Tối Chủ Nhật là buổi tự học bắt buộc như thường lệ.
Sau khi ăn tối ở nhà, Nhan Linh bắt xe buýt đến trường.
Cô bước lên từ cửa trước, bỏ tiền vào thùng, theo thói quen nhìn về dãy ghế cuối cùng.
Nơi đó trống không, không có bóng dáng quen thuộc.
Bất giác, ánh mắt cô dừng lại ở hàng ghế thứ hai.
Người mà cô tưởng rằng sẽ không xuất hiện lại đang ngồi ngay đó. Hai ánh mắt chạm nhau.
Cậu ấy đổi chỗ rồi.
Nhan Linh kìm lại những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, vẫn giữ thói quen ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Còn cậu, ngồi ngay sau lưng cô.
Tâm trí cô rối tung lên, trong đầu chỉ toàn những lời cậu nói khi đưa cô về nhà chiều hôm qua.
— “Cậu cân nhắc mình được không?”
Và cả câu của Tư Kỳ nữa.
— “Trần Trạc Thanh chắc chắn có ý với cậu.”
Nhận thức được điều này, Nhan Linh bỗng có chút bối rối.
Cô cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, chuyển sự chú ý ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc học buổi tối, Trần Trạc Thanh vẫn như thường lệ nhắn tin hỏi cô về bài tập tiếng Anh.
Ngoài những chuyện đó, cậu không nói thêm gì khác.
Nhan Linh suy nghĩ vẩn vơ suốt một tiết học, sau đó dần bình tĩnh lại tập trung vào bài vở.
Thời gian cứ thế trôi qua, một tuần lặng lẽ trôi qua.
Một buổi tối nọ, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Nhan Linh đeo cặp sách, hòa vào dòng người rời khỏi lớp.
Vừa bước ra khỏi cửa, một tiếng “đoàng” chói tai vang lên.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy pháo hoa bừng sáng trên bầu trời đêm, rực rỡ huyền ảo.
Xung quanh bắt đầu xôn xao, những tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
“Trời ơi, ai to gan vậy, dám đốt pháo hoa trong trường?”
“Xong rồi, chắc chắn sẽ bị thầy cô trách mắng.”
“Kệ đi, pháo hoa đẹp thế mà!”
“Đúng vậy! Lâu lắm rồi mới được xem pháo hoa, đẹp thật đấy!”
“Học cả buổi tối căng thẳng, nhìn thấy pháo hoa xong tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.”
Từ ngạc nhiên, mọi người dần chuyển sang thưởng thức. Tất cả lặng lẽ đứng lại ở hành lang, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
Giây phút đó, họ quên mất mình vẫn còn ở trường, quên đi những bài giảng vừa học thuộc, những đề bài vừa luyện. Họ lưu giữ lại vẻ đẹp ấy trong tim.
—
Sáng sớm hôm sau, lớp 12-2 náo nhiệt như có bom nổ.
Nhan Linh vừa từ bên ngoài bước vào, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tống Như Tuyết bạn cùng bàn của cô lập tức chia sẻ tin tức mới nghe được: “Cậu biết không, tối qua có người đốt pháo hoa trong giờ tự học đó!”
“Thì ra là một nữ sinh thích Trần Trạc Thanh làm đấy!”
Nghe thấy chuyện này, Thi Vận bàn trước cũng nhập cuộc: “Nói đúng hơn thì là đốt pháo hoa để tỏ tình với Trần Trạc Thanh.”
“Nghe nói hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy. Cô ấy đã thích Trần Trạc Thanh rất lâu rồi, nên muốn nhân cơ hội này tỏ tình.”
Tống Như Tuyết trợn mắt, vỗ tay thành kính: “Mình chỉ có thể nói bội phục!”
Dám tỏ tình bằng cách đốt pháo hoa trong trường, đúng là chưa từng có tiền lệ.
Nhan Linh nghe xong đơ người.
Cô mất vài giây mới phản ứng lại, chậm rãi hỏi: “Sao các cậu biết rõ vậy?”
Tống Như Tuyết: “…”
Thi Vận: “…”
Đúng là học sinh giỏi. Không quan t@m đến chuyện chính, mà lại đi thắc mắc nguồn tin tức từ đâu.
