Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5: Cậu là tế phẩm mà tôi rất ưng ý

25e3b670-2e46-405f-9790-e749a7c493da-ezgif.com-crop

Thi Sương Cảnh sống trong căn nhà này hơn hai năm, vị trí này có bàn thờ Phật hay không, chẳng lẽ chính cậu còn không biết? Chỉ mới ra ngoài một đêm mà về nhà tự dưng có thêm một vật mang ý nghĩa tôn giáo, lại đang là 2 giờ đêm nữa chứ, hồn cậu bay mất một nửa, suốt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Nén hương duy nhất đó có vẻ chỉ vừa mới đốt, vẫn còn lại rất nhiều. Trong lư hương không có tàn tro hay chân hương, trông như chỉ vừa mới dùng nhưng lư hương lại khá cũ kỹ, bụi bặm và dầu mỡ lâu năm đóng cặn trong các khe rãnh điêu khắc. Thi Sương Cảnh không biết bàn thờ Phật này làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, song cậu vẫn nhận ra nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo, chỉ nhìn hình thức bên ngoài thôi cũng biết không tầm thường. Đình lục giác, bệ tu di, Phật ngồi chính giữa, sống động như thật vậy, lại gần nhìn kỹ bàn thờ này mà cảm tưởng như mình đang thờ cúng trong tháp Phật. Rõ ràng tượng Phật chỉ cao chừng 20cm thôi song đặt phía trước lại toát lên cảm giác đội trời đạp đất, ngước nhìn lên cao.

Cậu không biết rằng, bức tượng Phật đồng đen cậu từng thấy thực chất được làm từ đồng mạ vàng. Tuy nhiên vì bức tượng này nhỏ, nên khi so sánh với bức tượng bị cậu đấm đá trong mơ thì lớp mạ vàng của bức tượng này nhẵn hơn, mới hơn, sáng hơn, như thể chịu chi tiền vậy. Thi Sương Cảnh cũng không biết rốt cuộc bức tượng Phật này trông có quen không vì ký ức trong mơ cứ như bị quỷ che mắt, huống hồ các thần Phật cậu từng thấy đều có ngoại hình giống nhau, cái gì không mời mà đến thì đều đáng sợ hết.

Sáng mai còn phải đi học nữa. Ôi đời học sinh lớp 12 điên cuồng.

Thi Sương Cảnh hít sâu, không biết có phải vái một cái hay không. Hôm nay tự dưng “mượn được” 1.000 tệ có khi là do thần tiên nào đó thổi cho cậu một luồng tiên khí cũng nên, ít nhất đêm nay cũng được ngủ đàng hoàng. Nghĩ vậy, cậu bình tâm chắp tay vái một cái thật sâu với bàn thờ Phật, sau đó đi ngủ.

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, căn phòng lạnh căm căm như hố băng. Thi Sương Cảnh mở mắt ra, cậu cũng là con người, cũng muốn chết quách đi khi phải thức dậy vào tháng 11 khi mà trời còn chưa sáng. 6 giờ đồng hồ đổ chuông, đến 6 giờ 5 phút, Thi Sương Cảnh mò mẫm tìm quần áo trong ổ chăn, xỏ quần vào. Kỳ thực chỉ cần không nộp tiền học thêm 3.000 tệ là cậu sẽ chẳng đến mức túng quẫn thế này. Tầm này năm ngoái cậu còn mua chăn sưởi điện cho mình và Bắp, sau khi cậu đi học, Bắp sẽ chui vào trong ổ chăn còn ấm để ngủ tiếp.

Suốt đêm cậu ngủ không yên, cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, không phải ngứa vì dị ứng hay bị côn trùng cắn, mà như thể bị hàm răng ai đó g*m c*n…… Giống như răng con nít vậy. Không hiểu sao cậu còn tưởng tượng ra cả cảnh tượng ấy, hại cậu đang đánh răng mà rùng cả mình, phải nhổ vội bọt kem trong miệng ra.

Mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi quá.

Bài tập còn chưa làm tí nào.

……Đến giờ tự học buổi sáng cậu sẽ chép bài vậy. Chép được chừng nào hay chừng ấy. Làm không xong thì dẹp luôn cũng được.

Thi Sương Cảnh vừa thần thờ nghĩ vừa nấu mì cho mình, cậu đập vào hai quả trứng rồi rưới thêm một chút dầu ớt mình vừa xào. Cậu đứng bưng tô ăn mì, thi thoảng lại liếc về phía bàn thờ Phật, cây hương đêm qua đã cháy hết, để lại một đoạn chân hương cắm trong tro.

