Chương 7: Người sở hữu thể chất như anh vô cùng thích hợp để học những thứ này

Người này nói năng khó nghe quá đi mất. Thi Sương Cảnh nhìn điện thoại, chẳng buồn trả lời đối phương. Ngày này qua ngày khác, ai cũng thi nhau buông lời cay độc, dù cậu có được dạy dỗ tốt đến mấy thì cũng khó tránh khỏi bực bội trong lòng. Thôi quên đi, hãy nghĩ tới 1.000 tệ, nghĩ tới bữa cơm đi, không phải mắng cậu đâu.
Thời gian đi học trôi qua rất nhanh, thoắt cái lại đến cuối tuần. Tiền học thêm vẫn chưa được trả lại, cậu đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp bèn kéo trưởng khối tới, khuyên nhủ ngày ba bận nhưng tiền thì không trả, vẫn kiến nghị cậu đi học thêm như thể đang thay cha mẹ quá cố của cậu đôn đúc cậu học tập chăm chỉ vậy.
Tình trạng của Bắp không tốt mà cũng chẳng xấu, sau khi gửi thêm thức ăn đóng hộp cho mèo, Bắp quả nhiên không phụ gen mèo cam, rốt cuộc cũng chịu ăn, thậm chí đến giờ ăn nó còn chờ sẵn bên cạnh bát. Trong thời gian này, Thi Sương Cảnh lại mua thêm một đợt thuốc trị FIP nữa.
Vì không tìm được việc làm thêm, cậu đành đến lớp tự học buổi tối. Bài tập thì không biết làm, chỉ làm được những chỗ cậu biết, chẳng hạn như môn văn. Có học sinh kêu ca rằng giáo viên tiếng Anh áp dụng cách ôn tập quá cứng nhắc, tính cả đợt học thêm trong kỳ nghỉ hè thì đây đã là đợt phụ đạo thứ hai, thế mà vẫn bắt học sinh chép từ vựng. Nhưng đây là đợt ôn luyện đầu tiên của Thi Sương Cảnh, cậu rất sẵn lòng chép những từ vựng này. Trong tiết buổi tối, giáo viên sẽ giảng đề chuyên, tuy cậu nghe không hiểu nhưng vẫn chép bài rất nghiêm túc. Oài, đằng nào cũng bị trừ tiền học phí, không chép coi như toi công, biết đâu có ngày cậu hiểu được nội dung mình chép thì sao.
Vì chờ bữa ăn của Phật Tử mà tầm 5 – 6 giờ chiều, Thi Sương Cảnh chỉ ăn nửa bịch bánh quy, dù sao học buổi tối mà ăn no quá sẽ buồn ngủ. Đến 9 rưỡi tan học, cậu trở về nhà, ăn tối, tắm rửa, làm việc nhà, đến khi chuẩn bị ngủ thì cũng tiêu hóa gần hết đồ ăn rồi, dạ dày của nam sinh cấp ba đúng là làm bằng sắt.
Thi Sương Cảnh là một người thú vị, Phật Tử càng chê cậu hát dở, cậu lại càng bận tâm về phi vụ “2 tệ một bài” của mình. Cho tới giờ Phật Tử chưa từng nói đồng ý, nhưng rõ ràng Phật Tử vẫn sẽ nghe, hắn thực sự sẽ nghe Thi Sương Cảnh hát. Tới thứ tư khi mà Thi Sương Cảnh nhận ra điều này, cậu đã quyết định được danh sách bài hát trong mấy ngày tiếp theo. Thế giới này đã ép mua buộc bán với cậu thì tội gì cậu không đẩy mạnh tiêu thụ bài hát giá 2 tệ của mình?
Thứ ba là “Tam Quốc Luyến, thứ tư là “Trường Sinh Quyết”, thứ năm là “Túy Xích Bích”, thứ sáu là “Khiên Ti Hí”, thứ bảy phải đi làm, đến 11 giờ 50 phút tối mới đăng bài “Đáng Tiếc Không Có Nếu Như”. Cuối tuần không hát nhạc cổ trang mà chuyển sang hát tình ca bi đát và bản hit hiện hành.
Hôm nay là chủ nhật. Đã mấy ngày rồi Phật Tử chẳng gửi một tin nào.
Thi Sương Cảnh kiên trì gửi ảnh chụp bữa ăn và chuyển tiếp link đăng bài hát. Phật Tử cứ như bốc hơi vậy, Thi Sương Cảnh chỉ thấy giao diện Wechat xanh một mảng, toàn là tin cậu gửi đi. (Trong giao diện nhắn tin Wechat, ô tin nhắn mình gửi có màu xanh, tin đối phương nhắn có màu xám.)
