Tuần thứ hai sau kỳ nghỉ Quốc khánh chính là Đại hội Thể thao của trường.
Ngày trước hôm khai mạc, tan học xong Nhan Linh và Tư Kỳ cùng đi căng tin ăn tối.
Sau khi chọn một góc ngồi, Nhan Linh đặt khay cơm xuống bàn rồi nói sẽ đi lấy thêm một suất nữa.
Tư Kỳ thắc mắc: “Hôm nay cậu ăn khỏe vậy? Định ăn hai suất à?”
Nhan Linh: “Không phải mình ăn, mình lấy giúp người khác.”
“Người khác là ai?” Tư Kỳ vừa hỏi liền nghĩ ngay ra, bừng tỉnh: “Giúp bạn học Trần à?”
Tư Kỳ lại hỏi: “Thế người đó đâu rồi, sao còn chưa tới.”
Nhan Linh giải thích: “Lớp họ vẫn đang tập luyện cho tiết mục mở màn ngày mai, chắc sẽ đến muộn.”
Cô lo nếu đợi lâu quá thì căn tin hết đồ ăn, nên tiện thể lấy giúp cậu một phần.
Tư Kỳ nhìn theo bóng lưng Nhan Linh đang xếp hàng lại lần nữa, than thở như một bà mẹ hiền:
“Lớn rồi, biết quan tâm người khác rồi cơ đấy.”
Nhan Linh vừa mới ngồi xuống với suất ăn giống của mình thì Trần Trạc Thanh cũng tới.
Cậu còn mua hai cốc trà sữa, đưa cho Nhan Linh và Tư Kỳ nói là tiện đường ghé mua.
Tư Kỳ biết cậu yêu ai yêu cả đường đi lối về nên nói: “Cảm ơn nhé.”
Trần Trạc Thanh cắm ống hút, đẩy một cốc trà sữa đến trước mặt Nhan Linh, đợi cô nhận xong mới bắt đầu ăn.
Tư Kỳ đã ăn gần xong, đang khát nên uống trà sữa một ngụm, tiện hỏi: “Lớp các cậu chuẩn bị gì mà tập luyện đến tận bây giờ vậy?”
Trần Trạc Thanh: “Võ thuật.”
Tư Kỳ: “Ngầu đấy.”
Tư Kỳ lập tức vòng tay ôm vai Nhan Linh, giọng điệu bí hiểm: “Thế cậu có biết lớp Linh Linh biểu diễn gì không?”
Trần Trạc Thanh nhìn sang Nhan Linh, lắc đầu nói không biết.
Tư Kỳ chẳng giấu giếm, bật mí luôn: “Múa. Hơn nữa, Linh Linh còn là người dẫn đầu.”
“Thế à?”
Trần Trạc Thanh nhướng mày, có vẻ hứng thú: “Múa gì vậy?”
“Múa gì hả.” Tư Kỳ lại bắt đầu úp mở: “Mai rồi cậu sẽ biết.”
“Nhắc nhở này, tốt nhất dùng điện thoại quay lại để làm kỷ niệm nhé.”
Những ngày Đại hội Thể thao này trường không kiểm tra điện thoại quá gắt gao, chắc chắn nhiều người sẽ mang theo.
Trần Trạc Thanh nhìn Nhan Linh chằm chằm, gật đầu.
Nhan Linh: “Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, chỉ là một tiết mục bình thường thôi, chẳng có gì đáng xem cả.”
Trần Trạc Thanh: “Ừ.”
Nhan Linh: “…”
Ừ cái gì mà ừ, sao cái gì cậu cũng đồng ý thế.
Trên đường quay lại lớp học, cô vẫn cố gắng thay đổi suy nghĩ của cậu: “Thật sự không có gì đặc biệt hết.”
Trần Trạc Thanh: “Thế à, vậy thì mai xem thử.”
Nhan Linh bực mình: “Thế mình cũng quay lại cậu luôn đấy.”
Trần Trạc Thanh: “Được, cầu còn không kịp.”
Nhan Linh: “…”
Không nói nổi nữa.
Trần Trạc Thanh hơi cúi xuống, ghé sát khuôn mặt anh tuấn vào cô, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là múa gì mà cậu ngại thế?”
Mặt Nhan Linh nóng lên, không thể thốt ra tên bài hát trước mặt anh.
Thôi mặc kệ, muốn sao thì sao đi.
