Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 6: Một tuần sau gặp nhau ở chỗ cũ trong khách sạn

tải xuống (2)

“Thi Sương Cảnh, em không định thi đại học thật sao?” Giáo viên chủ nhiệm vừa lau kính bằng bông tẩm cồn sát trùng vừa hỏi, “Khó khăn lắm mới thuyết phục được em đồng ý học thêm, bây giờ em lại nói không học thêm nữa là sao? Hoàn tiền là chuyện nhỏ, nhưng rốt cuộc em nghĩ gì vậy hả? Còn thi đại học nữa hay không?”

“Người nhà em xảy ra chuyện nên cần tiền chữa bệnh ạ.” Thi Sương Cảnh gằn từng chữ.

Chủ nhiệm lớp thắc mắc, “Chẳng phải nhà em……”

Thi Sương Cảnh thẳng thắn thừa nhận: “Là mèo của em, mèo của em bị bệnh nặng, em cần tiền chữa bệnh cho nó. Hiện giờ em không còn chút tiền nào cả, có khi ngay cả chính em cũng không gắng gượng được qua mùa đông này.”

“Mèo? Em còn nuôi mèo nữa ư? Em làm gì có đủ tiền! Nuôi mấy cái con súc sinh ấy…… tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ!”

Các thầy cô trong văn phòng cũng dỏng tai nghe ngóng, giáo viên chủ nhiệm của Thi Sương Cảnh biết không phải là người mắc bệnh thì lập tức nói năng dõng dạc hẳn lên “Mèo quan trọng hay tương lai của em quan trọng? Em bỏ tiết tự học buổi tối cũng là để đi làm thêm đúng không? Cô nhi viện hay các đơn vị khác không hỗ trợ sinh hoạt phí cho em à? Thầy nghe nói mỗi năm em được cấp hơn 2.000 tệ cơ mà?”

Thi Sương Cảnh lạnh lùng nhìn thầy chủ nhiệm, cậu không thích thầy dùng giọng điệu đó để bới móc cuộc sống của cậu, cậu đáp, “Hơn 2.000 tệ đó chia cho mười hai tháng, mỗi tháng chỉ có 200 tệ. Thầy Trương, thầy có thể sống qua một tháng chỉ với 200 tệ không?”

“Thái độ của em kiểu gì đấy hả?”

Thi Sương Cảnh đút hai tay vào đúi, không nói gì cả. Cậu không muốn phỏng đoán xem người khác có từng nghèo bao giờ chưa, nhưng hiển nhiên có người hoàn toàn chẳng có lòng đồng cảm. “Thầy nói hoàn tiền chỉ là chuyện nhỏ, vậy có thể hoàn lại tiền cho em không?”

“Em đi nói chuyện với trưởng khối ấy, việc này không thuộc quyền quản lý của thầy.”

“……” Thế thầy còn nói làm quái gì? Phí thời gian.

Cậu xách cặp dưới đất lên, khoác lên vai, bước ra khỏi văn phòng. Văn phòng của trưởng khối ở đâu nhỉ? Hay là…… đến văn phòng hiệu trưởng luôn? Ngặt nỗi sắp đến giờ vào học rồi.

Chủ nhiệm lớp vẫn chưa tha cho Thi Sương Cảnh. Vào tiết ba môn vật lý, chủ nhiệm lớp dành trọn nửa tiết để bóng gió nhắc nhở học sinh chớ nên tiếp xúc với đồ chơi, thú cưng, game gủng, tiểu thuyết trong giai đoạn này. Thầy còn nhắn tin trong nhóm phụ huynh, đề nghị phụ huynh suy nghĩ cho tương lai của con em mình, chớ nuôi thú cưng trong giai đoạn này làm con cái phân tâm, chỉ chịu khổ một năm thôi rồi sẽ được hạnh phúc cả đời. Thi Sương Cảnh vẽ con rùa vào sách vật lý, không muốn nghe ba cái này. Phụ huynh của cậu đều mất rồi nên cậu tham gia nhóm phụ huynh bằng chính acc Wechat của mình. Thầy nhắn thì cứ nhắn kệ thầy, cậu đâu có phụ huynh.

Thi Sương Cảnh vốn rất chấp nhất với tiền thuốc men.

