Chương 91: Người sống sót của ngày xưa cũ • Ta tới bắt ngươi đây

Ánh sáng thanh tịnh lưu chuyển, soi tỏ cả trong lẫn ngoài.
“Hang gió” mà Trang Hiểu nói đến chính là “hang gió” lúc trước La Ái Diệu phát hiện ở trong nhà, hắn thả hàng trăm hàng ngàn pháp khí hoa sen vào đó rồi bị Kỷ Phục Sâm trả thù, những chiếc boomerang ấy quay trở về theo đường hang gió quanh co, suýt thì cắt đứt cổ họng Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh vô thức xoa xoa sườn cổ, song vẫn không mảy may sợ hãi.
“Mấy người chẳng tôn trọng tôi chút nào ấy nhỉ?” Thi Sương Cảnh lạnh lùng nói, “Lang Phóng, Trang Hiểu, có phải các anh đều biết kế tiếp Phật Tử định làm gì không? Tại sao tôi lại không thể biết?”
Lang Phóng nhìn Thi Sương Cảnh bằng ánh mắt sâu xa, anh trầm giọng đáp: “Thái độ của hắn rất kỳ lạ. Tối qua bọn tôi đã chốt kế hoạch cuối cùng, vốn dĩ hắn phải trực tiếp nói cho cậu biết kết luận, nhưng tôi không rõ vì sao hắn lại không nói. Thực lòng tôi vẫn kiêng kỵ Phật Tử, hắn không nói……”
“Cậu nghĩ là tôi sẽ biết hay sao?!” Trang Hiểu ngắt lời Lang Phóng, y ôm quả bóng vàng trong ngực, đứng thẳng dậy, “Chẳng lẽ bản thân Phật Tử thì hiểu rõ sự nguy hiểm này ư! Xem ra Kỷ Phục Sâm đã vào được rồi! Tôi không biết bảo điện này được cấu tạo như thế nào, nhưng nếu Kỷ Phục Sâm có thể mở ra hang gió thì khớp với hạn chế của việc bị mù mắt rồi…… Tôi không biết đã Kỷ Phục Sâm hiến tế cái gì. Tôi sẽ nói cho cậu biết Kỷ Phục Sâm là thứ gì.”
Bọn họ hiện đang ở ngoài cuộc chiến. Mà trận chiến này thực sự bắt đầu rồi sao? Bảo điện vắng hoe, chẳng thể nào biết được.
“Cậu từng thấy bức họa thiên quốc chưa? Giữa tầng mây dày đặc là cầu thang hoặc Đức Chúa Cha…… Cậu có để ý tầng mây này không? Cậu có nghĩ trên tầng mây thực sự có thần thánh không? Vị thần đó…… là Đức Chúa Cha thật ư? Kỷ Phục Sâm là ảo ảnh, là mắt bão, xung quanh là đám mây dày đặc…… Bản thể của Kỷ Phục Sâm vô cùng chỉnh tề, so với mớ hỗn độn mà Ngài tạo ra, so với những thứ mà Ngài tạo ra, thì bản thể của Ngài lại có hình xoắn ốc giống như mặt cắt của ốc biển, từng vòng từng vòng xoắn ra ngoài rồi hội tụ về lõi, là một dạng hình thái thu mình. Ngài có thể ẩn náu và nghỉ ngơi ở bất cứ đâu, nhưng Ngài càng thích trú ngụ ở những vùng giao thoa, Ngài hưởng thụ cảm giác không thuộc về thần xưa cũ hay thần ngoại lai, một tay thợ săn lành nghề.”
Trang Hiểu chưa bao giờ giải thích cho người khác về hình tượng bản thể của Kỷ Phục Sâm, nhớ về Ngài là việc còn đau khổ hơn cả đối đầu trực diện với Ngài. Tựa như một vết lở loét hay hang côn trùng không thể bị đánh thức, bình thường nếu hồi tưởng về bản thể của Kỷ Phục Sâm sẽ khiến Trang Hiểu nổi điên vô cớ. Y chỉ từng chiêm ngưỡng bản thân của Kỷ Phục Sâm vào cái lần chạy thoát khỏi tầm khống chế của Ngài.
Y cũng biết lời kể của mình về Kỷ Phục Sâm quá hỗn loạn, song chẳng còn cách nào khác, bộ não con người cùng lắm chỉ được gia công đến mức độ này thôi, mơ hồ chính là cách để bảo vệ.
