Trở lại hậu trường, Nhan Linh ngay lập tức định thay bộ váy dạ hội trên người ra, nhưng bị Tư Kỳ vừa vội vã chạy đến kịp thời ngăn lại.
Cô ấy bước nhanh đến trước mặt Nhan Linh, kéo tay cô lại: “Đợi đã, còn chưa chụp ảnh với cậu nữa, đừng vội.”
Nhan Linh: “Chụp ảnh gì?”
“Chụp chung chứ còn gì nữa! Hôm nay cậu ăn diện thế này, không lưu lại kỷ niệm thì phí quá!” Tư Kỳ lắc lắc thứ đang cầm trong tay, cười tinh nghịch. “Mình còn mang cả máy ảnh theo đây này.”
Tư Kỳ dí máy ảnh đến trước mặt Nhan Linh, hào hứng khoe thành quả: “Nói cho mà biết, nãy giờ mình chụp siêu nhiều ảnh của cậu rồi, tấm nào cũng xinh hết nấc.”
Nhan Linh bị giọng điệu khoa trương của cô bạn làm bật cười.
Tư Kỳ: “Giờ phải kiếm ai đó chụp giúp tụi mình mấy tấm chụp chung đã.”
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy ngay Trần Trạc Thanh đang đứng bên cạnh Nhan Linh, lập tức chỉ định: “Bạn học Trần, giúp tụi này một chút nha?”
Trần Trạc Thanh đưa tay ra, mở lòng bàn tay ý bảo Tư Kỳ đưa máy ảnh cho mình.
Cậu cúi đầu mở nắp ống kính, vừa làm vừa thỏa thuận: “Có qua có lại, lát nữa cũng giúp bọn mình chụp một tấm.”
Tư Kỳ nhanh chóng bắt ngay vào một từ khóa trong câu nói của cậu: “‘Bọn mình’? Ý cậu là gì đấy?”
Cô khoác vai Nhan Linh một cách đầy bá đạo, kéo cô bạn vào lòng, ngẩng đầu nhìn Trần Trạc Thanh, giọng điệu khiêu khích: “Mình và Linh mới là ‘bọn mình’ đấy.”
Trần Trạc Thanh: “……”
Để chứng minh tình bạn keo sơn giữa mình và Nhan Linh, Tư Kỳ cố tình tạo dáng thật thân mật khi chụp ảnh ngay trước mặt Trần Trạc Thanh.
Cô nghiêng người, dùng một tay nâng cằm Nhan Linh, chu môi làm động tác như sắp hôn.
Trần Trạc Thanh nhìn qua ống kính, nhíu mày bấm máy.
Sau đó Tư Kỳ lại đổi tư thế, áp má mình vào má Nhan Linh, hai tay tạo hình trái tim.
Trong suốt quá trình, tay cô chưa từng rời khỏi mặt, eo hoặc vai của Nhan Linh.
Tóm lại, độ thân mật có thể nói là hết mức.
Vừa tạo dáng, cô vừa “đe dọa” Trần Trạc Thanh: “Chụp cho đẹp vào đấy, chụp không đẹp là tâm trạng mình sẽ rất tệ, lát nữa không giúp cậu chụp với người ta đâu.”
Trần Trạc Thanh: “……”
Đến khi kiểm tra ảnh chụp, Tư Kỳ bắt đầu bắt bẻ từng chi tiết. Tấm này để thừa khoảng trống quá nhiều, tấm kia phông nền quá rối.
Cuối cùng tổng kết bằng một câu: “Cũng tạm được thôi, vốn dĩ chẳng kỳ vọng gì vào tay nghề chụp ảnh của mấy cậu con trai cả.”
Nhan Linh đứng bên cạnh, cảm thấy rõ ràng Tư Kỳ có hai bộ mặt khác nhau.
Trước mặt cô thì luôn trêu ghẹo, không ngừng gán ghép cô với Trần Trạc Thanh.
Nhưng khi có mặt Trần Trạc Thanh thì lại liên tục xéo xắt, như thể cực kỳ gai mắt với cậu.
Trần Trạc Thanh cũng nhận ra điều đó: “Tư Kỳ, cậu không ưa mình phải không?”
Tư Kỳ nhún vai, thản nhiên thừa nhận: “Không thấy rõ à?”
