Quyển 1: Thiện hữu ác đạo
Chương 1: Mẩu giấy

“Mời Bắp và người nhà của Bắp vào phòng số 1!” Y tá mặc đồng phục màu xanh lá, đi tới trước quầy lễ tân gọi.
Vừa qua tiết sương giáng, nắng cuối thu mấy ngày trước đã tắt, tiết trời nhanh chóng trở lạnh, số lượng động vật nhỏ bị bệnh cũng gia tăng. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, song hầu hết bệnh viện thú y hiện nay đều mở cửa 24 giờ. Y tá thấy cậu bé ngồi ở góc tường đứng dậy, tay ôm túi đựng mèo, cô chỉ vào phòng số 1 rồi ngồi lại ghế, vội vã cho hai miếng cơm hộp vào miệng. (Tiết sương giáng là 1 trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng 23 – 24/ 10 đến 7 – 8/11 Dương lịch.)
Bác sĩ khó giấu nổi sự mệt mỏi, thấy người tiến vào là một cậu chàng đẹp trai lặng lẽ, bác sĩ mới xốc lại tinh thần. Bác sĩ lấy nước sát khuẩn, chà lau tay sơ qua rồi nhận lấy túi đựng mèo từ tay chàng trai, “Bé mèo bị sao thế?”
Mở túi ra, bên trong là một chú mèo cam đang nằm uể oải, chính là Bắp.
“Nó nôn ói hai ngày rồi, tinh thần cũng rất tệ, không chịu ăn uống gì cả.” Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, cậu đã tra cứu cả ngày trên ứng dụng mà mình chẳng quen thuộc, “Trên mạng nói tư thế này của mèo gọi là “Gà mái ấp”, nửa tháng nay Bắp thường hay ngồi như thế. Em có ảnh chụp đây.”

(Chính là thế “ổ bánh mì” mà mấy con mều hay nằm đó.)
“Cho chị xem ảnh nào.”
Thi Sương Cảnh mở ảnh ra, ngoài ra còn có video mà cậu quay. Bác sĩ xem qua một lượt, sau đó bế Bắp ra khỏi túi để bắt mạch. Lúc bác sĩ ấn vào bụng, Bắp bỗng dưng kêu ré lên, giãy giụa dùng móng gạt tay bác sĩ ra rồi nhảy khỏi bàn. Thi Sương Cảnh vội ngồi xuống, vươn tay ôm Bắp vào lòng.
Bác sĩ tỏ vẻ nghiêm trọng, “Trước tiên xét nghiệm một chút đã nhé? Phải làm xét nghiệm sinh hóa, xét nghiệm máu và siêu âm.”
“Tốn khoảng bao nhiêu tiền ạ?” Thi Sương Cảnh bình tĩnh thốt ra từng chữ, giọng nói rõ ràng, nghe hết sức nghiêm túc.
“Ờm, xét nghiệm sinh hóa hơi đắt đấy, 400 tệ, xét nghiệm máu và siêu âm thì giá đều là 100 tệ.” Bác sĩ nhìn về phía Thi Sương Cảnh, “Chị thấy em vẫn mặc đồng phục học sinh, em là học sinh trường THPT Lệ Quang nhỉ. Nếu trước đó em đã mua bảo hiểm thú cưng thì bệnh viện bên chị được chỉ định để bảo hiểm chi trả đấy, em chọn đúng nơi rồi.”
“Dạ. Bác sĩ làm xét nghiệm cho Bắp đi ạ, em có mang theo tiền.”
Bác sĩ chống hông đi ra ngoài cửa gọi y tá vào, y bá bê khay sắt đựng kim tiêm, dây garo và bông băng đến. Sau khi đo nhiệt độ cho Bắp, hai người cạo lông ở chân trái trước cho nó, để lộ ra mảng da trắng bóc. Bắp chẳng còn chút sức lực nào, bình thường chỉ kéo chân nó thôi nó cũng nhảy dựng lên rồi, hôm nay lại chỉ cần hai người là giữ được. Quá trình lấy máu rất suôn sẻ, Thi Sương Cảnh khom lưng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ào ào trong ống mảnh, mắt Bắp ươn ướt, đồng tử giãn ra vì căng thẳng, Thi Sương Cảnh bèn thì thầm với nó: “Bắp giỏi lắm, mày ngoan lắm. Sẽ xong ngay thôi.”
“Em trai, đây là mèo em nuôi à? Sao chỉ có mỗi mình em tới? Đã tối muộn thế này rồi.” Chị y tá hỏi thăm để giúp Thi Sương Cảnh bớt căng thẳng.
