai người rồi niềm nở chào: “Hai bạn, mời vào trong.”
Nhan Linh ngồi xuống, Trần Trạc Thanh đặt balo xuống ghế đối diện.
Nhân viên mang tới một chiếc iPad, Trần Trạc Thanh khẽ nâng cằm, ra hiệu: “Cậu gọi món đi, mình không kén ăn.”
Dù nói vậy, nhưng Nhan Linh vẫn hỏi cậu có kiêng món gì không.
Trần Trạc Thanh suy nghĩ rồi nói: “Giống cậu, không ăn rau mùi.”
Nhan Linh: “…”
Cô chọn nồi lẩu bốn ngăn và mấy món quen thuộc, đảm bảo không dễ bị chọn nhầm.
Lúc nhân viên mang đồ ăn lên, thấy cô xõa tóc, còn chu đáo đưa cho cô một sợi dây buộc tóc. Nhan Linh nói lời cảm ơn.
“Và còn một phần món ăn tình nhân miễn phí dành tặng hai bạn.”
Món ăn tình nhân?
Nhan Linh lần đầu nghe nói có món này.
Trước đây đi cùng Tư Kỳ chưa từng thấy.
Hơn nữa, cô và Trần Trạc Thanh đâu có quan hệ đó.
Nhan Linh định giải thích: “Chúng tôi không phải—”
“Cảm ơn.” Trần Trạc Thanh ngồi đối diện chặn trước, ngữ điệu có ẩn ý: “Thêm một món cũng tốt.”
Không ăn thì phí.
Cậu có ý đó sao?
Khi cô còn đang chần chừ, nhân viên đã mang món ăn ra.
Hai lát cải thảo lót dưới, phía trên là khoai môn và miến, bày thành hình trái tim. Ở giữa có hai quả trứng cút tỉa thành hình thỏ.
Trên đó còn cắm một tấm thiệp nhỏ: “Nắm tay nhau, đến bạc đầu.”
Nhan Linh: “…”
“Hai bạn đoán ý nghĩa món này đi, đoán đúng có quà tặng.”
Nhan Linh kéo nhẹ khóe môi, khoát tay: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Vậy chúc hai bạn ngon miệng!”
Nhân viên phục vụ rời đi, bầu không khí vẫn còn đôi chút ngượng ngùng.
Nước trong nồi bắt đầu sôi, mấy món vừa bỏ vào đã chín. Nhan Linh gắp một ít bỏ vào bát.
Thấy người đối diện đang cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng động đũa gì, cô hỏi: “Sao cậu không ăn?”
Trần Trạc Thanh: “Đang tra xem ý nghĩa của cải thảo với củ sen.”
Nhan Linh: “Khụ khụ——”
Cô vừa uống một ngụm nước mơ, không cẩn thận bị sặc.
Trần Trạc Thanh đặt điện thoại xuống, giọng nói có chút lo lắng: “Không sao chứ?”
Nhan Linh lắc đầu, không biết vì sặc hay vì nguyên nhân khác mà khuôn mặt hơi đỏ lên.
Đợi một lát sau, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Trong lúc ăn, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng lại đến giúp họ cho thêm thức ăn vào nồi, rót thêm nước uống, dọn dẹp đ ĩa trống rất nhanh…
Nhan Linh nói cảm ơn mấy lần, bảo rằng mình có thể tự làm được.
Đến khi sắp no, cô dừng đũa, nhưng Trần Trạc Thanh vẫn đang ăn.
Mấy món lúc nãy gọi đã hết, tất cả đều đang nấu trong nồi.
Chỉ còn món tình nhân vẫn yên vị trên bàn.
Nhan Linh uống nước, ánh mắt vô tình lướt qua, định phớt lờ đi, nhưng rồi lại thấy một đôi đũa đưa về phía đó, gắp lấy một lát củ sen bỏ vào nồi.
Trần Trạc Thanh nghiêng đầu, bắt gặp ánh nhìn của cô, giọng điệu hờ hững: “Nghe nói món tặng kèm này, củ sen có ý nghĩa là ‘giai ngẫu thiên thành’.” (Ý chỉ một cặp trời sinh, rất xứng đôi)
Nhan Linh: “……”
Cậu lại gắp thêm miếng cải thảo, tiếp tục nói:
“Còn cải thảo hình như có nghĩa là ‘bạch đầu giai lão’.” (Ý chỉ bên nhau đến già)
Nhan Linh: “……”
Hóa ra cậu thật sự đã tra cứu.
Cô còn tưởng cậu chỉ đùa giỡn.
Không chỉ nói ra cho cô nghe, cậu còn thản nhiên ăn luôn món đó ngay trước mặt cô, sau đó bình luận: “Cũng ngon lắm.”
Nhan Linh thầm quyết định, dạo này tốt nhất đừng đến Haidilao nữa.
–
Buổi chiều vẫn ngồi trong thư viện.
Giữa chừng, Trần Trạc Thanh ra ngoài nghe điện thoại, Nhan Linh thì ngồi tại chỗ làm bài.
