Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 104

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 104: Huyền châu mà cậu ấy đeo có thể biểu thị cho ta – 4

Trông có vẻ Thi Sương Cảnh không ứng phó nổi, nhưng thực ra khi trò chuyện với người khác, cậu luôn nhớ La Ái Diệu đang đứng bên cạnh mình nên cũng dần trở nên an tâm, càng lúc càng tỏ ra thoải mái hơn.

La Ái Diệu sẽ không làm Thi Sương Cảnh sượng sùng, Thi Sương Cảnh cũng sẽ không khiến La Ái Diệu mất mặt.

Hôm nay Thi Sương Cảnh ăn ngay nói thật với tất cả mọi người, dùng cách thức đặc biệt của cậu để lấy bốn lạng địch ngàn cân. La Ái Diệu càng nhìn càng tán thưởng, tán thưởng xong lại phân vân, hắn vẫn cảm thấy sự vô tư lự của Thi Sương Cảnh vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Thật mâu thuẫn. Bất kể thế nào, La Ái Diệu vẫn thấy cục diện lần này đã sắp đặt đúng rồi.

Đến 7 rưỡi, bọn họ là khách quý mang số thứ tự trước nhất, được vào hội trường đấu giá đầu tiên.

La Ái Diệu sở hữu ngoại hình cực kỳ nổi bật, cả dáng vóc lẫn mặt mũi đều chẳng chỗ nào chê, thế nhưng tín đồ của hắn lại không chú ý đến vẻ ngoài và khí chất của hắn. Đó là thiết lập mặc định mà hắn áp lên các tín đồ.

Các tín đồ sẽ không thắc mắc Phật Tử có dạng người hay không, từ lâu điều này đã bị rút ra khỏi nhận thức của mỗi tín đồ. Phật Tử không có dạng người. Bọn họ nhìn thấy người cậu đứng bên cạnh Thi Sương Cảnh, nhưng họ sẽ hoàn toàn không hoài nghi thân phận của người cậu này. Chính vì người cậu đó là Phật Tử nên họ mới không hoài nghi.

Dạng người của Phật Tử là điểm mù trong nhận thức của toàn bộ tín đồ. Về phần những người khác, bọn họ sẽ chú ý đến La Ái Diệu, song La Ái Diệu không thích nên cũng gạt hết những ánh nhìn ấy đi. Ánh mắt dõi về phía hắn đều bị khúc xạ sang phía Thi Sương Cảnh.

Tiến vào hội trường đấu giá, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu được xếp chỗ ở hàng đầu, cho thấy họ có địa vị đặc biệt hoặc độ dày ví tiền đặc biệt.

Ban nãy Thi Sương Cảnh chưa kịp nhìn kỹ các hiện vật khác mà được La Ái Diệu dẫn đi dùng trà bánh luôn. Hội đấu giá tư nhân này được tổ chức bởi hãng đấu giá quốc tế lớn, một phần năm số khách tham dự là người nước ngoài, điểm tâm được làm theo kiểu dung hòa giữa Trung Quốc và phương Tây, đẹp mắt song chưa chắc ngon. Mỗi lần lấy món gì Thi Sương Cảnh đều đắn đo hồi lâu, có vài món hình thức quen thuộc như há cảo với lớp vỏ trong suốt sáng bóng, hoặc bánh bột với hình dáng cố định, cơ mà cắn một miếng mới thấy vị lạ hoắc. Cậu không nhận ra vị nấm truffle hay gan ngỗng, cũng chẳng hứng thú với đồ nguội. Sao sủi cảo hấp lại nguội ngắt cơ chứ? Sao bánh bột lại có nhân béo ngậy thế?

Ăn xong, Thi Sương Cảnh thắc mắc: “Lát nữa chúng ta còn phải dự tiếc tối sao? Vẫn ăn mấy món như này à?”

“Không thích thì khỏi đi nữa, chúng ta tham gia hội đấu giá xong rồi rời đi.” Tay La Ái Diệu trốn trơn, Thi Sương Cảnh thấy hắn còn chẳng buồn nếm thử, cậu nhủ thầm lần sau nhất định phải học theo hắn mới được, đồ hắn ăn toàn là loại xịn thôi.

