“Kính thưa các quý ông, quý bà, máy bay của chúng ta đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thâm Thành…”
Giọng thông báo bằng tiếng Anh vang lên trong khoang máy bay, Tư Kỳ mơ màng mở mắt.
Trợ lý Tiểu Văn ngồi bên cạnh thấy cô tỉnh dậy liền giúp cô lấy chăn xuống, nhẹ giọng nói:
“Chị Tư Kỳ, chúng ta đến nơi rồi.”
Tư Kỳ đáp một tiếng, tháo dây an toàn rồi đứng dậy. Trên đầu cô vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, che chắn bản thân kỹ lưỡng.
Khi xuống máy bay, cô lờ mờ nghe thấy mấy cô gái phía trước đang xì xào:
“Cậu chắc chắn chứ? Thật sự là anh ấy à?”
“Mình là fan anh ấy bốn năm rồi, có hóa thành tro cũng nhận ra được nữa.”
“Sao vẫn đẹp trai y như hồi mới debut vậy trời.”
Tiểu Văn đi sát bên Tư Kỳ, nhỏ giọng nói: “Chắc là có idol nào đó bay chung chuyến với chúng ta nhỉ.”
Tư Kỳ không quá để t@m đến mấy chuyện này, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ bù. Hôm qua cô vừa từ Paris trở về, lần này đi nước ngoài hoàn toàn vì lý do cá nhân nên không công bố ra ngoài, số người biết không nhiều.
Thế nhưng khi vừa ra đến sảnh sân bay, cô liền thấy vô số ống kính đang chĩa về một phía, còn có cả truyền thông.
Không biết ai đó trong đám đông đột nhiên hô lên một tiếng: “Xuất hiện rồi!”, sau đó tất cả đồng loạt lao về một hướng.
Tiểu Văn thấy vậy lập tức kéo Tư Kỳ chuẩn bị chạy thật nhanh.
Nhưng ngay sau đó, họ phát hiện đám người kia bất ngờ rẽ ngoặt, lao về phía bên trái để chụp ảnh.
“…”
Tiểu Văn: “Ơ, chị Tư Kỳ, không phải họ đến đón chị sao?”
Tư Kỳ không nghe thấy câu đó, bởi vì cô hoàn toàn sững người. Ánh mắt cô dừng lại ở người đàn ông đang bị vây kín trong đám đông.
Dáng người cao gần 1m90, thân hình tiêu chuẩn của người mẫu, áo sơ mi đen kết hợp với quần tây đen, vóc dáng cao ráo nổi bật giữa đám đông.
Mái tóc ngắn gọn gàng, trên mặt đeo khẩu trang màu đen chỉ để lộ một đôi mắt, đôi mắt hoa đào sâu hút và mang theo nét đa tình, dù ở giữa đám đông vẫn rực rỡ chói lóa.
“Aaaaaaa! Đúng là Thịnh Đông Đình!” Một fan hét lên đầy kích động.
Anh đứng đó một mình, bên cạnh chỉ có một chiếc vali màu đen. Xung quanh bị bao vây đến mức không thể nhúc nhích.
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Tiểu Văn lập tức quay sang nhìn Tư Kỳ.
Tư Kỳ hoàn hồn, câu đầu tiên thốt ra chính là một lời chế nhạo: “Mũ còn không chịu đội, bị nhận ra cũng đáng.”
Trợ lý đâu rồi? Sao lại không thấy.
Thân phận thế này mà không có lấy một vệ sĩ đi theo.
Chẳng lẽ ra nước ngoài mấy năm, anh ta nghĩ mình hết thời rồi chắc?
Dám thản nhiên xuất hiện công khai như vậy.
Tư Kỳ lấy điện thoại ra định gọi cho quản lý, bảo chị ấy cử vài vệ sĩ đến.
Nhưng khi ngón tay sắp bấm nút gọi, cô chợt khựng lại.
Liên quan gì đến cô. Cô việc gì phải lo cho anh ta.
Bọn họ đã chia tay rồi.
Lúc này, sân bay đã có bảo vệ xuất hiện để duy trì trật tự.
Tư Kỳ thu lại ánh mắt, cất điện thoại vào túi định xoay người rời đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô cảm giác có một ánh nhìn nóng rực rơi xuống người mình.
Cô hiểu điều gì đang diễn ra, nhưng không quay đầu lại.
Không thể nào.