Trần Trạc Thanh há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, sợ nói sai lại rước thêm rắc rối.
Nhan Linh đứng cạnh, khẽ kéo vạt áo Tư Kỳ, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
“Không có.” Tư Kỳ bĩu môi. “Chỉ là cảm giác thấy cải trắng nhà mình bị người khác trộm mất thôi.”
Nhan Linh dở khóc dở cười.
Nhưng cuối cùng Tư Kỳ vẫn giúp cô và Trần Trạc Thanh chụp ảnh.
Hai người vốn có nét đẹp sắc sảo, nay khoác lên mình lễ phục và vest lại càng tăng thêm khí chất trưởng thành. Một người dịu dàng đoan trang, một người phong độ trầm ổn.
Trong ống kính, họ đứng ngay ngắn, dáng thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.
Tư Kỳ nhìn mà thấy sai sai, lập tức thẳng thừng chê: “Hai người như đang chụp ảnh thẻ vậy đó.”
“Lại gần nhau chút đi.”
Dưới sự chỉ đạo của Tư Kỳ, Trần Trạc Thanh khẽ dịch qua một chút, chiếc quần tây xám chạm vào tà váy của Nhan Linh, tạo nên một sự hài hòa hoàn mỹ.
Nhan Linh không nhúc nhích, để mặc cậu tiến lại gần.
Cho đến khi cô cảm nhận được cánh tay cậu nhẹ nhàng chạm vào bờ vai mình.
Mà bàn tay cậu đang buông thỏng bên hông cũng khẽ chạm vào tay cô.
Mu bàn tay chạm vào nhau, cô cảm nhận rõ ràng từng cử động nhẹ của ngón tay cậu.
Rồi cậu khẽ móc lấy ngón tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình.
Một luồng hơi nóng truyền đến, bao bọc lấy cô.
Cả gương mặt lẫn trái tim cô đều nóng ran.
Đúng khoảnh khắc đó, Tư Kỳ giơ máy ảnh lên, “tách” một tiếng, chụp lại giây phút ấy.
Buổi tối hôm đó, hiếm hoi lắm Nhan Linh mới đăng một bài lên trang cá nhân.
Cô đăng một bức ảnh chín ô, toàn bộ là hình ảnh từ đêm hội chào đón tân sinh viên. Có ảnh cô đứng trên sân khấu dẫn chương trình, ảnh chụp chung với Tư Kỳ và bạn bè, cùng một số tiết mục biểu diễn.
Nhưng nổi bật nhất, ấn tượng nhất chính là bức ảnh ở chính giữa.
Cũng là tấm ảnh duy nhất có cô và một cậu nam sinh.
Cô và Trần Trạc Thanh.
Nhan Linh đã cắt bớt bức ảnh, chỉ giữ lại phần thân trên, không lộ ra cảnh hai người nắm tay.
Nhưng tay áo của họ gần sát nhau đến mức chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu.
Hơn nữa, trong ảnh Trần Trạc Thanh không nhìn vào ống kính.
Cô đang mỉm cười, còn cậu thì cúi đầu nhìn cô.
Dòng trạng thái cô viết:
【Tam Lệnh】: Tương lai thuộc về chúng ta.
–
Sáng thứ Hai, sau tiết đọc buổi sáng, loa phát thanh thông báo toàn trường tập trung ở sân vận động.
Học sinh đồng loạt xếp ghế, trật tự ra ngoài.
Khi xuống cầu thang, có vài nữ sinh trò chuyện phía sau:
“Trời ơi, mình thấy Trần Trạc Thanh kìa!”
“Đâu đâu?”
“Kia kìa, cái người cao cao ấy, cái mặt đẹp đến mức sáng bừng luôn kìa.”
“Thấy rồi! Đúng là cực phẩm, chắc nữ Oa nặn ra lúc tâm trạng siêu tốt.”
Nhan Linh theo phản xạ nhìn theo hướng bọn họ chỉ.
Trong biển người mặc đồng phục, Trần Trạc Thanh cao hơn hẳn, ngũ quan sắc nét, vô cùng nổi bật.
Đúng là đẹp trai thật.
“Nhưng đừng mơ mộng nữa, người ta có chủ rồi.”
“Là Nhan Linh lớp 12-2 á?”
