Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 99

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 99: Hôm nay tôi đã không kiềm chế được nóng giận, xin lỗi

Bốn giờ đêm, Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng mở mắt. Bóng đèn sợi đốt trong bệnh viện sáng suốt đêm, tường, màn giường và đèn đều một màu trắng xóa. Thi Sương Cảnh chưa từng ngủ giường bệnh bao giờ nên cảm giác xa lạ lắm, cậu quay đầu thì thấy La Ái Diệu ngồi trên chiếc ghế gỗ sơn trắng, đang nhắm mắt dưỡng thần. Cậu vừa ngoảnh sang, La Ái Diệu liền mở mắt.

Khoảng 2 giờ sáng, nhiệt độ cơ thể của Thi Sương Cảnh hạ xuống còn 38°, bác sĩ nói dừng truyền dịch, y tá bèn rút kim, tháo bình dịch truyền. Trên mu bàn tay cậu còn dán băng dính y tế cầm máu.

“Cậu sốt tới 40° nên ngất đi.” Thấy Thi Sương Cảnh không định chủ động mở lời, La Ái Diệu bèn phá vỡ sự im lặng.

La Ái Diệu là Phật Tử chuyên lắng nghe người ta cầu nguyện, mà ít nhất một phần ba trong số đó là cầu mong sự suôn sẻ cho người thân bạn bè mắc bệnh. Pháp thân của hắn thức tỉnh sớm năm năm, chính là để nhìn, nghe, nghĩ, thấy tín đồ chăm sóc bệnh nhân như thế nào. Nhờ đó mà hắn học được cách điều chỉnh tốc độ truyền dịch, điều chỉnh độ cao đầu giường, điều chỉnh thời gian của bản thân và những hạng mục công việc cần làm. Thế giới này đã chẳng còn như xưa, La Ái Diệu cũng phải thích nghi theo cách của mình.

Hắn nâng đầu giường, mở bình nước. Thi Sương Cảnh nhận lấy nước hắn đưa tới, uống ừng ực, cổ họng cậu khô như bốc khói, cảm tưởng như cơn sốt khiến họng cậu có rất nhiều vết thương vậy.

“Sao lại tới bệnh viện?” Thi Sương Cảnh ngoảnh đầu nhìn La Ái Diệu, chẳng biết là đang quan sát hắn hay đang quan sát phòng bệnh, “Anh không chữa cho tôi được sao?”

“Cậu đã nhìn vào tượng Mật giáo của tôi, tôi phải tốn bao công sức mới cứu được cậu, cơ thể con người không thể tiếp nhận quá nhiều thương tổn và trị liệu. Thời gian tới, dù cậu đau ốm thế nào cũng phải giải quyết bằng cách bình thường.”

“Ồ……”

“Đưa tôi bình nước.”

Thi Sương Cảnh đưa bình nước cho La Ái Diệu, cậu cảm giác mu bàn tay ngưa ngứa, bấy giờ mới phát hiện băng dính dán trên tay mình. Máu đã ngừng chảy từ lâu, cậu bóc băng dính ra, gấp lại đùa nghịch. Lúng túng, im lặng, chẳng biết nói gì. Ngủ một giấc dậy, Thi Sương Cảnh liền quên hết mọi thương tâm khổ sở.

“Cậu có muốn kiểm tra gì không?”

Hỏi thế thì tất nhiên là không có. Thi Sương Cảnh lắc đầu. La Ái Diệu không bấm chuông mà đứng dậy đi tìm y tá. Y tá tới đo nhiệt độ cho Thi Sương Cảnh, trong lúc đó La Ái Diệu nói chuyện phiếm với y tá, hắn cứ như biến thành một người khác vậy. Hắn hỏi giá nhà quanh bệnh viện thế nào, hỏi gần đây có món gì ngon không, hỏi sắp cuối năm rồi thì giường bệnh có khan hiếm không. La Ái Diệu vốn đã ưa nhìn nên y tá rất sẵn lòng tiếp chuyện, dù sao trực đêm cũng buồn chán.

