Chương 8: Tôi không bán thân đâu

Người đàn ông tên Lang Phóng mặc một chiếc áo bông đen bên ngoài, bên trong là áo hoodie màu xám lạnh, phối với quần thể thao và giày Nike Air Force One, tóc cắt khá ngắn để lộ trán và tai. Nếu không có đứa con gái sáu tuổi gọi anh ta là bố thì chẳng ai nghĩ anh ta đã ngoài ba mươi.
Con gái nói toàn lời lẽ đáng sợ mà ông bố thì lại rất đỗi điềm tĩnh. Thi Sương Cảnh ứa mồ hôi lạnh, cậu siết chặt quai ba lô, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Rốt cuộc các người định làm gì? Tạm gác lại chuyện gọi Phật Tử có đúng hay không đi…… Hôm nay các người tới vì nhắm vào tôi sao? Cố tình tới tiệm trà sữa tôi làm và quán bánh nướng để tìm tôi?”
Lang Phóng nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nói: “Cậu không cần bắt tàu điện ngầm à? Từ đây ra ga tàu cũng tốn thời gian đấy.”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”
Thi Sương Cảnh gần như hét lên, tiếng hét ấy như thể tạo ra sóng khí, khiến cô bé vô thức lùi về sau một bước. Đến khi cậu hoàn hồn thì nó đã chạy ra sau bố mình rồi.
Lang Phóng túm lấy cổ tay con gái mình không cho nó chạy lung tung, đồng thời nghiêm túc trả lời Thi Sương Cảnh: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua rồi tình cờ trông thấy trên người cậu có chú văn bất thường, được khắc theo động mạch của cậu. Cuộc gặp trong quán bánh nướng đúng là do chúng tôi cố tình theo vào, tôi nhân cơ hội đó để nhìn kỹ chú văn trên người cậu, mệnh của cậu có vẻ cũng giống với của tôi. Chúng tôi không hề có ý gì khác, chỉ là quá bận tâm tới vài điều ngẫu nhiên mà thôi.”
Sét đánh ầm ầm trong đầu Thi Sương Cảnh, cậu cảm tưởng như mình nghe không hiểu tiếng người vậy, song cậu cũng ngại bảo Lang Phóng lặp lại lần nữa, đành hỏi: “Thì sao? Các người muốn làm gì?”
Cô bé toan nói tiếp, nhưng Lang Phóng đã bụm miệng nó lại.
“Cậu tên gì?” Lang Phóng hỏi.
“Thi Sương Cảnh.”
“Được rồi, Thi Sương Cảnh. Nghe này, cậu sẽ cảm thấy căng thẳng, điều này rất bình thường. Cậu không nhờ vả thì tôi không thể can thiệp vào. Cậu cứ xem như chúng tôi chỉ đi ngang qua, vì nhìn thấy vài thứ đặc biệt nên muốn nhắc nhở cậu thôi. Chú văn trên người cậu đã khắc xong rồi, nếu hiếu kỳ thì nửa đêm cậu hãy che ô soi dưới gương thì mới có thể nhìn thấy vết tích.” Lang Phóng dừng một thoáng rồi nói tiếp, “Nhưng nếu cậu nhát gan thì cứ xem như tôi chưa nói gì.”
Anh đã nói hết cả rồi, sao mà tôi xem như chưa nói được!! Thi Sương Cảnh cắn răng đáp: “Tôi mặc kệ các người tới để làm gì, gì mà nhờ vả với chả không nhờ vả chứ….. Tôi không có tiền đâu, tôi nghèo lắm, các người muốn lừa tiền thì đổi đối tượng khác đi!”
Lang Phóng tiếp tục bụm miệng con gái, sợ Tưởng Niệm Lang lại nói gì quá trớn, Tưởng Niệm Lang giãy dụa mệt mỏi rồi cũng đành bỏ cuộc, buông thõng hai tay chờ mẹ mình nói cho xong.
“Tôi không thiếu tiền, cũng sẽ không lừa tiền của cậu. Vì tôi thấy vận mệnh của cậu giống của tôi, đều mồ côi cha mẹ và có cơ thể khác thường, cho nên tôi mới nhắc nhở cậu. Vừa nãy Tiểu Cổ nói đúng đấy, người sở hữu thể chất như cậu rất dễ bị để mắt tới. Tôi đoán cậu cũng đã thành niên rồi nhỉ, mệnh cách như cậu có thể sống đến tuổi này là rất khó, hôm nay tôi và cậu gặp nhau xem như có duyên, còn duyên phận này có thể kéo dài bao lâu thì chúng ta cũng chẳng biết được. Đây là danh thiếp của tôi, tôi kiến nghị cậu giữ gìn nó bằng nhiều cách.” Đã lâu rồi Lang Phóng không nói liền một hơi nhiều chữ như vậy. Nói xong, anh ta cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm
Thi Sương Cảnh nhận lấy danh thiếp, ““Giữ gìn bằng nhiều cách” tức là sao?”