“Tôi mặc kệ cung điện đó là của Kỷ Phục Sâm hay là do Ngài đánh cắp, nhưng Kỷ Phục Sâm đã biến nó thành đồ của mình rồi. Các người có hiểu lời tôi nói không? Kỷ Phục Sâm chất hết đồ đạc và con người vào trong cung điện của Ngài, chính là thứ mà Ngài gọi là đồ sưu tầm ấy. Hơn nữa cung điện vừa có thật vừa có giả, nó có giả —— có giả, nhưng vẫn thực sự tồn tại. Các người có biết tôi đang nói đến cung điện như thế nào không? Phần trên, phần dưới —— Tôi nhớ ra rồi, chiếc đồng hồ cát mà các người nhắc đến. Phần trên, phần dưới, lúc giả lúc thật, Kỷ Phục Sâm sẽ tráo đổi, xáo trộn đồ vật thật giả, con người cũng vậy…… Thậm chí đôi khi Ngài còn đùa nghịch với vong hồn, người chết và người sống, khiến chúng gặp nhau…… Tuy nhiên “thành phố xưa cũ” mà Ngài bố trí trong cung điện, ý tôi là, đối với loài người chúng ta thì không gian bên trong rộng lớn vô hạn, là vì chúng ta không hiểu về cấu tạo của nó. Kỷ Phục Sâm trú ở đâu? Ngài trú trong ảo ảnh. Ngài, Ngài nghỉ ngơi trong khe hỡ giữa thật và giả…… Tôi mới từng thấy một lần, ngài đưa tất cả về vị trí cũ, sửa sang gọn gàng, tựa như một tầng mây mù, xoắn ốc quẩn quanh hai chóp sừng tam giác ngược, chỗ yếu nhất trong đồng hồ cát…… Tôi đã trốn ra được vào lần đó. Cách nó cắn nuốt có lúc là ký sinh xảo quyệt, dần dần thế chỗ đối phương từ bên trong; có lúc là trực tiếp nuốt chửng, dùng lực hướng tâm hay dòng xoáy cực mạnh…… Lực xoay tròn đè ép…… Không chỉ về mặt vật lý đâu, tôi không thể tả rõ được sức mạnh của Ngài.”
Trang Hiểu nhận ra tình huống lần này giống với kiểu cắn nuốt thứ nhất mà y vừa mô tả, chẳng lẽ Kỷ Phục Sâm đã thế chỗ rồi, những người này là chân thực ư? Những sự tồn tại này thực sự là “bản thân” chúng nó ư? Tất cả là thật sao? Nghĩ đoạn, y cảm tưởng áp lực đè lên trí óc mình đột nhiên tăng cao, hệ thống đại não như sắp bị ép ra từ vành mắt, lỗ mũi và miệng. Đầu y đau ơi là đau, phòng tuyến lý trí tan vỡ, chỉ thiếu một chút áp lực cuối cùng là đủ đánh sập hết thảy.
Thi Sương Cảnh nghe không hiểu. Cậu thực sự nghe không hiểu, nhưng cậu có thể nhận ra sự đáng sợ mà Trang Hiểu mô tả dường như không xảy ra trước mắt cậu. Cảm giác này hệt như bùn nhão, mơ hồ không rõ, biến tất cả trở nên hỗn loạn, quả thực khác biệt một trời một vực với loại quy tắc sâu sắc mạnh mẽ, cực phức tạp mà cũng cực tỉ mỉ.
Cậu ngắt lời Trang Hiểu, “Anh đừng nói nữa, chúng ta chỉ có thể xử lý chuyện hiện giờ thôi. Anh có kinh nghiệm trốn thoát, vậy là đủ rồi. Anh đang lo lắng về “hang gió” mà Kỷ Phục Sâm đã bố trí sẵn đúng không? Chúng ta đi tìm hang gió rồi lấp nó lại, vậy là chúng ta sẽ an toàn, đúng không?”
Lang Phóng hết sức lo lắng, theo như kế hoạch của họ thì Lang Phóng đáng ra không ở trong bảo điện, nhưng Phật Tử lại tự dưng lật lọng. Là do Phật Tử quá tự tin vào khả năng hợp tác giữa hắn và Tưởng Lương Lâm, hay là do Phật Tử không quá tự tin vào công năng của bảo điện? Có lẽ là cả hai.
