Chương 3: Cậu xem ác mộng là mộng xuân ư?

Gửi tin nhắn xong, màn hình chợt lóe lên rồi lại tắt phụt, Thi Sương Cảnh ấn thêm mấy lần mà không sáng lên được. Dấu hiệu chẳng lành chút nào, ngặt nỗi cậu đã bước nửa chân ra khỏi thang máy, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Hết đường rút lui rồi.
Chỉ là bán thân thôi mà, có cần căng thẳng đến thế không? Mà nói đi cũng phải nói lại, đối phương cũng là nam nhỉ?
Đến giờ đi ngủ là đầu óc Thi Sương Cảnh không tỉnh táo nổi nữa rồi, cậu đứng lặng ở hành lang, rốt cuộc phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng nhất trong đủ thứ vấn đề kỳ quái —— Cậu phải bán kiểu gì đây?
Đèn hành lang bật sáng trưng, đèn trần, đèn sàn, đèn chỉ dẫn trên khung cửa mỗi phòng, đèn ở lối thoát hiểm. Cuối hành lang lang không phải cửa sổ mà là một căn phòng. Thi Sương Cảnh có thị lực tốt, hơn nữa trong lòng cũng có dự cảm mơ hồ, cậu cảm thấy có lẽ căn phòng suite cao cấp kia chính là phòng cuối hành lang. (Phòng suite là phòng hạng sang nhất trong khách sạn, thường ở tầng cao nhất và có đầy đủ tiện nghi, với nhiều gian phòng khác nhau như phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm và thư phòng.)
Thi Sương Cảnh dựng cổ áo khoác lên, cẩn thận ngửi thử, may mà không có mùi gì lạ, mặc dù chiếc áo bông này giặt từ năm ngoái. Lại kiểm tra cổ tay áo, không bẩn. Thi Sương Cảnh là một cậu trai khá chú ý vệ sinh.
Tim Thi Sương Cảnh đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu dẫm lên tấm thảm mềm như bông, càng đi càng thấy hối hận, càng hối hận lại càng đi chậm, càng chậm lại càng căng thẳng, đi mãi mà chẳng đến điểm cuối.
Vì ở tầng trên cùng, lại đang là rạng sáng nên không có âm thanh nào vọng ra từ trong phòng. Không có gì cả, kể cả tiếng ti vi, tiếng trai gái ân ái, tiếng gọi điện, yên ắng hệt như đi vào hầm mộ. Chẳng rõ vì sao trong đầu Thi Sương Cảnh lại nảy ra liên tưởng ấy. Là do mấy hôm trước Tiểu Á đọc tiểu thuyết trộm mộ đây mà, chớ nên nghĩ theo mạch não của cô nàng thì hơn.
Nhưng đây chỉ là một hành lang bình thường mà thôi, dù có bò thì cũng chỉ mấy phút là bò đến nơi. Thi Sương Cảnh bước tới trước cửa một cách thuận lợi, đầu óc cậu trống rỗng chẳng nghĩ ngợi được gì, sự kiện hồi chiều ở trước cổng chùa Đại Từ cứ như tiếng vọng, đến giờ lại văng vẳng bên tai. Cuối cùng cậu vẫn quẹt thẻ mở cửa phòng, khóa cửa kêu “Két” là đã có thể ấn tay nắm cửa.
Cả phòng tối om, ánh sáng hành lang vừa rọi vào đã bị bóng tối trong phòng nuốt chửng. Thi Sương Cảnh dõi mắt tìm kiếm khe cắm thẻ trên tường, rốt cuộc cũng tìm được, cậu cắm thẻ trước khi bước vào, trong phòng sáng lên. An tâm rồi.
Thì ra đối phương vẫn chưa tới ư?
Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào.
Căn phòng rộng mênh mông, đối diện cửa phòng là sảnh tiếp khách, nơi đó bày mấy chiếc sô pha, phía sau là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là những tòa nhà văn phòng cao cấp và đại lộ Thiên Phủ. Đêm đã khuya song ánh đèn vẫn rực rỡ, không chỉ mình Thi Sương Cảnh là chưa ngủ. Quả nhiên pin điện thoại có vấn đề rồi, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng.
“Phòng này chắc là đắt xắt ra miếng, biết thế cứ nhận tiền trước, lúc trả phòng người ta sẽ không bắt mình đưa cả tiền phòng đâu nhỉ?” Thi Sương Cảnh lẩm bẩm.
Cậu dạo một vòng quanh phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi đến phòng thay đồ và phòng tắm, tất cả đều sáng sủa và ấm áp, giúp cậu với bớt sợ hãi. Điện thoại ở đầu giường hiển thị thời gian, không biết mấy giờ đối phương mới đến, Thi Sương Cảnh rất muốn nói với đối phương rằng ban ngày mình còn đi làm nữa, cậu thực sự không tới đây vì tiền.