Với cách cô hóa trang kín mít thế này, làm sao anh ta có thể nhận ra được?
“Người đó… hình như là Tư Kỳ?”
Một tay săn ảnh phát hiện trợ lý Tiểu Văn bên cạnh cô, liền lập tức nhận ra.
Lời này vừa thốt ra, hai ba nhóm người lập tức đổ về phía Tư Kỳ.
Số còn lại vẫn vây quanh Thịnh Đông Đình, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Lần này về nước anh có kế hoạch công việc gì không?”
“Không có.”
“Vậy lý do về nước là gì?”
Người đàn ông nghe câu hỏi này, lông mày hơi nhướn lên, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười tà mị.
Giọng nói trầm thấp cất lên từ sau lớp khẩu trang, mang theo vẻ bất cần:
“Về nhà cần lý do sao?”
Người đặt câu hỏi sững lại.
Thịnh Đông Đình được bảo vệ hộ tống ra ngoài, ánh mắt lướt qua một cô gái đang bị phóng viên bao vây, máy ảnh gần như dí sát vào mặt cô.
Anh khẽ cau mày, có chút khó chịu rồi đưa ra một lời khuyên: “Nếu chụp ảnh mà cần phải dí sát mặt như vậy thì nên đổi đi.”
“…”
Đoạn video này rất nhanh đã xuất hiện trên mạng, đưa hashtag #ThịnhĐôngĐìnhVềNước leo lên top trending.
【Mối tình đầu của tôi đã về nước rồi! Tránh hết ra!】
【Ba năm! Đúng ba năm! Anh có biết em đã sống ra sao không?!】
【Vẫn là phong cách nói thẳng như ngày nào, thật khiến người ta nhớ quá!】
【Đẹp trai không góc chết, ngay cả nhíu mày cũng đẹp!】
【Tôi yêu chết cái kiểu bảo vệ người khác của anh rồi!】
Lúc này Tư Kỳ vừa cắt đuôi đám phóng viên, ngồi trong xe bảo mẫu, nhìn phần bình luận trên Weibo, khóe môi nhếch lên lạnh lùng.
“Đúng là giỏi diễn.”
Cô vừa nói xong, thì Tiểu Văn ở bên cạnh đột nhiên hét lên:
“Aaaaa! Quá đàn ông! Quá mạnh mẽ! Thịnh Đông Đình đúng là quá đẹp trai!”
“…”
Tiểu Văn hào hứng dí điện thoại sát vào mặt Tư Kỳ: “Chị Tư Kỳ, chị mau xem nè…”
Tư Kỳ ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, khoanh tay trước ngực: “Không xem.”
Tiểu Văn không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Chúng ta vừa đi chung chuyến bay với anh ấy mà em không nhận ra! Một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại không nhìn thấy!”
Tư Kỳ nhịn không được, hỏi: “Em thấy anh ta đẹp trai à?”
Tiểu Văn: “Đẹp chứ! Cực kỳ đẹp! Nhất là đôi mắt hoa đào kia, nhìn thùng rác cũng đầy thâm tình!”
Tư Kỳ: “Em so sánh cái gì vậy?”
“Fan của anh ấy đều nói thế mà, có lẽ là do chị Tư Kỳ nhìn quen rồi nên không cảm thấy nữa thôi…”
Câu nói chưa dứt, Tiểu Văn đã nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt.
Tư Kỳ nhắm mắt lại, kính râm che mất hơn nửa khuôn mặt, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Cô và Thịnh Đông Đình từng yêu nhau, rồi chia tay. Chuyện này ai quen biết họ đều biết rõ.
Cũng đã 3, 4 năm trôi qua rồi.
Cô đã không còn là cô gái luôn né tránh mọi việc như trước nữa.
–
Chỉ là mọi chuyện không như Tư Kỳ tưởng tượng.
Sau đó, bức ảnh cô xuất hiện ở sân bay cũng bị đăng tải lên mạng. Trong phút chốc, fan couple của hai người trước đây như được đánh thức, thi nhau sôi nổi trở lại.
