Vì hai người đeo micro nên tiếng họ nói chuyện được phóng đại qua loa, vang vọng khắp quảng trường.
“Huhu, Tiểu Kha đáng thương ngoan quá.”
“Tôi không chịu nổi mọi người ạ… Đau lòng quá!”
“Người ức hiếp Tiểu Kha, à không, loại ức hiếp Tiểu Kha quả là súc sinh!”
“Sau này, tôi muốn bảo vệ Tiểu Kha, tôi muốn làm fan mẹ của Tiểu Kha!”
“Tiểu Kha chính là cục cưng của chúng ta, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cậu bé!”
…
Vương Tâm Như mỉm cười, xoa đầu em trai.
Cô ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, nói với đám đông:
“Tiểu Kha là em trai của Vương Tâm Như tôi!”
“Cậu bé là cục cưng của nhà họ Vương chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu bé thật cẩn thận.”
Câu nói này chứa đựng đầy ẩn ý, vừa là tự cam đoan với chính mình, vừa là cảnh cáo người khác…
Vương Nhạc Nhạc thân mật nói với em trai:
“Hôm nay là sinh nhật của em, em đoán xem chị chuẩn bị quà gì cho em nào.”
“Ồ? Tiệc sinh nhật này là của em à?”
Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Kha khiến mọi người đang khóc chợt bật cười.
Trong lòng mọi người thầm hét lên:
Bé cưng dễ thương ơi, tiệc này không phải của em thì là của ai?
Sau khi thấy chị gái gật đầu, Tiểu Kha giật mình ồ lên.
Hóa ra đây là tiệc sinh nhật của cậu, chẳng lẽ đây chính là niềm vui bất ngờ trong truyền thuyết hay sao?
Vương Tâm Như lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Mang ra đây đi!”
Mấy cô gái lễ tân bưng hộp quà từ khu vực cánh gà ra sân khấu, đi tới trước mặt Tiểu Kha.
Vương Tâm Như bảo cậu bé tự bóc quà.
Tiểu Kha phấn khích bóc hết quà ra.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trên màn hình lớn quay cận cảnh các món quà khiến mọi người không khỏi cảm thán.
Trong hộp quà đầu tiên có một sợi dây chuyền bạch kim, trên sợi dây chuyền có một viên kim cương xanh lam to bằng quả trứng chim bồ câu.
Hộp quà thứ hai có một chiếc nhẫn rất đẹp được chế tác từ bạch kim khảm nạm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hộp quà thứ ba là một chiếc vòng tay bạch kim tương tự.
Mọi người lóa mắt.
Chết tiệt, mùi hôi thối của tiền!
Tiểu Kha mở to mắt, mấy thứ này thật lóa mắt, sáng lấp la lấp lánh.
Vương Nhạc Nhạc nheo mắt lại, hắng nhẹ vào micro:
“Em trai, lại xem quà của chị Nhạc Nhạc đi, chắc chắn là tốt hơn của chị Tâm Như đó.”
Tiểu Kha quay đầu lại, mong đợi nhìn về phía chị tám.
Tiểu Kha: (??????)