Thi Vận: “Vì còn có diễn biến sau đó. Sau khi đốt pháo hoa xong, cô ấy chặn Trần Trạc Thanh lại tỏ tình ngay tại chỗ.”
Có người tận mắt chứng kiến rồi tin tức lan truyền, sáng nay đã truyền khắp cả trường.
Tống Như Tuyết háo hức hỏi: “Rồi sao? Cậu ấy phản ứng thế nào?”
Thi Vận nhún vai, lắc đầu cảm thán: “Thì bị từ chối rồi.”
Tống Như Tuyết chẳng hề ngạc nhiên.
“Mình đoán trước được mà. Đụng phải tường thành này thì chỉ có tan nát thôi.”
Trong trường này, số nữ sinh bị Trần Trạc Thanh từ chối đã nhiều không đếm xuể, không biết đây là người thứ bao nhiêu rồi.
“Chắc lý do từ chối vẫn là câu quen thuộc chứ gì?” Tống Như Tuyết bắt chước giọng điệu của Trần Trạc Thanh: “Học sinh không nên yêu sớm, làm ơn tự trọng.”
Đây là câu từ chối kinh điển của cậu trước đây.
Thi Vận cười, khen cô bắt chước quá giống.
Nhưng ngay sau đó, cô lại hạ giọng, nghiêm túc nói tiếp: “Không phải câu đó.”
“Người có mặt tối qua nghe thấy tận tai cậu ấy nói rằng—”
“Xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi.”
Tống Như Tuyết: “Hả???”
So với việc có người tỏ tình với Trần Trạc Thanh, tin tức này còn sốc hơn.
Cô ấy ngạc nhiên đến mức không nói nên lời: “Trần Trạc Thanh có người thích rồi sao? Sao chưa từng nghe thấy?”
Thi Vận: “Mình cũng mới biết sáng nay thôi.”
Tống Như Tuyết liền truy hỏi bốn câu liên tiếp: “Là ai? Tên gì? Trường nào? Xinh không?”
Thi Vận hạ thấp giọng, lấy tay che miệng, thần bí nói: “Nghe nói là học sinh trường mình.”
“Lớp Xã hội.”
“Xinh lắm.”
“Thành tích học tập cũng rất tốt.”
Đến khi Tống Như Tuyết tưởng rằng cô sắp tiết lộ cái tên, Thi Vận lại vòng vo: “Nhưng mà, cụ thể là ai thì không rõ lắm.”
Không có đáp án, Tống Như Tuyết cảm giác như bị treo lửng, lòng đầy tò mò.
“Trời ơi, mình rất muốn biết người đó là ai!”
“Mình cũng vậy.” Thi Vận vừa nói vừa liếc nhìn về phía Nhan Linh im lặng nãy giờ. Chợt cô nảy ra suy nghĩ: “Tự nhiên mình thấy, nữ sinh đó… rất giống lớp trưởng của chúng ta.”
Tống Như Tuyết nhìn sang bạn cùng bàn, quan sát từ trên xuống dưới, gật đầu nghiêm túc: “Rất giống.”
Tim Nhan Linh khẽ thắt lại, định mở miệng phản bác, nhưng Tống Như Tuyết đã tự bác bỏ: “Nhưng mà Nhan Linh với Trần Trạc Thanh đâu có quen biết. Không thể nào đâu.”
Nhan Linh: “…”
Hai người họ cứ thế bàn luận về danh tính nữ sinh kia, hoàn toàn quên mất người “tình nghi” vẫn đang ngồi ngay đây.
“Chẳng lẽ là Chung Nghi lớp bên?”
“Chung Nghi tóc ngắn mà, nữ sinh kia hình như tóc dài.”
“Thật à? Cậu đâu có nói gì về mái tóc đâu.”
“Ơ, mình chưa nói hả.”
“Tóc dài à…”Tống Như Tuyết lẩm bẩm suy nghĩ: “Rốt cuộc là ai chứ…”
Nhan Linh im lặng cúi đầu đọc sách, mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai, gương mặt thanh tú trầm lắng.
Cô mặc kệ hai người họ tiếp tục đoán mò.
–
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết thể dục, lớp 12-1 và lớp 12-2 học chung.
Trước giờ học vài phút, mọi người lần lượt đi ra sân tập trung. Khi lớp 12-1 ra ngoài thì vô tình gặp lớp 12-2.