Mấy nữ sinh đang nói chuyện thì bỗng nhận ra người phía trước trông quen quen.
Nhìn kỹ lại đúng thật là Nhan Linh!
Cùng lúc đó, Trần Trạc Thanh cũng trông thấy cô. Cậu bước qua đám đông, đi thẳng đến chỗ cô, tự nhiên xách lấy chiếc ghế trong tay cô.
Sau khi cậu xuất hiện, Nhan Linh lập tức cảm nhận được những ánh mắt xung quanh dồn về phía mình. Cô nhỏ giọng từ chối: “Không cần đâu.”
Trần Trạc Thanh vẫn nắm chặt chiếc ghế của cô, rõ ràng là không có ý định buông tay.
Nhan Linh không đấu lại được, đành thả lỏng tay.
Lờ mờ nghe thấy phía sau có tiếng các nữ sinh thì thầm: “Trời ơi, hai người này là thật luôn kìa!”
Dòng người phía trước dần di chuyển thuận lợi hơn. Hai người họ cứ thế hòa vào dòng chảy, cùng nhau đi xuống sân.
Trên sân đã đặt sẵn bảng tên của từng lớp.
Nhan Linh đi đến chỗ của lớp 12-2, nhận lại ghế từ Trần Trạc Thanh, sau đó bắt đầu hướng dẫn các bạn phía sau ngồi xuống ngay ngắn.
Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm Quách Lệ tiến đến dặn cô ra khu vực khán đài chuẩn bị phát biểu.
Hôm nay là thứ Hai, lễ chào cờ diễn ra như thường lệ.
Chờ khi toàn bộ học sinh đã tề tựu đông đủ, buổi lễ bắt đầu với nghi thức chào cờ và hát quốc ca.
Tiếp theo là bài phát biểu của hiệu trưởng, sau đó là phần phát biểu của đại diện học sinh.
Trong tiếng vỗ tay, Nhan Linh bước lên bậc thềm, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình và đứng ngay vị trí trung tâm.
Thiếu nữ đứng thẳng tắp, khoác lên mình bộ đồng phục trắng xanh giản dị. Hai cánh tay để trần, trắng trẻo mảnh mai, dáng người thanh thoát.
Gương mặt cô thanh tú, mang vẻ đẹp dịu dàng. Đôi mắt to tròn, môi anh đào, tạo cảm giác trong trẻo dễ chịu.
Sau buổi tối của hội chào đón học sinh mới tuần trước, cái tên Nhan Linh bắt đầu nổi tiếng trong nhóm chat của học sinh khóa mới.
Không ít nam sinh âm thầm dò hỏi số liên lạc của cô muốn kết bạn.
Cuối tuần trước khi đến thư viện, Trần Trạc Thanh vô tình nhìn thấy biểu tượng thông báo đỏ trên danh sách bạn bè trong WeChat của cô, cảm thấy hơi khó chịu: “Cũng được yêu thích ghê nhỉ.”
Nhan Linh nghiêng đầu hỏi lại: “Cậu không thế à?”
Tối hôm đó khi các tiết mục vẫn đang biểu diễn trên sân khấu, cô ngồi bên dưới chỉnh lại kịch bản dẫn chương trình đã nghe thấy không ít nữ sinh bàn tán về Trần Trạc Thanh.
Thậm chí có người còn nói sau buổi diễn sẽ tìm cậu xin số liên lạc.
Trần Trạc Thanh: “Mình không add ai cả.”
Sợ cô không tin, cậu mở điện thoại ra cho cô xem.
Một danh sách toàn những lời mời kết bạn với dòng nhắn như “Đàn anh, làm quen một chút nhé.”
Nhan Linh: “Tại sao không add?”
Trần Trạc Thanh trả lời bằng một câu hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Cậu nghĩ tại sao mình không add.
Nhan Linh tránh đi ánh mắt sâu thẳm của cậu, nhẹ giọng nói: “Mình cũng không add ai cả.”
Cô không trả lời câu hỏi của cậu.
Nhưng cậu lại nghe được đáp án mà mình mong muốn.
Nét cười hài lòng hiện lên trong mắt Trần Trạc Thanh, cậu giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô: “Ngoan lắm.”
