Chương 95: Người sống sót của ngày xưa cũ • Đuổi kịp rồi

Hành vi kế tiếp của Thi Sương Cảnh đều là phản ứng máy móc.
Đại não không thể xử lý trực diện các thông tin cảm quan về tượng Mật tông của La Ái Diệu, giờ phút này Thi Sương Cảnh là kẻ thích hợp nhất để trở thành con rối cho luồng ý chí ngoại lai. Nhưng lạ thay, dường như cậu biết mình nên làm gì. Cậu xốc tấm vải đà la ni phủ trên tượng Mật tông, để La Ái Diệu đối diện trực tiếp với dị thần ngông cuồng. Thi Sương Cảnh không muốn gia nhập cuộc chiến này, cậu chỉ là một con người bình thường, lấy gì để mà can thiệp vào chiến trường của hai con quái vật chứ?
Trong tấm vải đà la ni hơi phập phồng, Thi Sương Cảnh giẫm vào rìa tấm vải.
“Đừng xốc lên.” Giọng Thi Sương Cảnh bị bóp méo, kéo dài. Thời gian và không gian trong bảo điện đều biến đổi tính chất, ba chữ cậu thốt ra tạo cảm giác sàn sạt như bụng rắn bò trườn trên đất, âm cuối vỡ vụn, vùi lấp trong ngọn gió chẳng biết từ đâu đến.
Nếu có người ngẩng đầu lên mà ánh mắt không bị thu hút bởi bức tượng Mật tông của La Ái Diệu, bọn họ sẽ để ý thấy hai mắt Thi Sương Cảnh đang chảy máu, hàng huyết lệ nhuốm đẫm gương mặt cậu, dường như cậu cũng cảm thấy mắt mình khó chịu nên bèn chớp chớp mắt.
Thi Sương Cảnh quỳ dưới đất, s* s**ng cách lớp vải đà la ni để xác nhận Trang Lý An vẫn ở bên dưới. Chẳng mấy chốc đã sờ thấy người, cậu bèn áp nửa người lên Trang Lý An, đồng thời móc dải lụa xanh thứ hai từ trong túi ra, vụng về buộc lên mắt mình. Rồi cậu bắt chước động tác của những người khác, cúi đầu không nhìn, cũng không làm gì nữa.
Có lẽ cơ chế thần kinh gây đau trong cơ thể Thi Sương Cảnh đã hết nhạy, hoặc cũng có lẽ đây lại là một ảo giác khác, nói chung là cậu đã hoàn thành tất cả những việc này dưới sự thôi thúc của nghĩa vụ và trách nhiệm.
Trước khi Kỷ Phục Sâm sắp đặt xong chuỗi động tác, trong đầu Thi Sương Cảnh đã liên tưởng đến Medusa. Cậu rất giỏi đơn giản hoá quá trình, mạch suy nghĩ của cậu đơn giản lắm, trước tiên làm cái này, tiếp đó làm cái kia, cần gì phải lo nghĩ nhiều? Lời Lang Phóng nói đã cổ vũ cậu phần nào.
Không ai thấy được tướng mạo cụ thể của tượng Mật tông. Những thông tin thị giác trong não Thi Sương Cảnh sẽ mãi chẳng được xử lý thỏa đáng và chuyển hóa thành nhận thức, ý thức, giúp cậu “lý giải” diện mạo chân thực của bức tượng này.
La Ái Diệu đã xóa nó đi rồi. La Ái Diệu không muốn để những thông tin thị giác đáng sợ như bom nổ này trở thành ác mộng cả đời Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh không cần biết bức tượng Mật tông này có bao nhiêu cánh tay, cầm bao nhiêu pháp khí, kết bao nhiêu loại ấn. Thi Sương Cảnh không cần nhớ màu của bức tượng là đen, đồng, vàng hay kim loại. Thi Sương Cảnh không cần xuyên thấu qua biểu cảm và thần thái của bức tượng để suy đoán quyền năng, lòng khoan dung, hình phạt hay sự thờ ơ của Phật Tử.
