Chương 93: Người sống sót của ngày xưa cũ • Âm thanh thật giả

✿Summary:
Nửa phần đầu của chương này mang đậm phong cách Cthulhu, ai cảm thấy khó chịu xin mời lướt qua. Thiết lập của Ngài sẽ không viết rõ ở truyện này mà chúng ta sẽ đọc về phần này trong bộ “Băng ghi hình làng biển” nhé! (Bộ truyện về Trang Lý An mà tác giả bật mí sẽ chuẩn bị ra mắt.)
*
Đất lạnh, vùng đất lạnh vĩnh hằng. Vào kỷ băng hà đầu tiên trên hành tinh này, tầng khí quyển hình thành, vỏ Trái Đất rung chuyển dữ dội, hành tinh này chẳng khác gì các hành tinh khác. Trong thời kỳ thai nghén kéo dài ba trăm triệu năm đằng đẵng, đứa bé —— Kỷ Phục Sâm không thích hình ảnh sinh sôi nảy nở sau khi sinh mệnh xuất hiện. Ngài thành hình, Ngài xuất hiện, Ngài biết mình không thuộc về nơi đây. Thuở ấy bầu trời sao chỉ là hai bàn tay mẹ tăm tối, vỗ về lưng Ngài, cho ngài nằm trên mặt đất bao la. Sau khi lớn lên, Ngài cuộn mình như quả cầu, ôm hoặc được ôm, to thì như một hành tinh, nhỏ thì chỉ bằng đốm lửa.
Ban đêm chưa có ý nghĩa riêng, dòng thời gian khiến ngài thấy dễ chịu, trước khi loài người định nghĩa “toàn trí toàn năng” thì Ngài đã thực hành sự toàn trí toàn năng rồi. Loài người là thứ mãi sau này mới xuất hiện, tựa như một electron hoặc neutron dần dần phóng đại từ thế giới vi mô của Ngài và dán mắt nhìn chăm chú, thế là loài người càng lúc càng lớn, còn Ngài thì càng lúc càng nhỏ.
Ký ức của Ngài đã bị thời gian mài mòn, còn phẩm tính thì từ đầu đã không tồn tại. Bắt đầu từ lúc Ngài lắng nghe con người trò chuyện bên đống lửa, “ý nghĩa” đã được xây dựng, phân chia ra “các người” và “chúng tôi”, phân chia ra trời và đất, phân chia ra thần linh và con người. Khi Ngài muốn thu lại ánh mắt quan sát loài người và chuyển sang nhìn ngắm trời sao, Ngài lại phát hiện thế giới “bên ngoài” xa xôi quá đỗi. “Chúng tôi” và “các người”, những thứ khác và Ngài. Rồi sẽ có ngày Ngài trở lại nơi thuộc về mình.
Vì thế, Ngài lãng phí hàng ngàn hàng vạn cái tên giả, truy hỏi tất cả khả năng có thể khơi gợi ra sự tồn tại của mình. Đối với Ngài, không có tình yêu chân chính, cũng không có thù hận chân chính, chỉ có dấu hiệu, chú giải, đồ thị, công thức, văn tự, giáo phái, nghi thức, công cụ, hình phạt và trang bị, vàng bạc đồng sắt, dòng sữa rỉ ra từ giữa những con chữ chính là nỗi sợ hãi.
Ngài cứ thế mà sống. Đối với Kỷ Phục Sâm, thế giới này chỉ là chiếc cũi trẻ con dựng tường cao, mà thế giới của những vì sao xa xăm thì quay tròn trên đầu, va vào nhau phát ra tiếng chuông leng keng. Mãi đến khi thời gian phát ra tiếng vang lanh lảnh, Kỷ Phục Sâm mới chợt nhận ra rằng, cái mà Ngài gọi là “thời gian chính là không gian”, “sự tự nhiên toàn tri toàn năng” chẳng lẽ chỉ là một lời dối trá ngược dòng? Không biết từ bao giờ, Ngài đã mù mờ về kích thước và năng lực của chính mình. Ngay cả “ý thức” này cũng chỉ là một phép so sánh vụng về được biến thành thật. Không có bất kỳ sự tồn tại nào đủ khả năng xác nhận được liệu Kỷ Phục Sâm có “ý thức” thực sự hay không, ngay cả chính bản thân Kỷ Phục Sâm cũng không thể.
