Chương 2: Anh bị điên à? Không biết tôi là ai mà đòi bỏ tiền bao tôi

Sau khi hiện tượng lạ biến mất, Thi Sương Cảnh trở về tiệm giã nước cốt chanh cả tối, đồng thời còn pha chế các loại đồ uống khác, một loạt dừa, pudding, thạch sương sáo, trân châu, cậu không làm sai một loại nào. Trong quá trình thực hiện công việc máy móc này, cậu dần tìm lại sự bình tĩnh.
10 giờ tối, Thi Sương Cảnh tan làm. Cậu mới chỉ là học sinh cấp ba, quản lý không bóc lột cậu quá mức, song lương của cậu sẽ thấp hơn lương nhân viên chính thức.
Từ con ngõ nổi tiếng nơi cậu làm việc đến khu công nghiệp Lệ Quang, trước tiên phải đi tàu điện ngầm đến ngoại ô thành phố. Cậu không kịp bắt chuyến xe buýt trung chuyển cuối cùng nữa rồi, nhưng gần ga tàu có xe đạp công cộng, cậu có thể đạp xe về nhà.
Ban đêm, tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố tới ngoại ô trống vắng đến mức khiến người ta không khỏi tưởng tượng linh tinh. Các toa tàu đung đưa rung lắc, cả đoàn tàu như con rắn bò trườn trong đường hầm tối om.
Mẩu giấy kia vẫn nằm trong túi quần Thi Sương Cảnh.
Nếu Thi Sương Cảnh tự tay nhặt tờ giấy đó thì cậu cũng đành chịu. Nhưng rõ ràng tờ giấy này tự động xuất hiện, muốn vứt cũng chẳng vứt được. Cậu không dám mở ra xem nữa —— Hoặc nói đúng hơn là chưa biết lúc nào cậu mới mở ra xem được. Sự việc ở chùa Đại Từ hồi chiều khiến cậu rất sợ hãi, đến giờ còn ngỡ là ảo giác. Dù là ảo giác thì cũng quá đáng sợ, tai nghe của Thi Sương Cảnh liên tục bật Chú Đại Bi.
Đến bến, cửa mở, có người ra nhưng chẳng có người vào. Hành khách càng lúc càng ít. Thi Sương Cảnh nôn nao nhìn quanh, lúc thì đếm xem còn mấy bến nữa, lúc lại giả vờ nhìn chằm chằm ti vi trên tàu điện ngầm.
Cậu đã là một người đàn ông rồi, phải can đảm lên. Thi Sương Cảnh nghe Chú Đại Bi mà não lòng, càng nghe lại càng sợ, vậy nên khi chỉ còn bốn bến cuối, cậu bèn chuyển sang phát các ca khúc thịnh hành.
Thi Sương Cảnh đang cúi đầu lướt điện thoại thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân dài, mặc quần tây phối với giày da. Không phải ở trong điện thoại, mà là ở ngoài điện thoại, ngay trong tàu. Thi Sương Cảnh vô thức ngẩng lên, nhận ra đó chỉ là ảo giác của mình.
Là do mệt quá ư? Bên ngoài ô cửa tàu điện trong suốt vẫn là đường hầm, trừ việc vắng tanh ra thì quả thực chẳng có gì đặc biệt. Cậu lại tiếp tục lướt điện thoại, từ hồi khai giảng và đi làm thêm, cậu đã lỡ mất phòng hát cuối tuần. Lỡ mất cũng không sao, vào Wechat xem bạn bè trò chuyện cũng được.
Thi Sương Cảnh tập trung làm một việc, xem điện thoại thì sẽ không để ý tới cái khác nữa. Ô cửa trong suốt phía đối diện phản chiếu bóng lưng của một người đàn ông, che khuất toàn bộ cái bóng của Thi Sương Cảnh, như thể trước mặt cậu có một hành khách đóng bộ chỉnh tề vậy. Tấm lưng ấy dong dỏng, một tay cầm tay nắm tàu, cứ thế đi cùng cậu suốt chặng đường. Mãi đến khi Thi Sương Cảnh đứng dậy, ngẩng đầu lên, chẳng phát điện bất cứ cái gì trong toa tàu.
Cậu tiếp tục đạp xe gần nửa tiếng đồng hồ mới về đến nhà, giờ đã gần 12 giờ khuya. Thi Sương Cảnh nhìn căn phòng trống rỗng, Bắp nằm viện rồi, làm cậu bỗng trào dâng nỗi cô đơn.
