Chương 90: Người sống sót của ngày xưa cũ • Đứa con vô danh – 3

Nói là Thi Sương Cảnh đi theo La Ái Diệu nhưng thực chất là La Ái Diệu dắt Thi Sương Cảnh đi, hắn dùng lực rất mạnh, không cho cậu tránh thoát.
Bản dập màu xanh lam dài 10m, rộng 4m, sử dụng công nghệ rất cao, bất cứ cảnh tượng kinh hoàng nào khi bị cố định thành mặt phẳng đều sẽ giảm đi sự đáng sợ. Sinh vật đỏ thẫm kia chỉ để lại dấu vết trên nền lam sáng, phần xuyên qua cổ họng chuyển sang màu trắng ngọc. Rìa bản dập xuất hiện những vệt đen từ từ bò lên, song lại bị nguồn sức mạnh thanh tịnh ngăn trở, như thể làn sóng kìm hãm lẫn nhau.

(Bản dập: bản in tạo ra bằng cách trải giấy lên bề mặt phù điêu, tượng,… rồi chà mực lên để sao chép hình dạng lên tờ giấy.)
So với bản in dập này thì bảo điện vẫn khiến người ta choáng ngợp hơn. Nó rực rỡ phức tạp, chẳng biết nhìn vào đâu, phần đỉnh cao chót vót, vì chỉ thờ phụng một vị Phật duy nhất là Phật Tử, cho nên chỉ có một vòm trần cao dạng lều tròn vô cùng nguy nga tráng lệ. Tượng Mật giáo của Phật Tử được phủ bằng tấm vải đà la ni màu xanh dương, chỉ lộ ra đặc trưng nhiều tay và ngồi ngay ngắn. Dựa vào hình dáng tấm vải phủ này, có thể đoán tượng Phật Tử cũng có nhiều đầu. Phía sau tượng là vòng mặt trăng và mặt trời với đường nét tùy ý, sau vòng mặt trăng hình như có cửa sổ, ánh sáng khó tả rọi vào thấp thoáng, tạo thành quầng sáng chân thực gột rửa tượng Phật.

(Vòm trần chìm ở đây còn được gọi là thiên hoa, tảo tỉnh, là một kết cấu kiến trúc đặc trưng, thường thấy ở cung điện, chùa miếu. Vòm hình tán ô bung rộng, chia làm nhiều ô vuông, tượng trưng cho bầu trời cao vời vợi.)
Trong bảo điện cực kỳ trống trải, tuy đã đặt tượng Phật Tử và bản dập của con trai Trang Hiểu nhưng vẫn trống trải. Con người ở trung tâm bảo điện, Trang Lý An ngẩn ngơ nhìn bản dập khổng lồ, Trang Hiểu khóc ướt cả vải che, song vẫn không quay người.
Mặc dù cảnh tượng trang nghiêm, mặc dù bản dập là phương thức dễ chấp nhận hơn, song điều này vẫn quá tàn nhẫn. Tàn nhẫn nhất không phải những người được gọi đến bảo điện của hắn, mà chỉ là Kỷ Phục Sâm thôi. Ngài đã nuốt chửng con của chính mình, máu thịt như liền thành một thể, thà rằng cho đứa trẻ một cái chết nhanh gọn còn hơn. Nếu Trang Nhạc được lựa chọn —— Có tên sẽ tốt hơn là không tên —— Nếu như nó được lựa chọn, nó sẽ chẳng muốn xuất hiện trước mặt Trang Hiểu trong hình hài này. Nếu nó có thần trí, tất nhiên nó sẽ biết Trang Hiểu khó lòng chấp nhận diện mạo này của nó. Làm gì có đứa trẻ nào muốn bị người thân khước từ cơ chứ? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến Thi Sương Cảnh xót xa khôn kể.
“Tôi phải đi đây. Hình như có động tĩnh của “Côn Lôn” thật.” Tưởng Lương Lâm chống hông lấy hơi, tự cổ vũ mình. Hắn bảo, “Anh xử lý chỗ này xong thì tới đập chứa nước nhé, anh không thể trực tiếp đối phó với Kỷ Phục Sâm ở trong bảo điện của anh được đâu.”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn. Liên hệ bất cứ lúc nào nhé.” Tiễn Tưởng Lương Lâm rời đi rồi, La Ái Diệu bèn cúi đầu nhìn Tưởng Niệm Lang.
