Chương 92: Người sống sót của ngày xưa cũ • Côn Lôn ở đâu

Lớp vảy đen tuyền lướt qua đá ngầm dưới đáy nước, cát bụi và nước đen quay cuồng cuộn trào. Tìm xong chỗ mai phục, rồng nằm ẩn mình dưới vực sâu.
Thành phố D mưa liên miên mấy ngày liền, đập chứa nước dâng cao, chực vỡ mà chưa vỡ. Đập Tử Bình Phô đã phát cảnh báo xả lũ, mọi người đều thấp thỏm theo dõi theo lượng nước mưa và mực nước trong đập chứa, mùa đông mà xả lũ thì chẳng phải chuyện đùa. Tuy nhiên dưới đáy đập có rồng lớn cư ngụ nên dù chứa bao nhiêu nước thì vẫn có chỗ để tiêu hao, sẽ không tạo thành mối đe dọa thực sự. Hôm nay mưa lớn đã tạnh, chỉ còn không khí ẩm ướt.
So với biển cả, đập chứa nước quá nhỏ bé về cả lượng nước lẫn diện tích nước. Tưởng Lương Lâm tuy là rồng, nhưng so với con gái Tưởng Niệm Lang thì hắn chẳng có tí thiên phú làm rồng nào. Hình thái “long khí” của Tưởng Niệm Lang mới là hình thái bình thường của Tưởng Lương Lâm, còn nếu Tưởng Lương Lâm muốn hội tụ long khí thành dạng rồng thì cần phải có sức mạnh ý chí cực kỳ lớn mới có thể cải tạo gân cốt, đó chính là “load kỹ năng” mà hắn nói. Dạng rồng của Tưởng Niệm Lang có thể biến lớn, biến nhỏ, biến đẹp, còn dạng rồng của Tưởng Lương Lâm thì không. Nói dễ nghe là “long thân uy nghi”, còn nói khó nghe thì hắn là một con rồng mập.
Bên bờ Đông mưa mịt mù, hạt mưa như khói. Một người phụ nữ trung niên mặc áo gió đang đứng bên bờ, vẻ mặt nghiêm trọng, ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng trong đập. Tên bà là Dương Tuệ, lần trước Tưởng Lương Lâm gọi điện hỏi bà về chuyện Côn Lôn chính là để kéo bà tới đây. Bà không chờ nổi Tưởng Lương Lâm đến thành phố B để gặp mặt nói chuyện.
Dương Tuệ, tức Dương Hồi, bà là Tây Vương Mẫu nhập thế đã ngàn năm. Trong mắt bà, cuộc tranh chấp mấy năm trước liên quan đến Tưởng Lương Lâm cũng chỉ là chuyện bình thường. Song chuyện hôm nay lại liên quan đến Côn Lôn, mà Côn Lôn thì không phải chuyện nhỏ. (Theo truyền thuyết, Dương Hồi là tên thật của Tây Vương Mẫu.)
“Nếu Côn Lôn thực sự bị đánh cắp thì nó ắt đã trải qua cải tạo, không thì làm gì có chuyện chúng ta hoàn toàn không cảm nhận được.” Dương Tuệ từng nói qua điện thoại như vậy.
Tưởng Lương Lâm chỉ hỏi: “Bà có thể cướp Côn Lôn về không?”
Lúc ấy Dương Tuệ không cho hắn câu trả lời chính xác. Trong ký ức của bà, núi tiên Côn Lôn vừa là nhà vừa là cảnh, dòng Hắc Thủy uốn lượn về phía Tây, Côn Lôn lơ lửng trên Hắc Thủy. Ấn tượng của người đời về Côn Lôn là trắng như băng tuyết, đen tựa đất lạnh, ngắm từ xa thì sừng sững tịch mịch, mà nhìn sát gần lại đẹp đẽ lạ kỳ.