Tuy nhiên cậu cũng không biết tại sao mình lại tới đây, có lẽ do sợ, cũng có lẽ do hiếu kỳ. Phần nhiều vẫn là do hiếu kỳ. Thi Sương Cảnh không phải người chẳng có lòng hiếu kỳ. Cậu mới hai mươi tuổi thôi, vẫn còn rất hứng thú với thế giới này.
Chiếc giường đôi có kích thước rất lớn, theo như tập quảng cáo để trên bàn rượu có ghi thì nệm này là nệm Simmons. Giường nệm ám mùi dầu thơm của khách sạn, có một chút mùi cam đường và oải hương, xen lẫn một chút mộc hương. Thi Sương Cảnh đứng bên cạnh giường, không biết nên ngồi trên sô pha đợi đối phương hay nằm thử chiếc nệm này nhỉ? Trải ga phẳng phiu thế này, nằm lên là hằn vết ngay, ngặt nỗi chiếc giường này quá là hấp dẫn đi.
Thôi nằm một lát vậy. Chỉ nằm một lát thôi. Dù sao hôm nay cậu cũng mệt quá rồi.
Mới đầu chỉ là đặt mông lên giường, Thi Sương Cảnh bắt chước mấy người trên ti vi, nhún lên nhún xuống trên nệm, rất ư là thoải mái. Sau đó cậu nằm dang tay dang chân lên giường, giây phút ấy Thi Sương Cảnh nghĩ: Dù có bị cười nhạo bởi gã kim chủ đã mắng mình, thì mình vẫn phải thừa nhận rằng, chiếc giường này thật là thoải mái quá đi!
Điện thoại hết pin, xung quanh lặng ngắt, Thi Sương Cảnh thẫn thờ nhìn trần nổi phía trên, chẳng mấy chốc mí mắt díu cả vào nhau, sau đó cậu nằm thiếp đi trên chiếc giường mềm mại của khách sạn năm sao, vẫn mặc nguyên áo bông và quần jean. Gì mà Phật Tử, gì mà tôi bao anh anh bao tôi chứ, là mơ chăng……
Khách sạn chu đáo quá, sau khi ngủ còn có người kéo rèm, tắt đèn cho.
Thi Sương Cảnh ngủ rất say, giã trà chanh cả ngày, mải lo nghĩ cho Bắp, lại đang tuổi ăn tuổi ngủ, cho nên chẳng cảm nhận được gì cũng là bình thường.
Cậu không thấy bàn tay nhỏ như cành khô ở mép giường bám lên ồng quần cậu, một cái tay, hai cái tay, mười cái tay…… Chúng men theo khe hở giữa ống quần và mắt cá chân, luồn vào trong quần. Cậu cũng không thấy bàn tay nhỏ xíu ấy vươn dài ra vô hạn, v**t v* cổ áo cậu, m*n tr*n gáy cậu, mò vào trong áo phông. Thi Sương Cảnh nằm mơ Bắp cọ vào cổ chân mình rồi nhảy lên nằm đè lên cổ mình, cảm giác ngưa ngứa hệt như lông.
Hệ thống sưởi hơi nóng, Thi Sương Cảnh ngủ mà mồ hôi túa khắp người, cậu mơ màng cởi áo bông ra, rồi lại cởi cúc quần jean, mặc áo phông và quần jean tiếp tục nằm nghiêng ngủ.
Bàn tay khô đen nhỏ tí hiện ra từ dưới giường, cánh tay dường như có thể vươn dài ra tít tắp. So với tay thì phải gọi là bút mới đúng. Bàn tay to gan nhất vươn ngón trỏ ra, bắt đầu vẽ chú văn lên người Thi Sương Cảnh từ trên hướng xuống dưới. Bàn tay ấy lướt khẽ như gió, mà chú văn lại đen đậm. Ngón tay tô vẽ lên mặt, hai chân và lên thân Thi Sương Cảnh, nom có vẻ rất đỗi cần mẫn. Cuối cùng, sau một tiếng rưỡi tô vẽ, chúng cũng biến Thi Sương Cảnh ra dáng một tế phẩm, chẳng qua là tế phẩm vẫn mặc quần áo.
Mà ác mộng cũng bắt đầu từ lúc ấy.
Thi Sương Cảnh không hay nằm mơ, dù có mơ thì cũng chỉ mơ thấy những cảnh tượng cố định, từ ngày nhặt được Bắp, cậu lại thường mơ thấy Bắp. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ở trong mơ, cậu và Bắp quấn quýt nhau một hồi, tiếp đó cậu nhìn quanh phòng trọ của mình, tất cả vẫn như thường.
