Chương 103: Huyền châu mà cậu ấy đeo có thể biểu thị cho ta – 3

Hứa Yến Chi mặc âu phục màu nâu vàng, khẩu âm đặc giọng phía Nam, tóc vuốt keo, chân đi giày da, nước da ngăm đen, dáng vẻ hoạt bát, có vẻ là một doanh nhân tinh anh chừng ba mươi tuổi. Từ bộ âu phục màu ấm đến hàm răng trắng bóc, Hứa Yến Chi mang đến cho người ta cảm giác như cây cọ vậy, lớp bẹ lá khô xù xì tựa lông thú, vừa bóng bẩy vừa khô ráo, ắt hẳn anh ta thường xuyên tới Đại Lục.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng các vị còn hiểu biết nhiều hơn tôi cơ. Vừa nãy tôi nghe anh nhắc đến Sargent, vị tiên sinh này lại đeo vật quý giá, tôi còn nghĩ lẽ nào Phật Tử muốn bức tranh này, thế thì tôi sẽ không tham gia đấu giá nữa. Nếu như Phật Tử nguyện ý, tôi cũng muốn tỏ chút lòng thành. Xin thứ cho tôi mạo muội bắt chuyện, tôi muốn giành phần trước quá mà.”
Hứa Yến Chi nói năng không trôi chảy, sau khi kết câu trước phải dừng cả quãng dài mới bắt đầu câu sau. Giữa khoảng dừng nghỉ đó, anh ta quan sát La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh đương nhiên là tâm điển, người đàn ông bên cạnh thì chẳng biết là ai, nhưng hắn là trưởng bối của cậu bé đeo mắt Phật thì tốt nhất không nên đắc tội. Nói đi nói lại, nhìn chuỗi hạt mắt Phật ở khoảng cách gần khiến tay chân người ta lạnh toát, nó lạnh lùng quan sát tâm tư và h*m m**n của tất cả mọi người, chỉ riêng hành vi “nhìn” ấy thôi cũng đủ kinh hoàng rồi.
La Ái Diệu không đáp, Thi Sương Cảnh không cảm thấy Hứa Yến Chi đang nói chuyện với mình nên cũng chẳng tiếp lời. Hứa Yến Chi nhận thấy bầu không khí lạnh lẽo quá, mới sực nhớ là mình quên giới thiệu bản thân rõ ràng: “Hôm nay chắc phải cả trăm người có mặt ở đây, tôi chưa đếm kỹ nhưng khoảng một phần ba là người như chúng tôi. Gia tộc của tôi là nhị chánh trong bát chánh Phúc Kiến. “Bát chánh” chính là bát thánh đạo *, cũng tức là tám con đường tốt, con thuyền tốt dẫn đến Phật Đà. Đây chỉ là một cách kiến giải thôi, tuy Phật Tử không truyền dạy, song chúng tôi đã gieo quẻ hỏi và Phật Tử cũng đồng ý rồi. Gia tộc tôi và các gia tộc khác âm thầm trao đổi thông tin, dựa theo tư cách mà xếp thứ bậc, Hứa gia xếp thứ hai, nhận chánh thứ hai trong bát chánh, cũng tức là “chánh tư”. Tuy chỉ là biệt hiệu nhưng chúng tôi cũng mong có thể mượn chút phước lành của Phật. Hầu hết chúng tôi đều kinh doanh trên biển, bát chánh đạo của Phật môn cũng là tám con thuyền, tôi nghĩ cũng bởi lẽ đó mà Phật Tử mới cho phép tám gia tộc ở vùng này được thờ phụng, Phật Tử chắc chắn có dụng ý riêng.”
(Bát chánh đạo hay bát thánh đạo là tám phương pháp chân chính để đạt đến cảnh giới niết bàn, bao gồm: chánh kiến, chánh tư, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mệnh, chánh tiến, chánh niệm và chánh định.)
Chỉ riêng Phúc Kiến đã có tận tám gia tộc, mới đầu Thi Sương Cảnh tưởng La Ái Diệu chỉ có tám gia tộc tín đồ trên toàn quốc thôi chứ. Cậu nói: “Phật Tử không kể mấy chuyện này với tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói. Toàn quốc có tổng cộng bao nhiêu gia tộc thờ phụng ngài ấy?”
