Chương 102: Huyền châu mà cậu ấy đeo có thể biểu thị cho ta – 2

Thi Sương Cảnh về nhà lúc 4 rưỡi chiều, thay quần áo rồi ra ngoài, khi họ lái xe đến tòa nhà văn phòng đa năng, bầu trời đêm toát lên cảm giác gai nhọn vì tuyết rơi. Bầu trời mịn như nhung là đêm mây đen quang đãng, bầu trời xù xì là tuyết rơi tựa đá huỳnh thạch.
Bước vào tầng một tòa nhà văn phòng, nhìn kiểu gì cũng không thấy tòa nhà này làm ăn có lời. Thấy máy kiểm tra an ninh, Thi Sương Cảnh quay đầu nhìn La Ái Diệu. La Ái Diệu xách theo cả cặp táp, trông rất ra dáng doanh nhân. Thi Sương Cảnh bắt đầu cảm thấy áo len cọ vào cổ khó chịu, không biết là do tâm lý hay do không thích cảm giác bó cổ, cậu bèn nới lỏng cổ áo ra.
Tiếp đó hai người đều dùng cách giao lưu bí mật, điều này giúp Thi Sương Cảnh không còn quá căng thẳng nữa. Bầu không khí hệt như trong phim vậy, chính là loại phim gián điệp hiện đại hoặc tội phạm công nghệ cao. Tuy nói thế chứ thực ra Thi Sương Cảnh chỉ toàn lướt qua video ngắn của mấy bộ phim này thôi. Cậu có Phật Tử biết đọc suy nghĩ làm cộng sự với mình rồi, chẳng cần tai nghe mini giấu trong tai.
Một hướng dẫn viên mặc sơ mi trắng và áo vest bước ra, tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là người dẫn đường và hướng dẫn viên của ngài tại buổi đấu giá. Mời ngài đưa thiệp mời cho tôi, tiếp sau đây tôi sẽ dẫn thương cho hai quý khách.”
La Ái Diệu đưa hai tấm thiệp mời cho hướng dẫn viên, một tấm đã bóc ra, ghi số thứ tự 002, tầm còn lại thì mới tinh, ghi số thứ tự 001. Hướng dẫn viên đeo găng tay để ngừa vân tay in lên giấy vân nhám nền đen. Số 002, ngài Trác Dật Luân. Số 001, ngài Thi Sương Cảnh. Quá trình xác nhận thân phận không hề phức tạp, xem ra nhân viên đã biết trước ngoại hình và tên họ của khách quý rồi.
Qua cửa kiểm tra an ninh, máy reo vang có lệ. Bảo vệ cẩn thận kiểm tra hai người, Thi Sương Cảnh cởi áo khoác ra, chiếc áo được đưa tới tay La Ái Diệu một cách rất tự nhiên. Hướng dẫn viên nhận lấy hai chiếc áo khoác và cặp táp từ tay La Ái Diệu, mang đi cất.
Hướng dẫn viên nói: “Ngài Thi, ngài Trác, xin mời đi theo tôi, chúng tôi có chuẩn bị thang máy riêng cho khách VIP. Trong quá trình triển lãm trước khi chính thức đấu giá, chuyên gia của chúng tôi sẽ đi cùng hai vị để giới thiệu.”
“Những người khác đã tới cả chưa?” La Ái Diệu ung ung hỏi.
“Triển lãm của chúng tôi chỉ mới bắt đầu, ngài tới vừa đúng lúc.” Hướng dẫn viên không trả lời trực tiếp mà đổi cách khác để tiếp lời La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh giơ một tay vuốt tóc, soi gương trong thang máy. Hình như tóc dài một chút thì trông sẽ đỡ câu nệ, bớt vẻ học sinh. La Ái Diệu phối đồ cho Thi Sương Cảnh đơn giản nhưng sang trọng, đồng hồ lấp ló sau ống tay áo len, thắt lưng da bê bản nhỏ quấn quanh hông, giày da đi thì không quen song lại rất hợp. Cậu đứng nghiêng người, La Ái Diệu mặc nguyên bộ âu phục, thích thú ngắm nhìn cậu soi gương.
Thi Sương Cảnh: Căng thẳng quá. Ai cũng khách sáo quá đi.