Hôm sau đến lễ khai mạc. Các lớp xếp thành đội ngũ lần lượt tiến vào sân vận động, sau đó là các tiết mục mở màn.
Lớp 12-1 biểu diễn đầu tiên trong khối 12.
Bảy, tám nam sinh mặc Hán phục đen, đồng loạt chắp tay thi lễ.
Trần Trạc Thanh đứng giữa, dáng người cao ráo, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén và kiên nghị. Trông như một thiếu niên mới bước chân vào giang hồ, tràn đầy khí khái.
Lần đầu tiên Nhan Linh thấy một Trần Trạc Thanh như vậy, không thể rời mắt.
Từng động tác của các nam sinh mạnh mẽ, dứt khoát, đầy khí thế, khiến khán giả vỗ tay rần rần.
Tiết mục của 12-1 còn chưa kết thúc hẳn, đến lượt 12-2.
Nếu như 12-1 toàn là nam sinh, thì 12-2 lại toàn là nữ sinh, đồng phục JK, áo sơ mi trắng, chân váy xếp ly, nơ thắt trước ngực, tất dài quá gối, giày da nhỏ nhắn. Tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Nhan Linh đứng vị trí trung tâm, đúng nơi Trần Trạc Thanh vừa đứng.
Học sinh 12-1 nhanh chóng nhận ra, đồng loạt nhìn anh trêu ghẹo.
Nhưng phát hiện cậu đã nhìn chằm chằm từ lâu, còn giơ điện thoại lên quay.
Nhạc dạo vang lên, gợi lại ký ức của rất nhiều người, khiến cả sân vận động vỡ òa:
Là bài “Yêu Em”. Một bài hát siêu ngọt ngào.
“Nếu bỗng dưng em hắt hơi, chắc chắn là anh đang nghĩ đến em.”
Nhan Linh bắt đầu múa, đôi chân thon dài chuyển động nhịp nhàng, biểu cảm linh hoạt, nụ cười ngọt ngào, từng động tác đáng yêu, không hề ngượng ngùng, còn vô cùng chuẩn xác.
Không chỉ nam sinh, mà cả nữ sinh cũng phải bật cười thích thú.
“Trời ơi, đáng yêu quá.”
“Hóa ra Nhan Linh có thể theo phong cách này sao?”
“Tôi tuyên bố, đây là tiết mục hay nhất!”
“Tôi có tài đức gì mà nữ thần đang nhảy múa trước mặt thế này?”
“Nói thật nhé, tôi hơi ghen tị với Trần Trạc Thanh.”
Trần Trạc Thanh nhìn Nhan Linh trong màn hình, khóe môi khẽ cong.
Không trách sao hôm qua cô không chịu nói tên bài hát.
Thì ra dễ xấu hổ như vậy.
Thật đáng yêu.
Sau tiết mục khai mạc, Đại hội Thể thao tiếp tục diễn ra. Nhan Linh tranh thủ đi thay đồ, vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại.
Cảm giác quen thuộc.
Trần Trạc Thanh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, môi hơi cong lên, cúi đầu hỏi: “Đi đâu thế?”
Nhan Linh thành thật: “Đi thay đồ.”
Ánh mắt cậu dừng trên cô vài giây, giọng trầm ấm, không tiếc lời khen ngợi: “Đẹp lắm.”
Nhan Linh ngước mặt, khuôn mặt cô đỏ lên vì ngại.
Rõ ràng bạn bè cũng từng khen cô, nhưng từ miệng cậu nói ra lại có một cảm giác khác.
Xung quanh đông người, chẳng ai để ý hai người bọn họ. Tay Trần Trạc Thanh từ cổ tay cô chậm rãi trượt xuống, khớp ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.
Hai bàn tay đan chặt.
Nhan Linh giật giật tay, không rút ra.
Trần Trạc Thanh: “Nắm một lát thôi.”
Cô ấy đứng quá gần cậu, đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu.
Từ xa nhìn lại, hai người trông như đang ôm nhau.
Nhan Linh vừa sợ vừa lo lắng, khẽ nói: “Đủ lâu rồi, cậu mau buông ra đi.”
Trần Trạc Thanh nghe lời thả tay, rồi lại làm bộ giúp cô chỉnh lại tóc, còn xoa nhẹ lên đầu cô.
“Cậu đi thay đồ trước đi, lát nữa xem mình thi đấu.”
Trần Trạc Thanh đăng ký hai nội dung đều là chạy, một là 400m nam, một là tiếp sức 4x100m.
