An Ca Ký Vi Từ

Chương 130

Ung thư phổi không phải tế bào nhỏ (Non small cell lung cancer- NSCLC)… những thuật ngữ nhìn quen mắt trong giáo trình, nhưng nhìn tên trên bệnh án là người thân của mình lại có cảm giác rất khác biệt.

Đã rất lâu không có duy trì tư thế quỳ lâu như vậy, đầu gối đau nhói đến tê dại, hai tay nắm chặt trang giấy đến trắng bệch nhưng gần như không có cách nào nhìn rõ từng dòng chữ trước mắt, cuối cùng đành đặt bệnh án lên bàn trà, cúi đầu đọc từng chữ một.

Trần Tích được xem là chuyên gia đầu ngành, danh tiếng rất lớn, tài nguyên dưới tay vô số kể. Thời gian ghi trong bệnh án là ba tháng trước khi cùng sư huynh xuất ngoại. Bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật là Trưởng khoa ung bướu nổi danh nhất thành phố, các phụ tá cũng đều là những bác sĩ có kinh nghiệm hàng đầu. Sau khi bước vào giai đoạn hóa trị liền chuyển đến bệnh viện Johns Hopkins để tiếp tục điều trị đồng thời làm tư liệu nghiên cứu.

Sinh mạng ở trước mặt bệnh tật đều vô cùng yếu ớt, y học có hiện đại đến đâu cũng chỉ góp được một phần sinh lực nhỏ nhoi. Quý Hàng cũng không rõ lắm đây là loại ung thư chỉ có 20% cơ hội sống sót trong năm năm đầu, hiện tại cũng đã qua gần nửa thời gian.

Trần Tích hút thuốc là từ khi Trần Miên qua đời.

Quý Hàng mơ hồ nhớ lại, lần đầu tiên cậu đến gặp cậu, ba không có ở nhà, vào năm mười bốn tuổi anh ở trong căn phòng đó nghe được câu chuyện làm thay đổi cả cuộc sống sau này, và trong từng câu nói đều phảng phất làn khói trắng.

Thân thể đơn bạc không ngừng run rẩy, cậu dùng cả cơ thể đầy mùi thuốc lá ấy ôm chặt lấy anh, giọng khàn khàn nói:

“Tiểu Hàng đi cùng cậu đi.”

Cái ôm đó trong thời điểm câu chuyện vừa bắt đầu đối với Quý Hàng vô cùng ấm áp, có thể khi sống chung lâu ngày, anh mới dần phát hiện, cậu thật ra không giống như hình ảnh hiền hòa, làm người sinh lòng hâm mộ như miêu tả trong các bài luận của các đàn anh trước đó.

Cuộc sống của Trần Tích rất đơn giản, trừ công việc và nghiên cứu khoa học ra cũng không còn bất cứ mục tiêu nào.

Cuộc sống của cậu luôn là những ngày dài còng lưng vùi đầu trong hàng ngàn tư liệu, là cầm roi kiểm tra bài tập của sư huynh,… còn là trên ban công luôn dày đặc làn khói trắng, còn là gạt tàn thủy tinh lúc nào cũng đầy tàn thuốc,… từng chút đều khắc sâu trong trí nhớ của Quý Hàng.

Đó là một người cực ít biểu lộ tình cảm ra ngoài, phương thức hóa giải áp lực dĩ nhiên là trầm mặc rút một điếu rồi lại một điếu thuốc.

Cửa thư phòng được nhẹ nhàng mở ra, An Ký Viễn thò đầu vào dò xét, nhỏ giọng lên tiếng.

“Anh, em có gõ cửa.”

Thanh âm đầy dè dặt kéo Quý Hàng trở về thực tại, khép lại phần bệnh án đã sớm lật đến trang cuối cùng cũng tiện tay chống bàn mượn lực đứng dậy, không hề có chút lúng túng khi bị em trai thấy mình bị phạt quỳ.

“Vào đi.”

Ngược lại An Ký Viễn lại có phần ngượng ngùng, không biết nên hướng ánh mắt về đâu.

“Anh Đình An nói em vào xem anh thế nào?”

“Anh không có sao.”