Thi Sương Cảnh không biết nên trả lời thế nào. Người khác rất hay hỏi câu hỏi kiểu này, ngày nhỏ cậu không trả lời nổi, đến giờ thì không cần trả lời. Cứ im lặng là được rồi. Không trả lời.
“Xét nghiệm máu chỉ cần chờ 15 phút là xong, nhưng xét nghiệm sinh hóa thì hơi lâu một chút. Em có làm siêu âm luôn bây giờ không? Nếu làm thì cần cạo lông bụng.”
Lông của mèo cam bên ngoài màu vàng nâu, bên trong trắng tinh. Bắp nằm ngửa bụng lên, y tá và Thi Sương Cảnh giữ chân nó, bác sĩ mang mẫu máu đi xét nghiệm rồi trở về, dùng tông đơ cạo lông bụng cho Bắp. Bác sĩ kéo máy siêu âm tới, bôi gel siêu âm cho Bắp, Bắp tiu nghỉu rầu rĩ, thi thoảng lại kêu lên đầy bất mãn.
“Không bị trướng nước, gan thận cũng khỏe mạnh…… Tạm thời loại trừ khả năng bị FIP thể ướt……” (FIP: bệnh viêm phúc mạc ở mèo, chia thành hai dạng khô và ướt.)
FIP. Quả nhiên là bệnh này. Thi Sương Cảnh cụp mắt, tối qua lúc tra cứu các bệnh ở bụng, tim cậu bỗng dưng nảy thịch một cái, đúng là chuyện tốt thì chẳng trúng mà chuyện xấu thì trúng phóc.
Thấy cậu bé này không nói năng gì, bác sĩ chẳng biết có phải cậu đang buồn vì thú cưng bị ốm hay không. Bác sĩ bảo, “Chúng ta chờ kết quả xét nghiệm sinh hóa và máu đã, Bắp hơi sốt rồi. Nếu kết quả xét nghiệm ổn thì tiêm cho Bắp thuốc hạ sốt xong là có thể đưa về nhà tiếp tục theo dõi.”
Nói rồi, bác sĩ dùng khăn giấy lau sạch gel siêu âm trên bụng Bắp.
Suốt khỏang thời gian sau đó, Bắp cứ rúc trong lòng Thi Sương Cảnh, một lớn một nhỏ đều lặng thinh. Bác sĩ nghỉ ngơi một lúc, để Thi Sương Cảnh và Bắp chờ trong phòng khám. Trong lúc đó cô ra ngoài xem còn khách nào xếp hàng không và kiểm tra chú chó Golden Retriever đang truyền dịch trong chiếc lồng dưới đất.
Hiện tại trong tài khoản Wechat của Thi Sương Cảnh chỉ có 1.000 tệ. Đăng ký hết 20 tệ, xét nghiệm và siêu âm tổng cộng 600 tệ. Còn chưa bắt đầu chữa trị gì mà đã tiêu hết 620 tệ rồi. Thi Sương Cảnh đương nhiên không có bảo hiểm thú cưng gì cả, hôm nay là lần đầu tiên cậu biết có thứ như vậy tồn tại.
Ngày mai là cuối tuần, cậu có thể đi làm thêm. Cậu ngồi xe buýt từ trong khu công nghiệp đến thành phố D, làm thêm ở một tiệm trà sữa trên con phố đi bộ nổi tiếng, hết ngày được trả 150 tệ, hai ngày là 300 tệ.
Tuy nhiên theo thông tin Thi Sương Cảnh tìm hiểu, nếu Bắp bị FIP thật thì chút tiền ấy chẳng đủ cứu mạng nó. Thi Sương Cảnh vuốt lưng cho Bắp, thi thoảng lại đặt tay lên đầu Bắp, gãi gãi sau tai nó hoặc dùng ngón trỏ và ngón giữa vuốt từ giữa trán nó lên trên…… Bắp là con mèo cậu nhặt được sau khi rời khỏi cô nhi viện. Cả hai đã bầu bạn với nhau suốt hai năm. Hai tháng trước Thi Sương Cảnh mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của mình. Năm nay cậu đang học lớp 12.
Cậu mồ côi từ nhỏ, mãi sau này mới vào cô nhi viện, cho nên thời điểm đi học cũng bị trễ. Gần chín tuổi cậu mới học lớp một, lại còn ở nông thôn. Gần hai năm sau, cô nhi viện nhận được ngân sách của tỉnh nên chuyển đến gần khu công nghiệp Lệ Quang ở ngoại ô thành phố D. Khu công nghiệp Lệ Quang chuyên về hàng không vũ trụ, trong thời kỳ xây dựng tuyến ba đã có các nhân tài hàng không vũ trụ từ Đông Bắc và Giang Tây tới đây để phát triển khu công nghiệp mới. (Xây dựng tuyến ba là chiến dịch của chính phủ TQ những năm 1960 – 1970 nhằm phát triển các cơ sở công nghiệp và quốc phòng trong nước.)