Nhan Linh: “…”
Trên bục phát biểu, giọng nói trong trẻo của Nhan Linh đã bước vào phần kết thúc:
“Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần dũng cảm bước đi, ắt sẽ đến đích.
Kiên trì không ngừng, tương lai rộng mở.”
“Cuối cùng, chúc tất cả mọi người đỗ vào ngôi trường đại học mơ ước.”
Phần tiếp theo là lễ tuyên dương các học sinh đạt giải trong kỳ thi Toán quốc gia học kỳ trước.
Khi tên Trần Trạc Thanh được xướng lên, bên dưới ngoài tiếng vỗ tay còn có cả tiếng trêu chọc, cổ vũ.
Lúc Nhan Linh bước xuống, cô chạm mặt Trần Trạc Thanh đang đi lên bục.
Cậu khẽ đưa tay ra, như muốn chạm vào cô. Nhan Linh nhanh chóng né sang một bên, rồi vội vã chạy đi.
Trở lại vị trí của lớp mình, cô ngồi ở hàng ghế đầu ngẩng đầu nhìn cậu trên sân khấu.
Thiếu niên nở nụ cười nhẹ, hai tay nhận lấy giấy chứng nhận từ hiệu trưởng, sau đó cùng chụp ảnh lưu niệm.
Dường như có ý hay vô tình, cậu khẽ liếc về phía cô một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Dưới cột cờ, ánh nắng rực rỡ. Cậu thiếu niên nổi bật giữa sân trường. Tuổi trẻ bừng sáng, tràn đầy khát vọng.
–
Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, khối 12 tổ chức một kỳ thi thử.
Chỗ ngồi trong phòng thi được xáo trộn ngẫu nhiên, khi xem danh sách, Nhan Linh phát hiện mình được xếp vào phòng của lớp 12-1.
Cô chỉ thấy đây là một sự trùng hợp, không suy nghĩ nhiều.
Sau giờ học buổi chiều, cô cùng Tư Kỳ đến nhà ăn dùng bữa. Sau đó như thường lệ đi mua nước cho Trần Trạc Thanh.
“Ngày mai thi rồi, mình lo quá.” Tư Kỳ than thở, rồi bất mãn nói: “Nhưng sao người nào đó của cậu vẫn còn tâm trạng chơi bóng rổ nhỉ.”
Nhan Linh: “Không biết nữa.”
Cô thật sự không hiểu tại sao con trai lại mê bóng rổ đến vậy.
Cũng hoàn toàn không để ý đến cách xưng hô “người nào đó của cậu” mà Tư Kỳ vừa dùng.
Tư Kỳ: “Cậu có lo không?”
Nhan Linh: “Tại sao phải lo?”
“Được rồi, là do mình tự làm khổ mình.” Tư Kỳ cuối cùng cũng ngộ ra một sự thật: “Chỉ có học dốt mới lo điểm số.”
“Không so sánh sẽ không có đau thương.”
Nhan Linh bật cười: “Cậu giờ còn biết gieo vần nữa cơ à?”
Tư Kỳ: “…”
Khi họ đến sân bóng, chỉ có Trần Trạc Thanh đang ở đó. Thấy bóng dáng cô, cậu dừng ném bóng, bước lại gần.
“Hôm nay không chơi bóng à?” Nhan Linh hỏi.
Cậu kẹp quả bóng vào bên hông, một tay nhận lấy chai nước cô đưa, khẽ đáp: “Ừ, bọn họ bảo mai thi nên về ôn tập rồi.”
Thấy một tay cậu còn cầm bóng, Nhan Linh tự nhiên vặn nắp chai giúp cậu, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chu đáo.
Cậu uống một ngụm nước, nghe thấy Tư Kỳ hỏi:
“Còn cậu thì sao, không ôn tập à?”
Cậu nhướn mày, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao phải ôn?”
Giọng điệu của cậu giống hệt câu “Tại sao phải lo?” của Nhan Linh ban nãy.
Tư Kỳ: “… Mình không nên hỏi câu này.”
Nhìn hai người trước mặt bình thản như vậy, cô khoát tay, định rời đi: “Thôi, mình về ôn bài đây.”
Nhan Linh định đi theo, nhưng Tư Kỳ xua tay.
“Cậu cứ hẹn hò với Trần Trạc Thanh đi, khỏi lo cho mình.”