Chỉ cần nhớ về tướng mạo vốn có của La Ái Diệu là được rồi. Nhớ về hình hài của hắn khi là con người. Nhớ về những cảm xúc sinh động, đầy sức sống này. La Ái Diệu chỉ muốn cho Thi Sương Cảnh nhớ về những điều ấy.
*
Đêm tối buông xuống đập Tử Bình Phô sớm hơn thường lệ, tựa như một chiếc bát đen úp ngược. Tam giác Côn Lôn treo ngược rải xuống những hạt băng, hạt muối, cát mịn hay tàn thuốc súng. Đập nước tĩnh lặng, nếu có ai thử bước lên mặt nước, sẽ phát hiện nước đã hoàn toàn kết thành một mặt phẳng cứng rắn, cảm giác như sàn nhà. Những hạt bụi trắng bạc dần dần phủ kín mặt nước, như thể tuyết rơi tích tụ từ số không. Tam giác Côn Lôn tiếp tục chìm xuống, đỉnh cao nhất sắp sửa chạm vào mặt nước. Nó run rẩy loạn xạ, tưởng như sẽ để lại vết tích không thể xóa nhòa trên võng mạc của con người, mỗi lần khẽ di chuyển lại càng mở rộng bóng tối phức tạp trong lòng người.
Bản thể như mắt bão của Kỷ Phục Sâm đã mất tăm mất tích, như thể ẩn vào trong bóng tối rồi. Tam giác Côn Lôn tung kế vườn không nhà trống, bức tường và nền đất bên trong trải đầy giới văn màu vàng của La Ái Diệu. Giới văn này khác hẳn giới văn trên người Thi Sương Cảnh, công dung khác biệt, hình thức giới văn cũng khác một trời một vực, nhìn từ xa còn có ảo giác như virus.
La Ái Diệu biết hiện tại là thời kỳ khoa học, hắn trông mong không biết nếu dùng vật lý học, hóa học, sinh học hay cả toán học để giải mã kết cấu này thì sẽ cho kết quả ra sao. Góc nhìn của hắn thật quá tẻ nhạt. Sự tồn tại và công năng của rất nhiều sự vật đều là lẽ đương nhiên. Côn Lôn là núi tiên cho nên Côn Lôn có thể di chuyển, thậm chí dùng làm phương tiện bay lên trời, do đó La Ái Diệu có thể hiểu vì sao Kỷ Phục Sâm muốn dùng nó làm “bè sao”. Còn lý do Côn Lôn có thể di chuyển, nguyên lý năng lượng mà nó sử dụng là gì, La Ái Diệu hoàn toàn không biết và bây giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu cặn kẽ.
Bên trong Côn Lôn có kết cấu địa lý rất phức tạp, song kết cấu địa lý này là kiểu chồng chéo, co rút. Côn Lôn có chín tầng, Tăng Thành có chín lớp, từng có cột đồng đâm thẳng lên trời. Bên trong Tăng Thành, không giống như kiến trúc hiện đại của loài người với độ cao các tầng cố định, người ở trong đó sẽ không cảm thấy mình đang bước vào một tòa kiến trúc hay thiết bị nào cả, mà đối với họ, mỗi tầng đều như thế giới hiện thực, có bầu trời cao vời vợi và mặt đất kiên cố. (Tăng Thành là thành trì trùng điệp chín tầng trong núi Côn Lôn.)
“Trời ạ, trong một không gian tô-pô phi tuyến tính sống động, các sinh vật không thể nhận thức được ranh giới của tổng thể và sẽ coi cấu trúc tuần hoàn là phân tầng.” Tưởng Lương Lâm cất lên câu cảm thán ở dưới đáy Dao Trì, “Sao Kỷ Phục Sâm không đi phát triển công nghệ này nhỉ? Thay vì dùng Côn Lôn làm phi thuyền thì chẳng thà nghĩ cách dùng công nghệ của Côn Lôn làm phi thuyền đi.”
“Tôi ngửi thấy có mùi gian thương.” Dương Tuệ nói.