“Phật Tử, ngài có thể siêu độ cậu ấy không?” Tưởng Niệm Lang nghiêng đầu hỏi.
“Không thể.”
“Nếu có a lại da thức thì có thể không?”
“Nó quá yếu rồi.”
Đúng vậy. Khi dẫn Trang Nhạc đến nơi này, La Ái Diệu lập tức nhận ra nó và Trang Lý An rốt cuộc vẫn khác nhau. Không biết có phải vì Trang Lý An sống bên Trang Hiểu lâu rồi hay không, mà nó lại khá chấp nhận hình thái chào đời của mình. A lại da thức khó mà phát triển trong hoàn cảnh hoàn toàn không tương thích, tức là Trang Nhạc bây giờ có lẽ thiên về một loại “vật vô tình”, thuộc tính của thế giới này đã vô cùng yếu ớt rồi.
Quả cầu chỉ đỏ lăn lóc dưới đất, Trang Lý An lại nhặt lên, cầm quả cầu đi tới chỗ bản dập màu xanh lam. La Ái Diệu chẳng thấy có gì không ổn, song Trang Hiểu thì lại phản ứng dữ dội. Y đứng phắt dậy khỏi bồ đoàn, vì hai chân tê rần nên tư thế chạy rất khó coi, song y vẫn hớt hải đuổi theo Trang Lý An. Trong quá trình này, Trang Hiểu rốt cuộc cũng nhìn thấy bản dập.
Lạ thay, vào khoảnh khắc ấy, cả thế giới đều im bặt, tựa như trạng thái chân không của thứ cảm xúc nào đó. Không có suy sụp, cũng không có bi thương.
Trang Hiểu cảm thấy thứ này quá đỗi xa lạ. Y từng thấy bản thể của Kỷ Phục Sâm, một hình thái tà ác, kỳ dị song lại đẹp đẽ khó tả. So sánh với bản thể của Kỷ Phục Sâm, bản thể của Trang Nhạc quá nhếch nhác, nhếch nhác đến mức lộ rõ huyết thống con người của nó. Con người chính là như vậy, máu thịt bê bết, thân thể tàn phế. Cũng chẳng có cảm giác đau lòng. Chỉ còn nỗi cảm khái đối với sự thật: Ngài đã lớn rồi.
Điều này khác với việc Kỷ Phục Sâm ăn thần trong nhận thức của Trang Hiểu.
La Ái Diệu dự tính sử dụng a lại da thức của Trang Lý An để triệu hồi ra a lại da thức của người anh song sinh, do đó La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm, Lang Phóng đã lên kế hoạch hết sức cẩn thận. Bọn họ từng suy tính rất nhiều khả năng, có khả năng mọi chuyện được giải quyết trong một lần, cũng có khả năng sẽ kéo dài thành một cuộc báo thù dai dẳng. Oan oan tương báo với Kỷ Phục Sâm đến bao giờ đây, càng nghĩ càng thấy gã đáng sợ, chọc vào Kỷ Phục Sâm nghĩa là sẽ mãi mãi bị gã dòm ngó.
Trang Hiểu ngồi xuống ôm lấy Trang Lý An, không cho nó tiến lên trước nữa, y ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bản dập khổng lồ, hoang mang hỏi: “Tôi không hiểu nổi…… Tại sao nó lại như thế này? Nó từ đâu tới đây? Từ trên cơ thể Kỷ Phục Sâm sao? Cơ thể Kỷ Phục Sâm không có đặc trưng của con người hay máu thịt. Lẽ nào Kỷ Phục Sâm đang nuôi dưỡng nó…… Không thể nào. Không thể nào! Không thể nào…… Sẽ không đâu……”
Bên trong bản dập màu lam là sự tồn tại dơ bẩn tà ác nhường ấy, chỉ nhìn thẳng thôi cũng khiến tinh thần con người treo lơ lửng trên sợi dây. Trang Hiểu lại sắp phát điên rồi, não y hoạt động với tốc độ chóng mặt, quá nhiều chi tiết chen vào trong đầu y, ký ức như muốn nhấn chìm y.