Thấy bạn trai mình, Tống Như Tuyết kéo theo Nhan Linh đi tới để giới thiệu.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn cùng bàn của mình, Nhan Linh.”
Nhan Linh khẽ gật đầu mỉm cười, nói: “Chào cậu.”
Lâm Gia Minh cũng cười rạng rỡ, nụ cười tràn đầy sức sống: “Mình biết cậu. Học sinh giỏi đứng đầu ban Xã hội, hân hạnh, hân hạnh.”
Tống Như Tuyết thường xuyên nhắc về cô bạn cùng bàn này trước mặt cậu.
Nói cô ấy xinh đẹp, tính cách tốt, học hành cũng xuất sắc, có thể ngồi cùng bàn với cô ấy đúng là một điều may mắn.
Không chỉ vậy, quan trọng hơn—
Cô ấy chính là người mà Trần Trạc Thanh thích.
Lâm Gia Minh có lẽ là người biết chuyện này sớm nhất.
Cậu đã từng tận mắt thấy Trần Trạc Thanh từ chối biết bao lời tỏ tình. Một lần nọ, không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào?”
Những cô gái tỏ tình với Trần Trạc Thanh có đủ mọi phong cách, từ trong sáng, ngọt ngào đến cá tính mạnh mẽ.
Không lẽ không có ai khiến cậu động lòng sao.
“Hoặc là cậu có mẫu người lý tưởng nào không?”
Tưởng rằng Trần Trạc Thanh sẽ suy nghĩ một chút mới trả lời, nhưng không ngờ cậu gật đầu, nói một chữ:
“Có.”
Lâm Gia Minh lập tức hào hứng, tiếp tục truy hỏi: “Nói thử đi, biết đâu tôi còn quen vài người…”
Trần Trạc Thanh: “Mẫu người lý tưởng của tôi, tên là Nhan Linh.”
Lâm Gia Minh: “!!!”
Cậu hoàn toàn không ngờ Trần Trạc Thanh sẽ thẳng thắn nói ra một cái tên.
Sau giây phút ngỡ ngàng, cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân có nghe nhầm không.
Người đó… là Nhan Linh sao?
Cô gái đứng đầu khối Xã hội.
Hoa khôi của trường.
Người mà mấy người anh em của cậu đều thầm thích.
Còn là bạn cùng bàn của bạn gái cậu.
Không nghe thấy Trần Trạc Thanh phủ nhận, Lâm Gia Minh vẫn cảm thấy sốc: “Cậu cũng thích cậu ấy à?”
“Cũng?”
Trần Trạc Thanh lập tức bắt được từ khóa, ánh mắt hơi nheo lại: “Còn ai nữa?”
“Cậu nên hỏi là ‘ngoài ai ra’ mới đúng.” Lâm Gia Minh vỗ vai cậu, nghiêm túc nói: “Để tôi nói cho cậu nghe, hơn nửa số nam sinh trong trường này đều thầm thích cậu ấy.”
Trần Trạc Thanh: “…”
Lâm Gia Minh đâm một nhát dao vào tim cậu vẫn chưa đủ, còn bồi thêm một câu: “Đào hoa của cậu ấy còn nhiều hơn cậu nữa đấy.”
Trần Trạc Thanh: “…”
Đang nghĩ ngợi thì đúng lúc này, bóng dáng Trần Trạc Thanh xuất hiện ở cửa lớp.
Lâm Gia Minh nháy mắt với cậu, đang định tạo cơ hội để cậu với Nhan Linh nói chuyện, nhưng cô đã kéo Tống Như Tuyết xuống cầu thang: “Chuông reo rồi, mau đi thôi.”
Trần Trạc Thanh còn chưa kịp mở miệng, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng rời đi của cô.
Tới sân thể dục, chuông báo giờ học vang lên, mọi người tự giác xếp hàng chờ giáo viên.
Giáo viên thể dục kỳ này là một cô giáo trẻ, nhìn không lớn tuổi lắm, nói chuyện lại rất hài hước.
“Các em khởi động trước đi, lát nữa chúng ta sẽ chơi một trò chơi đuổi bắt.”
Vừa nghe có trò chơi, các học sinh lập tức hào hứng, phối hợp theo nhịp hô của cô giáo.