Trước khi đi tắm, Thi Sương Cảnh mở tủ lạnh, lấy ra một hộp cơm được bọc cẩn thận, mở lớp đóng gói đưa vào lò vi sóng. Cũng hết cách rồi, đi làm mệt quá, tuy đã ăn rồi nhưng vẫn muốn ăn thêm.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Thi Sương Cảnh đã quá quen với việc tự nấu cơm nuôi sống chính mình. Cậu không yêu cầu cao về thức ăn, cơm nhiều no bụng là được. Cậu là người nấu ăn, nêm nếm gia vị theo khẩu vị của bản thân nên lại càng không soi mói. Hộp cơm cậu chuẩn bị mỗi bữa một món, đồ ăn tối nay là cơm trộn ngồng tỏi xào thịt.
Thi Sương Cảnh đặt hộp cơm và điện thoại lên bàn ăn, rót thêm một cốc sữa, sau đó mới ngồi xuống dùng bữa tối.
Hôm nay bác sĩ Giang nhiều lần nhắn tin đến, có cả video lẫn ảnh chụp, trong giờ làm Thi Sương Cảnh không dám xem, trên đường về cũng chẳng dám đọc, cậu sợ mình yếu lòng sẽ tìm đến bệnh viện thú y. 6 giờ sáng mai còn phải dậy đi làm tiếp, Thi Sương Cảnh không có nhiều thời gian để lãng phí.
Tình trạng của Bắp không tốt cũng chẳng xấu, vẫn phải tiếp tục theo dõi thêm. Sau khi dùng thuốc, Bắp ăn nhiều hơn hôm qua. Hôm nay Thi Sương Cảnh nhận được lương hai ngày, cũng chính là 280 tệ. Chỉ riêng tiền nằm viện của Bắp thôi cũng hết 80 tệ một ngày. Thời gian làm việc chính là thời gian đi học của Thi Sương Cảnh, không có việc để làm thì quả thực rất đau đầu.
Thi Sương Cảnh lấy mẩu giấy trong túi ra, đặt lên bàn. cậu nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên giấy, vừa nhìn vừa ăn hết cả hộp cơm. Lúc buông hộp cơm ra, bản mặt đơ của Thi Sương Cảnh khó giấu nổi sự phiền muộn, cậu xoắn xuýt suốt một hồi, vẻ mặt rốt cuộc trở lại như thường, thử tìm kiếm tài khoản Wechat dựa theo số điện thoại trên tờ giấy.
Thi Sương Cảnh tìm được tài khoản đó thật, ngặt nỗi nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy liên quan tới tờ giấy kia?
Tên Wechat, không có. Avatar Wechat, đen sì. Chữ ký cá nhân, không có nốt. Chẳng lẽ đây là tài khoản bỏ không? Thi Sương Cảnh thoát ra rồi nhập lại một lần, hai lần, vẫn chỉ hiện ra tài khoản đó.
Đã qua 12 giờ, cậu đành buông xuôi, ấn gửi lời mời kết bạn rồi bỏ di động ra để đi tắm.
Tắm rửa đúng là có thể chữa lành tất cả. Hồi trước Thi Sương Cảnh sợ nhất là tắm, song từ khi rời khỏi cô nhi viện cậu lại thích tắm.
Bởi vì cậu có cơ thể đặc biệt, ở cô nhi viện lần nào cũng phải chờ mọi người tắm xong cậu mới vào tắm được, hoặc là lựa lúc tất cả không tắm, nói chung là phải nghe theo sự sắp xếp của giáo viên. Đi vệ sinh bất tiện, đi tắm cũng bất tiện, đến tuổi trưởng thành cậu càng ghét sự bất tiện ấy.
Vào mùa đông, phòng tắm chật cũng có chỗ tốt, hơi nước bốc lên rất ấm áp. Vóc người Thi Sương Cảnh rất đẹp, bất kể nhìn từ đằng trước hay đằng sau, nhìn từ bên trái hay bên phải, thậm chí ngay cả nhìn từ trên xuống thì cậu vẫn là một anh chàng điển trai, duy chỉ không được nhìn từ dưới lên mà thôi.
Cậu có cả bộ phận sinh dục của nam và nữ, điều này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, thậm chí bình thường cậu còn không ý thức được mình là một người song tính.
Nhiều năm trôi qua, Thi Sương Cảnh đã quen với cơ thể mình. Cậu khẽ hát ngâm nga, đây là ca khúc vừa phát hành gần đây mà cậu mới học trên tàu điện ngầm. Chẳng biết ca sĩ này đang hát cái gì nữa, cơ mà có người muốn nghe thì cậu sẵn lòng học.
