Chương 97: Người sống sót của ngày xưa cũ • Tôi còn thực sự cảm thấy tôi có thích anh một chút

La Ái Diệu ra tay tàn độc, quyết phải g**t ch*t Kỷ Phục Sâm ngay tại đây.
Nhưng đúng lúc này, dòng dịch đen chảy ngược ra từ mặt cắt xoắn ốc dường như tự có ý thức, chúng ngưng đọng, hội tụ trên không trung, cảm giác lông lá như nấm khuẩn trong đĩa nuôi cấy. Mùi máu xộc lên từ trong cổ họng Trang Hiểu, y cảm thấy phổi mình càng lúc càng khó hít vào không khí. Vầng trăng tròn nơi chân trời rọi ánh sáng le lói xuyên qua hai sắc đen khác nhau – vảy đen và dịch đen, còn vị Phật khổng lồ mà mọi người nhìn thấy thì cũng mang màu đồng đen. Mọi thứ trước mắt càng lúc càng giống bóng tối người ta cảm nhận được khi vừa nhắm mắt. Đá vụn và sóng nước trên không trung va chạm, lượn vòng. Dịch đen đang cố quấn lấy Côn Lôn một lần nữa, bất kể là tam giác xuôi hay tam giác ngược.
Tăng Thành chín lớp, cao bao dặm thế? ……Nắng soi chẳng tới? Chúc Long chiếu sao? *……Trụ đồng Côn Lôn, cao vút tận trời. Tròn nhẵn như gọt, đẹp đẽ siết bao **……
“Kỷ Phục Sâm đang cố gắng khởi động Côn Lôn, dù sao gã cũng xem Côn Lôn như phi thuyền. Gã biết chỉ cần lợi dụng kết cấu siêu không gian của Côn Lôn là có thể trực tiếp đục ra một lỗ hổng trên Trái Đất, đưa gã trở về vì sao xa xôi……” Giọng của Lang Phóng lúc gần lúc xa, dẫu anh đang ở ngay trước mặt Trang Hiểu.
Trang Hiểu đã không thể nói chuyện nữa rồi, mỗi hớp không khí đều quý giá vô cùng. Song Lang Phóng vẫn tiếp tục nói, có lẽ để trấn an Trang Hiểu nên anh giải thích mọi chuyện xảy ra trước mắt.
“Làm cách nào để đối phó với kẻ như Kỷ Phục Sâm, chúng ta không có kinh nghiệm, Phật Tử cũng không có kinh nghiệm. Kỷ Phục Sâm rốt cuộc có thể bị tiêu diệt hay không, đây vẫn còn là một ẩn số. Anh đừng cúi đầu, chân thân của Tây Vương Mẫu đang ở trong nước quan sát chúng ta đấy, hình thái của bà ấy là dạng thần thoại mà con người không thể nhìn thẳng, nếu nhìn thì sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của anh. Anh cũng đừng ngẩng đầu nhìn chằm chằm pháp thân vàng đồng của Phật Tử ở bên cạnh ánh trắng, hắn đang kết ấn —— Màu đen trước mắt sắp chồng thêm cảnh tượng các chướng nạn địa ngục, nhớ kỹ, không được tháo vải che mắt ra.”
“Khó thở đúng không? Hãy nghĩ về khoảng thời gian anh đã từng hạnh phúc. Nơi này quá phức tạp, cả về sinh lý lẫn tâm lý, anh sẽ chỉ càng lúc càng khó chịu thôi. Tiếp sau đây tôi sẽ giúp anh. Trang Hiểu, đưa tay trái của anh cho tôi.”
“Dẫu anh bị nghiệp quấn thân, nhưng anh đã hết trách nhiệm rồi. Địa ngục hiện ra, song không phải vì anh mà đến. Hít thở đi, hít thở chậm rãi, thở ra hơi thật dài, đừng sợ. Trở về trong dòng hồi ức. Vượt qua quãng thời gian đau khổ này.”
Trang Hiểu thấy thấp thoáng bóng dáng ông bà mình, y chìm vào hồi ức, kéo bản thân mình ra khỏi ranh giới thời không đau khổ và hỗn loạn. Vừa nhớ tới ông bà, y lại nghĩ về tám năm rời nhà…… hay là chín năm nhỉ? Chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ họ đều trở nên già lắm rồi. Mùa hè năm ngoái, Trang Hiểu trở lại thành phố A, dõi theo họ từ xa, chân ông bước tập tễnh, bà đi còn chậm hơn, phải dùng khung tập đi. Không thể kéo dài thêm được nữa. Đời này Trang Hiểu không thể có lỗi với nhiều người hơn nữa. Bọn họ vẫn còn sống, thành phố A nóng như vậy mà ông bà vẫn mặc áo dài tay giữa tiết trời hơn 30°, sợ lạnh đến mức sinh ra bệnh tâm lý. Cũng giống như Trang Hiểu lo lắng không biết họ còn sống hay không, họ cũng lo lắng không biết Trang Hiểu còn sống hay không.