【Chị em ơi! Mau đứng dậy làm việc thôi!】
【Không thể tin được! Đời này tôi lại có thể chứng kiến CP của tôi sống lại sao?!】
【Tôi mặc kệ! Chỉ cần họ xuất hiện cùng nhau là đã tái hợp rồi!】
【Nghe nói họ còn ngồi cùng một chuyến bay hả? Điều này tuyệt đối không phải trùng hợp!】
【Hôm nay là lịch trình cá nhân của Tư Kỳ, làm sao có thể ngẫu nhiên về nước cùng ngày như vậy được, chắc chắn là đã hẹn trước!】
【Có một tấm hình ánh mắt Thịnh Đông Đình còn đang nhìn theo bóng lưng Tư Kỳ, nếu đây không phải là yêu thì là gì?!】
Có câu: “Bạn mãi mãi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ.”
Thế giới của fan couple chính là như vậy.
Chị Âu quản lý đến nhà Tư Kỳ, nhìn nghệ sĩ của mình vừa mới tắm xong, mặc chiếc áo ngủ rộng rãi, tiện tay cầm một quả táo trên bàn trà lên cắn một miếng to. Không còn chút hình tượng nào, liền nói: “Dạo này em đừng ra ngoài, tránh bão một thời gian đi.”
“Vì cái chi?” Tư Kỳ miệng vẫn còn đang nhai táo, nói không rõ ràng.
Chị Âu: “Còn vì cái chi nữa? Em còn chưa nói cho chị biết vì sao em lại đi cùng chuyến bay với Thịnh Đông Đình đấy?”
Tư Kỳ: “Làm sao em biết được.”
Chị Âu híp mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Em thật sự không biết?”
“Em có thể làm chứng.” Tiểu Văn bên cạnh giơ tay thề, “Bọn em thực sự không biết gì hết.”
Chị Âu tạm thời tin vào lời cô, kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại chuyện Thịnh Đông Đình về nước vẫn đang nằm trên top tìm kiếm. Em cũng biết fan only của anh ta rồi đấy, giờ em lại có phim điện ảnh mới sắp ra mắt, cố gắng đừng gây chuyện thì hơn.”
“Vừa hay, em cũng nên điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ, nghỉ ngơi mấy hôm đi.”
Tư Kỳ sảng khoái đồng ý.
Nhưng đợi đến khi quản lý vừa rời đi, cô liền lập tức lấy điện thoại gọi cho bạn thân Nhan Linh để than thở.
Xui xẻo thay, cô lại còn nghe thấy giọng của người đàn ông đó.
Cô suýt chút nữa thì quên mất, ông chủ công ty của Nhan Linh tên là Thịnh Tây Vũ, chính là em trai ruột của Thịnh Đông Đình.
Tư Kỳ dặn Nhan Linh tránh xa Thịnh Đông Đình một chút.
Cái gã đó chính là kiểu đàn ông chuyên rắc thính khắp nơi.
Ngày xưa, cũng vì anh ta quá giỏi thả thính mà cô bị lừa thảm.
Lúc đó, Tư Kỳ vừa tốt nghiệp đại học, thuận lợi ký hợp đồng với công ty quản lý, nhanh chóng nhận được bộ phim đầu tiên trong đời. Là một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Nam chính của bộ phim ấy chính là Thịnh Đông Đình.
Khi đạo diễn nói với cô tên nam chính còn hỏi cô có quen biết không, nói rằng anh ta rất được lòng con gái đến mức con gái của ông cũng thích anh ta, từng theo dõi cả chương trình anh ta tham gia.
Thịnh Đông Đình ra mắt từ một chương trình ca hát. Chỉ vài phút xuất hiện trên màn ảnh của anh cũng bị cắt thành những đoạn highlight, viral khắp các nền tảng video ngắn, nhanh chóng leo lên hot search.
Cư dân mạng nói rằng anh sở hữu gương mặt của một idol bẩm sinh.
Một mái tóc bạch kim đầy kiêu ngạo và rực rỡ.
Lại thêm dung mạo tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt đào hoa trời sinh, vừa câu người, vừa câu hồn, nhìn thứ gì cũng như tràn đầy tình ý.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh được đạo diễn dẫn đến trước mặt cô.
Tư Kỳ chủ động đưa tay ra, tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Tư Kỳ.”
Người đàn ông kia chậm một nhịp mới phản ứng, lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy cô.”
Tư Kỳ: “???”
Cô nhạt nhòa đến mức ấy sao?
“Thịnh Đông Đình.”
Không một câu “Chào cô”, chỉ đơn giản nói ra tên mình.
Tư Kỳ lập tức nhận ra, người đàn ông này rất ngạo mạn.