Thi Sương Cảnh chẳng có mối quan hệ xã giao nào. Ở cô nhi viện và trường học, cậu luôn theo sống kiểu hờ hững, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cậu không thể tham gia vào những chuyện mà lũ con trai tụ tập làm cùng nhau, chẳng hạn như tụt quần thi xem ai tè xa hơn, hay mấy thằng con trai nhấc chân một đứa khác rồi tông háng đứa nọ vào khung cầu gôn…… Cho dù Thi Sương Cảnh không phải người song tính thì cậu cũng thấy đám con trai cùng tuổi quá trẻ trâu, chưa gây ra hậu quả thì chưa chịu dừng.
Thi Sương Cảnh lại rất được lòng các nữ sinh, không phải họ thích theo kiểu tình yêu mà chỉ đơn thuần là cảm thấy Thi Sương Cảnh là một người khá đáng tin cậy. Từ sau khi cậu lên cấp hai và cấp ba, nếu có nữ sinh bị quấy rối, bất kể là lớp mình hay lớp khác, cùng trường hay ngoài trường, chỉ cần nhờ Thi Sương Cảnh thì cậu đều âm thầm giúp đỡ. Đổi lại, cậu thường được chép bài tập của các bạn nữ.
Sao chẳng có bạn nữ nào thích mình nhỉ? Thi Sương Cảnh cũng nghĩ tới vấn đề này. Cậu không hiểu nổi.
Con người luôn cần xã giao. Thi Sương Cảnh không chơi game, điện thoại cậu chưa từng hao pin vì mấy trò game này. Năm ngoái cậu bắt đầu chơi ứng dụng hát karaoke và tình cờ tham gia một phòng hát, hát vài lần thì mọi người trao đổi Wechat, lập thành một nhóm Wechat rồi cứ thế nói chuyện với nhau suốt bấy lâu. Thi Sương Cảnh hát khá hay, sau mỗi lần đăng tác phẩm cậu lại nhận được vài lời khen và bình luận, điều đó quả thực đã tô thêm sắc màu cho cuộc sống bình lặng của cậu.
Tắt nước, lau khô người xong, Thi Sương Cảnh trở lại phòng khách, phát hiện lời mời kết bạn Wechat đã được chấp nhận.
Cậu còn chưa gửi chào hỏi câu nào mà bên kia đã gửi một định vị tới, chẳng hề giải thích gì thêm.
Định vị đúng là khách sạn F khu Vũ Hầu. Thi Sương Cảnh vừa sấy tóc vừa thắc mắc hồi lâu, rốt cuộc chủ động hỏi bên kia.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Xin hỏi đây là thật hay đùa vậy?
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
[Trống rỗng]: XXXXXXXXXXXXX, số điện thoại tài xế. Biển số xe là Xuyên A XXXXX.
Nhất Kiếm Sương Hàn: ?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Xin lỗi, hình như tôi tìm nhầm. Tôi không có tiền, xin lỗi vì muộn thế này rồi còn quấy rầy anh
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Hủy kết bạn đi
[Trống rỗng]: Là tôi bao cậu chứ không phải cậu bao tôi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: ……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi là nam
[Trống rỗng]: Không sao cả. Xin hỏi hôm nay có qua được không? Tài xế đang trên đường tới rồi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử rốt cuộc là ai? Mấy người nhét tờ giấy cho tôi ngay trong chùa có phải là hơi kỳ cục không?
[Trống rỗng]: Mười lăm phút nữa xe sẽ đến.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi chưa nói là muốn đi mà
[Trống rỗng]: Cậu không thiếu tiền sao? Nếu cậu không thiếu tiền thì đã chẳng nhận được tấm phiếu này.
[Trống rỗng]: Đêm nay thử nghiệm, 10.000 tệ.
Mười lăm phút sau, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên thấy ngoài cửa sổ có đèn xe sáng choang. Cậu nói là không đi, nhưng bây giờ cậu đã sấy khô tóc, còn thay cả trang phục ra ngoài.
Đã rạng sáng rồi, rốt cuộc là định làm gì? Thi Sương Cảnh kéo rèm cửa sổ ra, được rồi, cậu không biết hãng xe, nhưng vẫn nhận ra được biển số xe.
Có khi nào bị lừa đi bán không? Tim Thi Sương Cảnh đập thình thịch.
