Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 86

Thứ Hai, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh nắng sớm mai chiếu xuyên qua kẽ lá, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng vàng óng. Chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại bên trạm, cửa trước mở ra.

Cửa trước mở ra, Nhan Linh đeo cặp bước lên xe, quen thuộc thả đồng xu vào khe.

Ngẩng đầu lên, cô liền thấy chỗ ngồi hàng đầu đã có người.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng giống cô, đeo chiếc cặp đen trước ngực, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời.

Thấy cô xuất hiện, ánh mắt cậu liền dõi theo.

Nhan Linh bước chậm lại, do dự giữa việc ngồi xuống như mọi khi hay đổi chỗ khác.

Nhưng khi cô đi ngang qua Trần Trạc Thanh, cổ tay đã bị cậu giữ lấy. Cậu ngước lên nhìn cô, hỏi: “Đi đâu thế?”

Lời nói là câu hỏi, nhưng bàn tay lại dùng chút lực kéo cô ngồi xuống bên cạnh sát cửa sổ.

Sau đó, cậu vươn tay kéo rèm che đi ánh nắng bên ngoài.

Cường độ ánh sáng đột ngột giảm, tầm nhìn của Nhan Linh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cô bỗng nhận ra mình đã vô thức chấp nhận những hành động này của cậu.

Từ chỗ ngồi hàng cuối xe buýt, rồi đến hàng thứ hai, bây giờ cậu đã trực tiếp ngồi cạnh cô.

Giống như cách cậu từng bước tiến vào thế giới của cô.

Xe buýt lăn bánh, Nhan Linh hoàn hồn rút dây tai nghe trước ngực, chuẩn bị đeo vào.

Nhưng ngay lúc đó, Trần Trạc Thanh đã ghé lại gần.

Giờ đây cô đã quen với việc cậu rút ngắn khoảng cách như thế này.

“Nghe gì thế?” Trần Trạc Thanh chỉ vào tai nghe của cô.

Nhan Linh thành thật đáp: “Nghe tiếng Anh.”

Trần Trạc Thanh “ồ” một tiếng, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng kéo sợi dây tai nghe, lắc lắc: “Mình cũng muốn nghe.”

Nhan Linh tưởng cậu muốn luyện nghe, bèn cúi đầu mở điện thoại: “Mình gửi file cho cậu nhé.”

Trần Trạc Thanh: “…”

Giọng điệu nghiêm túc của cô khiến cậu bật cười thành tiếng. “Không cần.”

Cậu lại kéo sợi dây tai nghe, lần này nói thẳng: “Dùng của cậu luôn là được.”

“Được không?”

Trước khi làm gì vượt quá giới hạn, cậu luôn hỏi ý kiến cô trước.

Đôi mắt đẹp kia chăm chú nhìn cô, giọng điệu còn mang theo chút thành khẩn.

Thật khó để từ chối.

Nhan Linh biết rõ đây là “chiêu trò” của cậu, nhưng cô lại không thể không nghe theo.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một bên tai nghe vào lòng bàn tay cậu. Mặc nhiên chấp nhận yêu cầu này.

Dây tai nghe không dài, nếu hai người cùng đeo sẽ phải ngồi gần nhau hơn một chút. Vai chạm vai, một cao một thấp, một tóc ngắn một tóc dài.

Từ phía sau nhìn lại, bóng lưng họ đẹp đến lạ.

Chờ cậu đeo tai nghe xong, Nhan Linh mới ấn nút phát.

Tiếng Anh chuẩn mực vang lên trong tai hai người.

Nhan Linh cúi đầu chăm chú lắng nghe, còn Trần Trạc Thanh thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch.

Một người tập trung, một người lơ đãng.

Hai người một trước một sau bước vào cổng trường.

Từ bãi để xe, Tư Kỳ vừa khóa xe xong thì nhìn thấy họ.

Cô nàng chạy lại khoác tay Nhan Linh, giọng điệu trêu chọc: “Trùng hợp ghê, lại gặp nhau nữa rồi?”

“Bạn học Trần này cũng hay thật, rõ ràng có xe đạp, thế mà ngày nào cũng chen chúc trên xe buýt.”

Nhan Linh: “…”

Hôm trước cô lỡ nhắc đến chuyện Trần Trạc Thanh từng đạp xe đưa mình về, Tư Kỳ lập tức liên kết với việc cậu ngày nào cũng đi xe buýt.

“Thấy chưa, mình bảo rồi, cậu ấy có âm mưu cả đấy. Trên đời làm gì có lắm sự trùng hợp thế.”

Nhìn hai người họ xuất hiện cùng nhau, Tư Kỳ nháy mắt đầy ẩn ý: “Nói đi, giờ hai người tiến triển tới đâu rồi?”

Cô vẫn nghĩ mọi chuyện dừng lại ở chỗ Trần Trạc Thanh tỏ tình với Nhan Linh.