Bảo điện đột nhiên tối sầm, cái bóng đen kịt lấp lóe hiện ra. Rồi bảo điện lại trở về như ban đầu, vệt đen vừa rồi chỉ là ảo giác. Lại chớp lóe, bảo điện biến mất, gió tràn vào không gian tăm tối, tạo ra tiếng rít dữ dội tựa như đang rêu rao. Vòng mặt trời và mặt trăng xuất hiện, cùng với đó là bảo điện đồ sộ.
Đây không phải ảo giác của một mình Trang Hiểu. Cả Thi Sương Cảnh cũng chứng kiến cảnh tượng này. La Ái Diệu càng siết chặt tay cậu đến mức phát đau.
Trong quá trình tranh giành quyền khống chế, La Ái Diệu vừa hưng phấn vừa lo âu. Hưng phấn vì hắn biết Kỷ Phục Sâm thực sự đã tới —— Trong khả năng mà bọn họ suy đoán, xác suất Kỷ Phục Sâm tới nơi này thực ra không hề lớn. Lo âu vì thời gian Kỷ Phục Sâm tồn tại còn gấp mấy lần La Ái Diệu, thậm chí còn lâu hơn kiếp trước nữa của Tưởng Lương Lâm, hay cũng chính là cự long Chúc Cửu Âm. Nếu bây giờ mà bảo là La Ái Diệu tự tin thì ngạo mạn quá, ván đã đóng thuyền rồi, chỉ có thể làm tiếp thôi.
Lang Phóng ôm lấy Tưởng Niệm Lang, khẽ dặn dò nó, đáng tiếc nghe chẳng rõ gì cả. Quả cầu chỉ đỏ trong tay Trang Lý An bắt đầu lan tràn, vươn dài, bị bản dập xanh lam khổng lồ hút lấy. Dần dà, mặt mũi của Trang Lý An cũng trở nên mơ hồ. Những sợi chỉ mảnh màu đỏ như mây như mưa, càng như máu như sương, bản dập quái dị có dấu hiệu hoạt động. Lúc này Trang Hiểu đột nhiên sụp đổ, y phát hiện ra sự bất thường của Trang Lý An, nhưng mặt mũi và cơ thể Trang Lý An lại bay hơi, cảm giác nguy hiểm như thể bị hấp thu vậy.
Chính vào lúc này, cảnh tượng lại lần nữa hoán đổi, trung tâm cung điện nơi họ đang đứng cũng giống như trung tâm sân khấu, chỉ còn một luồng sáng rọi từ đỉnh, tác dụng của ánh sáng chính là khiến bóng tối càng trở nên điên cuồng. Quả cầu chỉ đỏ trong tay Trang Lý An bất chợt bó chặt, một lực kéo xé hiện hình ngay tại ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. Mắt Trang Lý An chuyển thành màu vàng, quả cầu đỏ cũng chuyển thành màu vàng, những sợi chỉ từ từ hóa trong suốt và cứng lại thành một lớp vỏ hình cầu.
Trang Lý An dúi quả cầu vàng vào lòng Trang Hiểu, sà vào vòng ôm của Trang Hiểu hòng trốn tránh.
Lực siết trên tay Thi Sương Cảnh nhẹ đi đôi chút, La Ái Diệu buông cậu ra, hàng ngàn hàng vạn bàn tay của pháp thân Mật giáo bao vây vị khách không mời trong bóng tối, nhìn mà nổi cả da gà. Năm người gồm Thi Sương Cảnh, cha con Lang Phóng, cha con Trang Hiểu cùng trở lại bảo điện, không gian bảo điện lúc này đã nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, không thấy bản dập đâu nữa, chỉ có pháp tượng Mật giáo phủ vải đà la ni là còn ở trong cùng một không gian với họ.
Chiến trường đã tách ra từ lúc đó.
Lang Phóng an ủi cha con Trang Hiểu, giải thích rằng: “Trong quả cầu là a lại da thức của Trang Nhạc. Mọi người làm được rồi. Trang Lý An, cháu giỏi lắm! Trang Hiểu, Trang Hiểu, anh tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải lúc nổi điên đâu.”