Ủa? Tại sao lại có bàn thờ Phật?
Trên bức tường bên phải cửa vào có đặt một bàn thờ Phật bằng đồng đen, không lớn cũng không nhỏ, nó tự dưng hiện ra, đằng trước bày lư hương, song chỉ cắm một cây hương. Hương chưa cháy đến hết thì đã ngừng giữa chừng, cứ mắc kẹt ở giữa hồi lâu. Thi Sương Cảnh không hiểu, mà cậu vốn chẳng thích nghĩ nhiều, lúc nằm mơ càng chẳng muốn nghĩ, do đó chỉ liếc một cái rồi liền quay đầu tìm Bắp.
Ti vi đang phát kênh hí khúc của đài CCTV-11, ngày thường Thi Sương Cảnh chẳng xem đài này bao giờ, cậu không thấm nổi nghệ thuật hí khúc truyền thống này. Dưới góc phải là hàng chữ dọc màu trắng “Xuân Khuê Mộng” và phụ đề ngang —— “Phu lang biền biệt bấy lâu, sống hay đã chết đến nay chẳng tường, khuê phòng lẻ bóng thê lương, nhớ người chinh chiến mỏi mong đợi chờ”……
Thi Sương Cảnh muốn tắt ti vi đi, nghe lời hát y y a a này làm lòng cậu cứ buồn bực vô cớ, âm thanh cô độc ấy quanh quẩn trong phòng, tạo nên cảm giác rùng rợn đáng sợ. Cậu không tìm được điều khiển, đành đi tới gần ti vi mò mẫm công tắc.
Vừa sờ vào, bỗng nhiên tay cậu ướt sũng, cậu nhìn tay mình, là máu. Hình ảnh trên ti vi mờ đi, hình người méo mó thành những đường sóng sặc sỡ và đốm hoa tuyết, mà không biết âm lượng bị ai vặn lớn, “Chồng ta ra trận tòng quân, đi hoài đi mãi đã tròn một năm, từ dạo biệt bóng mất tăm, sớm mong chiều nhớ mãi không yên lòng……!”
Chữ “Lòng” ấy tự dưng cất cao như thể rút cổ người ta ra khỏi xương cổ vậy…… Vì sao lại nói thế? Là vì Thi Sương Cảnh bị máu bắn tung tóe khắp mặt. Máu phun ra từ màn hình, hắt lên người Thi Sương Cảnh làm cậu trố mắt ngoác miệng.
Cậu ngây ra, hoàn toàn đơ như phỗng.
Đống máu ấy như là vật sống, chúng tụ lại trên người Thi Sương Cảnh, chẳng rõ đống máu trên mặt trên đầu chảy xuống theo trọng lực hay là thấm vào trong quần áo cậu. Cảm giác dinh dính ấy như đang n*n b*p Thi Sương Cảnh, n*n b*p ngực cậu…… n*n b*p ngực cậu?!
Má nó, đây không phải lần đầu cậu mộng xuân, nhưng lẽ nào cậu đang bị sàm sờ bởi đống máu phun ra từ màn hình ti vi ư? Cậu lập tức cởi áo phông ra, toan chạy vào phòng tắm, mà vừa quay người lại thì cậu đã điếng hồn.
Chiếc sô pha đối diện ti vi đã biến thành một pho tượng Phật đồng đen đội trời đạp đất. Pho tượng ngồi xếp bằng, một mặt bốn tay, biểu cảm an tường, như thể đang…… xem ti vi?
Thi Sương Cảnh không biết mơ thấy tượng Phật có ý nghĩa gì, song cậu vẫn vô thức nói: “Xin lỗi, tôi không biết ngài đang xem, tôi lỡ tắt mất rồi, để tôi bật lại cho ngài.”
Cậu lại ấn công tắc ti vi, giai điệu kinh kịch hí khúc đã biến thành tiết la hét, máu b*n r* càng dữ dội hơn, xối ướt nhẹp cả người Thi Sương Cảnh. Thân trên của cậu không mặc áo nên còn đỡ, chứ th*n d*** thì ướt hết cả. Toàn thân cậu đỏ tươi, y chang tội phạm giết người.
Cậu không quan tâm tượng Phật ở phòng khách có phải Phật hay không, cậu lao vào phòng tắm, chẳng dám nhìn gương mà lập tức mở vòi hoa sen xả nước. Ấy thế nhưng đống máu trên người chẳng hề trôi đi, thứ chảy xuống cống là nước trong, còn máu trên người cậu đã sắp oxi hóa thành màu đỏ đen.