Nhan Linh: “Không có gì.”

Tư Kỳ ngạc nhiên với câu trả lời của Nhan Linh: “Cậu từ chối cậu ấy à?”

Nhan Linh mấp máy môi định giải thích, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nói là cô từ chối, nhưng Trần Trạc Thanh lại bảo cậu sẽ “xếp hàng chờ cơ hội”.

Cuối cùng, cô chỉ nói một câu mơ hồ: “Không như cậu nghĩ đâu.”

Tư Kỳ: “Mình nghĩ gì nào? Mình nghĩ là hai cậu nắm tay nhau bước vào trường ấy.”

Cô nàng còn tưởng tượng ra cảnh đó: “Nếu giáo viên biết hai học sinh đứng đầu lớp hẹn hò, không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

Chắc là miễn không ảnh hưởng đến việc học thì cứ yêu đương thoải mái?

Dù sao thì hai người này cũng là “hạt giống” của Thanh Hoa, Bắc Đại.

Nhan Linh: “Cậu biết mà, mình không muốn yêu đương khi còn học cấp ba.”

“Vậy nên…” Tư Kỳ suy đoán, “Bây giờ hai người là ‘trên tình bạn, dưới tình yêu’?”

Nhan Linh luôn thẳng thắn với bạn bè thân thiết, nhẹ gật đầu: “Coi như thế đi.”

Nhưng phản ứng của Tư Kỳ lại khác hẳn cô tưởng tượng, “Thế thì tuyệt quá! Giai đoạn mập mờ là đáng yêu nhất!”

Nhan Linh: “???”

Tư Kỳ thao thao bất tuyệt: “Cảm giác cứ như đang kéo co, tình cảm nảy sinh dần dần.”

“Một cái chạm tay cũng khiến tim đập nhanh.”

Nghe đến đây, Nhan Linh có hơi chột dạ: “Cậu đọc ở đâu ra vậy?”

Tư Kỳ đắc ý: “Tiểu thuyết chứ đâu! Nam nữ chính chưa xác định quan hệ thì lúc nào cũng thế.”

Nhan Linh: “…”

Cô suýt quên bạn mình là “mọt truyện” chính hiệu.

Tư Kỳ nhìn cô chăm chú, bỗng phát hiện điều gì đó: “Linh Linh, mặt đỏ rồi kìa.”

Nhan Linh quay đầu đi: “Không có.”

“Thật mà, đỏ lắm.” Tư Kỳ ăn ngay nói thật.

“…”

Tư Kỳ đuổi theo: “Cậu cũng đỏ mặt khi ở cạnh Trần Trạc Thanh hả?”

Nhan Linh lảng tránh, không muốn trả lời.

Nhưng Tư Kỳ vẫn không buông tha: “Nói mới nhớ, hai người hẹn hò cũng hay ghê, ở thư viện hả?”

Nhan Linh sửa lại từ ngữ: “Không phải hẹn hò.”

“Không hẹn hò?” Tư Kỳ lấy điện thoại ra, mở WeChat: “Thế thì bạn học Nhan giải thích hộ mình tấm ảnh này đi?”

Trên màn hình là ảnh Trần Trạc Thanh ngủ gật trong thư viện, do chính Nhan Linh chụp.

Hôm đó Trần Trạc Thanh bảo cô gửi ảnh cho mình, cô cũng không nghĩ nhiều mà gửi.

“Cậu cũng chưa từng chụp cho mình tấm nào như vậy đâu ấy.” Tư Kỳ ghen tị hừ hừ hai tiếng.

Vốn bình thường Nhan Linh không thích chụp ảnh, cũng rất ít khi chụp cho người khác, không chú ý đến bố cục hay kĩ thuật gì, chụp một lần là xong.

Trước đây mỗi khi cô chụp ảnh giúp Tư Kỳ, đều là Tư Kỳ xếp sẵn bố cục, cô chỉ cần nhấn nút.

Cho nên khi biết tấm ảnh này là do Nhan Linh chụp, tư Kỳ có chút ghen tị.

Nhan Linh bắt lấy trọng điểm: “Cậu lấy đâu ra bức này?”

Tư Kỳ: “Trần Trạc Thanh đăng lên trang cá nhân đó.”

Nhan Linh hoàn toàn không biết cậu đã đăng tấm ảnh này lên.

Cậu đăng khi nào.

Nhan Linh: “Vậy sao cậu biết là mình chụp.”

Tư Kỳ: “Đọc trạng thái ghi chú của cậu ấy là biết.”

Tư Kỳ đoán có lẽ cô hoàn toàn chưa xem vòng bạn bè nên chẳng biết gì cả, liền đưa điện thoại của mình cho cô xem.

Trên bức ảnh đó, ở phía trên là dòng chú thích của cậu.

