Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 96

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 96: Người sống sót của ngày xưa cũ • Mổ xẻ Kỷ Phục Sâm

Tưởng Niệm Lang tập trung kéo Trang Hiểu lao ra ngoài, nó đã thấy ngọn núi thấp thoáng rồi, nhưng cố chạy cách mấy cũng không tới được. Nó ngoái đầu mấy lần, lại phát hiện bọn họ càng lúc càng cách xa tam giác Côn Lôn.

Tưởng Niệm Lang nhớ tới lời dặn của Lang Phóng: “Tuyệt đối không được hóa thành dạng rồng trước mắt Kỷ Phục Sâm.”

Lang Phóng hiểu tính cách con gái mình, nó không chỉ muốn biết sự việc ra sao mà càng muốn biết lý do tại sao lại như thế. Anh giải thích thêm, “Kỷ Phục Sâm sẽ ăn thần, lúc trước con và Tiểu Cảnh tình cờ chạm trán Kỷ Phục Sâm ở sân trượt băng, mọi người nghi ngờ rằng gã không chỉ muốn giải quyết Tiểu Cảnh mà còn muốn ăn cả con nữa. Bây giờ con đang trong dạng người, thuộc tính rồng đã bị giảm mạnh, tạm thời không nằm trong thực đơn của gã. Nhưng nếu con mà hóa thành dạng rồng, mọi người cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu đấy.”

*

Lang Phóng không cõng Thi Sương Cảnh chạy trốn một cách thuận lợi được, thấy đỉnh núi Côn lôn ngược đang ngưng tụ thành vật không thể gọi tên, anh chỉ có thể tập trung chú ý, chạy về phía Trang Lý An. Anh giơ một tay bế thằng bé, n*ng m*ng nó để nó quay mặt ra phía sau anh, kẹp quả cầu vàng ở giữa anh và nó.

Cơ thể Trang Lý An được “bắt chước”, “mô phỏng” từ thánh vật Kinh Mân Côi của địa mạch Đức Mẹ. Tuy nó có ngũ giác nhưng ngũ giác đều có cảm giác đơ cứng, xa lạ. Trang Lý An không có vị giác, không giỏi xử lý thông tin thị giác, mặc dù nó có thể “nhìn thấy” những gì loài người nhìn thấy, song lại không thể hiểu lời người khác nói. Vải vóc khiến nó rất khó chịu, chạm vào cái gì cũng cực kỳ khó chịu, còn mất cả khứu giác lẫn vị giác.

Trong tình huống ấy, tất nhiên Trang Lý An cũng không thể hiểu được “ký ức” là gì. Bọn họ càng lúc càng cách xa ngọn núi sụp đổ, dường như trạng thái này liên quan đến thứ gì đó trước đây, hoặc cũng có lẽ là liên quan đến bản tính của Trang Lý An. Trước khi kịp hiểu Kỷ Phục Sâm tức “mắt bão” là gì thì nó đã được trải nghiệm rồi. Sợ hãi tột độ xen lẫn khát khao tột độ, vừa sợ hãi nhưng vừa muốn gần gũi, gần gũi rồi lại không thể kiềm chế được h*m m**n gào thét. Khoảnh khắc ấy, Trang Lý An sinh ra cộng hưởng với người anh em của mình. Vài thứ tựa như ký ức đang từ từ tới gần.

Tiếng hét, tiếng hét vô tận, sau khi thoát khỏi nước ối trong cơ thể mẹ, mọi thứ ở thế giới này đều quá đau khổ đối với một sinh mệnh mới như nó. Không có yêu thương, không có quan tâm, không có chú ý, chỉ có bóng tối vô tận. Đứa con lai giữa loài người và Ngài cần những thứ thừa thãi ấy. Không thực sự chết đi, nhưng cũng chưa từng thực sự được sống dù chỉ một ngày.