“Ghi nhớ, sao chép ra vài bản, cất kỹ ở những chỗ khác nhau trong nhà.”
“……” Đáng sợ quá vậy.
Lại là một tấm danh thiếp, tại sao lại là danh thiếp, mấy kẻ các người lịch sự thật đấy.
Thi Sương Cảnh từng nhận mẩu giấy của Phật Tử, giờ lại nhận danh thiếp của Lang Phóng. May mà danh thiếp của Lang Phóng rất nghiêm túc, nền trắng chữ đen, mặt trước là họ tên, địa chỉ liên hệ và số điện thoại, mặt sau là các công việc chính…… công việc cũng nhiều quá thể!
Bắt quỷ gọi hồn, tiêu tai trừ tà, cải tạo nhà ma, chọn vị trí mộ tổ, cúng tế tổ tiên, ghép cặp minh hôn *, đi bộ thay dâng hương Mẫu Tổ *, chen hàng ở Vọng Hương Đài *, xuất hồn du hành, mời tham gia *, tiễn vong Đông Lang, đồng hành đến Nam Dương *, tìm về nguồn cội *, giám định và đấu giá linh vật, kèm ôn thi môn phong tục dân gian, đại hội giao lưu Thần Phật Đạo Vu Đông Á, cùng các dịch vụ bói toán khác……
(Bên TQ có hoạt động đi bộ hàng trăm km để dâng hương cho Mẫu Tổ tức Thiên Hậu Thánh Mẫu như một cách thử thách thể lực và lòng thành tín, nên mới sinh ra dịch vụ đi bộ thay.)
Lang Phóng bổ sung: “Có vài việc không phải do tôi tự làm, những mục đánh dấu * là công việc tôi có mối quen để làm.”
“Tôi không thuộc nổi nhiều thông tin thế này.” Thi Sương Cảnh nói.
Lang Phóng im lặng một thoáng rồi bảo: “Vậy ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ liên hệ thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Có gì tôi sẽ liên hệ anh.” Dứt lời, Thi Sương Cảnh vẫy tay tạm biệt họ rồi rảo bước rời đi. Hiện tại người trên đường vẫn còn khá nhiều, cậu muốn mau chóng rời đi nhân lúc đông đúc. Đúng là một cặp cha con quái gở.
Cậu ngồi tàu điện ngầm trở về ngoại ô, người càng ngày càng ít. Hôm nay làm việc quần quật cả ngày, đáng lẽ cậu phải mệt đến mức ngủ gà ngủ gật rồi, tuy nhiên bị Lang Phóng dọa cho một phen nên cậu tỉnh như sáo suốt quãng đường về nhà. Thi thoảng tiếng khoang tàu rung lắc cạch cạch lại khiến thần kinh cậu căng thẳng, đèn trên nóc tàu lần lượt sáng lên, nhưng khi cậu tập trung nhìn vào bóng mình phản chiếu trên ô cửa số đối diện, hai bên tầm mắt cậu như chìm vào bóng tối, mà quay đầu lại thì rõ ràng đèn vẫn sáng trưng.
Từ ga tàu về nhà vẫn còn nửa quãng đường phải đạp xe, trên đường hầu như chẳng có ai qua lại, ngay cả xe cộ cũng thưa thớt. Gió lạnh rít gào như tiếng dao cắt, Thi Sương Cảnh kéo khóa áo bông đến tận cằm, vùi nửa gương mặt vào áo trong lúc đạp xe.
Gần 12 giờ mới về đến nhà, cậu đói chết đi được, cơm nóng ơi cơm nóng.
Thi Sương Cảnh lấy đĩa đồ ăn ra khỏi lò vi sóng, đang chụp ảnh thì phát hiện điện thoại mình có tin nhắn Wechat.
[Trống rỗng]: Hôm nay không ăn à?
[Trống rỗng]: Ngày mai tài xế vẫn sẽ tới đón cậu.
Thi Sương Cảnh vội gửi ảnh chụp qua.
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Hình ảnh]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi vừa về đến nhà
[Trống rỗng]: Sao về muộn hơn hôm qua thế?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Hình như xe đạp công cộng ở ga tàu bị chuyển đi rồi, ta phải đi quanh tiểu khu gần đó mãi mới tìm được xe
Nhất Kiếm Sương Hàn: Ngày mai tôi không đến khách sạn đâu
Cuối cùng cũng nhắn câu này. Mấy ngày qua Phật Tử chưa từng phản hồi, cậu cứ tưởng là hắn đang đùa. Nhưng hôm nay nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ qua cửa kính, lại làm quen người như Lang Phóng, khiến cậu bỗng đâm ra lo sợ bất an.