La Ái Diệu: Hướng dẫn viên là quản lý. Nhìn ghim cài áo của anh ta kìa.
Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới chú ý tới ghim cài áo của hướng dẫn viên, có vẻ là dấu hiệu của phòng đấu giá, tiếc là cậu chẳng nhận ra. Tập trung nhìn kỹ mới thấy ghim cài áo gắn cả kim cương, lại còn không chỉ một viên. Đúng là sốc quá thể.
La Ái Diệu: Anh ta chuyên nghiệp lắm, cậu có thể thử nói chuyện với anh ta. Tất cả nhân viên ở đây đều chuyên nghiệp cả, cậu muốn nói thì cứ nói, muốn hỏi thì cứ hỏi.
Càng vào dịp thế này, người ta lại càng lễ độ. Bất kể là khách hàng hay nhân viên, trong xã hội thượng lưu, điều duy nhất mọi người quan tâm chính là thể diện trong mấy tiếng xã giao này, càng thể diện càng tốt, sự thể diện cực hạn, giả dối.
Tuy La Ái Diệu khuyên thế nhưng Thi Sương Cảnh còn chưa tìm được cơ hội mở lời thì thang máy đã hiển thị tới tầng chỉ định. Cửa thang máy mở ra, hướng dẫn viên tự tay giữ cửa, tiễn La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh ra khỏi thang máy. Anh ta vừa đi vừa giới thiệu: “Chào mừng đến với hội đấu giá tư nhân “Đại Ẩn” lần này. Phần triển lãm trước buổi đấu giá sẽ kéo dài đến 7 rưỡi, chuyên gia đang chờ hai vị ở cửa phòng triển lãm rồi. Sau khi triễn lãm kết thúc, tất cả khách mời sẽ di chuyển đến hội trường đấu giá. Trong sổ tay giới thiệu hiện vật mà chúng tôi đã gửi có tổng cộng bốn món được trưng bày, món cuối cùng chỉ trưng bày trực tiếp tại triển lãm. Chúng tôi đã bố trí một phòng trưng bày riêng tư cho món đồ cuối cùng, hai vị là khách mời danh dự có số thứ tự trước nhất, do đó sẽ được hưởng quyền tham quan ưu tiên nhất. Nếu quý vị có nhu cầu tham quan, xin vui lòng báo cho chuyên gia.”
Tòa nhà văn phòng này có trần cao ngất, nhìn từ bên ngoài rất hiện đại, Thi Sương Cảnh tưởng bên trong cũng mang phong cách tân tiến lắm cơ, song tầng này lại không như thế. Trong tầng lầu cao vời vợi, khu triển lãm được bài trí hết sức tinh tế, sắc màu nổi bật vừa như mơ vừa như tranh, chẳng khác nào khu triển lãm thời trang. Có vẻ phòng triển lãm được thiết kế mang hơi hướng bản địa, ăn nhập với chủ đề thành phố D, hầu hết khách tham gia đấu giá cũng là người Trung Quốc, càng phù hợp với quần thể mục tiêu. Phòng triển lãm chính được chia ra thành hình dạng bất quy tắc, với mặt tường cao chừng 3m làm bình phong. Tiếng người dễ dàng vọng qua đầu tường, nhân số cũng không đông nên âm thanh loáng thoáng mơ hồ, tưởng như hình người trên tấm bình phong đang thầm thì.
Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng mở lời: “Đây là lần đầu tiên tôi đến hội đấu giá, tôi chưa xem qua sổ tay hiện vật.”
Câu này là nói với hướng dẫn viên. Thôi thì đằng nào cũng đến đây rồi.
“Không sao đâu ngài Thi, tôi sẽ luôn ở trong phạm vi tầm mắt của ngài, kể cả ở triển lãm hay hội trường đấu giá. Khi nào ngài cần thì cứ gọi tôi tới là được.” Hướng dẫn viên nở nụ cười chuyên nghiệp, “Có tổng cộng năm món hiện vật, nếu ngài sẵn lòng thì hãy để chuyên gia giới thiệu từng món cho ngài nghe, sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ. Ngài được mời tới tham gia hội đấu giá, vậy hẳn đã có món đồ mình ưng ý rồi nhỉ? Nếu ngài chưa quen với quy trình đấu giá, hoặc nếu ngài có nhu cầu —— Chúng tôi cũng có thể sắp xếp không gian riêng để tư vấn.”