Kỷ Phục Sâm để Trang Nhạc ở lại nơi đó, giống như tùy tiện ném hạt cỏ xuống đất. Kỷ Phục Sâm không biết hạt cỏ ấy như thế nào, mãi đến khi hạt cỏ trưởng thành, đâm xuyên qua lòng bàn chân Kỷ Phục Sâm. Cây gai đó chính là nỗi sợ của Trang Nhạc. Nỗi sợ khiến Trang Nhạc mãi mãi chìm trong trạng thái hoảng loạn. Tiếng hét, tiếng hét vô tận, tiếng hét khiến người ta phải rơi lệ. Đã sáu năm trôi qua. Nếu không có cuộc tái ngộ này, có lẽ sẽ là sáu mươi năm, sáu trăm năm, sáu ngàn năm,…… Thậm chí đến sáu trăm triệu năm nữa. Khi ấy Trang Nhạc đã lớn thành một vật khổng lồ khủng khiếp nhường nào. Dù sao Kỷ Phục Sâm vẫn chưa thực sự ăn hết Trang Nhạc. Rốt cuộc gã đã phải tin lời mê sảng của những nữ tiên tri đó.

*

Trang Hiểu nhận lấy Trang Lý An, ôm nó vào lòng, thằng bé về với mẹ mình. Lang Phóng nói: “Anh và Tiểu Trang dùng tấm vải đà la ni này trùm lên người đi. Đây là một trong những pháp bảo tinh xảo của Phật Tử, trên đời chắc chỉ còn vài tấm thế này thôi. Trước đây Phật Tử từng dùng một tấm vải đà la ni khác giúp Thi Sương Cảnh cải tử hoàn sinh, tấm trên tay tôi lúc này chắc chắn còn hiệu nghiệm hơn.”

Trang Hiểu có vô vàn lời muốn nói song chẳng biết bắt đầu từ đâu, y nhận lấy tấm vải đà la ni rồi rối rít nói “Cảm ơn”. Y bế Trang Lý An, phủ vải đà la ni lên người, hình ảnh hệt như Đức Mẹ áo lam bế Chúa Jesus. Lang Phóng tiếp xúc với chuyện kỳ bí quanh năm, nhưng tới giờ ngay cả anh cũng phải cảm thán, mọi chuyện trùng hợp đến mức này, đôi khi duyên phận thật khiến người ta sợ hãi vô cùng.

“Mẹ ơi, con cũng muốn bế.”

Lang Phóng bế con gái lên. Anh phải từ bỏ ý định đi tìm Thi Sương Cảnh rồi, chính bản thân bọn họ còn khó giữ mạng đây.

Việc họ có thể làm là cố gắng chạy ra ngoài, tránh xa nơi đầu sóng ngọn gió. Từng đợt phong ba hội tụ về phía đỉnh núi, nhóm Lang Phóng như những lữ khách trong gió tuyết. Lang Phóng quả thực sắp hộc máu đến nơi rồi, anh có thể cảm nhận được áp lực từ từ gia tăng sau khi bảo điện Phật Tử di chuyển đến đập Tử Bình Phô, ép cho người ta không thở nổi, tai thậm chí còn gặp ảo thính, nghe thấy tiếng chuông Phạn ngân vang, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…… Cực kỳ quy luật, cực kỳ choáng váng.

Ranh giới bóng tối bắt đầu phai mờ, như thể lớp hoa văn nền đã hòa vào bóng tối, có tàn ảnh thị giác màu đỏ thẫm, vàng kim, đen bóng và xanh dương. Dù mở mắt hay nhắm mắt cũng cảm thấy tòa bảo điện hình hoa sen bát bảo đang liên tục biến đổi trong bóng tối, trở thành một phiên bản kỳ dị bí ẩn. Thậm chí dưới sự ám thị tâm lý quái quỷ ấy, hình thái “bảo điện” cũng tan rã, chỉ còn lại một ấn tượng và định nghĩa gượng ép, mà nguyên hình của nó thì đã đập đi xây lại hết rồi.

*

Hàng trăm hàng ngàn cánh tay Phật đen kịt giữ lấy con mắt to lớn từng dương dương tự đắc trong bảo điện, cũng chính là con mắt trơn láng được đặt trong hang gió ở nhà Thi Sương Cảnh từ trước.

Nếu không phải Thi Sương Cảnh đã vạch lớp màn chắn của pháp tượng Mật tông của La Ái Diệu, nếu không phải thời cơ quá hoàn hảo – khi con mắt này đang định nhân lúc hỗn loạn lẻn vào quả cầu vàng của Trang Lý An, thì La Ái Diệu khó mà tóm được nó trong thời gian ngắn. La Ái Diệu thừa nhận điều này.

