Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 4: Cậu nóng tính quá đấy. Cút đi.

tải xuống

Màn hình điện thoại hiển thị 6 giờ 8 phút sáng. Thi Sương Cảnh ngủ được khoảng bốn tiếng, lúc tỉnh lại cậu hơi váng đầu, không biết là do gặp ác mộng hay do ngủ không đủ giấc.

Đèn phòng tắm có kèm chức năng sưởi ấm, đến cả bồn cầu cũng ấm áp, sau khi mặc quần xong, Thi Sương Cảnh vẫn ngồi trên bồn cầu, không muốn đi ra ngoài.

Bức tượng Phật đồng đen trong mơ đội trời đạp đất, nhiều đầu nhiều tay, trong lúc hoảng loạn cậu không nhớ rõ nó có mấy cái đầu, mấy cái tay. Vẻ mặt của tượng Phật không vui không buồn, sau khi tỉnh lại Thi Sương Cảnh chẳng hiểu tại sao ở trong mơ mình lại lên cơn ra tay với một bức tượng Phật diện mạo từ bi như thế. Nhất định là do tên kim chủ biệt hiệu “Phật Tử” kia quá kỳ lạ.

Cơ mà, kim chủ có tới thật không?

Thi Sương Cảnh cắn môi, gọi người ta là kim chủ thì không hợp lắm, dù sao cậu cũng không muốn bán thân thật, cậu tới đây là để trực tiếp gặp mặt và từ chối đối phương. Đối phương không đến, có lẽ vì đã thông qua tài xế xác nhận cậu thực sự là nam.

Cậu co chân lên, ngồi lùi về sau trên chiếc bồn cầu ấm áp, mở Wechat ra. Tại sao Phật Tử không tiếp tục nhắn tin nữa?

Ủa, 10.000 tệ chuyển khoản bị hủy rồi?!

“Đằng nào mình cũng chẳng định nhận……” Thi Sương Cảnh lẩm bẩm, nhưng nghĩ đến số tiền 10.000 tệ, cậu lại nẫu hết cả ruột. Nhất định là thế rồi, Phật Tử xác nhận Thi Sương Cảnh không phải người mình cần cho nên mới thu hồi chuyển khoản. Cậu không biết phòng này bao nhiêu tiền một đêm, phải mau chuồn thôi, cậu không có tiền trả đâu.

Hiện giờ Thi Sương Cảnh đang nghèo rớt mồng tơi. Tiền nằm việc của Bắp là 50 tệ một ngày, tính cả cuối tuần đi làm ở tiệm trà sữa một ngày được 300 tệ, trong đó phải chi ít nhất 20 tệ cho tiền lộ phí rồi, mà đây còn là cách chi tiêu tiết kiệm nhất và khá tốn thời gian. Từ năm mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện, chưa có công việc nào mà Thi Sương Cảnh chưa từng làm.

Đối với cậu, nghèo khó là cảm giác mệt mỏi rất đỗi cụ thể. Mỗi ngày bán sức lao động và thời gian để đổi lấy tiền bạc, rồi phải dùng tiền một cách cân đo đong đếm, phải mặc cả xuống còn một nửa để chuyển đổi thành năng lượng vừa đủ duy trì cuộc sống, tiền bạc mãi mãi giữ ở một trạng thái cân bằng mong manh—— Nếu sức khỏe tốt thì sẽ dư được một chút, nếu sức khỏe yếu thì có xoay sở cách mấy cũng không bù vào nổi.

Giống như Thi Sương Cảnh bây giờ, cuối tuần làm thêm, 6 giờ sáng đã phải dậy, 12 giờ rưỡi tối mới được ngủ. Giá như lúc trước không nộp tiền học thêm thì tốt biết mấy. Thi Sương Cảnh lại muốn bùng tiết tự học buổi tối rồi, có nên hỏi lại trạm giao hàng xin làm thêm buổi tối được không nhỉ.

Không có tiền, thực sự chẳng còn một đồng một cắc nào cả. Hiện trong Wechat chỉ còn 338 tệ đến thứ sáu tuần sau, riêng tiền nằm viện của Bắp đã hết 300 rồi…… Còn cả tiền thuốc men chữa bệnh FIP thể khô cho nó nữa……

Hít sâu nào, hít sâu nào…… Ác mộng có là gì? Ác mộng chỉ cần tỉnh lại là sẽ hết, nhưng cái nghèo thì khác, tỉnh lại rồi cái nghèo vẫn hiện hữu trong từng thời khắc.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đã bảo tôi là nam mà

Nhất Kiếm Sương Hàn: Đây là lần đầu tiên tôi đến khách sạn xịn thế này, nhưng tôi thực sự không có tiền đâu, tôi phải đi làm rồi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh không đưa tôi về, tôi xem như anh đồng ý là tôi không trả tiền phòng nhé

[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……

[Trống rỗng]: Cậu nóng tính quá đấy.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nói thế là sao? Tôi đã gặp anh đâu, tôi rất lễ phép với tài xế mà……

[Trống rỗng]: Cút đi.