Sau khi khởi động xong, cô giáo mới tiếp tục nói:
“Trò chơi này có một cái tên rất quen thuộc, 800 mét.”
Cả lớp: “…”
Cô giáo ơi, có phải cô đang lừa chúng em không?!
Cô giáo: “Sao lại gọi là ‘đuổi bắt’? Lát nữa các bạn nam sẽ chạy 1000 mét trước, 5 giây sau các bạn nữ bắt đầu chạy 800 mét. Nếu nam sinh nào bị nữ sinh đuổi kịp, sẽ bị phạt hít đất.”
Nghe đến đây, các nữ sinh đồng loạt hưởng ứng.
Một nam sinh giơ tay hỏi: “Thế nếu các bạn nữ không đuổi kịp thì sao ạ?”
Cô giáo: “Không đuổi kịp thì thôi.”
Các nam sinh: “…”
Hiểu rồi, cô giáo thiên vị con gái quá rõ ràng!
Sau đó, cô giáo thổi còi, phân nhóm nhanh chóng. Học sinh hai lớp bị xáo trộn, ai không quen biết sẽ được xếp chung, tránh trường hợp nể nang.
“Cô ác quá đi.”
Cô giáo: “Làm phụ nữ không ác thì không giữ được địa vị.”
Cả lớp bị lời nói của cô làm bật cười.
Lần này, Nhan Linh được xếp vào nhóm cuối cùng, cùng nhóm với Tống Như Tuyết và mấy nữ sinh khác.
Mà đối thủ của họ là một nhóm nam sinh lớp 12-1, trong đó có hai cái tên khá quen thuộc.
Trần Trạc Thanh và Lâm Gia Minh.
Chuyện Tống Như Tuyết và Lâm Gia Minh là một cặp không còn xa lạ với mọi người. Hai lớp cũng thường xuyên thấy họ ở bên nhau.
Vì vậy, khi thấy hai người cùng nhóm, bạn học lập tức nhao nhao trêu chọc:
“Lâm Gia Minh, học kỳ trước cậu giành giải nhất 100 mét, đừng để mất mặt đấy nhé!”
“Đúng đó, chúng tôi tin tưởng vào cậu.”
“Đừng có vì bạn gái mà cố ý chạy chậm nha.”
Lâm Gia Minh trừng mắt nhìn họ nhưng không ai sợ, ngược lại còn trêu chọc hăng hơn.
Cậu lập tức kéo một người ra làm bia đỡ đạn: “Sao không nói Trần Trạc Thanh đi?”
“Cậu ta thì có gì để nói, cậu ta là sắt thép, không bao giờ nể nang ai cả.”
“Đúng thế, cậu ấy lần nào cũng về nhất, lớp mình chưa ai chạy thắng nổi.”
“Cậu cứ lo cho bản thân trước đi, xem lát nữa chạy thế nào.”
Lâm Gia Minh: “…”
Cậu liếc nhìn Trần Trạc Thanh đứng cạnh mình. Cậu hơi nghiêng đầu, đang xoay cổ tay khởi động, tư thế trông rất chuyên nghiệp.
Tên này làm gì cũng nghiêm túc, nguyên tắc rõ ràng.
Lâm Gia Minh thở dài: “Người anh em, cậu thực sự không nể tình chút nào à?”
Trần Trạc Thanh: “Có.”
Câu trả lời dứt khoát không chút do dự.
Lâm Gia Minh: “…”
Thôi được rồi, nguyên tắc cái gì chứ, tất cả đều bay đi hết rồi.
Tiếng còi vang lên, đám nam sinh xuất phát trước, tất cả lập tức lao đi như ong vỡ tổ, chạy hết tốc lực.
Năm giây sau, nhóm nữ sinh bắt đầu chạy. Nghĩ đến việc lát nữa đuổi kịp đám con trai rồi nhìn họ chống đẩy, ai nấy đều tràn đầy động lực.
Cô giáo thể dục cầm bảng bấm giờ, nhìn các học sinh càng chạy càng nhanh, hài lòng gật đầu. Với phương pháp này, cô không tin trong lớp mình vẫn còn học sinh có thành tích không đạt tiêu chuẩn.
Ban đầu, Nhan Linh không định đuổi theo ai, cứ chạy với tốc độ bình thường như mọi khi.
Nhưng mới chỉ nửa vòng, cô đã bắt kịp một nam sinh chạy phía trước.