【Zero】: Người nào đó chụp.

Bên dưới có rất nhiều bình luận.

【Ồ hô hô, “ai đó” là ai thế, có phải người tôi nghĩ không?】

【Còn ai vào đây nữa, đã nói là “ai đó” rồi mà.】

【”Ai đó” chụp đẹp quá.】

【Cuối tuần còn cùng “ai đó” đến thư viện học nữa, đỉnh thật.】

Rõ ràng không hề nhắc đến tên, nhưng ai cũng biết “ai đó” là ai.

Trần Trạc Thanh rất hiếm khi đăng lên vòng bạn bè, mấy năm mới xuất hiện một lần, vậy mà lần này lại đăng ảnh của chính mình.

Cậu còn cố tình nhấn mạnh rằng đó là do cô chụp, cứ như sợ người khác không biết vậy.

Thậm chí cậu còn đổi luôn bức ảnh này làm ảnh đại diện.

Sau khi tách khỏi Tư Kỳ, Nhan Linh quay về lớp, chẳng bao lâu đã bị cô bạn cùng bàn Tống Như Tuyết trêu chọc.

“Nhan Linh, cuối tuần cậu đi thư viện à?”

Nhan Linh “ừm” một tiếng, không phủ nhận.

Cách nói của Tống Như Tuyết chẳng khác gì Tư Kỳ: “Học sinh đúng là học sinh giỏi, ngay cả chỗ hẹn hò cũng khác người.”

Nhan Linh còn chưa kịp giải thích, Tống Như Tuyết đã cúi đầu nhắn tin cho bạn trai, bảo rằng cuối tuần này cũng muốn đi thư viện với cậu.

Bên lớp 12-1, Lâm Gia Minh nhận được tin nhắn của bạn gái, liền quay sang hỏi Trần Trạc Thanh: “Cậu với Nhan Linh hẹn nhau trong thư viện thì làm gì?”

Trần Trạc Thanh nhả ra hai chữ: “Học bài.”

Lâm Gia Minh: “???”

“Thật sự chỉ có học thôi?”

Trần Trạc Thanh liếc nhìn cậu ấy: “Chứ còn gì nữa?”

Lâm Gia Minh nửa tin nửa ngờ, lại hỏi tiếp xem bọn họ học những gì.

Trần Trạc Thanh kể ra từng thứ: “Cậu ấy làm trọn bộ đề thi Toán, Văn, Anh, luyện nghe, học từ vựng, làm bài tập văn ngôn cổ…”

Lâm Gia Minh: “…”

Thôi, làm phiền rồi.

Là do tư tưởng của cậu không đủ trong sáng.

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến tháng Chín, học sinh lớp 10 và 11 chính thức khai giảng.

Ngay ngày đầu tiên đã có một buổi dạ hội chào đón tân sinh. Trước đây, Nhan Linh là phát thanh viên của đài phát thanh trường, vừa có tài ăn nói, vừa có ngoại hình xuất sắc. Vì vậy, thầy cô phụ trách sự kiện này lập tức nghĩ đến cô và hy vọng cô đảm nhận vai trò MC.

Thông thường, MC sẽ gồm một nam một nữ.

Và cái tên còn lại chính là Trần Trạc Thanh.

Nói ra thì cũng là nhờ công của Nhan Linh.

Một buổi chiều tan học, Nhan Linh và Tư Kỳ rời nhà ăn, vừa đi vừa nhận được tin nhắn từ Trần Trạc Thanh.

Sau khi đọc nội dung tin nhắn, cô liền khoác tay Tư Kỳ, rẽ một hướng khác đi về phía căng tin.

Tư Kỳ bị cô kéo đi mà chẳng hiểu gì: “Đi đâu vậy?”

Nhan Linh: “Trần Trạc Thanh đang chơi bóng rổ, nhờ mình mua nước giúp cậu ấy.”

Tư Kỳ: “Ồ hô hô—”

Cô lập tức phát ra tiếng cười kỳ lạ, trêu chọc: “Cậu ấy nhờ là cậu mua liền hả? Quan hệ hai người tốt thật đấy.”

“Còn cố tình mang tận sân bóng cho cậu ấy nữa.” Tư Kỳ lập tức nhìn thấu tâm tư của đám con trai, “Rõ ràng là có ý đồ.”

Nhan Linh: “Có ý gì cơ?”

Tư Kỳ: “Tuyên bố chủ quyền chứ gì nữa.”

“Con trai chơi bóng rổ chẳng phải ai cũng mong người mình thích đến đưa nước cho hay sao?” Cô phân tích rất có lý lẽ.

“Cậu thử nghĩ xem, trước đây cậu đã từng mua nước cho ai chưa? Không đúng không? Hôm nay cậu đưa nước cho cậu ấy, cả đám con trai trong sân đều thấy hết, ai thầm thích cậu mà chưa kịp tỏ tình thì chắc cũng dập tắt ý định rồi.”