Dương Tuệ chỉ còn nhớ về gió của Côn Lôn, mùi của Côn Lôn, xúc cảm của Côn Lôn. Có lúc nó phân bố theo tầng cấp: Thiên Dung, Quỳnh Hoa, Lãng Phong; có lúc là cảnh trong cảnh bao la rộng lớn, ngoài Dao Trì có núi lồng núi, ngoài núi lại có từng dòng nước chảy róc rách. Lòng ở trong Côn Lôn, nhà ở ngoài Côn Lôn. Côn Lôn có kết cấu và hệ thống riêng, người ta cứ tưởng đó là công cụ để thoát ly khỏi thế giới, điều này tuy ngoài dự liệu, song lại hợp tình lý. (Đỉnh Lãng Phong, thành Thiên Dung, cung Quỳnh Hoa,… thuộc nơi cư ngụ của Tây Vương Mẫu trên đỉnh Côn Lôn. Hắc Thủy là một con sông thần bí xuất hiện trong thần thoại cổ, bắt nguồn từ núi Côn Lôn, chảy từ Đông Bắc nhập vào biển phía Nam.)
Những chú vịt mỏ nhọn nối thành hàng lướt qua dòng nước, chiếc bụng trắng áp lên mặt nước, bóng phản chiếu tạo thành kết cấu đối xứng, tựa như những con bướm thân dày, cánh đen, bụng trắng. Màn sương lấp lóe, ánh dương vĩnh hằng xuyên thấu qua khe hở giữa tầng mây, hiện ra bóng ngược trên mặt nước. Đàn vịt mỏ nhọn vỗ cánh, bỏ chạy tán loạn.
Cách thức giao lưu giữa phi nhân loại và phi nhân loại giống như tiếng lòng.
Tưởng Lương Lâm: “Bà nghe tôi chỉ huy hay tôi nghe bà chỉ huy?”
Dương Tuệ: “Tôi phối hợp với cậu. Tôi sẽ bảo đảm nguyên hình của cậu có thể hoạt động bình thường ở Dao Trì.”
Tưởng Lương Lâm: “Tôi cảm nhận được năng lượng đang hội tụ, rất có thể nó còn chưa lộ diện hẳn thì đã phát hiện ra chúng ta mai phục rồi. —— Hoặc là nó đã nhận ra song vẫn bắt buộc phải đến chăng? Tôi không biết nữa.”
Dương Tuệ: “Nửa bên kia mặt nước thì sao?”
Tưởng Lương Lâm: “Giao cho Phật Tử.”
Lấy mặt nước làm đỉnh, vật tam giác khổng lồ hình núi từ từ trồi lên, sau đó lại chìm xuống. Trong khu vực đặc biệt của đập Tử Bình Phô, thiết bị đồng hồ cát mà trước đây chỉ lóe lên chớp nhoáng đã bị trì hoãn thời gian xuất hiện, kéo chậm động tác.
Trang Hiểu từng nói cho họ biết “phi thuyền” của Kỷ Phục Sâm nhất định sẽ hành động theo bản thể của Ngài. Dạng người của Kỷ Phục Sâm vẫn hoạt động như thường, nhưng bản thể thì lại bị hạn chế. Không phải Ngài bắt buộc phải chịu hạn chế, mà là Ngài không nỡ từ bỏ, giống như trẻ con đi đâu cũng phải mang theo món đồ chơi yêu thích nhất, sợ người khác trộm mất. Mà nếu món đồ chơi này vốn là do Ngài lấy trộm thì càng dễ giải thích. Chính vì Ngài cũng từng làm chuyện đó, cho nên mới càng sợ chuyện đó tái diễn.
Một mắt bão xuất hiện trong màn sương trên mặt nước, Dương Tuệ ở bên bờ bèn lùi bước, ẩn giấu thân hình. Sương mù giữa tầng mây bị hấp thụ bởi thiết bị đang hiển hiện, sắc trời tối dần, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng không giống thế giới loài người. Tất cả sinh linh xung quanh, từ con người đến động vật, đều rơi vào trạng thái mê sảng cực đoan. May thay lần trước La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm đến hồ chứa đã chuẩn bị sẵn, bố trí tại nơi đông người, khi khu vực đặc biệt mở ra, những ảnh hưởng đó đều sẽ bị ngăn cách.