Ngẩng đầu nhìn xem ai lại chạy chậm như vậy, chưa kịp nhận ra thì Trần Trạc Thanh đã quay lại nhìn cô trước.
Bước chạy của cậu chậm rãi, trông chẳng khác gì đang tản bộ.
Thấy cô đuổi kịp, cậu còn cố tình giảm tốc độ.
Nhan Linh mím môi, không muốn nghĩ nhiều về hành động này. Khi chuẩn bị vượt qua cậu, chợt nghe thấy giọng nam sinh khẽ thở dài:
“Ài, bị cậu bắt kịp rồi.”
Nhan Linh: “……”
Hai vòng chạy nhanh chóng kết thúc, phần lớn những người cán đích đầu tiên đều là con gái.
Ai nấy đều cúi gập người, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, mệt đến nỗi không nói nổi.
Kết quả cuối cùng, tất cả con trai lớp 12-1 và lớp 12-2 đều thất bại, mỗi người phải làm mười cái chống đẩy.
Cô giáo thể dục cho phép tự do hoạt động sau khi hoàn thành hình phạt, rồi rời đi.
Sau khi ngoan ngoãn chống đẩy xong, đám nam sinh lập tức bàn luận sôi nổi:
“Không thể nào, ngay cả Trần Trạc Thanh cũng không thắng?”
“Lâm Gia Minh, cậu đúng là đã làm tổn thương niềm kiêu hãnh của con trai lớp mình.”
“Tôi nghi ngờ hai người này cố tình nhường rồi.”
Lâm Gia Minh muốn kêu oan nhưng chẳng biết nói sao.
Cậu ấy giỏi chạy ngắn, còn chạy 1000m thì cần sức bền, mà khoản đó cậu hoàn toàn không có.
Hơn nữa, vừa nãy Tống Như Tuyết chạy đến sau lưng túm chặt cổ áo của cậu, suýt nữa làm cậu nghẹt thở.
Còn về Trần Trạc Thanh, sau khi nghe những lời “buộc tội” của mọi người, cậu thản nhiên thừa nhận: “Ừ, tôi không thắng.”
Cậu đứng thẳng lên, thở nhẹ, tóc mái hơi ướt và có chút rối, nhưng ngũ quan vẫn sắc nét, điển trai đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Ánh mắt cậu lướt qua đám đông, dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc.
Khi chạm phải ánh mắt của Nhan Linh, cậu khẽ cười, hàng mày tinh xảo và đôi mắt lấp lánh trông vô cùng cuốn hút. Cậu nói một câu đầy ẩn ý:
“Dính phải mỹ nhân kế rồi.”
—
“Các chị em, mình có một suy đoán táo bạo.”
Sau khi giải tán, ai nấy đều mệt nhoài vì chạy bộ, liền rủ nhau đến căng tin mua nước.
Tống Như Tuyết kéo tay Nhan Linh và Thi Vận, một bên một người, rồi đưa ra phỏng đoán của mình: “Mình nghi ngờ, người mà Trần Trạc Thanh thích chính là một cô gái trong lớp mình.”
Thi Vận: “Mình cũng cảm thấy vậy.”
Cả hai đồng thanh hỏi Nhan Linh: “Cậu có nghĩ thế không?”
Nhan Linh hơi nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh, đáp lại mơ hồ: “Không rõ lắm.”
Tống Như Tuyết: “Mình rất tò mò rốt cuộc cậu ấy dính phải mỹ nhân kế của ai.”
Thi Vận: “Không ngờ lớp mình lại có một nhân vật ẩn giấu thế này, thật cao tay.”
Tống Như Tuyết: “Lúc nãy hình như cậu ấy nhìn ai đó rồi nói câu đó, nhưng người đông quá, không biết là ai.”
Thi Vận: “Mình cũng để ý thấy, nếu không nhầm thì hình như là hướng bên cậu thì phải.”
Nếu còn suy luận tiếp, có khi hai người kia sẽ đoán ra mất, Nhan Linh vội cắt ngang: “Đến căng tin rồi.”
Tống Như Tuyết nhìn đám đông chen chúc bên trong, không muốn chen vào. Vừa hay thấy bạn trai mình đang đứng chọn đồ uống ở tủ lạnh, cô lập tức hét toáng lên: “Lâm Gia Minh! Mua giúp mình ba chai nước, nhớ lấy loại ướp lạnh!”