Còn nói bao nuôi gì cơ chứ, cậu thấy tên này đang đùa giỡn mình thì có. Vụ đi khách sạn lần trước chính là đùa giỡn cậu. Cơ mà, rốt cuộc thức ăn được đưa tới bằng cách nào? Sau khi ăn suốt năm ngày, cậu phát hiện ra đồ ăn được đưa tới…… hương vị mỗi bữa đều khác hẳn nhau. Thi Sương Cảnh không có nhiều kinh nghiệm ăn cơm ngoài, soưng cậu vẫn có thể nhận ra thức ăn có phải được ghép mỗi chỗ một món hay không. Có món nêm nếm thiên ngọt, có món lại mặn thấy rõ. Ngay cả gia vị cay cũng có điểm khác biệt, cay tê, cay thơm và cay chua là ba kiểu cay khác nhau, dù là người Tây Nam, người Hồ Nam và người Giang Tây cũng sẽ không nấu được cả ba vị cay khác nhau trong một bữa ăn.
Quái lạ. Quá quái lạ.
Thi Sương Cảnh vừa giã trà chanh vừa thả trôi đầu óc lên mây, một cô bé mặc váy xanh dương bỗng thu hút sự chú ý của cậu. Lúc cậu quay sang nhìn thì nó cũng đang nhìn cậu.
Cô bé đi cùng một người đàn ông, người đàn ông đang gọi món. Tiệm trà sữa của họ đặt vài chiếc ghế cho khách ngồi tạm bên ngoài. Đây là con phố cho du khách tham quan nên tiệm không chuẩn ghế băng dài. Quầy pha chế được bày hình chữ L, cô bé bước vào trong tiệm, trèo lên ghế cao, nhìn Thi Sương Cảnh giã trà chanh.
Màu xanh rất tươi, xanh theo kiểu công nghiệp. Màu xanh nổi thế mà lại vô cùng hợp với cô bé này. Chắc cô bé mới chỉ năm sáu tuổi thôi nhỉ? Cậu nghĩ bụng.
Bố cô bé gọi món và lấy số rồi cũng bước vào trong tiệm. Thi Sương Cảnh giã chanh xong bèn quay người, tiếp tục pha trà chanh. Ly này ít đường không đá, công đoạn bỏ đá và đóng nắp được giao cho nhân viên nữ, cậu lấy một ly mới, tiếp tục giã chanh.
“Mẹ ơi, ly này là của chúng ta ạ?”
“Không biết nữa, cứ chờ xem đã.”
Mẹ? Thi Sương Cảnh không biết cô bé đang gọi ai, nhưng tại sao người bố lại trả lời nhỉ? Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua đầu cậu rồi thôi, lúc pha trà khó mà phân tâm cho nổi.
Qua 4 giờ chiều, lượng khách giảm bớt, nhân viên thay phiên nhau đi ăn. Đến lượt Thi Sương Cảnh, cậu có nửa tiếng nên định mua bánh nướng gần đó ăn tạm. Dạo này cậu tiết kiệm được kha khá tiền ăn, biết trong nhà có một bữa đợi sẵn rồi nên cậu có thể trích ra ít tiền mua món gì đó rẻ rẻ ăn lót dạ. Cậu đương tuổi ăn tuổi lớn nên sức ăn rất khỏe, mấy lần cậu muốn để dành lại một tầng đồ ăn trong hộp để ngày mai ăn tiếp, mà cuối cùng đều chén sạch từ lúc nào chẳng hay.
Thi Sương Cảnh gọi một chiếc bánh nướng thịt heo, trong quán bánh nướng không đông khách lắm, cậu bèn chọn một chỗ ngồi. Ngửi mùi mì lòng heo làm bụng cậu cồn cào thèm thuồng, khổ nỗi hơn 10 tệ mới đủ mua một cân thịt, Thi Sương Cảnh thầm than, thôi vậy.
Bà chủ bưng bánh nướng tới, chiếc bánh tròn tròn được cắt làm bốn phần. Cậu lấy đũa gắp bánh lên, cắn một miếng bánh nướng giòn rụm, ngon quá đi.
Cậu còn chưa ăn xong thì lại có khách mới bước vào quán. Thi Sương Cảnh nhận ra màu xanh đó, chính là cô bé lúc nãy cậu gặp trong tiệm trà sữa.
Cô bé và bố cũng gọi bánh nướng rồi tiến vào trong quán, ngồi xuống đối diện Thi Sương Cảnh. Cậu hơi ngước mắt lên, lòng bỗng nảy sinh một dự cảm mơ hồ.