Nhan Linh: “…”

Tư Kỳ cố ý chọc: “Vậy cậu suy nghĩ kỹ đi, còn muốn đưa nước không?”

Nhan Linh vốn không nghĩ sâu xa đến thế: “Chỉ là mua nước thôi mà.”

Tư Kỳ cười mà không nói.

Cô nhìn Nhan Linh đi vào căng tin, chẳng bao lâu đã cầm một chai nước trở ra.

Hơn nữa còn là loại nước điện giải thích hợp để bổ sung năng lượng sau khi vận động.

Tư Kỳ bóp má cô, cảm thán: “Tên Trần Trạc Thanh kia lời quá rồi, tìm được một bảo bối chu đáo như Linh Linh nhà chúng ta.”

Nhan Linh biết cô bạn đang trêu mình, liền nheo mắt cảnh cáo.

Nhưng Tư Kỳ chẳng hề sợ ánh mắt của cô, suốt đường đi vẫn tiếp tục trêu chọc.

Đến sân bóng, Trần Trạc Thanh vẫn đang chơi. Nhan Linh liền đứng ở bên ngoài chờ cậu.

Cậu còn mặc đồng phục, nhưng hai tay áo đã được xắn lên tận vai, ống quần cũng cuộn tới đầu gối, biến thành một bộ đồ không tay và quần ngắn.

Làn da lộ ra ngoài rắn chắc, khỏe khoắn, từng động tác dẫn bóng, ném bóng đều liền mạch lưu loát.

Bạn cùng đội của cậu, Lâm Gia Minh, hiển nhiên không sung sức bằng. Sau khi thấy Trần Trạc Thanh lại ghi điểm, cậu ấy lập tức hết sạch ý chí chiến đấu, nằm lăn ra sân, than vãn không chơi nữa.

Trần Trạc Thanh đứng dưới bảng rổ, thân hình cao lớn, chống tay lên hông, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn còn sức.

Thấy đồng đội mình đã kiệt sức, cậu đành bảo đối thủ lần sau đấu tiếp.

Trận đấu kết thúc.

Rất nhanh, Trần Trạc Thanh đã phát hiện ra bóng dáng Nhan Linh liền sải bước đi tới.

Dừng lại trước mặt cô, ánh mắt cậu rơi xuống chai nước trên tay cô, dù đã biết rõ vẫn cố tình hỏi: “Cho mình?”

Nhan Linh gật đầu, đưa chai nước qua.

Trần Trạc Thanh: “Cảm ơn nhé.”

Cậu nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi dài. Mồ hôi từ trán trượt xuống gò má, rồi dọc theo đường nét sắc sảo, lăn xuống cằm, tiếp tục men theo chiếc cổ lộ rõ xương quai xanh mà biến mất dưới lớp áo.

Có vẻ vì trời quá nóng, cậu cởi hết cúc áo đồng phục để lộ làn da hơi ươn ướt, phản chiếu ánh sáng.

Hơi thở thiếu niên tràn đầy hormone bao trùm lấy cô.

Cơn gió nhẹ thổi qua, cậu hất đầu làm mấy sợi tóc tán loạn, rồi tùy tiện giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên mặt.

Nhan Linh có thói quen mang theo khăn giấy, bèn rút ra một tờ đưa cho cậu.

Trần Trạc Thanh cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú áp gần cô, khóe môi khẽ nhếch: “Cậu lau giúp mình đi, tay mình bẩn rồi.”

Cậu mở rộng hai bàn tay để cô thấy rõ lòng bàn tay đen sì vì dấu vết bóng rổ còn lưu lại.

Nhan Linh thấy vậy, liền đưa tay lên giúp.

Ngay lúc tờ khăn giấy chạm vào gò má cậu, một luồng nhiệt nóng nhẹ lan truyền đến đầu ngón tay cô.

Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh nhìn vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm của cậu.

Một đôi mắt đen láy, vô cùng đẹp đẽ.

Dù đã đối diện với ánh mắt ấy bao lần, trái tim cô vẫn không thể ngăn được nhịp đập rộn ràng.

Không thể không thừa nhận.

Đôi mắt ấy quá mức mê hoặc.

Động tác trên tay Nhan Linh khựng lại vài giây, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiếp tục giúp cậu lau mồ hôi một cách nghiêm túc.

Từ trán xuống hai bên má, rồi đến cằm, tỉ mỉ từng chút một.

Cảm nhận được ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên người mình, gò má cô nóng lên, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nhìn mình.”

Trần Trạc Thanh không đáp, ánh mắt vẫn bám lấy cô, sâu thẳm đến mức khiến người ta khó mà né tránh.

Nhan Linh: “Cậu còn nhìn nữa thì tự lau đi.”

