Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 98: Người sống sót của ngày xưa cũ • Cậu ấy là người yêu của tôi

La Ái Diệu không bỏ lỡ câu oán giận thầm kín này, hắn đã nghe thấy rồi.

Tại sao con người có thể tự dưng nảy ra một ý nghĩ trước đây chưa từng có? La Ái Diệu đã bỏ sót gì chăng? “Thích”, hình như loại tình cảm này phải có dấu hiệu chứ? Sao một người có thể nói ra suy nghĩ mà bản thân chưa từng nháp trước, trực tiếp cứ như điện xẹt chớp nhoáng vậy?

Một thoáng ngẩn ngơ ấy kéo dài như thể cả một đời. La Ái Diệu không nói nên lời, bình thường chủ ý của hắn nhiều lắm, đúng lắm, chẳng chịu nghe ai giải thích, cho dù Thi Sương Cảnh có chuẩn bị một trăm câu giải thích, La Ái Diệu cũng chỉ mỉm cười xem đó là lời nhảm nhí.

Giờ thì toi rồi, trong đầu La Ái Diệu chỉ còn lại ý nghĩ của Thi Sương Cảnh —— “Tôi còn thực sự cảm thấy, tôi có thích anh một chút, anh cũng có thích tôi một chút”. Đây là ba câu. Câu đầu tiên cho thấy hiện tại Thi Sương Cảnh đã phủ định ý nghĩ này, hai câu sau đều là thì quá khứ, hoặc là đáp án sai cần chỉnh sửa gấp. Câu thứ hai, Thi Sương Cảnh có thích La Ái Diệu một chút, câu này đặt ở trước nhất định có ý tứ sâu xa. Câu thứ ba, La Ái Diệu cũng có thích Thi Sương Cảnh một chút. Lẽ nào giữa hai câu này có quan hệ nhân quả? Không đúng, quan hệ tình cảm không phải quan hệ nhân quả mà anh có thì tôi mới có. Là đồng thời ư? Tương hỗ? Giao thoa? Dẫn dắt lẫn nhau? —— “Hơn nữa”, bỏ sót từ chuyển ý “Hơn nữa” rồi. Nhất định phải quay lại trong ngữ cảnh đã nói – “Tôi cứ tưởng mình có chút gì đặc biệt”……

La Ái Diệu là Phật Tử, cũng giống như các tăng lữ loài người, nghiền ngẫm ngữ nghĩa là việc phải làm mỗi ngày, một kiểu phản ứng tự động, một kiểu quán tính, một kiểu hình thức ứng phó khi không biết phải làm sao.

“Phật Tử, đừng làm ầm ĩ ở chỗ này nữa, tôi lo Kỷ Phục Sâm sẽ lợi dụng tình thế rối ren ——” Lang Phóng cất lời khuyên can, anh hoàn toàn không ngờ La Ái Diệu sẽ nổi nóng trách móc như vậy, không biết La Ái Diệu có làm gì quá trớn hơn không, thậm chí cả lời như “giết Thi Sương Cảnh” mà hắn cũng thốt ra được.

La Ái Diệu thừa sức ứng phó với bất cứ ai khác ngoài Thi Sương Cảnh. Hắn lạnh lùng đáp: “Kỷ Phục Sâm đã không còn khả năng lợi dụng tình thế rối ren nữa. Trừ việc triệt để xoá bỏ nó, tôi đã làm xong hết mọi việc thuộc bổn phận của mình rồi. Tôi không nói dối, mấy lần trước là do tôi xem thường Kỷ Phục Sâm nên mới bị nó hại, tôi đã rút kinh nghiệm, lần này tôi đã khiến nó hoàn toàn mất năng lực.”

La Ái Diệu buông tay, Thi Sương Cảnh cảm tưởng cằm mình như bị hắn tháo xuống vậy. Trong lòng muốn khóc, cằm đau đến mức cũng rất muốn khóc. Hình như cằm cậu trật khớp rồi, không về vị trí cũ được. Lang Phóng tới kiểm tra giúp cậu, anh giữ mặt cậu, hơi dùng sức nắn gân cốt lệch vị trí về đúng chỗ cũ. Phật Tử ra tay độc ác thật, Lang Phóng nghĩ bụng.

Sau đó Thi Sương Cảnh chẳng hề nói gì, trong lòng cũng không nghĩ ngợi thích hay không thích nữa. Cậu xuống khỏi bàn thờ, tìm một góc yên tĩnh, không ngồi chung với ai, chỉ ngoan ngoãn đợi trong góc tựa như một người bàng quan.