“Kỷ Phục Sâm trốn trong kết cấu như vậy đúng là cực kỳ xảo quyết, song cũng cực kỳ phù hợp với đặc tính của gã.” Tưởng Lương Lâm nói, “Thực ra cách đơn giản nhất là hủy diệt Côn Lôn, nhưng tôi không chắc sự kết hợp giữa cấu trúc tô-pô phi tuyến tính này với từ trường có bị phá vỡ không. Nếu sự kết hợp vượt quá mức độ nhất định, phá hủy nó chẳng khác gì phá hoại địa từ, thế thì đúng là toang. Bà nói Côn Lôn là núi thần mà? Sự thần thánh của núi thần có lúc được thể hiện như vậy đấy.” (Xin phép không chú giải thuật ngữ đoạn này vì t cũng ko hiểu ổng nói cái gì…)
“La Ái Diệu sẽ khống chế chuẩn xác…… Tôi gọi nó là “trường nhân quả”, trường nhân quả của La Ái Diệu có tính hoàn về nguyên trạng, hắn có thể thuận lợi đưa Côn Lôn trở lại ban đầu, đồng thời lợi dụng xu hướng và quá trình phục hồi đó để ép bản thể của Kỷ Phục Sâm lộ diện. Tôi đặt hi vọng vào việc bà có động thái gì với Côn Lôn, phần tiếp theo giao cho bà đấy, tôi sẽ đứng bên cạnh ứng phó với tình huống đặc biệt.”
Tưởng Lương Lâm thành khẩn nói xong, long thân liền nổ tung thành bột mịn, màn bụi đen lả tả mới là bản thể hắn quen sử dụng hơn. Năm nay hắn ba mươi hai tuổi, làm con người hơn hai mươi lăm năm, làm rồng chưa đầy bảy năm. Cho tới nay hắn luôn dùng tư duy của con người để tính toán thành quả và tổn thất có thể xảy ra, có lẽ đến khi bốn mươi hai hay năm mươi hai tuổi thì hắn vẫn sẽ như vậy.
*
Con mắt màu vàng mủ trong bảo điện Phật Tử phát ra tiếng thét câm lặng, vỡ tan ra từng mảnh. Song dưới sức ép không thể nhìn thẳng đó, con mắt không thể nào di chuyển hay nhắm lại, càng không thể nào tan rã hay ẩn náu vào trong góc bảo điện. Ngài đã cứng đờ rồi. Vì một sự kiện khẩn cấp nào đó mà chủ nhân của bảo điện đã dịch chuyển tới bảo điện, đáng lẽ hắn phải giữ hết lũ người vướng víu ở đây, cho vào trong căn nhà dân bình thường này, nhưng hắn không muốn cho Ngài cơ hội.
Bảo điện bị ép di dời rồi, tất cả vật chứa bên trong cũng được dời vào trong không gian mênh mông đen kịt của đập nước. Đất trời tăm tối, bức tượng Mật tông lui vào trong bóng tối, thay vào đó là bản tôn lưu ly pháp thân. Nó kỳ dị và sặc sỡ, nửa ẩn trong màn mây đen, hơi nghiêng người,. Mà pháp thân lưu ly còn biến đổi theo pháp nên càng to lớn hơn tam giác Côn Lôn, nó ngự trên dãy núi tựa đài sen Phật tọa. Toàn bộ đất trời lúc sáng lúc tối, như thể chăng đèn xem tranh.
Giới văn màu vàng lan tràn, phát triển, sinh sản trên mọi mặt phẳng bên trong Côn Lôn, những thứ thật thật giả giả mà Kỷ Phục Sâm để lại —— Người, vật, đồ sưu tầm, lịch sử, dấu vết, bằng chứng tồn tại…… Sau khi hoàn về nguyên trạng, chúng đều từng là nước, không khí, đá, gỗ, phân tử, nguyên tử, electron, neutron…… Quá trình hoàn về nguyên trạng này cần được kiểm soát cực kỳ chính xác, khoảng thời gian trước khi Kỷ Phục Sâm đến cần phải được lưu giữ, bằng không Côn Lôn sẽ sụp đổ, còn sự cải tạo sau khi Kỷ Phục Sâm đến cần phải xóa sạch.