“Tám nhà ở Phúc Kiến, mười hai nhà ở Quảng Đông, bảy nhà ở Chiết Giang, ba nhà ở thành phố H, các gia tộc nhỏ lẻ khác có khoảng hơn mười nhà, nghe nói còn có điều chỉnh nên tôi cũng không xác định được con số. Ở hẳn hải ngoại thì cũng có chừng mười nhà.”
Thi Sương Cảnh ngạc nhiên: “Nhiều quá!”
Thật đó hả?! Đã là thế kỷ 21 rồi cơ mà? Thờ phụng quái lực loạn thần tới mức này, có hơi thái quá không vậy?
Hứa Yến Chi ăn ngay nói thật, thấy Thi Sương Cảnh phản ứng như vậy, anh ta lập tức nhận ra cậu là một người trẻ tuổi đơn thuần, thế là cũng thả lỏng hơn đôi chút, “Đúng là rất nhiều, nhưng bình thường chúng tôi cũng chẳng gây rắc rối, chẳng làm gì sai trái. Người tin Phật như chúng tôi đây rất chi bao dung độ lượng. Thi thoảng mọi người lại tụ họp, Phật Tử là trưởng bối, nhìn thấy chúng tôi thường xuyên liên lạc, hỗ trợ lẫn nhau, ngài cũng sẽ vui lòng. Nói hơi xa rồi. Trò chuyện nãy giờ mà vẫn chưa biết tên cậu, cậu không phiền cho tôi biết tên chứ?”
“Xin lỗi quên giới thiệu, tôi là Thi Sương Cảnh, Thi trong thi hành. Đây là cậu của tôi, đi cùng với tôi.” Thi Sương Cảnh không nhớ nổi tên của cậu, thôi thì cứ gọi cậu là được.
“Cậu là người tỉnh S hả?”
“Ừm.” Thi Sương Cảnh thật thà gật đầu.
“Thảo nào hội đấu giá tổ chức ở tỉnh S. Tôi và Lâm Nam Tinh đang đánh cược, rõ ràng tổ chức ở Hồng Kông hoặc thành phố H thuận tiện hơn, sao tự dưng lại tới thành phố D đấu giá, nhất định là người hoặc vật dính dáng tới hiện thân của Phật Tử cũng có liên quan tới tỉnh S. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
La Ái Diệu chợt lên tiếng: “Nếu cháu trai tôi dính dáng đến vị Phật Tử mà các vị nói thì anh hỏi thằng bé như thế có hợp quy củ không?”
Hứa Yến Chi không dám suồng sã nữa, người cậu này mỉa mai đúng lúc thật, suýt nữa anh ta đã đắc ý quá rồi, “Thi tiên sinh đã giới thiệu bản thân, xin hỏi phải xưng hô với người cậu này như thế nào?”
“Trác Dật Luân.” La Ái Diệu nói, “Một ngày nọ chuỗi Phật châu này bỗng nhiên xuất hiện bên gối cháu tôi, sau đó nó thỉnh thoảng lại mơ thấy Phật Tử, cũng có thể trò chuyện với Phật Tử. Cháu trai tôi không quen với hội đấu giá nên tôi đi cùng thằng bé, tiện thể xem xem các vị rốt cuộc trông ra sao.”
Hứa Yến Chi đặt ly xuống, luồn một tay vào túi, ý bảo Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đi theo mình. Ba người đi lướt qua ba hiện vật trưng bày chính khác, rồi dừng chân trước một gian triển lãm nhỏ do phòng đấu giá tự bố trí. Đôi khi nhà đấu giá sẽ đẩy một số mặt hàng phổ biến dễ lưu thông, đặt lẫn vào hội đấu giá cá nhân dưới dạng “hàng đi kèm”. Những hiện vật này sẽ không được bán tại hội đấu giá mà có thể đấu giá online hoặc qua điện thoại, hoặc như người quản lý từng nói trước đó, có thể giao dịch riêng để trực tiếp mua lại.
