Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 89

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 89: Người sống sót của ngày xưa cũ • Đứa con vô danh – 2

Dòng nước đen kịt sâu dưới mặt đất bắt đầu dậy sóng, không giống gợn sóng lăn tăn do gió thổi qua hay giọt nước tung tóe khi cô hồn bị kéo lê. Bên trong dòng chảy xuất hiện những xoáy nước hỗn loạn, xoay vài vòng theo chiều kim đồng hồ rồi lại xoay ngược chiều, những xoáy nước không quy luật ấy hiện ra như thể rơi thẳng vào tâm Trái Đất. Xoáy nước chưa định hình nhưng vực sâu thì đã xuất hiện, có điều vẫn chưa ổn định.

Trang Hiểu ngồi quỳ ngay tại miệng xoáy hỗn loạn, ở chính giữa vòng xoáy, đây là cơ hội có một không hai để có thể cúi đầu nhìn chăm chú.

Màu vải che mắt mỗi người đều có ý nghĩa riêng. Bảo điện của Phật Tử mang đủ màu sắc, không thể nhìn thẳng, hệt như bản tôn lưu ly pháp thân của hắn vậy, mắt thường nhìn vào sẽ cực kỳ nguy hiểm. Dù không phải người thường, chẳng hạn như Tưởng Lương Lâm là rồng hay Lang Phóng là chuyển thế của nghiệt kính đài, đá Ốc Tiêu, thì cũng phải tránh đối diện trực tiếp với bản thể của Phật Tử.

Màu vải tượng trưng cho thân phận. Màu xanh là đặc ân của Phật Tử, màu đỏ là hiện thân của đá Ốc Tiêu, màu đen là rồng, màu vàng tươi là màu mắt bản thể của Kỷ Phục Sâm —— hay theo cách gọi của Trang Hiểu là màu vàng mủ —— ý chỉ tín đồ dị giáo. Vì vậy chỉ có Trang Hiểu và Trang Lý An cần thành kính quỳ lạy.

Dưới cờ ngọc là hình dạng mơ hồ ban đầu của Trang Lý An, nó cầm quả cầu chỉ đỏ trong tay, dựa vào trung ấm thân của những tín đồ bỏ mạng này. A lại da thức của Trang Lý An ngo ngoe rục rịch như cơn nghiện của Thao Thiết, chẳng mấy chốc đã có dấu hiệu a lại da thức sắp thoát ra khỏi thể xác. La Ái Diệu nắm bắt cơ hội, nhận ra a lại da thức hác hẳn sinh vật bình thường của Trang Lý An —— Nếu a lại da thức của loài người, động vật, sinh linh bình thường có thiện có ác, mang màu trắng rõ ràng, thì a lại da thức của Trang Lý An lại loang lổ đầy mốc, điểm xuyết những mảng nhỏ hỗn loạn, chỉ còn dư lại một phần tuân theo trật tự.

Song lại không thể hình dung a lại da thức của Trang Lý An là dơ bẩn, mà nó sinh ra đã thế, thuần trắng và loang lổ mãi mãi tranh chấp. Trang Lý An đã cố hết sức rồi.

La Ái Diệu không thể thay đổi tính chất a lại da thức cả Trang Lý An. A lại da thức là cá thể, là hạt giống của mọi pháp tu hành của sinh linh, là thiên tính. Nhưng La Ái Diệu sẵn sàng giúp nó ổn định a lại da thức, thức thứ tám dị thường này vốn đã tồn tại thì chớ nên để nó tiêu tan. Hắn hơi cúi mình, hai tay ấn lên hai bên cổ Trang Lý An như ghì chặt lấy a lại thức đang muốn thoát thể, giữ nó ở trong đầu, trong não, trong thân xác. Tiếng niệm chú càng trở nên rõ ràng hơn, thực tại hơn. La Ái Diệu nhìn thẳng về phía Trang Hiểu.

Hầu hết các cặp song sinh đều hưởng chung nghiệp, a lại da thức cũng là một phân thành hai, cho dù mỗi người tự trưởng thành theo hướng riêng nhưng vốn dĩ vẫn chung một gốc rễ. Bây giờ La Ái Diệu mượn a lại da thức của Trang Lý An để dẫn ra a lại da thức của anh trai nó, đúng là xưa nay chưa từng có. La Ái Diệu cũng chẳng biết a lại da thức của đứa anh có còn tồn tại hay không, thậm chí nó còn chẳng có lấy một cái tên để dẫn hồn.

Trang Hiểu từng nói: “Đã chết rồi thì không cần đặt tên làm gì, có thể bớt đau lòng một chút.”