Thời gian phát ra tiếng vang lanh lảnh, tạo ra ảo thính giống như con người cắn bánh quy, giống như lửa trại bập bùng, giống như sao băng nổ tung. Ngài sẽ trở thành một chủng tộc sao? Trở thành chủng tộc có ý nghĩa không —— Hoàn toàn bị hành tinh này đồng hóa, hấp thu ư? Ngài sẽ chẳng còn vượt trội, tự do nữa. Ý nghĩ điên cuồng mê loạn cứ tăng dần, tăng dần kể từ khi loài người ra đời. Kẻ như Ngài chẳng cần động cơ và ý chí để “làm ra hành động”.
Thay vì nói là Ngài đã “am hiểu” được hết thảy, chẳng thà hình dung rằng Ngài đã chơi đùa với hết thảy sự vật, thậm chí còn chơi đùa đến mức bể nát. Tỉnh táo một hồi, điên cuồng vĩnh viễn. Trang Hiểu. Và cả đứa con máu mủ xấu xí của Ngài. U linh hệt như bọ xít, không thể nào bị nén vào “thư viện” hay “bộ sưu tập”. Bên tai cứ văng vẳng tiếng la hét, khóc lóc, gào rú, ngay cả sự tồn tại như Ngài cũng khó lòng chịu đựng nổi.
Trong kết cấu xoắn ốc giữa tầng mây, trong mặt cắt tựa ốc biển, một vệt máu thoắt ẩn thoắt hiện, một vết thương dài đâm xuyên như bị súng bắn. Ngài không nhớ rõ lời tiên đoán này rốt cuộc xuất phát từ ai, là các Sibyl * chăng, cũng có thể là Deborah **, Pythia *** hay Cassandra ****, nói chung là một người phụ nữ. Loài người rất mực tin vào trung tâm của các vì sao, dẫu bây giờ không đúng nhưng tương lai có thể sẽ đúng. Những người phụ nữ nói tất cả huyết mạch của vũ trụ đều sẽ được sắp xếp thỏa đáng, những người phụ nữ tạo ra chiếc giường ấm áp mềm mại, rồi sẽ có ngày tất cả những người đàn ông và người cha trên thế giới đều bị giết hết, chỉ còn lại những người phụ nữ và người mẹ. Ngài không biết lời tiên đoán ấy rốt cuộc đã mê hoặc bao nhiêu kẻ xa xưa với ý chí chẳng kiên định, song Ngài sẽ ngăn cách sự sa ngã của chủng tộc bằng cách ăn bọn chúng.
Con mắt màu vàng mủ từ từ hé mở. Sai lầm đã xảy ra, âm thanh thời gian sụp đổ càng lúc càng gần. Ngay cả vũ trụ cũng khó mà chịu đựng nổi thời gian đếm ngược này, huống hồ là sản phẩm của vũ trụ giống như Ngài.
Lời tiên tri phát ra tiếng vang ùng ục trong cơ quan tiêu hóa của Ngài, từng cuộn từng cuộn giấy tiên tri đã được sản sinh, chất đầy thư viện linh hồn của Ngài. Ngài lật giở lời tiên tri từ cuối ngược về trước, xác nhận giới hạn của tầm nhìn, rồi hiến tế sức mạnh tích tụ từ nỗi sợ hãi —— Tại miền đất chịu nạn của lời tiên tri, Ngài như một kẻ mù song vẫn thấy được toàn cục. Sau cuộc hiến tế, Ngài chỉ có thể nhìn thấy một khu vực cực nhỏ, nhưng đổi lại, Ngài đã khôi phục được toàn bộ thị lực.
Đó là một cái tên bình thường, dễ dàng bị lãng quên. Trang Hiểu. Vớ đại một cái tên trong chiếc hũ sưu tầm của Ngài là cũng có được cái tên dài hơn, nổi bật hơn cái tên này. Chẳng biết tại sao lại là y, đến nay vẫn chẳng biết. Cái tên và gương mặt của y đều mờ nhạt như nhau. Trong “nhà” của Ngài, một nguyên tử với gương mặt mơ hồ, đáng thương, co quắp cứ luôn quay tròn, dõi theo y tức là thoát ly khỏi các vì sao. Có lúc Kỷ Phục Sâm cũng sẽ ngẩn ngơ nhìn ngắm sự quay tròn ấy.