Lúc cậu quay lại, phát hiện chỗ ngồi của mình không biết từ khi nào đã bị chiếm mất.
Lại còn là một nam sinh.
Cậu ta đeo kính gọng đen, trông nho nhã, da dẻ trắng trẻo.
Cậu ta ngồi ngay bên cạnh Nhan Linh, đưa cho cô một tờ giấy nhỏ.
Nhan Linh đeo tai nghe, không nghe thấy động tĩnh, chỉ khi thấy có thứ gì đó xuất hiện trước mặt mới nhận ra bên cạnh có người lạ.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, nam sinh ấy chỉ vào tờ giấy, ý bảo cô mở ra xem.
Cô lờ mờ đoán được đó là gì.
Trước đây đến thư viện, cô cũng từng nhận được rồi.
Quả nhiên, tờ giấy này giống y như mấy lần trước, vẫn là muốn xin WeChat của cô.
Nhan Linh chỉ nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Nam sinh kia hiểu được, trên mặt lộ ra chút tiếc nuối, đứng dậy rời đi.
Không bao lâu sau, chỗ trống lại có người ngồi xuống.
Lần này Nhan Linh cảnh giác hơn, lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô thả lỏng hẳn.
Là Trần Trạc Thanh.
Cậu nghe điện thoại xong quay lại.
Cậu vươn tay, cầm lấy tờ giấy mà nam sinh lúc nãy để lại, cúi mắt nhìn qua.
【Chào bạn, mình để ý bạn đã lâu rồi, có thể kết bạn WeChat không?】
Trần Trạc Thanh cười khẽ đầy tức giận.
Để ý cô lâu rồi?
Vậy mà không thấy cậu đã luôn ngồi cạnh cô sao?
Là xem cậu như không khí à.
Cậu nhìn quanh thư viện, thấy nam sinh kia đang ngồi cách hai bàn, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, mang theo cảnh cáo.
Trần Trạc Thanh im lặng, cầm bút, viết một dòng phía dưới câu kia:【Chữ xấu quá.】
Sau đó đẩy tờ giấy sang phía Nhan Linh.
Nhan Linh không hiểu chuyện gì, lúc nhìn thấy nội dung trên đó, không nhịn được bật cười, viết lại:【Không đẹp bằng cậu.】
Câu nói này khiến cơn bực tức trong lòng Trần Trạc Thanh vơi đi một chút.
Hai người vô thức bắt đầu chuyền giấy cho nhau.
【Trần Trạc Thanh】: Cũng không đẹp trai bằng mình.
【Nhan Linh】: ……
【Trần Trạc Thanh】: Bàn với cậu chuyện này.
【Nhan Linh】: Chuyện gì?
【Trần Trạc Thanh】: Ai không đẹp trai bằng mình thì không cần suy xét.
【Trần Trạc Thanh】: Được không?
Tờ giấy đã kín chữ, không còn chỗ để viết thêm.
Nhan Linh đọc đến dòng cuối cùng, tim chợt lỡ một nhịp. Cô nắm tờ giấy trong tay, vo lại thành một cục.
Không trả lời cậu nữa.
Đến năm giờ rưỡi, thư viện chuẩn bị đóng cửa, hai người mới cùng nhau rời đi.
Gần đó có một trạm xe buýt, Nhan Linh định bắt xe về nhà.
Trần Trạc Thanh sáng nay đạp xe đến, xe của cậu dựng ngay trước cổng thư viện.
Nhan Linh khẽ chào tạm biệt rồi đi về phía trạm xe buýt.
Sau khi mở khóa xe, Trần Trạc Thanh lại đẩy xe theo sau cô.
Nhan Linh đi được một đoạn, chợt cảm giác có người theo sau, quay đầu lại nhìn.
Cậu cũng dừng bước ngay lúc đó, thấy cô nhìn qua, chân mày hơi giãn ra, khẽ mỉm cười.
Nhan Linh: “Cậu theo mình làm gì?”
Trần Trạc Thanh: “Không yên tâm về cậu.”
Nhan Linh: “Mình đâu phải con nít.”
“Đúng là không phải.” Trần Trạc Thanh gật gù, tỏ vẻ nghiêm túc. “Cậu là nhóc lớn rồi.”
Nhan Linh: “……”
Cô phát hiện mỗi lần tranh luận với cậu đều bị đè bẹp hoàn toàn.
Cậu luôn có lý lẽ riêng của mình.
Nhan Linh quyết định không nói nữa, đến trạm xe buýt thì ngồi xuống chờ.
Trần Trạc Thanh cũng không rời đi, mà đứng đó đợi cùng cô.
Chờ gần mười phút, xe buýt vẫn chưa đến. Nhan Linh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đoán chắc là chuyến trước vừa mới chạy.
Xa xa có tiếng ồn ào vang đến. Một nhóm đàn ông khoác vai bá cổ nhau, lảo đảo đi về phía này, mặt ai cũng đỏ bừng, rõ ràng là đã uống say.