Người bố dặn bà chủ đựng bánh trong hai chiếc khay, bánh nướng được bưng lên, bánh của cô bé có rưới thêm giấm, còn bánh của người bố thì không thêm gì cả. Ông bố rất ít nói, cô bé thì đảo mắt liên hồi, có vẻ nhấp nhốm không ngồi yên cho nổi. Nó dùng đũa rất vụng về, ăn dây bẩn hết ra tay, xong người bố vẫn mặc kệ, chỉ kịp thời đưa giấy cho nó.
Thi Sương Cảnh nhủ bụng, cái quán vắng tanh thế này mà sao cứ phải ngồi cùng bàn với cậu thế? Cậu cũng đâm ra nôn nao, vội ăn nhanh cho xong.
Chiếc bánh không quá to, cậu lại là một chàng trai trưởng thành nên chỉ dăm ba phút là ăn xong. Ăn nhanh quá làm cậu hơi mắc nghẹn, đang định rót cho mình một cốc nước từ cây nước bên tường thì cô bé bỗng mở lời, “Anh ơi, anh cần giúp không?”
“Không cần đâu, anh rót nước uống thôi.”
Cô bé vươn một ngón tay, lắc qua lắc lại, “Không phải chuyện uống nước. Anh có nhìn thấy không?”
Rồi nó dùng ngón tay chỉ vào hai bên cổ mình và cả mặt trong của hai cánh tay.
Lại nữa rồi. Cảm giác hoảng loạn này. Thi Sương Cảnh đang rót nước mà tự dưng sởn gai ốc khắp người. Dạo gần đây những chuyện ma quái cứ liên tiếp xảy ra, cậu nhớ tới hôm trước ở chùa Đại Từ nghe người ta nói liên tiếp mười mấy câu “Phật Tử cho mời cậu”. Cậu…… suýt thì quên mất, tất cả mọi chuyện liên quan đến Phật Tử đều vô cùng ma quái, thế mà ngày nào cậu cũng vô tư gửi bài hát. Thi Sương Cảnh ngây ra như phỗng.
“Tiểu Cổ, chớ nói thế.” Bố của cô bé lên tiếng, câu tiếp theo là nói với Thi Sương Cảnh, “Chúng tôi không có ác ý đâu, chỉ là con bé muốn nhắc nhở cậu thôi.”
“……Nhắc nhở cái gì?” Ăn nói nửa chừng như thế còn đáng sợ hơn ấy? Mặt Thi Sương Cảnh sa sầm, càng sợ thì sắc mặt cậu càng lạnh nhạt hơn.
Cô bé lại làm động tác đó một lần nữa. Nó di ngón tay men theo động mạch hai bên cổ của mình, rồi lại lướt qua động mạch hai cánh tay, s* s**ng toàn thân một lượt, rồi nó duỗi cả chân ra, cúi người vẽ lên động mạch chân, sau đó nói: “Anh không thấy sao? Trên người anh có chú văn đấy!”
Bà chủ nhìn sang, không biết mấy vị khách đang nói cái gì, nhưng vẫn mong bọn họ chớ bàn chuyện mê tín dị đoan trong quán ăn của mình!
Thi Sương Cảnh cảm giác mình huyệt Thái Dương của mình lại giật giật.
Đáng lẽ chỉ cần rời đi là xong, nhưng đây đã là lần thứ hai cậu gặp hai bố con này, và rất có thể sẽ còn gặp lần thứ ba. Cốt lõi của nỗi sợ hãi chính là sự lặp đi lặp lại, không lặp lại ở chỗ này thì cũng lặp lại ở chỗ khác. Cậu uống hết cốc nước rồi vứt chiếc cốc giấy vào sọt rác, sau đó ngồi về chỗ, tiếp tục nói chuyện.
Người bố thở dài, biết lời con gái mình nói ra quá đáng sợ. Anh ta cởi ba lô đang đeo đặt lên phía trước, lấy một chiếc gương nhỏ từ bên trong ra, đưa cho Thi Sương Cảnh, “Cậu mở ra mà xem.”
Thi Sương Cảnh không dám mở gương, mà hỏi: “Các người cùng một nhóm với Phật Tử ư?”
“Phật Tử?” Bố cô bé ngạc nhiên lặp lại cách xưng hô này, dường như đang âm thầm phán đoán một cách nhanh chóng, Thi Sương Cảnh mới vừa chớp mắt, vẻ mặt anh ta đã trở nên nghiêm túc. Anh ta đáp, “Hẳn không thể xem là “Phật”, nhưng tôi có thể hiểu vì sao nó được gọi là “Phật Tử”.”
“Tất nhiên bọn em không thuộc cùng một nhóm với Phật Tử. Anh cứ mở gương ra xem là hiểu!” Cô bé nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Thi Sương Cảnh, nó chớp đôi mắt to tròn, chờ đợi cậu mở chiếc gương ra.