Anh biết mà, Kỷ Phục Sâm. Tôi không né tránh nghĩ đến anh. Ít nhất vào giờ phút này, những hồi ức ấy, tất cả những gì anh trao, tất cả những gì anh lấy lại, tất cả những gì tôi từng thấy, từng nghe, từng chạm và thậm chí từng hôn đều trở thành manh mối. Dường như nỗi đau bị gợi lại khi nhớ về anh sẽ từ từ truyền đi theo đường kỷ niệm, truyền tới cho anh. Từ nay Trang Hiểu sẽ lại trong sáng và tự tại.
Vài năm chung sống ngắn ngủi đã đủ để nhìn hết cuộc đời đằng đẵng kéo dài hàng tỉ năm của anh rồi.
Bầu không khí ngưng trệ lại trở nên hỗn loạn, như thể vùng vẫy giãy chết. Dưới sự chỉ đạo của Lang Phóng, Trang Hiểu chìm sâu trong hồi ức, mở thêm nhiều con đường cho La Ái Diệu thu thập manh mối, đồng thời bảo vệ trạng thái tinh thần của chính Trang Hiểu.
Bọn họ đã hoàn toàn không thấy được chiến trường ra sao nữa rồi. Vảy đen của Tưởng Lương Lâm hóa thành tấm khiên trùng điệp, cũng hóa thành quả cầu bao bọc đài sen. Qua khe hở bên trong vảy rồng, có thể thấy được ánh sáng quỷ dị đang biến hóa.
Dẫu cố cách mấy để tiến vào Côn Lôn, Kỷ Phục Sâm đều bị kết ấn của Phật Tử ngăn chặn. Ở dưới nước, Tây Vương Mẫu dùng Dao Trì làm ranh giới, thi triển pháp thuật từ khoảng cách an toàn. Xưa nay Kỷ Phục Sâm không phải cao thủ tấn công. Vào thời khắc này, nỗi sợ của Kỷ Phục đột nhiên dâng trào, từ một con số nhỏ lẻ tăng vọt đến vô cùng, tinh thần tê liệt liên hoàn, mọi lớp ngụy trang đều sụp đổ. Phật Tử tuy thiếu kinh nghiệm hàng yêu phục ma, nhưng tư duy rõ ràng, hành động quyết đoán, cực kỳ điệu nghệ.
Tất cả những gì Kỷ Phục Sâm cất giữ đều bị lật tung, mà chính Ngài cũng bị lật tung. Nếu nói lần đầu Ngài có cảm nhận mơ hồ về bản thân là vào đại Tân Thái Cổ trong liên đại Thái Cổ, thì giờ ít nhất cũng lùi về đại Trung Nguyên Sinh, tức Tiền Cambri rồi. Sinh vật nhân chuẩn đơn giản nhất phát triển trong đại dương hoang vu đã có khái niệm “vĩ mô”, tức là có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu còn lùi về trước nữa thì sẽ ra sao? Nỗi mê man, sợ hãi khiến bản thể của Kỷ Phục Sâm không thể khuếch tán hình thái khổng lồ như mắt bão nữa. Tan rã rồi. Kết cấu tổ ong liên quan đến thời không đã đồng loạt sụp đổ, tan tác, biến cảnh tăm tối thành hình ảnh vũ trụ thu nhỏ.
Kỷ Phục Sâm không thể nào xuyên qua chính mình rồi tự đưa mình rời khỏi hành tinh này. Thì ra bản chất cắn nuốt của Ngài nghịch lý ở chỗ này. Ngài không thể vừa là điểm tiếp nối dẫn tới vì sao xa xôi, vừa đưa toàn bộ bản thân đến đích đến của Ngài. Huống chi Ngài còn chẳng có đích đến.
Trên đời này không việc gì tàn nhẫn hơn lừa dối một dị thần rằng Ngài nên rời đi, trong khi về bản chất Ngài lại vĩnh viễn chẳng thể rời đi. Kỷ Phục Sâm đã bị lừa dối, bị đồng hóa bởi giấc mộng của loài người. Xét trên mức độ này, sự mất tự do của Ngài còn hơn cả sự mất tự do của bất cứ thứ gì có sinh mệnh và không có sinh mệnh trên Trái Đất. Không ở Trái Đất thì cũng vậy, dù là mặt trăng, sao Thổ, sao Mộc hay sao Diêm Vương…… Chẳng qua ở những hành tinh ấy không có điều kiện để tạo ra giấc mộng, có lẽ Ngài sẽ thích nghi với hoàn cảnh với tâm thái thản nhiên hơn.