Tưởng Niệm Lang rất nhạy bén, nó muốn chạy đi tìm anh Tiểu Cảnh, ôm anh Tiểu Cảnh một cái, cơ mà Phật Tử lại nói Tưởng Niệm Lang có thể thử xem, Phật Tử không nói rõ là thử cái gì song người lớn đều hiểu. Trước khi biến về dạng rồng, mắt con bé vẫn dán vào Thi Sương Cảnh. Hình như anh Tiểu Cảnh bị đánh trớt mặt rồi, mặt mũi bê bết máu me, nom càng đáng thương hơn, y chang đứa bé ngã sấp mặt vào vũng bùn.

“Cậu về trước đi.” La Ái Diệu ra lệnh cho Thi Sương Cảnh.

Thi Sương Cảnh đỡ cột đứng dậy, cậu đâu được phép lựa chọn. Chỉ trong chớp mắt, cậu đã xuất hiện trước cửa nhà, chính là căn nhà ở lầu ba mà cậu cho Trang Hiểu trú tạm.

Cặp cậu đặt nghiêng dưới chân, cậu bèn nhặt lên, còn chẳng nhớ chiếc cặp rời khỏi mình từ lúc nào. Thi Sương Cảnh đi lên lầu, mở cửa nhà tự học ở lầu bốn, Bắp cất tiếng kêu meo meo, Thi Sương Cảnh giật mình cảnh giác, tưởng là Kỷ Phục Sâm giở trò bám theo cậu về nhà. Hoá ra không phải, chỉ là Bắp ngửi thấy mùi máu tươi thôi.

Thi Sương Cảnh đóng cửa rồi cúi người cởi dây giày, Bắp muốn chui vào lòng cậu, mà cậu thì ngại người mình bẩn, cứ cảm giác trận chiến vừa rồi vô cùng xúi quẩy, cho nên cố cầm lòng không ôm Bắp. Bắp chợt duỗi chân cào một cái, suýt thì cào vào mắt cậu, vuốt mèo móc vào sợi vải, thuận thế kéo xuống.

Dải lụa xanh nhuốm máu rơi xuống đất, vuốt mèo sắc nhọn cào tróc vải. Đôi mắt Thi Sương Cảnh vẫn lành lặn, không bị tổn hại gì.

Bắp đứng bằng chân sau, bám vào vai áo cậu, có vẻ muốn leo lên người cậu. Cậu bèn bế nó lên, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của mèo con. Bỗng, cậu bị l**m bởi đầu lưỡi gai gai. Bắp l**m vết máu trên mặt Thi Sương Cảnh, như thể muốn l**m sạch toàn bộ máu me, không cho cậu mang sự xúi quẩy này về nhà.

Sao có thể l**m sạch được chứ? Thi Sương Cảnh dùng tay áo tiếp tục lau mặt, cứ lau một hồi thì cũng muốn khóc thật, những giọt nước mắt lớn nhanh chóng thấm đẫm gương mặt. Bắp l**m phải nước mắt mằn mặn, nó chần chừ một thoáng rồi rúc vào lòng Thi Sương Cảnh, nhìn cậu dùng nước mắt xóa nhòa vết máu, rồi lại dùng tay áo lau qua. Máu nhiều, nước mắt cũng nhiều.

Bắp cọ đầu lên mặt cậu, bất cẩn cọ phải xương hàm đang đau. Cậu không nỡ đẩy Bắp ra, chỉ ôm nó cùng trở về phòng.

Lý trí bảo Thi Sương Cảnh rằng cậu nên đi tắm, trút bỏ áo quần xúi quẩy đã mặc hôm nay, sau đó đổ hạt cho mèo, cũng lấy cho mình một ít thức ăn. Mọi chuyện kết thúc rồi, cậu thậm chí còn chẳng biết đã bao lâu trôi qua.

Ngặt nỗi cậu khó chịu quá, khó chịu tới nỗi vừa ngả người lên giường, trùm chăn lên là lập tức chìm vào giấc ngủ. Ngay cả trong mơ, mặt cậu cũng ướt đẫm. Rốt cuộc nước mắt ở đâu ra vậy? Tất nhiên cậu cũng từng khóc, nhưng đó là hồi bé rồi.

Sau này lớn lên, cậu biết khóc lóc chẳng có tác dụng gì, khóc là biểu hiện của yếu đuối. Tất cả những người, việc hay vật mà cậu từng khóc than đều ra đi không trở lại: mẹ, bố, gia đình hạnh phúc, cuộc sống ấm no, bạn bè, cơ hội, điểm số, tôn nghiêm, cảm giác an toàn, sự quyến luyến…… Nếu không phải cánh cửa từng mở ra cho Thi Sương Cảnh rồi lại đóng sập ngay trước mặt cậu, thì cậu đã chẳng bật khóc.

Phức tạp quá, xin thứ cho cậu không thể suy nghĩ thông suốt được.

