Chương 105: Em thích anh, anh thích em

Giá khởi điểm 1.400.000 đô, mức tăng giá tối thiểu là 100.000 đô. Nếu Thi Sương Cảnh không hiểu sai thì chính La Ái Diệu đã dàn xếp cuộc đấu giá này, toàn bộ tiền đấu giá tượng Phật sẽ được quyên góp cho dự án phúc lợi cho trẻ mồ côi trong nước. Số tiền này sẽ được cấp cho cô nhi viện Lệ Quang ư? Vậy là giá càng cao càng tốt nhỉ? Thảo nào La Ái Diệu bảo cậu cố gắng tăng giá. Cơ mà, cơ mà, lỡ cậu tăng cao quá thì tượng Phật sẽ về tay họ, lại phải bỏ ra cả đống tiền tự mua đồ của mình, thế chẳng phải thất sách hay sao?
Phong cách đấu giá của Thi Sương Cảnh là lần nào cũng tăng 100.000, cứ thế tăng dần tăng dần. Thấy vậy, các tín đồ tại hội trường và các tín đồ tiềm năng muốn mua bức tượng đều dồn dập nâng giá theo. Có người suy đoán tại sao Thi Sương Cảnh lại muốn mua tượng Phật? Cậu đã rất được Phật Tử ưu ái rồi còn gì? Chẳng lẽ cậu định thỉnh tượng Phật về cho gia tộc nào đó? Bọn họ biết rồi, chắc là người cậu họ Trác kia đây mà.
Vừa rồi người cậu họ Trác đó chỉ tham gia đấu giá bức tranh đầu tiên, lúc giá tăng đến hơn 5.000.000 đô, có vẻ hắn đã hậm hực từ bỏ. Có người đoán hắn định giá bức tranh chỉ khoảng 5.000.000 đô, có người lại đoán hắn không dư dả tiền mặt.
Bất cứ ai có thể thuận lợi thỉnh bức tượng Phật này về tức là đã nhận được sự cho phép của Phật Tử, có thể thờ phụng Phật Tử, từ đó gia đình mãi mãi êm ấm. Một phần ba tín đồ ở đây chỉ đến để quan sát học hỏi, họ không cần thiết phải mua bức tượng này, nhưng xét thấy Phật Tử muốn làm từ thiện, vậy thì giúp nâng giá cũng là làm việc thiện và tích phúc báo, mọi người đều vui vẻ hưởng ứng. Ngoài một phần ba này, còn có khoảng một phần tư người nghe phong thanh từ trước nên tới đây để thỉnh tượng Phật Tử, có cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài. Vài nhà sưu tầm không hay biết gì thì tưởng rằng đây là vật phẩm quý giá lắm nên thi thoảng cũng tăng giá. Chẳng mấy chốc, bức tượng Phật Mật tông cưỡi ngựa bay với vầng nhật nguyệt giao xen, làm bằng đồng mạ vàng, thuộc thời Thượng Nguyên triều Đường đã được nâng lên giá tám con số.
Mức giá lên đến 10.000.000 đô mà mọi người vẫn chưa dừng tay. Thi Sương Cảnh thấy hơi quá mức rồi, cậu liên tục nhẩm tính nhân giá với 7 để quy đổi sang nhân dân tệ. Con số trong đầu đột nhiên tăng vọt từ mức ban đầu là tám chữ số đồng đô la lên đến mức chín chữ số đồng nhân dân tệ. Thi Sương Cảnh ngượng ngùng buông tay, tạm dừng khoảng 2 phút. Thấy búa chuẩn bị gõ xuống, La Ái Diệu bèn nhấc khuỷu tay cậu, bảo cậu giơ tấm bảng ghi số 001 lên lần nữa, tiếp tục tăng thêm 1.000.000 đô la.
Con số vẫn đang tăng vọt.
Chữ số đầu tiên vượt quá 2, quá 3…… Cuối cùng, khi vượt quá 5, La Ái Diệu cảm thấy đã đủ. Cả hội trường chỉ còn Thi Sương Cảnh, một vị tín đồ Malaysia và một vị khách trong nước là còn đang đấu giá. Mấy lần Thi Sương Cảnh trộm nghĩ xấu xa, lỡ bọn họ thắng thật, để La Ái Diệu trả tiền, vậy có tính là tất cả cùng vui không nhỉ? Món đồ mà ở nhà cậu mang ra đập, ở đây lại được đấu giá tận 50.000.000 đô, cậu chỉ có thể bình phẩm rằng đúng là điên rồ. Nhưng ngay sau đó cậu lại sinh ra cảm giác tội lỗi, bẫy người nhà mình thì không hay cho lắm, bắt La Ái Diệu trả một số tiền lớn như vậy, cậu cũng xót ruột thay. Vì tâm lý lưỡng lự như thế nên Thi Sương Cảnh giơ bảng rất thiếu dứt khoát, ngay khi hai vị khách kia tưởng cậu đã chịu rút lui thì cậu lại bất ngờ giơ bảng, khiến người ta khó lòng nắm bắt được.