*
Trăm bàn tay Phật thực chất chỉ là lớp ngụy trang của La Ái Diệu, giống như vị Phật đồng đen khổng lồ, đều là hình thái “an toàn” hơn. Cách kết ấn thực sự của hắn được tiến hành bên trong pháp thân lưu ly, hàng trăm triệu lăng trụ như tinh thạch khúc xạ thành vô vàn ấn khế phức tạp, thông qua pháp thân lưu ly này, La Ái Diệu mới có thể xử lý được Kỷ Phục Sâm – kẻ có lịch sử tồn tại dài đến đáng sợ. Tất cả thủ ấn của vị Phật đồng đen khổng lồ mà mọi người nhìn thấy, chính là sự biểu hiện chọn lọc từ ấn khế của pháp thân lưu ly.
La Ái Diệu cảm giác được mình đã xử lý Kỷ Phục Sâm gần xong rồi. Pháp thân vô hình vô tướng vô sắc của hắn cùng lắm chỉ có thể xử lý Kỷ Phục Sâm đến mức này thôi. Bản thể của Kỷ Phục Sâm tan rã song vẫn không thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Ý nghĩ g**t ch*t Kỷ Phục Sâm đã thất bại rồi.
Giữa ngàn vạn tàn ảnh của vì sao xa xôi, hắn nhận ra ánh sáng le lói thuộc về Kỷ Phục Sâm. Bây giờ Ngài chỉ còn một chút xíu như vậy mà thôi, hoặc La Ái Diệu chọn phong ấn cảnh tượng hiện tại, cũng phong ấn cả Kỷ Phục Sâm vào bên trong, hoặc hắn chọn xóa bỏ “tàn tích” của Kỷ Phục Sâm, thả cho bản thể suy yếu của Kỷ Phục Sâm trốn thoát.
Thật ư? Thật ư? La Ái Diệu bỗng nhiên nhận được một lời cầu nguyên yếu ớt khác. Vậy thì cứ làm như thế đi.
*
Tấm vải đà la ni màu xanh bỗng nhiên có được ý chí riêng, bao chặt lấy Trang Hiểu và Trang Lý An. Đài sen cũng có xu thế di dời. Trong một khoảnh khắc, Lang Phóng cảm giác bọn họ đều bị nhốt vào trong rương, dịch chuyển đến một nơi khác.
Mở rương ra, mọi người phát hiện mình đã về tới bảo điện trong toà nhà cư dân. Hình thái bảo điện rất rõ ràng và cũng hoàn toàn quen thuộc.
Tấm vải đà la ni màu xanh biến mất, đến khi quay đầu mới nhận ra nó đã lại phủ trên bức tượng Mật tông. La Ái Diệu bước ra từ sau bức tượng, hai tay bế Thi Sương Cảnh đã hôn mê.
Lang Phóng lo lắng cho an nguy của Thi Sương Cảnh nhất, mà cũng chột dạ với La Ái Diệu nhất. Sắc mặt La Ái Diệu lạnh tanh, song hắn không nói gì mà chỉ đặt Thi Sương Cảnh lên chiếc bàn dài trước bức tượng, cử hành nghi thức chỉ có một mình người chủ pháp.
Dịch chuyển bảo điện là để tranh thủ thời gian, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến cũng là để tranh thủ thời gian. Quá trình La Ái Diệu làm chân ngôn mật pháp vừa đơn giản vừa phức tạp. Đơn giản là bởi hắn không sử dụng bất cứ pháp khí nào, cũng không có bất cứ ai hỗ trợ. Phức tạp là bởi mật chú hắn sử dụng là loại khó nhất.
Không thể xác định thời gian trôi qua bao lâu, may mà cuối cùng Thi Sương Cảnh đã tỉnh lại. Cậu nhìn đăm đăm vào vòm trần chìm của bảo điện, nguy nga tráng lễ, đẹp đẽ nguy hiểm.
Thi Sương Cảnh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc bàn dài trông như món ăn bày sẵn, cậu định xuống khỏi bàn nhưng vừa quay đầu thì thấy La Ái Diệu. Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên kỳ lạ, không phải kỳ lạ theo kiểu nồng thắm, mà là kỳ lạ theo kiểu sắp nổ tung.
*
“Tôi đã cố gắng loại bỏ sự nguy hiểm của Kỷ Phục Sâm rồi.” La Ái Diệu đi tới trước mặt hai cha con nhà họ Trang, “Kỷ Phục Sâm không thể bị tôi tiêu diệt, đây cũng không phải trách nhiệm của tôi. Gã đã bắt đầu tự hủy diệt chính mình, mà định mệnh cũng không sắp đặt tôi là kẻ kết thúc chuyện này. Nói chung tôi đã hoàn thành lời cầu nguyện của các người rồi.”