Trần Trạc Thanh khẽ động môi, cuối cùng không nhịn được bật cười, nụ cười mang theo nét bướng bỉnh đầy phóng khoáng.

Bây giờ ngay cả cô cũng biết cách dằn mặt cậu rồi.

Bên cạnh, Tư Kỳ không ngờ mối quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển đến mức này, ngọt ngào đến mức có thể khiến người khác bội thực đường.

Là kiểu quan hệ mà ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.

Vậy mà Nhan Linh còn bảo giữa họ không có gì.

Cô tin quỷ đấy!

Nhan Linh dùng hai tờ khăn giấy mới lau sạch được lớp mồ hôi trên mặt cậu, sau đó nhét chúng vào tay cậu: “Tự vứt đi.”

Trần Trạc Thanh tiện tay cầm theo chai nước đã uống hết đi đến thùng rác bỏ vào.

Ba người họ vừa bước ra khỏi sân bóng, đã chạm mặt cô giáo Hứa, người phụ trách buổi lễ chào đón tân học sinh, cô giáo còn nói rằng đang định đi tìm Nhan Linh.

Sau đó, cô Hứa đề cập đến công việc tại buổi lễ.

Nhan Linh từng làm phát thanh viên trong câu lạc bộ phát thanh của trường, giọng nói hay, ngoại hình cũng sáng, nên khi cần tìm một MC, cô giáo liền nghĩ ngay đến cô. Không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức đồng ý.

“Lát nữa cô sẽ gửi kịch bản dẫn chương trình cho em, em luyện tập trước nhé, khi nào đến buổi tổng duyệt cô sẽ báo lại.” Cô Hứa giao nhiệm vụ cho Nhan Linh xong, lại lẩm bẩm: “Giờ còn phải tìm một nam MC nữa.”

Nghe vậy, Tư Kỳ lập tức đánh thức tâm hồn “đẩy thuyền” trong mình, chỉ ngay vào Trần Trạc Thanh đứng cạnh Nhan Linh: “Cô ơi, cô thấy bạn này sao ạ?”

Cô Hứa đưa mắt nhìn Trần Trạc Thanh, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó gật gù nhận xét: “Không tệ, cao ráo, đẹp trai.”

Tư Kỳ: “Là một ứng viên rất phù hợp đúng không ạ?”

Cô Hứa cảm thấy lời này rất có lý, tính khả thi cũng cao, hơn nữa khi hai người họ đứng chung với nhau thật sự rất đẹp đôi, vừa nhìn đã thấy hợp. Thế là cô hỏi Trần Trạc Thanh có muốn thử không.

Trần Trạc Thanh thành thật nói rằng bản thân chưa từng có kinh nghiệm dẫn chương trình, nhưng có thể thử xem sao.

Dù trước nay cậu vốn không thích những nơi đông đúc, ồn ào.

Nhưng đây là cơ hội để được đứng cạnh Nhan Linh, cậu không muốn bỏ lỡ.

Cô Hứa càng nghe giọng cậu càng hài lòng, cô đã thấy rất ổn, không ngờ lần này lại bắt được một bạn nam có ngoại hình và giọng nói đều đạt tiêu chuẩn.

Cô cười nói không sao, rồi vỗ nhẹ lên vai Nhan Linh: “Nhan Linh có kinh nghiệm, đến lúc đó nhờ em giúp bạn ấy một chút nhé.”

Trần Trạc Thanh nghiêng đầu nhìn Nhan Linh, giọng điệu có phần khách sáo: “Vậy làm phiền bạn học Nhan rồi.”

Nhan Linh: “……”

Cô thật sự không quen dáng vẻ khách sáo này của cậu.

Những ngày sau đó, cứ sau bữa tối ở căn tin Trần Trạc Thanh lại đến tìm Nhan Linh để tập luyện kịch bản.

Nhan Linh đưa kịch bản MC mà giáo viên đã gửi cho cậu, bảo cậu đọc thử một lần cho cô nghe.

“Trân trọng kính chào quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh, chào mừng đến với buổi lễ chào đón tân sinh…”

Giọng cậu vốn đã dễ nghe, chất giọng trầm thấp, hơi lạnh, lại có một độ nam tính đầy cuốn hút. Ngay cả lúc nói chuyện bình thường cũng đã rất hay rồi.

Giờ đây khi đọc kịch bản dẫn chương trình, phát âm rõ ràng, lại còn mang theo một chút nghiêm túc.

Có người sinh ra là để làm công việc này.

Những tố chất cần có của một người MC, cậu đều có đủ.

“Hình như cậu không cần luyện tập cũng được.” Nhan Linh nói.

Rồi cô bỗng nảy ra suy nghĩ trêu cậu một chút: “Sau này cậu có muốn theo nghề MC không?”

Trần Trạc Thanh: “Không hứng thú.”