“Tôi có nghe qua về cô.” Anh vừa nói, ánh mắt vừa chăm chú nhìn cô, thẳng thắn mà đầy hứng thú. “Hoa khôi của học viện điện ảnh bên cạnh.”
Tư Kỳ mỉm cười: “Vậy à? Còn tôi thì chưa từng nghe đến anh.”
Nói chuyện như vậy với một người lần đầu gặp mặt vốn không phải phong cách của cô.
Nhưng chẳng hiểu sao.
Cô chỉ đơn giản là không ưa thái độ ngạo mạn này của anh ta.
Tư Kỳ vốn có dung mạo xinh đẹp, đường nét nổi bật. Khi cười, ánh mắt lại càng rực rỡ.
Thịnh Đông Đình không tức giận mà còn bật cười: “Đúng là một quả ớt nhỏ cay nồng.”
Nghe xong biệt danh này, Tư Kỳ lập tức trừng mắt với anh.
“Anh mới là ớt đấy!”
“Không cay bằng cô.” Khi nói câu này, ánh mắt anh ta trượt qua người cô, dừng lại đầy hàm ý.
Tư Kỳ: “Tên lưu manh.”
Ban đầu cô đã không có thiện cảm với anh, bây giờ lại càng ghét cay ghét đắng.
Thịnh Đông Đình: “……”
Lần đầu gặp mặt của hai người diễn ra không mấy suôn sẻ.
Sau đó, Tư Kỳ còn tìm đến đạo diễn Lý Lực tỏ vẻ buồn bã: “Chắc là tôi không có nhiều ăn ý với nam chính, sợ rằng khó mà đảm nhận vai nữ chính.”
Đạo diễn Lý đặt bản hợp đồng mới ký xuống bàn: “Được thôi, cô bồi thường phí vi phạm hợp đồng, chúng tôi lập tức đổi người.”
Là một sinh viên mới tốt nghiệp, trong túi chẳng có một xu, Tư Kỳ lập tức bị uy hiếp.
Cô nở nụ cười nịnh nọt: “Đạo diễn, tôi nghĩ sự ăn ý là có thể bồi dưỡng được mà.”
Đạo diễn Lý: “Đúng rồi đó. Vậy bây giờ có thể quay chưa?”
Tư Kỳ tràn đầy tự tin: “Được!”
Lúc quay phim, hai người họ lại phối hợp bất ngờ ăn ý.
Bộ phim thanh xuân vườn trường này có tên Cậu có biết không, mang phong cách hài hước nhẹ nhàng. Nam chính tên Thẩm Tân, nữ chính là Tô Viện. Họ là đôi thanh mai trúc mã, lúc nào cũng cãi vã như oan gia.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh nữ chính đi học muộn, bị nam chính bắt gặp.
Tô Viện: “Cậu ghi tên mình làm gì? Tầm này mình chạy vào lớp còn kịp đấy!”
Thẩm Tân: “Muộn là muộn. Đợi giáo viên chủ nhiệm đến dẫn người.”
Tô Viện: “Mình là con nít chắc? Còn phải gọi phụ huynh mới được đi à? Chẳng phải cậu đã ghi tên mình rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Tân lướt qua cô, từ trên xuống dưới, giọng nói đầy thành thật: “Nhìn chiều cao của mình thì đúng là giống con nít thật.”
Tô Viện: “……”
Mẹ kiếp, không thể nhịn được!
Cô còn chưa kịp ra tay thì giáo viên chủ nhiệm đã vội vàng chạy đến, lên giọng trách mắng: “Tô Viện! Em càng ngày càng to gan, không chỉ đi học muộn mà còn muốn đánh người?”
“Ngày mai gọi phụ huynh của em đến gặp tôi!”
Tô Viện nhìn chàng trai đang đứng sau lưng giáo viên chủ nhiệm, mặt không đổi sắc, dáng vẻ dửng dưng như không liên quan, trong lòng càng thêm tức giận.
Cô nghiến răng buông một câu: “Thẩm Tân, cậu cứ đợi đấy!”
“Cut!”
Đạo diễn nhìn màn hình, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Diễn tốt lắm!”
Nhưng thực ra, Tư Kỳ hoàn toàn không phải đang diễn.
Cô vẫn đang trừng mắt nhìn Thịnh Đông Đình, không thể quên được câu nói lúc trước khi quay:
“Bảo sao lại chọn cô đóng nữ chính, chiều cao quả thật rất hợp.”