Khi Nhan Linh thay đồ xong và đến vạch xuất phát, xung quanh đã chật kín người.
Cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Trần Trạc Thanh ở khu vực kiểm tra.
Cậu cũng đã thay đồ, mặc một chiếc áo ba lỗ đen lộ ra cánh tay rắn chắc với những đường nét cơ bắp rõ ràng, đôi chân khỏe khoắn dưới lớp quần đùi.
Trọng tài gọi nhóm thi đầu tiên vào vạch xuất phát, Trần Trạc Thanh tiến lên phía trước, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm.
Nhan Linh đoán rằng cậu đang tìm mình, liền giơ tay lên vẫy.
Nhìn thấy cô, Trần Trạc Thanh liền yên tâm bắt đầu khởi động.
Tiếng súng hiệu vang lên, tám chàng trai trên đường đua lao đi như cơn gió, tốc độ nhanh đến mức khó có thể theo dõi.
Nửa vòng sau, Trần Trạc Thanh vẫn vững vàng ở vị trí dẫn đầu.
Nhan Linh đứng ở vạch đích, tim đập thình thịch nhìn bóng dáng anh ngày càng rõ ràng hơn.
Hai bên sân vận động là những hàng cây long não đung đưa theo gió, cành lá xanh rì, còn thiếu niên ấy đang chạy băng băng dưới ánh mặt trời.
Mái tóc đen bay ngược ra sau, vạt áo lay động theo gió, ánh nắng phủ lên người cậu khiến cậu trông như đang phát sáng, chói mắt và rực rỡ.
Trần Trạc Thanh không ngập ngừng mà tiến thẳng băng qua vạch đỏ. Ngay lập tức, cậu bước sang một bên, tránh cản đường những người về sau.
Một nữ sinh lớp một đưa cho cậu chai nước, nhưng cậu chỉ xua tay từ chối.
Cậu chống tay lên đầu gối, điều chỉnh hơi thở.
Tầm mắt cậu xuất hiện một bóng hình quen thuộc, chỉ cần nhìn xuống đôi giày, cậu đã nhận ra Nhan Linh.
Cô ân cần vặn nắp chai nước, đưa đến trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, hé miệng, ý định rất rõ ràng.
Nhan Linh sững lại.
Nhưng nhìn thấy cậu mồ hôi nhễ nhại, cô nghĩ chắc cậu mệt quá không còn sức nữa, liền không suy nghĩ nhiều, áp miệng chai vào môi cậu, chuẩn bị rót nước. Nhưng bước tiếp theo, bàn tay cậu chạm nhẹ vào tay cô.
Chỉ đụng thoáng qua rồi rất nhanh rút lại, cậu tự cầm chai nước ngửa đầu uống cạn.
Nhan Linh: “……”
Cô cuối cùng cũng phản ứng kịp, thì ra cậu cố tình.
“Trần Trạc Thanh, cậu có trẻ con không hả?”
Trần Trạc Thanh bật cười.
Không ngờ bị cô nhìn thấu rồi.
Nhan Linh lấy khăn giấy trong túi ra, hơi kiễng chân, lau mồ hôi trên trán cậu.
Vừa lau, cô vừa không nhịn được mà nhắc lại lần nữa: “Trẻ con quá.”
Trần Trạc Thanh: “……”
Cô giật chai nước rỗng trên tay cậu, ném vào thùng rác gần đó.
Trần Trạc Thanh lặng lẽ đi theo cô, từng bước đều không lệch.
Cậu hỏi: “Đi đâu thế?”
Nhan Linh: “Đi tìm Tư Kỳ, cậu ấy cũng đăng ký chạy 400m.”
Sau nội dung 400m nam là đến lượt nữ, trước đó Nhan Linh đã hứa với Tư Kỳ sẽ cổ vũ cho cô ấy.
Cô quay lại vạch xuất phát, đội nữ vẫn đang kiểm tra danh sách, chưa đến lượt thi đấu.
Mặt trời hơi gắt, Nhan Linh nheo mắt giơ tay che nắng.
Thấy vậy, Trần Trạc Thanh đột nhiên quay người đi đâu đó.
Cậu vừa đi Nhan Linh nhận ra ngay, liếc nhìn bóng lưng cậu rồi thu ánh mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, Trần Trạc Thanh trở lại.