“…”
Trần Trạc Thanh kéo nhẹ cổ tay cô, khẽ lắc lắc: “Lát nữa đi ăn cái gì đó với mình nhé?”
Nhan Linh: “Cậu chưa ăn cơm à?”
Trần Trạc Thanh: “Chưa.”
Nhan Linh: “Vậy sao lúc nãy cậu không đi ăn ở căng tin?”
Trần Trạc Thanh: “Bạn cậu ở đó, mình ngại.”
Nhan Linh: “???”
“Cậu mà cũng biết ngại sao?”
Trần Trạc Thanh khẽ cười, sau đó hơi cúi người xuống, mắt nhìn thẳng vào cô.
“Thôi được rồi, là mình muốn ở bên cậu, chỉ hai người thôi.”
Nếu có bạn cô ở đó, thì sẽ thành ba người.
Cậu có ý đó.
Hơn nữa, khi ba người ở cùng nhau rất dễ có một người bị lãng quên.
Cậu biết Nhan Linh không muốn bỏ mặc Tư Kỳ, cũng không muốn khiến cô ấy khó xử.
Nhan Linh hiểu ý trong lời cậu, khẽ mím môi có phần ngại ngùng, rồi hỏi: “Vậy cậu muốn ăn gì?”
Trần Trạc Thanh: “Gì cũng được, cậu chọn giúp mình đi.”
Ăn gì không quan trọng, quan trọng là có thể ở bên cô.
Thấy cậu giao quyền quyết định cho mình, Nhan Linh liền dẫn cậu đến quán mỳ gần trường mà cô hay ăn.
“Bác ơi, một bát mỳ vằn thắn, không cho rau mùi.”
Chủ quán nhận ra cô vì trước đây cô thường đến cùng bạn.
Nhìn sang Trần Trạc Thanh đang đứng bên cạnh, bác hỏi cậu muốn ăn gì.
Nhan Linh: “Bát vừa rồi là của cậu ấy, cháu không ăn.”
Chủ quán: “Được rồi.”
Mỳ nhanh chóng được nấu xong, những viên vằn thắn mỏng vỏ, nhân đầy đặn, bốc hơi nghi ngút.
Khi cậu ăn, Nhan Linh lấy điện thoại ra tranh thủ nghe luyện tập kỹ năng nghe tiếng Anh.
Cô không lo lắng, nhưng vẫn phải ôn tập.
Cô biết Trần Trạc Thanh thuộc kiểu học sinh thiên tài, đầu óc nhanh nhạy, tiếp thu cực tốt.
Nhưng cô thì không, những gì cô đạt được là nhờ sự nỗ lực không ngừng từ trước.
Nếu không có quá trình tích lũy đó, thì chẳng có thứ gọi là “thiên phú” nào cả.
Ăn xong, thấy cô đang chăm chú đeo tai nghe, cậu không làm phiền mà đứng dậy đi thanh toán, tiện thể mua thêm hai chai sữa đậu nành.
Đúng lúc Nhan Linh cũng khát, liền nhận lấy.
Cô cắn ống hút, miệng lẩm bẩm theo bài nghe.
Mặt trời đã sắp lặn, khi cô tháo tai nghe ra ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Trần Trạc Thanh.
Không biết cậu đã nhìn cô bao lâu rồi.
Nhan Linh liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đi thôi, về trường nào.”
“Ừ.”
Cậu ngoan ngoãn đi theo sau, chỉ vài bước đã bắt kịp cô để sóng vai cùng nhau.
Bầu trời ráng chiều phủ đỏ chân trời, dưới ánh hoàng hôn, đôi nam nữ khoác trên mình bộ đồng phục xanh trắng giống nhau, bóng dáng nổi bật, trông như một bức tranh sơn dầu.
Về đến lớp, bảng danh sách chỗ ngồi ngày mai đã được dán lên cửa.
Đi ngang qua, Trần Trạc Thanh vô tình liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở một cái tên quen thuộc.
Khóe môi cậu cong lên thành một đường đẹp mắt.
Điện thoại của Nhan Linh để trong ngăn bàn chợt rung lên, khiến cô nhớ ra mình quên bật chế độ im lặng.
Sau khi chỉnh lại, cô mới mở tin nhắn mới nhận được từ Trần Trạc Thanh.