*

Kỳ thực thời gian chưa trôi qua bao lâu. Bọn họ mất khoảng sáu tiếng để xử lý Kỷ Phục Sâm, từ buổi sáng đến xế chiều, rồi lại mất thêm ba tiếng để xử lý Trang Lý An và Trang Nhạc, đến tận đêm. Tưởng Lương Lâm và Dương Tuệ xử lý Côn Lôn tốn khoảng năm tiếng.

Thi Sương Cảnh sốt cao, Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, bọn họ quá mệt rồi. Lang Phóng không muốn trò chuyện về Thi Sương Cảnh với La Ái Diệu cho lắm, với cái tài ăn nói của anh thì rất dễ bị La Ái Diệu áp chế. Tưởng Lương Lâm rời khỏi bảo điện từ sớm nên không rõ chuyện xảy ra, mà Lang Phóng cũng chẳng còn sức thuật lại tất cả cho chồng mình. Cuối cùng, anh vẫn quyết định phải nói mấy câu.

“Phật Tử, chính anh đã kéo Tiểu Cảnh vào chuyện này chứ không phải cậu ấy chủ động tham gia. Tiểu Cảnh đối xử tốt với anh, là người tiếp nhận anh sớm nhất, bây giờ anh lại xua đuổi cậu ấy.” Lang Phóng nói.

“Lẽ nào cậu ấy nghĩ tôi sẽ mãi mãi chạy theo sau cậu ấy, cứu cậu ấy mấy chục, mấy trăm lần ư? Cậu ấy là con người, con người không thể tự chịu chết rồi được cứu về hết lần này tới lần khác như thế!” Hiếm khi La Ái Diệu nổi giận thế này, ai nói chuyện này với hắn đều chẳng khác nào chạm trúng nọc của hắn. La Ái Diệu cảm thấy giận dữ vì sự dũng cảm mù quáng của Thi Sương Cảnh, nhưng vào thời khắc sinh tử, hắn vẫn không muốn khái quát Thi Sương Cảnh chỉ bằng những từ nhẹ bẫng như “Ngu ngốc”.

“Nhưng lần này nhờ sự dũng cảm của Tiểu Cảnh mà anh mới tìm được cơ hội bắt Kỷ Phục Sâm đó thôi, anh phải thừa nhận điều này.”

“Tôi thừa nhận hay không thì có ích gì? Để lần sau cậu ấy vẫn dám nữa hay sao?”

“Phật Tử, tôi hỏi anh một việc cuối cùng, đây là việc mấu chốt, xin hãy thành thật trả lời tôi —— Rốt cuộc có phải anh đã tính toán trước phản ứng của Tiểu Cảnh để đẩy cậu ấy ra làm tốt thí không?”

Cặp mắt xanh tựa bảo thạch của La Ái Diệu tối đi trong một thoáng chốc, thành thật không khó, nhưng nếu không khó thì cớ sao lại hổ thẹn?

“Việc bắt Trang Nhạc và a lại da thức của nó chỉ có thể dựa vào cậu ấy. Trong bảo điện, tôi chỉ hy vọng cậu ấy không làm gì cả, nhưng tôi không biết, phản ứng của Tiểu Cảnh vào những sự kiện quan trọng…… hầu như đều vượt ngoài chuỗi tiên đoán của tôi. Ta là kẻ chỉ cần nhìn nhân là sẽ biết được quả. Nếu Tiểu Cảnh là một loại nhân nào đó, thì cho tới nay tôi vẫn chưa thể nhìn thấu quả. Ngược lại cũng vậy.”

Cho nên thực ra Thi Sương Cảnh nói không sai. Trực giác mách bảo Thi Sương Cảnh phải lập tức nắm bắt trọng điểm, phản bác La Ái Diệu một cách gay gắt. Ngay cả phản ứng này cũng vượt ngoài dự liệu của La Ái Diệu.

Lang Phóng tỏ vẻ “Tôi biết thể nào cũng vậy mà”, Tưởng Niệm Lang đã về nhà lại tự dưng ló đầu ra, Lang Phóng lại đẩy nó về, sau đó nói: “Chứng tỏ tuy Tiểu Cảnh chỉ là con người, nhưng cậu ấy là một người vô cùng quan trọng. Cậu ấy rất dễ dàng tin lời người khác, sẽ tưởng lời giận hờn vô lý của anh là thật.”

“Tôi biết rồi.”

“Mọi người đều cần nghỉ ngơi, cha con Trang Hiểu cũng cần nghỉ ngơi. Chúng ta gặp sau nhé.”

“Ừ.”

Vừa vào phòng, La Ái Diệu phát hiện Thi Sương Cảnh sốt tới 40°, người lịm cả đi. Tưởng Lương Lâm gõ cửa rất đúng lúc, hắn quên đưa tín vật của Dương Tuệ cho La Ái Diệu.

