Em và ông vốn sống nương tựa vào nhau, mỗi khi có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp là ông đều cho Tiểu Kha trước.
Ông đã cao tuổi, dựa vào nghề nhặt ve chai nuôi sống hai người.
Hằng ngày, ông đều chăm chỉ, cần cù, chỉ mong em trai khôn lớn, có cuộc sống tốt hơn.
Thế nhưng người cơ khổ lại hay gặp chuyện xui rủi.
Lúc em bốn tuổi rưỡi, ông mất vì ung thư giai đoạn cuối, để lại em vẫn còn ít tuổi.
Sau khi ông mất, đáng lẽ ra em sẽ được đưa tới trại trẻ mồ côi.
Nhưng em từng nghe ông lúc sinh thời kể rằng Tiểu Kha có người nhà, chỉ là chưa tìm thấy em.
Lúc cảnh sát không để ý, em trộm lẻn đi, bắt đầu đi lang thang ăn xin.
Vừa lang thang, em vừa chờ mong tìm được người nhà.
Em chuyển tới sống dưới gầm cầu cũ nát.
Trải chăn bông xuống đất làm giường, lấy áo khoác người khác bỏ đi làm chăn.
Do thiếu hụt dinh dưỡng suốt một thời gian dài nên em rất gầy.
Suốt một năm sống lang thang, em đã gặp rất nhiều sự châm chọc, cũng đã chịu rất nhiều tủi thân.
Nếu không phải Tiểu Kha bị một người phụ nữ bắt nạt, cướp mất miếng ngọc bội em luôn đeo trên người thì chúng tôi đã không thể tìm được em sớm như vậy.
Lúc người nhà tìm được em, em còn tự ti không dám lên xe, không nỡ lãng phí đồ ăn…
Màn hình lớn không ngừng chớp nháy phát liên tục tuần hoàn mười mấy tấm ảnh chụp.
Trong đó có ảnh chụp chiếc chăn bông rách dưới gầm cầu, hộp tiền yêu quý của Tiểu Kha và ảnh cậu đi ăn xin ở ven đường…
Vương Tâm Như đã nhiều lần nghẹn ngào trong lúc kể lại câu chuyện, cố nén nước mắt để kể hết.
…
Video kết thúc, mọi người trên khán đài lặng lẽ rơi nước mắt.
Bất kể già trẻ, nam nữ, tất cả đều đau lòng nhìn cậu bé trên sân khấu.
Ở độ tuổi đáng lẽ ra nên được vui vẻ, không buồn không lo, cậu bé lại phải sống tạm bợ trong “ống cống” tối tăm của Ma Đô.
Những người sống cảm tính khóc giàn giụa nước mắt, trái tim như bị lưỡi dao găm vào.
Mỗi lần xem video này, Vương Tâm Như đều không cầm nổi nước mắt.
Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã in dấu hai hàng lệ.
Thấy chị gái khóc, Tiểu Kha bối rối giơ bàn tay nhỏ lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên.
Cậu bé kéo ống tay áo của chị gái.
Vương Tâm Như cúi người, run rẩy hỏi:
“Sao vậy em?”
Tiểu Kha duỗi ống tay áo lau nước mắt cho chị gái.
“Chị đừng buồn. Hiện tại, Tiểu Kha rất hạnh phúc, hơn nữa, chị cũng rất yêu Tiểu Kha, em rất vui ạ.”
Nói rồi, cậu bé nở nụ cười ấm áp, dễ thương, xoa dịu những khổ đau.