Thi Sương Cảnh nhìn điện thoại, phát hiện Phật Tử gõ chữ không sót một dấu chấm câu nào, mà gõ thì lúc nhanh lúc chậm. Được rồi, cậu chú ý hơi sai chỗ rồi.

May quá, không cần trả tiền phòng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vùi cằm vào đầu gối.

Gần đây có ga tàu, cậu có thể xuất phát muộn một chút, không cần dậy sớm để đuổi kịp xe như ở nhà nữa. Phật Tử cho cậu ở khách sạn năm sao miễn phí cả đêm, đúng là người tốt.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi có thể mượn phòng tắm một lát không

[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hôm nay anh có đến nữa không

Nhất Kiếm Sương Hàn: Đến 7h15 tôi mới đi có được không

[Trống rỗng]: Còn không mau đi tắm đi? Sao phải hỏi tôi làm gì?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vì đây là phòng của anh mà

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn anh

Thi Sương Cảnh đã chiêm bao ác mộng kiêm mộng xuân suốt đêm rồi. Cậu treo quần áo lên, phòng tắm quá ấm áp, ấm đến nỗi làm người ta muốn khóc. Không phải Thi Sương Cảnh muốn khóc thật, mà là cảm giác hơi nước nghi ngút này…… Cậu học văn không giỏi cho lắm, tài nghệ miêu tả chỉ đến thế thôi. Ngay cả khăn tắm và khăn mặt cũng nong nóng. Được đi tắm thật là hạnh phúc. Nếu vị Phật Tử này có việc khác cần cậu giúp, cậu sẽ rất sẵn lòng.

Trong gương phản chiếu cơ thể phơi nắng không đều màu của Thi Sương Cảnh, người cậu trắng hơn tay chân nhiều, tuy tên cậu có chữ “Sương”, song nền da của cậu là màu trắng. Cậu c** q**n áo tiến vào phòng kế bên, áp lực nước ở khách sạn đắt tiền đúng là sảng khoái.

Cậu nhìn vòi sen màu đen đến ngẩn ngơ, có người nói hình dáng vòi hoa sen rất gớm ghiếc vì có những lỗ phun nước san sát chi chít nhau…… Cơ mà Thi Sương Cảnh là dạng thần kinh thô, chỉ cảm thấy tắm nước nóng thật thích.

[Trống rỗng]: [Chuyển khoản 1.000 tệ]

[Trống rỗng]: Phiếu ăn sáng ở trên bàn

Thi Sương Cảnh tắm vòi sen tận hai mươi phút, ngón tay nhăn nheo hết cả. Áo choàng tắm…… Đây là lần đầu cậu mặc…… Thi Sương Cảnh bước ra, thấy đối phương chuyển khoản mà cậu còn tưởng mình hoa mắt. Tại sao lại chuyển tiền cho cậu? Người này rốt cuộc là Phật Tử hay là Tán Tài Đồng Tử vậy?

đồng tử

(Tán Tài Đồng Tử là cậu bé tài lộc mà người Trung hay dán trong nhà ngày lễ tết, có nguồn gốc từ Bồ Tát Sudhana Kumara.)

Nhất Kiếm Sương Hàn: Sao lại chuyển khoản cho tôi thế?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vừa nãy có người tới đây hả? Tôi không nghe thấy tiếng gì cả, hôm qua tôi đâu có nhìn thấy phiếu ăn sáng

[Trống rỗng]: Do tôi quá lương thiện đến mức không nhìn nổi cảnh người ta cùng khổ, tắm xong còn chưa cút à?

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Đã nhận 1.000 tệ]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Thực ra tôi biết hát đấy. Tôi không thể nhận không tiền của anh được. Anh có muốn nghe tôi hát không?

[Trống rỗng]: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Một bài 2 tệ, tôi sẽ gửi bài hát cho anh trong năm trăm ngày liên tiếp, được chứ?

Thi Sương Cảnh dùng khăn tắm lau tóc. Cậu thực sự không có nhiều thời gian để làm việc, trừ phi nghỉ học. Hay là đi hát rong nhỉ? Quả là một sáng kiến thiên tài! Thi Sương Cảnh hào hứng gửi tin nhắn, hy vọng đây có thể trở thành con đường mới để cậu phát tài……

[Trống rỗng]: Khỏi cần, cậu hát quá bình thường.

