Chương 100: Thích quản lý tiền

Thi Sương Cảnh không lập tức trả lời La Ái Diệu. Câu “Xin lỗi” ấy dán vào cổ cậu, lướt qua ót cậu, chui vào trong tai, cậu không thể không nghe thấy. Không. Không đơn giản đến vậy. Nhưng cũng không rắc rối đến vậy. Thi Sương Cảnh chỉ cảm thấy không thể nhân lúc cậu ốm để mà giả vờ hồ đồ lừa bịp người ta được.
Nói Thi Sương Cảnh thích tiếp xúc da thịt chứ thực ra La Ái Diệu cũng chẳng kém là bao, hắn dán chặt lấy cậu, cứ như bị nghiện tiếp xúc với nhiệt độ, da dẻ, thân thể vậy. Một người nguyện đánh một người nguyện chịu.
Bắp còn lý trí hơn cả bọn họ, biết nóng thì phải chui ra khỏi ổ chăn. Nó hít lấy mấy ngụm không khí 22° rồi lại quay đầu vào, chiếc chăn căng phồng, Bắp giẫm lên thân người cách lớp chăn, nom như đang leo lên một con dốc nhỏ. Bắp leo lên leo xuống vài vòng, La Ái Diệu liền ló đầu ra, đối diện với nó, hắn giơ tay gõ gõ chỗ bên cạnh mình ý bảo Bắp qua đây ngủ, không được quấy rầy bọn họ ngủ bù. Ngoài rèm cửa sổ đã thấp thoáng ánh nắng, trời sáng rồi.
Ban ngày nhiệt độ của Thi Sương Cảnh hơi thất thường, vẫn ở ngưỡng sốt nhẹ. Hôm qua bác sĩ đã dặn nếu sốt nhẹ tái đi tái lại quá 48 tiếng thì nên đi khám lại, còn nếu tình hình không nghiêm trọng thì chỉ cần kết hợp uống thuốc hạ sốt là được.
Vì giải quyết Kỷ Phục Sâm mà tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời. La Ái Diệu là người chủ pháp, góp sức 100% trong cuộc đối đầu với Kỷ Phục Sâm. Những người khác tuy cũng có chút năng lực song không thể trực tiếp gây thương tổn cho Kỷ Phục Sâm được. Thử nghiệm xong cuộc “hàng yêu phục ma” này, La Ái Diệu uể oải vô cùng, hắn quyết tâm lần sau không bao giờ làm loại chuyện này nữa, mà chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan trực tiếp tới hắn.
Huống chi La Ái Diệu đã nhìn ra, thay vì nói là hắn lợi dụng Thi Sương Cảnh thì đúng ra là Thi Sương Cảnh có lý do riêng để xuất hiện đúng vào lúc này, tại nơi này. Mấy tháng qua, ngay cả La Ái Diệu cũng không thể hiểu thấu, hắn làm kim chủ, làm gia sư cho Thi Sương Cảnh, tạo nên sự phối hợp trí mạng, La Ái Diệu có thu hoạch, chuẩn bị cho sự niết bàn giữa chốn nhân quả thị phi —— Còn Thi Sương Cảnh thì sao? Lợi ích của Thi Sương Cảnh ở chỗ nào? Cái mạng nhỏ của Thi Sương Cảnh bị giày vò mấy hồi, thế mà vẫn làm anh hùng, chẳng biết sợ. La Ái Diệu không thích cảm giác ép buộc này, bị thúc đẩy nhìn cảnh không muốn nhìn, làm việc không muốn làm. Sau này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Quá trình Thi Sương Cảnh xuất hiện trong sinh mệnh của La Ái Diệu vốn đã rất kỳ lạ. Tuy cũng hơi lo rằng đây là một mưu kế, nhưng ngẫm kỹ lại thì hắn vẫn không cảm thấy Thi Sương Cảnh quá “nguy hiểm”, hắn không có cảm giác bị mắc bẫy.
*
Từ khi bắt đầu dạy kèm cho Thi Sương Cảnh, pháp thân của La Ái Diệu chưa từng ngừng làm việc một phút giây nào. Hắn tăng công suất hấp thụ tri thức trong nhân thế, cả tri thức có hệ thống lẫn không hệ thống, đều phải hiểu hết, phải học hết. Hôm nay pháp thân của La Ái Diệu offline, cưỡng chế nghỉ ngơi, ngủ đến khi trời tối mịt. Bàn thờ Phật trong nhà còn chẳng thắp hương, hương ở nhà các tín đồ cũng không thể nào châm lửa, đây là tín hiệu cho thấy Phật Tử không làm việc.