Người lớn đều trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, mà trẻ con cũng có cách riêng của trẻ con, Vừa rồi chính vì nhắc nhở Tưởng Niệm Lang nên Lang Phóng mới bị giam chung vào bảo điện.
Ở một mức độ ảo diệu nào đó, Tưởng Niệm Lang không thích “người” cùng tuổi là Trang Lý An, ba hồn bảy vía của con bé rất khó chịu, song nó lại cảm thấy Trang Lý An ngơ ngơ ngốc ngốc, là một đứa nhóc bám bố. Nếu chỉ xét tới lý do “quan tâm người nhà” thì dường như Tưởng Niệm Lang có thể hiểu được Trang Lý An. Đúng vậy, theo nó thấy, có đôi khi đâu phải người lớn bảo vệ trẻ con, mà rõ ràng là trẻ con bảo vệ người lớn. Mấy hôm trước Tưởng Niệm Lang chưa thể hiểu được đến mức này, song nó cảm thấy việc này chẳng liên quan gì tới năng lực của chúng có đặc biệt hay không, mà là trẻ con luôn mong người lớn trở nên tốt hơn, và mong muốn của chúng còn mãnh liệt hơn cả chính bản thân người lớn.
“Con không tin lời Phật Tử. Không phải là không thể “siêu độ”.” Tưởng Niệm Lang quả quyết, “Siêu độ rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Là khiến người chết trở nên dễ chịu ư? Rõ ràng con có thể khiến Đức Mẹ trong hang núi biến thành nước trong mà.”
Nó càng nói, Lang Phóng càng không biết mình nên cho con bé gần gũi với người nhà họ Trang hay nên cách xa họ ra. Ngộ nhỡ con bé cũng biến Trang Lý An thành “nước trong” thì sao?
Tiếc rằng tất cả những người còn lại trong bảo điện đều là kiểu tùy cơ ứng biến, không có tổ chức cũng chẳng có kế hoạch. Thi Sương Cảnh là người đầu tiên bước ra đi tuần tra trong bảo điện. Kẻ bất kính nhất chính là cậu, tay cậu cứ thế vuốt qua cột trụ và cửa điện. Bảo điện cao gần bằng tòa tháp, nhưng tầng trên lại không được kết cấu để người ta có thể đi lại hay đứng vững, chấn song cửa sổ chồng chất lớp lớp hướng lên trên, chẳng rõ bảo điện rốt cuộc nằm ở đâu. Vài ô cửa sổ xuyên thấu ánh sáng, vài ô cửa sổ khác thì lại tối om. Bảo điện tám phương hình hoa sen, thiết kế của Phật Tử nhất định có dụng ý. Thi Sương Cảnh đoán đến mức bực mình, đây đâu phải thi cử đâu, rõ ràng là chuyện sống còn mà cứ đoán tới đoán lui, đoán cả ngày cũng chẳng xong mất.
Hơn nữa cậu cứ cảm giác bức tượng Phật Tử Mật giáo khổng lồ đang hướng mặt về phía cậu, thậm chí còn di chuyển theo cậu, hệt như ánh mắt của nàng Mona Lisa vậy. Thế nên cậu cảm tưởng như mình đang không di chuyển, mà chỉ có ảo giác di chuyển, quẩn quanh mà thôi.
Cậu hỏi Lang Phóng, “Anh có thấy tôi đi một vòng quanh bảo điện theo cách bình thường không?”
Lang Phóng gật đầu, “Tất nhiên.”
Thi Sương Cảnh bảo Lang Phóng cũng đi thử xem, Lang Phóng bèn đi hơn nửa vòng, cậu cũng thấy Lang Phóng đang đi vòng quanh cực kỳ bình thường. Lang Phóng trở về, nói rằng mình cũng có cảm giác tương tự, cứ như đang chuyển động trái ngược với tượng Phật vậy.
Thi Sương Cảnh âm thầm vân vê chuỗi pháp châu một trăm lẻ tám viên trên cổ mình, cậu không mong cầu sự bảo hộ trời ban gì cả, so với nghi thức thì cậu cần thứ gì đó hữu dụng hơn, thậm chí là có sức sát thương.
Hồi xưa, lúc La Ái Diệu còn chưa bước vào cuộc đời cậu, cách cậu đón nhận sự lạnh nhạt từ người khác chính là khi cần ra tay thì cứ ra tay. Sự bốc đồng của cậu không phải tự dưng mà có, trước nay cậu luôn như thế.