Nhan Linh vừa định hỏi cậu đi đâu thì cảm thấy có thứ gì đó đội lên đầu mình.
Là một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Trần Trạc Thanh đặt tay l3n đỉnh mũ, nhẹ nhàng vỗ một cái.
“Không phải nắng à? Đội vào đi.”
Nói xong cậu buông tay, đút hai tay vào túi quần đứng phía sau cô.
Cậu không thấy được dưới vành mũ, khóe môi cô gái cong lên không ngừng.
Nội dung 400m nữ nhanh chóng bắt đầu. Dựa theo thứ tự xuất hiện trên đường băng, Nhan Linh thấy vị trí của Tư Kỳ ở làn số 4.
Trần Trạc Thanh tìm đề tài bắt chuyện, hỏi Nhan Linh: “Cậu ấy chạy nhanh không?”
“Nhanh lắm.” Nhan Linh nghiêm túc trả lời: “Nhất là mỗi lần sắp trễ giờ học, cậu ấy chạy nhanh khủng khiếp.”
Trần Trạc Thanh: “……”
Cậu siết nhẹ tay thành nắm đấm, che miệng, nhịn cười.
Chưa kịp thi đấu, xung quanh đã có không ít nam sinh hò hét: “Chị Kỳ cố lên!”
Tư Kỳ rất được bạn bè quý mến, vừa lên sân đã có đông đảo người cổ vũ.
Cô giơ nắm tay, làm động tác động viên lại.
Sau đó, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong đám đông là Nhan Linh và Trần Trạc Thanh, liền vẫy tay chào.
Nhan Linh đáp lại bằng một nụ hôn gió.
Trần Trạc Thanh: “Sao vừa nãy cậu không làm thế với mình?”
Nhan Linh: “???”
“Như thế sao giống nhau được?”
Trần Trạc Thanh khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Sao lại không giống?”
Nhan Linh: “Cậu ấy là bạn thân của mình mà.”
Trần Trạc Thanh: “Vậy còn mình?”
Nhan Linh: “Cậu là…”
Là người mình thích.
Câu sau cô không nói ra.
Ánh mắt cô đảo qua, nhớ lại trò đùa của cậu khi nãy, giả vờ trầm ngâm: “Cậu là bạn khác giới của mình, nên không giống.”
Bạn thân và bạn khác giới, tất nhiên khác nhau.
Trần Trạc Thanh: “Ồ, nhưng cậu vẫn đội mũ của bạn khác giới đấy thôi.”
Nhan Linh: “Chẳng phải cậu cũng uống nước của bạn khác giới sao?”
Trần Trạc Thanh nghẹn lời.
Nhan Linh cuối cùng cũng thấy cậu bị vặn lại, cúi đầu cười trộm.
Hai người đang nói chuyện thì cuộc thi của Tư Kỳ đã bắt đầu, sự chú ý của Nhan Linh nhanh chóng bị thu hút.
Cô nhướn người về phía trước, chăm chú nhìn đường chạy. Đợi đến khi Tư Kỳ lao qua vạch đích, cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy bạn mình.
“Bé cưng của mình giỏi quá, nhất rồi nè!”
Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh: “…”
Bé cưng?
Cô còn gọi Tư Kỳ là bé cưng?
Sao lúc nãy không thấy cô gọi cậu như thế?
Cũng không thấy gửi nụ hôn gió nào cả.
Nhìn hai cô gái ôm nhau đầy kích động, Trần Trạc Thanh bỗng cảm thấy mình hơi dư thừa.
—
Đại hội thể thao kéo dài ba ngày nhanh chóng khép lại, cũng là lần cuối cùng khối 12 tham gia.
Sau lễ bế mạc chẳng ai muốn rời đi, mọi người tập trung trên sân cỏ chụp ảnh lưu niệm.
Một bạn trong lớp 12-2 đề nghị chụp ảnh tập thể, cả nhóm đứng trên thảm cỏ xanh mướt, phía sau là bầu trời trong xanh với những đám mây trắng. Ống kính ghi lại nụ cười rạng rỡ của tuổi trẻ.
Chụp xong, Nhan Linh định rời đi thì bị một bạn nam trong lớp gọi lại.
“Lớp trưởng, có thể chụp chung một tấm không?”
Nhan Linh không nghĩ nhiều, gật đầu: “Được chứ.”
Cô đứng cạnh bạn nam, giơ tay tạo dáng chữ V, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Thấy vậy, vài người khác cũng kéo đến xin chụp cùng Nhan Linh.