“Cảm ơn anh.” Thi Sương Cảnh chân thành nói.
Hướng dẫn viên hơi khom lưng.
Thi Sương Cảnh: Anh ta khách sáo thật đấy. Hội đấu giá đều như này hay sao?
La Ái Diệu: Tất nhiên là không. Phòng đấu giá nào cũng kiêu ngạo thôi, dù cậu có là khách hàng siêu giá trị đi nữa thì sau lưng bọn họ còn có thế lực tư bản giá trị hơn. Chẳng qua anh ta muốn đẩy bán đồ với giá cao nhất có thể thôi. Cậu là khách hàng số 001, là nguyên nhân mà hội đấu giá tư nhân này được tổ chức.
Bước chân Thi Sương Cảnh khựng lại, trước khi hướng dẫn viên phát hiện ra, La Ái Diệu khẽ kéo khuỷu tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước. Hắn đang định giải thích tiếp thì bỗng dưng bắt được ý nghĩ của Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh: Tôi được mời từ bao giờ cơ? Tại sao tôi lại là khách hàng số 001? La Ái Diệu, chuyện này có phải do chính anh sắp đặt không?
Thi Sương Cảnh: Nếu không phải như thế thì tôi chẳng nghĩ ra lý do vì sao người ta lại biết tôi.
La Ái Diệu: ……
La Ái Diệu: Sao tôi phải sắp đặt chuyện này chứ? Chẳng lẽ cậu lại thiếu một bức tượng như thế hay sao?
La Ái Diệu: Còn lý do cậu là khách hàng số 001 là vì người rao bán tượng Phật cho rằng cậu là người có khả năng lấy được món đồ này nhất. Tôi cũng không rõ vì sao kẻ đó lại biết cậu.
Mạch suy nghĩ hoài nghi của Thi Sương Cảnh bị cắt ngang, bọn họ đã tiến vào phòng triển lãm.
Ánh đèn trong toàn bộ tầng này xen giữa mờ tối và sáng tỏ. Mờ tối là đèn sàn, đèn tường, đèn trần, sáng tỏ là đèn soi hiện vật. Bệ trưng bày không nhiều lắm, ánh đèn hội tụ, mọi người kề sát ánh đèn, tụm năm tụm ba trò chuyện. Ngoài ra, để lấp đầy không gian trống trải, trên tường còn treo các tác phẩm nghệ thuật, gần vật phẩm đấu giá cũng bố trí thêm các bệ trưng bày nhỏ lẻ, rải rác.
Hướng dẫn viên gặp chuyên gia, chuyên gia không phải nhân viên của phòng đấu giá mà là học giả ký hợp đồng làm việc. Chuyên gia vừa định đi tới, La Ái Diệu liền giơ ý bảo chuyên gia và hướng dẫn viên tạm thời chớ lại gần.
Tiếng trò chuyện chưa từng ngơi nghỉ, song cảm giác bị nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc cũng từ từ nảy sinh. Rất nhiều người đều đang chú ý tới hai kẻ vừa bước vào phòng triển lãm.
Cả hai vẫn chưa dừng bước. Người đàn ông mặc âu phục may riêng màu xanh sẫm với đường chỉ chìm sở hữu vóc dáng cao hơn, thân hình thẳng tắp, gương mặt đẹp đẽ, nổi bật vô cùng, mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn về phía hắn. Ấy thế nhưng, có một nguồn sức mạnh bí ẩn kéo những ánh mắt ấy trở về, họ nhận ra rằng chàng trai mặc áo len cao cổ màu đen mới là kẻ nguy hiểm. Có vẻ cậu không quen với hoàn cảnh trang trọng như thế này nên tỏ ra hơi câu nệ, song chỉ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay là đủ biết cậu có tư cách gia nhập vào giai cấp này. Đồng hồ trị giá tám chữ số lấp ló trong tay áo, thế mà chủ nhân của chiếc đồng hồ chẳng buồn để tâm đến nó, dường như vị chủ nhân này chỉ tùy tiện rửa mặt rồi vớ bừa một bộ đồ để tới đây tham gia hội đấu giá tư nhân. Có trời mới biết phải chăng đây là cậu ấm nhà nào thay mặt người lớn trong nhà tới đây lấy hàng, tiện thể thử cảm giác đấu giá.