[Trống rỗng]: Tôi chỉ nhận bán thân thôi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Thôi được

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vẫn cảm ơn anh nhé

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nghỉ đông tôi sẽ đi làm thêm, bao giờ lấy lương tôi sẽ gửi trả anh

Thi Sương Cảnh cầm phiếu ăn sáng, ngắm nhìn khách sạn cao tầng buổi sớm dần tỉnh giấc trong ánh ban mai, cảnh tượng quá đỗi khí thế và uy nghiêm khiến cậu hơi khó thở. Cảm giác ngột ngạt mà đáng lẽ cậu phải cảm nhận được từ tối qua lại chuyển sang hôm nay. Trong đời cậu mới chỉ có hai lần tới khách sạn, đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên là vào hè năm nay, cậu đi gặp các bạn trong phòng karaoke online, cả nhóm cùng leo núi Nga Mi, trên núi có khách sạn.

Chú ở cùng phòng với Thi Sương Cảnh là đầu bếp, nghe cậu kể là chưa từng ở trong khách sạn, chú bèn dạy cậu vào cửa thì phải tìm khe cắm thẻ trên tường, có thể tìm được dép lê dùng một lần trong tủ quần áo hoặc tầng dưới của tủ đầu giường, khăn nào trong khách sạn dùng để lót chân, khăn nào dùng để lau người…… Nếu Phật Tử không nhắc tới bữa sáng, Thi Sương Cảnh còn chẳng dám nghĩ tới bữa sáng ở khách sạn năm sao.

Đứng trong thang máy, cậu nắm chặt hai tay, mắt nhìn chằm chằm số tầng trên màn hình nhỏ. Đến tầng có nhà hàng, cậu chợt trông thấy một người quen mặt —— Tài xế.

“May quá, tôi còn tưởng cậu không tới chứ.” Tài xế cười bảo, “Phật Tử dặn tôi ăn sáng cùng cậu, ngài ấy bảo cậu hơi căng thẳng.”

“……”

Sao tên Phật Tử đó biết được? Chẳng lẽ đọc được suy nghĩ qua màn hình hả? Rất nhiều dấu chấm hỏi nảy ra trong đầu Thi Sương Cảnh.

*

“Tình trạng của Bắp đã tương đối ổn định, hôm nay em có muốn qua thăm nó không?”

“Em biết rồi ạ! Em tan làm khá muộn, bệnh viện mở cửa 24 giờ đúng không? Khoảng 12 giờ em mới đến được.”

“Muộn thế cơ à…… Không sao, có y tá ở đó.”

“Dạ! Cảm ơn chị!”

Chẳng nhớ hôm nay Thi Sương Cảnh đã nói bao nhiêu câu cảm ơn trước khi lên lớp, cơ mà cậu cảm thấy, hôm qua lựa chọn đến khách sạn vẫn là chính xác! Cho dù muốn tìm người vay tiền thì cũng phải chọn người nào có khả năng cho vay mới được. Cậu ngại vay tiền bạn trong phòng hát, chính vì cậu đều xem họ là bạn bè nên không tiện mở lời. Vị Phật Tử này tuy quái gở nhưng hẳn là giàu thật.

Cảm nghĩ của Thi Sương Cảnh đối với người giàu rất chi là phức tạp, hở cái là chuyển khoản 10.000 tệ bao người ta một đêm, một phần mười số tiền này thôi cũng đủ cho một con mèo nằm viện hai mươi ngày rồi, để tiền đó nằm viện thì lời hơn chứ!? Thi Sương Cảnh rất hay nghĩ cách thay người khác chi tiền vào những việc đứng đắn. Tuy nhiên cậu nhất định phải trả lại số tiền này, cậu không muốn mắc nợ lương tâm.

Thi Sương Cảnh không biết rằng, sau khi cậu rời khỏi căn phòng suite hạng sang đó, từ trần nhà đến tường rồi thảm trải sàn, màu hồng lợt và vàng be dần dần chuyển thành màu xanh trong vắt. Song màu xanh lam ấy lại rực rỡ không giống màu của sơn hay kim loại mà như là một lớp dầu kỳ lạ vậy. Vấn đề không ở màu sắc mà là chính bức tranh. Màu xanh của thangka, kết cấu của thangka, nhưng lại chẳng thấy thần Phật. Nhất là trần nhà với bố cục thangka, đáng lẽ cung thánh, hoa cỏ, thần thú và hào quang phải tụ quanh Kim Cang ở chính giữa, ấy thế mà giờ chỉ còn lại một mảng nền hoa văn trơ trụi.

thangka

(Thangka là một loại tranh thờ Phật của Tây Tạng.)

Bữa sáng tự phục vụ ở khách sạn năm sao giúp Thi Sương Cảnh gắng gượng đến tận tối. Ban đầu tài xế còn khuyến khích cậu thử các món khác nhau, song về sau tài xế bắt đầu lo lắng không biết cậu có no đến mức ói ra không.