Cuối cùng, Thi Sương Cảnh giữ cổ tay mình lại, còn tăng giá nữa thì La Ái Diệu sẽ thực sự phải trả cả đống tiền mất. Chỉ còn lại hai người, cuộc đấu giá nhanh chóng phân thắng bại. Vị khách Malaysia giành được bức tượng Phật, giá chốt là 52.600.000 đô. Đại gia Malaysia mừng rỡ khôn xiết, còn hôn tấm bảng ghi số 072 của mình.
Bấy giờ Thi Sương Cảnh đã hiểu rõ hơn về phạm vi thế lực của La Ái Diệu. Hắn nói tín đồ của mình ở vùng ven biển, đây hoàn toàn không phải lời giả dối. Tuy nhiên tỉnh S là khu vực nằm rất sâu trong đất liền nên các tín đồ của hắn cũng không ngờ hội đấu giá tư nhân lại tổ chức ở đây.
Thi Sương Cảnh lau mồ hôi tay vào ống quần, đấu giá viên khống chế nhịp độ một cách khéo léo, cứ đấu giá một hồi làm cậu quên khuấy mất đây là tiền tươi thóc thật, trong đầu chỉ còn lại con số mà thôi. Hội đấu giá nhanh chóng đi đến hồi kết, đấu giá viên mời vị khách Malaysia đến phòng tiếp khách để gặp riêng, bức tượng Phật không thể chuyển giao dễ dàng mà vẫn còn một số thủ tục quan trọng phải trao đổi bí mật. Đại diện hãng đấu giá đi lên chào cảm ơn. Trong quá trình này, Thi Sương Cảnh âm thầm thủ thỉ với La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh: Ban nãy nếu tôi giành được tượng Phật thật thì sao? Anh sẽ trả tiền thật hả?
La Ái Diệu: Ừ, thì trả thôi. Tiền của tôi nhiều đến mức xài không hết. Cậu giành được thì coi như giúp tiền của tôi chảy ra ngoài, đằng nào cũng là làm việc thiện mà.
Thi Sương Cảnh: Bình thường có thấy anh lương thiện như thế đâu.
La Ái Diệu: Tôi vốn dĩ chẳng hề lương thiện, từ này như thể đang mắng tôi vậy.
Thi Sương Cảnh: ……Ê!
Hai người sôi nổi giao lưu qua kênh bí mật, vị doanh nhân trong nước vừa mua hụt bỗng dưng tìm tới, có vẻ muốn nói vài lời với Thi Sương Cảnh. Cậu trao đổi ánh mắt với quản lý, quản lý bèn đi đến chắn phía trước hai người. La Ái Diệu ôm vai Thi Sương Cảnh, dù sao cả hai cũng không định tham gia tiệc sau đó, giờ là thời cơ tốt nhất để rời đi.
Bọn họ đi xuống bằng thang máy chuyên dụng, xuống đến tầng một thì xuất trình thẻ rồi nhận lại áo khoác và cặp táp. Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, họ đổi thang máy quay trở lại bãi đỗ xe dưới lòng đất. Lúc cửa thang máy mở ra, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu nhìn nhau rồi cùng bật cười.
“Chơi vui lắm hả?” La Ái Diệu vừa tìm chìa khóa xe vừa hỏi.
“Vui lắm!” Mặt Thi Sương Cảnh vẫn đỏ hây hây, vừa rồi trong phòng khá nóng, ra đến hầm giữ xe mới tản bớt hơi nóng.
Hai người ngồi vào trong xe, rõ ràng đi thang máy mà Thi Sương Cảnh lại thở hổn hển như vừa tập trên máy chạy bộ vậy. Ở hội đấu giá vẻ mặt cậu cứ căng cứng, nhất là lúc đấu giá tượng Phật. Sau khi biết người đứng sau tổ chức là La Ái Diệu, cậu mới hết căng thẳng, thoải mái hưởng thụ thú vui đấu giá điên cuồng vào phần sau cuối của buổi đấu giá.
“Chúng ta ra về tay không rồi.” La Ái Diệu nói, “Cảm giác như đi một chuyến phí công vậy.”