Đương nhiên không thể dùng tư duy của người thường để lý giải con mắt này, nó chỉ sở hữu chức năng của mắt thôi, và chính vì chức năng đó mà người ta mới quy hình thái vặn vẹo của nó là hình thái “mắt”, chứ hình thái thực sự của nó thì khác xa “mắt”.

Mà những cái “tay” trong bóng tối thực sự có thể gọi là tay sao? Lần trước La Ái Diệu chạm đến bản thể của Kỷ Phục Sâm là khi đang phân tách bảo điện, La Ái Diệu thất thủ để bản thể của Kỷ Phục Sâm chạy mất, tuy nhiên hắn vẫn thuận lợi nhân cơ hội đó lẻn vào tam giác Côn Lôn. Nay hắn đã bắt được một phần bản thể của Kỷ Phục Sâm rồi, nhất định sẽ không buông tha.

Những cánh tay Phật trong bóng tối y chang rong rêu dưới dòng u minh, những cành nhánh này giữ chặt con mắt khổng lồ. Dòng sông nhân quả chảy qua, trực tiếp phá hủy kẻ đầu sỏ khiêu khích, không để sót một kẽ hở nào, như thể dùng nước cường toan ăn mòn từng chút một, cuối cùng rồi cũng sẽ ăn mòn hoàn toàn. (Nước cường toan có tính ăn mòn cực mạnh, có thể hòa tan các kim loại quý như vàng và bạch kim.)

Không có người đấu pháp, không có chất vấn to tiếng, không có van nài cứu vãn. Tàn ảnh chính là hồi kết, im lặng chính là tuyên án.

Mắt bão hình xoắn ốc, chỉ chứng kiến nó hội tụ thôi cũng khiến thần kinh yếu ớt phải đồng cảm với nỗi đau của nó. Mạch máu thoắt ẩn thoắt hiện tựa như một cái hồ, dần dần hé lộ trước mắt mọi người. Trong trời đất, đây là gam màu tươi sáng duy nhất mang cảm giác của máu thịt.

Côn Lôn tiếp tục chìm xuống, phần đỉnh chạm đất, tiếng sụp đổ inh tai nhức óc văng vẳng trong dãy núi. Mắt bão có vẻ muốn tan rã, muốn trở về Côn Lôn. Song bên trong Côn Lôn lại lóe lên ánh vàng u ám, rìa bảo điện ẩn trong bóng tối cũng bắt đầu xoay chuyển như bánh xe bảo luân, một hành động mang tính kiểm soát hệt như nghi thức thu phục yêu ma.

Đầu Trang Lý An đau như muốn nứt ra, nó rúc trong lòng Trang Hiểu, cất tiếng kêu sợ hãi không giống tiếng con người. Quả cầu vàng trong tay nó, tức a lại da thức của Trang Nhạc, hình như cũng muốn trở lại hố máu. Trang Lý An ôm chặt quả cầu, Trang Hiểu cũng dang tay giữ chặt, ngặt nỗi cả hai vẫn bị quả cầu vàng kéo lê lên phía trước.

Khó khăn lắm họ mới kéo dài khoảng cách được, khó khăn lắm Trang Hiểu mới có thể ôm lấy những người quan trọng nhất với mình một lần nữa, sao Trang Hiểu có thể để Kỷ Phục Sâm toại nguyện cơ chứ.

Phật Tử, ngài biết Thi Sương Cảnh đang nghĩ gì, vậy ngài có thể biết được tôi đang nghĩ gì không?

Phật Tử, nếu tôi chia sẻ tất cả kinh nghiệm của tôi cho ngài, ngài sẽ tìm ra cách g**t ch*t Kỷ Phục Sâm chứ?

Phật Tử, giờ phút này liệu tôi có thể thực lòng tin theo ngài không?

Phật Tử, tôi cầu nguyện với ngài, xin hãy khiến Kỷ Phục Sâm biến mất đi. Hết thảy những chuyện này nên kết thúc vào hôm nay thôi.

Phật Tử……

*

Một luồng chớp lóe bỗng hiện lên trong đầu, tựa như sao băng vút qua. Tất cả ký ức tiến vào trong bảo điện bao la tĩnh mịch. La Ái Diệu cũng không tùy tiện hợp tác với người khác, hắn chẳng hề hứng thú với ký ức của Trang Hiểu, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lợi dụng người khác. Chủ động chia sẻ là một kiểu tin tưởng thành kính, từ lâu La Ái Diệu đã muốn mượn dùng trí óc của Trang Hiểu, song không hỏi mà tự tiện dùng thì đúng là vũ nhục thanh danh của hắn.