“???”
Lần thứ hai.
Hôm nay anh ta đã chọc vào chiều cao của cô hai lần rồi!
Cao thì giỏi lắm à?
Một mét chín thì hay ho lắm sao?
Tôi có ăn gạo nhà anh không?!!
Tư Kỳ gào thét trong lòng.
Những cảnh quay sau đó, cô đều diễn bằng cảm xúc thật, toàn bộ sự ghét bỏ dành cho Thịnh Đông Đình đều chuyển hết sang nhân vật Thẩm Tân.
Cứ thế, hai người cùng nhau quay phim suốt hơn hai tháng.
Và cô phát hiện, Thịnh Đông Đình và Thẩm Tân thực sự có nhiều điểm giống nhau, cùng thâm trầm, độc miệng.
Khi phim lên sóng được phản hồi bất ngờ rất tốt, thu hút sự yêu thích của khán giả, nhiệt độ ngày càng cao.
Đặc biệt là fan couple của họ. Không chỉ ship cặp đôi trong phim mà còn ship cả hai ngoài đời.
Fan lập hẳn một siêu thoại có tên Xuất Kỳ Chế Thịnh, tự sáng tạo nội dung và tự thưởng thức.
Quản lý hai bên thấy vậy lập tức hiểu ý, ngầm đồng ý cho hai người hợp tác để đẩy nhiệt độ.
Một người mới ra mắt cần độ nổi tiếng, một người debut hai năm cần nâng cấp danh tiếng, đôi bên cùng có lợi.
Ban đầu Tư Kỳ không đồng ý. Nhưng cuối cùng cô vẫn bị tiền tài cám dỗ.
Vì quản lý của cô đã nhận hàng loạt show truyền hình, phỏng vấn, quảng cáo.
Tư Kỳ: “Không vấn đề, em rất chuyên nghiệp.”
Chỉ cần có tiền, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Cô bắt đầu nhập vai. Trong thời gian phim phát sóng, cô cùng Thịnh Đông Đình tham gia tuyên truyền, quay show tạp kỹ, thỉnh thoảng còn tương tác trên Weibo để “đẩy thuyền” cho fan CP.
Một ngày nọ, khi đến phim trường ghi hình Cuối Tuần Vui Vẻ, chuyên viên trang điểm giúp Tư Kỳ hóa trang vừa làm vừa nói rằng gần đây mình đang theo dõi bộ phim của cô, ngày nào cũng chờ tập mới.
Tư Kỳ: “Cảm ơn cô đã thích.”
Chuyên viên trang điểm: “Da chị đẹp thật đó, không cần trang điểm nhiều cũng đã rất xinh.”
Tư Kỳ rất thích nghe lời khen, vừa định đáp lời thì bỗng cảm thấy mí mắt bị ai đó chạm nhẹ qua.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc liền nhắm mắt, nghiến răng nói: “Thịnh Đông Đình, anh chạm vào mắt tôi làm gì? Tôi vừa mới trang điểm xong đấy!”
“Là phấn mắt à?” Thịnh Đông Đình cúi đầu nhìn phần phấn còn dính trên đầu ngón tay, tỏ ra ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cô bị đánh.”
Tư Kỳ: “…”
Đồ đầu đất!
Cô thầm oán, không biết thì đừng có động bừa.
Thịnh Đông Đình thấy má cô phồng lên tức giận, liền vươn tay véo nhẹ, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành: “Đừng có nhỏ nhen vậy.”
“Đừng chạm vào mặt tôi, tôi vừa đánh má hồng rồi!”
Tư Kỳ gạt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh một cái.
Toàn bộ màn “tranh cãi” của hai người rơi vào mắt chuyên viên trang điểm phía sau, khiến cô ấy cười đầy ý tứ.
“Tuổi trẻ hay thật.”
“…”
Tại hiện trường ghi hình, hai người được xếp chung đội chơi trò chơi. Có một vòng thi ba chân hai người, nhưng Thịnh Đông Đình ghét cô đi quá chậm, trực tiếp dùng một tay bế cô lên ngang eo.
Khán giả dưới sân lập tức reo hò.
Tư Kỳ phối hợp tỏ vẻ ngại ngùng nhưng đồng thời cũng đưa tay nhéo eo anh một cái.
Thịnh Đông Đình tchậc một tiếng, ghé sát micro thì thầm bên tai cô: “Tiểu Kỳ, không được chạm bừa vào eo đàn ông đâu, biết chưa?”