“Bộ chén ngọc bích với hoa văn cánh sen tráng men xanh này thuộc dòng gốm Quan Diêu thời Vĩnh Lạc —— Nếu Phật Tử ưng ý thì tôi sẽ thông báo trực tiếp cho phòng đấu giá gửi đồ đến cho các vị.” Hứa Yến Chi nháy mắt lả lơi, “Đây là đồ thờ Phật giáo mà nhà tôi thu mua qua kênh cá nhân từ những năm 70 của thế kỷ trước, vào thời Dân Quốc chúng từng lưu lạc vào tay nhà sưu tầm Thái Lan, suýt nữa chỉ có thể chiêm ngưỡng chúng trong bảo tàng Erawan ở Thái Lan. Ông nội tôi biết rõ Phật Tử lấy hoa sen làm một trong những pháp khí chủ đạo, tiếc rằng Phật Tử không còn hiện thế chủ trì pháp hội nữa, bằng không chúng tôi sẽ trực tiếp dâng lên cho Phật Tử khai quang.”
Hứa Yến Chi không dám nhìn thẳng vào Thi Sương Cảnh, chủ yếu là không dám nhìn thẳng vào chuỗi huyền châu của cậu, đành phải quay sang La Ái Diệu mà giới thiệu.
Thi Sương Cảnh nhìn La Ái Diệu, ý là “Tín đồ của anh đang hỏi anh kìa, anh phản ứng đi”.
La Ái Diệu tỏ ra hờ hững, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi bộ chén bích với hoa văn cánh sen tráng men xanh.
Hứa Yến Chi quay mặt lại, thành khẩn nói với Thi Sương Cảnh: “Lần này trưởng bối trong nhà bảo tôi đến dẫn đường, đáng lẽ họ đều có mặt hết, nhưng bà nội tôi ở nhà vừa lau tượng Phật vừa xin chỉ thị, dù lau thế nào cũng chẳng hiện ra màu bảo thạch. Tổn thọ quá, đây là ý bảo họ đừng tới, do đó họ đành cử tôi tới. Tôi bảo phòng đấu giá thêm bộ chén này vào, dù sao cũng không tiện mời riêng cậu và Trác tiên sinh sang phòng nhỏ để thảo luận mà. Đây chỉ là một món quà thôi, nghiêm trọng quá thì còn gì là quà nữa. Cậu chớ nên từ chối, coi như giúp tôi, nhận lấy bộ chén này để tôi về nhà còn biết đường báo cáo, được chứ?”
Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới nhìn thấy giá của bộ chén này ở góc bệ trưng bày, 800.000 đô một bộ. Đây mới đúng là tổn thọ ấy! Gã này cũng là một tên coi tiền như giấy vệ sinh rồi!
Thi Sương Cảnh: Rốt cuộc anh có cần không?
La Ái Diệu: Tùy cậu.
Thi Sương Cảnh: ……
La Ái Diệu: Thật đấy. Hôm nay cậu tự quyết thay Phật Tử đi, không thì sao tôi phải dẫn cậu tới?
Thi Sương Cảnh hít sâu một hơi, bảo Hứa Yến Chi rằng: “Tôi không có chỗ nào trưng bộ chén đắt tiền như vậy đâu, cái này vượt quá mức độ chi tiêu của tôi rồi.”
Hứa Yến Chi tưởng là cậu tỏ ra khiêm tốn để từ chối, lại vừa cảm thấy cậu cố ý nói ngược để mỉa mai, bèn nói: “Hoặc là…… Nếu bây giờ Phật Tử chọn được vị trí đạo tràng, tôi sẽ giữ bộ chén này đến khi đạo tràng xây xong để làm đồ cúng dường.”
“Vậy cũng được.” Thi Sương Cảnh đâu có biết gì về đạo tràng, “Hứa tiên sinh khỏi lo về ý kiến của Phật Tử, ngài ấy không có ý kiến đâu, chẳng qua ngài ấy không quan tâm thôi. Anh muốn tặng lúc nào cũng được, tôi thực sự không tiện bảo quản bộ chén này.”
Hứa Yến Chi nghe mà quéo cả người, cậu bé này quả nhiên rất gần gũi với Phật Tử.
Một người phụ nữ mặc váy đen đi giày gót thấp bước tới, Hứa Yến Chi giới thiệu cô là Lâm Nam Tinh – người đã cá cược với anh ta. Lâm Nam Tinh là Hoa kiều Indonesia, gia tộc cô sở hữu ngân hàng nước ngoài tại Singapore và quần đảo Cayman, hợp tác sâu rộng với gia tộc của Hứa Yến Chi trong ngành vận tải container. Cô nói tiếng phổ thông chính gốc, từ nhỏ đã theo học trường tiểu học tiếng Hoa và cũng du học Trung Quốc, tốt nghiệp đại học ở thành phố B.