Cậu cảm thấy trong hai người là Lang Phóng và Phật Tử, ắt có một người đang giở trò tà giáo.
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi thực sự không đi đâu, tôi không biết anh định làm gì
[Trống rỗng]: Cậu ở nhà chờ tôi.
Thi Sương Cảnh giật mình. Tài xế biết địa chỉ nhà cậu, ngộ nhỡ tài xế đưa người ta đến thật thì phải làm sao đây? Không phải cậu muốn giả ngơ với Phật Tử, nhưng cậu thực sự…… thực sự……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử, tôi nói thẳng nhé, tôi không bán thân đâu
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh cũng là nam đúng không!?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi không phải là đồng tính
Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh đồng ý thì chúng ta làm bạn nhé?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Không biết anh có thiếu bạn bè không
Lúc cậu gửi câu này, tin nhắn lại không thể gửi đi thuận lợi được. Không phải vòng tròn đỏ báo bị block, mà là vòng tròn xám cứ quay mãi quay mãi cho thấy tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Do tín hiệu yếu ư? Thi Sương Cảnh lắc lắc điện thoại, cậu tắt mạng wifi, chuyển sang dùng dữ liệu di động, nhưng mấy phút trôi qua mà vẫn không gửi được. Cuối cùng bên cạnh mấy dòng chữ xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, tức là không gửi tin nhắn thành công. Cậu thử thêm lần nữa, lại tiếp tục thất bại.
Thi Sương Cảnh buồn bực song cũng chẳng nghĩ nhiều. Khuya quá rồi, 6 giờ sáng mai cậu còn phải dậy nữa, bèn tức tốc thu dọn bát đũa rồi tắm rửa.
Trong lúc tắm, cậu cứ nhớ đến câu nói của Lang Phóng —— “Nửa đêm cậu hãy che ô soi dưới gương thì mới có thể nhìn thấy vết tích.” Cậu cởi hết đồ đi tắm, cẩn thận quan sát cơ thể mình mà chẳng phát hiện những đường chú văn màu đen tạo thành từ vô vàn chữ nhỏ chi chít đâu cả. Mà đúng là hai bữa nay cậu thấy da hơi nhưng nhức thật, là tại mùa đông nên da khô sao? Hay do tĩnh điện? Tuy không hề bạo gan, song cậu đã lớn lên với những câu chuyện ma trong suốt nhiều năm sống ở cô nhi viện, cho nên rất giỏi tự trấn an bản thân.
Đúng rồi, tấm danh thiếp kia.
Thôi cứ chép ra mấy bản vậy, mặc dù chẳng biết, chẳng hiểu gì cả. Thi Sương Cảnh ngốc ngếch, lời lẽ nào có thiện chí là cậu đều nghe theo. Phật Tử cũng tỏ thiện chí mà, còn tặng cả đồ ăn nữa. Hay là…… ngày mai bùng học nhỉ? Thi Sương Cảnh muốn gặp tài xế một lần để làm rõ xem mỗi ngày tài xế đưa đồ ăn đến vào lúc nào.
Đáng tiếc sau khi tắm cậu đã quên khuấy vụ danh thiếp. Sấy tóc xong, cậu ngả người lên giường rồi thiếp đi chỉ trong giây lát.
Hôm sau Thi Sương Cảnh đi học nửa ngày, đến chiều thì không học nữa. Buổi chiều có tiết sinh hoạt lớp và tiết vật lý, tuần trước cậu bị thầy chủ nhiệm mắng nhiếc nguyên một tuần lễ, sang tuần này thầy chủ nhiệm vẫn không buông tha cho cậu, thế là cậu giả ốm để xin nghỉ b*** chiều. Cậu không về nhà mà ghé qua bệnh viện thú y thăm Bắp.
Bác sĩ Giang báo cho cậu một tin tốt, cuối tuần vừa rồi tinh thần của Bắp rốt cuộc cũng khá lên, trừ việc vẫn cảnh giác khi thấy bác sĩ và y tá, nó đã đủ khỏe để vùng vẫy khi bị tiêm và cũng bắt đầu ăn được đồ khô. Vừa khéo hôm nay Thi Sương Cảnh tới, bác sĩ bèn hướng dẫn cậu tự tiêm thuốc trị FIP cho Bắp. Y tá và bác sĩ giúp cậu giữ mèo, tay cậu run run tìm kiếm vị trí, loay hoay suốt 15 phút mới tiêm xong một mũi, cậu căng thẳng đến mức trán vã mồ hôi.
