Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 9: Lam nguyệt không hoa – 1

tải xuống (5)

Là sao? “Tôi sắp đến rồi đây” tức là sao? Không đến có được không? Thi Sương Cảnh đâu có đồng ý!

Hôm qua cậu không gửi được tin nhắn nên sáng sớm bèn nhấn gửi một lần nữa…… Khoan đã, sao vẫn không gửi được? Thi Sương Cảnh xác nhận lại lịch sử chat của mình, rõ ràng vừa rồi vẫn gửi được tin nhắn một cách thuận lợi. Bây giờ từ chối còn kịp nữa không?

Trong lúc bối rối, cậu đã trực tiếp gọi điện qua Wechat.

Cậu và Phật Tử mới biết nhau có một tuần, sao có thể xem như người quen được!? Tuy Phật Tử rất kỳ lạ, cũng đáng sợ giống như người tên Lang Phóng kia, nhưng lần đầu tiên trong đời cậu được trải nghiệm khách sạn năm sao chính là do Phật Tử tặng cho cậu, Phật Tử còn cho cậu tiền nữa…… Không được, Thi Sương Cảnh thực sự không động não nổi, một bát đường bột lớn càng khiến não cậu tắc nghẽn, mà cậu cũng chẳng phải cao thủ logic gì, toàn hành động bằng trực giác. Trước tiên cứ xin lỗi đi vậy.

Nhạc điện thoại Wechat vang lên, avatar của Phật Tử là một màu đen sì, hình nền cuộc gọi hiển thị bằng ảnh avatar cũng tối đen mơ hồ. Giữa đêm khuya vắng lặng, nhạc chuông cuộc gọi âm vang rõ ràng một cách lạ thường, dường như tiếng nhạc hóa thành thực thể, dội qua dội lại giữa các góc tường trong nhà, tạo nên chất âm sắc nét như tiếng gõ, gõ từng nhịp vào thần kinh của Thi Sương Cảnh.

Đối phương không nhận cuộc gọi.

Bỗng, cậu kéo điện thoại ra xa. Vừa nãy, trong một giây lát, mặt cậu có cảm giác tĩnh điện, gương mặt hơi tê tê như bị kéo nhẹ, một lực quán tính mơ hồ sượt qua…… như thể da thịt. Giống như ma sát với da, chỉ lướt nhẹ qua thôi cũng tạo ra dòng điện giữa mùa đông khô hanh rồi tức khắc biến mất.

Không ai nghe máy.

Song Thi Sương Cảnh nhớ mình có lưu số tài xế……

“A lô?”

Điện thoại kết nối thành công, nhưng dầu dây bên kia lại là giọng nữ.

Thi Sương Cảnh đơ ra mấy giây, không biết phải nói gì. Giọng nữ tỏ ra hoang mang, đang định cúp máy thì Thi Sương Cảnh vội hỏi: “Chào cô, cháu đang tìm một tài xế, đây là điện thoại của chú ấy đúng không ạ!?”

“Tìm Lão Liễu hả, thế phải nói ngay chứ. Nghe giọng cháu có vẻ còn trẻ lắm nhỉ, xin hãy nén đau thương. Bên cô có dịch vụ trọn gói……”

Giọng nữ đang nói thì tiếng tài xế chen vào, ông cầm lấy điện thoại, “A lô? Xin hỏi ai đấy?”

“Cháu là người đi khách sạn tuần trước……”

“À tôi biết rồi. Thưa cậu, có chuyện gì không ạ?”

“Phật Tử nói anh ta sắp đến, nhờ chú giúp cháu chuyển lời tới Phật Tử là cháu không đồng ý……”

Tài xế ở đầu dây bên kia chìm vào suy tư, Thi Sương Cảnh bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, nếu tài xế cúp máy là cậu sẽ biết ngay. Thời gian tài xế im lặng cũng ngang bằng thời gian cậu thẫn thờ, suốt hơn một phút đồng hồ, đầu dây bên kia chỉ có tiếng tài xế đang đang di chuyển, hình như là đi từ phòng này qua một phòng khác.

Sau khi đổi chỗ, tài xế mới nói: “Thưa cậu, nếu Phật Tử nói là sắp đến thì chắc chắn là ngài ấy tự đi rồi. Từ trước tới nay tôi đều chờ Phật Tử liên hệ chứ cũng không thể nào chủ động tìm ngài ấy, xin lỗi cậu.”