Dần dần càng lúc càng đông, có cả nam lẫn nữ.
Nhan Linh không từ chối ai, vui vẻ hợp tác, trông như một linh vật may mắn của lớp đứng đó chụp ảnh với từng người một.
Trần Trạc Thanh đến tìm cô thì vô tình chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.
Là con trai, cậu nhìn là biết ngay có gì đó không đúng.
Trong số những người chụp ảnh với Nhan Linh, có vài cậu trông rất lúng túng, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào cô.
Lâm Gia Minh đứng bên cạnh nói nhỏ: “Anh Trần, hình như cậu có hơi nhiều tình địch đấy.”
Trần Trạc Thanh liếc cậu ấy một cái.
Chờ đến khi đám người kia chụp xong thì Trần Trạc Thanh mới bước tới, nói cậu cũng muốn chụp.
Nhan Linh: “Trước đó chúng ta không phải đã chụp chung rồi sao?”
Lần trước trong đêm hội chào đón học sinh mới, Tư Kỳ đã chụp cho họ không ít ảnh chung.
Trần Trạc Thanh: “Không giống nhau.”
Nhan Linh: “Khác chỗ nào?”
Trần Trạc Thanh nói thẳng: “Cái gì người khác có, mình cũng phải có.”
Nhan Linh: “…”
Cô hết cách với cậu, đành gật đầu đồng ý.
Vẫn là dáng vẻ lúc nãy, cô giơ tay tạo dáng chữ V, vừa mới nở một nụ cười. Chợt cảm thấy bả vai bị giữ chặt, cả người nghiêng sang một bên.
Trần Trạc Thanh khoác tay lên vai cô, động tác có phần bá đạo. Cậu quét mắt nhìn lướt qua những người vừa mới chụp ảnh với cô, mỉm cười lộ răng.
Ai cũng nhìn ra, đây rõ ràng là một lời tuyên bố chủ quyền.
Nghĩ lại mới thấy bọn họ không có cái dũng cảm này, dám công khai rõ ràng như vậy.
Bọn họ rất bội phục Trần Trạc Thanh, đồng thời cũng hâm mộ.
Ít nhất đối với Nhan Linh thì cậu có vị trí đặc biệt.
Buổi chiều tan học, trên xe buýt, Trần Trạc Thanh bắt đầu tính toán với Nhan Linh. Nói rằng cô sao mà được yêu thích quá, cắt đào hoa cũng không xuể.
Nhan Linh: “Cậu đang… khen mình đấy à?”
Trần Trạc Thanh véo má cô: “Ừ, đang khen đấy, ai gặp cũng quý.”
Nhan Linh định giơ tay che mặt, nhưng lại chạm phải tay cậu. Cô vừa muốn rụt về, cậu đã nhanh hơn nắm lấy tay cô, nắm chặt.
Hai tay lai nắm lấy nhau.
Nhan Linh hơi cử động, nhưng Trần Trạc Thanh không những không buông tay mà còn đặt tay cô lên đùi mình, siết chặt hơn.
Cả bàn tay Nhan Linh đều bao trùm bởi hơi ấm của cậu, không thể phớt lờ được.
Tim cô cũng đập loạn nhịp đến mức không thể kiểm soát.
Cô phát hiện ra, có vẻ như cậu rất thích nắm tay cô.
Trên xe buýt, cả hai im lặng suốt chặng đường, bàn tay cứ thế đan chặt vào nhau.
Cho đến khi Nhan Linh cảm giác có thứ gì đó chạm nhẹ vào tai mình, rồi một bên tai nghe được đưa sang.
“Nghe nhạc không?” Cậu hỏi.
Cô gật đầu, đồng ý với đề nghị này.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên qua tai nghe, Nhan Linh lặng lẽ lắng nghe
Bất chợt, tim cô khẽ rung lên.
Trong bài hát, giọng nữ ca sĩ dịu dàng cất lên:
“Chúng ta đi một vòng lớn như vậy mới gặp được nhau
So với bất kỳ ai, anh hiểu rõ sự quan trọng của em hơn cả
Lâu như vậy rồi, anh đã quyết định rồi
Bàn tay này, anh đã nắm lấy thì sẽ không buông bỏ…”
Cô cúi mắt nhìn hai bàn tay vẫn đang siết chặt vào nhau, dường như bất giác hiểu ra điều gì đó.