Trang Lý An ngơ ngác ngẩng đầu nhìn La Ái Diệu. Thì ra lời cầu nguyện mà nó không nói ra vẫn được tiếp nhận, song La Ái Diệu không vạch trần điều đó trước mặt Trang Hiểu.
Trang Hiểu không trả lời. Y đã quá mệt mỏi rồi.
“Phật Tử, anh vẫn muốn trở về chiến trường kia sao?” Lang Phóng hỏi.
“Không về. Tôi không hứng thú với công việc thu dọn tàn cuộc, việc đó cũng chẳng thuộc phận sự của tôi.”
Cách đó không xa, Thi Sương Cảnh phát ra tiếng động, cậu muốn xuống khỏi bàn nhưng không khống chế được cơ thể, hoặc cũng có lẽ do suy yếu, cho nên động tác của cậu nom vừa buồn cười vừa đáng thương, Lang Phóng phải lập tức chạy lại giúp đỡ cậu.
Tưởng Niệm Lang giơ tay, “Phật Tử, cháu có thể làm được gì không?”
“Nhóc không sợ à?”
“Sợ chứ! Nhưng nỗi sợ của cháu đã qua rồi. Bây giờ cháu không sợ nữa!”
La Ái Diệu trông có vẻ điềm nhiên vậy thôi, chứ thực ra trong lòng hắn có một đốm lửa rơi xuống đất, lan tràn ngọn lửa thiêu rụi đồng cỏ khô. Có một cơn giận vì bị kéo vào chuyện này, càng nghĩ lại càng giận, càng nghĩ không thông suốt lại càng giận.
*
Thi Sương Cảnh bảo với Lang Phóng: “Tôi không sao…… Máu? À, tôi có bị quẹt một phát. Không sao! Tôi vẫn nhìn thấy được. Đánh xong chưa? Ai thắng vậy?”
“Đại khái là chúng ta thắng. Lương Lâm và Tây Vương Mẫu đang thu dọn tàn cuộc rồi, Phật Tử quay về trước.”
“Vừa nãy tôi thiếp đi, anh vẫn luôn cõng tôi sao?” Thi Sương Cảnh lại hỏi Lang Phóng.
La Ái Diệu quay người, bước về phía chiếc bàn dài, đẩy Lang Phóng ra. Lang Phóng định nổi đóa thì La Ái Diệu đã tặng anh một cái lườm giận dữ, nom như muốn nói “Lát nữa chúng ta còn có món nợ phải tính”.
Thi Sương Cảnh vô thức muốn tránh đi, song cậu không tránh. La Ái Diệu giơ một tay nắm cằm cậu, một hành động th* t*c như thế nhưng lại chất chứa biết bao oán giận dành cho phàm nhân, “Cậu đúng là bốc đồng quá khích, cố chấp ngu muội, chẳng hề để tâm đến cái mạng tàn của cậu —— Nếu không muốn sống nữa thì để tôi giết cậu luôn cũng được. Vốn dĩ tôi đã chẳng thể niết bàn, bây giờ tôi cũng chẳng muốn thử nữa.”
Lời lẽ máu me của hắn thổi bùng lên cơn giận của Thi Sương Cảnh, tựa như que diêm bén lửa, vừa sáng vừa nóng.
“La Ái Diệu, anh giả vờ giả vịt gì chứ? Chẳng phải anh lợi dụng sự bốc đồng của tôi để giăng bẫy hay sao? Anh đã dạy tôi cái gì? Tôi với Trang Hiểu có gì khác nhau? Anh nói chơi là chơi, nói giết là giết, anh có niết bàn hay không thì liên quan gì đến tôi? Anh rốt cuộc đã dạy tôi cái gì? Anh chẳng nói gì với tôi cả. Chuyện này ngoài tôi ra còn ai làm được chứ? Lang Phóng à? Hay là Tiểu Cổ?”
Thi Sương Cảnh tự dưng bị La Ái Diệu mắng xa xả một trận, kỳ thực lúc ấy cậu không tủi thân, mà bây giờ càng nói nỗi tủi thân mới càng trào dâng. Cậu còn chưa nói xong, “Anh ghét cái tính bốc đồng của tôi thì trói tôi vào cột đi! Anh chẳng nói gì cả! Đến câu “Ở yên đây đừng nhúc nhích” anh cũng chẳng nói! Chết tiệt, tôi còn tưởng mình là đặc biệt, tôi lẫn vào nhóm các người, tôi cứ tưởng mình có chút gì đặc biệt……”
Hơn nữa tôi còn thực sự cảm thấy, tôi có thích anh một chút, anh cũng có thích tôi một chút.
Vành mắt Thi Sương Cảnh đỏ hoe.
✿Tác giả có lời muốn nói:
*: Xuất phát từ “Thiên vấn” của Khuất Nguyên.
**: Xuất phát từ “Thần Dị Kinh • Trung Hoang Kinh”.