Nhiệt độ hiển thị 37.8 °, đã an toàn rồi. Đúng ra là họ đang ở phòng theo dõi của khoa khám sốt, không thể nằm lâu dài, hết sốt là phải đi ngay. Y tá ngáp ngủ đi hỏi bác sĩ, bác sĩ bèn tới xác nhận rồi ký tên cho phép xuất viện, nếu muốn kiểm tra kỹ hơn thì mời đến khoa tương ứng vào giờ hành chính.

Thi Sương Cảnh rất hiếu kỳ trước sự thân thiện giả tạo của La Ái Diệu, “Sao vừa rồi anh lại hỏi y tá mấy chuyện đó?”

“Là vì lúng túng.” La Ái Diệu đáp, “Trong phòng bệnh yên ắng quá, cậu với tôi đều lúng túng.”

Bị La Ái Diệu vạch trần, Thi Sương Cảnh lại tiếp tục lúng túng. Cậu kéo khóa áo khoác, trùm mũ lên, chẳng nói chẳng rằng. La Ái Diệu đi lấy xe, đèn xe sáng trưng chiếu rọi từ góc Tây Bắc bãi đậu xe, chính là chiếc Lexus mà dạo trước cậu từng ngồi.

La Ái Diệu đưa Thi Sương Cảnh tới bệnh viện nhân dân tỉnh khá gần nhà, bọn họ đi xe về khu công nghiệp Lệ Quang mất khoảng 50 phút. Được hưởng gió ấm trong xe, Thi Sương Cảnh lại thiếp đi, có mũ che mắt, vô cùng dễ ngủ. Cuộc sống cũng dần khá hơn rồi, lúc ốm đau còn có người lái xe đưa đón. Về đến nhà, Thi Sương Cảnh chủ động nói: “Phật Tử, anh đã vất vả rồi, trời cũng sắp sáng rồi, mau ngủ đi thôi.”

Thi Sương Cảnh do dự không biết nên tắm hay không, La Ái Diệu lắc đầu bảo, “Lên ngủ chung đi. Giờ mà tắm, thể nào sáng mai cậu cũng sốt tiếp.”

Thế là cậu đành rửa mặt sơ qua, dùng khăn ấm lau kỹ mặt và cổ.

Giữa hai người hình thành một sự ăn ý hoà hợp giả tạo. Suốt đêm La Ái Diệu không giở giọng quái gở thường thấy nữa, Thi Sương Cảnh liền cho rằng hắn mệt thật. Về phần Thi Sương Cảnh, vốn dĩ cậu đã chẳng nói nhiều. Vừa mới sốt xong, cậu thậm chí còn chẳng suy nghĩ nhiều, chẳng muốn nghĩ ngợi về chuyện gì hết.

Trước khi đưa Thi Sương Cảnh tới bệnh viện, La Ái Diệu không tắt điều hòa, mà thực ra từ hồi chuyển tạm lên lầu trên, trong nhà hiếm khi tắt điều hòa. Dù không bật điều hoà cho người thì mèo cũng cần hơi ấm mà. Bắp mơ màng tỉnh dậy, đứng trên giường dòm Thi Sương Cảnh thay quần áo. Bộ đồ hôm nay đúng là phải vứt hết, Thi Sương Cảnh cố tình mặc đồ cũ. La Ái Diệu lấy bộ áo ngủ tơ tằm mát lạnh từ trong tủ ra, còn Thi Sương Cảnh thì mặc áo bông.

Trước khi nằm vào chăn, Thi Sương Cảnh khẽ hỏi: “Giải quyết xong xuôi mọi việc chưa? Việc của Trang Hiểu cũng giải quyết xong hết rồi sao?”