Hầu hết các khách hàng đều chẳng quen biết nhau, cũng không biết số thứ tự của nhau. Tuy nhiên, trong mỗi nhóm nhỏ này luôn có một hai người nhìn chằm chằm vào chàng trai mặc áo len đen kia.
Một trăm linh tám con mắt Phật không giống như mắt người, mà là những văn tự phức tạp hình con mắt. Chữ viết khẽ di chuyển trên huyền châu, cũng chính là di chuyển trên mắt Phật. Những ký tự này không phải là kinh văn tiếng Phạn, cũng không phải ký hiệu trừu tượng thuần túy. Đây là sự cô đọng của mật chú, là mật chú Phật Tử mà người khắp thiên hạ chẳng thể hiểu thấu và cũng chẳng cần hiểu thấu.
Chỉ tín đồ mới có thể trông thấy những hạt châu màu lam to bằng hạt đậu, tượng trưng cho lời cảnh báo quan trọng nhất được lưu truyền trong nhà suốt đời đời kiếp kiếp: Không thể chọc giận Phật Tử, Phật Tử trừng mắt, sẽ thấy mắt xanh. Nhìn thấy mắt xanh trợn trừng, trong nhà ắt có người chết.
Thế mà chàng trai lại thản nhiên đeo chuỗi hạt ấy, liệu cậu có biết rằng món đồ đắt tiền nhất trên người cậu chính là chuỗi hạt mắt Phật này, cho nên mới cố tình đeo quanh cổ áo đen, càng làm nổi lên sắc xanh xúi quẩy ấy. Bên cạnh chàng trai là một người đàn ông mặc âu phục. Phật Tử cử cậu tới ư? Cậu và Phật Tử có quan hệ như thế nào?
Thi Sương Cảnh bắt chước La Ái Diệu, cũng lấy champagne từ trong khay. La Ái Diệu nói: “Tôi dẫn cậu đi lấy ít trà bánh nhé?”
“Không cần đâu.” Thi Sương Cảnh bất an lắm nên chẳng dám rời hắn nửa bước, “Tôi xem xong bốn món hiện vật rồi, bây giờ mới qua 6 giờ —— Chúng ta phải chờ tới 7 rưỡi mới bắt đầu đấu giá à?”
“Mở triễn lãm chủ yếu có hai mục đích. Một là để người mua chiêm ngưỡng vật phẩm đấu giá ở khoảng cách gần, hai là để thúc đẩy quan hệ xã giao giữa người mua. Thời gian của phần triển lãm này không lâu lắm đâu.”
Tôi, căng, thẳng, quá.
Càng đi vào trong, Thi Sương Cảnh càng lúng túng. Mắt chẳng biết nhìn đi đâu, tay chẳng biết đặt chỗ nào. La Ái Diệu thay thế chuyên gia, thấp giọng giới thiệu cho cậu một trong những món hàng đấu giá, khiến cậu cảm giác như đang đi dạo bảo tàng.
“Đây là bức chân dung chưa được công bố của Sargent, sau khi giám định, phòng đấu giá đã đặt tên cho nó là “Người phụ nữ bên những đồng tiền Kushan rơi vãi”. Đây cũng là tác phẩm thời kỳ đầu của Sargent, lúc đó ông ấy vẫn chưa chuyển hẳn sang sự nghiệp vẽ chân dung nên đã thử sức với mọi phong cách. Bức tranh sử dụng rất nhiều kỹ thuật vẽ tranh phong cảnh, từ núi non ở gần đến cảnh quan thành thị phía xa, hình ảnh sâu sắc, phối cảnh chính xác. Người phụ nữ không phải chủ thể của bức tranh, song cuối cùng chuyên gia giám định vẫn phân loại nó là tranh chân dung, nguyên nhân nằm ở cách khắc họa người phụ nữ này. Theo kết quả giám định khoa học, chuyên gia cho rằng trong giai đoạn hậu kỳ Sargent có thể đã vẽ đi vẽ lại người phụ nữ này, thậm chí không chỉ một lần. Chứng tỏ bức tranh này đã theo Sargent di chuyển đến rất nhiều nơi, từ Paris đến Luân Đôn, trong thời gian đó bức tranh có lẽ vẫn luôn nằm ở nơi ông ấy có thể chạm tay đến.”