Bỗng chốc, một hình tam giác ngược khổng lồ xuất hiện trên mặt hồ —— Đúng là hình ngọn núi, song lại tăm tối, kỳ lạ, quái dị, chẳng thấy ánh sáng huy hoàng, chẳng thấy làn gió huyền ảo, chẳng thấy cội nguồn linh khí. Hình ảnh dưới nước đối xứng như gương, đỉnh núi chĩa vào đỉnh núi. Mắt bão cấp tốc tụ lại trên mặt nước, tạo nên lốc xoáy điên cuồng, cây trên núi đổ về phía mặt nước, nhà cửa cũng rung lắc dữ dội.
Dương Tuệ ngắm ngọn núi mà ứa lệ, đây không phải núi tiên trong ký ức của bà, song quả đúng là Côn Lôn. Dao Trì của bà có thể bị người ta sử dụng, Côn Lôn cũng có thể bị người ta sử dụng. Côn Lôn ở đâu? Bây giờ nó đã là một tòa cung điện máu thịt, hoàn toàn bị cải tạo rồi.
Đây chính là thiết bị đồng hồ cát trong giấc mơ của Lang Phóng, La Ái Diệu vừa nhác thấy nó thì nó lại mất hút.
Rồng đen nằm dưới đáy đập nước, nhìn bóng ngược của Côn Lôn từ từ hình thành. Đây chính là “thật” và “giả” mà Trang Hiểu nói. Ban đầu hắn còn lo Kỷ Phục Sâm trộm Côn Lôn rồi tiện thể trộm cả Bồng Lai, giờ xem ra không phải, chỉ có Côn Lôn thôi. Kết cấu đối xứng không phải hai ngọn núi tiên, mà chỉ là thật và giả đan xen.
Chân ngôn mật chú vang vọng xuyên thấu không gian, đây là tín hiệu hành động. Rồng đen quẫy nước, vảy rồng dày nặng ngăn cách ảnh hưởng tinh thần gây ra bởi cung điện của dị thần, cho dù bản thể của Kỷ Phục Sâm cố gắng vươn ra xúc tu hư ảo hòng chạm tới rồng đen, nhưng đó chỉ là một cơ thể giả —— Long thân của Tưởng Lương Lâm tồn tại ở dạng khái niệm, là một hình thái năng lượng ngưng tụ đến mức cực hạn, đủ để hiện hình. Đây chính là lý do Tưởng Lương Lâm tới chứ không phải Tưởng Niệm Lang. Tưởng Niệm Lang là rồng thật, chỉ có máu thịt chân thực mới bị Kỷ Phục Sâm hủy hoại.
Con rồng to lớn quấn lấy nửa ngọn núi dưới nước, siết chặt không cho tránh thoát. Dùng tiếng rồng ngâm làm tín hiệu, mặt nước tựa lớp gương bạc, lóe lên như lưỡi dao, cố gắng cắt xuyên. Mắt bão trên mặt nước đột nhiên tan rã, toàn bộ đập nước, từ bầu trời, không khí đến lòng nước, đều trở nên tối sầm.
Trong môi trường vũ trụ chân không tựa như vật chất tối, đau đớn vô tận, lạc lõng vô tận, mê man vô tận. Bất kể nửa ngọn núi dưới nước có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, thì nó cũng đã bị trộm đi ngay trước mắt Ngài rồi.
Chuyện mà Ngài sợ nhất đã trở thành sự thật.