【Zero】: Nhan Linh, cậu có tin vào duyên phận không?
Nhan Linh ngẩn người.
Tự nhiên cậu lại hỏi cái này làm gì?
Nhưng khi đọc tin nhắn tiếp theo, cô liền sững lại.
【Zero】: Trên danh sách chỗ ngồi, tên cậu ở ngay chỗ của mình đấy.
–
Hôm sau, Nhan Linh bước vào lớp 12-1, đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng ở cửa sau.
Bạn cùng bàn của cô là Tống Như Tuyết cũng thi ở lớp này. Thấy cô ngồi xuống, Tống Như Tuyết nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Không chỉ cô ấy, những người khác trong lớp cũng nhận ra điều đó.
Chỗ của Nhan Linh, chính là chỗ của Trần Trạc Thanh.
Mãi đến khi giám thị vào lớp, ánh mắt mọi người mới dời đi, tập trung vào bài thi.
Lúc đầu, Nhan Linh có chút không quen, nhưng dần dần cũng thích ứng được.
Tối qua khi Trần Trạc Thanh nhắn tin, cô còn nghĩ cậu đùa.
Ai ngờ lại trùng hợp thật.
—— “Nhan Linh, cậu có tin vào duyên phận không?”
Không hiểu sao, cô lại thấy câu này có lý.
Buổi chiều trước giờ thi, Trần Trạc Thanh quay về lớp mình một chuyến. Nhan Linh đang ngồi trên ghế của cậu cúi đầu ôn bài, ngoan ngoãn mà chăm chú.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy có ai đó chạm nhẹ vào vai mình.
Cô ngoảnh lại, liền thấy Trần Trạc Thanh.
Thiếu niên đứng đó, dáng người cao ráo, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen nhánh, đôi mắt thâm trầm lười nhác tựa vào cạnh cửa.
Mắt cô sáng lên: “Cậu đến đúng lúc lắm, mình có một câu hỏi muốn hỏi.”
Cô chỉ vào bài toán hàm số trong quyển sổ sai sót của mình, hỏi cậu có cách giải nào đơn giản hơn không.
Trần Trạc Thanh nhìn lướt qua: “Có.”
Cậu cúi người xuống, một tay chống lên bàn, một tay cầm lấy bút của cô rồi tính toán bên cạnh: “Bước này bắt đầu tính giá trị lớn nhất.”
Lời giải thích của cậu rất chi tiết, Nhan Linh vừa nghe vừa tự tính toán, chẳng mấy chốc đã tìm ra đáp án.
Lần lượt có người bước vào lớp, Nhan Linh đoán sắp đến giờ thi nên đưa tay đẩy nhẹ Trần Trạc Thanh đang đứng bên cạnh mình.
“Cậu về chỗ đi.”
Trần Trạc Thanh không hề phòng bị với cô, lùi lại một bước, bật cười bất đắc dĩ: “Nhanh vậy đã muốn qua cầu rút ván rồi à?”
Nhan Linh: “…”
Cậu giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống, ngón tay khẽ động ra hiệu gọi người.
Nhan Linh: “Làm gì đấy?”
Trần Trạc Thanh: “Cậu nghĩ xem.”
Nhan Linh nhìn quanh, xung quanh toàn là bạn học, có không ít ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía này.
Cô ngồi yên trên ghế, có phần ngại vì đông người.
Nhưng Trần Trạc Thanh thì không, cậu chưa bao giờ che giấu sự yêu thích của mình dành cho cô.
Thấy cô không phối hợp cũng không tức giận, cậu vươn tay xoa đầu cô một cái rồi mới chịu dừng lại.
“Đi đây, cậu thi tốt nhé.”
Nói xong, cậu đút một tay vào túi quần, dáng vẻ phong lưu rời đi.
Các bạn học chứng kiến toàn bộ quá trình: “…”
Thi đã đủ áp lực rồi, giờ còn bị nhồi một liều cơm chó nữa thì ai chịu nổi đây?
Đời này bạc quá.
–
Hai ngày thi trôi qua suôn sẻ, kết thúc môn tiếng Anh cuối cùng, ai nấy như chim sổ lồ ng ùa ra ngoài.