[Trống rỗng]: Xe đến rồi, xuống đi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: ……Đừng đùa nữa
[Trống rỗng]: Chẳng lẽ còn muốn tài xế lên mời cậu hả?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh bị điên à? Không biết tôi là ai mà đòi bỏ tiền bao tôi
[Trống rỗng]: [Chuyển khoản 10.000 tệ]
[Trống rỗng]: Cậu mới điên ấy.
[Trống rỗng]: Điều ước của chính mình mà không nhận à?
Thi Sương Cảnh lên xe, vốn dĩ cậu định ngồi bên cạnh tài xế, nhưng tài xế bảo khách ngồi sau, thế là cậu bị xếp ngồi ghế sau. Trông tài xế chẳng có gì kỳ lạ, hoàn toàn là một người bình thường. Nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Thi Sương Cảnh, suốt quãng đường tài xế đều bật đèn trong xe, ánh sáng giúp cậu an tâm hơn phần nào.
Thi Sương Cảnh cầm điện thoại, đốt ngón tay tái trắng cả ra.
Đến khách sạn, tài xế dừng xe rồi dẫn cậu đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân chẳng nói câu nào với tài xế mà trực tiếp đưa thẻ phòng luôn. Tài xế đưa Thi Sương Cảnh đến trước thang máy, quẹt thẻ thang máy sau đó giao thẻ cho cậu, nói: “Phật Tử đã thành tâm mời cậu, chớ nên khiến Phật Tử bực bội.”
Cái gã Phật Tử này rốt cuộc là ai vậy? Thi Sương Cảnh bị dắt tới dắt lui cả một ngày, cảm giác hoảng loạn hồi chiều lại trỗi dậy, hệt như bóng ma quanh quẩn trong lòng. Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, cậu bỗng nhiên đổi ý. Có một số việc càng giống thật lại càng đáng sợ, cậu nhấn mở cửa, thế nhưng cửa thang máy vẫn đóng chặt.
Thang máy lên thẳng đến tầng bốn mươi hai, không gian khép kín bên trong thang máy được trang hoàng lộng lẫy, dán đầy quảng cáo nhà hàng, kiểu Nhật, kiểu Hoa, gì cũng có. Cứ mỗi khi sợ hãi là dạ dày Thi Sương Cảnh lại sôi lên.
Tiếng “Ting” vang lên, như thể lò vi sóng thông báo quay xong, nhưng thực ra là thang máy đã tới nơi. Thi Sương Cảnh hoàn hồn, cửa thang máy từ từ mở ra, trên lối đi trải thảm chẳng có lấy một bóng người.
Cậu rút điện thoại ra, 1 giờ 32 phút sáng. Tầng này lặng ngắt như tờ, Thi Sương Cảnh không muốn bước ra ngoài, song cửa thang máy cứ mở mãi như vậy, mặc dù đã không đóng ít nhất hai phút rồi mà vẫn không có âm báo nhắc nhở ra ngoài.
Thi Sương Cảnh nhớ lại buổi tối giá rét khi cậu ôm Bắp đi dưới ánh đèn đường khu Lệ Quang. Lúc ấy Thi Sương Cảnh là một người vừa trưởng thành rất cô độc, Bắp là một chú mèo nhỏ dính bọ chét. Về sau mèo nhỏ lớn lên thành mèo mập rồi đổ bệnh, cậu cũng đã quen với việc tự nuôi sống bản thân, tuy nhiên cậu đã bị ép bước sang một ngã rẽ.
Nhiều năm sau hồi tưởng lại, khởi đầu của ngã rẽ ấy chính là từ ý nghĩ hôm qua —— chính là ý nghĩ cầu nguyện. Thi Sương Cảnh hoài nghi có phải mình đã nói quá nhiều trước mặt Bồ Tát hay không. Rõ ràng chỉ cần ước Bắp khỏe lại là được rồi, tại sao còn ước bất cứ chuyện gì liên quan tới tiền chứ? Chính vì thế mới khiến cho người ta nắm thóp mình, h*m m**n giống như sợi len bị móc nhầm trên áo, vuốt không phẳng mà rút ra cũng chẳng xong, là điềm báo thế giới cũ của Thi Sương Cảnh sẽ sụp đổ.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đến rồi.

Editor: Để là “song tính” thì trùng với bisexual, mà để “liên giới tính” thì cũng không đúng định nghĩa, vấn đề này nhiều người còn tranh cãi nữa. Nên trong truyện này t quyết định giữ nguyên cho gọn, mọi người tự hiểu “song tính” ở đây là có 2 bpsd nhé.