La Ái Diệu từng phân tích rằng: “Lúc trước chúng ta thông qua cha con nhà họ Trang để triệu hóa a lại da thức của cặp song sinh đã chết, nếu Kỷ Phục Sâm không tới thì thôi, còn nếu Kỷ Phục Sâm tới thì phải xem nó tới kiểu gì. Nếu chỉ có a lại da thức của đứa bé đã chết thì chuyện dừng ở đó. Nhưng chúng ta cược rằng Kỷ Phục Sâm sẽ đi theo cùng. Dựa theo tính cách của nó thì có lẽ sẽ đứng ngoài quan sát, tìm kiếm nhược điểm rồi thừa cơ xông vào. Bản thể của nó và “phi thuyền” —— Cách gọi này quá buồn cười, hoàn toàn chẳng có phi thuyền nào cả, nó trốn không thoát đâu, nó không hề muốn rời khỏi nơi này —— Bản thể của nó và Côn Lôn sẽ lợi dụng nước để hiển hiện, hồ Thăng Tiên trước đó quá nhỏ, quá trẻ con, các sông hồ khác trong thành phố D cũng không đủ rộng, gần nhất chính là đập Tử Bình Phô.”
Tưởng Lương Lâm: “Tôi còn phải mượn đập Tử Bình Phô để biến hóa cơ mà. Chẳng lẽ Kỷ Phục Sâm lại không biết ư?”
La Ái Diệu: “Tôi sẽ ép nó đến đập Tử Bình Phô.”
La Ái Diệu nói được là làm được.
Từ khoảnh khắc Thi Sương Cảnh lao tới bên cạnh Trang Hiểu, ngăn Trang Hiểu tháo vải che mắt, pháp thân của La Ái Diệu đã lần theo dấu Trang Nhạc rồi —— Dự tính ban đầu của La Ái Diệu chính là như vậy. Cho dù chỉ có a lại da thức của Trang Nhạc tới đây thì ắt hẳn nó cũng có điểm bắt đầu. Mà điểm bắt đầu đó chỉ có thể là Kỷ Phục Sâm. Ngay từ lúc đó, Kỷ Phục Sâm đã bị La Ái Diệu uy h**p.
La Ái Diệu ở trong bảo điện của mình, nom thì có vẻ lực bất tòng tâm, song thực ra là có mục tiêu quan trọng hơn. Pháp khí hắn thả ra không bắt được Kỷ Phục Sâm, thế thì hắn sẽ dùng pháp thân để bắt nó.
Ban đầu đúng là Kỷ Phục Sâm không lựa chọn đập Tử Bình Phô, nó từng đi qua vài hồ nước nhỏ trong thành phố D, chẳng hạn như hồ Hưng Long, hồ Cẩm Thành, thậm chí đến cả hồ Bạch Tháp ở phía Tây. Ngặt nỗi mỗi khi Kỷ Phục Sâm muốn chuyển dời chiến trường, sự xuất hiện của bảo điện của La Ái Diệu lại khiến mặt hồ mất đi tính chất bên ngoài.
Giống như La Ái Diệu, Dương Tuệ là phi nhân loại, bà giỏi nhất là linh hoạt mở rộng chiến trường của mình và di chuyển pháp khí hoặc đạo tràng của mình. Cuối cùng chỉ còn lại đập Tử Bình Phô. Có một giây phút Kỷ Phục Sâm muốn từ bỏ, nhưng La Ái Diệu lại không bỏ qua cho Kỷ Phục Sâm. Cho dù Kỷ Phục Sâm dừng ở chỗ nào để nghỉ ngơi, La Ái Diệu cũng sẽ đuổi theo ngay lập tức.
Kỷ Phục Sâm bị thương vì Trang Nhạc “chạy trốn” và đã cũng hiến tế một phần năng lực để giám sát Trang Hiểu. Suốt ngày đánh nhạn sẽ bị nhạn mổ vào mắt. Xưa kia Kỷ Phục Sâm vì tham lam mà gieo vạ, giờ đụng độ kẻ thâm độc như La Ái Diệu, lẽ nào đây cũng là ảnh hưởng dị thường do nhân quả luân hồi mang đến?