Bọn họ tự giới thiệu để đổi lấy Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu cũng tự giới thiệu. La Ái Diệu đã nói sẽ giúp Thi Sương Cảnh ngăn chặn mấy cuộc xã giao khách sáo kiểu này, thế là hắn thong dong tiến lên, giới thiệu mình kinh doanh pin năng lượng mới. Hắn nói nhà mẹ của Thi Sương Cảnh – tức Trác gia là người Tây Bắc, ban đầu làm nghề khai thác khoáng sản, chỉ là nhà giàu mới nổi, về sau hưởng ứng chính sách bảo vệ môi trường và năng lượng mới nên đã chuyển sang khai thác tinh luyện Cobalt và Niken, cũng đầu tư vài hạng mục mỏ Cobalt ở các nước châu Phi, nguyên liệu chủ yếu xuất khẩu sang các doanh nghiệp sản xuất ở Trung Á và Tây Âu, đạt được thỏa thuận cung ứng dài hạn.
Lâm Nam Tinh và La Ái Diệu trao đổi danh thiếp, Thi Sương Cảnh phát hiện La Ái Diệu có danh thiếp thật luôn —— Tối nay đúng là quá nhiều sự bất ngờ, y như đi lạc vào địa điểm quay phim vậy, cậu gặp mãi rồi dần dà cũng không thấy lạ nữa.
“Chị gái và anh rể tôi mất sớm, để lại Thi Sương Cảnh cho chúng tôi. Thằng bé vẫn chưa đến tuổi tiếp quản công việc kinh doanh nên chúng tôi cũng không chỉ dạy quá nhiều.” Tuy nói thế nhưng tay La Ái Diệu lại kéo vai Thi Sương Cảnh qua, “Bây giờ đã 7 giờ rồi, chúng tôi mới chỉ xem kỹ hiện vật đầu tiên. Rất hân hạnh được biết các vị, chúng tôi xin phép rời đi một lát để qua phòng nhỏ xem các hiện vật tiếp theo. Hẹn gặp sau hội đấu giá.”
Sau khi Thi Sương Cảnh rời đi cùng cậu mình, Lâm Nam Tinh nói: “Không ngờ Phật Tử lại chuyển trọng tâm sang khu vực Tây Bắc. Chẳng lẽ khu vực duyên hải sắp không yên ổn nữa?”
Hứa Yến Chi cuống quýt ngắt lời: “Chớ nói bậy bạ. Cô thấy Thi tiên sinh thế nào?”
“Phật Tử chọn được một mỹ nam đấy.” Lâm Nam Tinh dùng điện thoại scan danh thiếp của La Ái Diệu, tiện thể tra cứu tin tức liên quan, “Tất cả gia tộc đều không cử người già đi mà toàn cử người trẻ như chúng ta, là vì muốn Thi tiên sinh bớt căn thẳng mà. Tôi thấy Phật Tử rất nghiêm túc đấy. Trực giác của phụ nữ.”
Điện thoại của Lâm Nam Tinh thực sự hiện ra tập đoàn mà La Ái Diệu giới thiệu. Đây là lời nói dối của hắn, đêm nay sau khi hội đấu giá kết thúc, bọn họ sẽ quên hết lời nói dối này.
*
Ngoài mặt Thi Sương Cảnh vẫn tỏ ra bình thường chứ thực ra cuộc xã giao này khiến cậu toát cả mồ hôi. Chuyên gia theo họ vào phòng triển lãm kín để xem món hiện vật cuối cùng, cũng chính là tượng Phật của La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh xốc lại tinh thần, tiến vào phòng triển lãm kín mờ tối. Đèn trên tủ trưng bày soi nghiêng đan xen nhau, không rọi thẳng vào tượng Phật. Tượng Phật đồng vàng, tạo hình khá lạ lùng, gồm hai vị Phật cùng tồn tại, mặt đối mặt giao thoa, cùng chung một cặp hào quang mặt trăng và mặt trời. Hai vị Phật chia làm mở mắt và nhắm mắt, khuôn mặt hoàn toàn tương đồng, Phật mở mắt là mắt xanh, Phật nhắm mắt thì cầm pháp khí đỏ rực trong tay. Đây không phải Phật nhiều đầu nhiều tay truyền thống, mà giống kiểu Phật có hai mặt một thân. Phật trong tư thế bay, không ngồi trên hoa sen hay sóng nước, mà là một con ngựa bay.