Ngủ thẳng từ sáng đến tối, rồi lại ngủ thẳng từ tối đến sáng. Thi Sương Cảnh có thức giấc hai lần, cậu nằm lười trong chăn, đặt đồ ăn ngoài, ăn cơm, uống thuốc…… Làm xong một mạch, lại nằm về giường. La Ái Diệu thức cùng, ngủ cùng Thi Sương Cảnh, ngay cả chính Thi Sương Cảnh cũng lấy làm lạ.
Ngày thứ ba, cậu rốt cuộc không sốt nữa, La Ái Diệu cũng sạc pin cho chính mình xong, có thể châm hương, quay trở lại làm việc.
“Còn nghỉ học nữa thì sẽ đến Tết mất.” Thi Sương Cảnh nằm ngửa, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, “Đến Tết là chẳng có tâm trạng học hành, lại rề rà nữa là đến tháng ba rồi…… Không được, vẫn phải học thôi.”
Thi thử lần 1 chỉ được 280 điểm! Trong khi mức để vào trường tầm trung là 450 điểm, trường hàng đầu là 540 điểm. Thi không nổi 400 điểm thì cao đẳng cũng đừng mơ! Thi Sương Cảnh trở mình ngồi dậy, mắt cậu choáng váng mất vài giây mới tập trung được, giờ nhiệt huyết đang trào dâng, cảm giác ăn no ngủ kỹ đúng là khác biệt mà!
“Trương Quốc Cường nói trong nhóm chat là đề thi thử lần 1 khá khó đấy. Cậu thi được 280 điểm là giỏi lắm rồi, rất đáng khích lệ.” La Ái Diệu ung dung vỗ tay.
Thi Sương Cảnh ngượng ngùng gãi đầu. Tóc cậu dài hơn một xíu rồi, cũng nửa tháng rồi chưa đi cắt tóc, cậu không thích kiểu tóc che mắt của mấy nam sinh cấp ba nên toàn cắt khá ngắn. Cậu muốn đi cắt tóc trước Tết, song lại chợt nhớ một câu nói bâng quơ của bà Lưu lúc trước, rằng bà cảm thấy cậu nuôi tóc dài thì sẽ đẹp hơn bây giờ.
Dạo trước Thi Sương Cảnh chẳng mấy để tâm đến ngoại hình của mình, cậu không có điều kiện và tư cách để tâm mấy chuyện đó. Giờ thì ngày ngày luôn có một vị Phật Tử nằm ngủ cạnh bên, cái tên này trông như hình cắt ra từ tạp chí, lại còn cực kỳ chăm chút ngoại hình, làm Thi Sương Cảnh cũng bắt đầu quan tâm đến hình tượng của bản thân.
Những người muốn đối phó với Kỷ Phục Sâm đã lập một nhóm chat nhỏ, sáng sớm Lang Phóng nhắn hỏi trong nhóm: “Mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi? Có gì bất thường không?”
Trang Hiểu cảm ơn mấy suất ăn McDonald’s, KFC, Burger King cỡ bự mà Tưởng Lương Lâm đã tặng. Gia đình Lang Phóng cần nghỉ ngơi nên không nấu ăn cho cha con Trang Hiểu được, mà đồ ăn Trang Hiểu nấu lại khó nuốt, Tưởng Lương Lâm liền lái xe đến từng cửa hàng đồ ăn nhanh mua rất nhiều hamburger, gà rán, khoai tây chiên cho Trang Hiểu bỏ vào tủ lạnh, lúc nào muốn ăn thì cho vào lò vi sóng quay nóng. Trang Hiểu bảo đống đồ ăn đó đủ cho họ ăn đến tuần sau luôn. Con nít đều thích đồ ăn nhanh, nhất là Trang Lý An. Vị giác của Trang Lý An không nhạy cho lắm, song có vẻ nó thích vị gà rán và bánh mì.
Trang Lý An cần nghỉ ngơi một thời gian nữa. Trang Hiểu bảo có vẻ thằng bé đã khôi phục một chút “thị lực” với khu Lệ Quang rồi, đúng là thần kỳ. Hiện tại căn nhà ở lầu ba đã trút bỏ hết quang cảnh bảo điện, Trang Hiểu lại có thể tiếp tục gọi đồ ăn ngoài. Bên cạnh đó, y vẫn cần thời gian tiêu hóa một số việc, cho nên thực sự không dư hơi sức để mà nói nhiều với ai.
Mấy tiếng sau Thi Sương Cảnh mới trả lời “Tôi nghỉ ngơi xong rồi. Mọi người định rời đi trước Tết sao?” kèm theo emoji “đau buồn”.
Tưởng Lương Lâm: Đúng thế, bọn tôi quay về thành phố H đón Tết. Ăn Tết xong bọn tôi sẽ đưa Tiểu Cổ sang Mỹ sống một thời gian, đâu thể để con bé tiếp tục làm nhi đồng thất học đúng không?