Cô xoay đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt cậu.
Trong mắt cậu, phản chiếu một hình bóng nhỏ bé của cô.
Phản chiếu cả thế giới của cậu.
Trần Trạc Thanh bỗng cúi đầu, nâng bàn tay họ đang nắm chặt lên, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mu bàn tay cô.
Đêm hôm ấy.
Chiếc xe buýt, làn gió đêm, những vì sao.
Và cả nụ hôn của cậu.
Mọi thứ đều thật đẹp.
—
Cuộc sống lớp 12 dần bước vào giai đoạn đếm ngược.
Hằng ngày lặp đi lặp lại việc học, ghi nhớ, làm bài tập. Tất cả đều ẩn chứa ý nghĩa của sự kiên trì.
Tháng 12 đến, mùa đông chạm ngõ, học sinh trường THPT Số 1 đều khoác lên mình những bộ quần áo dày cộm.
Sau tiết học buổi sáng là thời gian chạy bộ tập thể.
Với tư cách lớp trưởng, Nhan Linh dẫn đầu đưa cả lớp ra sân vận động tập hợp.
Lớp 12-1 xếp hàng ngay phía trước, Trần Trạc Thanh đứng ở hàng cuối cùng vì vóc dáng cao. Chỉ cần ngước mắt lên là cô có thể nhìn thấy cậu.
Cậu mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, tay đút túi, đôi chân dài trong quần thể thao đứng một cách tùy ý.
Cổ hơi rụt vào bên trong cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cậu xoay người lại, ánh mắt quét qua hàng ngũ lớp 12-2, lập tức nhận ra cô.
Nhan Linh cũng mặc một chiếc áo khoác lông vũ, màu vàng gừng có mũ trùm đầu, khiến cô trông nhỏ nhắn hơn hẳn.
Tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, quanh cổ còn quấn một chiếc khăn màu be trông rất ấm áp.
Nhưng thực tế cô vẫn thấy lạnh, khẽ thổi hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay để tự làm ấm.
Đội hình lớp 12-1 bắt đầu di chuyển, lớp của cô cũng theo sát phía sau.
Trường không quy định đội hình khi chạy, tốc độ thế nào tùy vào học sinh tự điều chỉnh, chỉ cần chạy đủ hai vòng sân là được.
Một số học sinh lớp 12-2 tinh nghịch chê tốc độ quá chậm, liền chạy lên nhập vào lớp 12-1.
Cũng có người chạy chậm lại, tụt về phía lớp 12-3.
Một số thì cứ quay trái quay phải, tìm kiếm ai đó.
Xung quanh Nhan Linh xuất hiện vài gương mặt xa lạ, không biết là học sinh lớp nào.
Phía trước cô, hai nữ sinh liên tục ngoảnh đầu lại, thì thầm với nhau “Trời ơi, đẹp trai quá!”
“Đúng vậy, nhìn kìa, nhìn kìa!” còn che miệng cười.
Nhan Linh còn chưa kịp hiểu họ đang nhìn gì, thì từ phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nhanh dần, ai đó chạy lên chạy song song với cô.
Cô quay đầu thấy Trần Trạc Thanh.
“Mình đang tìm cậu đấy.” Cậu nói.
Cậu cứ tưởng cô chạy phía sau nên nãy giờ luôn tìm kiếm, không nhận ra cô đã ở phía trước từ lúc nào.
Trần Trạc Thanh: “Hôm nay sao chạy nhanh thế.”
Trước đây mỗi lần chạy bộ, Nhan Linh đều chậm rì rì, nói rằng mình không có sức.
Thỉnh thoảng cô còn tranh thủ cúi xuống buộc lại dây giày để có cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Nhan Linh đáp: “Lạnh.”
Nên cô muốn chạy nhanh hơn để làm ấm cơ thể.
Nghe vậy, Trần Trạc Thanh liền lấy từ túi áo khoác của mình ra một thứ gì đó và đặt vào tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đột nhiên ấm lên, lan tỏa hơi nóng tức thì.
Cúi đầu nhìn xuống là một chiếc túi sưởi cầm tay.
Đôi mắt Nhan Linh lập tức sáng rực: “Trần Trạc Thanh, cậu biết ảo thuật à?”
Sao lại biết cô đang cần thứ này đúng lúc như vậy?
Phía sau, Tống Như Tuyết nhìn thấy cảnh này liền lườm bạn trai mình một cái.