Một câu không có chút nào sức thuyết phục làm An Ký Viễn không nhịn được nhìn thẳng vào anh, ngoài dấu tích của mồ hôi chảy dài, phần tóc mai hơi ẩm ướt, đôi mày có chút nhíu lại thì quả thật không nhìn điểm khác thường nào.

“Anh Đình An nói nếu anh không có lời gì cần nói nữa, anh ấy đi trước, không cần tiễn.”

Dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo. Quý Hàng rốt cuộc đã lăn lộn nhiều năm trong giới lâm sàng dần trui luyện nên biểu tình nghiêm nghị, dẫu cho anh không có thói quen giấu giếm trước mặt sư huynh.

“Sư huynh, để Tiểu Hàng lái xe đưa anh về.”

“Không cần.”- Nhan Đình An cũng không phải muốn làm khó.

“Hai con phố mà thôi.”

An Ký Viễn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ nói:

“Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, để anh lái xe đưa anh về đi.”

Nhan Đình An mỉm cười xoa xoa đầu An Ký Viển, vẫn giống như lúc vừa đến, không nhìn ra một chút xíu nào trạng thái vừa tức giận với Quý Hàng.

“Không khí tốt, anh vận động một chút.”

Quý Hàng hiểu rõ tính khí của sư huynh, vì vậy chỉ nghiêng đầu nói:

“Tiểu Viễn, đi lấy một cái áo khoác cho sư huynh.”

Áo khoác lúc vừa đến đã bị ướt, hôm nay Nhan Đình An chỉ mặc một bộ tây trang đơn giản. An Ký Viễn xoay người đi mở tủ, bên trong treo vài áo khoác mùa đông mà ba người thường hay mặc, suy nghĩ mấy giây liền lấy ra áo khoác của anh cười nói:

“Anh Đình An hẳn sẽ không chê áo của anh đi.”

Quý Hàng không có tâm tình phụ họa, đần độn nhìn sư huynh không biết đã nói gì, Tiểu Viễn lại bật cười thật tươi, em trai ở trước mặt anh, ít khi có được nét mặt vui vẻ, thoải mái đến vậy. Anh Đình An, từ xưa đến nay đều làm vai trò của người làm anh tốt hơn anh rất nhiều.

Nhận lấy áo khoác thật dày, có chút nặng, không phải kiểu bay bổng trong gió như áo blouse trắng mỏng nhẹ thường ngày. Nguyên tắc vô khuẩn đã ăn sâu trong xương tủy làm cho động tác khoác áo của Nhan Đình An đều vô cùng cẩn thận.

Ánh mắt Nhan Đình An thoát lướt qua nét mặt của Quý Hàng, dừng lại mấy giây rồi biến mất, một lời cũng không nói, xoay người đưa tay đặt lên tay nắm cửa.

“Anh Đình An đi…”

Một cái chớp mắt thật giống như hình ảnh đang chuyển động chợt bị cắt ngang bất động.

Động tác mở cửa của Nhan Đình An giống như bị điểm huyệt, cả thân người bộc phát ra khí chất lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống, là sự lạnh lùng mà An Ký Viễn chưa bao giờ nhìn thấy, làm cho nửa câu nói còn lại vì bị hoảng sợ mà nuốt ngược vào trong.

Khí chất lạnh lẽo bất chợt ấy làm cả hai anh em đều cảm thấy run bật người. Loại khí thế áp bách thường ngày được đè nén nay cuồn cuộn bộc phát, không còn nụ cười hiền hòa như mọi khi, từ từng đường nét trên gương mặt đều toát nên sự uy nghiêm tột cùng.

Không giống với sự nghiêm nghị thường thấy của Quý Hàng, đó là sự trầm tĩnh làm người không tài nào đo đếm được, là loại khí thế của một thanh gươm báu vừa được tuốt ra khỏi vỏ, tỏ hào quang sáng chói.

Tay trái Nhan Đình An đang đút trong túi áo từ từ rút ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm con ngươi đầy kinh hãi của Quý Hàng.

Từ trong đáy mắt là một cơn cuồng phong thịnh nộ.

“Đây là cái gì?”

——————–
Bình Luận (0)
Comment