Bố mẹ cậu đều qua đời vì bệnh tật. Mẹ ra đi trước vì ung thư tuyến tụy vào năm Thi Sương Cảnh hai tuổi. Ký ức quá khứ của đứa trẻ ba tuổi gần như bằng không, Thi Sương Cảnh không nhớ rõ gương mặt mẹ mình, song cậu vẫn nhớ người mẹ thoang thoảng mùi hoa oải hương rất dễ chịu. Bố bỏ rất nhiều hoa oải hương vào trong tất chân, còn nhét vào trong tủ đồ để tạo mùi thơm cho quần áo của mẹ, về sau tuy Thi Sương Cảnh mồ côi lưu lạc nhưng trong cặp vẫn luôn giữ chiếc túi thơm oải hương đã hết mùi từ lâu.

Bố qua đời vào năm cậu sáu tuổi vì xơ gan xuất huyết, cậu nhớ rõ bố phải bôn ba kiếm tiền khắp nơi để chạy chữa cho mình, tiền chẳng kiếm đủ mà bệnh cũng không chữa được. Lúc lâm chung, da bố vàng như nến, những ngày cuối cùng bệnh não gan trở nặng đến mức ngay cả Thi Sương Cảnh cũng không nhận ra bố. Cậu luôn túc trực bên giường bố, những người khác trong phòng bệnh chung đều cảm thán thằng bé này thật đáng thương. Mà cậu lại khá chậm hiểu, bố nói “Đừng lo lắng”, thế là cậu cũng không lo lắng nữa, đúng là ngốc.

Đến ngày bố mất, các bác sĩ và y tá vào phòng để thực hiện cấp cứu. Cả khoa biết người thân duy nhất của Thi Lâu Đình là một đứa bé mới sáu tuổi, sau khi cứu chữa thất bại, bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong, còn y tá trưởng liên hệ với cảnh sát nhờ hỗ trợ điều tra. Qua đó, họ mới tìm được họ hàng xa của Thi Lâu Đình, để họ hàng xa thay Thi Sương Cảnh xử lý hậu sự cho Thi Lâu Đình.

Cô họ của Thi Sương Cảnh đón cậu đi, song gia đình họ đối xử với cậu rất tệ. Một tháng trước khi cậu tròn tám tuổi, vì không chịu nổi sự lạnh nhạt và giam cầm tại nhà cô nên cậu đã tìm cơ hội đeo cặp bỏ đi. Nhận xét là cậu ngoan ngoãn hay ngốc nghếch đều không hoàn toàn chính xác, cậu trầy trật lang thang qua rất nhiều huyện trấn, khi các tài xế xe buýt thấy một đứa bé lấm lem nói muốn đi tìm bố mẹ, hầu hết họ đều tốt bụng đồng ý cho cậu đi nhờ một đoạn. Vào một đêm nọ, Thi Sương Cảnh đổ bệnh ở một bến xe khách trong thị trấn, nhiều tài xế chuyến đêm đã thương tình đưa cậu đến bệnh viện…… Về sau cãi nhau một trận to, Thi Sương Cảnh và cô họ đều không nhận nhau, thế là cậu đủ điều kiện để cô nhi viện nhận nuôi.

*

Thi Sương Cảnh nhiều lần tranh thủ thời gian giữa các tiết để đi tìm trưởng khối mà vẫn không tìm được. Văn phòng hiệu trưởng đóng cửa quanh năm, cậu thậm chí chẳng biết trường mình có hiệu trưởng hay không. Một ngày cứ thế trôi qua trong mơ hồ sao? Tiền bạc chẳng chờ đợi con người. Buổi chiều trước khi tan học, cậu lại đi tìm thầy chủ nhiệm để thương lượng.

“Không thể hoàn lại hết được, hơn nữa số tiền này đã nhập vào sổ sách rồi, không chỉ hôm nay mà trong tuần này cũng không trả lại cho em được đâu.” Thầy chủ nhiệm đáp như lẽ đương nhiên, một người đàn ông trung niên lẽ nào lại sợ một đứa học sinh cấp ba hay sao?

“Vậy có thể trả một nửa cho em trước cũng được.”

“Làm gì có chuyện hoàn tiền 50 – 50 như thế? Em nhận được một nửa đã là tốt lắm rồi.”

“Em đã nộp tiền cho trường, nhưng em vẫn chưa đi học thêm một buổi nào. mà dù có học rồi thì thầy cứ trừ theo số tiết học là được, khoản nào ra khoản ấy.” Thi Sương Cảnh bình tĩnh nói, “Thầy cô đều biết hoàn cảnh nhà em, có lên được đại học hay không là việc của năm sau, mà rất có thể em còn không vượt qua nổi năm nay. Thậm chí em còn chẳng đủ tiền mua thịt ăn Tết đây.”

