Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 101

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 101: Huyền châu mà cậu ấy đeo có thể biểu thị cho ta – 1

Ngày đi học cuối cùng trước Tết, Thi Sương Cảnh quay lại trường để lấy bài tập nghỉ đông và tài liệu phụ đạo. Đằng nào cậu cũng phải nghe giáo viên giao bài tập nghỉ đông, thôi thì hôm đó ở lại với lớp, tiện thể nghe giảng luôn.

Tuy nhiên cũng hai tháng rồi không đến lớp nên cảm giác xa cách trở nên rõ ràng hẳn. Cậu cảm tưởng mình giống như học sinh dự thính, nhưng còn chăm chú hơn cả lúc làm học sinh chính thức. Trong hai tháng tự học tại nhà, cậu đã hoàn toàn tìm lại được sự tập trung. Lời giáo viên nói dần dần có thể lưu lại trong đầu, dù là kiến thức, yêu cầu bài tập, dạng đề thi hay mốc thời gian quan trọng, cậu chép lưu loát vào sổ, cứ ngẩng đầu rồi cúi đầu như thể lấy hơi khi bơi, vô cùng nhịp nhàng.

Tan học, Trương Quốc Cường đi tới bên bàn Thi Sương Cảnh, hỏi: “Tháng ba là thi thử lần 2 đấy, sang năm em có trở lại nghe giảng cùng lớp được không?”

“Em phải bàn với cậu đã.”

“Mấy tập đề này, nếu nghỉ đông làm xong thì mang nộp lại. Các thầy cô đều phải chữa bài.” Trương Quốc Cường giả vờ chỉ chỉ vào bài tập nghỉ đông trên bàn, “À phải, cậu em là người ở đâu? Làm ăn ở chỗ nào?”

“……”

“Cảm giác cậu em hơi giống người miền biển nhỉ, cậu em làm nghề gì thế?”

Trong trường có rất nhiều người hỏi thăm về La Ái Diệu giống như Trương Quốc Cường. Thi Sương Cảnh liên tục giả ngu thì người khác cũng liên tục dò hỏi. Rõ ràng La Ái Diệu đâu có để lộ quá nhiều thông tin —— Không đúng, là quá nhiều thông tin “hư cấu” chứ. Giáo viên và cán bộ trong trường biết có lẽ La Ái Diệu là dân kinh doanh, dù sao hắn cũng giàu mà. Người giàu chạy vào trong núi để dạy kèm cho đứa nhóc, đúng là lạ đời, nhưng thi thoảng người giàu lại khó nắm bắt như thế đấy. Người ngoài càng tính toán so đo thì người giàu càng có vẻ dư dả hơn, vì người ta giàu rồi thì làm gì cũng chỉ để giết thời gian thôi mà.

Thi Sương Cảnh và các bạn cùng nhau trực nhật lần cuối trong kỳ, lúc cả lớp đang trong nhà vệ sinh để vắt sạch nước từ chổi lau nhà thì bỗng nghe thấy tiếng hô hoán. Thi Sương Cảnh thả chổi lau nhà vào thùng nước, những bông tuyết như lông ngỗng rơi lất phất xuống sân tòa nhà dạy học, ra là trời đổ tuyết lớn.

Thi Sương Cảnh và bạn học cùng băng qua sân thể thao, đi về phía cổng trường, thở ra hít vào không khí giá lạnh, những bông hoa tuyết dán lên hàng mi.

Cậu lại chuẩn bị tránh đông rồi. Tầm này năm ngoái là cậu đã lập tức lên kế hoạch đi làm thêm, cậu sẽ tìm xong chỗ làm thêm từ 1 – 2 tuần trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu. Thi Sương Cảnh nhắn tin cảm ơn tất cả những cửa hàng từng nhận mình vào làm, nhất là hai công việc vặt trong năm nay, trạm giao hàng và tiệm trà chanh. Bây giờ cậu không còn túng quẫn nữa, lại đang phải tập trung học nên không thể đi làm thêm được, cậu bèn trịnh trọng gửi tin nhắn cho các chủ quán, giải thích tình hình của mình dạo gần đây. Cậu bảo rằng cô nhi viện xin được cho cậu một khoản trợ cấp mới nên không cần làm việc nữa, vô cùng cảm ơn các chủ quán đã chăm sóc cậu lúc trước. Bà chủ trạm giao hàng thì tất nhiên khỏi cần nói, mọi người đều là hàng xóm nên chẳng lẽ lại trở mặt với hàng xóm hay sao? Chị chủ tiệm trà chanh thì đến giờ vẫn thường like bài hát cover mà cậu đăng, chắc là không ngại việc cậu nghỉ rồi.