“Cậu xem Trần Trạc Thanh đi, chu đáo như vậy đấy.”
Lâm Gia Minh: “Mình không chu đáo chắc?”
Mỗi lần cậu chạy bộ đều ở bên cạnh cô, còn động viên cổ vũ hết mình.
Nhưng Tống Như Tuyết chẳng hề cảm kích.
Chạy bộ vốn đã mệt, bạn trai còn ở bên thì thầm bên tai: “Chạy nhanh lên.”
Quả nhiên, bạn trai chu đáo đều là của người khác.
Chạy bộ xong, cơ thể Nhan Linh đã ấm hơn hẳn, đôi tay vốn luôn lạnh cũng dần có hơi ấm.
Cô định trả túi sưởi lại cho Trần Trạc Thanh, nhưng cậu không nhận.
“Vốn dĩ mua cho cậu mà, mình không dùng thứ này.”
Nhan Linh “ồ” một tiếng, chấp nhận món quà.
Trần Trạc Thanh: “Chỉ có một chữ ‘ồ’ thôi à?”
Nhan Linh: “Vậy mình nói cảm ơn nhé?”
Trần Trạc Thanh không đáp, nhưng ánh mắt rõ ràng không hài lòng.
Nhan Linh suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng. Sau khi tự chuẩn bị tâm lý, cô khẽ nhón chân, nhanh chóng ghé sát tai cậu thì thầm:
“Anh ơi, anh tốt thật đó.”
Giọng nói mềm mại, so với bình thường còn dịu dàng hơn vài phần, mang theo chút nũng nịu ngọt ngào.
Cô vừa gọi anh là gì?
Anh ơi.
Trần Trạc Thanh lập tức cảm thấy tim mình như sụp đổ một góc.
Thấy cô định rời đi, cậu liền túm lấy mũ áo khoác của cô, hỏi: “Ai dạy cậu gọi thế, hửm?”
Nhan Linh né tránh: “Không nói cho cậu biết.”
Trần Trạc Thanh nhanh chóng nghĩ ra một cái tên: “Tư Kỳ?”
Nhan Linh: “…”
Chỉ nhìn phản ứng này, Trần Trạc Thanh đã biết mình đoán đúng.
“Cũng chẳng khó đoán, dạo này cậu ấy đang yêu mà.”
Nhan Linh mở to mắt: “Sao cậu biết?”
Trần Trạc Thanh nhếch môi cười: “Mình biết bạn trai cậu ấy. Chơi game còn nghe cậu ấy gọi người ta là ‘anh ơi’.”
“Nhưng mà—” Rồi cậu chợt đổi giọng: “Cậu gọi hay hơn.”
Trần Trạc Thanh nhướn mày: “Gọi lại lần nữa đi?”
Nhan Linh biết cậu lại cố tình trêu mình, liền quay mặt đi: “Không gọi.”
Trần Trạc Thanh nghiêm túc thương lượng: “Mình tặng cậu thêm một cái túi sưởi nữa.”
Một túi sưởi, gọi một lần.
Nhan Linh: “…”
Cô quyết định không thèm để ý đến trò trẻ con của cậu.
Trên đường về lớp, Trần Trạc Thanh đi theo cô lải nhải suốt quãng đường, bày tỏ rằng mình rất muốn nghe thêm lần nữa.
Cuối cùng, Nhan Linh không nhịn được, hỏi: “Sao con trai các cậu lại thích con gái gọi ‘anh ơi’ thế?”
Trần Trạc Thanh: “Thích gọi gì cơ?”
Nhan Linh: “Anh ơi.”
Trần Trạc Thanh: “Ơi.”
Nhan Linh chậm nửa nhịp mới nhận ra mình bị lừa, lập tức giơ tay đánh cậu.
Trần Trạc Thanh không né tránh, cứ để cô trút giận, dù sao cô cũng chẳng mạnh tay.
Mặt trời mùa đông đổ bóng lên hai người họ, ánh nắng rọi xuống ấm áp.
Cô giận dỗi, cậu bật cười.
Đây là những ký ức thanh xuân thuộc về họ.
—
Bước vào học kỳ hai của lớp 12, thời gian như nhấn nút tăng tốc, mỗi ngày trôi qua nhanh hơn một chút.
Đêm trước kỳ thi đại học, buổi tự học cuối cùng diễn ra trong bầu không khí yên lặng đến lạ thường.