Kỳ nghỉ ngắn kéo dài bảy ngày, Nhan Linh tranh thủ về Thanh Thành thăm ông bà nội.
Nhà họ Nhan mấy ngày nay rất náo nhiệt, cả gia đình đều tụ họp.
Sau bữa tối, bốn người vây quanh bàn đánh mạt chược.
Nhan Linh là người mới, ban đầu không biết chơi nên thua khá thảm.
Thư Vân nhìn không nổi nữa, nói muốn chơi thay.
“Mẹ biết chơi à?”
“Không.” Thư Vân chỉ mới quan sát một lúc nhưng lại có niềm tin mơ hồ: “Nhưng mẹ cảm thấy mình sẽ thắng.”
Nghe mẹ nói vậy, Nhan Linh đứng lên nhường chỗ.
Trong lúc đi vệ sinh, cô phát hiện trong điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.
[Zero]: Đang làm gì đấy?
[Tam Lệnh]: Đánh mạt chược.
[Zero]: Cậu biết chơi à?
[Tam Lệnh]: Không, mới học.
[Zero]: Vậy chắc thua thảm lắm.
Nhan Linh: “…”
Người này có cần phải nói thẳng vậy không?
Nhưng mà đúng thật.
Cô vừa rồi thua không ít.
Cô nhìn về phía bàn mạt chược thấy Thư Vân ngồi vào vị trí của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhan Túc trên ghế sofa.
Người đàn ông dường như nhận ra tín hiệu cầu cứu của vợ, đứng dậy đi tới bên cạnh bà.
Hiếm khi Nhan Linh thấy vẻ mặt bất lực của ba mình.
Điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn từ Trần Trạc Thanh.
[Zero]: Mình nói sai rồi.
[Zero]: Cậu đừng giận mình.
Vừa rồi cô chỉ lơ đãng một chút không trả lời tin nhắn, vậy mà đối phương lại tưởng cô giận.
Nhan Linh cố tình lạnh nhạt đáp: Không.
[Zero]: Có thể gọi video không?
[Tam Lệnh]: ?
[Zero]: Mình muốn xin lỗi trực tiếp.
[Tam Lệnh]: …
Thực ra không cần, cô không hề giận.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại nói thật lòng mình.
[Zero]: Thật ra là mình muốn gặp cậu.
[Zero]: Được không?
Nhan Linh nhìn câu này, hai má bỗng nóng lên.
Thấy mọi người đều tập trung vào bàn mạt chược, cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách, đến đình hóng gió bên ngoài.
Rồi ấn vào nút gọi video.
Đối phương nhanh chóng nhận cuộc gọi, ban đầu màn hình tối đen cô tưởng bị cái gì đó che khuất, cho đến khi thấy rõ hình ảnh nửa thân trên của cậu để trần.
Những múi cơ săn chắc xếp đều đặn, còn lộ ra đường nét rõ ràng của cơ liên sườn.
Nhan Linh lập tức quay đầu, tai đỏ bừng, suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại.
Cô nhỏ giọng nói: “Cậu mặc áo vào trước đi.”
“Xin lỗi, mình vừa tắm xong.”
Trần Trạc Thanh vừa giải thích vừa với tay lấy chiếc áo thun trắng trên ghế, hơi cúi vai chui đầu vào áo.
Mùa hè nóng, con trai thường có thói quen không mặc áo sau khi tắm.
Vừa rồi thấy cô gọi video, cậu không nghĩ nhiều mà nhận ngay.
Nhan Linh vẫn duy trì tư thế quay đầu, hỏi cậu: “Mặc xong chưa?”
Góc độ này khiến cậu nhìn thấy rõ hai gò má ửng hồng của cô.
Còn cả hàng mi cong nhẹ đang khẽ run.
Cậu cố ý trêu cô, kéo dài giọng: “Chưa.”
Nhan Linh: “Mau mặc vào đi.”
Trần Trạc Thanh: “Nóng.”
Nhan Linh: “Nóng cái đầu cậu ấy, bây giờ là tháng 10 rồi!”
Cậu cảm thấy ngay cả khi mắng người, cô cũng đáng yêu.
Thấy đủ rồi, cậu nhịn cười nói: “Mặc xong rồi.”