Thi Sương Cảnh xua tay trả lời hắn: “Hoạt động kiểu này trải nghiệm một lần là được rồi, sao phải mua đồ làm gì? Những bức tranh, bộ chén, chiếc khay đó đúng là rất đẹp, nhưng chúng ta đâu có sống trong cung điện, mang đồ về rồi để đó phủ bụi chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Nhà ai có cung điện lớn thì để họ mua, tận dụng triệt để, vẹn cả đôi đường!”
La Ái Diệu bật máy sưởi, Thi Sương Cảnh lại ấn màn hình tắt đi. Giờ cậu vẫn nóng lắm, chưa cần bật máy sưởi vội.
Thi Sương Cảnh cực kỳ trì độn trước cảm giác sợ hãi, mà cảm giác vui sướng thì cũng như vậy! Người khác đi đâu cũng sẽ thấy mới mẻ ban đầu rồi về sau nhàm chán. Còn Thi Sương Cảnh thì đến khi người ta hết hứng là cậu lại tự dưng nổi hứng, niềm vui kéo đến lúc nào chẳng hay. Cậu rề rà mãi chẳng thắt dây an toàn, cậu rất muốn nói gì đó với La Ái Diệu nhưng chẳng biết dùng từ gì diễn đạt ý nghĩ của mình, miệng lưỡi lại còn vụng về, chưa gì đã cuống đến độ mắt sáng lên mà lưỡi thì líu hết lại.
“Cậu cảm thấy điều gì vui nhất trong hội đấu giá?” La Ái Diệu ung dung hỏi.
“Tôi chưa từng tới bảo tàng, cũng chưa tham gia hoạt động kiểu này bao giờ. Tôi cảm thấy khá vui, còn có người nước ngoài nữa. Thì ra ở Malaysia và Indonesia cũng có nhiều người nói tiếng Trung cơ đấy? Oa……”
“Vậy cậu có muốn trò chuyện với người Malaysia và Indonesia không? Bây giờ chúng ta có thể quay lại.”
Thi Sương Cảnh thật thà lắc đầu: “Gặp một lần là đủ rồi, tội gì phải ê mặt lần nữa.”
Cả hai đều hơi nghiêng người, trò chuyện mặt đối mặt. La Ái Diệu tựa vai lên ghế, khoanh tay trước ngực, “Nếu có lần sau, cậu vẫn sẽ đến chứ?”
Thi Sương Cảnh do dự một thoáng, không trả lời. Có lẽ là không nghĩ tới và cũng không biết. Mỗi lần là một trải nghiệm riêng, lần này rất vui, nhưng lần sau thì chưa chắc. Cậu là kiểu người bảo thủ trong khoản xã giao.
“Vào cái hôm giải quyết Kỷ Phục Sâm, trông cậu có vẻ rất tủi thân. Cậu đang nghĩ là, cậu có thích tôi một chút, tôi cũng có thích cậu một chút, đúng không?”
La Ái Diệu ngắt đầu bỏ đuôi, gạt bỏ tất cả giọng điệu nghi vấn, chỉ giữ lại câu then chốt. Lúc này, hắn vạch trần lời thổ lộ mà Thi Sương Cảnh giữ trong lòng, có lẽ vì muốn dụ dỗ cậu bộc bạch những điều cậu chưa nói trong buổi đấu giá. La Ái Diệu rất đỗi chờ mong.
Đợi 1 giây, 2 giây…… 10 giây. Thi Sương Cảnh mãi chẳng nói gì.
La Ái Diệu: “Sao tự dưng cậu im re vậy?”
Thi Sương Cảnh: “Tôi đang chờ anh nói mà?! Chuyện này thì có gì mà “Đúng không”? Anh đọc được hết rồi còn gì?”
La Ái Diệu: “……”
Thi Sương Cảnh: “……”
La Ái Diệu: “Cậu còn nói nữa không?”
Thi Sương Cảnh: “……”
Thi Sương Cảnh: “Tôi nhất định phải nói ư?”
La Ái Diệu: “Không muốn nói thì đừng nói, đâu ai ép cậu chứ.”
Thi Sương Cảnh: “Sao mà thế được?”
Thi Sương Cảnh: “Lúc đó tôi không thể đau buồn hay sao?”
La Ái Diệu: “……”
Thi Sương Cảnh: “Em thích anh, anh thích em. Em thích anh, anh thích em. Em thích anh, anh thích em.”