Tưởng Niệm Lang mà thấy mấy lời này thì thể nào cũng làm ầm lên cho xem. Cách màn hình, Thi Sương Cảnh mỉm cười, như thể nghĩ tới cảnh Tưởng Niệm Lang quấy bố mẹ, vô cùng đáng yêu, vô cùng ấm áp.
Lang Phóng: Phật Tử nói ngày 20 sẽ cử hành nghi thức, vậy ngày 22 chúng ta tụ họp một bữa, sau đó bọn tôi sẽ rời đi
Lang Phóng: Tiểu Cảnh, nếu có gì cần đến bọn tôi thì cậu cứ liên hệ qua WeChat nhé
Tưởng Lương Lâm: Tiểu Cổ có điện thoại và tài khoản WeChat, giờ nó đang quấy tôi đây nè, nó bảo tôi chuyển lời tới cậu là nhớ kết bạn với nó!
Quả nhiên Thi Sương Cảnh nhận được lời mời kết bạn mới, avatar là cô bé giơ hai tay chữ V với màn hình, trông như ảnh chụp cận mặt, vừa quê quê mà cũng vừa cưng cưng, nickname là “Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương”. Cậu chấp nhận lời mời kết bạn.
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Anh Tiểu Cảnh ơi!
Nhất Kiếm Sương Hàn: Chào em nha Tiểu Cổ
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương nghĩa là gì?
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Đối phương đang nhập nội dung……
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Mẹ bảo là đừng làm đại đội trưởng, đại đội trưởng ham mê chức quyền lắm, cũng đừng làm trung đội trưởng, trung đội trưởng nhiều việc hơn đại đội trưởng mà toàn bị đại đội trưởng chèn ép, em làm tiểu đội trưởng là được rồi, đây là chức cán bộ lớp, được đeo băng tay phù hiệu, bình thường sẽ đi thu bài tập, tính ra cũng là một chức đội trưởng, là do em kiếm được đó nha!
Tưởng Niệm Lang còn nhỏ tuổi mà sao trừu tượng quá, rốt cuộc là do có người dạy nó hay nó đẻ ra đã thế rồi?
Thi Sương Cảnh nhịn cười vất vả quá, bèn đưa điện thoại cho La Ái Diệu. La Ái Diệu cũng thực hiện theo quy trình này, xem avatar và nickname WeChat của Tưởng Niệm Lang, rồi đến lịch sử trò chuyện.
La Ái Diệu: “Nó còn chưa học hết kỳ I năm lớp 1 mà làm tiểu đội trưởng gì chứ?”
Thi Sương Cảnh: “……Cay nghiệt thế. Chỉ cho anh xem con bé nói chuyện dễ thương thôi mà, đâu ai đòi hỏi con bé nhất định phải làm tiểu đội trưởng.”
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Anh Tiểu Cảnh, sao anh không nói gì?
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Có một mình em buồn chán quá, về thành phố H chẳng ai chơi với em [khóc lóc] [khóc lóc] [khóc lóc] [khóc lóc]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh vẫn đang xem tuyên ngôn tiểu đội trưởng mà em vừa gửi, hài quá
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: !
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Anh Tiểu Cảnh có thể thi đại học ở thành phố H không!
Nhất Kiếm Sương Hàn: Chắc anh thi không nổi đâu
Nhất Kiếm Sương Hàn: Bố mẹ em sẽ chơi cùng em mà
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh phải tập trung học
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Vâng ạ [khóc lóc] [khóc lóc]
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Anh Tiểu Cảnh cố lên nhé, cố lên cố lên cố lên cố lên cố lên
Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương: Em nghĩ anh Tiểu Cảnh chí ít cũng đậu được trường tầm trung đó!
Thi Sương Cảnh nghĩ bụng “Anh quả thực phải nhờ lời chúc phúc của em rồi”. Lời chúc của rồng hẳn sẽ ứng nghiệm nhỉ? Đây chính là rồng à nha!
Cậu hoàn toàn chẳng cảm thấy bị xúc phạm khi Tưởng Niệm Lang nói cậu có thể đậu trường tầm trung. Thi Sương Cảnh hiểu năng lực của mình chỉ đến đó thôi, điều đáng quý nhất ở mỗi người là phải tự mình biết mình.
“Phật Tử, dậy thôi. Tiểu Cổ bảo tôi chí ít cũng đậu được trường tầm trung đó.”
“Thi Sương Cảnh, nếu cậu thi đậu đại học, cậu muốn học ngành gì?”
Câu hỏi này chẳng hề xa lạ, song tới nay vẫn chưa có đáp án. Việc này cũng đến lượt Thi Sương Cảnh chọn sao?
“Có ngành gì thì học ngành ấy.” Thi Sương Cảnh trả lời.