Đây chính là tượng Phật mà lát nữa Thi Sương Cảnh phải mua được.
Bàn thờ nhà cậu cũng có một bức tượng Phật kiểu này, vào đêm lam nguyệt không hoa cậu đã đập vỡ một bức, bình thường trong cặp cậu cũng xuất hiện một bức. Chuyên gia nói giá khởi điểm của tượng Phật không cao, nhưng dự kiến giá chốt sẽ rất khủng. Khủng đến mức nào? Chuyên gia vuốt ria mép, lên đến cỡ hàng chục triệu đô. Lần giao dịch trước đó là vào thập niên 1990, hàng chục triệu đô ở thập niên 1990 ấy.
Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, tượng Phật trong bảo tàng Cố Cung cũng đâu đắt tới vậy? Việc đến nước này, sai lầm đến nước này, cậu lạnh nhạt thốt lên: “Chẳng hiểu nổi, chắc người giàu có cách cho tiền đẻ ra tiền chăng.”
Chuyên gia cười cười, đám nhà giàu này đúng là thích tống tiền bằng giá trị cảm xúc mà cứ cố tình giả vờ không hiểu. Ông nói: “Tượng Phật này chính là cách cho tiền đẻ ra tiền đấy. Ở đây có biết bao nhiêu là đại gia, tôi không tin mấy thứ này, nhưng họ lại tin…… Thì tôi có tư cách gì mà không tin chứ? Người không tin không kiếm được tiền, mà người tin lại kiếm được tiền. Haiz, tôi nó ba cái này làm gì cơ chứ.”
“Có trà bánh gì không? Tôi muốn dùng ít trà bánh.” Thi Sương Cảnh bảo với La Ái Diệu.
“Vậy đi thôi.”
“Giáo sư Lý, tôi cảm thấy những thứ này đều có cái giá của nó.” Trước khi rời phòng triển lãm, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên bảo chuyên gia rằng, “Người tin và người không tin trải qua cuộc sống hoàn toàn khác nhau.”
Giáo sư Lý vẫn cười, chẳng nói lời nào. Hôm nay sau khi hội đấu giá kết thúc, ông sẽ nhận được 100.000 thù lao cho việc giảng giải. Đều là con người nhưng cuộc sống của mọi người lại khác biệt rõ ràng. Khoảng cách của sự thấu hiểu giữa người với người kéo dài vô hạn, giáo sư Lý sẽ không hiểu về Thi Sương Cảnh thực sự, mà bây giờ Thi Sương Cảnh cũng không hiểu về giáo sư Lý. La Ái Diệu sẽ không thấu hiểu Thi Sương Cảnh. Liệu có thể không? Ngôn ngữ hờ hững đến thế.
*
Thi Sương Cảnh: Cảm ơn anh, Phật Tử.
Thi Sương Cảnh: Tôi không biết nói gì. Hôm nay tôi được mở mang tầm mắt, những thứ mà trước kia tôi cảm thấy không chân thực bỗng nhiên lại trở nên rất đỗi chân thực, mà cảm giác chân thực ấy cũng chẳng chân thực chút nào.
Thi Sương Cảnh: Nói chung là chơi rất vui.
La Ái Diệu: Tôi biết.
La Ái Diệu: Tôi không cảm thấy cậu kháng cự quá mức, vậy là đủ rồi.
La Ái Diệu: Tôi còn biết thực ra bây giờ cậu đang hào hứng lắm.
Thi Sương Cảnh: Đúng là có một chút. Cảm giác phức tạp quá.
Giáo sư Lý rời khỏi phòng triển lãm kín, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu dừng bước.
Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, hai người trao môi hôn. Chẳng rõ nụ hôn này do ai bắt đầu, cũng chẳng rõ là ai dừng bước trước. Có người nhắm mắt lại, có người ôm eo, có người thở sâu.
Tôi hy vọng nụ hôn này cho em sự vui vẻ. Tôi hy vọng nụ hôn này cho em sự an tâm. Nếu vẫn chẳng phân biệt rõ ràng, vậy nhất định là có người cố ý hồ đồ.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Bát thánh đạo (Bát chánh đạo): Tám cách để Phật Tử tu hành niết bàn thành Phật Đà, chia làm: chánh kiến, chánh tư, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mệnh, chánh tiến, chánh niệm và chánh định.