Thi Sương Cảnh: “Không có “một chút” gì hết. Chính là anh thích em, em cũng thích anh. Không thì sao anh lại đối xử đặc biệt với em? Đã dẫn em tới hội đấu giá mà còn khoanh tay chờ em mở lời trước —— Em thích anh thì có phạm pháp đâu? Anh thích ai sao anh không nói ra? Chẳng lẽ anh thích em là phạm pháp hay sao?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thi Sương Cảnh nói nhanh đến vậy. Cậu càng nói càng kích động, suýt nữa cậu đã đứng bật dậy rồi, may mà nhận ra mình vẫn ngồi trong xe nên đành cố đặt mông về ghế.
La Ái Diệu cứ thế nghe, thi thoảng lại gật đầu như thật. Thi Sương Cảnh thậm chí còn nói tiếp: “Sao anh không tỏ ý gì? Em xuống xe đây. Nếu anh nói không thích, em sẽ tự bắt xe về nhà. Lúng túng quá đi mất! Sao anh im re thế hả? Anh thà bỏ ra 50.000.000 quyên góp cho trẻ mồ côi mà không thể nói thích em ư?!”
Không đợi La Ái Diệu đáp lời, cậu liền mở cửa xe, đi xuống thật. La Ái Diệu đành cuống quýt xuống xe từ cửa bên này, gọi cậu lại: “Quay lại đi, em chạy gì chứ?”
Tim Thi Sương Cảnh đập loạn nhịp, hứng gió lạnh dưới hầm đỗ xe vừa khéo có thể xoa dịu nhịp tim một chút. Có não để làm gì? Có miệng để làm gì? Lẽ nào mấy bộ phận này đều dùng để bán đứng cậu hay sao?
“Tôi thích em. Tôi nói thích em là phạm pháp, là phá giới. Được chưa? Ngồi vào ghế sau đi.”
La Ái Diệu hất cằm ý bảo cậu ngồi vào trong xe. Cậu trai cao 1m8, gương mặt đỏ như rỉ máu, khó khăn lắm mới yêu đến mức huyết mạch sôi trào, để nguội đi mất chẳng phải quá đáng tiếc sao?
Trong đầu Thi Sương Cảnh chỉ đọng lại hai câu của La Ái Diệu: “Tôi thích em. Tôi nói thích em là phạm pháp, là phá giới”. Đầu óc cậu lâng lâng, cậu mở cửa sau xe, đặt mông ngồi xuống. Không ngờ La Ái Diệu cũng ngồi vào ghế sau, hắn dùng bàn tay lạnh băng nâng mặt Thi Sương Cảnh, còn nói: “Đúng là nóng ghê, vừa khéo giúp tôi ủ ấm tay. Sao hả, còn muốn nghe nữa không?”
“Muốn —— nghe ——”
“Tôi thích em. Tôi nhung nhớ em. Em khiến lòng tôi xốn xang.”
Thi Sương Cảnh nói thích theo cách của riêng cậu. Về phần La Ái Diệu, La Ái Diệu cũng có góc nhìn của riêng hắn. Xốn xang, nhung nhớ, bị tác động sâu sắc. Không biết những cảm xúc ấy có tính là thích hay không.
Mặc kệ có phải là thích hay không, La Ái Diệu nghĩ, nếu hắn không phải người, hắn không xác nhận được, vậy thì để Thi Sương Cảnh xác nhận cũng chẳng có gì là sai. Nếu Thi Sương Cảnh cảm thấy La Ái Diệu thích cậu thì hẳn La Ái Diệu có thể dựa vào điều đó. Nghĩ đến sự khoan dung vô hạn này, hắn lại nhủ thầm, cho dù có phải là thích hay không thì đây vẫn là một chiếc móc câu găm vào lồng ngực trống rỗng của hắn, chẳng móc trúng trái tim ở chính giữa song lại có thể ôm chặt lấy kim thân của hắn. Cái móc ấy quả là ghê gớm, còn kim thân thì đúng là vô dụng mà.
*
La Ái Diệu ngồi vào ghế sau xe đương nhiên là có lý do. Đêm nay, tính dục dâng trào mãnh liệt như cơn thèm ăn. Thi Sương Cảnh ngồi trên đùi La Ái Diệu, hai người vốn định hôn môi, nhưng trước khi chạm môi thì tay đã chạm trước —— Bàn tay luồn vào trong quần, Thi Sương Cảnh cực kỳ ẩm ướt, ướt đến mức ngay cả ngón tay cũng chẳng ngậm nổi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đây không phải là khúc tình cảm cao trào nhất của quyển này (truyện này), nhưng chắc chắn là cảnh tỏ tình siêu kinh điển! Coi như là kết hợp của tình cảm tiếp nối từ quyển trước + tình cảm được thúc đẩy từ tình tiết hội đấu giá đầu quyển này! (Vỗ tay bốp bốp bốp bốp)