Lâm Gia Minh nghe thấy tiếng cô, giơ tay lên trong đám đông, ra hiệu “OK”, cho biết đã nhận lệnh.
Tống Như Tuyết kéo hai người họ ra ngồi ở băng ghế đá dưới gốc cây đa lớn trước cửa, nói đợi bạn trai cô ra là được.
Thi Vận đùa: “Có bạn trai tốt thật, muốn uống nước cũng không cần tự đi mua.”
Tống Như Tuyết ngượng ngùng cười cười.
Chẳng mấy chốc, Lâm Gia Minh đã mua xong, tìm đến chỗ họ rồi đưa hai chai nước cho Tống Như Tuyết và Thi Vận.
Tống Như Tuyết: “Sao chỉ có hai chai? Mình bảo là ba chai cơ mà.”
Cô định đưa chai nước của mình cho Nhan Linh rồi bảo bạn trai mua lại một chai khác cho mình.
Nhan Linh không nhận, nói không sao, cô không khát lắm.
“Chai của học sinh giỏi, mình không dám mua hộ đâu.” Lâm Gia Minh cười gian, nghiêng người sang bên, chỉ vào người đang chậm rãi đi tới phía sau, nói với giọng đầy ẩn ý: “Có người mua rồi.”
Tống Như Tuyết, Thi Vận: “???”
Hai người tròn mắt nhìn bóng dáng của Trần Trạc Thanh xuất hiện.
Chính xác hơn, là cậu đứng ngay trước mặt Nhan Linh.
Cậu cầm hai chai nước, loại có bao bì màu hồng, đưa một chai cho cô.
Tay cậu dừng giữa không trung, như chợt nghĩ ra điều gì đó, động tác tự nhiên vặn nắp chai ra trước, rồi mới đưa cho cô.
Mấy ánh mắt dò xét đồng loạt hướng về phía họ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Nhan Linh khó mà từ chối, đành vươn tay nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trần Trạc Thanh thấy cô nhận, khóe môi cong lên.
Cậu cũng cầm một chai giống hệt cô, cúi đầu, chăm chú nhìn cô uống nước.
Nhan Linh nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, hương đào và ô long lan tỏa trong miệng, ngọt dịu.
Tống Như Tuyết dù có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra điều gì đó.
Cô và Thi Vận liếc nhau, ánh mắt đầy vẻ bừng tỉnh.
Tống Như Tuyết: “Trần Trạc Thanh, cậu có mắt nhìn người thật đấy, chọn khéo ghê.”
Thi Vận: “Người muốn theo đuổi lớp trưởng của chúng ta xếp hàng từ Trường Số 1 đến Số 2 đấy.”
Trần Trạc Thanh chỉ tay vào chai nước trong tay hai người họ, khẽ ngẩng cằm: “Tiền tôi trả.”
“Nên là, bán cho tôi một nhân tình, cho tôi chen hàng chút.”
Hai cô gái bật cười, nói chỉ một chai nước mà muốn mua chuộc họ, không đời nào.
Rồi kéo tay Nhan Linh định đi.
Vừa đứng dậy, cổ tay cô chợt bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy. Lực không mạnh, đủ để cô có thể dễ dàng rút tay về.
Nhưng Nhan Linh không làm vậy, chỉ quay đầu nhìn cậu, chớp mắt một cái.
Trần Trạc Thanh: “Cuối tuần này vẫn đến thư viện chứ?”
Nhan Linh gật đầu.
“Vậy được.”
Nhận được câu trả lời, cậu liền thả tay.
Trước khi buông, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô.
Ngưa ngứa.
Gợn sóng trong lòng.
Nhan Linh tim lỡ một nhịp.
Cô vội rụt tay lại, không nhìn cậu nữa, chạy nhanh về phía tòa nhà lớp học.
–
Sau giờ tan học, các bạn trong lớp 12-2 lần lượt rời đi để đến căng-tin ăn tối.
Nhan Linh vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích. Cô úp mặt xuống bàn, một tay ôm bụng.
Vừa học xong tiết thể dục thì cô phát hiện mình đến kỳ, lúc này cơn đau đang hành hạ. Cũng may đã chuẩn bị trước, nên không quá luống cuống.