Ban ngày nhắn tin hỏi chủ thuê xem, Thi Sương Cảnh nghĩ. Có lẽ gia đình chủ thuê đột nhiên xảy ra biến cố gì đó nên bắt đầu tin Phật, chẳng qua chưa kịp báo cho cậu thôi.

Trường THPT Lệ Quang từng là nơi con em của nhân viên khu công nghiệp Lệ Quang theo học, vào thời điểm chuyển giao thế kỷ, trường từng đào tạo ra nhiều học sinh đỗ đại học trọng điểm. Tuy nhiên, do chịu ảnh hưởng bởi sự chuyển giao kinh tế và điều chỉnh chính sách, hiện nay THPT Lệ Quang đã xuống dốc thành một trường cấp ba bình thường, hàng năm chỉ vài học sinh lớp 12 thuận lợi đậu vào đại học.

Với nhiều gia đình, tiền học thêm 3.000 tệ chẳng đáng là bao, đối với giáo viên dạy thêm có lẽ đây cũng là mức thu thấp nhất rồi, nhưng với Thi Sương Cảnh thì là một khoản tiền rất lớn. Ban đầu cậu thậm chí không định nộp, đây là tiền công làm thêm cả kỳ nghỉ hè. Nhưng giáo viên lại khuyên nhủ rằng vốn dĩ tính cả nghỉ hè thì phải nộp 5.000 tệ, bây giờ Thi Sương Cảnh nên dành thời gian theo kịp tiến độ học tập. Giáo viên khuyên nhủ hết lời, bạn cùng lớp thì chẳng ai quan tâm. Một giây trước khi nộp tiền, cậu chợt nghĩ nếu mình cố học thêm đàng hoàng thì biết đâu có thể lên đại học thật. Giờ nghĩ lại mới thấy hối hận. Đại học ư, cái từ vừa gần mà lại vừa xa.

Nộp tiền học thêm là có thể tham gia lớp phụ đạo chuyên môn dành cho học sinh lớp 12, kéo dài hơn một tiếng vào mỗi tối và học thêm vào thứ bảy, chủ nhật. Trước đây Thi Sương Cảnh hiếm khi đến lớp buổi tối, không phải cậu không muốn học, mà vì cậu phải đi kiếm việc làm thêm buổi tối ở trạm giao hàng gần câu lạc bộ công nhân. Công việc từ 6 giờ tối đến 10 giờ, bao gồm phân loại hàng hóa, tiếp khách và giao thực phẩm mua chung đến tận nhà, hết ngày được trả 30 tệ, nếu thứ bảy làm thêm một ngày thì được 50 tệ. Đây là cách duy nhất để cậu tích cóp tiền trong lúc còn đang đi học.

7 giờ mới đến tiết tự học buổi sáng mà Thi Sương Cảnh đã tới lớp từ 6 giờ 40 phút, bấy giờ trong lớp chỉ có mấy bạn nữ đang ngồi. Mấy cô bạn này đều có thành tích thuộc top đầu của lớp, song vẫn chẳng dám lơ là một phút giây nào. Thi Sương Cảnh mượn bài tập để chép, hồi trước cậu chọn học khối tự nhiên để tiện chép bài —— Nếu chọn khối xã hội thì bài tập nhiều chữ lắm, chép cả buổi cũng không xong nổi.

Chép bài tập xong, Thi Sương Cảnh mang trong mình tâm lý áy náy, cố gắng theo kịp tiến độ học văn. Trong bao nhiêu môn, duy chỉ có ngữ văn là môn cậu có thể giành được chút điểm. Từ sau khi lên cấp ba, trong tất cả các môn tự nhiên gồm toán, lý, hóa, sinh, cậu thậm chí chưa học xong quyển đầu của sách giáo khoa, mà có xem cũng không hiểu.

Hai năm trước lớp được lắp điều hòa, do phụ huynh của một học sinh học lại và đỗ trường trọng điểm quyên tặng, họ khen trường có nề nếp tốt, giáo viên trách nhiệm nên tặng mỗi lớp 12 một chiếc điều hòa. Nhà Thi Sương Cảnh cũng lắp điều hòa mà cậu chẳng bật bao giờ. Hiện tại vẫn chưa lạnh đến mức cần bật điều hòa, cậu đương độ hai mươi dồi dào sức khỏe, cậu gục ra bàn vừa đọc thơ cổ vừa suy nghĩ vu vơ.

Thời gian đi học nhẹ nhàng hơn đi làm thêm nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thi Sương Cảnh mong muốn học đại học.

Trừ tiết tự học, buổi sáng có tổng cộng năm tiết, 12 giờ 20 phút mới tan học, Thi Sương Cảnh về nhà ăn trưa, giặt hai bộ đồ, đến 1 rưỡi chiều lại bắt đầu đi học, đi học đến 5 giờ 40 phút, bốn tiết cộng thêm một tiết tự học. Buổi chiều cậu xách cặp ngồi xe buýt đi thăm Bắp, nghe nói hôm nay Bắp lại nôn, cứ nằm trong lồng chẳng chịu nhúc nhích. Hôm qua bác sĩ Giang còn lạc quan mà đến hôm nay chẳng dám nói lạc quan nữa.

Đến tối cậu lại ngồi xe buýt về gấp, lớp tự học buổi tối tên là “Phụ đạo chuyên môn”. Đã sang tháng mười một của năm lớp 12 rồi, các học sinh tham gia lớp học thêm cũng chẳng quan tâm mình có bắt kịp được không, đây đã là lượt ôn tập tài liệu lần thứ hai. Cơ mà đối với Thi Sương Cảnh thì đây mới là lượt đầu tiên. Cậu phải tranh thủ cơ hội học lại từ đầu, buổi tối giáo viên dạy hình học không gian mà cậu chỉ biết dùng thước đo góc thôi.

“Thi Sương Cảnh, tối nay bọn tớ đi ăn đồ nướng, cậu đi cùng không?” Một bạn nam trong lớp gọi Thi Sương Cảnh lại, 9 rưỡi tối tan lớp, nếu muốn tự học vẫn có thể ở trường đến 10 rưỡi, ai không muốn học nữa thì có thể xách cặp ra về. Thấy Thi Sương Cảnh đang dọn cặp, đám con trai tiện thể rủ cậu.

“Thôi tớ không đi đâu, không có tiền.” Thi Sương Cảnh từ chối thẳng thừng.

“Mày tốt bụng thế làm gì? Đã bảo mày rồi mà ~ Thi Sương Cảnh đâu có tiền.” Một nam sinh khác cười nhạo người vừa mời cậu, “Muốn mời thì mời người khác ấy, chẳng ăn chực được của Thi Sương Cảnh đâu.”

Ra là kiếm người bao ăn, mời chúng mày ăn đấm thì được chứ tiền thì chẳng có đồng nào đâu. Thi Sương Cảnh đeo cặp lên vai, cậu muốn đi hỏi trạm giao hàng xem có tuyển người không.

*

“Xin lỗi Tiểu Cảnh nhé, năm nay con dì thi trượt đại học, bảo nó đi học lại mà nó không chịu đi…… Đành phải để nó ở nhà phụ trông trạm giao hàng. Chỗ dì không tuyển đâu.” Bà chủ trạm giao hàng chỉ vào mã QR trên bàn cho khách hoàn hàng tự viết đơn, vừa bảo với Thi Sương Cảnh.

“Dì Vương, còn việc nào khác giới thiệu cho cháu được không?” Thi Sương Cảnh âm thầm thất vọng, song vẫn bình tĩnh hỏi lại, không thể hiện ra ngoài mặt.

“Dạo này kinh tế khó khăn, không thiếu nhân công khỏe mạnh. Hơn nữa cháu đang học lớp 12 mà, đi làm làm gì?”

“Nhà hết gạo nấu cơm, đến trường cũng phải có tiền ăn mới được.”

“Khổ thế cơ à? Nhưng dì cũng không còn cách nào khác cả, thôi thì cháu lên phố hỏi xem?”

Tiếp khách xong, bà chủ lại vào kho lấy hàng. Cậu thấy một vị khách trung niên đang khom lưng tìm bọc hàng của mình dưới đất, bèn hỏi đuôi số điện thoại của khách rồi ngồi xuống xác nhận hàng, tiện tay cầm bọc hàng đưa cho người phụ nữ trung niên nọ.

Rời khỏi trạm giao hàng, cậu phóng tầm mắt nhìn xa xăm, trên con phố tiêu điều toàn là những cánh cửa cuộn đóng kín, trên đó dán mấy tờ giấy trắng bay phấp phới, ghi các quảng cáo sang nhượng cửa hàng, bán lại, bán rẻ. Khu công nghiệp Lệ Quang coi như một thị trấn nhỏ, các hàng quán còn lại hầu hết là kinh doanh ăn uống, nhưng hàng ăn thường là hai vợ chồng kinh doanh nhỏ nên không nhận thêm người làm. Tiệm net cậu từng làm năm mười tám tuổi cũng đã đóng cửa từ lâu rồi.