Ngực có cảm giác bị đè ép, h* th*n cũng có cảm giác kỳ lạ, tưởng như một bàn tay lạnh lẽo đang bao bọc nơi bí ẩn của cậu, mở ra, khép lại, mở ra, khép lại…… Đang nắp bóp lỗ của cậu. Là lỗ sao? Cậu lại cảm thấy nhoi nhói ở bụng dưới…… Điên rồi. Điên rồi hả?! Thi Sương Cảnh c** q**n ra, lớp máu dính dớp phủ trên q**n l*t của cậu, quả thực giống như……
“Chết tiệt, chết tiệt……” Đây là chuyện cậu sợ hãi nhất. Cái gì thế này? Máu ở đâu ra đây? À phải rồi, là từ trong ti vi, là của người khác, không phải của cậu…..
Cậu là con trai, không có kinh nguyệt, xưa nay chưa từng có bao giờ…… Vậy thứ chảy ra từ cửa mình là cái gì? Máu này không phải từ trong cơ thể cậu đâu nhỉ? Mẹ kiếp……
Thi Sương Cảnh tháo vòi hoa sen xuống, định xối vào th*n d***, nhưng trong phòng khách lại vọng ra tiếng hát. Âm thanh trở lại bình thường, vừa như nức nở vừa như kể lể, không biết là ai đang khóc, khóc đến mức cậu bực mình. Cậu xối hai lần mà máu vẫn trơ trơ như dầu, như thể bám dính mãi mãi lấy thể xác và đ*ng q**n cậu, chẳng có tác dụng gì cả. Cậu đành xách quần lên, chạy ra ngoài, xông vào phòng khách.
Nam sinh cấp ba không khống chế được hạch hạnh nhân của mình, hoặc có lẽ hạch hạnh nhân của nam sinh cấp ba còn chưa phát triển hoàn thiện nên không phân biệt được sợ hãi và phẫn nộ, thậm chí phần lớn thời gian còn để cho cơn phẫn nộ lấn át tất cả cảm xúc. (Hạch hạnh nhân nằm trong não của con người, có vai trò xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc, bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ.)
Cậu trở lại phòng khách, đập mạnh mấy cú vào bức tượng Phật bằng đồng đen, vừa đấm đá liên tục vừa giận dữ mắng:
“Mày từ đâu ra hả?! Tao đâu có mời mày, không được nghe nữa —— Tắt đi! Cút về đi! Tắt, ngay!”
Bức tượng Phật đồng đen vẫn chẳng xi nhê, đó là đương nhiên, so đo với một vật chết làm gì chứ? Thi Sương Cảnh cứ thế trút giận đến khi mệt mới thôi, thậm chí cậu còn vớ lấy lư hương trước bàn thờ, cầm nó phang vào bức tượng Phật to lớn này. Vị Phật nhỏ trong bàn thờ có thể di chuyển được, cứ nhấc lên đập mạnh là thành cảnh tượng Phật bất kiến Phật. (Lấy ý theo câu “Vương bất kiến vương”, ý chỉ một núi không thể chứa hai hổ.)
Hành động trút giận đến mức điên loạn này hệt như một giấc mơ, ngay cả chính Thi Sương Cảnh cũng ý thức được đây là mơ. Cuộc sống hiện thực của cậu không thể nào điên rồ như vậy được.
Không được đùa giỡn kiểu này với cậu. Cậu tuyệt đối không cho phép. Đến ban ngày cậu sẽ thắp hương vì tội lỗi trong mơ sau. Thắp hương cho thứ này á? Tất nhiên là không. Phải đến chùa chứ.
Thi Sương Cảnh mở mắt ra. Căn phòng đen như mực, rèm kéo kín nên tối om như đang nằm trong quan tài. Đủ rồi, ví von kiểu gì thế? Giấc mơ kia còn chưa đủ xúi quẩy hay sao?
Càng xúi quẩy hơn chính là, Thi Sương Cảnh cảm giác q**n l*t mình dinh dính. Đừng bảo là cậu ——
Thi Sương Cảnh bật hết đèn ngủ lên, trong phòng sáng trưng, cậu lao vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu, xem q**n l*t của mình…… Không có màu đỏ. Tốt quá, không phải kinh nguyệt.
Dịch nhầy…… Dịch nhầy gì đây? Sao mà nhiều dịch nhầy đến mức ướt cả q**n l*t thế này? Đây mà gọi là mộng xuân sao? Ác mộng thì có.
Cậu xem ác mộng là mộng xuân ư? Thi Sương Cảnh hoang mang chưa tỉnh hồn, chuyện này hoang đường đến mức cậu cảm thấy nực cười.
Editor: Đoạn đầu truyện thụ toàn bị ma dắt với ma làm thôi, ai thích công trong dạng người thì cố đợi qua hai chục chap nữa nhá :)))