Chương 88: Người sống sót của ngày xưa cũ • Đứa con vô danh – 1

Bắt đầu từ hôm kia, thành phố C cứ mưa liên miên hệt như đang giữa mùa hè. Các hồ chứa nước xung quanh đều phát thông báo phòng lụt, tàu điện ngầm trong thành phố cũng ngừng chạy, lúc mưa to nhất, nước thậm chí còn ngập đến nửa cánh cửa xe.
Thi Sương Cảnh cho La Ái Diệu xem thanh kiếm gãy mình tìm thấy trong tủ bát, La Ái Diệu chẳng nói chẳng rằng, đúng là hiếm thấy. Cậu đang định bỏ thanh kiếm vào tủ bát thì La Ái Diệu lại ngăn cản, hắn dặn cậu mang thanh kiếm gãy bên mình, lúc ở nhà thì đặt chỗ nào gần giường, tủ đầu giường hay tủ quần áo đều được. Thi Sương Cảnh hỏi vì sao thì hắn không đáp. Cậu đành bỏ thanh kiếm vào cặp, mỗi lần ra ngoài đều mang cặp theo.
Mưa sa gió rét bao phủ khu Lệ Quang, phần lớn cư dân trong khu công nghiệp đều là người cao tuổi, mưa xối xả thế này chẳng ai muốn ra ngoài, hàng ngày ở trên đường chỉ có học sinh không có ngày nghỉ hoặc là người trưởng thành phải đi làm. Gần gây trong khu công nghiệp xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, ai cũng nhận ra bọn chúng lảng vảng ở đây không có ý đồ tốt lành gì.
Thi Sương Cảnh bất giác nghĩ tới các tín đồ của Kỷ Phục Sâm. Theo lời Trang Hiểu thì có vẻ Kỷ Phục Sâm thu nhận khá nhiều tín đồ, bình thường gã sẽ tập trung bọn chúng lại và giấu đi, khiến chúng hao mòn sinh mệnh trong ảo giác, suy tưởng và điên cuồng, chờ đợi sự chỉ dẫn của gã. Trang Hiểu nói, cách nhận biết những kẻ này ở khu Lệ Quang vô cùng đơn giản, cứ nhìn ánh mắt chúng là biết —— Bên cạnh con ngươi đen láy của chúng có một vết trông như ánh sáng phản chiếu, song thực chất là đốm trắng trên võng mạc. Có lẽ vì “thị lực” của Kỷ Phục Sâm bị hạn chế trong khu Lệ Quang nên gã ta thông qua cách này để “nhìn” thứ đáng lẽ có thể nhìn thấy. Các tín đồ Trang Hiểu gặp sau khi rời khỏi khu Lệ Quang sẽ có đặc điểm khác, y rất giỏi nhận biết những điểm khác biệt nhỏ bé này.
Nghi thức gọi hồn sắp sửa cử hành, Thi Sương Cảnh rất đỗi hiếu kỳ, căn nhà của cậu ở lầu dưới bé tí thế kia thì làm sao cử hành nghi thức được? Nghi thức của Phật Tử đều diễn ra trên không gian rộng lớn mà nhỉ?
Càng gần đến nghi thức, Thi Sương Cảnh càng cảm nhận được rằng mình bị gạt ra ngoài, chẳng ai nói cho cậu biết cụ thể sẽ sắp xếp như thế nào, càng chẳng nói “có việc gì cần đến cậu”. Trang Hiểu bị hạn chế hành động, lại không muốn nói qua tin liên lạc, Thi Sương Cảnh biết khâu cuối cùng trong việc chuẩn bị nghi thức đã xong rồi. La Ái Diệu đối xử với Thi Sương Cảnh giống như Thi Sương Cảnh đối xử với Bắp, hắn biết cậu nghe không hiểu và chẳng thể góp sức, cho nên cuối cùng chỉ cần thông báo và hành động là được. Thi Sương Cảnh có giải thích cho Bắp về việc nó bị tấn công hay việc họ thường xuyên chuyển nhà không? Cậu không làm vậy, La Ái Diệu cũng sẽ không làm vậy.
“Buộc lên mắt nhé.” La Ái Diệu đưa cho cậu một dải lụa xanh, “Khi ở trong căn nhà lầu dưới, cậu tuyệt đối không được tháo nó ra.”
Thi Sương Cảnh buộc dải lụa lên, cậu hỏi: “Tôi sẽ cố gắng không tháo, nhưng lỡ bị rơi ra thì sao?”
La Ái Diệu suy nghĩ một thoáng rồi trả lời: “Tối qua tôi đã hôn lên mắt cậu, chắc là có thể chống đỡ được một lúc. Nếu rơi thì phải buộc lại ngay.”
“Vậy nếu dải lụa bị mất thì sao?”
La Ái Diệu không ngờ Thi Sương Cảnh cẩn thận tới thế, hắn lấy ra một dải lụa nữa, cân nhắc vài giây rồi nhét vào túi áo Thi Sương Cảnh, “Đồ sơ cua.”