Lý do của cậu là: “Chẳng lẽ sau này đám cưới mình thì mình cũng phải tự đứng lên dẫn chương trình à?”

Nhan Linh: “???”

Sao lại từ chủ đề MC mà kéo sang chuyện kết hôn rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, Trần Trạc Thanh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ gò má mềm mại của cô, giọng nói mang theo hàm ý: “Nhan Linh, cậu có thể mở mang đầu óc chút được không?”

“Thôi, thế này cũng tốt.” Trần Trạc Thanh nói xong sửa lại lời.

Chậm tiêu cũng chẳng sao.

Như vậy, cô cũng sẽ không hiểu được những ám hiệu mà những chàng trai khác dành cho cô. Cũng bớt đi những vệ tinh không cần thiết xung quanh.

Tối hôm diễn ra lễ chào đón tân học sinh, đúng vào ngày thứ Hai. 

Giờ tự học buổi tối của toàn bộ học sinh được chuyển thành thời gian tham gia sự kiện ở hội trường lớn của trường.

Khối 12 đã học được hơn một tháng, trường học hiếm khi tạo điều kiện cho họ thư giãn một chút, nên ai nấy đều hào hứng.

Sau giờ học, Nhan Linh đi đến lớp 12-1 tìm Trần Trạc Thanh. 

Vừa đi đến cửa sau, cô đã nghe thấy giọng giáo viên vẫn còn đang giảng bài, mới nhận ra rằng lớp họ vẫn chưa tan. Có lẽ giáo viên đã kéo dài thời gian giảng dạy.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, tâm tư của Lâm Gia Minh không còn nằmtrên bài vở nữa, cậu chán nản nhìn xung quanh thì phát hiện bóng dáng Nhan Linh.

Cậu huých khuỷu tay vào Trần Trạc Thanh bảo cậu nhìn sang.

Trần Trạc Thanh thấy cậu làm amwjt quỷ, nhanh chóng đoán ra được điều gì.

Vừa quay đầu lại, quả nhiên, đứng ngoài cửa là một bóng hình quen thuộc đưa lưng về phía cậu. Dáng người cô gái trong bộ đồng phục trắng xanh trông vừa thanh thuần lại dịu dàng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, để lộ một nửa khuôn mặt xinh xắn.

Trần Trạc Thanh bỗng giơ tay lên nói: “Thưa thầy.”

Giáo viên đang giảng bài bị ngắt lời, nhưng cũng không giận, thậm chí còn nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến: “Trần Trạc Thanh, có chuyện gì vậy?”

Giọng Trần Trạc Thanh bình tĩnh: “Tan học rồi ạ.”

“……” 

“!!!”

Giáo viên sững người.

Cả lớp im lặng vài giây, đồng loạt quay đầu nhìn cậu.

Trong mắt họ còn có vài phần không thể tin được. Không ngờ câu đó lại phát ra từ miệng Trần Trạc Thanh.

Quả là táo bạo!

Cậu đã nói hộ tiếng lòng của họ.

Lâm Gia Minh ở bên cạnh lập tức hùa theo: “Đúng đó thầy ơi, hôm nay đừng kéo dài tiết nữa, tối còn có tiết mục để xem mà!”

Cả lớp gật đầu rối rít như gà mổ thóc.

Đúng vậy đúng vậy!

Tâm trí họ sớm đã bay đến hội trường lớn rồi.

Có kéo dài tiết học cũng chẳng còn ai nghe lọt.

Thầy giáo sao lại không nhìn ra tâm tư của đám học trò này? Ông đành chịu thua, phất tay: “Được rồi, tan học, tan học.”

Cả lớp vừa định đứng dậy, thầy lại lên tiếng: “Khoan đã.”

Mọi người cứ tưởng thầy đổi ý, nhưng lại nghe ông nói: “Buổi thi đọc diễn cảm tối nay thầy cũng có mặt, nhớ vỗ tay cổ vũ cho thầy đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi thầy ơi!” 

“Thầy là người đẹp trai nhất đêm nay luôn!”

“Em sẽ vỗ rát cả tay để cổ vũ thầy!”

Nhìn thấy lũ học trò vui vẻ ra mặt, thầy cũng không kìm được mà mỉm cười.

“Lời nịnh nọt thầy nhận rồi, mau đi ăn cơm đi, đừng để đói bụng xem diễn.”

“Cảm ơn thầy ạ! Thầy tạm biệt thầy!”

Nhan Linh nhìn thấy Trần Trạc Thanh, mở miệng hỏi câu đầu tiên: “Cậu lúc nào cũng nói chuyện với thầy như vậy à?”

Thực ra chuyện giáo viên kéo dài tiết học cũng bình thường thôi, nhưng học sinh bình thường chẳng ai dám lên tiếng trực tiếp cả.