“Chú đừng nói địa chỉ của cháu cho anh ta biết.”

“Việc này e là không được.” Tài xế đáp, “Chính Phật Tử đã nói cho tôi biết địa chỉ của cậu.”

“Tài xế Liễu, cháu hỏi chú việc này……” Thi Sương Cảnh hạ giọng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, “Mấy ngày qua chú là người đưa đồ ăn tới cho cháu sao?”

“Tôi chưa từng đưa qua bao giờ.” Giọng tài xế cũng trở nên căng thẳng, nhưng sự căng thẳng của tài xế và Thi Sương Cảnh không hề giống nhau, tài xế nói, “Nếu Phật Tử muốn tìm cậu thì cậu chỉ có thể chờ Phật Tử đến. Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều với cậu được, nếu không tôi cũng sẽ……”

Còn chưa dứt câu thì điện thoại đã ngắt máy, màn hình tối sầm, Thi Sương Cảnh tưởng điện thoại tự động khóa màn hình nên định mở khoá lại, nhưng điện thoại lại chết máy. Cảnh tượng này quá quen thuộc, hôm đi khách sạn cũng đã xảy ra chuyện tương tự.

Khi con người đang sợ hãi vô cớ, điều đầu tiên họ chú ý tới chính là hô hấp của mình. Lồng ngực cậu phập phồng, tiếng hít thở dồn dập. Cậu nhìn quanh căn phòng, đèn vẫn sáng như thường, trong nhà không bật ti vi, điện thoại không thể dùng, bàn bếp đối diện cửa sổ phòng khách, ngoài cửa sổ là đêm đông tĩnh mịch.

Không ổn rồi, thì ra sự yên tĩnh lại nặng nề đến thế. Thi Sương Cảnh bèn mở ti vi, bật kênh CCTV-3, hiện đang chiếu tổng hợp các tiểu phẩm Xuân Vãn hàng năm. Tiếng người nói chuyện nhiều thêm, ngôi nhà lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

Căn nhà này là nhà ở phúc lợi mà cô nhi viện và cục dân chính thành phố cùng tìm cho Thi Sương Cảnh, mấy năm gần đây người dân khu Lệ Quang chuyển đi rất nhiều, đây là nhà tân hôn cho nhân viên được khu công nghiệp xây từ hơn mười năm trước, sau hơn mười năm vẫn chẳng cho thuê nổi, có người chịu ở đã là tốt lắm rồi. Lúc cục dân chính thành phố thuê thì trong nhà đã bố trí sẵn rất nhiều nội thất, có cả điều hòa, là một căn nhà thực sự từng có người ở. Cậu chỉ bận tâm về tiền điện, chuyển tới đây đã ba năm nhưng cậu chẳng dám mở điều hòa, ngay cả ti vi cũng rất ít bật.

Thi Sương Cảnh vẫn lo có người gõ cửa, đến 10 giờ, cậu rúc trên sô pha, nghĩ bụng giá mà Bắp ở nhà thì tốt rồi, ít nhất có con mèo ở cùng cậu. 10 giờ rưỡi, điện thoại của cậu vẫn chết máy, cậu chẳng dám đi tắm, trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Lang Phóng —— “Nửa đêm cậu hãy che ô soi dưới gương”, rồi cậu lại nhớ tới lần mình nằm mơ trên chiếc giường lớn trong khách sạn, trong mơ cậu xối vòi sen mà không rửa sạch được máu me trên người……

Hay là ra ngoài trong đêm nhỉ? Khi cậu đang nghĩ tới điều này, tiếng gõ cửa mà cậu chờ đợi suốt hai tiếng rốt cuộc cũng vang lên.

Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc. Ba tiếng gõ vang.

Thi Sương Cảnh giả chết, ngồi ôm gối trên sô pha, chẳng dám ho he nhúc nhích. Chết dở, giá mà tắt đèn trong nhà thì tốt rồi! Ít ra còn có thể giả vờ mình không có nhà!

Chờ đợi chẳng biết đã bao lâu, người bên ngoài không tiếp tục gõ cửa nữa. Thi Sương Cảnh vẫn cầm điện thoại, liên tục ấn nút nguồn. Mở máy đi, mở máy đi mà!

Ấn hơn trăm lần, điện thoại bỗng nhiên sáng lên, cậu mừng húm, danh thiếp —— Đúng rồi, danh thiếp, danh thiếp của Lang Phóng…… Ngựa chết thành ngựa sống rồi!! Cậu chẳng xỏ dép mà rón rén bước tới chỗ móc áo gần cửa, danh thiếp của Lang Phóng đang để trong túi áo khoác.

Ngay vào lúc tay Thi Sương Cảnh sắp sửa chạm vào áo khoác, đèn trong phòng tự dưng tắt phụt hết, ngắt cầu dao rồi.

Cậu hoảng loạn mở điện thoại di động lên, vốn dĩ cậu mong ánh sáng điện thoại có thể an ủi cõi lòng mình, nhưng màn hình điện thoại lại hiện màu xanh, là nền xanh lam mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Màu xanh này rất kỳ lạ, không phải xanh da trời hay xanh nước biển, mà là sắc xanh với độ sang rất cao, tạo cảm giác gay gắt. Thi Sương Cảnh cũng mặc kệ, cậu dùng màn hình xanh rọi ra phía ngoài, luồn tay vào túi áo, cố gắng lục tìm danh thiếp.

Không ở bên này ư? Cậu đang định rút tay ra thì tay phải trong túi áo tự dưng bị túm chặt lấy, một bàn tay lạnh lẽo to lớn nắm lấy năm ngón tay của cậu, cơn đau vọt thẳng lên đại não cậu. Cậu sợ hãi rút tay ra ngoài, ngặt nỗi bàn tay trong túi áo đang túm cậu lại cực kỳ khỏe, thậm chí cả đoạn cánh tay của cậu đều bị kéo xồng xộc vào trong túi áo.

Thi Sương Cảnh ổn định trọng tâm, nén đau chơi kéo co với cái tay kia —— và dây kéo co chính là tay phải của cậu. Tay trái của cậu nắm chặt điện thoại, vì cậu đang giằng co nên ánh sáng điện thoại cứ đung đưa chiếu lung tung tứ phía. Cậu đang không rảnh nhìn kỹ, nhưng toàn bộ trần nhà đã tràn nhập những đường vân nom như mạch máu.

Những đường vân ấy vừa giống mạch máu, vừa giống dây leo, không biết điểm khởi đầu từ chỗ nào. Thi Sương Cảnh cách cửa rất gần, hiện tại chỉ có trực giác là hữu dụng, trực giác mách bảo cậu đừng mở cửa, cũng nhắc nhở cậu phải rút tay ra bằng được. Nhưng vô ích. Thi Sương Cảnh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị túi áo nuốt chửng, mà sự thật là ngay lúc này cánh tay cậu đã bị kéo vào quá nửa, thậm chí qua cả khuỷu tay rồi.

Cậu không la hét mà vẫn cắn răng chống cự, đột nhiên, lực kéo ở tay phải buông lỏng. Thi Sương Cảnh rút được cánh tay ra, cứ ngỡ đã thoát nạn, nhưng một tấm lụa xanh chợt che lấp mặt cậu, bao phủ đầu cậu. Tấm lụa xanh xoay tròn rồi buộc chặt, cậu chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mảnh vải lạnh lẽo trơn tuột này khiến cậu nghẹt thở. Chân cậu lảo đảo, theo đó lực của tấm lụa xanh cũng giật một cái, kéo cậu ngã oạch xuống đất.

Khó khăn lắm mới gỡ được tay phải ra thế mà giờ lại tiếp tục bị bàn tay lạnh băng kia túm lấy, Thi Sương Cảnh bị đẩy ngã xuống đất, kéo lê đi. Có hai lực, một ở tay phải, một ở đầu. Cậu cảm tưởng cổ mình sắp đứt lìa, không thể thở nổi, hai chân cố giẫm lên mặt đất mà chỉ thấy trống rỗng, điện thoại di động đã tuột khỏi tay trái từ lâu. Cậu đá phải chân bàn và chân ghế, còn đá vào bờ tường, song vô ích. Cậu đang bị kéo sang phòng khác.

Là Phật Tử sao? Vì thiếu oxi, cậu không thể phát ra được âm thanh nào, mà tay trái vẫn cố gắng vớ lấy vật gì đó —— Vật gì cũng được, chỉ cần có thể khiến cậu không tiếp tục bị kéo đi nữa. Cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bị kéo lê làm áo vén lên, lưng cọ qua gạch men lạnh buốt.

Đến khi bị kéo vào một căn phòng nào đó, lực kéo ấy mới dừng lại. Thi Sương Cảnh cảm giác tấm lụa trùm trên đầu mình lỏng ra một chút, cậu thở hổn hà hổn hển, tấm lụa cũng dán lên miệng mũi cậu theo từng nhịp thở. Cảm giác này quá đỗi kinh khủng, mà kinh khủng hơn là, cậu muốn dùng tay trái gỡ tấm lụa ra nhưng lại phát hiện mặt mình hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì bịt lại cả, tay trái chạm trực tiếp lên mặt cậu, nhưng cậu có thể thấy được màu của lụa, cũng cảm nhận được mình đang bị trùm đầu.

“Phật Tử —— là anh sao?”

Giọng Thi Sương Cảnh ồm ồm vì bị ngăn cách trong lớp vải.

Không ai trả lời.

Cậu nằm trên mặt đất, gạch men lạnh thấu xương, sau lưng buốt giá vô cùng.

Thi Sương Cảnh không thấy được rằng gạch trắng trong phòng đã bị nhuộm đen toàn bộ, hàng trăm hàng ngàn bàn tay năm ngón đang vươn ra từ mặt đất đen kịt, x** n*n cơ thể cậu. Người cậu vẫn mặc nguyên quần áo, nhưng những cái tay này vẫn ve vuốt một cách vô cùng mờ ám. Những chỗ bàn tay tí hon chạm qua đều để lại vết mực đen, hình thành chú văn nhỏ tí, vặn vẹo như sâu. Lần trước không thể thuận lợi vẽ chúng lên mà chỉ đánh dấu ở chỗ dễ nhất là động mạch. Lần này sau một tuần lễ nuôi dưỡng bằng tế phẩm, cơ thể “thiên tuyệt mệnh đồng tử” này đã bị phá phong ấn, tất cả kinh mạch đều có thể vẽ giới văn một cách suôn sẻ.

Có thứ gì đó đang s* s**ng Thi Sương Cảnh. Lần trước trong lúc ngủ Thi Sương Cảnh không cảm thấy gì, nhưng giờ cậu đang căng thẳng tốt độ nên bất cứ cảm giác nhỏ bé nào cũng bị phóng đại đến mức cực kỳ rõ ràng. Tay phải của cậu vẫn bị giữ chặt. Đó là tay của con người, cậu có thể cảm nhận được năm ngón.

Những bàn tay tí hon ấy…… đang chạm vào nơi không thể chạm…… Thi Sương Cảnh giật bắn, hai chân tiếp tục đạp mạnh vào khoảng không. Bỗng nhiên, vai phải cậu lệch đi, một tiếng “Rắc” vang lên, không biết là do cậu giãy giụa quá dữ dội hay do bàn tay khống chế cậu quá lạnh lùng, mà cánh tay phải của cậu đã trật khớp.

Thi Sương Cảnh không biết đó là những bàn tay tí hon, bởi vì có quá nhiều, quá dày, thậm chí cậu còn tưởng sâu đang bò trên người mình. Những bàn tay nhỏ ấy mò mẫm xuống dưới háng cậu, cậu vùng vẫy nhưng vô ích, đành cố kẹp chặt bắp đùi, hình như có chút tác dụng rồi, cảm giác ngưa ngứa ấy hơi khựng lại. Tuy nhiên chỉ sau giây lát, một lực bất khả kháng đã tách chân cậu ra, một thứ lạnh băng áp vào phần dưới của cậu, hiển nhiên là đã tìm đúng vị trí rồi.

Không phải tới gần d**ng v*t, mà là tới gần *m đ**.

Tiếp sau đây là 2 chap H nhưng em rào trước là lần H đầu tiên công không ở trong dạng người đâu mà thụ bị ma đè. Bác nào thích xem séc với ma thì nhào dô không thì cố đợi mấy chap nữa công mới gặp thụ trong dạng người (đẹp) nhá.

Bình Luận (0)
Comment