……
Đáng lẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Trước khi xuống lầu, Thi Sương Cảnh đổ đầy thức ăn nước uống cho Bắp, La Ái Diệu bố trí nhà tự học xong xuôi, bấy giờ mới yên tâm khóa cửa. Đứng trước cửa căn nhà lầu dưới, Thi Sương Cảnh nắm chặt dải lụa trên mắt, lạnh lẽo trơn mềm, cảm giác chẳng hề an toàn chút nào.
Cậu chẳng nhìn thấy gì, La Ái Diệu kéo cổ tay cậu, nhắc cậu nhấc chân bước vào cửa. Thi Sương Cảnh nghe thấy tiếng đóng cửa.
Mới đầu mọi thứ đều tối đen, bước chân cứ đi mãi không ngừng, Thi Sương Cảnh lập tức vỡ lẽ, đây tuyệt đối không phải là số bước có thể đi được trong một nhà dân bình thường, nơi này không còn là căn nhà thường ngày của họ nữa, mà trong nhà hoàn toàn là một không gian khác. Sau đó bên phải tầm nhìn bỗng xuất hiện một tia sáng yếu ớt như ánh nến, toàn bộ sự chú ý của Thi Sương Cảnh đổ dồn về phía nguồn sáng duy nhất ấy. Chẳng mấy chốc, cậu lại nhìn thấy La Ái Diệu, cũng thấy cả những người khác.
Thì ra không chỉ mình cậu đeo băng bịt mắt. Trừ La Ái Diệu ra, tất cả những ai tham gia đều phải đeo, bất kể có phải con người hay không. Cậu thậm chí còn nhận ra sự khác biệt màu sắc, Lang Phóng đeo vải đỏ, Tưởng Lương Lâm và Tưởng Niệm Lang đeo vải đen, Trang Hiểu và Trang Lý An thì đeo vải vàng.
Ngoại trừ hai cha con Trang Hiểu, những người khác đều đứng thẳng. Trang Hiểu và Trang Lý An ngồi quỳ trên tấm nệm bồ đoàn màu vàng, cúi đầu khom lưng. Dáng vẻ Trang Lý An rất mất tự nhiên, thi thoảng nó lại ngoái đầu nhìn xung quanh, còn Trang Hiểu lại hết mực thành tín, có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tia sáng từ đâu hiện lên, lấp lóe, mơ hồ, chẳng tìm ra nguồn sáng chân thực. La Ái Diệu buông tay, để Thi Sương Cảnh ở lại bên cạnh Lang Phóng. Thi Sương Cảnh, Lang Phóng, Tưởng Lương Lâm và Tưởng Niệm Lang xếp thành hình cung, đứng phía sau cha con Trang Hiểu. La Ái Diệu ngồi xuống, xác nhận cha con Trang Hiểu đã hoàn toàn che mắt, hắn bèn dắt Trang Lý An đi. Ban đầu Trang Lý An có hơi kháng cự, Trang Hiểu phải an ủi nó thì nó mới bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn theo La Ái Diệu đi về phía trước.
“Tôi cũng phải đi lên trước đây. Tiểu Cảnh, lát nữa mà Tưởng Lương Lâm cũng đi thì nhờ cậu trông Tiểu Cổ giúp bọn tôi nhé.” Lang Phóng bảo.
Thi Sương Cảnh nhận lời.
Bàn tay nhỏ nóng ran của Tưởng Niệm Lang nắm chặt lấy Thi Sương Cảnh. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, nó đã chứng kiến không ít sự kiện lớn, song đây là lần đầu tiên nó trải qua tình huống như hôm nay.
Theo bước chân của La Ái Diệu và Trang Lý An, mọi người phát hiện mặt đất vốn bằng phẳng cứng rắn đang nổi lên gợn sóng, ngỡ là bước đi trên mặt nước, tuy nhiên cảm giác dưới chân vẫn vững chắc như đất liền. Trong hoàn cảnh tăm tối ấy, ánh sáng lăn tăn trên mặt đất càng rõ ràng hơn, thậm chí trông như họ đang sải bước trên ánh nến. Hai người đi xa dần, bóng hình càng lúc càng nhỏ lại, bấy giờ đằng xa chợt xuất hiện những cột trụ cao ngất, tỏa ra bốn loại ánh sáng vàng, bạc, ngọc, đèn —— rực rỡ như vàng, lấp lánh như bạc, trong trẻo như ngọc, xán lạn như đèn. Những cột trụ này trông vừa nhẹ mà cũng vừa nặng, tua rua lay động dẫu chẳng có gió, mà thân trụ thì sừng sững bất động.