Đây mới là cách khiến Kỷ Phục Sâm đau khổ cùng cực. Kẻ như Kỷ Phục Sâm, không đáng để bất cứ thứ gì chứng minh nó từng tồn tại. Sự tồn tại của nó xuất hiện sớm hơn ý thức của loài người, vậy thì sẽ vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi ý thức của loài người.
Kỷ Phục Sâm không có cơ quan nhận biết nỗi đau, tất cả đau khổ của Ngài đều là do luyện tập. Nhưng nỗi đau Ngài luyện được đều rất hời hợt, nỗi đau lớn nhất chẳng qua là cái chết, nỗi đau rằng sẽ đột ngột kết thúc trong chớp nhoáng, một nỗi đau thư thái. Thế nhưng quá trình hoàn về nguyên trạng này dường như có một giới luật khác, phủ định tính hợp lý của Ngài từ tận gốc rễ, cho rằng Ngài thiếu đi bản chất vững chắc, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng vặn ngược kim đồng hồ là toàn bộ nỗ lực của Ngài sẽ trôi ngược về ban đầu.
Đáng lẽ không nên tùy tiện áp dụng hình phạt như vậy, song ai bảo Kỷ Phục Sâm không thuộc hệ thống đạo đức này cơ chứ? Ngài không tìm được chỗ đứng cho mình trong đạo đức, mà ngược lại còn hủy hoại tất cả. Kẻ sử dụng quy tắc cũng bị quy tắc ràng buộc, tuy nhiên việc thừa nhận sự tồn tại của quy tắc còn mang về biết bao kết quả rõ rệt so với vô tri hỗn độn. Hỗn độn do vô tri hoàn toàn khác với hỗn độn do hữu tri. Một thứ gì đó đã sụp đổ, hệt như một cuộc phẫu thuật tinh vi đã tách ra hệ thần kinh hoàn chỉnh, đây vốn là chuyện bất khả thi, cơ mà so về sự kiên nhẫn thì xưa nay chưa ai thắng được La Ái Diệu.
Tam giác Côn Lôn rung lắc dữ dội, trên mặt nước bao la, con người và bụi trần chẳng có gì khác biệt. Lang Phóng là người đầu tiên cảm nhận được rằng họ sắp bị dịch chuyển, anh cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngọn núi sừng sững treo ngược, thê thảm đến khó tả.
Chẳng ai nhìn thấy pháp thân lưu ly của La Ái Diệu. Tượng Mật tông và pháp thân lưu ly của hắn đều không thể nhìn thẳng, song mục đích chế tạo tượng Mật tông là để cho người ta nhìn thấy, còn pháp thân lưu ly thì không hay hiện hình thái cụ thể trong mắt mọi người. Tuy đều là nhìn vào sẽ chết, nhưng pháp thân lưu ly an toàn hơn tượng Mật tông.
Bọn họ bị dịch chuyển theo bảo điện, rốt cuộc La Ái Diệu vẫn chọn làm việc dơ bẩn trong bảo điện. Theo kế hoạch ban đầu, họ vốn phải được bảo vệ trong bảo điện, La Ái Diệu hiển hiện pháp thân, xử lý gọn tam giác Côn Lôn ngược, đồng thời tìm cơ hội cho Kỷ Phục Sâm một đòn trí mạng. Tưởng Lương Lâm và Dương Tuệ thì xử lý tam giác Côn Lôn xuôi, Dương Tuệ là Tây Vương Mẫu nên có cơ man bảo bối, không được cũng phải được.
Bảo điện có thể phóng đại hiệu quả của Mật pháp đến vô hạn, chính là để đẩy nhanh tốc độ.
Lang Phóng kéo Tưởng Niệm Lang và Trang Hiểu, bọn họ ở quá gần tam giác Côn Lôn, đỉnh núi Côn Lôn cách họ không quá 10m, đã thế còn có xu hướng tiếp tục chìm xuống.
“Chạy đi! Chạy về phía rìa ngoài! Tiểu Cổ, con kéo Trang Hiểu nhé, mọi người chạy trước đi!” Lang Phóng hét lên.