Lang Phóng quả thực chỉ muốn túm cổ áo Trang Hiểu mà lắc cho y tỉnh ra, hai mắt Trang Hiểu cứ nhìn đăm đăm, hơn mười giây sau y bỗng nhiên hoàn hồn. Sau khi xác nhận Trang Lý An không sao, y bèn nhìn xung quanh, dường như cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Lẽ nào Kỷ Phục Sâm thực sự xông tới chỗ chúng ta ư? Không thể nào…… Tên điên…… Tôi là cái gì? Ngài là cái gì? Hang gió đó, người mà các tín đồ nhận lệnh phải tìm kiếm……”
“Bình tĩnh nào, Trang Hiểu.”
“Thi Sương Cảnh, lúc các tín đồ đó tìm tới nhà cậu, kẻ chúng tìm rốt cuộc là cậu hay tôi?”
Thi Sương Cảnh bình tĩnh đến mức không giống con người, hiện tại ngay cả đồng tử của Lang Phóng cũng run run, thế mà cậu vẫn vững như bàn thạch. Cậu nhớ lại video quay bố Kỳ Kỳ ở cục cảnh sát, “Đứa tiện nhân chạy trốn” —— Lẽ nào không phải là Thi Sương Cảnh đang lánh tạm ở nhà Lang Phóng, mà là Trang Hiểu mang theo Trang Lý An chạy trốn?
Đầu óc cậu tự dưng tỉnh táo cực kỳ, cậu lặp lại lời nỉ non điên dại của bố Kỳ Kỳ cho Trang Hiểu nghe. Trang Hiểu chìm vào im lặng. Trang Lý An dụi dụi mắt, nó vẫn chưa học nói, song nó và Trang Hiểu có cách giao lưu đặc biệt, cách giao lưu phi nhân loại của riêng hai cha con. Mấy phút sau, Trang Hiểu ngồi thẫn thờ dưới đất, lẩm bẩm rằng, “Tôi cứ ngỡ Kỷ Phục Sâm đã vứt bỏ…… vứt bỏ tôi rồi.”
“Tiểu An nói rằng khi ở nơi này, bản thể của gã rơi vào trạng thái gần như mù hoàn toàn, nhưng gã đã chuẩn bị sẵn chỗ cất chứa một con mắt…… Tôi tưởng Kỷ Phục Sâm lại muốn tìm con người để sinh sản, nhưng không phải, gã biết vài năm sau gã sẽ giáng xuống nơi này. Con mắt ấy…… Bây giờ Ngài đang ở chỗ nào quan sát chúng ta? Ngài đã từ bỏ thị lực mạnh hơn để giờ đây có thể quan sát dáng vẻ xấu xí của tôi từ mọi góc độ. Ngài biết tôi đang ở nơi này. Bảo điện chẳng có ý nghĩa gì cả. Chớ để Phật Tử triệu hoán thứ gì tới nữa…… Toi rồi, toi rồi toi rồi toi rồi…… Đúng là dẫn sói vào nhà……”
Trang Lý An ngửi ngửi không khí, ngoái đầu nhìn vào tay Thi Sương Cảnh. Tay trái của cậu vừa bị thanh kiếm gãy cứa đứt, trên ngón trỏ có một vết thương, Thi Sương Cảnh nhìn theo hướng tầm mắt Trang Lý An thì mới phát hiện ra mình bị thương. Bấy giờ, Tưởng Niệm Lang liền xoa vết thương của cậu, dùng ánh mắt cương quyết nhìn lại Trang Lý An.
Cảm xúc của Thi Sương Cảnh rất đỗi hời hợt. Cậu không sợ hãi, cũng không căng thẳng. Vòm trần nguy nga tráng lệ treo cao, vải đà la ni màu lam phủ lên bức tượng Phật tĩnh lặng. Chẳng rõ vì sao, lòng Thi Sương Cảnh nhanh chóng trở nên trống rỗng, mọi tạp chất đều được trút bỏ, chỉ còn lại một vật chứa sáng tỏ. Cậu chẳng thể nói rõ là mình tin ai hay không tin ai. Cậu chỉ cảm thấy vận khí đang hội tụ tựa như mây gió, đây là một ván cược đã biết trước đáp án. Thiên thời địa lợi và nhân hòa, sự kiện phát sinh tại khu Lệ Quang ắt có lý do của nó.