Vì tính chất đặc biệt mà trong những năm trước, giữa làn sóng phá sản và sa thải hàng loạt, khu công nghiệp Lệ Quang vẫn hoạt động hiệu quả. Xung quanh khu công nghiệp đã hình thành một khu vực tương đương thị trấn, mặc dù về mặt quy hoạch hành chính thì vẫn thuộc huyện lân cận. Những năm gần đây, thế hệ công nhân già về hưu, con cháu họ đều tới thành phố hết, khu công nghiệp dần dần xuống dốc. Thi Sương Cảnh học cấp một và cấp hai ở khu Lệ Quang, lúc thi cấp ba cậu liều sống liều chết mà vẫn không vào được trường trên thành phố, đành ở lại tiếp tục học trường THPT Lệ Quang.
Năm lên lớp 10 cậu đã thành niên, theo quy định của cô nhi viện thì cậu đã hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, cũng đã đủ tuổi trưởng thành, không thể ở lại cô nhi viện nữa. May là cục dân chính thành phố có hạng mục công ích tương ứng, có thể giúp Thi Sương Cảnh giải quyết vấn đề học phí, hàng năm còn cấp cho một ít phí sinh hoạt đến khi cậu học hết cấp ba. Ở khu dân cư Lệ Quang có nhiều nhà trống, công nhân già qua đời, lớp trẻ lại đến thành phố phát triển, không khó để tìm được nhà trọ giá rẻ.
Thi Sương Cảnh có thói quen làm thêm tích tiền, nếu không vì đầu tháng chín phải nộp tiền học thêm thì đã chẳng có chuyện cậu chỉ còn 1.000 tệ trong tay.
Người Bắp hơi nóng, nó nằm cuộn tròn trên đùi cậu, cậu có thể cảm nhận được nó đang run rẩy khe khẽ. Thi Sương Cảnh càng chăm chú xoa đầu và lưng cho Bắp, giúp nó bớt căng thẳng, cũng là giúp chính mình bớt căng thẳng.
Đáng tiếc Thi Sương Cảnh vẫn rất xui xẻo, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm sinh hóa và máu vào, thông báo tình hình chẩn đoán bệnh: “Tỉ lệ bạch cầu quá thấp, hẳn là FIP thể khô……”
Bác sĩ giải thích viêm phúc mạc truyền nhiễm là gì, biểu hiện của thể khô và thể ướt là như thế nào. Khổ nỗi Thi Sương Cảnh có vẻ đang nghe nhưng thực ra đang thẫn thờ.
Cậu chỉ biết là, nếu muốn cứu Bắp thì phải mua thuốc. Xem ra đêm nay Bắp phải nằm viện. Thuốc cần mua cũng không bán trực tiếp tại bệnh viện thú y, y tá gửi cho Thi Sương Cảnh một tài khoản Wechat, bảo cậu kết bạn với người này để mua thuốc. Đối phương chấp nhận lời mời kết bạn rất nhanh, sau đó gửi đơn thuốc tới. Thuốc trị liệu cho Bắp có giá 170 tệ một lọ. Thi Sương Cảnh không nói gì, song tần suất hô hấp của cậu lại tăng nhanh.
Bác sĩ nói: “Không phải mỗi lần đều dùng hết cả một lọ, mà phải tính theo cân nặng. Dựa theo cân nặng của Bắp thì một lọ này ít nhất cũng dùng được năm sáu lần. Chị thấy em im lặng nãy giờ, có phải do túng tiền không?”
“Phải ạ.” Đến nước này thì Thi Sương Cảnh đành thành thật thú nhận, “Xin lỗi chị, vừa nãy em mải tính toán chi phí nằm viện. Em sẽ chữa ạ, tiền xét nghiệm hôm nay em cũng sẽ nộp luôn.”
“Túng quẫn lắm hả? FIP thể khô không dễ chữa đâu, trước tiên phải nằm viện theo dõi mấy hôm đã, nếu dùng thuốc có hiệu quả thì em có thể mang Bắp về nhà để tự tiêm.” Bác sĩ vặn vặn cần cổ cứng ngắc, cô rất thích khí chất của cậu bé này, hiếm khi được thấy trai đẹp cool ngầu như vậy, “Giảm cho em 10% đấy, hôm nay chị làm việc thiện tích đức.”