Nhan Linh cuối cùng cũng quay đầu lại. Trên màn hình, cậu chống cằm bằng một tay, chiếc áo trắng hơi rộng để lộ xương quai xanh, hai bên hõm xương rõ nét.
Tóc cậu còn hơi ướt, phần mái rủ xuống làm đôi mắt sắc bén thường ngày trông dịu dàng hơn.
Nhan Linh phát hiện điều gì đó: “Cậu mặc xong từ lâu rồi đúng không?”
Trần Trạc Thanh: “Ừ.”
Nhan Linh tức giận trợn mắt: “Mình cúp máy đây.”
“Đừng——”
Trần Trạc Thanh kịp thời nhận lỗi.
Màn hình tối đen, cậu tưởng cô thật sự cúp máy, nhưng phát hiện cô chỉ đổi camera quay về phía bầu trời.
Nhan Linh: “Cho cậu xem mặt trăng này.”
Trần Trạc Thanh: “…”
Cậu thuận miệng nói một câu: “Mặt trăng không đẹp bằng cậu.”
Ý là, cậu muốn nhìn cô hơn.
Nhan Linh: “Đừng có giở trò này với tôi.”
Trần Trạc Thanh: “…”
Đúng lúc này, giọng một cô gái vang lên: “Chị ơi, bà nội gọi chị kìa!”
Nhan Linh đang đứng một mình thì cô em họ Nhan Nhân bước tới tìm cô.
Vừa xuất hiện sau lưng, Nhan Nhân đã nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhan Linh hiện lên khuôn mặt của một chàng trai. Cô lập tức ghé sát vào hỏi: “Chị, ai đây? Bạn trai chị à?”
Nhan Linh: “Không phải.”
Nhan Nhân nhìn chị họ đầy nghi hoặc, rõ ràng là không tin: “Chị yên tâm, em kín miệng lắm, đảm bảo không nói lung tung đâu.”
“Anh không phải bạn trai cậu ấy.”
Giọng Trần Trạc Thanh từ điện thoại truyền đến, trầm thấp và dễ nghe, nhưng điểm quan trọng là câu sau: “Bây giờ thì chưa phải.”
Nhan Nhân lập tức hiểu ra, hứng thú hỏi tiếp: “Vậy là sau này có thể phải đúng không? Nên bây giờ anh đang theo đuổi chị em à?”
Trần Trạc Thanh: “Đúng vậy.”
“Vậy anh cố lên nhé, em ủng hộ anh.” Nói ra lí do mình ủng hộ cậu, “Vì anh đẹp trai.”
Nhan Linh hoàn toàn không đỡ nổi cô em họ này, vội vàng tắt video để tránh cho hai người kia tiếp tục bàn luận.
Nhưng Nhan Nhân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình: “Chị, em thấy anh này được đấy. So với mấy người trước đây theo đuổi chị thì anh ấy đẹp trai hơn hẳn.”
Nhan Linh: “Em chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài thôi à?”
Nhan Nhân lập tức lý luận: “Không đẹp trai thì sao xứng với chị của em.”
“Hơn nữa…” Cô nàng còn ghé sát thì thầm vào tai Nhan Linh: “Chị cũng thích anh ấy đúng không?”
Câu hỏi này khiến Nhan Linh cứng người, ánh mắt có chút lảng tránh.
Nhan Nhân nhìn biểu cảm ấy liền biết mình đoán đúng.
“Chị, thích thì cứ thích thôi, có gì mà không dám thừa nhận chứ?”
“Anh ấy thích chị, chị cũng thích anh ấy, thế chẳng phải quá may mắn sao?”
Hai câu nói thẳng thắn của em họ khiến Nhan Linh không thể trốn tránh cảm xúc của chính mình nữa.
Cô nhớ lại hôm đó khi Tư Kỳ biết Trần Trạc Thanh tỏ tình với cô, đã hỏi rằng:
“Linh Linh, cậu thật sự không có chút cảm giác nào với Trần Trạc Thanh sao? Dù chỉ là một khoảnh khắc rung động?”
Điều cô chưa từng nói với Tư Kỳ là—
Không phải một khoảnh khắc.
Mà là từng khoảnh khắc.
Có lẽ đó là ngày cậu bước vào lớp học trả cô tờ bài thi.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt.
Cô đã rung động ngay giây phút ấy.