Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 94

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 94: Người sống sót của ngày xưa cũ • Bất lực

Trang Hiểu co quắp trong lòng Lang Phóng vì sợ hãi, y lại lần nữa mất đi nhận thức về chân thực và giả tạo, y hoài nghi tất cả, hoài nghi cảnh tượng trước mắt chỉ là lừa dối mình, hoài nghi mình vẫn chưa thoát khỏi sự giám sát của Kỷ Phục Sâm.

Đương lúc bối rối chẳng biết làm gì, Lang Phóng chợt nhác thấy chiếc vòng tay thanh tâm cổ mà anh tặng Thi Sương Cảnh, anh gọi Thi Sương Cảnh lại, bảo cậu trả lại vòng tay, sau đó lấy chiếc chuông ra, vỗ vỗ vài cái khiến xác một con cổ trùng rớt ra. Lang Phóng nhét thẳng cổ trùng vào trong miệng Trang Hiểu, ép y nuốt vào.

“Cổ trùng có thể ăn được sao?” Thi Sương Cảnh ngạc nhiên.

“Cổ trùng vốn dùng cho người ăn mà.” Lang Phóng bình tĩnh phổ cập kiến thức.

Trang Hiểu muốn nôn ra, Lang Phóng bèn vuốt ngực giúp y, đợi một hồi, Trang Hiểu cuộn mình dưới đất, rốt cuộc không co giật hay run rẩy nữa, chỉ có vẻ suy yếu mà thôi. Y lẩm bẩm, “Hang gió của Kỷ Phục Sâm…… Ký sinh…… Đúng là phải lấp lại, nhưng không có cách nào, tôi không biết…… Tôi chưa từng thực sự “giải quyết” Ngài. Sao Ngài có thể bị con người giải quyết cơ chứ. Phật Tử sẽ bị Ngài ăn hết ư? Tôi không biết, nhưng tôi không muốn đầu hàng, tôi muốn chết ở đây, ta thà chết ở đây, ít ra nơi này còn sạch sẽ.”

Thi Sương Cảnh xách cổ áo Trang Hiểu, ép y ngẩng đầu lên, “Phật Tử không để bất cứ ai chết ở đây đâu, cẩn thận Phật Tử khiến anh mãi mãi chẳng được siêu sinh đấy. Nghe này, vừa rồi Tiểu Cổ nói là để tượng Phật Tử – thứ không thể nhìn thẳng – đối diện với ánh mắt của Kỷ Phục Sâm, làm thế có tác dụng không?”

Trang Hiểu đờ đẫn đáp: “Thế thì phải dụ ánh mắt của Kỷ Phục Sâm ra, còn phải chớp đúng thời cơ nữa. Ngài có thể lựa chọn nhắm mắt không nhìn, Ngài biết bây giờ chúng ta đang nghĩ gì.”

“Tại sao Kỷ Phục Sâm lại muốn mở hang gió này? Là để giám sát anh à?” Lang Phóng hỏi.

Trang Hiểu cũng buồn bực, “Đúng vậy, sao Ngài biết được tôi sẽ tới chứ? Ngay cả tín đồ của Ngài cũng biết…… Cho nên mới nhiều lần mò tới…… Ban đầu vì theo dõi những tín đồ đó nên tôi mới tới nơi này, tôi tưởng mục tiêu của bọn chúng là Thi Sương Cảnh, vì sao cơ chứ? Thời gian và nhân quả giống như một con rắn ngậm đuôi, tôi không hiểu được Kỷ Phục Sâm. Nhưng tôi biết kết cấu tương tự này, đây là cách ký sinh của Ngài, cũng có thể hang gió chỉ là một kết quả…… Đúng vậy, tại sao lại phải có mắt, có khi bên trong hoàn toàn chẳng có con mắt nào cả.”

Lang Phóng lại hỏi Thi Sương Cảnh: “Trong số pháp khí mà Phật Tử đưa cho cậu, có tượng Thạch Ảnh của chùa Nhật Nghiêm không?”

(Chùa Nhật Nghiêm là một ngôi chùa cổ tại Thiểm Tây, trong chùa có một bảo vật kỳ lạ là “tượng Thạch Ảnh”, là một bức tượng đá 8 cạnh, màu thạch anh tím trong suốt, cao 8 tấc, đường kính 8 tấc, vốn do các nhà sư Tây Vực mang đến Trung Hoa.)