Mất đi “Côn Lôn” khiến Kỷ Phục Sâm xác định được kế tiếp mình muốn làm gì. Ngài không thể ra về tay không, đã mất đi những vì sao rồi, không thể mất đi cả ảo mộng gần gũi nhất được.
*
Trong bảo điện Phật Tử, cho dù người khác chẳng hề ung dung, nhưng Thi Sương Cảnh thì lại rất ung dung.
Cậu để Trang Hiểu có thời gian bình tĩnh lại, Lang Phóng tách Tưởng Niệm Lang và Trang Lý An ra, không cho nó lại gần Trang Lý An và quả cầu vàng trong lòng Trang Hiểu. Lang Phóng ở bên cạnh Trang Hiểu rồi, Tưởng Niệm Lang đành bám theo Thi Sương Cảnh. Chàng trai và cô bé dù sao cũng là bạn tốt, Thi Sương Cảnh phát hiện Tưởng Niệm Lang rất tò mò về bảo điện Phật Tử, bèn bế nó lên, hỏi: “Em có muốn sờ thử những cửa sổ và cột trụ này không?”
Tưởng Niệm Lang tất nhiên sẵn lòng. Nó hết sờ bên trái lại sờ bên phải, cảm nhận trải nghiệm “Hình như Phật Tử luôn hướng về tôi” mà Thi Sương Cảnh từng kể trước đó.
Đi loanh quanh một vòng, Tưởng Niệm Lang nói nhỏ với Thi Sương Cảnh: “Anh không muốn xem tượng Phật dưới lớp vải xanh kia sao?”
“Không được.” Thi Sương Cảnh từ chối thẳng thừng, chọt chọt vào tấm vải che mắt nó, “Hình như không được nhìn thẳng vào tượng Phật Tử đâu, bây giờ em còn phải che mắt mới thấy được tượng Phật đã phủ vải cơ mà, vén vải xanh lên là sẽ rước họa vào thân đấy.”
“Vâng vâng.”
Tưởng Niệm Lang ấp ủ nhiều mưu đồ lắm, tay nó dừng trên ô cửa sổ chạm rỗng, lại thủ thỉ: “Sợ “ánh mắt” chứ gì, không thể nhìn thẳng vào tượng Phật Tử, vậy thì để Phật Tử nhìn nó là được mà.”
……
Hình như cũng có lý.
Thi Sương Cảnh cảm giác tự dưng mình khôn ra. Chẳng lẽ đây là lý do Phật Tử đưa họ vào bảo điện? Chẳng lẽ tượng Mật tông của Phật Tử là Medusa hay gì? Giỏi lắm, Thi Sương Cảnh thầm khen chính mình, sao mà có văn hóa thế cơ chứ, đến cả Medusa mà cũng mang ra được? Bình thường phải chịu khó xem mấy video ngắn mới được, video ngắn cũng có thể giúp mở mang kiến thức mà.
Thi Sương Cảnh hỏi thầm trong lòng: “Phật Tử, ý anh là vậy hả? Dùng tượng Phật của anh làm Medusa?”
Chờ trong giây lát, cậu nhận được hồi âm: “Đừng làm thế.”
Thi Sương Cảnh: “Vậy phải làm sao?”
“Câm miệng.”
Thi Sương Cảnh: “?”
“Tháo vải ra đi.”
“Thi Sương Cảnh, tĩnh tâm.”
Thi Sương Cảnh: “Tức là sao? Anh cứ nói nửa chừng làm tôi rối rắm quá.”
“……”
“……”
Thi Sương Cảnh cứ thấy có chỗ nào sai sai, khổ nỗi cậu không nói rõ ra được. Cậu phải tháo vải che mắt ra ư? Tức là sao? Tháo ra rồi thì sao? Tĩnh tâm? Tĩnh tâm cái gì?
*
Trong tam giác ngược khổng lồ trên đập Tử Bình Phô.
Bờ tường của kiến trúc bên trong vừa như mộ đạo, vừa như hành lang cung điện, phủ kín giới văn màu vàng. Vật liệu tạo nên những bức tường, viên gạch, cánh cửa này cổ xưa đến mức làm người ta phải kính sợ, niên đại của hóa thạch gần nhất cũng thuộc thời kỳ Đại Cổ Sinh, cách đây năm trăm triệu năm. Giới văn chi chít, tuy màu sắc rực rỡ nhưng trong bóng tối lại như bị lây nhiễm, những nơi giới văn đi qua đều mễm nhũn ra, cảm giác như da, như mỡ, một quá trình quay về trạng thái nguyên bản.