Lang Phóng thấy Thi Sương Cảnh đang nằm sấp, còn Trang Lý An đâu? Tư thế của Thi Sương Cảnh rất mất tự nhiên, cậu dùng thân mình che cho Trang Lý An ư? Lang Phóng rất lo cho cậu. Ban nãy anh không nên nói linh tinh rằng “Có vẻ Phật Tử cho cậu được tự do”. Lỡ Thi Sương Cảnh mà xảy ra chuyện gì, Lang Phóng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh, đứng dậy nào, chúng ta phải rời khỏi nơi này…… Mắt cậu bị sao vậy?! Cậu còn thấy được không?”
Thần trí Thi Sương Cảnh đã mơ hồ, cậu không thể đáp lời Lang Phóng. Lang Phóng đỡ cậu lên, dưới cậu còn có Trang Lý An đang co rúc, Lang Phóng đang dùng vai đỡ Thi Sương Cảnh rồi nên đành lấy chân đá đá Trang Lý An, “Đứng lên đi, Tiểu Trang, cháu cũng đứng lên, ôm quả cầu nhé, chú giúp cháu cầm tấm vải đà la ni, chúng ta phải chạy thôi. Cháu nghe hiểu chứ? Chạy!”
Trang Lý An mơ màng đứng dậy, tấm vải đà la ni trên người bị Lang Phóng xốc lên. Lang Phóng chỉ cho nó thấy hướng Trang Hiểu và Tưởng Niệm Lang chạy trốn. Mới đầu nó còn không chắc có nên chạy hay không, Lang Phóng nghiêm nghị thúc giục nó, dù nó nghe không rõ lắm song vẫn hiểu ý Lang Phóng. Thế là Trang Lý An ôm quả cầu chạy theo hướng hai người một lớn một nhỏ đang chạy. Trang Hiểu liên tục ngoái đầu, nhác thấy bóng Trang Lý An, y muốn kéo Tưởng Niệm Lang dừng lại để chờ thằng bé, song Tưởng Niệm Lang quá khỏe nên chẳng hề lay chuyển được, nó chỉ biết là Lang Phóng bảo họ chạy ra ngoài —— Côn Lôn trên trời sắp sập xuống rồi! Ai có mắt đều thấy được!!
Lang Phóng cõng Thi Sương Cảnh, mặt Thi Sương Cảnh áp vào người anh, gương mặt cậu ướt nhẹp, máu thấm đẫm lớp lụa xanh. Đương lúc Lang Phóng ngỡ cậu đã lành ít dữ nhiều, cậu chợt lên tiếng: “Bắt được Kỷ Phục Sâm chưa?”
“Vẫn chưa.” Lang Phóng thở hổn hển, vẫn đang trong khu vực bảo điện, áp lực đè lên Lang Phóng quá lớn.
“Còn bao lâu nữa?”
“Không biết!”
“Tôi mệt quá, Lang Phóng, tôi nghỉ một lát được không……”
“Không được! Nè, Thi Sương Cảnh, không được ngủ, sẽ chết đấy! La Ái Diệu, La ——”
Sau lưng Lang Phóng bỗng nhẹ bẫng. Chết tiệt, thế này là sao? Thi Sương Cảnh bị mang đi rồi à?! Ai mang đi? Tuyệt đối đừng là Kỷ Phục Sâm đấy nhé. Suy đoán của Lang Phóng về năng lực của La Ái Diệu lập tức mất chính xác, Phật Tử rốt cuộc có mạnh hay không?
Ngặt nỗi, giây tiếp theo, từng luồng gió dữ đã ập vào như sóng trào, lấy đỉnh núi Côn Lôn làm tâm điểm.
*
Người mù có nhìn thấy một màn sáng mông lung không? Trước khi chết sẽ vừa mù vừa điếc hay sao? Yên ắng quá. Hết thảy đều yên ắng quá. Thi Sương Cảnh hít thở đều đều, không ngăn được cơn buồn ngủ, rốt cuộc vẫn chọn chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay La Ái Diệu nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt Thi Sương Cảnh, cái ôm quả là rất chân thực. Đuổi kịp rồi.