Tốt quá. Năm nay thực sự có thể “tránh đông” rồi. Học tập nhẹ nhàng hơn làm thêm. Nghèo khó từng là chuỗi ngày bận rộn kéo dài mãi mãi, khiến Thi Sương Cảnh khó có thời gian chợp mắt, tất cả thời gian còn lại đều dùng để giao dịch. Bài toàn mà học sinh cấp ba cần giải là tìm giới hạn, tìm đạo hàm, còn cái nghèo khiến cậu cứ dừng mãi ở thời kỳ đẳng thức. Tiền kiếm được luôn tiêu hết sạch, chẳng tích cóp được gì, kiếm tiền chỉ để sống, sống cũng chỉ để có thể kiếm số tiền vừa đủ tiêu xài…… Hồi ức cay đắng kết thúc, Thi Sương Cảnh đến trạm giao hàng lấy hai túi hạt mèo cỡ bự, tuyệt đối không về nhà tay không.

Vừa về đến nhà, cậu đã thấy La Ái Diệu bước ra từ trong phòng, mặc áo bành tô phối với âu phục. Hình như hắn đang tìm gì đó mà không tìm được nên vẫn chưa thể ra ngoài.

“Phật Tử, anh đang tìm gì vậy?” Thi Sương Cảnh đặt túi hạt xuống, giũ tuyết trên khăn quàng và mũ ra phía hàng lang, sau đó mới đóng cửa, cởi áo khoác, treo đồ bị tuyết thấm ẩm lên.

“Không có gì.” La Ái Diệu chống tay ngang hông, không định tìm nữa, hắn nhìn về phía Thi Sương Cảnh, “Thay quần áo rồi theo tôi ra ngoài.”

“Đi làm gì thế?”

“Đi rồi cậu sẽ biết.”

“Rốt cuộc đi làm gì? Tuyết đang rơi dày, lái xe nguy hiểm lắm, anh định đi làm gì mới được?”

Thi Sương Cảnh thực sự không muốn ra ngoài. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, tỉnh S hiếm khi đổ tuyết lớn cỡ này, chẳng biết sẽ rơi bao lâu nữa. Ngộ ngỡ đến đêm tuyết đông thành băng thì phải làm sao?

Bình thường toàn là La Ái Diệu giở giọng cương quyết, hôm nay tự dưng lại chuyển thành Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu cảm thấy rất mới lạ.

“Đừng mặc đồ thể thao này, cậu có thể mặc đồ của tôi.” La Ái Diệu dẫn Thi Sương Cảnh vào trong phòng, trước đó họ có chuyển một ít quần áo từ lấu ba lên lầu bốn.

Áo len cao cổ màu đen, quần tây rộng, thắt lưng. Hắn lập tức bắt Thi Sương Cảnh cởi đồng phục học sinh, thay sang đồ của hắn. Size quần áo nam tính theo chiều cao, Thi Sương Cảnh mặc đồ của La Ái Diệu chỉ thấy rộng, may mà áo len cao cổ còn co giãn. Chân cậu dài, háng cao nên mặc quần của La Ái Diệu chỉ hơi dài một chút, đi giày phù hợp là không bị quét đất.

Thi Sương Cảnh hết sức hoang mang, đây là lần đầu tiên La Ái Diệu săm soi chuyện áo quần mà săm soi sang cả cậu. Chuẩn bị đi gặp ai hả? Gặp ai mà cần ăn mặc trọng thể quá vậy?

La Ái Diệu suy nghĩ một thoáng rồi móc sợi dây chuyền của Thi Sương Cảnh từ trong cổ áo ra, để vòng quanh cổ ao len đen. Hắn tiếp tục chống nạnh ngắm nghía Thi Sương Cảnh, trong lòng kỳ thực có phương án thích hợp hơn, cơ mà hôm nay không kịp nữa rồi, cứ mặc tạm vậy đi. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu mặc áo khoác của La Ái Diệu, áo khoác đắt tiền đúng là mang lại cảm giác khác biệt.