Tiện tay quăng cặp sách, đánh một mình hoặc đánh hội đồng, cấp hai đánh nhau, cấp ba cũng đánh nhưng ít hơn, vì Thi Sương Cảnh đã cao lên, cơ thể rắn chắc hơn, mà người ta thì toàn bắt nạt kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh. Hồi cấp ba chưa trổ mã thì cậu đã có cả chiến tích rồi, lên cấp ba mới có thể sống yên ổn.
Phải biết rằng, với một đứa mồ côi như cậu, ở lớp cấp ba cậu không bị xa lánh do bị bắt nạp, mà là do người ta kiêng dè cậu, tất nhiên điều đó phải trả giá bằng máu và mồ hôi. Hồi cấp hai cậu đánh nhau, thi thoảng còn có mấy đứa con trai trong viện cô nhi viện giúp đỡ. Đám con nít khác chửi bọn họ là đồ chó hoang, cô nhi viện mới chuyển đến khu Lệ Quang vài năm nên mọi người vẫn có định kiến với các cô nhi chung sống tập thể lắm.
Khi cậu bị thương, về cô nhi viện sẽ bị viện trưởng Bạch mắng té tát, nhưng Lưu Thiến sẽ đưa cậu đến bệnh viện, bà không tán thành mà cũng chẳng phản đối. Cách Thi Sương Cảnh thích nghi với xã hội này vốn chẳng lành mạnh mà quá khép kín, song cả Lưu Thiến lẫn Thi Sương Cảnh đều đã cố gắng hết sức rồi. Sự luân phiên giữa bạo lực và văn minh chẳng có điềm báo trước, cậu chỉ có thể học cả hai.
Kẻ nuốt chửng giỏi nhất là ăn mòn không gian hiện tại, im hơi lặng tiếng, một lần bắt gọn. Lúc nãy bảo điện và cảnh tối tăm tráo đổi với nhau một cách hỗn loạn, chứng tỏ khi chạm trán La Ái Diệu, Kỷ Phục Sâm cũng chẳng thể ung dung.
Trong bóng tối có hai cách săn mồi, hai loại vô hình vô tướng. Rốt cuộc ai mới giống vực sâu hơn?
Nói rằng Kỷ Phục Sâm tìm đến Trang Hiểu thì cũng không hoàn toàn chính xác. Cuộc đi săn mà Kỷ Phục Sâm trù tính thường sẽ đan xen giữa hư và thực, lâu dần ngay cả chính Ngài cũng chẳng hiểu và cũng chẳng muốn hiểu ý đồ thực sự của mình. Kể cả ở trong thế giới quan của Kỷ Phục Sâm, La Ái Diệu cũng được coi là kẻ lập dị. Bảo Kỷ Phục Sâm im hơi lặng tiếng chứ chẳng lẽ La Ái Diệu thì không như thế ư?
Trong dòng thời gian và vận mệnh phi tuyến tính, tại một thời khắc nào đó, Kỷ Phục Sâm đã quan sát thấy sự đứt gãy của sợi dây. Bao nhiêu năm trước? Sáu năm ư? Hay bảy năm? Không chỉ nhường ấy, mà phải chừng mười năm trước. Khái niệm thời gian đột nhiên sáng chói. Kỷ Phục Sâm từng sống trong dòng thời gian, thời gian chính là không gian, là nơi cư trú. Từ thời điểm ấy, tác phong hành sự của Kỷ Phục Sâm buộc phải thay đổi. Trang Hiểu, cặp song sinh, đùa giỡn tình cảm, chạy trốn và truy lùng. Động tác máy móc của Kỷ Phục Sâm. Kỷ Phục Sâm mãi mãi bị cách ly khỏi từ “thấu hiểu”. Sinh vật như Ngài sinh ra là để bổ sung cho “hỗn độn”, nhưng hỗn độn khác với hỗn loạn. Kỷ Phục Sâm không biết điều đó. Ngài không phải kẻ ham học, Ngài chỉ biết phản ứng.
Trong bóng tối tĩnh mịch, có một âm thanh âm thầm và bí ẩn truyền ra ngoài theo chân không hư vô, ngay cả sự tồn tại trừu tượng nhất cũng chẳng tài nào hiểu được, mà chỉ có thể cảm thụ. Trong bóng tối hình như có giọng nói đang bảo rằng: “Ta tới bắt ngươi đây.”