Tư Kỳ: “Không, biết.”
Cô lập tức xem đây là điểm yếu của anh, không những không dừng lại mà còn cố tình lặp đi lặp lại hành động này trong các vòng sau.
Mỗi lần bị cô chạm vào eo, Thịnh Đông Đình đều nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng chẳng thể làm gì cô cả.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh phản công bằng cách véo mặt cô. Thậm chí dùng ngón tay cái và ngón trỏ bóp nhẹ cằm cô để cô không thể cử động, coi như trả thù.
Những khoảnh khắc tương tác này bị máy quay chộp lại, thậm chí còn được biên tập thành đoạn trailer ngọt ngào tràn ngập đường.
Trước khi chương trình phát sóng, đoạn trailer đã làm dậy sóng mạng xã hội, thu hút thêm một lượng lớn fan của bộ phim.
【Những cặp đôi mới yêu giấu thế nào cũng không giấu được, mọi hành động nhỏ nhặt đều lộ rõ.】
【Làm ơn, cho tôi thêm chút “đường” yêu đương này đi!】
【Ánh mắt Thịnh Đông Đình nhìn Tư Kỳ… nói trắng ra thì cứ như muốn “ăn” cô ấy vậy.】
【Chị gái trên kia nói toẹt ra quá haha, nhưng tôi cũng thấy thế.】
【Cách họ tương tác chân thực đến mức làm tôi cảm thấy như đang nhìn phiên bản của chính mình và bạn trai vậy.】
Hôm chương trình lên sóng, Tư Kỳ đăng Weibo với một vài bức ảnh hậu trường với chú thích:
【Anh ấy nói không được tùy tiện chạm vào eo đàn ông.】
Thịnh Đông Đình lập tức chia sẻ bài viết, chỉ gõ bốn chữ:【Nhưng em không nghe.】
【Nhưng! Em! Không! Nghe! Cứ tự động tưởng tượng cái giọng điệu bất lực nhưng cưng chiều đi!】
【Trời ơi, ngọt chết tôi rồi!】
【Hai người này chắc chắn là thật! CP đáng ghét!】
【Chồng tôi cũng nói y hệt vậy trên giường…】
【Chị gái trên kia, chị thật sự không xem chúng tôi là người ngoài nhỉ.】
…
Bộ phim Cậu có biết không sau đó đạt rating ngày càng cao, đến đạo diễn cũng bất ngờ trước phản ứng tích cực của khán giả.
Thậm chí có người còn kêu gọi đạo diễn sắp xếp cho Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình hợp tác lần nữa, mau chóng đóng chung thêm một bộ phim khác.
Hôm đó đạo diễn Lý tổ chức một bữa tiệc mừng công, hai nhân vật chính đương nhiên không thể vắng mặt.
Bữa tiệc diễn ra ở một địa điểm khá riêng tư, nhưng hai người vừa đến liền bị paparazzi chụp lại.
Tư Kỳ vừa bước vào thì Thịnh Đông Đình cũng đến ngay sau đó.
Đạo diễn Lý: “Tư Kỳ, cô và Tiểu Thịnh đi cùng nhau à? Sao không chờ cậu ấy luôn?”
Tư Kỳ: “Tại sao tôi phải chờ anh ta?”
Thịnh Đông Đình: “Thói quen rồi.”
Tư Kỳ: “???”
Đồ khốn, anh đang nói cái gì thế?
Học mấy từ thả mập mờ đấy đâu ra.
Thế nhưng ánh mắt mà Tư Kỳ nhìn Thịnh Đông Đình lại rơi vào mắt người khác như một kiểu trêu chọc.
“Tính tình Tiểu Thịnh đúng là không chê vào đâu được, cưng chiều Tư Kỳ quá rồi.”
Thịnh Đông Đình không phản bác, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tư Kỳ bị ánh mắt ấy nhìn đến mức da đầu tê rần, thầm nghĩ không biết anh lại đang giở trò gì. Cô lập tức kéo anh sang một bên, hạ giọng hỏi: “Hôm nay anh phát điên gì thế?”
Thịnh Đông Đình không hiểu: “Tôi làm sao?”
Tư Kỳ: “Trước mặt đạo diễn Lý thì chúng ta không cần phải diễn nữa đâu, làm như thật vậy.”