“Sao có thể chứ, lần đầu tiên đó.” Lâm Gia Minh ghé lại gần, cười nói: “Bình thường cậu ta mặc kệ luôn, thầy muốn dạy bao lâu thì dạy, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Cậu nhanh chóng đoán được lý do Trần Trạc Thanh hôm nay chủ động đứng ra, quay sang nói với Nhan Linh: “Là sợ cậu chờ lâu đó.”

Nhan Linh mím môi, khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh.

Trần Trạc Thanh vươn tay đẩy Lâm Gia Minh một cái, hất cằm: “Nhiều chuyện quá, đi ăn cơm đi.”

Sau khi “đuổi” Lâm Gia Minh đi, hai người họ cùng nhau bước về phía hội trường.

Nhan Linh nói hôm nay có thêm học sinh khối mười và mười một, chắc phải xếp hàng lâu lắm. Nhưng giáo viên đã giúp họ chuẩn bị cơm sẵn rồi, để trong hậu trường.

Trần Trạc Thanh: “Ừ.”

Vừa đến nơi, cô giáo Hứa đã đặt hai hộp cơm trước mặt họ, dặn dò ăn xong thì đến tìm cô, để tổng duyệt lại một lần.

Nhan Linh không muốn làm cô đợi lâu, vì vậy tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn mọi khi.

Trần Trạc Thanh rất nhanh đã nhận ra, liền nắm lấy tay cô, nhẹ giọng trấn an: “Ăn chậm thôi, còn nhiều thời gian mà.”

Nghe vậy, Nhan Linh mới dần khôi phục lại tốc độ ăn uống bình thường.

Ăn đến cuối cùng, cô còn thừa hai miếng sườn nhưng đã hơi no rồi.

Trần Trạc Thanh nhìn hộp cơm trước mặt cô, hỏi: “Ăn no chưa?”

Nhan Linh: “Ừm, hơi no rồi.”

Cô nhìn hai miếng thịt còn lại, nghĩ đến việc không muốn lãng phí đồ ăn, liền cố gắng gắp một miếng cho vào miệng.

Sau đó còn đánh một cái ợ nhỏ.

Trần Trạc Thanh bật cười, rồi cầm đũa gắp nốt miếng sườn còn lại.

Nhan Linh nhìn động tác của cậu, mở to mắt ngạc nhiên.

Miệng Trần Trạc Thanh vẫn còn đang nhai, giọng nói có chút mơ hồ: “Ăn không nổi nữa đúng không? Mình giúp cậu giải quyết.”

Nhan Linh: “……”

Nhưng cũng không cần giúp kiểu này đâu chứ.

Cô đã động đũa vào đó rồi mà.

Trần Trạc Thanh thản nhiên đậy nắp hộp cơm lại, gom vào túi nhựa rồi đứng lên mang đi vứt rác. Trước khi rời đi, cậu buông một câu đầy ẩn ý: “Không phải lần đầu tiên.”

Bảy giờ tối, buổi tiệc chào đón học sinh mới chính thức bắt đầu.

Khán phòng chật kín, hai hàng ghế đầu là chỗ ngồi của ban giám hiệu và giáo viên. Các học sinh khác ai cũng cầm trên tay que phát sáng do trường phát, phấn khích vẫy qua vẫy lại. Những ánh sáng nhiều màu sắc hòa vào nhau, tạo nên một biển đèn lung linh rực rỡ.

Đèn sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại một luồng sáng chiếu xuống từ một bên.

Dưới ánh đèn sân khấu mờ dần, một chàng trai mặc bộ vest xám bạc xuất hiện. Dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp, từng bước chân vững chãi bước lên bậc thềm sân khấu.

Mái tóc đen hơi rối được vuốt gọn lên trán, lộ ra những đường nét góc cạnh nhưng tinh tế, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.

Khi đã đứng vững trên sân khấu, cậu hơi nghiêng người, vươn tay ra.

Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên tay cậu. Trong tầm mắt mọi người, một cô gái với dáng người mảnh mai bước ra.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xám bạc, thiết kế trễ vai với phần tay bồng nhẹ, phần eo ôm sát, phía sau lưng còn có một chiếc nơ to đầy duyên dáng.

Mái tóc búi cao gọn gàng, hai bên tết nhẹ và điểm xuyết vài viên ngọc trai trắng tinh khôi.

Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng ngần, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng.

Khi cả hai cùng tiến đến trung tâm sân khấu, phía dưới lập tức bùng nổ.

Đầu tiên là những học sinh lớp 11, 12, họ đều nhận ra Nhan Linh và Trần Trạc Thanh.

【Không ngờ lại có ngày thấy hai “báu vật của trường” cùng nhau dẫn chương trình!】

【Đỉnh quá! Hai người này đứng cạnh nhau đẹp đôi đến khó tin!】

【Ai chuẩn bị trang phục vậy trời! Vest và váy cùng tông màu! Cho stylist một nghìn điểm!】

【Khoá sổ đi! Nhìn không khác gì ảnh cưới luôn ấy!】

Còn các học sinh mới, lần đầu tiên được thấy hai người cũng không giấu nổi sự phấn khích.