Tư Kỳ nhắn tin báo rằng buổi chiều bị thầy giáo giữ lại để tham gia một buổi học ngoài trường, hôm nay không thể cùng cô đến căng-tin được.
Nhan Linh nhắn lại một chữ “ok”, sau đó trò chuyện với cô ấy thêm một chút rồi mới đặt điện thoại xuống.
Cảm giác mệt mỏi khiến cô không nhịn được mà nhắm mắt lại, định chợp mắt một lúc.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển từ xanh thẳm sang đen sẫm. Mặt trời lặn, mặt trăng dần nhô lên, ngày và đêm nối tiếp nhau.
Trong giấc ngủ mơ hồ, cô cảm nhận được một hơi lạnh nhẹ nhàng áp lên trán.
Nhan Linh hơi mở mắt, dần lấy lại tiêu cự, trông thấy gương mặt của Trần Trạc Thanh.
Cậu vừa rút tay về, hỏi khẽ: “Mình làm cậu thức à?”
Cô lắc đầu, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Trạc Thanh giơ tay, đặt một hộp cơm lên bàn cô, giọng điềm nhiên: “Tư Kỳ bảo cậu hôm nay không khỏe, cũng không đi ăn, nên mình mua chút cháo cho cậu.”
Nhan Linh cúi đầu nhìn, thấy cậu đang tháo túi nilon, mở nắp hộp. Là một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo.
Cô nhận ra bao bì của hộp cháo này, đến từ quán ăn ở con phố nhỏ ngay ngoài trường.
Chính là quán mà cô và Tư Kỳ thường xuyên ghé qua.
Cô rất thích cháo ở đó, dẻo mịn, thơm ngon.
Trần Trạc Thanh: “Cậu ăn chút đi, không tối lại đói.”
Giọng cậu thấp hơn thường ngày, vốn dĩ là chất giọng lành lạnh, lúc này lại có phần dịu dàng, như đang dỗ dành ai đó.
Nhan Linh ngửi thấy hương thơm bốc lên, cơn đói cũng dần kéo đến.
Nhan Linh lấy điện thoại, định hỏi cậu bao nhiêu tiền để trả, tiện thể chuyển luôn cả tiền chai nước hồi chiều.
Trần Trạc Thanh: “Không cần.”
Nhan Linh: “Phải cần.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, cậu khẽ bật cười: “Rạch ròi thế?”
Nhan Linh: “Ừm, rõ ràng một chút thì tốt hơn.”
Trần Trạc Thanh hơi nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm: “Nhưng mình lại muốn mập mờ với cậu.”
Thiếu niên nhìn cô, ánh mắt sáng rực, lời nói ái muội.
Nhan Linh hơi né tránh ánh mắt ấy, hàng mi khẽ run, thoáng có chút bối rối.
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Trần Trạc Thanh, cậu đừng như vậy.”
Trần Trạc Thanh thấy gương mặt cô hơi ửng đỏ, cậu hỏi lại: “Như thế nào cơ?”
“Cậu đừng nói những lời như vậy.”
Nhan Linh lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng mở lời: “Dễ khiến người khác hiểu lầm lắm.”
Trần Trạc Thanh hỏi dồn: “Hiểu lầm gì?”
Cô vừa định đáp, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu lắng của cậu, trong lòng chợt rối bời, không biết phải mở lời thế nào.
Cả lớp học vắng lặng, chỉ còn hai người họ. Đôi thiếu niên mặc đồng phục đứng đối diện nhau, bầu không khí trở nên ám muội, dòng chảy ngầm dâng trào.
Cuối cùng, Trần Trạc Thanh là người chịu thua, phá vỡ sự im lặng.
Cậu chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với cô.
Thiếu niên trước mặt có gương mặt điển trai, đôi mắt đen sâu thẳm, trong ánh nhìn mang theo sự dịu dàng không nói thành lời.
Ánh mắt ấy như có ma lực, vừa câu người, vừa câu tim.
Khiến người ta không thể chống đỡ.
“Nhan Linh, chẳng lẽ mình vẫn chưa thể hiện rõ ràng sao?”
Lời nói này tựa như một lưỡi dao xuyên thẳng qua lớp màn ngăn cách giữa hai người.
Công khai bày tỏ tâm ý.
“Về chuyện mình thích cậu.”