Cậu lo rằng mình sẽ chẳng xoay xở nổi, Bắp sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Ngặt nỗi nằm viện một ngày tốn 50 đồng lận, ví tiền cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, Thi Sương Cảnh thầm than ngắn thở dài. Sau bao lâu, cậu rốt cuộc cũng được v**t v* Bắp và hôn nhẹ lên đầu nó, mới nằm viện một tuần mà người Bắp đã ám đầy mùi lồng sắt, chẳng còn mùi ở nhà nữa rồi.
Buổi chiều cậu mua thức ăn về nhà, xác nhận trong tủ lạnh không có hộp đựng thức ăn. Cậu chờ từ 4 giờ đến 6 giờ rồi 8 giờ…… Không có ai tới nhà cậu cả. Lúc 8 giờ cậu lại xác nhận tình hình tủ lạnh một lần nữa, cậu cũng chẳng biết tại sao mình làm vậy, chẳng lẽ tủ lạnh tự biến ra cơm nước được chắc? Đến khi bụng đói cồn cào, cậu vẫn không đợi được bất cứ ai đến nhà mình.
8 giờ rưỡi, Thi Sương Cảnh mở tủ lạnh ra định nấu nướng, thì ở tầng ba tủ lạnh —— cũng chính là tầng thường đặt hộp thức ăn, đã xuất hiện chiếc hộp quen thuộc ấy.
Thi Sương Cảnh toát mồ hôi lạnh.
Cậu vẫn luôn ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại và làm bài tập. Phòng khách và phòng ăn thông nhau, nếu có ai từng đến thì không thể có chuyện cậu không biết được.
Nhịp tim Thi Sương Cảnh lập tức tăng nhanh, tay run rẩy mất khống chế. Lúc này cậu chẳng muốn chạm vào hộp thức ăn này nữa, mà lại nhớ tới tin nhắn phản hồi của Phật Tử hôm qua.
“Cậu ở nhà chờ tôi.”
Thi Sương Cảnh thảng thốt đứng dậy, quyết định đi thắp hương. Cậu rút hương vừa mua hôm trước đặt sau bàn thờ Phật trong nhà, mặc dù thắp hương vào lúc này không đúng thời điểm cho lắm, nhưng cậu vẫn bật bếp gas đốt ba nén hương. Sau khi hương cháy, cậu vẩy tắt lửa rồi cầm ba nén hương trong tay, vái ba vái với bàn thờ, lòng chẳng hề nghĩ ngợi gì, mà cũng chẳng kịp nghĩ.
Cậu cắm hương vào trong lư hương, đèn trong nhà bỗng dưng chớp ba cái.
Dù thế nào cậu cũng sẽ không ăn đồ ăn trong hộp này nữa. Có gì đó không ổn. Haiz, đều tại cậu quá ngu ngốc! Thi Sương Cảnh hối hận một cách muộn màng, sao chỉ vì một miếng ăn mà cậu lại mắc câu chứ, ăn cả tuần rồi mới nghĩ đến việc kiểm chứng……
Đợi được mười phút, cậu đói hoa cả mắt, song vẫn không dám mở tủ lạnh ra nữa mà đi lục mì trong ngăn kéo, nấu một nồi mì gói. Trong lúc cậu đang ăn, điện thoại lại nhận được tin nhắn Wechat.
[Trống rỗng]: Không ăn đồ tôi đưa tới à?
Thi Sương Cảnh đứng bật dậy, vội lấy hộp đựng thức ăn ra, mở nắp lên, tuy vẫn là thức ăn bình thường nhưng cậu lại chẳng dám ăn. Cậu vẫn bày thức ăn lên bàn và chụp ảnh như thường lệ, vờ như mình đang chuẩn bị ăn.
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Hình ảnh]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đang định ăn
[Trống rỗng]: Thật không?
Hiện giờ Thi Sương Cảnh thực sự rất muốn đổ hết mớ thức ăn không rõ nguồn gốc xuất xứ này đi, cơ mà cậu rốt cuộc vẫn là kẻ xuất thân cùng khổ, không thể chịu nổi cảnh lãng phí.
Cậu hạ quyết tâm, gắp một miếng thịt xá xíu lên ăn, chỉ miễn cưỡng ăn một miếng thôi cho xong.
Xá xíu nguội vẫn rất ngon, hoàn toàn giống tiêu chuẩn bữa tối bình thường mà cậu đã ăn một tuần qua.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thịt xá xíu ngon lắm!
[Trống rỗng]: Cuối cùng cậu vẫn ăn.
[Trống rỗng]: Tôi sắp đến rồi đây.