Nói rồi, Trang Hiểu ủ rũ thấy rõ. Tự dưng bị hỏi tên của đứa con cả đã chết, mặc dù có lý do để không đặt tên song cảm giác áy náy vẫn đang giày xéo y, cho nên y bảo: “Không biết bây giờ mới đặt tên thì có trễ quá không, tôi không có văn hóa hay linh cảm gì cả. Đặt là “Trang Nhạc” nhé? Tôi từng đọc một cuốn sách thiếu nhi, nhân vật chính là hai đứa trẻ, bé gái tên Tô Phi, bé trai tên Trang Nhạc. Tôi không biết nữa. Đặt tên cho nó giống như lừa mình dối người vậy. Tôi không biết. Tôi không biết liệu thằng bé có cảm thấy cái tên ấy quá qua loa hay không, hay thôi đừng dùng tên này nữa?” (Cuốn sách đó là “Jean-Lou et Sophie découvrent la mer” của tác giả Marcel Marlier.)

Một tiếng thét thảm thiết cắt ngang pháp hội trang nghiêm.

Trang Hiểu nghe thấy, Thi Sương Cảnh cũng nghe thấy, những người còn lại thì không nghe thấy. Thi Sương Cảnh suýt chảy cả máu tai, đứng không vững nổi. Trang Hiểu đổ người, suýt ngã nhào khỏi bồ đoàn. Xem ra tiếng thét đó chỉ có ảnh hưởng với con người, những người khác thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra.

Thi Sương Cảnh chật vật đứng thẳng người lại, những người khác chỉ nhìn thấy hai con người duy nhất ở đây đang lảo đảo, Tưởng Niệm Lang ân cần hỏi Thi Sương Cảnh rốt cuộc bị làm sao, song cậu chẳng nghe thấy gì cả. Cậu ra dấu tay ý bảo mình không nghe được, cậu thử cất tiếng nói, nhưng cả chính cậu lẫn người khác đều chẳng nghe thấy giọng cậu cất lên. Trang Hiểu còn nghiêm trọng hơn, y khom người toan tháo vải bịt mắt ra, song cơ ngón tay y lại run rẩy loạn xạ, y không thể nào khống chế được tay của mình. Thi Sương Cảnh cố kiềm chế không đi ngăn cản Trang Hiểu, cậu tưởng những người khác để ý tới tình huống này thì sẽ tới giúp đỡ, nhưng chờ mấy giây mà chẳng ai giúp cả.

Động tác của Tưởng Niệm Lang và Tưởng Lương Lâm dừng lại trong tức khắc, mà Lang Phóng, Trang Lý An và La Ái Diệu ở đằng xa thì đột nhiên hóa thành hư ảnh mông lung. Thi Sương Cảnh buông tay Tưởng Niệm Lang ra, chạy về phía Trang Hiểu, giữ lấy bàn tay định cởi băng vải vàng và cố buộc lại cho y.

“Gã tới rồi…… Gã tới rồi……” Trang Hiểu lặp lại ba chữ này một cách máy móc.

Sau mấy giây, tiếng hét chói tai từ đâu vang lên, như thể giáng một cú đau điếng vào sau ót Thi Sương Cảnh, dạ dày cậu quặn lên, muốn ói ra. Tay Trang Hiểu lại mất kiểm soát, Thi Sương Cảnh phải ôm chặt lấy y, đồng thời cậu cũng cảm thấy ót mình rờn rợn như có gì đó đang ở ngay đằng sau, thậm chí cách đầu cậu cực kỳ gần.

Một cảm giác ẩm ướt, dinh dính, lạnh buốt, thẩm thấu nào đó đi từ ót đến cổ Thi Sương Cảnh, rồi đến sau lưng, thấm ướt quần áo và đồ dùng, dán lên da. Nhưng người cậu lại nóng ran, cơ thể cậu chép đầy giới văn Phật Tử, hai thứ tiếp xúc với nhau khiến giới văn trên người cậu bị đánh thức, đà la ni màu vàng như tấm chăn phủ lên người. Thi Sương Cảnh chỉ làm được đến mức này là cùng thôi, cậu như đi chân trần trong hồ, vũng nước đen dưới nệm bồ đoàn còn đáng sợ hơn cả biển sâu. Cậu cũng sợ lắm, thậm chí cậu còn cảm thấy mấy thứ này cố ý nhắm vào loài người yếu đuối bất lực, chọn quả hồng mềm mà bóp.