La Ái Diệu cầm chìa khóa xe, dắt theo Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh cũng tranh thủ xoa đầu Bắp một cái rồi bị ép đóng cửa lại.

Hai người tiến thẳng vào trong màn tuyết, xe đỗ cách đó không xa, lúc ngồi vào xe thì tóc cả hai đều ươn ướt rồi.

Màn hình cảm ứng sáng lên, Thi Sương Cảnh tìm nút bật máy sưởi, La Ái Diệu chỉnh nhiệt độ máy sưởi và hướng gió mà chẳng cần nhìn, hắn dặn: “Thắt dây an toàn vào.”

Thi Sương Cảnh nghe theo. La Ái Diệu thuần thục lái xe giữa trời tuyết dày đặc, mới đầu Thi Sương Cảnh còn sợ lắm, nhưng xe đi một hồi, cậu lại nghĩ cần gì phải lo lắng về kỹ năng lái xe của La Ái Diệu nhỉ, chẳng lẽ có người tông trúng xe hắn được chắc? Hắn là Phật Tử cơ mà, muốn tránh là tránh được ngay.

Lẽ nào là hẹn hò? Thi Sương Cảnh chợt nảy ra ý nghĩ này.

La Ái Diệu khó lòng phủ nhận. Không phải hẹn hò, nhưng sao mà nói thế được?

Ngày tuyết rơi nên đường hơi tắc, bọn họ đi khoảng một tiếng rưỡi, hình như cuối cùng cũng đến nơi. Trên đường Thi Sương Cảnh nghiêng đầu thiếp đi, cậu có thói quen hễ lên xe là ngủ. Xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, vừa rồi ở trong xe Thi Sương Cảnh thấy tòa cao ốc này có hình dáng rất đặc biệt, chắc là được thiết kế bởi một studio thiết kế kiến trúc nổi tiếng.

Vừa tan học đã bị La Ái Diệu kéo vào thành phố, đâm ra cậu hơi đói bụng. Hai người đi thang máy lên lầu một, Thi Sương Cảnh phát hiện bên trong toàn là văn phòng làm việc chứ không phải trung tâm thương mại, thế là cậu hiểu ngay chuyến này không phải hoạt động kiểu như hẹn hò hay ăn uống.

Thi Sương Cảnh bèn hỏi: “Khoảng bao lâu mới xong việc? Tôi đói rồi, nếu kéo dài đến 8 – 9 giờ tối mới ăn thì tìm vài món cho tôi lót dạ trước được không?”

La Ái Diệu không đáp lời mà dắt cậu vào quán cà phê bên cạnh văn phòng, mua bánh sừng bò và cà phê cho cậu. Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, chỉ mấy món này thì đâu cần tìm chỗ ngồi, cậu đứng cũng ăn xong bánh sừng bò rồi. Cậu không uống được cà phê nguyên chất, cảm giác vị y như uống thuốc đông y vậy, cho nên La Ái Diệu mua cho cậu cà phê pha ngọt vị matcha. Thi Sương Cảnh thích mê, mới nếm ngụm đầu tiên đã tỏ vẻ trầm trồ.

“Phật……”

“Tối nay hãy gọi tôi là “Cậu”, không thì đừng gọi tôi.” La Ái Diệu ngắt lời Thi Sương Cảnh.

Lời kế tiếp đều được trao đổi qua nội tâm, biến thành hình thức đối thoại bí mật. Nhiều nam nữ tri thức làm việc trong văn phòng gần đó đang tụ tập ở quán cà phê, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đứng bên chiếc bàn treo tường cạnh cửa, không cởi áo khoác, rõ ràng chỉ muốn tán gẫu vài câu rồi đi ngay.

Nhưng cái gì mà cậu với chả cháu cơ, hai người họ có giống nhau đâu? Chuyện này hệt như một kiểu tình thú nào đó vậy.

La Ái Diệu: Đêm nay có người muốn bán đấu giá tượng thờ của tôi, chúng ta đi xem thử.