Thi Sương Cảnh vân vê hạt châu, nhủ thầm “Tượng Thạch Ảnh chùa Nhật Nghiêm, tượng Thạch Ảnh chùa Nhật Nghiêm”. Tay cậu bỗng trĩu xuống, cậu vô thức sờ nắn, là một bức tượng đá cao một thước, đường kính khoảng sáu tấc, cầm rất đầm tay, song không nặng quá sức đối với cậu.

Cậu bối rối một thoáng, hỏi: “Là cái này hả?”

Lang Phóng chỉ hỏi thử vậy thôi, thế mà lại có thật.

Thi Sương Cảnh đặt tượng Thạch Ảnh vào tay Lang Phóng, Lang Phóng nói: “Tôi sử dụng tượng Thạch Ảnh có thể thay thế cho nghiệp kính, soi tỏ nghiệp của chư thiên. Chúng ta dùng tượng Thạch Ảnh soi chiếu bảo điện này, thực ra Trang Hiểu đang lo liệu Kỷ Phục Sâm đã thuận lợi “ký sinh” vào không gian này hay chưa —— Nếu đã ký sinh rồi thì tượng Thạch Ảnh ắt sẽ hiển thị. Thứ xuất hiện có thể là “con mắt”, cũng có thể là Kỷ Phục Sâm cho bản thể xâm nhập qua hang gió —— Tôi có thể lý giải như vậy chứ, Trang Hiểu?” (Nghiệp kính là tấm gương phản chiếu mọi nghiệp thiện ác của chúng sinh trên trời và dưới địa ngục.)

Trang Hiểu im lặng.

Tượng Thạch Ảnh say ngủ trong tay Lang Phóng như đứa bé sơ sinh, Lang Phóng xoa nhẹ bức tượng, khổ nỗi xoa một lúc mà chẳng thể khởi động được.

“Không được rồi, đây là đồ Phật Tử đưa cho cậu, chỉ có cậu mới dùng được thôi.” Lang Phóng trả lại tượng Thạch Ảnh cho Thi Sương Cảnh, “Phật Tử có dạy cậu cách sử dụng những pháp khí này không?”

“Không.” Thi Sương Cảnh trả lời, “Phật Tử nói những pháp khí này đều không dùng được, mà chỉ để kéo dài thời gian thôi.”

“Có lẽ hắn chưa nghĩ cách sử dụng những pháp khí này, dù sao hắn cũng đâu cần dùng chúng để đạt được mục đích.” Lang Phóng không cố ý nói xấu La Ái Diệu mà chỉ đang giải thích ý nghĩ trong lòng La Ái Diệu mà thôi, “Đa phần pháp khí đều cần mật chú tương ứng để khởi động, chắc hắn cũng lười dạy, cơ mà kiểu gì hắn cũng phải dạy một câu mật chú thông dụng chứ nhỉ?”

“Phật Tử có dạy mật chú để trực tiếp triệu hoán anh ấy.” Thi Sương Cảnh bình tĩnh đáp, “Bây giờ mà gọi anh ấy đến đây thì có làm xáo trộn nhịp độ của anh ấy không?”

Thi Sương Cảnh lo lắng lắm, lúc bàn bạc với Lang Phóng, cậu cũng học theo động tác vừa rồi của Lang Phóng, nhẹ nhàng v**t v* tượng Thạch Ảnh. So với bức tượng Mật tông khổng lồ phủ vải đà la ni màu lam thì bức tượng đá trong tay cậu lại tròn trịa đáng yêu, đường nét cong cong, mặt mũi và thân hình đều gợi tả mơ hồ. Sờ một hồi bỗng thấy trơn ẩm, Thi Sương Cảnh cúi đầu kiểm tra, song tượng Thạch Ảnh vẫn như thường. Vừa rồi cậu sờ phải cái gì ư?

“Tôi lại thấy cậu có thể hành động tùy thích đấy.” Lang Phóng bảo, “Có vẻ Phật Tử cho cậu được tự do mà.”

Từ nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần lần trước là có thể thấy dường như Thi Sương Cảnh có ý nghĩa đặc biệt đối với La Ái Diệu. La Ái Diệu chẳng khách sáo với bất cứ ai, chỉ trừ Thi Sương Cảnh —— Mặc dù có lúc giọng điệu của La Ái Diệu vẫn rất xấu xa. Tất cả mọi người ở đây đều đeo vải màu che mắt, chỉ có Thi Sương Cảnh đeo màu sắc dấu hiệu của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh cảm giác thoải mái khi ở trong pháp điện hẳn cũng nhờ thế. Những người khác đều có cảm giác ngột ngạt áp bách, trong tiềm thức biết rõ rằng không thể l* m*ng.