Thi Sương Cảnh thiếu điều cúi rạp người cảm tạ bác sĩ. Bác sĩ tên là Giang Mai, bác sĩ Giang xua xua tay, bảo Thi Sương Cảnh đừng khách sáo. (Ủa cái tên…)
Mua thuốc xong, Thi Sương Cảnh còn tưởng phải chờ bên bán thuốc giao tới, không ngờ y tá lại lấy thuốc từ tủ lạnh ra luôn…… Xem ra bọn họ có hợp tác với nhau. Y tá tiêm thuốc cho Bắp, rồi cho nó vào lồng trải sẵn thảm lót vệ sinh.
“Ngày mai làm việc xong tao sẽ tới thăm mày. Bắp à, mày đừng nhớ tao quá nhé.” Thi Sương Cảnh luồn ngón tay vào trong lồng, Bắp vừa vào lồng đã nằm xuống, hướng mặt ra ngoài. Thi Sương Cảnh xoa xoa mũi nó, lòng cậu xót xa và khó chịu quá đỗi.
Buổi tối trời vẫn mưa, trước đó Thi Sương Cảnh ngồi xe buýt tới đây, cậu canh 10 rưỡi đến giờ xe chạy, đành lưu luyến che ô rời khỏi bệnh viện thú y. Mưa rơi nghiêng như dệt cửi, ánh đèn của bệnh viện thú y hắt lên mặt Thi Sương Cảnh, xung quanh là tiếng bước chân loẹt xoẹt của người đi đường, chẳng mấy chốc cậu cũng hòa vào dòng người.
Hôm sau, Thi Sương Cảnh mặc đồng phục, làm trà chanh giã tay trong tiệm. Lý do quản lý thích Thi Sương Cảnh là vì cậu là cảnh đẹp trong tiệm, ai mà chẳng thích ngắm cơ tay của nam sinh cấp ba khi giã trà chanh chứ? Tên của Thi Sương Cảnh rất hợp với cậu, tên cũng lạnh băng giống như người vậy. Song ai quen cậu đều biết cậu là người ngoài lạnh trong nóng, thế nên mới nhặt mèo hoang về nuôi.
Nghe nói mèo của Thi Sương Cảnh bị bệnh, đồng nghiệp đều bày tỏ sự xót thương. Thi Sương Cảnh chẳng nói gì nhiều, cậu chắc chắn sẽ không vay tiền đồng nghiệp, cũng không muốn nghe đồng nghiệp khuyên mình từ bỏ chữa trị, cho nên thà im lặng còn hơn. Các đồng nghiệp khác cũng đã quen rồi, vẻ mặt Thi Sương Cảnh lúc nào cũng như nhau nên chẳng thể đoán được tâm trạng cậu ra sao.
Quản lý hay tin thì bèn thanh toán luôn tiền lương hai ngày, còn hỏi: “Hôm nay tan làm xong em có muốn đến chùa Đại Từ thắp hương không?”
Ý kiến hay. Lúc này thắp hương bái Phật có khi lại hữu dụng. Thi Sương Cảnh gật đầu.
“Ồ, hình như có quy định giờ đóng cửa…… Hay là…… 4 giờ chiều nay em đến đó đi? Lúc ấy chưa đến giờ đón khách cao điểm buổi tối.”
Chị quản lý thu xếp đâu vào đấy cho Thi Sương Cảnh. 4 giờ chiều, cậu xuất hiện trước cổng chùa Đại Từ trong trang phục nhân viên tiệm trà sữa, ngôi chùa ở ngay trung tâm chợ đúng là dễ tìm. Trên nóc cổng chùa từ phải sang trái là năm chữ “Cổ Đại Thánh Từ Tự”, bước vào cổng là thấy điện Thiên Vương. Thi Sương Cảnh không rõ cách dâng hương trong chùa, đành xin hương và vái lạy bắt chước theo các bà các cô đang ùa vào chùa. Vái lạy trong một điện xong, cậu lại sang điện kế tiếp…… Hương nến hòa lẫn hương nhang, người qua kẻ lại nhốn nháo.
Trán Thi Sương Cảnh ứa mồ hôi, cậu vô cùng thành tâm, thành tâm đến mức lo mình làm sai quy trình, thậm chí còn lo tư thế cầu nguyện của mình không đúng…… Bắp bị bệnh, thúc giục thần linh hành động thì có thất lễ quá không nhỉ…… Lòng cậu chất chứa vô vàn suy nghĩ.