Giọng điệu cậu ẩn chứa sự tiếc nuối khó nhận ra. Cậu theo sự kiện này từ đầu chí cuối, khởi đầu nguy hiểm, quái dị, kỳ lạ đến thế, giữa chừng trải qua bao phen thót tim, cuối cùng lại kết thúc một cách chóng vánh. Nói không tiếc nuối thì là giả.

“Cũng hòm hòm rồi. Trang Hiểu và con trai cần nghỉ ngơi một thời gian. Bọn tôi định sẽ ăn chung một bữa trước Tết, sau đó gia đình Lang Phóng và cha con Trang Hiểu đều sẽ rời đi.”

“Nhanh thật. Vậy họ còn về đây nữa không?”

“Không biết.”

La Ái Diệu nằm ngửa trên giường, Thi Sương Cảnh quay lưng về phía hắn. Bắp đi uống nước rồi nên trong phòng yên ắng thấy rõ, bọn họ đều nghe thấy tiếng lưỡi Bắp húp nước sì sụp. Lát sau, Bắp trở về phòng ngủ, chui vào lòng Thi Sương Cảnh, muốn cậu ôm nó ngủ, đêm nay nó chọn phe rất rõ ràng.

Thi Sương Cảnh ngủ quá nhiều trong lúc phát sốt nên có vẻ giấc ngủ kế tiếp bị ảnh hưởng, khó mà ngủ ngay được. Song cậu cũng không dám nghịch điện thoại, sợ ánh sáng quấy rầy giấc ngủ của La Ái Diệu, đành v**t v* bộ lông mềm mại của Bắp, lắng nghe tiếng rừ rừ phát ra từ cổ họng Bắp.

Chung sống cùng La Ái Diệu mấy tháng nay, Thi Sương Cảnh chẳng bao giờ nằm mơ. Nhưng đêm nay, lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy Thi Lâu Đình. Là vì nhìn thấy giường bệnh nên gợi lại hồi ức lúc bố qua đời ư? Thi Sương Cảnh thực lòng muốn nhớ về dáng vẻ khoẻ mạnh của Thi Lâu Đình hơn, cho nên cậu mơ thấy Thi Lâu Đình khỏe mạnh.

Thi Sương Cảnh không phải là người thành phố D chính thống. Thuở trước cậu và Thi Lâu Đình sống ở thành phố Y, gần châu tự trị Lương Sơn của dân tộc Di. Căn cước của Thi Sương Cảnh cũng ghi là dân tộc Di, thực ra cậu là một mỹ nam người Di. Thi Sương Cảnh chỉ nhớ Thi Lâu Đình mở tiệm chứ quên mất ông buôn bán gì rồi, cơ mà trước bốn tuổi cậu chẳng bao giờ thiếu quà bánh ăn vặt.

(Dân tộc Di là dân tộc thiểu số lớn thứ sáu tại Trung Quốc, với số lượng gần 10 triệu người, người Di phân bố chủ yếu ở Vân Nam, Tứ Xuyên và Quý Châu. À bật mí thêm Lang Phóng là người Miêu nhé ^^)

Trong tủ ti vi ở nhà cũ có một rương đựng đồ ăn vặt của cậu, là loại rương nhựa không phải xanh lá hay xanh lam, bốn mùa quanh năm đều đầy ắp các gói quà vặt đủ loại. Sô cô la đồng xu, kẹo dẻo hoa quả đủ vị, thịt khô, đậu rang, hoa quả sấy và bánh quy, còn mấy món đồ ăn vặt giòn giòn thì để riêng trong một ngăn tủ khác. Thi Sương Cảnh thường nghĩ là do hồi nhỏ cậu đã ăn hết quà vặt trên đời rồi nên sau này lớn lên mới không ham ăn vặt, không có thì cũng chẳng thèm, bởi vì hồi nhỏ cậu đã ăn quá nhiều rồi.