Thịnh Đông Đình: “Diễn thì phải diễn cho tới.”
“Ở đây ngoài đạo diễn Lý còn có người khác nữa, nếu để lộ thì sao?” Anh luôn biết rõ cái gì có thể chọc giận cô nhất, bèn nói thêm một câu: “Chủ yếu là do kỹ năng diễn xuất của cô quá kém, dễ khiến người ta nghi ngờ.”
Tư Kỳ tức đến mức suýt chửi thề, nhưng bên kia đạo diễn Lý đã gọi họ qua, hỏi họ đang thì thầm chuyện gì.
“Có phải hai đứa lại giận dỗi nhau không?”
“Không có.” Thịnh Đông Đình vẫn duy trì hình tượng của mình, liếc nhìn Tư Kỳ một cái, rồi cúi đầu, giọng điệu đầy áy náy: “Là lỗi của tôi.”
Tư Kỳ: “…”
Cái tên khốn này đúng là giỏi diễn thật.
Trên bàn tiệc, ở đâu có đàn ông thì ở đó không thể thiếu rượu.
Tư Kỳ không phải là người không biết uống, nhưng mới chỉ uống một ly đã bị Thịnh Đông Đình giơ tay ngăn lại.
“Đừng uống nhiều quá.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nếu tôi không quản cô, thì ai quản?”
Câu nói bật ra khỏi miệng anh khiến Tư Kỳ sững sờ.
Hai má cô không biết do men rượu hay vì nguyên nhân khác mà bỗng chốc đỏ bừng.
Thịnh Đông Đình đương nhiên nhìn ra, liền trêu: “Mặt còn đỏ nữa kìa.”
Anh đoạt lấy ly rượu trong tay cô, nhíu mày: “Không uống được thì đừng uống.”
Lúc này đạo diễn Lý lại đi đến mời rượu, Thịnh Đông Đình liền thuận thế cụng ly với ông: “Đạo diễn Lý, tôi kính ông.”
Người đàn ông ngửa đầu uống cạn, đường nét xương quai hàm sắc nét hoàn mỹ, yết hầu theo động tác nuốt mà chuyển động lên xuống trông vô cùng gợi cảm.
Tư Kỳ nhìn anh uống rượu đến ngây người, mãi sau mới phản ứng lại.
“Vừa nãy, hình như anh cầm nhầm ly rượu của tôi.”
Thịnh Đông Đình cúi đầu nhìn cô, lại nhìn chiếc ly đã cạn trên tay, nhướn mày đầy phong thái.
“Thảo nào, toàn mùi son.”
Nói rồi anh còn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết son trên miệng ly.
Nhìn động tác của anh, mặt Tư Kỳ bỗng dưng lại nóng lên.
Chắc chắn là do rượu hôm nay mạnh quá.
Khiến cô sinh ra ảo giác, đầu óc có chút không tỉnh táo nữa rồi.
—
Tiệc tàn, ai về nhà nấy.
Tư Kỳ tối nay uống khá nhiều, nhân lúc Thịnh Đông Đình không để ý đã lén uống thêm mấy ly. Bây giờ đi đứng loạng choạng, phải có người đỡ.
Thịnh Đông Đình vừa từ nhà vệ sinh bước ra liền thấy cô nàng đang dựa vào tường, cười ngây ngô.
Trước mặt cô là một chàng trai trẻ.
Thịnh Đông Đình có chút ấn tượng, hình như là trợ lý mới của đạo diễn Lý, nghe nói vừa mới tốt nghiệp đại học.
Thấy Tư Kỳ loạng choạng sắp ngã, cậu trợ lý vội vươn tay ra đỡ, nhưng giữa chừng bị một cánh tay khác ngăn lại.
Thịnh Đông Đình với dáng người cao lớn chắn giữa hai người, một tay ôm eo Tư Kỳ kéo vào lòng, động tác mạnh mẽ mà bá đạo.
Ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp có phần lạnh lùng: “Không cần phiền cậu, để tôi lo là được.”
Cậu trợ lý: “Nhưng… vừa nãy đạo diễn Lý bảo tôi đưa cô Tư về nhà.”
Thịnh Đông Đình: “Tôi đưa là được.”
Cậu trợ lý đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng trên người Tư Kỳ lúc này đã tựa gần như cả thân lên Thịnh Đông Đình.
Không thể trách cậu nghĩ nhiều. Tư Kỳ uống say rồi, rất dễ bị đưa đi mà không hay biết.