“Còn lâu mới đến Tết cơ mà……”

Thi Sương Cảnh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì giận lắm. Thói đời là thế đấy, người khác sẽ không bớt cướp của mình một miếng thịt chỉ vì mình bất hạnh hay khổ sở. Ngược lại, bọn họ còn cướp một cách thoải mái hơn. Nếu mình phản kháng thì họ sẽ gọi bè gọi bạn đến bao vây mình, bắt nạt mình. Mà nếu mình ngậm bồ hòn làm ngọt thì lần sau họ vẫn dám cướp tiếp.

Giờ phút này, cậu đang nghiêm túc cân nhắc, nếu cậu đi uy h**p con của thầy chủ nhiệm thì thầy có suy nghĩ lại không nghỉ? Không được. Thi Sương Cảnh lập tức lắc đầu. Thứ nhất, đây không phải một cách giải quyết hay. Thứ hai, cậu mà làm vậy thì thể nào cũng bị tống vào cục cảnh sát Lệ Quang. Nếu cậu bị tạm gian thì chẳng ai chăm sóc cho Bắp được. Người nghèo luôn phải bán rẻ thể diện để cầu xin người ta đừng cắt thịt của mình, còn cô nhi thì ngay cả trả thù cũng phải dè chừng. Thi Sương Cảnh cực kỳ khó chịu, cậu cảm thấy mình chẳng hề có tôn nghiêm. Mới đi học đã phải chịu nhục nhã như thế, ra xã hội rồi cũng y chang vậy.

Thi Sương Cảnh trở về nhà với một đống vận rủi.

Hương lẳng lặng cháy trước bàn thờ Phật, cậu để cặp xuống, ma xui quỷ khiến tiến lại gần bàn thờ, chắp tay cầu mong hôm nay tình trạng của Bắp sẽ có chuyển biến tốt. Cậu không biết ai đã châm hương, đúng là đáng sợ quá, cơ mà cậu vẫn thủ thỉ với tượng Phật: “Nếu mỗi ngày con đều dâng hương cho ngài, ngài có thể phù hộ con được không? Cuộc đời con thực sự…… trắc trở quá. Tất cả mọi chuyện đều không hề suôn sẻ.”

Tượng Phật đương nhiên không trả lời cậu.

Thành kính cầu nguyện xong, Thi Sương Cảnh thấp thỏm gọi điện cho bác sĩ Giang của bệnh viện thú y.

“Hôm nay Bắp chỉ nôn một chút, tuy vẫn hơi uể oải nhưng nó đã chủ động ăn thức ăn đóng hộp rồi.” Bác sĩ Giang nói, “Lần sau tới em mang theo một ít đồ hộp nhé, lúc này mèo con ăn được đồ ăn là tốt rồi.”

“Vâng…… Cảm ơn bác sĩ ạ.”

Thức ăn đóng hộp cho mèo không còn nhiều, những gì cậu mang đến bệnh viện đã là toàn bộ rồi. Cậu kết thúc cuộc gọi rồi mở app mua sắm ra, đặt mua đồ hộp cho mèo. Cậu nhìn số dư ví Wechat của mình, sực nhớ tới Phật Tử với avatar đen thùi và cái tên trống trơn, nhớ ra người ta đã tốt bụng cho cậu 1.000 tệ.

Đúng rồi, tủ lạnh…… Tủ lạnh.

Phật Tử bảo cậu mỗi tối chỉ được ăn đồ Phật Tử đưa. Hôm nay đưa món gì tới nhỉ? Thi Sương Cảnh háo hức mở tủ lạnh ra, trông thấy hộp đồ ăn mới toanh, vẫn là kiểu hộp ba tầng. Cậu lấy hộp ra, mở từng tầng một.

Tầng thứ nhất có hai món đặt tách riêng, thịt kho măng khô và súp lơ xào củ bách hợp. Thi Sương Cảnh là người Tây Nam, thấy không phải món cay thì cũng hơi hụt hẫng, lại mở tiếp tầng thứ hai ra. Tầng thứ hai là chân giò heo hầm cay, mắt cậu sáng rực lên. Tầng thứ ba là cơm trắng, cảm giác mừng rỡ giảm đi một chút. Cậu đã nấu sẵn cơm rồi, sao còn đưa cơm làm gì chứ.

Cậu san đồ ăn ra bát đĩa trong nhà, cho vào lò vi sóng. Cậu thực sự không biết người nọ lấy được chìa khóa nhà mình bằng cách nào, cũng thắc mắc không biết thức ăn này có độc hay không, song cậu vừa ngốc lại thẳng tính, có ai đối xử tốt với cậu là cậu sẽ cảm thấy dù có chết cũng chẳng sao, hơn nữa cậu không muốn tin rằng có người cho mình ăn mà lại muốn mình chết.