Cậu là người song tính, nhưng Thi Lâu Đình chưa bao giờ phản ứng khác biệt về giới tính của cậu, hoặc cũng có thể là do ông không sống được đến lúc cần chỉ dạy con về vấn đề giới tính. Thi Sương Cảnh không nhớ cụ thể Thi Lâu Đình đã dùng câu từ như thế nào, song cậu có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Thi Lâu Đình luôn nói: “Con là báu vật của bố mẹ, con chỉ cần lớn lên khỏe mạnh thì được rồi. Còn mai này con có cao ráo không, có thông minh không, tương lai sẽ ra sao, tất cả đều chẳng ảnh hưởng đến tình yêu bố mẹ dành cho con. Con phải nhớ kỹ nhé, bố mẹ yêu con, bất kể con trở thành thế nào, bố mẹ đều yêu con. Đây là điều mẹ muốn bố thường xuyên nói với con. Bố còn muốn nhắn nhủ rằng con phải kiên cường lên. Con rất giống mẹ, mẹ của con cũng kiên cường lắm. Bố mẹ đều yêu con, đều hy vọng con sống tốt. Chỉ cần con sống tốt là bố mẹ an tâm rồi.”

Lúc cửa tiệm của bố còn hoạt động, bố thường hay nói như vậy. Lúc cửa tiệm của bố phải bán đi để lấy tiền chữa bệnh, bố cũng thường hay nói như vậy. Ngay cả khi sắc mặt bố chuyển vàng, đầu óc mê man, sắp sửa từ giã cõi đời, bố vẫn nói như vậy. Chính nhờ tình yêu và lời lẽ ấy đã giúp Thi Sương Cảnh chịu đựng sự đối xử tệ bạc ở nhà cô họ suốt hơn một năm, cũng giúp cậu Thi Sương Cảnh hướng về phía trước, vực dậy tinh thần cố sống thật tốt.

Cậu là người sống ngay thẳng nhất trong cô nhi viện Lệ Quang. Nhưng ngay thẳng quá thì cũng dễ bị bẻ gãy. Đến cả lúc túng quẫn nhất, Thi Sương Cảnh cũng chưa từng nghĩ đến việc vay tiền qua mạng hay đánh bạc. Chính trực, lương thiện, dũng cảm, kiên cường, có vài người suốt đời chẳng học được, vậy mà Thi Sương Cảnh đã sở hữu những phẩm chất ấy từ trong bụng mẹ. So sánh giữa người với người, vốn dĩ là chuyện vô nghĩa.

Thi Sương Cảnh mơ thấy Thi Lâu Đình mở cửa, đứng ở huyền quan, ông không thay giày mà hô vang: “Cục cưng, bố dẫn con đi ăn sườn cay nấu nồi gang nhé! Mặc đồ thay giày đi! Tắt ti vi nữa! Mau lên mau lên!”

Tiết trời bên ngoài lạnh giá, Thi Lâu Đình rùng mình, choàng thêm một chiếc khăn, cũng không quên choàng cho Thi Sương Cảnh một chiếc khăn nhỏ. Góc nhìn của Thi Sương Cảnh thấp tịt, chắc chắn lúc đó cậu rất lùn, còn bố thì cao ơi là cao. Mùa đông quá lạnh, ông giả vờ khom lưng tỏ vẻ lạnh cóng, thúc giục Thi Sương Cảnh xuống lầu. Sợ lạnh đến thế mà lại đặt cho con trai cái tên đậm chất mùa đông. Thi Sương Cảnh vừa khoá cửa xong, Thi Lâu Đình bèn cõng cậu lên, chạy chầm chậm xuống lầu.