Họ đi đến trạm xe buýt, miệng lảm nhảm gì đó nghe không rõ, có vẻ cũng muốn đón xe.
Nhan Linh vô thức siết chặt ba lô, trong lòng có chút sợ hãi, lùi lại vài bước.
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng dáng cao lớn từ phía sau bước lên, chắn trước mặt cô.
Nhan Linh ngước mắt chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng rãi của cậu, thân hình thẳng tắp, vững chãi, mang lại một cảm giác an toàn.
Trần Trạc Thanh hơi nghiêng đầu, đường nét góc cạnh của cậu lộ rõ dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng dáng đổ xuống nền đất thành một đường cắt nhẹ nhàng, quyến rũ đến mức khiến người ta rung động.
Cậu khẽ nói: “Đừng sợ.”
Nhan Linh mím môi, cảm giác bất an trong lòng cũng dịu xuống.
Mấy gã say rượu dường như không có ý định rời đi, mà xe buýt cô chờ vẫn chưa đến.
Trần Trạc Thanh đề nghị: “Cậu có muốn đổi phương tiện khác không.”
Nhan Linh: “???”
Cậu chỉ vào chiếc xe đạp bị cậu lạnh nhạt để sang một bên, hơi nâng cằm: “Tay lái của mình không tệ đâu.”
Ma xui quỷ khiến, Nhan Linh gật đầu.
Xe của Trần Trạc Thanh là một chiếc xe địa hình, có thêm ghế ngồi phía sau, màu đen tuyền.
Nhan Linh ngồi lên, chỉnh lại tư thế rồi nói với cậu: “Xong rồi.”
Trần Trạc Thanh quay đầu nhìn, thấy hai tay cô ngoan ngoãn đặt lên đùi mình, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo lên đặt vào eo cậu.
Lòng bàn tay nóng ấm chạm vào tay cô, khiến Nhan Linh khẽ sững lại.
Như bị cậu dẫn dắt, vô thức siết lại, đột nhiên cảm giác tay mình đụng phải thứ gì đó.
Là áo cậu, chất vải mềm mại, xa lạ.
Cái tư thế này cứ như cô đang ôm eo cậu vậy.
Giọng cậu hòa cùng làn gió đêm rơi xuống: “Giữ chắc nhé.”
Nhan Linh bình thường rất ít khi đi xe đạp, đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi trên yên sau của một chàng trai.
Đèn đường hai bên tỏa ánh sáng màu cam, hòa lẫn vào sắc đêm. Bóng dáng những người đi đường phản chiếu dưới chân, lướt qua nhanh chóng, toàn bộ ánh sáng của thành phố đều trở nên mơ hồ, mộng ảo.
Gió đêm mùa hè thổi qua, bóng cây khẽ lay động như đang thì thầm điều gì đó.
Làn gió mát rượi lướt qua mặt rất dễ chịu. Mái tóc dài của cô bị thổi tung lên, vẽ ra một đường cong đẹp mắt.
Giây phút này, dường như cả thế giới đều yên lặng, chỉ còn lại cô và cậu.
Nhan Linh không nhịn được mà ngước nhìn người phía trước.
Tóc cậu khẽ bay, thân người hơi đổ về phía trước, lưng cong lại. Chiếc áo sơ mi trắng phồng lên vì gió, rồi lại áp sát vào người, làm nổi bật lên đường nét xương cốt của thiếu niên.
Lúc xe phanh lại, Nhan Linh không để ý, theo quán tính mà ngã nhẹ về phía trước, trán vô tình chạm vào lưng cậu. Mùi hương nhàn nhạt len vào khứu giác. Là mùi của cậu.
“Đến nơi rồi.”
Nhan Linh ngẩn ra, thời gian sao trôi qua nhanh vậy. Cô phát hiện cậu đã đưa mình về đến trước cửa nhà.
Cô xuống xe, nói lời cảm ơn.
Trời cũng đã khuya, cô chào tạm biệt, bảo cậu về nhà sớm.
Trần Trạc Thanh: “Ừ.”
Nhan Linh nói xong liền xoay người rời đi, nhưng cậu đột nhiên gọi cô lại: “Nhan Linh.”
Cô khựng lại.
“Lúc nãy ở thư viện, câu hỏi cuối cùng, cậu vẫn chưa trả lời tớ.”
Nhan Linh cố nhớ lại xem cậu hỏi gì.
Rồi đột nhiên nhớ ra.
Là dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy.
— Ai không đẹp trai bằng mình thì không cần suy xét.
“Hoặc là mình đổi cách hỏi.”
Cậu có thói quen nhìn thẳng vào mắt cô khi nói chuyện. Đôi mắt đen nhánh ấy, sâu thẳm, sáng rực.
“Ai không đẹp trai bằng mình, thì cứ xếp sau đi.”
“Cậu cân nhắc mình một chút, được không?”
–
Tiểu Trần cố lên!