Nhờ bữa sáng siêu đủ đầy này mà hôm đó Thi Sương Cảnh đi làm tràn đầy năng lượng. Học sinh cấp ba giỏi ở chỗ dù thiếu ngủ mấy tiếng cũng chẳng có gì đáng ngại. Buổi tối đồng nghiệp hỏi Thi Sương Cảnh có muốn cùng đi ăn lẩu không, nhưng cậu rất nhớ mèo của mình. Cậu chưa gặp Bắp gần hai ngày rồi, Bắp cũng chưa gặp cậu gần hai ngày, không thể trốn tránh chỉ vì sợ thấy cảnh thú cưng đau ốm được.

“Bắp, Bắp ơi, xem ai tới này ——” Y tá cất giọng mệt mỏi, dẫn Thi Sương Cảnh vào phòng bệnh cho thú cưng.

Thực ra cô và bác sĩ đều sợ Thi Sương Cảnh định bỏ rơi Bắp ở bệnh viện, dạo này nhiều người trẻ tuổi làm trò này lắm. Hôm nay thấy Thi Sương Cảnh lặn lội tới đây, y tá lấy làm áy náy, hoài nghi một học sinh cấp ba như vậy đúng là áy náy thật.

Bắp ngủ ở tầng trên cùng trong lồng sắt, nó đang nằm sấp mà khi thấy Thi Sương Cảnh thì bèn cố gắng đứng dậy, ngước đầu lên trước cửa. Sống mũi Thi Sương Cảnh cay cay, cậu vươn ngón tay chọt chọt đầu Bắp, thấy chân Bắp gắn kim truyền nước.

Y tá nói sẽ trị liệu một tuần sau đó rút máu kiểm tra tỉ lệ bạch cầu. Nếu tỉ lệ bạch cầu tăng trở lại thì chứng tỏ là FIP thể khô, đã kê đúng thuốc, cậu có thể đưa về nhà tự đặt kim.

“Em trai, em nói thật cho chị biết đi, tại sao chỉ có mình em tới thăm Bắp vậy? Sao người nhà không tới giúp?” Y tá ngồi trong quầy, kéo cậu học sinh điển trai lại nói chuyện phiếm.

“Em sống một mình.” Thi Sương Cảnh nói.

“Vậy số tiền kia cũng là của em sao?”

“Vâng, em tự đi làm kiếm tiền.”

“Thật á? Học sinh cấp ba mà đi làm được ư? Em học lớp mấy rồi? Đừng bảo chị là em đang học lớp 12 nhé!?”

“Dạ.”

“Học sinh lớp 12 sao không lo học mà lại đi làm thêm là sao?!”

Không đi làm thì đào đâu ra tiền chữa bệnh cho Bắp? Thi Sương Cảnh oán thầm.

Huống hồ cậu học cũng chẳng giỏi, dù điểm đủ đậu đại học dân lập hoặc đại học hạng hai thì cậu cũng sẽ không đi học, vì đâu có trả nổi học phí, chắc cậu sẽ chạy xe giao đồ ăn hoặc giao hàng full-time thôi. Cho nên dù thế nào cũng phải đi làm, có khi bây giờ cậu đang tích lũy kinh nghiệm cho sau này cũng nên.

“Em đẹp trai thế, sao không đi làm livestream?”

“Nóng máy lắm ạ.”

“À……”

Y tá nghĩ bụng, thằng bé này đúng là ít nói, tính cách thế này chắc cũng chẳng làm livestream được.

Hôm nay Thi Sương Cảnh đã phá kỷ lục về muộn, tận 2 giờ cậu mới về đến nhà.

Cậu mở cửa, nhìn sô pha và ti vi trong phòng khách, cơn ác mộng đêm qua lại trỗi dậy với hình ảnh máu me tung tóe và một pho tượng Phật. Thi Sương Cảnh vô thức quay đầu, trông thấy bàn thờ Phật đó. Do quá mệt nên mới đầu cậu chẳng để ý đến sự tồn tại của bàn thờ, mãi đến khi cởi giày và ngẩng lên, cậu mới nhận ra bàn thờ Phật và một nén hương đỏ lửa.

Dạ dày cậu đột nhiên quặn thắt, không biết do sợ hãi hay do ăn quá nhiều.

Tự dưng thấy bàn thờ Phật xuất hiện trong nhà, ở ngay trong hiện thực, Thi Sương Cảnh thiếu điều vãi cả ra quần. Không hề nói ngoa đâu, mà cậu thực sự nhát gan lắm.

chap 3

Editor: Xin lỗi mn mấy chap trước e nhầm, là khách sạn chứ ko phải quán rượu ạ.

Bình Luận (0)
Comment