Tiết học cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm bước vào dặn dò rằng ngày mai là kỳ thi quan trọng, bảo mọi người về sớm nghỉ ngơi.
Mọi người còn đang thắc mắc thì bỗng nhiên đèn trong lớp vụt tắt.
Từ bên ngoài vang lên một giọng nói mạnh mẽ, xuyên thấu màn đêm:
“Anh chị khối 12! Cố lên trong kỳ thi đại học nhé!”
Lời động viên như phá vỡ bức tường nặng nề trong lòng từng người.
Tất cả lập tức phản ứng, nhận ra đây là hoạt động cổ vũ của trường.
Học sinh lao ra ngoài hành lang.
Tòa nhà của trường có hành lang lộ thiên, vô số cái đầu ló ra, dựa vào lan can nhìn xuống.
Dưới sân trường, học sinh mặc đồng phục đứng kín đó là lớp 10 và 11.
Họ cầm trong tay những cây gậy phát sáng, tiếng nhạc vang lên, rồi cả nhóm đồng thanh hát:
“Hôm nay tôi đứng trong đêm đông tuyết rơi, ôm lấy trái tim lạnh giá, trôi về nơi xa…”
Đến đoạn cao trào, âm thanh từ micro bỗng dưng im bặt. Học sinh khối 12 trên lầu lập tức hòa giọng tiếp tục –
“Bao lần đối diện ánh mắt lạnh lùng, chẳng khi nào buông bỏ lý tưởng trong tim…”
Giống như họ đang hát về chính mình.
Ba năm qua, từng ngày từng đêm, chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ trong lòng.
Giữa đám đông, có người đang vẫy lá quốc kỳ đỏ rực, nổi bật giữa ánh sáng rực rỡ.
Họ cùng nhau cất cao giọng hát:
“Vẫn luôn là chính mình, mãi ca vang bài ca này, đi khắp nghìn dặm đường đời…”
Ngay lúc đó, từng chùm pháo hoa vụt sáng lên bầu trời đêm, rực rỡ sắc màu, tựa như lời chúc phúc dành cho những sĩ tử.
Dưới sân trường, hiệu trưởng cầm loa, giọng nói vang vọng mạnh mẽ đầy kiên định:
“Học sinh thân mến, hãy cố lên trong kỳ thi đại học!”
Có lẽ được tiếp thêm dũng khí, giữa đám đông vang lên những tiếng đáp lại đầy quyết tâm:
“Tôi nhất định sẽ làm được!”
“Tôi sẽ đỗ vào trường đại học mơ ước!”
“Chúc mọi người tiền đồ xán lạn!”
Vô số tiếng hô vang lên như một đại dương rộng lớn, ai nấy đều phấn khích nói ra mong ước của mình và ôm chầm lấy những người bạn bên cạnh.
Có người không kìm được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Vì sự động viên từ người khác, cũng vì chính bản thân mình.
Khoảnh khắc này ai cũng là nhân vật chính, cùng vẽ lên nét bút đậm nhất trên trang giấy mang tên “thanh xuân”.
Nhan Linh bị bầu không khí xung quanh làm lay động, hốc mắt cô ngân ngấn nước.
Không biết từ khi nào, Trần Trạc Thanh đã đứng bên cạnh cô.
Chưa đợi cậu có hành động gì, Nhan Linh đã chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay cậu.
Giữa tiếng hò reo vang dội, Trần Trạc Thanh nghe rõ từng nhịp tim dồn dập của mình, cậu nghe thấy cô nói:
“Trần Trạc Thanh, hôm lễ tuyên thệ trăm ngày, cậu đã hỏi mình muốn thi vào trường nào.”
“Bắc Thâm.”
“Đúng vậy.”
“Mình cũng vậy.”
Nhan Linh nghe câu trả lời của cậu, nói lên mong ước của mình.
“Trần Trạc Thanh, chúng ta cùng thi vào Bắc Thâm nhé.”
Rồi cùng bên nhau.
Được không.
Trần Trạc Thanh đáp: “Được.”
Cậu đã sớm biết câu trả lời của cô rồi.
Từ ngày cô nói: “Tương lai thuộc về chúng ta,” cậu đã biết.
Cậu đã có mặt trong tương lai của cô.
Và trong tương lai của cậu, cũng có cô.
Họ là tương lai của nhau.
Mùa hè này, họ đã cùng nhau hẹn ước về tương lai.
Một lời đã định.