Tiệm đồ nấu nồi gang trong khu dân cư hết sức náo nhiệt, Thi Sương Cảnh và bố cùng tìm một góc ngồi xuống. Lần nào Thi Lâu Đình cũng kiểm tra bình gas rồi mới gọi món. Lúc ấy Thi Sương Cảnh bao nhiêu tuổi nhỉ? Nhất định không quá sáu tuổi, vì hồi cậu lên sáu là bố đã qua đời. Thi Lâu Đình bảo nhân viên làm món cay vừa, Thi Sương Cảnh ăn cay mà xuýt xoa liên hồi, còn đòi thêm một chai sữa đậu nành, tuyệt đối không thể thiếu.

Thi Sương Cảnh cẩn thận gặm xương sườn, nóng quá đi mất. Giọng Thi Lâu Đình vang lên, “Ôi, từ bao giờ mà cục cưng ăn cay giỏi thế này? Không ch** n**c mắt nước mũi nữa à? Bố còn bảo gọi nồi nhỏ là được, cay quá con cũng chẳng ăn được mấy miếng…… Bố đùa ấy mà! Phục vụ, cho thêm một suất sườn nữa!”

Đúng là Thi Sương Cảnh lúc lớn rất giỏi ăn cay, còn Thi Sương Cảnh nhỏ là hiện thân của Thi Sương Cảnh lớn ở trong giấc mơ. Thi Sương Cảnh nhìn bố mình bận rộn bên chiếc nồi gang, Thi Lâu Đình rất đon đả ân cần, có lúc còn lải nhải ồn ào, thuộc kiểu tính cách điển hình của đàn ông tỉnh S. Trông Thi Lâu Đình vậy thôi chứ ông cũng là sinh viên đại học, không thì đâu cưới được mẹ. Trước đây Thi Lâu Đình từng mở những cửa tiệm lớn hơn, nhiều hơn, nhưng để cứu Trác Du, tất cả cửa tiệm lớn nhỏ đều bán hết rồi. Trác Du là mẹ của Thi Sương Cảnh, mất vì ung thư tuyến tuỵ.

“Ăn nhiều vào nhé, ăn thịt mới cao. Còn muốn uống sữa đậu không? Cũng phải ăn cả cơm nữa đấy. Rau dưới đáy nồi gang cay lắm, không được ăn.”

“Mặt mũi ngoan ngoãn thế kia mà sao chẳng thích nói chuyện gì cả? Điểm này con không di truyền từ bố. Cơ mà mẹ con cũng y chang thế, con di truyền từ mẹ rồi.”

“Bố nhớ mẹ con quá.”

“Bao giờ con mới ghé thăm bố? Bố cũng nhớ con rồi.”

*

Chuông báo thức reo vang. Thi Sương Cảnh mò mẫm tắt chuông. Thì ra là một giấc mơ ngắn ngủi. Cậu còn chưa ngủ được một tiếng, thậm chí còn mơ thấy cả vị sườn cay nấu nồi gang nữa chứ.

Giấc mơ mới mẻ, ký ức cũng mới mẻ. Bố ơi, con cũng nhớ bố rồi. Nhớ cả mẹ nữa. Lâu lắm rồi chẳng đi thăm bố mẹ, cho nên bố mẹ mới vào trong mơ tìm con đúng không? Cũng phải, sắp đến Tết rồi, người một nhà nên sum họp chứ.

Một cánh tay bỗng nhiên ôm sát bên hông.

“Không được nghịch điện thoại, ngủ tiếp đi.” La Ái Diệu bảo.

“Tôi mơ thấy bố.”

“Thế à, ông ấy nói gì?”

“Ông ấy nói nhớ tôi, bảo tôi đến thăm ông ấy.”

“Người sống không thể thăm người chết, trừ phi người sống chết đi.”

“……Ý của ông ấy là tảo mộ.”

“Vậy sao? Thôi kệ, ngủ đi đã, dưỡng bệnh cho khoẻ.” La Ái Diệu cảm nhận nhiệt độ nơi cổ Thi Sương Cảnh, “Cậu rất cố gắng, giỏi lắm. Hôm nay tôi đã không kiềm chế được nóng giận, xin lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment