An Ca Ký Vi Từ

Chương 131

Bùm!- Tiếng vang của một quả bom lớn vừa phát nổ.

Sắc mặt Quý Hàng trắng bệch như bông tuyết bên ngoài, từng tia sợ hãi nhấp nhoáng dâng tràn trong ánh mắt như những tia nắng mong manh giữa ngày đông.

Không quá mấy giây, khí thế lạnh băng của năm xưa bị lặng yên thu hồi, tựa như tất cả những cảm xúc vừa rồi hoàn toàn là ảo giác, Nhan Đình An bày ra một biểu tình có thể gọi là mỉm cười nói:

“Tiểu Viễn trở về phòng của em đi.”

Trong mắt Quý Hàng rỉ ra sự sợ hãi, trong từng chữ của sư huynh đều ẩn giấu sự tức giận, lại còn cả vật đang nắm chặt trong tay…

An Ký Viễn cũng có sự kinh ngạc không thua hai người trước mặt, ánh mắt do dự, khẽ gọi:

“Anh Đình An… “

Chẳng qua không chờ đến chữ cuối cùng thốt ra, ánh mắt trong trẻo tựa như không có việc gì lại rất lạnh lùng của anh Đình An quét ngang, không chút khách khí cắt ngang lời cậu.

Loại khí thế tựa như trong ngày hè oi bức mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất để từng hơi lạnh len lỏi vào sâu trong từng lỗ chân lông, áp bức kịch liệt. Cho dù đến tận bây giờ, anh Đình An chưa từng một lần nặng lời với cậu nhưng An Ký Viễn vẫn bị ánh mắt lạnh băng kia dọa đến rét run, rất thức thời nhanh chân chạy lên lầu.

Cho đến khi tiếng cửa đóng, khóa chốt vang xuống phòng khách tĩnh lặng, khóe miệng Nhan Đình An mới hơi nhếch lên thành một nụ cười nhưng không phát ra âm thanh nào. Bất quá, khi người bừng tỉnh liền cúi đầu nhìn kỹ gói thuốc đã bị xé đi một góc đang cầm trong tay.

Ngón tay khẽ động, gói thuốc liền rơi xuống tủ giày cao khoảng bằng nửa thân người bên cạnh, lớp giấy vàng bao bọc bên ngoài đã bị xé bỏ một góc, tràn đầy tư thái mời chào.

Ánh mắt rét lạnh, bàn tay phải trống trãi không hề nể tình vỗ mạnh xuống má trái của Quý Hàng.

“Bốp!”

Như một ngọn sóng lớn dâng cao hung hăng nện mạnh xuống tảng đá rắn chắc tạo thành tiếng động vang dội.

Đầu bị đánh lệch một bên theo bản năng quay trở về, một bên má vốn đang trắng bệch trong nháy mắt hiện lên một mảng sưng đỏ chói mắt. Dáng đứng vẫn thẳng tắp như cây lúa kiên cường giữa cơn gió lớn quét ngang, đầu hơi cúi thấp, trong mỗi một khớp xương đều lộ ra sự tôn kính, thẹn thùng nhưng tuyệt đối không có sự hèn nhát.

“Bốp!”

Cùng một vị trí, lại một cái tát như trời giáng.

Đôi gò má bị sóng mũi cao tạo thành hai mặt bất đồng, một mặt trắng bệch lạnh lẽo, một mặt đỏ bừng nóng ran như lửa đốt.

Nét mặt Nhan Đình An vẫn là nụ cười nhàn nhạt trước đó nhưng nhìn sao vẫn có chút khác biệt.

“Thật là trưởng thành.”

Tốc độ không nhanh không chậm, âm điệu có mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Trong lúc đầu óc Quý Hàng còn bị chấn động chưa kịp làm ra phản ứng, sư huynh đã thu hồi ánh mắt, xoay người đi thẳng ra cửa mà không hề do dự hay  có một chút ý tứ sẽ quay đầu lại nào.

Cửa gỗ khẽ đung đưa trong làn gió tuyết xuyên thẳng vào nhà giống như đang lắc đầu than thở cho gò má sưng đỏ của anh.

Bên tai vẫn nghe tiếng ong ong bởi hai tát tay như trời giáng, lông mi chớp nhẹ kéo cơ mắt chuyển động liền cảm nhận được sự đau rát kịch liệt. Dựa vào sự tu dưỡng bao năm, đầu óc Quý Hàng nhanh chóng gom góp lại từng chút lý trí vừa bị hai cái tát đánh vỡ nát, cố gắng tìm ra phương thức ứng đối tốt nhất.

Nhưng thật sự trong đầu chỉ là thái độ khách khí của sư huynh cùng những câu nói làm người không thể nào không nghĩ ngợi.



“Em trưởng thành, đã mất đi tư cách được đối xử như một đứa trẻ.”

“Nhưng anh không hài lòng, cũng không có ích lợi gì.“

“Không cần mang roi mây ra để lừa bịp.”



Không khí lạnh xộc thẳng vào trong, không gian nhỏ hẹp vô tình trở thành nơi giao hòa của hai luồng không khí nóng lạnh. Quý Hàng ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, con ngươi trong suốt không chút ưu tư, vội vã chạy ra ngoài đuổi theo phía sau.

—————–
Bình Luận (0)
Comment