Cậu ta tiếp xúc với giới giải trí chưa lâu, nhưng đã nghe đạo diễn Lý kể không ít chuyện bẩn thỉu, nên không khỏi lo lắng.
“Tôi có thể tin anh không?” Cậu trợ lý dù sợ hãi nhưng vẫn không yên tâm về Tư Kỳ, “Cô ấy bây giờ say rồi, chẳng nhận ra ai hết.”
Nghe giọng điệu nghi ngờ của cậu ta, Thịnh Đông Đình bật cười khẽ.
Ngay khi bàn tay anh siết lấy cằm Tư Kỳ, cô nàng lập tức nhận ra, lớn tiếng hét lên: “Thịnh Đông Đình! Đồ khốn, anh làm gì đấy?!”
“…”
Thịnh Đông Đình nhướng mày nhìn cậu trợ lý: “Cậu nói xem, cô ấy có nhận ra tôi không?”
“Vậy… vậy làm phiền anh Thịnh đưa cô Tư về.”
Cuối cùng cũng đuổi được cậu trợ lý đi, Thịnh Đông Đình cúi đầu nhìn người trong lòng, siết chặt vòng tay, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.
“Nhà cô ở đâu?”
Cô gái nhắm mắt lại, đầu tựa vào ngực anh, trông có vẻ không thoải mái, nhưng lại không nói gì.
Thịnh Đông Đình thở dài một hơi: “Thôi quên đi, mong chờ một kẻ say rượu đúng là vô ích.”
Thế là, anh dứt khoát đưa cô về nhà mình.
Nhà anh rất rộng, bình thường chỉ có mình anh ở, còn dư mấy phòng khách.
Thịnh Đông Đình vốn định tùy tiện ném Tư Kỳ vào một phòng khách nào đó, nhưng nghĩ lại thì đã lâu rồi không dọn dẹp, liền bế cô về phòng mình. Tối nay anh ngủ tạm trên sofa cũng được.
Khi cơ thể Tư Kỳ chạm vào chiếc giường êm ái, cô khẽ rên một tiếng.
Thịnh Đông Đình nhìn gương mặt yên tĩnh khi ngủ của cô, kéo lỏng cà vạt trước ngực, nhẹ giọng nói: “Bộ dạng này trông ngoan thật đấy.”
Bình thường chỉ cần anh nói một câu, cô có thể đáp trả lại mười câu.
Anh cảm thấy người mình toàn mùi rượu, khó chịu đến mức không chịu nổi, liền đi tắm.
Ở nhà, anh không có thói quen khóa cửa. Tiếng nước chảy che lấp đi âm thanh cửa phòng tắm bị mở ra, anh hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
Vừa quay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến nhiệt độ cơ thể anh lập tức tăng vọt.
Tư Kỳ hôm nay mặc một chiếc váy đỏ, tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Ngũ quan cô vốn đã tinh xảo, lúc này ánh mắt lại mang theo vài phần mơ màng vì men rượu, càng thêm quyến rũ.
Khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Đông Đình, bèn cười ngây ngô mấy tiếng.
Thịnh Đông Đình đang tìm khăn tắm, vừa quấn vào eo thì đã bị cô dùng sức giật mạnh—
Hormone k1ch thích trong người anh bùng nổ ngay lập tức.
Ngay sau đó, một hơi thở ấm áp áp lên môi anh, hương thơm trên người cô vây quanh anh.
Cô dùng hai tay ấn vào vai anh, mạnh mẽ đẩy anh về phía sau.
Thịnh Đông Đình hoàn toàn không phòng bị, cả người ngã xuống bồn tắm phía sau theo quán tính, vô thức siết chặt eo cô. Vải vóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay anh.
Nước trong bồn văng tung tóe bốn phía, lưng anh áp lên gạch men lạnh lẽo.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau.
Phản ứng s1nh lý của anh bùng nổ ngay lập tức.
Vậy mà Tư Kỳ vẫn không ngừng rúc vào lòng anh, đầu lưỡi còn to gan luồn vào khoang miệng anh.
Thịnh Đông Đình đã nhẫn nhịn đến cực hạn, gân xanh trên cổ nổi lên.
Anh há miệng cắn nhẹ, lập tức đảo khách thành chủ.
“Tư Kỳ, lần này em tiêu rồi.”
“Là anh trêu chọc tôi trước.”