Bày thức ăn lên bàn xong, cậu cảm kích chụp ảnh lại và gửi cho Phật Tử trước khi chính thức dùng bữa. Đây giống như chấm công hoàn thành nhiệm vụ vậy, chứng minh rằng cậu quả thực nghiêm túc ăn đồ đối phương gửi tới.

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Hình ảnh]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cám ơn bữa tối của anh!

Hôm qua khi trông thấy bàn thờ Phật và cả khi mở tủ lạnh ra, Thi Sương Cảnh hơi hoảng hốt nên nói năng không được thân thiện cho lắm. Hôm nay cậu bị trường học và giáo viên giày vò, phải giả vờ mạnh mẽ rất mệt mỏi. Giờ về đến nhà không cần tự nấu nướng mà có người chuẩn bị sẵn cơm tối đầy đủ sắc, hương, vị.

Cậu không nhớ lần trước mình ăn món thịt kho măng khô là từ lúc nào, thậm chí cậu còn chẳng biết loại rau củ giòn giòn màu trắng xào chung với súp lơ là cái gì. Chân giò heo hầm cay vô cùng ngon, chân giò cắt thành miếng nhỏ, hầm nhừ không dính xương. Cậu gắp miếng cơm lớn cho vào miệng, đây là loại gạo Japonica mà cậu chưa ăn bao giờ.

Ăn một hồi, mắt cậu bỗng dưng hơi ươn ướt. Cậu đặt bát cơm xuống, đang định lấy giấy lau nước mắt thì giọt lệ như giọt mưa ấy đã rơi thẳng vào trong bát cơm. Thi Sương Cảnh ngẩn ngơ, nước mắt không thể kìm nén được nữa.

Ngay cả lúc khóc, cậu vẫn chẳng thể hiện ra nhiều biểu cảm, người khóc mà đơ như vậy đúng là hiếm, cứ như thể nước mắt là thuốc nhỏ mắt đọng nhiều vậy thôi chứ chẳng liên quan gì đến bản thân Thi Sương Cảnh.

Cậu rút giấy lau nước mắt nước mũi, sau đó bình tĩnh lại, tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon.

Bên kia vẫn chưa phản hồi tin nhắn của cậu. Ăn cơm và dọn bàn xong, cậu rốt cuộc cũng có thời gian mở app karaoke ra, phát hiện trong phòng hát vẫn có người đang hát.

Tiểu Á: “Ôi chao, Tiểu Cảnh tới rồi. Bọn chị hát được một lúc rồi, nhưng nghe em hát thêm mấy bài cũng được.”

Tiểu Đầu Bếp Cung Đình: “Anh không nghe nữa đâu ~ ! Vợ anh giục anh đi tắm cho con rồi! Tiểu Cảnh chơi với Tiểu Á đi nhé, học sinh lớp 12 nhớ phải nghỉ ngơi sớm đấy.”

Nhất Kiếm Sương Hàn: “Vâng ạ, chú Vương cũng nghỉ sớm nha.”

Tiểu Đầu Bếp Cung Đình: “Thôi đi, phải gọi anh là anh Vương chứ.”

Thi Sương Cảnh không biết chọn bài gì, đành chọn ngẫu nhiên. Ban đầu nền tảng gợi ý video các bài hát đang nổi, khổ nỗi giọng ca sĩ gốc nghe như đang xào nấu gì trong miệng vậy, hát lộn xộn chẳng nghe ra được chữ gì, cậu không học theo nổi. Lướt một hồi, cuối cùng cũng chọn được một bài cậu biết hát —— “Tam Quốc Luyến”.

Ầy, đây đúng chuẩn sở trường của cậu rồi. Cậu lấy nickname là “Nhất Kiếm Sương Hàn”, cho thấy cậu rất hứng thú với các bài hát cổ trang kiểu này. Dù có bị người ta nói là sến súa thì cũng chịu. Thi Sương Cảnh hắng giọng, đeo tai nghe lên, tuy Tiểu Á hay chê cậu sến nhưng cô vẫn vui vẻ tắt mic để nghe Thi Sương Cảnh hát.

Đang hát giữa chừng, điện thoại cậu chợt hiện tin nhắn Weichat, làm cậu hát sai cả lời.

[Trống rỗng]: Một tuần sau gặp nhau ở chỗ cũ trong khách sạn, chúng ta bàn chuyện bao nuôi.

[Trống rỗng]: Cậu hát thực sự chẳng hay gì cả.

Editor: Thằng c* này đúng là thần kinh thô, ng khác chắc đốt nhà luôn chứ ở đó mà vái lạy với chả ăn cơm :))))

Bình Luận (0)
Comment