【Tôi biết mà! Hôm nay đến trường nhất định không phí công!】

【Quá đỉnh! Trường THPT Số 1 này thật biết cách níu chân học sinh mới!】

【Chỗ nào cũng có CP để “đẩy thuyền” nhỉ!】

【Quả là lựa chọn hoàn hảo cho MC đêm nay! Visual đỉnh cao đè bẹp mọi tiêu chuẩn!】

Tiếng xôn xao dần lắng xuống. Nhan Linh chờ cho không khí ổn định rồi cầm micro, cất giọng dịu dàng: “Quý thầy cô kính mến, các bạn học sinh thân yêu, chào buổi tối!”

Trần Trạc Thanh tiếp lời, giọng trầm ấm vang lên bên tai mọi người, từng câu chữ ăn ý nhịp nhàng.

Sau phần mở màn, cả hai lùi về hậu trường, nhường sân khấu lại cho các tiết mục biểu diễn.

Đêm hội của trường THPT Số 1 Thâm Thành luôn nổi tiếng trong giới học sinh toàn thành phố. Thậm chí mỗi năm còn có cả học sinh trường khác len lỏi vào để xem.

Tiết mục đa dạng, ý tưởng táo bạo, thầy cô cho học sinh không gian sáng tạo tự do.

Từ tấu hài, tiểu phẩm, song ca tình cảm, vũ đạo đôi cho đến những màn trình diễn sôi động. Mọi thứ đều được đầu tư kỹ lưỡng, phù hợp với sở thích của các bạn trẻ.

Hai tiếng rưỡi trôi qua, không ít học sinh khàn cả giọng vì hò reo quá sung, cảm giác chẳng khác nào vừa tham gia một buổi concert thực thụ.

Lúc 9 giờ 30, sau tiết mục cuối cùng, Nhan Linh và Trần Trạc Thanh một lần nữa bước lên sân khấu.

Sau bài phát biểu tổng kết của hiệu trưởng, cả hai trao đổi ánh mắt, cùng cất lên lời chào khép lại chương trình.

Nhan Linh: “Tối nay chúng ta đã cùng nhau tụ hội, chào đón các bạn học sinh mới.”

Trần Trạc Thanh: “Một khởi đầu mới, hành trình mới, tuổi trẻ đang rực rỡ!”

Họ dừng lại trong giây lát, rồi đồng thanh nói to, giọng nói lan tỏa khắp hội trường:

“Chào mừng các bạn đến với THPT Số 1! Tương lai thuộc về các bạn, chúng ta hãy cùng cố gắng!”

Ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Giai điệu quen thuộc từ hệ thống loa sân khấu vang lên:

“Tuổi trẻ có kiêu hãnh của tuổi trẻ, trái tim như vầng thái dương rực rỡ.”

“Muôn trùng khó khăn chẳng thể cản bước, hôm nay ta là thiếu niên hiên ngang.”

Khi câu cuối cùng “Không phụ tuổi trẻ” cất lên, tất cả học sinh đều đồng loạt hô lớn.

Cùng với tiếng “Bùm”, pháo giấy màu vàng kim bắn lên trời, lấp lánh như những mảnh sao rơi xuống.

Trong ánh sáng lung linh, từng gương mặt tràn đầy sức sống.

Không ai chú ý đến góc sân khấu, nơi hai bóng người lặng lẽ rời đi.

Nhan Linh vẫn đang mang giày cao gót, bước xuống có chút khó khăn. Trần Trạc Thanh đưa tay ra đỡ cô giống như lúc lên sân khấu.

Cô theo phản xạ đặt tay lên tay cậu, mượn chút lực để giữ thăng bằng.

Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào, cậu lại rụt tay về khiến cô khựng lại.

Giây tiếp theo, lòng bàn tay cậu phủ lên mu bàn tay cô, ngón tay đan vào nhau.

Bàn tay họ mười ngón giao nhau thật chặt.

Nhan Linh sững người.

Trong bộ váy dạ hội kiều diễm, cô như một nàng công chúa, gương mặt thoáng ửng hồng, nửa người còn đứng trên cao.

Còn Trần Trạc Thanh đứng phía dưới bậc thang, hơi ngước mắt nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm mà dịu dàng.

Bàn tay ấy, nắm lấy tay cô không chút do dự.

Đây dường như là lần đầu tiên họ thật sự nắm tay nhau.

Trong một khoảnh khắc lộng lẫy nhưng kín đáo.

Như muốn nói với cả thế giới rằng.

Tình cảm này, kiên định không chút e dè.

Bình Luận (0)
Comment