Tiếng thét này vừa ngừng là tiếng thét khác lại vang lên, Thi Sương Cảnh sực nhớ tới mật chú của Phật Tử, cũng chính là chân ngôn mật chú triệu hoán Phật Tử mà La Ái Diệu đã dạy cậu. Lần trước bị Kỷ Phục Sâm trả thù, tình huống cũng giống hệt thế này, rõ ràng Phật Tử đã đến nhưng hắn lại không vào được. Pháp khí là khúc dạo đầu để Phật Tử hiện thân, pháp khí có thể chống đỡ một lúc, sau đó phải tụng trì Phật Tử chú. Đúng vậy, thứ tự chính là thế này.

Thi Sương Cảnh mang theo thanh kiếm gãy kia bên mình, cậu luồn một tay vào cặp mò mẫm, nhanh chóng chạm tới mặt cắt của thanh kiếm song lại bị cứa đứt tay. Cậu hoàn toàn không nhận ra, dù sao cũng tìm được pháp khí rồi, tiếp sau đây phải tụng chú. Dường như cậu cảm nhận được con quái vật trong bóng tối đang nín thở chuẩn bị cất tiếng thét tiếp theo, động tác tụng chú của cậu hết sức lưu loát, đúng là hiếm lắm mới được một lần làm học sinh giỏi.

Hơi thở hắc ám bỗng dưng bị bóp nghẹt. Ngay sau đó, một trụ nhọn bất thình lình đâm về hướng đang phát ra âm thanh, thứ dơ bẩn trong nước đen bị dẫn ra, trồi lên không trung theo chuyển động của trụ nhọn. Thân thể nó hỗn độn, dữ tợn, vặn vẹo y chang bộ rễ, hòa làm một với bóng tối.

Thi Sương Cảnh không hề hay biết chuyện đang xảy ra đằng sau mình. Cậu chỉ có thể tiếp tục niệm chú. Cậu nhận ra càng niệm chú thì Trang Hiểu trong lòng cậu càng bình tĩnh lại, không còn giãy giụa nữa. Mãi đến khi La Ái Diệu và Trang Lý An rốt cuộc chuyển từ hư ảnh mông lung sang hình người rõ ràng, La Ái Diệu bèn dắt thằng bé từ chỗ cờ ngọc đi tới.

La Ái Diệu trả lại Trang Lý An cho Trang Hiểu, Trang Lý An ôm chặt Trang Hiểu, không cho y quay đầu. La Ái Diệu thì dắt Thi Sương Cảnh đi, đưa tay che mắt cậu, không muốn cậu chứng kiển chuyện đang xảy ra. Hai người không cần lên tiếng, mọi sự giao lưu đều diễn ra trong lòng.

La Ái Diệu: “Tôi tới rồi, cậu đừng niệm nữa.”

Thi Sương Cảnh: “Sao anh đang ở ngay trước mặt tôi mà còn xảy ra chuyện như thế?”

La Ái Diệu: “Đây là thiên phú của bọn chúng, chính là tách chúng ta ra.”

Thi Sương Cảnh: “Anh đang dùng loài người bọn tôi làm mồi nhử sao?”

La Ái Diệu: “……”

Thi Sương Cảnh: “Tại sao không trả lời? Tại sao không cho tôi nhìn?”

La Ái Diệu: “Rõ ràng nó đang nhắm vào Trang Hiểu, cậu có thể mặc kệ cơ mà. Tôi còn chưa trách cậu quấy phá nghi thức thì thôi, cậu lại còn chất vấn tôi?”

Thi Sương Cảnh: “Hai con người duy nhất ở đây chính là tôi và Trang Hiểu, tôi nghĩ anh hiểu rất rõ tôi là người như thế nào mà.”

La Ái Diệu: “……”

Thi Sương Cảnh: “Tại sao không cho tôi nhìn?”

La Ái Diệu: “Ô nhiễm tinh thần.”

Thi Sương Cảnh: “Tôi không sợ.”

La Ái Diệu bỏ tay ra, Thi Sương Cảnh nhìn thấy thứ bị La Ái Diệu gọi là “Ô nhiễm tinh thần” —— Đứa con vô danh của Trang Hiểu, nó tới thật rồi.

Tuy nhiên không phải a lại da thức của nó tới, mà là một thân thể tàn khuyết máu me, trông như bị lột ra từ một thể hoàn chỉnh, bị trụ nhọn sặc sỡ ghim giữa không trung, treo lên lơ lửng, tựa bức bích họa phù điêu méo mó, càng như tay chân đứt cụt còn sót lại sau khi nổ tung đã tự chắp nối lại, tạo thành một thứ khủng khiếp có sự sống. Trụ nhọn đâm xuyên cổ họng nó, khiến nó phải ngửa đầu lên —— Nếu như đó là đầu. Cái thứ kia hoàn toàn là một khối ung nhọt mưng mủ, tiếng thét ban nãy hệt như tiếng khóc của trẻ sơ sinh không não bị phóng đại tới vô hạn, như muốn ép ra chút không khí cuối cùng từ trong phổi.