Một cái gương Muji nhỏ màu bạc thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Thi Sương Cảnh mở nắp gương, tập trung nhìn kỹ, thiếu điều tưởng có một đàn kiến bu kín người mình. Cậu run tay, suýt thì đánh rơi cả gương.
Thi Sương Cảnh không đủ can đảm nhìn gần, song những vị trí cô bé vừa mô tả đều cực kỳ chính xác, nhìn qua gương, đúng là hai bên cổ, mặt trong cánh tay…… chân cũng có sao? Lẽ nào trên người cũng có? Những vệt đen như dấu vết côn trùng chằng chịt khắp người Thi Sương Cảnh, cực kỳ nổi bật bắt mắt. Cậu mở điện thoại, bật camera lên, camera trước…… camera trước ở chỗ nào nhỉ…… Tìm được rồi, mở camera trước ra soi…… Trên người cậu đâu có gì? Trong camera điện thoại, trên người cậu không hề có những thứ chằng chịt ấy.
“Các người là ai? ……Thầy phong thủy ư? Hay là đạo sĩ?” Cậu không biết phải xưng hô với những người làm nghề này như thế nào, cậu nhớ lại bài văn “Lao Sơn Đạo Sĩ” mình từng học…… Thôi thì mong họ là đạo sĩ vậy.
Gương mặt cậu có vẻ điềm tĩnh thế thôi chứ thực ra sợ đến mức sắp vỡ òa luôn rồi. Kể ra cũng buồn cười, trông cậu rất can đảm, càng sợ thì mặt càng không biến sắc, đây cũng là một trong số ít ưu điểm của cậu.
“Mấy giờ tối cậu tan làm?” Người bố không trả lời câu hỏi của Thi Sương Cảnh mà hỏi ngược lại như vậy.
“Mười giờ.”
“Vậy bọn tôi chờ cậu ở đầu phố lúc mười giờ nhé.”
Ca tối diễn ra như thế nào, Thi Sương Cảnh cũng chẳng rõ nữa, tâm trí cậu không gạt bỏ được hình ảnh những chú văn màu đen uốn lượn như côn trùng đang bò trên người cậu. Lúc tan làm cậu còn suýt quên tìm quản lý để thanh toán tiền công mà phải để quản lý gọi cậu lại mới trả tiền được.
Cậu chạy ra đầu phố, cô bé rất nổi bật trong chiếc váy xanh dương, giữa buổi tối lạnh giá, hai bố con đều mặc áo bông đen dài nhưng lại chẳng hề kéo khoá lên.
“Xin lỗi…… Đã để đạo trưởng đợi lâu.”
“Tôi không phải đạo sĩ, cũng không phải thiên sư, nghề nghiệp của tôi rất đặc biệt nên giới thiệu phức tạp lắm, cậu có thể gọi thẳng tên tôi, tôi là Lang Phóng.”
Lang Phóng vươn tay ra, Thi Sương Cảnh bắt tay anh ta. Chẳng rõ vì sao, cậu cảm giác người tên Lang Phóng này vô cùng đáng tin cậy, thì ra tính cách ít nói phát huy hiệu quả khác nhau với tuỳ người khác nhau.
“Có phải cha mẹ cậu đều qua đời từ lâu không? Những sinh mệnh mà cậu tiếp xúc đều dễ đau ốm hoặc gặp xúi quẩy đúng không?” Lang Phóng thản nhiên hỏi.
“……”
“Đừng căng thẳng, tôi và cậu rất giống nhau.” Lang Phóng nói, “Cậu sống ở gần đây à? Hay là phải bắt xe tới đây?”
“Tôi đi tàu điện ngầm.”
“Vậy bọn tôi cũng đi cùng.”
Tức là sao? Thi Sương Cảnh bồn chồn quá đỗi, sao ngày nào cũng thế, người không mời tự đến nhiều quá vậy? Cậu có thể chọn không?
Thi Sương Cảnh do dự dừng bước. Bấy giờ cô bé bỗng dưng nói: “Anh có biết người sở hữu thể chất như anh vô cùng thích hợp để học những thứ này không?”
Thi Sương Cảnh lại không dám đi. Tuần trước là Phật Tử, tuần này thì là đạo sĩ. Cậu chỉ là một học sinh lớp mười hai bình thường, nếu có thể, cậu cũng mong học tập thật giỏi chứ chẳng muốn chạy ngược chạy xuôi. Lẽ nào đây là báo ứng cho việc cậu không chịu học hành đàng hoàng? Cậu chỉ đi làm thôi mà giờ nổi hết da gà da vịt, da đầu lạnh toát.

(Artist: Anemias-13)