Thi Sương Cảnh: Bán đấu giá??? Của anh??? Ai cơ?? Tín đồ của anh làm hả?

La Ái Diệu: Không phải tín đồ của tôi. Thực tế hôm nay sẽ có đông đảo tín đồ của tôi góp mặt hòng mua bức tượng này. Tôi chắc chắn sẽ không dùng ứng thân để xuất hiện trước mắt người khác, song tôi rất muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt này để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu nhìn mắt tôi đi.

Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới phát hiện mắt của La Ái Diệu đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, đôi mắt xanh đặc trưng kia đã bị giấu đi.

La Ái Diệu: Cậu gọi tôi là cậu, tôi mượn họ mẹ của cậu, mà hẳn mọi người đều dùng tên giả thôi, cho nên tôi tên gì chẳng quan trọng, cậu không cần nhớ tên giả của tôi, cứ gọi tôi là cậu là được rồi.

Thi Sương Cảnh: Tôi cần phải làm gì không?

La Ái Diệu: Cậu cứ tự nhiên, coi như tới chơi. Tín đồ c*̉a tôi sẽ không nhận ra tôi, nhưng có lẽ họ sẽ nhận ra cậu đấy.

Thi Sương Cảnh biến sắc. Vì sao?

La Ái Diệu đưa tay v**t v* chuỗi hạt trên cổ cậu, động tác mập mờ, lời lẽ lại thản nhiên.

La Ái Diệu: Trong mắt tín đồ của tôi, những hạt châu này sẽ chuyển thành màu lam của mắt tôi. Tuy gọi là Phật châu, song thực chất là một trăm linh tám con mắt Phật. Hầu hết tín đồ đều thờ phụng tôi theo hình thức gia tộc, một vài người biết tôi đã thức tỉnh nên muốn tiếp đón tôi, ngặt nỗi chẳng có bất cứ thông tin nào.

La Ái Diệu: Bọn họ tiếp cận cậu, tôi sẽ ngăn cản họ. Tôi dẫn cậu đi ra mắt các tín đồ của tôi.

La Ái Diệu: Chẳng phải cậu cảm thấy tôi ngăn cách cậu ra ngoài thế giới của tôi sao?

La Ái Diệu: Việc này cần tiến hành từng bước một.

La Ái Diệu nghĩ, vào bảo điện của tôi trước mới là đảo lộn thứ tự. Chẳng ai tiếp xúc với thứ nguy hiểm nhất ngay từ đầu cả. Chưa nếm được chút ngon ngọt nào mà đã hứng chịu hết mọi đau khổ.

Thi Sương Cảnh ngoác miệng. Sao La Ái Diệu không nói sớm? Nếu nói trước thì cậu đã chẳng ra ngoài làm gì. La Ái Diệu hành xử quan cách chứ cậu thì không phải kiểu người như vậy. Cậu vốn đã ít nói, đi đến chỗ hoành tráng lại càng ít nói hơn. Thậm chí có một giây phút cậu còn hoài nghi phải chăng La Ái Diệu lại muốn đùa giỡn mình, nhưng chỉ thấy La Ái Diệu cầm lấy ly cà phê ngọt trong tay cậu, giúp cậu uống hết cà phê còn dư một cách rất đỗi tự nhiên, biểu hiện của hắn chẳng giống đi xem náo nhiệt chút nào.

Âu phục phối với áo khoác, La Ái Diệu mang thân phận người cậu đưa cháu trai đi xã giao, trả tiền cho cháu trai. Chiếc áo len cao cổ của Thi Sương Cảnh tựa như vải lót châu báu, tôn lên hạt châu làm từ mắt Phật. Đứa cháu trai được Phật Tử lựa chọn chẳng cần khéo ăn nói, cháu trai chỉ cần có mặt là được. Trẻ con mà, ở đó sẽ có rất nhiều “người thành đạt” được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ai mà chẳng thấu hiểu một đứa trẻ hai mươi tuổi được chiều chuộng, mọi người đều từng trải qua giai đoạn ấy rồi. Huống hồ đây lại là cháu ngoại được yêu chiều mọi mặt. Cháu ngoại muốn gì cũng được hết.

Bình Luận (0)
Comment