(John Singer Sargent (1856 – 1925) là một họa sĩ người Mỹ, tác giả của nhiều bức chân dung nổi tiếng và đắt giá nhất thế giới. Kushan là một đế quốc cổ đại tại Trung Á, tồn tại vào khoảng thế kỷ thứ 1 – 3.)
Theo Thi Sương Cảnh thấy, phong cảnh và thành quách trong tranh là ở nước ngoài, song người phụ nữ lại có khí chất của người phương Đông, mang đến cho cậu cảm giác quen thuộc. Những đồng tiền rơi vãi đầy đất giống như ánh sao phía sau người phụ nữ, người phụ nữ quay đầu nhìn những đồng tiền ấy, nhưng không nhặt chúng lên mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thi Sương Cảnh hỏi La Ái Diệu: “Bức tranh này trị giá khoảng bao nhiêu tiền?”
La Ái Diệu nhẹ nhàng đáp: “Giá khởi điểm ít nhất 5.000.000, tôi đoán giá chốt rơi vào khoảng 8.000.000.”
Thi Sương Cảnh hít một hơi khí lạnh.
Thi Sương Cảnh: Anh điên rồi sao? Có người đang chờ mong tôi vung tiền qua cửa sổ à? Anh đưa tôi đến để phá của hay gì?
Thi Sương Cảnh: Nếu tôi không ra giá mua bất kỳ món nào thì có bị ban tổ chức bắt giam không? Tôi chỉ tới tham quan thôi mà.
La Ái Diệu: Tất cả những vật phẩm lớn nhỏ trong phòng triển lãm, nếu cậu ưng món nào, tôi sẽ quẹt thẻ. Tôi chỉ cần cậu tham gia phần đấu giá tượng Phật thôi. Có giành được hay không không quan trọng, cậu thay mặt tôi đến tham dự, chỉ cần tỏ thái độ là được rồi.
Thi Sương Cảnh vẫn cảm thấy La Ái Diệu y chang kẻ điên. Hắn nói về tiền bạc cứ như thể giấy vệ sinh vậy, dù có là giấy vệ sinh thì cũng là giấy vệ sinh đổi bằng 8.000.000, quá là nhiều rồi…… Thi Sương Cảnh nghĩ miên man, cậu day day mi tâm, lùi bước khỏi bức tranh.
Đến khi ngước lên, cậu chợt phát hiện có người đi tới bên cạnh mình. Ánh mắt, cơ man ánh mắt cố ý hoặc vô tình. Nhịp thở của Thi Sương Cảnh nặng thêm, La Ái Diệu mỉm cười, tiến lên một bước chắn trước người cậu, ngăn cản mọi tín đồ mon men bắt chuyện.
“Chào ngài. Tôi họ Hứa, tên đầy đủ là Hứa Yến Chi, tổ tiên ở Tuyền Châu, thuộc nhị chánh trong bát chánh Phúc Kiến.”
Hứa Yến Chi nói chuyện với Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh nhìn sang La Ái Diệu, La Ái Diệu nói: “Mong anh tự giới thiệu cụ thể. Cháu trai tôi không am hiểu về tín ngưỡng của các vị, đừng cho rằng ai cũng biết đến sự tồn tại đó.”
Thi Sương Cảnh gật đầu tán đồng.
Cơ mà, thì ra cảm giác có một người cậu là thế này đây.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Sang quyển thứ ba rồi! Không biết mọi người có thích không?
Cảm giác cũng đến lúc để nói vài câu rồi, hồi mới sáng tác, tôi chỉ hy vọng trải nghiệm đọc bộ truyện này là: smooth, readable, joyful. Mặc dù đề tài tôn giáo hơi khó hiểu, nhưng tôi đã cố gắng viết tình tiết sao cho dễ tiếp cận, dễ đọc. Tôi mong mọi người có thể cảm nhận được dụng ý của tôi. Không phải tôi không đi sâu vào chi tiết truyện này đâu, mà thực chất tôi viết rất chi tiết cả về nội dung lẫn tình cảm. Nếu trong quá trình đọc truyện, có ai sẵn lòng nán lại để hít couple cùng tôi thì càng tuyệt hơn nữa!
Cảm ơn nha!