Editor: OK để tránh tình trạng đọc không hiểu gì thì em lại xin tóm tắt nội dung quyển 2 theo ý em hiểu nha các bác:
Phản diện chính của quyển này là Kỷ Phục Sâm, một thực thể siêu nhiên tồn tại ở Trái Đất từ trước khi con người xuất hiện. Gã học cách sống hòa vào loài người nhưng thực chất vẫn không hiểu được con người mà chỉ tạo vỏ bọc bắt chước hành vi, cảm xúc của con người mà thôi. Bản năng của gã là ăn thần linh và cướp đoạt tín đồ, tài sản của họ cho vào bộ sưu tập của mình, trong đó có núi thần Côn Lôn đã bị gã đánh cắp và cải tạo thành thiết bị đồng hồ cát.
Sau khi ăn thần chán chê thì gã nảy ra ý tưởng ăn cả con mình, cho nên gã tiếp cận Trang Hiểu và khiến Trang Hiểu mang thai con của mình. Trang Hiểu hạ sinh một cặp sinh đôi, Kỷ Phục Sâm đã ăn mất đứa lớn nhưng vẫn giữ Trang Hiểu và đứa nhỏ còn sống, chắc để dành ăn sau hay gì :v Trang Hiểu ôm con bỏ chạy, trên đường trốn chạy thì bị rất nhiều tín đồ của Kỷ Phục Sâm truy đuổi nhưng Trang Hiểu đã giết sạch chúng và vẫn sống được mấy năm, đồng thời càng ngày càng điên dại.
Khi Trang Hiểu và đứa con chạy đến khu Lệ Quang thì Trang Lý An gặp tình trạng như bị mù, từ đó suy ra cha nó tức Kỷ Phục Sâm cũng bị mù khi vào khu Lệ Quang, không thể dùng sức mạnh siêu nhiên để theo dõi họ được. Kỷ Phục Sâm vẫn tiếp tục cho tín đồ vào khu Lệ Quang để bắt Trang Hiểu, đồng thời hiến tế một phần sức mạnh để đặt một “con mắt” vào khu Lệ Quang, cũng tức là hang gió trong nhà Thi Sương Cảnh. Ở đây tui nghĩ là Kỷ Phục Sâm vừa muốn bắt Trang Hiểu, vừa muốn ăn Phật Tử nên mới sắp đặt kế hoạch này á.
Vì Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm cũng liên quan đến thần linh Côn Lôn nên đồng hồ cát (tức núi Côn Lôn) xuất hiện trong giấc mơ của Lang Phóng và kéo hai người đến khu Lệ Quang, rồi sau đó hợp tác với Phật Tử để phá giải bí ẩn này. Phật Tử lần theo dấu đồng hồ cát và bị kẹt trong đường hầm tàu điện ngầm.
Trang Hiểu cầu cứu Phật Tử, Phật Tử bèn chỉ lối cho Trang Lý An hấp thụ một vị thần khác (tức Địa mạch Đức Mẹ) để có hình dạng trẻ con, đồng thời giúp đỡ Trang Hiểu để có thể đánh bại Kỷ Phục Sâm. Trước đó Phật Tử thả pháp khí vào hang gió để tìm kẻ chủ mưu, Kỷ Phục Sâm cay vụ này nên xuất hiện ở sân trượt băng và giết Thi Sương Cảnh hòng trả thù, may mà Phật Tử cứu được ẻm.
Cả nhóm đến đập Tử Bình Phô tức nơi đồng hồ cát tọa lạc để tìm kiếm bản thể của Kỷ Phục Sâm, La Ái Diệu gọi hồn đứa con cả của Trang Hiểu để dụ Kỷ Phục Sâm tới. Trong lúc mấy ông chồng combat nhau, vợ con mấy ổng ở lại bảo điện cho an toàn. Kỷ Phục Sâm xâm nhập vào luồng ý nghĩ của Phật Tử để giả dạng Phật Tử, khống chế Thi Sương Cảnh, xông vào bảo điện. Thế là Phật Tử lại chạy về cứu nguy.