Sự chú ý lại dồn về phía hội trường. Cứ chốc chốc Thi Sương Cảnh lại nhìn sang La Ái Diệu. La Ái Diệu sở hữu gương mặt đẹp nhường này, thế mà cả hội trường chẳng một ai tiến tới bắt chuyện với hắn, cậu rất lấy làm lạ. Đây chính là gương mặt khiến cậu quên đi sợ hãi. Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, cậu đã ngẩn ngơ, đón hắn vào nhà, giơ tay nhéo mặt hắn, dùng xúc giác để xác nhận gương mặt thiên nhân này thực sự tồn tại. Giờ mới biết thì ra phong thái của La Ái Diệu là để hòa vào những dịp như thế này, cậu lại càng hiểu sâu hơn về vẻ ngoài của hắn.

La Ái Diệu: Thích mặt tôi lắm hả?

Thi Sương Cảnh: ……

Đúng là chẳng có tí riêng tư gì cả.

Thi Sương Cảnh: Thích.

La Ái Diệu: Vậy sao vừa nãy cậu lại nhắm mắt?

Thi Sương Cảnh: ……

Không trả lời nữa. Thi Sương Cảnh ngồi ngay ngắn ở hàng đầu, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, tai cậu đỏ hết cả lên. Có bầu không khí thích hợp, hôn một cái, không đủ, vừa rời môi lại hôn tiếp. Thi Sương Cảnh nhắm mắt không phải vì sợ nhìn thẳng vào mặt La Ái Diệu, mà là sợ thấy người khác đang nhìn ngó họ.

Đêm nay La Ái Diệu cực kỳ vui vẻ, tâm trạng hắn đang rất tốt, nếu có kẻ muốn phạm sai lầm thì hôm nay là an toàn nhất, bởi vì La Ái Diệu sẽ không chấp nhặt. Hắn nghe trong hội trường có người nhắc đến cậu bé áo đen ở hàng đầu —— Xem ra mọi người đều nhận ra Thi Sương Cảnh nhỏ tuổi, hai mươi tuổi xen giữa đám người ba mươi tuổi này vẫn tính là nhỏ.

Tiếng người hỗn tạp, chẳng phân rõ giọng ai với ai, nhưng lại nghe rất rõ ràng.

Nghe nói cậu bé kia và cậu của mình vừa v* v*n nhau đấy. Có đúng là cậu thật không? Có trời mới biết. Gan thật, trên cổ còn đang đeo chuỗi hạt của Phật Tử nữa chứ, bao hiêu con mắt của Phật Tử cứ thế chứng kiến hai người họ hôn tới hôn lui à? Đừng nói nữa, Phật Tử thấy được thì cũng nghe được, cậu ta là người Phật Tử lựa chọn. Thế này có phải là cắm sừng cho Phật Tử không nhỉ? Oái, đừng đánh tôi, tôi không nói nữa mà. Phật Tử chọn cậu bé kia là chọn kiểu gì? Muốn cậu ta làm gì ư? Cơ mà vị Phật Tử chúng ta thờ phụng là thuộc Mật giáo, anh và tôi đều hiểu mà. Hiểu cái gì? Chẳng rõ nữa! Sao Hứa Yến Chi và Lâm Nam Tinh lại ra ngoài rồi? Bọn họ đều rặt phong cách phía Nam, cũng không hoạt động ở trong nước, càng tin hơn chúng ta. Ôi! Nói đúng nhỉ ~! Chúng ta không tin quái lực loạn thần mà phải tin vào khoa học. Nói chung Phật Tử ăn người cũng có quy củ, có vẻ Phật Tử bận lắm. Cảm giác gần đây Phật Tử còn bận hơn nữa. Dạo trước bàn thờ nhà mẹ tôi mãi không châm được hương, đợi lát nữa tôi sẽ đi hỏi cậu bé kia xem sao. Đừng nói nữa đi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi kìa. Biết rồi biết rồi.

Thi Sương Cảnh v**t v* thẻ số trong tay, cậu hết sức để ý động thái của các nhân viên trong hội trường, trông thấy vị quản lý kiêm hướng dẫn viên ban nãy. Anh ta đứng bên bức tường sau hàng ghế cuối, sẵn sàng phục vụ Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu bất cứ lúc nào. Đại diện hãng đấu giá dẫn đấu giá viên chờ sẵn bên sân khấu, nữ đấu giá viên mặc chiếc váy dài như nước, cô nhìn Thạch Sương Cảnh từ xa trong giây lát rồi nở nụ cười nhã nhặn, tỏ thái độ niềm nở với cậu.

Đại diện hãng đấu giá là người nước ngoài, đấu giá viên sử dụng song ngữ, cô nhớ rõ đối tượng phục vụ chính hôm nay chỉ biết tiếng mẹ đẻ là tiếng Trung, thay vì sắp xếp riêng một phiên dịch cho cậu thì chi bằng để đấu giá viên đảm nhận phần lớn việc giới thiệu.