La Ái Diệu biết quá trình xâm nhập này chắc chắn không phải là một chiều. Ngay khi tiếp nhận dòng suy nghĩ của Thi Sương Cảnh, nó đã thay La Ái Diệu đáp lại, đến lúc muốn cắt đứt liên hệ thì đã quá muộn rồi. Thi Sương Cảnh tuyệt đối không thể xốc tấm vải đà la ni phủ trên tượng Mật tông của La Ái Diệu, tuyệt đối không thể. Do từng tận mắt nhìn thấy bản thể của Kỷ Phục Sâm mà Trang Hiểu đã điên loạn suốt sáu năm trời, nếu Thi Sương Cảnh vén tấm vải đà la ni lên thì ắt phải gánh chịu hậu quả tương tự. Tôn giáo khiến con người mê sảng. La Ái Diệu hiểu rõ một sinh vật tôn giáo như mình sẽ ép con người phát điên đến mức nào.
—— Đã thế Kỷ Phục Sâm còn xúi giục Thi Sương Cảnh tháo vải che mắt ra!
Nắm bắt kẽ hở, La Ái Diệu liền ngắt liên hệ với Thi Sương Cảnh.
Đập chứa nước im ắng, tam giác Côn Lôn khổng lồ đảo ngược dường như có sinh mệnh của chính nó. Mặt nước vừa mới mở ra Dao Trì, Tây Vương Mẫu và Tưởng Lương Lâm bèn di dời nửa còn lại của tam giác Côn Lôn đi. Mỗi bên một việc, bào mòn Kỷ Phục Sâm từ hai đầu. La Ái Diệu chịu trách nhiệm chính, dù gì thì năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn.
Tình huống lý tưởng nhất là La Ái Diệu có thể tóm được bản thể của Kỷ Phục Sâm. Bảo điện Phật Tử có thể tùy ý hiển hiện, song không thể tùy ý di chuyển, bởi vì bảo điện hiện đang dùng để bảo vệ những người quan trọng. Tưởng Lương Lâm yên tâm để con gái và Lang Phóng ở lại trong bảo điện cũng chính vì nguyên nhân này, nơi đó an toàn tuyệt đối, nhất là khi phải ứng phó với kẻ thù dai như Kỷ Phục Sâm.
Đưa về nguyên trạng, phân tách cấu trúc bản thể của Kỷ Phục Sâm từ bên trong tam giác Côn Lôn là cách chậm nhất, nhưng cũng là cách duy nhất để giữ cho Côn Lôn nguyên vẹn. Kế hoạch của La Ái Diệu đã thành công một nửa, ngặt nỗi cứ có cảm giác nửa còn lại đang thiếu đi một mồi lửa châm ngòi.
La Ái Diệu ngắt liên hệ với Thi Sương Cảnh tức là hắn không thể nắm bắt được suy nghĩ của cậu, song vẫn có thể giám sát mọi chuyện diễn ra trong bảo điện. Lúc này Kỷ Phục Sâm hẳn cũng như vậy, cẩn thận đến phát bực.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Sibyl: Cách gọi khác của “nữ tiên tri” thời Hy Lạp cổ đại, nữ tư tế truyền lời sấm. “The Sibyl, with raving lips uttering things mirthless, unbedizened, and unperfumed, reaches over a thousand years with her voice, thanks to the god in her.” (Nàng Sibyl, với đôi môi mê sảng, thốt ra những lời không vui vẻ, không tô điểm, không đượm hương, nàng đưa tiếng nói của mình vang vọng qua hàng ngàn năm nhờ ơn vị thần trong mình.)
** Deborah: Nữ tiên tri nổi tiếng và nữ thẩm phán duy nhất của Do Thái cổ đại.
*** Pythia: Nữ tiên tri và nữ tư tế truyền lời sấm trong điện thờ Delphi, họ dùng cách hít khí thần bí để tiến vào trạng thái điên loạn rồi truyền đạt lời sấm của Apollo.
**** Cassandra: Nữ tư tế thành Troy, được thần ban cho năng lực tiên tri sự thật, nhưng vĩnh viễn chẳng được ai tin tưởng.