Cuộc đời cậu cứ như thế này là được rồi. Cấp một, cấp hai, cấp ba, có chỗ nào nhận cậu thì cậu tới. Công việc cũng vậy. Con người cũng vậy. Ai cần cậu thì cậu sẽ tới.
“Tôi đang hỏi cậu “muốn” học ngành gì cơ mà. Tạm thời cậu đừng bận tâm về hiện thực.” La Ái Diệu nhấn mạnh rằng hắn muốn hỏi về nguyện vọng chứ không phải là thỏa hiệp.
Hễ gặp phải câu hỏi chạm thẳng vào cõi lòng là Thi Sương Cảnh sẽ vô thức tìm mèo. Nói sao nhỉ, bản thân Thi Sương Cảnh sẽ không tự đúc kết ra nhận thức này, nhưng qua hàng trăm hàng ngàn lần như thế, cậu cảm nhận rõ rằng mình thực sự rất sợ phải tiến gần tới nội tâm của chính mình, sợ phải lắng nghe câu trả lời trong lòng mình, bằng không thì giờ cậu đã chẳng run sợ đến thế. Không hỏi, không nghe, không biết thì có thể coi như là không có, không cần, không quan tâm.
“Không biết.” Chẳng tìm được mèo, cậu bèn đáp, “Tôi thực sự không biết. Tôi không có chuyên ngành yêu thích.”
“Vậy cậu thích gì?”
“Hát, mèo, tiền.” Thi Sương Cảnh gập ngón tay, chỉ đếm được mỗi ba thứ này.
“Cậu là học sinh khối tự nhiên, giờ mà thi khối nghệ thuật thì chắc chắn không kịp rồi, coi như loại hát đi. Thích mèo —— Muốn làm thú y không? Tiền —— Thích quản lý tiền hay là tiêu tiền?” La Ái Diệu dẫn dắt các đáp án của Thi Sương Cảnh thành từng phương hướng cụ thể hơn.
Giờ thì Thi Sương Cảnh cũng có chút cảm giác rồi, “Thích quản lý tiền!!”
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột.
La Ái Diệu ngồi dậy, hắn và Thi Sương Cảnh đều muốn chui nửa người dưới vào trong chăn, Thi Sương Cảnh hơi khom người cuộn lấy tấm chăn, thế là La Ái Diệu cũng khom người, quan sát biểu cảm của cậu.
“Tôi còn tưởng rằng cậu thích tiêu tiền chứ.” Vừa dứt lời, La Ái Diệu sực nhớ tới sự tích vinh quanh mấy tháng liền không xài hết vài trăm ngàn của Thi Sương Cảnh. Tưởng cái gì mà tưởng? Khả năng dự đoán của hắn không thể mất chuẩn xác như thế được! Hắn âm thầm khinh chỉ chính mình.
Thi Sương Cảnh: “Tôi không thích tiêu tiền, tôi thích tích cóp tiền, tiết kiệm tiền, quản lý tiền. Tôi nhìn thấy tiền là vui phơi phới rồi.”
“Không phải tiền của cậu cũng được sao?”
“Tôi hiểu rồi, anh muốn bảo tôi học mấy ngành kiểu kế toán chứ gì.” Thi Sương Cảnh nói, “Tôi học toán kém lắm. Nếu mà học được thì đã học rồi. Chuyên ngành tài chính kế toán điểm cao lắm.”
La Ái Diệu hít sâu một hơi, quyết định xuống giường, kèm cặp nhóc con học bài.
*
Có những cuộc tranh cãi nếu cứ để đó mãi thì có thể xem như đã quên đi, song La Ái Diệu không phải người như vậy. Cuộc tranh cãi bị gác lại sẽ khiến La Ái Diệu bao bọc mình từng lớp từng lớp bằng những suy nghĩ về tranh cãi ấy, càng nghĩ càng nhiều, càng bọc càng nhiều. Hắn cẩn thận lắng nghe suy nghĩ trong lòng Thi Sương Cảnh, song lại phát hiện Thi Sương Cảnh hoàn toàn chẳng nghĩ về những điều này.
La Ái Diệu quyết định, trong khoảng thời gian tới, hắn sẽ cẩn thận lắng nghe suy nghĩ của Thi Sương Cảnh, không bỏ sót một chữ nào. Thi Sương Cảnh rốt cuộc nghĩ thế nào, có lời lẽ thầm kín gì, cảm xúc của cậu, nỗi niềm của cậu, cậu có bực bội không, có bằng mặt không bằng lòng không……
La Ái Diệu ngước mắt thấy Bắp ló nửa gương mặt ra từ bên cửa sổ, mèo con đang quan sát một cách lặng lẽ, kỹ càng. Kế tiếp hắn cũng sẽ làm như vậy, quan sát một cách lặng lẽ, kỹ càng.