Thi Sương Cảnh không trả lời. Tự do? Có ích gì chứ? Như thể sự tùy cơ ứng biến của Thi Sương Cảnh chính là mong muốn của La Ái Diệu vậy, một kế hoạch tuyệt hảo. Chẳng hiểu sao, từ ban nãy cậu cứ cảm thấy oán giận trong lòng.

Chợt, cậu lại nghe thấy La Ái Diệu nói trong lòng mình: “Cất tượng Thạch Ảnh đi, không có tác dụng đâu.”

Thi Sương Cảnh: “Tôi vừa chạm phải thứ lạ lắm.”

La Ái Diệu: “Đừng làm gì cả.”

Thi Sương Cảnh: “Anh vừa bảo tôi tháo vải che mắt mà?”

La Ái Diệu: “Đúng, cái đó thì được.”

“Cái đó thì được” tức là sao? Lồng ngực Thi Sương Cảnh càng bức bối, huyệt Thái Dương nhói đau, trong người khó chịu vô cùng, cảm giác như lớp nhựa co giãn vậy. Nhưng cơ thể người sống là các bộ phận và cơ quan liên kết chặt chẽ với nhau, đâu thể dễ dàng bóp nắn như thế được.

Ánh sáng thanh tịnh lưu chuyển trong bảo điện, những hạt bụi trôi nổi tựa như châu báu thu nhỏ, chầm chậm phản chiếu ánh lam lấp lánh. Tượng Thạch Ảnh chùa Nhật Nghiêm trong tay Thi Sương Cảnh đang khởi động —— Thứ cho người hiện đại bọn họ dùng cái từ “khởi động” này, bọn họ không nhớ phương pháp, cũng chẳng biết điển cố. Theo Thi Sương Cảnh thấy, số pháp khí La Ái Diệu giao cho cậu chỉ là trang bị và đạo cụ mà thôi, chúng là công cụ thuần túy. Cậu không rảnh chú ý tới ánh sáng lam thẩm thấu này, cậu không thể dừng bàn tay v**t v* tượng Thạch Ảnh, vừa rồi cậu lại chạm phải cảm giác dinh dính nhờn nhợn đó —— Qua một lúc lâu, Thi Sương Cảnh mới tìm được từ thích hợp. Cảm giác của con mắt.

Kẻ vĩ đại tà quái cư ngụ trong khe hở giữa bảo điện và hiện thực, c*m v** một đường ống từ khi sự kiện còn chưa được công khai. Trong không gian chồng chéo, có thể nhìn thấy bảo điện, thậm chí còn giữ lại cả đường ống này. Ngài không cho rằng Phật bảo là một pháp vật thuần khiết, viên mãn và cát lành đến thế, con người có chút thiên vị khi đặt tên cho nguồn sức mạnh này. Tượng đá bắt đầu truy đuổi, lần theo tung tích của Ngài, mô phỏng chuyển động của đường ống, nhưng tại sao con người lại không cảm thấy dị vật này đáng ghê tởm vậy? Ánh sáng thiêng liêng cũng có thể là ánh sáng kỳ dị, đồ vật bị Ngài làm ô nhiễm vẫn có thể là vật thiêng liêng sao? Bức tượng Mật tông phủ vải đà la ni cũng có hiệu quả tương tự như Ngài, đều là khiến người ta suy sụp, phát điên.

Thi Sương Cảnh cảm thấy khó chịu về cả sinh lý lẫn tâm lý, cậu muốn ném bức tượng Thạch Ảnh đi nhưng không thể nào buông tay nổi, mà động tác v**t v* càng lúc càng vặn vẹo hơn. Lang Phóng phát hiện điều này, cuống quýt gọi cậu, “Thi Sương Cảnh, cậu đang làm gì thế?”

Giây tiếp theo, Thi Sương Cảnh gần như đập vỡ bức tượng đá, động tác như muốn tấn công Lang Phóng vậy. Trang Hiểu im lặng nãy giờ bất ngờ xông lên phía trước, giành lấy bức tượng trong tay Thi Sương Cảnh, song tay phải của y trĩu nặng, con người không thể dễ dàng nâng được bức tượng. Trang Hiểu té ngã xuống đất, quả cầu vàng trong ngực lăn sang bên.

“Giữ Thi Sương Cảnh lại!” Trang Hiểu đau đớn chửi thề, “Tên tạp chủng Kỷ Phục Sâm chết tiệt…… Bức tượng đá đó chắc chắn có tác dụng, tôi nhìn thấy màu lam rồi…… Thi Sương Cảnh đã bị Ngài ảnh hưởng, tôi không biết sao Ngài lại làm được, nhưng bức tượng đá đó chắc chắn có tác dụng đấy.”