Thi Sương Cảnh ngoái nhìn đằng sau, khách ngồi kín hội trường, nhân viên đi rót rượu một vòng rồi lui xuống. Cậu đã uống hai ly champagne, cảm thấy hôm nay uống đủ loại nước sủi bọt này rồi, cho nên không cần nữa.

Đại diện hãng đấu giá và nữ đấu giá viên cùng bước lên sân khấu, gửi lời chào mở màn, giới thiệu chủ đề đấu giá lần này. “Đại Ẩn”[1] đề cập đến khái niệm ẩn sĩ, ẩn mình giữa phố thị, như một cách giải thích dối lừa rằng vì sao buổi đấu giá lại được tổ chức trong toà cao ốc hiện đại giữa trung tâm thành phố, và cũng giải thích vì sao những món đem ra đấu giá đều là cổ vật.

Nữ đấu giá viên trình bày quy tắc đấu giá lần này, các vị khách bắt buộc phải đích thân góp mặt và tham gia đấu giá, không chấp nhận bất cứ hình thức đấu giá ủy thác nào. Mức tăng giá tối thiểu sẽ điều chỉnh tùy theo vật phẩm, mỗi món đều có “khoảng nghỉ” là 15 giây để khách hàng cân nhắc xem có tăng giá hay không. Một khi đã ra giá thì không được rút lại hay thay đổi mức giá. Từng loại quy tắc đều hết sức rõ ràng.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên chính là bức “Người phụ nữ bên những đồng tiền Kushan rơi vãi” mà La Ái Diệu từng giới thiệu. Thi Sương Cảnh thầm bảo với La Ái Diệu, cậu không định tham gia đấu giá bất kỳ món đồ nào.

Thi Sương Cảnh: Đây không phải vấn đề tôi keo kiệt hay không, mà là có mua được cũng chẳng có chỗ để.

La Ái Diệu: Hồi nãy tôi đã muốn nhắc cậu rồi, tôi có rất nhiều chỗ để cất giữ những vật phẩm đấu giá này, cậu đừng vì lý do ấy mà bỏ lỡ niềm vui của việc đấu giá.

Thi Sương Cảnh: ……

Thi Sương Cảnh: Vừa rồi tôi còn lo người khác biết địa chỉ của chúng ta thì chẳng hay chút nào.

La Ái Diệu: Chúng ta có thể chọn tự mang về.

Món đầu tiên là tranh vẽ, ba món tiếp theo là trang sức cài đầu bằng ngọc phỉ thúy lục khắc rồng phượng của cung đình nhà Thanh, chậu tròn men lam có hoa văn băng đặc biệt thuộc dòng gốm Nhữ Diêu thời Bắc Tống, và bình hồng hai quai hình con li thời Càn Long nhà Thanh với họa tiết mây và rồng xanh dạy con. * (Con li: thần thú giống rồng nhưng không có sừng. Rồng xanh dạy con: ngạn ngữ Trung Hoa có câu “mong con hóa rồng”, nên dùng hình ảnh rồng cha dạy rồng con với ngụ ý cha răn dạy con, mong con thành tài.)

Những món đồ đấu giá này cực hợp đưa vào bảo tàng, cực đắt đỏ, cực mang tính cá nhân. Thi Sương Cảnh cảm thấy nên để các vật phẩm này cho ai có nhà cao cửa rộng cất giữ. Nhìn thấy nhiều số 0 và nhiều ký hiệu $ như vậy, cậu đã thoát ly khỏi trạng thái đấu giá từ lâu.

Nhưng La Ái Diệu đã tham gia đấu giá vật phẩm đầu tiên, như thể đang làm mẫu cho cậu, lúc nào giơ bảng, tăng giá ra sao, mức tăng giá như thế nào. Cuối cùng bức tranh được mua bởi một nhà sưu tầm Nam Phi với giá 9.230.000 đô. Thi Sương Cảnh đâm ra lo âu vì mức tiền, cậu cứ luôn nhận được ánh nhìn của nữ đấu giá viên, như đang hỏi rằng “Các vị là khách VIP số 001, 002, mà sao lại…… dè dặt trong vấn đề giá cả thế?”. Số 001 và số 002 ít khi giơ bảng, nhịp độ buổi đấu giá cũng bị ảnh hưởng, về sau ba món cuối đều chốt giá thấp hơn dự đoán khá nhiều.