Từ khu trong cùng đi ra ngoài, Thi Sương Cảnh đút hai tay vào túi, chợt cảm giác bên túi phải có tờ giấy xù xì. Song cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, mãi đến khi đi qua điện Quan Âm, cậu mới móc giấy ra.
Hàng trên cùng viết “Tình một đêm”, hàng giữa viết “Lời mời đến từ khách hàng cao cấp của khách sạn F thành phố D”, dưới dòng đó còn viết “Giá cả tốt dịch vụ tốt / Cung hỉ phát tài / Tới thời đổi vận”, cuối cùng chính là số điện thoại.
Thi Sương Cảnh nhíu mày, vô thức nhét tờ giấy vào túi. Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, thậm chí chẳng có hơi sức truy tra xem mẩu giấy này từ đâu ra mà chỉ hớt hải bước nhanh hơn, mau chóng rời khỏi chùa.
Vừa rồi cậu xem cái thứ này trong chùa, có phải đại bất kính không vậy! Đừng gạt bỏ lời cầu nguyện của cậu mà.
Bước ra khỏi cổng chùa, Thi Sương Cảnh vội vo giấy thành cục rồi vứt vào thùng rác. Trong túi trái không có gì cả, tốt lắm. Lại mò vào túi quần…… Tờ giấy? Lại là tờ giấy? Rốt cuộc kẻ nào phát điên đi làm trò này trong chùa vậy!
Cậu móc mẩu giấy trong túi quần ra, nhận thấy chất liệu tờ giấy không giống tờ ban nãy mà là nền in hoa văn vàng, song chữ thì vẫn giống nhau. Thi Sương Cảnh lật mặt không có chữ lên, phát hiện hoa văn chìm bên dưới trông giống hình tượng Phật.
Mà sao mẩu giấy này cứ kỳ quặc thế nào ấy nhỉ? Là giấy mời cậu tới khách sạn à? Trước đây Thi Sương Cảnh từng nhặt được mẩu giấy kiểu này trên đường, thường trên giấy sẽ viết rất rõ ràng là cung cấp dịch vụ này…… Nhưng Thi Sương Cảnh thấy mẩu giấy này chẳng hề ăn nhập gì cả, sao có thể là thư mời của khách hàng cao cấp được? Cậu mở điện thoại ra tra thử, không ngờ lại là khách sạn năm sao cực kỳ đắt đỏ.
Thi Sương Cảnh đang mải mê tìm hiểu thì bỗng bị du khách va phải. Cậu quay người toan xin lỗi, nhưng ông cụ đó cứ nhìn cậu lom lom rồi thốt lên: “Phật Tử cho mời cậu.”
“Gì cơ?” Thi Sương Cảnh không tin vào tai mình, mà ông cụ nói xong câu đó thì đã quay người đi thẳng vào chùa.
Cậu lạnh cả người, như thể có một bàn tay buốt giá mò mẫm dọc theo cột sống lên đến đỉnh đầu cậu. Thi Sương Cảnh sợ điếng người, bỗng dưng cậu lại bị đụng một cái, lần này là một nữ sinh viên. Cậu vừa nhìn sang thì lại nghe cô ta nói: “Phật Tử cho mời cậu.”
“Phật Tử là ai……”
“Phật Tử cho mời cậu.” Bác gái quét sân ngẩng đầu lên.
“Phật Tử cho mời cậu.” Du khách buông điện thoại chụp ảnh ra, bất thình lình quay sang nhìn Thi Sương Cảnh.
“Phật Tử cho mời cậu.” Bé trai nắm tay mẹ cất tiếng bi bô.
“Phật Tử cho mời cậu……”
“Phật Tử……”
Thi Sương Cảnh khiếp hồn khiếp vía, cắm đầu chạy thẳng đến đường Xuân Hi. Xung quanh ồn ã toàn người là người, nhưng Thi Sương Cảnh vẫn sợ người qua đường lại tiếp tục nói câu nguyền rủa mờ ám đó với mình.
Cái gì vậy! Chẳng lẽ đây là báo ứng cho việc cậu xem mẩu giấy trong chùa? Có muốn tìm thì cũng nên tìm người dúi mẩu giấy cho cậu để tính sổ chứ!
Bất chợt cậu cảm giác người qua đường lại đang quay đầu nhìn mình. Thi Sương Cảnh thều thào: “Tôi đi, tôi sẽ đi.”
Người qua đường không quay đầu nữa, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Thi Sương Cảnh nín thở, cảm tưởng như hô hấp thôi cũng là phạm sai lầm. Tờ giấy trong tay cưng cứng, bốn góc nhòn nhọn, rất đỗi cộm tay.