Nặng nề quá. Cậu bị tiền đè ép đén mức không thở nổi. Lại sắp đến hạn nộp tiền điện, nước, gas rồi.

Thi Sương Cảnh gãi gãi mi tâm, nhóm Wechat phòng hát đang nhắn tin rộn ràng, cậu mở trang chủ tài khoản app karaoke của mình ra, avatar là một bức hình cổ trang, nickname là Nhất Kiếm Sương Hàn, có đăng một vài ca khúc cover. Song bản thân cậu cũng biết mình hát không tốt cho lắm. Giọng ca của cậu chẳng có kỹ thuật gì cả, thậm chí có lẽ chẳng toát lên cảm xúc gì, chỉ toàn là hát bừa, có thể đúng giai điệu nhưng chẳng thể gọi là hay.

Về đến nhà, đáng lẽ phải làm bài tập song Thi Sương Cảnh lại thấy khó chịu trong lòng. Bấy giờ nỗi lo lắng cho Bắp mới chậm chạp ập đến. Cậu chẳng ăn nổi bữa tối, trên chuyến xe buýt về nhà sau khi thăm Bắp xong, cậu từ từ nhắm mắt lại, như thể vẫn nhớ xúc cảm khi Bắp cuộn tròn trong lòng mình, nhớ bộ lông mềm mượt của chú mèo cam, nhớ sự an ủi của vật sống dành cho tâm hồn con người. Nghĩ đến chuyện Bắp có thể sẽ chết, Thi Sương Cảnh cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Bài tập thì không hiểu nổi mà kỳ thi đại học lại đang cận kề. Thi Sương Cảnh mở Wechat của giáo viên chủ nhiệm, sau một hồi đắn đo, cậu vẫn quyết định đòi lại tiền học thêm, dù chỉ trả lại một nửa cho cậu cũng được. Cảm giác nghèo khổ chuyển hóa thành cơn buồn nôn, cồn cào trong dạ dày và thực quản. Trưa nay lúc tan học cậu tiện thể đi chợ mua thức ăn, may mà thịt heo hạ giá một chút, nhắn tin cho giáo viên xong cậu sẽ đi nấu cơm.

Đáng tiếc Thi Sương Cảnh không giỏi lựa lời mà nói cho lắm. Tiểu Á trong phòng hát từng nhận xét rằng khi gõ chữ cậu luôn lạnh lùng như thể muốn cãi nhau muốn người ta, có chuyện gì tốt nhất vẫn nên gọi điện hoặc nói chuyện trực tiếp thì hơn. Sáng mai hẵng gặp mặt trao đổi với chủ nhiệm lớp vậy, cũng 11 giờ rồi, quấy rầy người khác muộn thế này có khi càng không đòi được tiền, Thi Sương Cảnh nghĩ.

Cậu trấn an tâm trạng ấm ức của mình, sau đó mở tủ lạnh ra, phát hiện một thứ không nên xuất hiện trong tủ lạnh nhà mình. Đó là một hộp thức ăn ba tầng tinh xảo, trên hộp là tấm card với nền hoa văn vàng sẫm quen thuộc, trống trơn chẳng ghi một chữ nào.

Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, chợt thấy màn hình sáng lên.

[Trống rỗng]: Về sau mỗi tối hãy ăn đồ tôi đưa.

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh có thể vào nhà tôi hả?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tượng Phật trên tường cũng do anh đặt sao?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh làm thế đáng sợ lắm đấy……

[Trống rỗng]: Tôi sẽ cho cậu một hoặc hai cơ hội nữa.

[Trống rỗng]: Cậu là tế phẩm mà tôi rất ưng ý.

Đồ điên. Thi Sương Cảnh mở hộp thức ăn ra, bên trong là đồ ăn của khách sạn, có bít tết, mì Ý và bánh ngọt.

Đồ điên…… Cái tên Phật Tử đó mắc bệnh trẻ trâu ảo tưởng hả? Thi Sương Cảnh mở nắp ra ngửi thử, thơm đến mức cậu trố mắt, lập tức cho vào lò vi sóng.

Khóa cửa đâu có bị hỏng, hôm nay cậu về nhà mở cửa không phát hiện có gì khác thường, hồi trưa không hề thấy mấy món ăn này.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Bị điên thì đi chữa đi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Rốt cuộc anh vào nhà tôi bằng cách nào?

Thi Sương Cảnh dùng đũa gắp bít tết lên gặm, tuy mắng thì mạnh miệng lắm, song kỳ thực cậu đang cực kỳ chột dạ.

La Ái Diệu (1)

Bình Luận (0)
Comment