Hay tin Thi Sương Cảnh phát sốt, Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng lại cùng bày vẻ mặt “Tôi biết thể nào cũng vậy mà”. Bọn họ định gọi Tưởng Niệm Lang qua chữa trị nhưng La Ái Diệu từ chối, bởi vì thân thể con người của Thi Sương Cảnh không thể nhận quá nhiều sức mạnh ngoại lai chỉ trong vòng một ngày, tốt nhất vẫn nên chữa trị bằng cách của con người.

Chứng tỏ Thi Sương Cảnh nhìn thẳng vào bức tượng Mật giáo trong bảo điện là việc rất tàn khốc. La Ái Diệu đã chữa hết mọi vết thương lớn nhỏ cho cậu, ngay cả vết dao trí mạng cũng được chữa trong nháy mắt. Bây giờ hắn lo Thi Sương Cảnh bị quá tải, đành cõng cậu xuống lầu, cho cậu vào trong xe, chở đến bệnh viện.

Y tá vén ống tay áo của Thi Sương Cảnh lên, định đặt kim cho cậu.

“Ống tay áo bị dính máu à? Xảy ra chuyện gì vậy?” Y tá hết sức cảnh giác.

“Hồi sáng hình như cậu ấy bị chảy máu mũi nhiều lần.” La Ái Diệu nói dối.

“Có cần kiểm tra thêm không? Tôi gọi bác sĩ quay lại.”

La Ái Diệu không phản đối. Thi Sương Cảnh nằm trên giường bệnh theo dõi, từ ở nhà đến bệnh viện, cậu chưa từng tỉnh lại lần nào. Bác sĩ chẩn đoán sơ bộ là bị sốt cao hôn mê, nguyên nhân vẫn cần chờ kiểm tra, trước hết cứ đợi hạ sốt rồi xử lý tiếp.

Bác sĩ hỏi La Ái Diệu, “Anh là gì của bệnh nhân? Đây là để ghi vào hồ sơ, hiện nay bệnh viện đều cần đăng ký người đưa bệnh nhân đến.”

La Ái Diệu là gì của Thi Sương Cảnh? Thân phận của La Ái Diệu đã trở nên phức tạp đến mức buồn cười. Kim chủ, gia sư, người thân giả, trưởng bối mà không giống trưởng bối, ấy thế mà hắn lại muốn Thi Sương Cảnh chăm sóc hắn…… Trông như là người cứu vớt, song thực chất là đầu sỏ kéo Thi Sương Cảnh vào cuộc…… “Tôi có thích anh một chút, anh cũng có thích tôi một chút”, nếu những lời này trở thành sự thật, vậy thì chính là người yêu.

Thi Sương Cảnh hy vọng hắn mang thân phận gì?

“Tôi là người yêu của cậu ấy.”

Bác sĩ dừng một thoáng rồi bảo, “Tôi không thể đăng ký đúng như thế được, tôi sẽ ghi anh là bạn của bệnh nhân nhé.”

La Ái Diệu chầu chực bên giường bệnh, vì Thi Sương Cảnh đang hôn mê nên La Ái Diệu chẳng thể nhìn trong đầu cậu, đành lật lại những hồi ức khi hắn và Thi Sương Cảnh tương tác với nhau, những hồi ức mà họ cùng nhau tạo nên. Không có, không có lần nào La Ái Diệu thực sự “đọc được” cảm xúc của Thi Sương Cảnh. Đây là lần đầu tiên.

La Ái Diệu nhận ra hình như hắn là một kẻ rất xấu xa. Hắn coi việc lợi dụng người khác là sức mạnh của mình, tự phụ đến mức người ta khịt mũi coi thường. Thi Sương Cảnh nhìn thấu tất cả sự lợi dụng ấy, song cậu chỉ nghĩ “Mình thích anh ấy, anh ấy cũng thích mình”.

Cứ tiếp tục thế này thì không ổn. La Ái Diệu giơ tay, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại. Hắn chạm vào cổ tay Thi Sương Cảnh thấy lạnh buốt, làm hắn nhớ lại trận chiến chiều nay, Thi Sương Cảnh gần kề cái chết hơn bất cứ lần nào trước đó, Kỷ Phục Sâm lại lần nữa dùng hắn như lưỡi dao hòng g**t ch*t Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu nhẹ nhàng x** n*n cổ tay Thi Sương Cảnh, ủ ấm cho cậu.

Với La Ái Diệu mà nói, cuộc chiến này đã kết thúc từ thời khắc Thi Sương Cảnh trở về trong lòng hắn rồi. Tâm hắn chẳng còn đặt ở chiến trường nữa. Hết thảy đều chẳng còn quan trọng. Tâm thức thất lạc, không hư không thực. Vạn pháp mê man, Phật sinh sân si.

Bình Luận (0)
Comment