Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 10: Lam nguyệt không hoa – 2 (H)

#anime #gif

Rõ ràng Thi Sương Cảnh vẫn mặc quần áo, nhưng toàn bộ xúc giác đều như thể cậu đang tr*n tr**ng, mặc cho người ta s* s**ng đùa bỡn. Vai phải đau nhức, trông cậu như bị ai đó kéo lê, tay phải treo lơ lửng giữa khoảng không. Cậu chống tay trái xuống đất hòng gượng dậy, song hai chân lại bị sức mạnh đó ghì chặt, ép cậu trong tư thế nằm ngả ra đất.

Nếu đã không thể ngồi dậy thì ít nhất cậu cũng phải ngăn cản những thứ lạnh lẽo này mạo phạm…… Song tay trái cậu chẳng vớ được gì cả. Cậu đưa hai tay vào g*** h** ch*n, chẳng chạm được gì, mà vật trụ lạnh lẽo lại đang đặt ngay đó.

Hai chân không thể chạm đất vì bị khống chế, cổ họng Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng bật ra một tiếng r*n r*, nỗi sợ hãi lại lẫn nữa khiến cậu nghẹt thở, tấm lụa xanh này sắp sửa trùm chết cậu rồi.

Khi cực lạnh và cực nóng vượt quá ngưỡng cảm nhận của con người, hoặc khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mà không thể cảm nhận chính xác nhiệt độ, thì lạnh và nóng sẽ luân chuyển. Thứ áp vào háng cậu rõ ràng là vật chết, hoàn toàn không phải bộ phận của con người, nhiệt độ của nó cực kỳ khó chịu, lúc thì cậu cảm tưởng mình bị đông cứng, lúc lại thấy như mình đang bị thiêu đốt.

Dù là c**ng b*c thì cũng phải là d**ng v*t của con người áp vào chứ!? Thi Sương Cảnh hoàn toàn không chạm được tới nó mà chỉ đoán bằng cảm xúc da thịt dán sát trong quần…… Vốn dĩ cậu đang lo thứ này sẽ xâm nhập thêm một bước, nhưng khi dó dán sát vào bộ phận sinh dục con người nóng bỏng của cậu, cậu thiếu điều phát điên, thậm chí không biết thứ này có phải một cây gậy sắt hay không.

“Phật Tử ——? Mẹ kiếp, anh…… lấy thứ này ra ngay!? Rốt cuộc anh là quỷ hay là người?”

Tiếng mắng của Thi Sương Cảnh bị chặn trong lớp vải, cậu rất ít khi chửi cha mắng mẹ người khác, cơ mà lúc này cậu thực sự nhịn hết nổi. Mông cậu đặt trên mặt đất, cậu cố nhấc hông, áp bộ phận tư mật của mình xuống.

Chết tiệt, trốn tránh thật hèn nhát…… Gã Phật Tử này là tội phạm h**p dâm! Là tội phạm h**p dâm bạo lực! Để ngăn không cho Thi Sương Cảnh thấy được diện mạo nên hắn ta cố ý dùng vải trùm đầu cậu…… Tay trái của Thi Sương Cảnh mò mẫm xung quanh, dù chỉ vớ phải cái chân ghế thôi cũng được, bất cứ vật gì có thể dùng làm vũ khí……

Đột nhiên, Thi Sương Cảnh cảm giác trong quần dinh dính, không phải do chính cậu tiết ra, mà là thứ gì đó bắn vào vùng kín của cậu. Cậu không tưởng tượng nổi hình ảnh hay hành động này, mà chỉ là sự ghê tởm đến từ trực giác.

“Anh xuất…… sớm……”

Thi Sương Cảnh chửi thề, lụa xanh lại siết chặt hơn, mặt cậu đỏ bừng bừng, thực sự không thể thở nổi. Hơn nữa tấm lụa xanh này còn có lực kéo lên, cậu cảm tưởng đầu mình đang bị nhổ lên —— Đồ điên, cho dù kẻ nào làm ra chuyện này, cậu đều cảm thấy hắn ta điên rồi.

Chất dịch dính dớp g*** h** ch*n nhanh chóng khiến hạ thể của cậu sinh ra phản ứng nóng rát, phía sau cậu ngoại trừ hậu môn còn có cả *m đ**, cả hai lỗ đều rất khó chịu. Vật lạnh lẽo vừa rời đi một thoáng ngắn ngủi lại trở về, trượt lên trượt xuống như rắn trên *m đ** và lỗ sau của cậu.

Bình thường Thi Sương Cảnh cũng có tự sướng, song chưa từng dùng đến *m đ** bao giờ, cậu sợ hãi bộ phận này của chính mình. Bây giờ hạ bộ bị người ta nhìn chằm chằm, cậu không thể nào cứng cho nổi, d**ng v*t mềm oặt rủ xuống che lấp *m h*. Nhưng ngay sau đó, có vẻ ai đó cũng cảm thấy bộ phận này che khuất quang cảnh, cậu cảm giác có thứ gì đỡ d**ng v*t của cậu lên, áp lên bụng cậu rồi cố định ở đó.

Thứ đó khiến d**ng v*t áp lên bụng dưới vào lúc Thi Sương Cảnh vẫn chưa cứng, hạ thể cậu có cảm giác bị kéo nhẹ, cậu rất khó chịu, mà khó chịu hơn cả vẫn là phần đầu…… Cảm giác nghẹt thở từ từ lan tràn, Thi Sương Cảnh bắt đầu kiệt sức, như thể bất lực buông xuôi khi ngày chết đã cận kề.

Không thể nào hiểu nổi. Tất cả chuyện này…… đều không thể hiểu nổi.

Dù mở mắt hay nhắm mắt thì cũng chỉ thấy những đốm sáng lờ mờ còn sót lại trong bóng tối. Thi Sương Cảnh không thể tưởng tượng nổi thứ đang bám trên người mình rốt cuộc là gì…… Hoặc có lẽ, không chỉ là một người? Một bàn tay đang ghìm tay phải của cậu, hai cái tay khác đang ghìm chân cậu, còn có vật trụ lạnh lẽo thô ráp…… Cảm giác lông tơ u ám dán lên người…… Thi Sương Cảnh muốn ói ra.

Nó ghé sát lại, vạch môi *m đ** ra, áp lên lối vào n** t* m*t của Thi Sương Cảnh. Chẳng hề có bước dạo đầu, nó cứ thế cố gắng chen vào, Thi Sương Cảnh đau đến mức tỉnh táo lại, cậu chịu đựng cơn đau ở cánh tay phải, cố giãy giụa lần cuối cùng, tay trái quơ quào loạn xạ trên khoảng không gần hạ thể. Không được, hoàn toàn chẳng biết đầu sỏ gây tội đang ở chỗ nào. Tứ chi và cơ thể cậu như đang ở hai không gian song song riêng biệt, mà cậu lại không có tư cách tiến vào hiện trường nơi mình gặp nạn lần đầu tiên.

Vật trụ muốn đâm mạnh vào, cửa *m đ** như sắp rách ra, cơn đau ở nơi ấy vượt quá ngưỡng bình thường, dời đi sự chú ý ở cánh tay. Thi Sương Cảnh bật ra tiếng nghẹn ngào, cậu rất sợ nó đâm vào. Cậu không muốn đến bệnh viện để khám bộ phận này, mà cũng vừa không muốn chết.

Bỗng, tấm lụa trùm đầu cậu buông lỏng ra, không khí trong lành tràn vào, tay phải cũng rơi xuống, cả người Thi Sương Cảnh ngã phịch xuống đất. Tuy chẳng thấy rõ được gì, song cậu vẫn kịp gượng dậy, hai chân đạp mạnh, lực đang ghìm hai chân cậu đột nhiên buông ra, cậu cũng nhân cơ hội đỡ giường đứng lên. Thì ra nãy giờ cậu vẫn luôn nằm trên sàn nhà cạnh mép giường.

Cảnh giác lạnh lẽo trong quần tạm thời biến mất, tuy hông vẫn nóng ran nhưng đó là do ảnh hưởng của dịch thể vừa b*n r*. Mắt cậu dần dần thích ứng với bóng tối, cậu xác nhận rằng mình chẳng nhìn thấy bất cứ ai cả.

Nếu là con người, hắn có thể lẩn trốn chỉ trong nháy mắt không?

Thi Sương Cảnh tìm đèn ngủ, bấm mấy lần mà không sáng, xem ra toàn bộ căn nhà đều đã bị ngắt điện cầu dao.

Không biết điện thoại đã rơi ở chỗ nào. Nếu có kẻ muốn ẩn náu thì sẽ trốn vào tủ quần áo hoặc là gầm giường. Cậu lảo đảo bước tới góc nhà vớ lấy cây chổi, dẫm chân lên đầu chổi rồi dùng tay rút cán sắt ra. Trong tay phải cầm thứ gì đó thì mới an tâm được.

Ngoài cửa sổ không phải màu đen đặc mà là cảnh đêm bình thường ở tiểu khu, Thi Sương Cảnh thậm chí nhìn qua cửa sổ nhà mình thấy được ánh đèn cửa sổ nhà khác. Ánh sáng của khu dân cư trở thành nguồn sáng yếu ớt trong phòng, rọi vào từ ngoài ô cửa. Thi Sương Cảnh bức bối quá đỗi, đành dựa vào tường cố gắng thở đều.

Chẳng lẽ cậu bị tâm thần rồi? Cậu tuyệt đối, tuyệt đối chưa tâm thần đến mức cảm giác có người muốn c**ng b*c mình.

Tuy nhiên d**ng v*t của cậu vẫn đang áp lên bụng dưới, cậu vạch quần ra, xác nhận mình hoàn toàn không hề c**ng c*ng. Dường như có một chiếc đai buộc ngang trên người, trói d**ng v*t của cậu vào hông, tạo cảm giác khó chịu cực kỳ.

……Không đúng.

Không đúng, không đúng.

Dựa vào ánh đèn đường trong khu dân cư rọi qua cửa sổ, Thi Sương Cảnh thấy trên người mình chi chít những con chữ đen nhỏ…… Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng làm cậu phát tác chứng sợ lỗ. Cậu nhìn hai tay mình, cả lòng bàn tay và mu bàn tay cũng toàn là những chữ viết này. Cậu đọc không hiểu, đây không phải tiếng Trung, mà dù có là tiếng Trung thì cũng không hiểu, cậu nghĩ bây giờ mình đã sợ hãi đến mức chẳng đọc được chữ cái nào nữa rồi.

Đồng thời, Thi Sương Cảnh cảm giác h* th*n rất khó chịu, song lại không dám chạm vào.

Đêm nay đã định sẵn sẽ giống như địa ngục.

Tay trái Thi Sương Cảnh cầm cán chổi sắt, mới đầu cậu chỉ dám ngồi trong góc nhà gần cửa sổ, ở đó có thể thấy được ánh sáng, sau lưng lại có chỗ dựa, góc tường 90° hai bên cho cậu cảm giác được chống đỡ. Thậm chí cậu chẳng dám rời khỏi phòng mình dù chỉ một bước. Phòng khách lớn hơn phòng ngủ, ánh sáng ngoài cửa sổ khó lọt vào nên không sáng sủa bằng phòng ngủ.

Chẳng biết Thi Sương Cảnh đã cầm cự bao lâu, sau khi con người ta trải qua sự căng thẳng và sợ hãi tột độ thì sẽ bước vào một giai đoạn thả lỏng. Cậu cố mở mắt ra, nhưng sự yên ổn khi dựa vào tường lại khiến cậu mệt mỏi. Bây giờ là 12 giờ sao? Hay là 1 giờ? Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu chuyện ban nãy lặp lại thì cậu sẽ phá cửa sổ…… A, không được, có khung sắt! Mãi mới có chút khí thế, rốt cuộc lại buông xuôi.

Đợi khoảng chừng hai tiếng, cậu đang nửa tỉnh nửa mơ thì bỗng bị đánh thức bởi cơn buồn tiểu. Cậu ngồi bần thần trong góc hồi lâu, vừa không thể vượt qua bóng ma trong lòng mà cũng không chấp nhận để bản thân đại tiểu tiện bừa bãi, chỉ có thể an ủi mình rằng…… Sẽ không nghiêm trọng đến mức ấy đâu, hẳn là…… không sao đâu nhỉ? Không được……

Trong sự giày vò như vậy, Thi Sương Cảnh lại ngồi thừ nửa tiếng nữa rồi quyết định cầm gậy đi vào nhà vệ sinh. Cậu chẳng dám ngẩng đầu nhìn vào gương, vừa tìm được bệ xí là liền c** q**n ra…… Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! d**ng v*t của cậu vẫn dán vào bụng dưới trong tư thế quái gở ấy, hơn nữa Thi Sương Cảnh…… Lần đầu tiên trong đời cậu mắc tiểu nhưng không phải từ đằng trên.

Cậu bực bội ngồi xuống, cố gắng tách d**ng v*t của mình ra mà không được, cơn buồn tiểu đẩy xuống dưới. Chẳng mấy chốc sau, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước tí tách, Thi Sương Cảnh quả thực muốn điên lên. Cậu với tay tìm giấy vệ sinh, đây là lần đầu tiên cậu bài tiết bằng l* n*** đ** nữ của mình.

Rốt cuộc bao giờ trời mới sáng?

Thi Sương Cảnh mò mẫm rửa tay, không dám ngẩng đầu vì sợ nhìn thấy thứ tà quái trong gương, tình tiết trong phim ảnh toàn là như vậy. Cậu siết chặt gậy sắt trong tay, bỗng nảy ra ý nghĩ điên rồ.

Cậu mặc quần áo, tay cầm gậy sắt, không dám mặc chiếc áo khoác ban nãy lên. Cậu bước qua phòng khách và huyền quan, đi đến trước cửa, quả quyết mở chốt, kéo cửa ra.

Cửa mở ra…… Là bức tường.

Thi Sương Cảnh há hốc miệng. Trước mắt là bức tường trơ trọi, cứng rắn.

Ma xui quỷ khiến, cậu quay đầu nhìn về bàn thờ Phật trên tường, kinh ngạc phát hiện vị Phật Dược Sư với gương mặt từ bi và mái tóc xoắn ốc ấy đang quay lưng lại, sau đầu mọc ra một cái đầu nữa, sau hai cánh tay mọc ra bốn cánh tay khác, mỗi tay đều cầm nắm đồ vật…… Cái đầu Phật mới sinh ra đang nhắm mắt, Phật nhắm mắt đáng lẽ phải trông an tường hơn là Phật mở mắt từ bi, ấy thế nhưng Thi Sương Cảnh lại chỉ thấy sợ hãi. Màn đêm u ám nhuốm màu lam, tựa như tấm lụa mỏng phủ lên tượng Phật.

Chờ chết còn mệt mỏi hơn cả sắp chết. Thi Sương Cảnh tỏ ra không sợ chứ thực chất tim cậu đã sắp đập hết nổi.

Cậu bỗng đá phải điện thoại của mình, bèn cuống quýt nhặt lên, phát hiện màn hình đã trở lại bình thường. Wechat của cậu có vài tin nhắn, cậu đọc tin gửi đến mà điếng hồn.

[Trống rỗng]: Nằm về giường đi, tôi không giao cấu với người khác trên mặt đất.

[Trống rỗng]: Cậu không giãy giụa thì sẽ không bị thương.

[Trống rỗng]: Nếu đêm nay không làm xong, thế giới của cậu sẽ không thể đón ngày mai.

[Trống rỗng]: Cậu khác với các tế phẩm khác. Tôi đã nói rồi, cậu là tế phẩm mà tôi rất ưng ý.

[Trống rỗng]: Tôi sẽ không để cậu chết trong đêm nay đâu.

Thi Sương Cảnh nhìn thời gian gửi, là hai tiếng trước. Nói cách khác, “thứ” vừa rồi đúng thật là Phật Tử.

Phật Tử không phải con người. Hắn tuyệt đối không phải con người. Thi Sương Cảnh dám chắc rằng trong nhà không có người nào khác ngoài cậu ra.

Nếu như Phật Tử là nghĩa đen…… Vậy bức tượng Phật trong nhà…… Thi Sương Cảnh thực hiện một chuỗi động tác đơn giản, cậu dứt khoát lấy bức tượng hai mặt sáu tay trên bàn thờ xuống, rồi tiếp đó, cậu làm ra một việc hoàn toàn chỉ để trút giận chứ không hề suy nghĩ gì.

Cậu mở cửa ra, dộng tượng Phật vào bức tường trắng. Giống như giấc mơ hôm ấy, cậu sợ hãi tột độ, tiện tay vớ được gì là điên cuồng phá hủy bất cứ mọi thứ khiến mình ngứa mắt.

Cánh tay của bức tượng Phật lạnh băng, tuyệt đẹp suýt cứa rách lòng bàn tay Thi Sương Cảnh, cậu tức tối nheo mắt, đập mạnh bộ phận tinh sảo nhất là đầu Phật và tay Phật vào bờ tường.

Vừa rồi cái tên Phật Tử này dùng một tấm vải trùm đầu cậu lại rồi kéo lê cậu đi, coi như hắn ta thành công được một lần. Thi Sương Cảnh rất giỏi đánh nhau, cho dù là quỷ thì cũng phải ăn mười mấy cú đấm của cậu.

Tường trắng bị đập văng bụi tứ tung, tượng Phật đồng mạ vàng cũng rất cứng, không hề xây xước chút nào. Thi Sương Cảnh dám chắc chuyện khác thường là ắt có yêu tà. Cậu phải xử lý pho tượng Phật này.

Bình Luận (0)
Comment