Lang Phóng khống chế Thi Sương Cảnh, sợ cậu lại bị làm sao. Trong bảo điện tổng cộng chỉ có năm người và một quả cầu vàng, Trang Hiểu nửa điên, Thi Sương Cảnh thì vừa phát điên, Lang Phóng bị hạn chế trong bảo điện, Tưởng Niệm Lang và Trang Lý An lại đều là trẻ con. La Ái Diệu từng nói bảo điện này dùng để bảo vệ người nhà, chỉ cần người nhà không làm trái quy củ…… Tuy nhiên La Ái Diệu chưa nói nếu hậu phương của hắn thất thủ thì những người khác nên làm thế nào.

Ánh sáng xanh trong bảo điện càng lúc càng mạnh. Thi Sương Cảnh chợt thoát lực, ngừng giãy giụa, song Lang Phóng không dám buông tay. Anh thấy quả cầu vàng chầm chậm lăn vào góc, rõ ràng không có bất cứ ai chạm vào quả cầu hay tác động lực lên nó cả. Tưởng Niệm Lang muốn đuổi theo thì bị Lang Phóng hét lên ngăn lại. Trang Lý An đảo mắt, chạy về phía quả cầu vàng.

Giây phút Trang Lý An cúi người nhặt quả cầu lên, Thi Sương Cảnh đẩy văng Lang Phóng ra. Tư thế chạy của cậu không vững, khoảnh khắc tóm được Trang Lý An, mắt cá chân cậu bỗng lệch đi, người lớn ôm trẻ con ngã sang một bên. Ở nơi mà Trang Lý An vừa đứng, một bóng đen tức khắc biến mất.

Thi Sương Cảnh nhìn thấy rồi.

Giữa ánh sáng màu lam trong suốt rực rỡ, có một con mắc to lớn màu vàng mủ tựa như bóng cát giữa màn bụi lấp lánh, tần suất chuyển động của nó cực cao, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng khiến máu người ta chảy ngược. Chuỗi hành động này giống như đã được Kỷ Phục Sâm tính toán sẵn, song Thi Sương Cảnh vẫn thoát khỏi lời tiên đoán ấy. Vào lúc bóng cát sắp sửa chạm vào Trang Lý An, cậu đã kịp thời ngăn Trang Lý An lại.

“Cúi đầu!”

Thi Sương Cảnh hét lên.

Trực giác mách bảo Lang Phóng rằng anh đã ra kiến nghị sai lầm, nhưng giờ chẳng kịp nữa rồi. Anh muốn ngẩng lên xem Thi Sương Cảnh định làm gì tiếp, dong câu “Cúi đầu” mà cậu vừa nói như giáng thần chú lên mọi người trong bảo điện, không chỉ Lang Phóng mà tất cả những người khác đều cúi đầu, Tưởng Niệm Lang thậm chí còn vô thức nhắm mắt lại —— Chẳng vì sao cả, chỉ là dự cảm đại nạn sắp ập đến thôi.

Thi Sương Cảnh và Trang Lý An cách Phật tọa rất gần, Thi Sương Cảnh loạng choạng đứng dậy, nhịn đau lê bước qua, kéo tấm vải đà la ni màu lam phủ trên tượng Phật Tử xuống. Cậu đắp tấm vải lam lên người Trang Lý An và quả cầu vàng, sau đó lại ngước lên, đối diện với bức tượng khó tả ấy.

Ánh mắt đã nhìn thấy tất cả, mà não bộ lại hoàn toàn không thể xử lý, tư duy đã ngừng, ý thức cũng ngừng. Mảnh vải xanh trên mắt hóa thành tro rồi tan biến, lộ ra đôi mắt chân thành của Thi Sương Cảnh.

La Ái Diệu không muốn nhìn thấy ánh mắt Thi Sương Cảnh lúc này. Cơ hội đến, cơ hội mất. Cái trước là cơ hội thắng lợi, cái sau là cơ hội sinh mệnh. Pháp thân lưu ly của Phật Tử và tượng bảo điện Mật tông là hai thứ đáng sợ bậc nhất mà con người không thể nhìn thẳng, chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội tàn nhẫn nào, và tới nay vẫn không thể cứu vãn.

La Ái Diệu thừa nhận nỗi đau khổ giờ phút này, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận sự bất lực kể từ khi tiến vào cõi đời.

Bình Luận (0)
Comment