Thi Sương Cảnh chưa từng thấy tượng và tranh vẽ của Lang Phóng, cho nên cậu chưa hề chuẩn bị tâm lý.

Bắt đầu từ năm ngoái, Lang Phóng cứ luôn mơ thấy hình ảnh về thiết bị đồng hồ cát, đứa trẻ chết yểu và quá trình nuốt chửng, bọn họ đi tới khu Lệ Quang chính là để giải quyết cơn ác mộng khó tỉnh này. Tưởng Lương Lâm kéo La Ái Diệu nhập hội giải quyết sự cố này, cho La Ái Diệu xem tác phẩm của Lang Phóng, nhưng lại chưa cho Thi Sương Cảnh xem. Sự thật chứng minh trình độ nghệ thuật của Lang Phóng rất cao, bất cứ ai từng chiêm ngưỡng đều đã có chuẩn bị tâm lý. Bọn họ giả thiết rằng tất cả con người nhìn thấy nó sẽ bị ô nhiễm nặng hơn, nhưng thực ra kẻ phải gánh chịu tất cả lại chính là con người. Trong lòng Thi Sương Cảnh chỉ còn lại phẫn nộ, thậm chí nỗi sợ hãi cũng bị hạ một bậc ưu tiên.

Chết tiệt, mấy người định để Trang Hiểu nhìn thấy cái này ư?!

Thi Sương Cảnh nghĩ vậy trong đầu.

La Ái Diệu cảm nhận được rõ ràng cơn giận của Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu chưa từng quên khi cảm xúc của cậu bị k*ch th*ch thì cậu càng dễ bị lửa giận chi phối, giống như lần đầu hắn tiến vào mộng xuân của Thi Sương Cảnh, cậu mà nóng máu lên là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tượng Phật của hắn ngay. Thi Sương Cảnh luôn giữ quan điểm chính nghĩa đơn thuần nhất, chẳng cần bất cứ ai nhắc nhở cậu thế nào mới là chính nghĩa, dù có nói cũng chưa chắc cậu sẽ chịu nghe.

La Ái Diệu: “Đây không phải hình thái mà nó mong muốn, nó rất đau khổ. Tôi sẽ thử giúp nó ngưng tụ a lại da thức, nó và Trang Lý An đều không xấu xa —— Chúng đều đang cố gắng không trở nên xấu xa.”

Thi Sương Cảnh: “Vừa rồi tôi đang giúp đỡ hay đang cản trở thế?”

La Ái Diệu: “Giúp đỡ.”

Thi Sương Cảnh: “Vậy kế tiếp tôi phải làm gì?”

La Ái Diệu rất muốn bảo rằng kế tiếp việc cậu cần làm chỉ là giữ bình tĩnh thôi. Song hắn không nói vậy.

La Ái Diệu: “Cậu đi theo tôi.”

Chẳng cần La Ái Diệu nói rõ thì Thi Sương Cảnh cũng hiểu hắn muốn kìm giữ cậu lại. Cậu không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ cảm thấy tất cả đều quá đỗi buồn cười. Hai tháng trước, cậu sẽ vỗ tay cho hành động vĩ đại này. Hai tháng sau, cậu không xác định được vị trí của mình. Thi Sương Cảnh nghĩ rằng La Ái Diệu cũng không xác định được vị trí của cậu.

Bảo điện trước đó hoàn toàn ẩn giấu trong bóng tối, nay cuối cùng cũng từ từ hiện hình, vàng bạc đá quý lấp lánh đều phủ một lớp sáng mờ, cột trụ sơn son, xà nhà gỗ lim thếp vàng cao bảy tầng. Gọi là bảo điện chứ thực chất nó càng giống tòa tháp khổng lồ, quan sát cấu tạo bên trong sẽ phát hiện không phải là dạng vuông thông thường, mà là tám mặt bao quanh, hình tòa sen đặc biệt, chưa từng có ai xây dựng bảo điện Phật môn nào như vậy. Nước đen trên mặt đất rút sạch, nền đất kiên cố lại hiện ra, đứa con vô danh tà quái cũng tan biến. Thay vào đó là bản dập màu xanh lam treo trên cột trụ bảo điện.

Thế này tốt hơn nhiều rồi.

Bình Luận (0)
Comment