Ra là thế. Nhược điểm. Khát vọng. Dáng vẻ xấu xí. Liệu Kỷ Phục Sâm có từng nghĩ đến không, rằng gã nhiều lần mượn tay La Ái Diệu để giết Thi Sương Cảnh, thì La Ái Diệu lại càng có lý do để đẩy tình thế leo thang, càng không thể bỏ qua cho gã.

Đỉnh núi Côn Lôn đã sụp xuống vài mét, thế rơi vẫn không hề ngừng. Bụi đá bốc lên bị cuốn theo gió, càng hiện rõ bản thể của Kỷ Phục Sâm. Bất kể xuất hiện trên Trái Đất hay trong vũ trụ, cái bản thể khổng lồ như xoáy nước ấy đều cực kỳ mê hoặc. Trên người gã gần như không có đặc trưng của sinh vật, thậm chí những dị thần từ vì sao xa xôi còn giống sinh vật hơn cả gã.

Hệ thống hình mặt cắt xoắn ốc bên trong vừa giống thời tiết, lại càng giống hố đen nhỏ xíu hình tổ ong, có thể nghiền nát sinh vật rồi truyền đi. Mạch máu ấy kéo thẳng từ chính giữa xoắn ốc hướng ra ngoài, cho thấy Kỷ Phục Sâm mang theo Trang Nhạc chẳng khác nào mang một khối u không thể tiêu trừ.

Đáng tiếc Trang Hiểu hoàn toàn không biết nhược điểm của Kỷ Phục Sâm. Kỷ Phục Sâm có biết nhược điểm của mình hay không, điều này vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Ngài chẳng hiểu rõ chính mình.

Đột nhiên, dưới mặt nước truyền ra tiếng cốc cốc vang dội. Mọi người nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dưới nước chầm chậm hiện lên hình núi, long khí của rồng đen đánh thẳng vào mặt nước, nứt ra những vết băng như vảy rồng từ dưới chân Lang Phóng.

Mây đen dần tan, lộ ra vầng trăng tròn như chiếc mâm bạc, vị Phật khổng lồ ngồi ngay ngắn, tỏa ánh sáng diệu kỳ mà tiết chế. Trong mắt mọi người, đó là một pho tượng Phật đồ sộ bằng đồng đen, nhưng trong mắt Kỷ Phục Sâm, đó lại là bản thể lưu ly. Mặt nước sắp sửa vỡ tung, Côn Lôn bên dưới đã được Tây Vương Mẫu thiết lập lại, đá thần vừa kịp kết thành hình núi mà đã tan rã, vỡ vụn.

Một tiếng rồng ngâm phá tan đất trời tĩnh lặng. Một tòa bảo tọa thiết liên trồi lên khỏi mặt nước, nâng đỡ những con người ở ranh giới chiến trường. Chẳng thấy bóng dáng rồng đâu, song vảy rồng lại có ở khắp mọi nơi, long khí đen tuyền lan tỏa trong không gian. Hơi nước bốc lên xộc thẳng vào mặt, đá tảng xuyên qua không trung, những vì sao đâm vào tam giác Côn Lôn treo ngược.

Tay Phật kết ấn, không chỉ hai tay trái phải của vị Phật khổng lồ đang kết ấn, mà hàng trăm bàn tay đằng sau vị Phật cũng đang thi triển các loại pháp riêng.

Lấy nhân quả của Trang Hiểu làm dao, cắt phăng mọi dấu vết của Kỷ Phục Sâm. Những gì Trang Hiểu từng thấy, từng nghe, từng biết đều trở thành manh mối để mổ xẻ Kỷ Phục Sâm. Nhát cắt ấy như xẻ ra sự tồn tại căn nguyên nhất, không rõ trúng vào đâu, nhưng tâm xoắn ốc – lõi của mắt bão – đột ngột tuôn trào dịch thể chảy ngược, chẳng biết từ đâu đến. Hình như kết cấu tổ ong trong xoắn ốc của Ngài đã mất khả năng khép kín, khiến vật dơ bẩn vượt qua thời gian và không gian bắt đầu trào ngược, rồi vỡ đê.

Bình Luận (0)
Comment