Rốt cuộc cũng đến món cuối cùng, tượng Phật Mật tông cưỡi ngựa bay với vầng nhật nguyệt giao xen, làm bằng đồng mạ vàng, thuộc thời Thượng Nguyên triều Đường. Đấu giá viên nở nụ cười, cô nói liến thoắng về xuất xứ của bức tượng Phật này, đây là do một nhà sưu tầm nổi tiếng người Hồng Kông tặng lại và yêu cầu đấu giá từ thiện, sau khi chuyển giao bức tượng, nhà sưu tầm này cũng mai danh ẩn tích. Theo yêu cầu của nhà sưu tầm, bất kể giá chốt là bao nhiêu, toàn bộ tiền đấu giá sẽ được quyên góp cho các dự án hỗ trợ giáo dục và đảm bảo cuộc sống cho thanh thiếu niên mồ côi trong nước. Nhà sưu tầm ủy thác cho luật sư và hãng đấu giá sử dụng khoản tiền này để thành lập tổ chức từ thiện phi chính phủ bắt đầu từ con số 0. Họ sẽ liên hệ với cơ quan phúc lợi của chính phủ để đảm bảo tính minh bạch về tài chính và quy trình.

Thi Sương Cảnh quay ngoắt sang nhìn La Ái Diệu.

La Ái Diệu: Sao thế?

Thi Sương Cảnh: Chuyện này là do chính anh sắp đặt!!

Thi Sương Cảnh: Đáng lẽ lúc trước tôi nên hỏi kỹ hơn!

La Ái Diệu: Cũng không tính là do tôi sắp đặt, chí ít bức tượng Phật này không phải do tôi tự sưu tầm. Đoán xem nó từ đâu ra?

Thi Sương Cảnh: ……?

Thi Sương Cảnh: Không biết. Đầu óc tôi giờ đang loạn lắm.

La Ái Diệu: Tôi đã tịch thu một phần bộ sưu tập của Kỷ Phục Sâm. Gã có tượng Phật của tôi.

La Ái Diệu: Kỷ Phục Sâm đã không thể hoạt động được nữa, song thân phận nhà sưu tầm của gã rất hữu dụng nên tôi mượn dùng một chút.

La Ái Diệu: Dựa theo vài nguyên tắc mà chính tôi cũng không hiểu rõ thì tài sản tôi kiếm được những năm qua không thể đem đi đầu tư hay đưa vào thị trường, thân phận của tôi cũng không thích hợp xuất hiện trước công chúng. Đấu giá là một cách hơi vòng vèo, tuy nhiên mọi người đều rất chuyên nghiệp, tôi không cần bận tâm thêm gì, cũng không cần để lộ lai lịch của mình. Tôi rất hài lòng.

Thi Sương Cảnh: Tôi chẳng biết nên nói gì cho phải.

La Ái Diệu: Cậu chỉ cần tăng giá là được.

La Ái Diệu: Hoặc là, cậu còn muốn nói gì với tôi không?

La Ái Diệu: Đừng nói cảm ơn.

Thi Sương Cảnh: Anh đúng là đồ điên.

Thi Sương Cảnh: Sau khi hội đấu giá kết thúc tôi sẽ nói.

Thi Sương Cảnh: Tôi vẫn cần suy nghĩ thêm đã.

Thi Sương Cảnh: Đừng có coi trộm suy nghĩ của tôi nữa! Tạm ngắt đi được không!

Thi Sương Cảnh: Giơ bảng…… Tôi giơ bảng đã. Lát nữa nghĩ sau! Tạm thời chúng ta cứ giữ nguyên như hiện tại đi.

Thi Sương Cảnh: Tôi sẽ nói mà.

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Ba vật phẩm này được tham khảo từ thông tin của một số hãng đấu giá.

******

★Chú thích:

[1]Đại ẩn: Xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị”, nói đến tư tưởng của người ẩn sĩ trong Đạo giáo.

Người nhìn thấu cuộc sống thường nghĩ đến cuộc đời ẩn dật, mong muốn cuộc sống không xô bồ tranh chấp, vì vậy họ trở về với thiên nhiên, với làng quê. Đó là tiểu ẩn.

Mà những người chân chính nhìn thấu cuộc sống thì cho dù có sống nơi phố thị ồn ào, họ vẫn có thể sống một cuộc đời ung dung nhàn nhã. Đó là đại ẩn.

Bình Luận (0)
Comment