Lang Phóng đi theo sau hai người, một mình giẫm lên mặt đất lăn tăn tựa nước, động tác của anh khiến người ta càng thêm bất an.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Thi Sương Cảnh tự dưng lại thấy một cái bóng màu xám trắng lững lờ lướt qua dưới mặt nước, vừa như hồn vừa như phách. Trong tay Lang Phóng xuất hiện một cuộn chỉ đỏ, lấy Lang Phóng làm trung tâm, những sợi chỉ đỏ tỏa ra bốn phía, c*m v** trong nước, quấn lấy từng cái bóng xám. Lang Phóng càng tiến về trước thì chỉ đỏ càng nhiều, những du hồn bị trói cũng càng lúc càng đông. Đến khi anh bước tới bên cạnh Trang Lý An thì lượng chỉ đỏ trong tay đã tạo thành một quả cầu, nom như hàng ngàn, hàng vạn du hồn bị ép tụ lại với nhau. Tất cả du hồn và quả cầu chỉ đỏ trói buộc chúng đều được giao vào tay Trang Lý An.
Trang Lý An cầm quả cầu chỉ đỏ, ngơ ngác với mọi thứ.
Thi Sương Cảnh muốn hỏi lắm, ngặt nỗi cảnh tượng này quá yên tĩnh, như thể họ đang bước vào vùng trung ấm giữa người sống và người chết vậy, không thể cất cao giọng ở đây vì sẽ đồng thời quấy nhiễu cả người sống lẫn người chết. Vả lại La Ái Diệu cũng rất bận, không giống nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần lần trước. (Trung ấm là trạng thái tồn tại trung gian, sau khi sinh mệnh chết đi và trước khi bắt đầu kiếp mới.)
Cậu muốn hỏi gì?
Giọng La Ái Diệu bất chợt vang lên trong đầu Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh: “Tôi cảm thấy hơi rờn rợn, những kẻ nối với chỉ đỏ đều là người chết sao?”
La Ái Diệu: “Đúng vậy. Đó là tín đồ, nhưng không phải tín đồ của Kỷ Phục Sâm.”
Thi Sương Cảnh: “Tức là sao?”
La Ái Diệu: “Kỷ Phục Sâm ăn thần linh khác, ép tín đồ của những vị thần đó phải phục tùng mình. Những kẻ này là tín đồ chết thảm vì không chịu quy phục, còn lại hầu hết là người liên quan đến tín đồ. Cậu còn nhớ dòng sông người ở sân băng không? Dưới mặt băng chi chít xác người, đó là kẻ điều tra, kẻ tôn thờ, kẻ điên cuồng, kẻ xâm nhập. Bọn chúng đã chết song lại mắc kẹt trong vùng trung ấm, không thể nào đi tới luân hồi, bất kể là trong pháp tắc của tôi hay pháp tắc mà Lang Phóng, Tưởng Lương Lâm tin theo. “Buông bỏ thân này, chưa nhận thân sau, trung gian cần dứt” *, tôi không thường hoạt động trong cõi trung gian này nên hơi lấy làm lạ.”
Thi Sương Cảnh: “Nghĩa là một mình anh không thể giải quyết hết ư?”
La Ái Diệu: “Phải. Cho nên mới cần những người khác giúp đỡ.”
Thi Sương Cảnh tạm thời không còn câu hỏi nào khác. Sự chú ý của cậu đều dồn vào nghi thức rồi.
Trang Lý An đứng dưới trụ cao, quay người lại, La Ái Diệu và Lang Phóng đứng ở hai bên. Tưởng Niệm Lang bỗng nhiên nắm tay hai người bên cạnh, nó lùi lại, ý muốn kéo Tưởng Lương Lâm và Thi Sương Cảnh về phía sau, hai người lớn đều nghe theo. Bấy giờ trong pháp hội dị thường, tăm tối, xen giữa đất và nước ấy chợt vang tiếng tụng mật chú, từng chữ đều như hòn sỏi vàng ném vào đầu, cơn đau tựa lời nhắc nhở nào đó, buộc mọi người phải giữ tỉnh táo trong âm thanh niệm chú.
Cờ phướn vàng ngọc cao vời vợi, phấp phới cuồng loạn, ánh sáng soi chiếu loạn xạ tứ tung. Thi Sương Cảnh chỉ từng thấy cờ gọi hồn kiểu đơn sơ nhất, sau khi người ta qua đời, gia quyến của họ sẽ cầm cờ trắng trong tay, những dải tua trắng nom như được xé bằng tay, mà cờ ngọc của La Ái Diệu thì phải cao ít nhất 30m. Nơi họ đang đứng lúc này chính là bảo điện thuộc về riêng Phật Tử, nơi mà từ thuở sinh ra đến nay hắn chưa từng cho ai thấy, chẳng ai biết nó rộng bao nhiêu, cao cỡ nào. Cờ ngọc đội trời đạp đất, ấy thế mà chưa phải đỉnh cao nhất trong bảo điện. Tất thảy vẫn còn chìm trong bóng tối, mang cảm giác tiêu điều, hoang vắng.
Tiếng niệm chú mỗi lúc một vang, một cái bóng mờ vút qua mặt đất gợn sóng. So với vị trí của cờ phướn vàng ngọc và Trang Lý An, thì Trang Hiểu – người duy nhất đang ngồi quỳ – mới là đáng lo nhất.
Bọn họ đều bịt mắt bằng vải màu, song vẫn thấy rõ cảnh tượng xảy ra ở nơi đây. Trang Hiểu như chiếc thuyền đơn độc, cúi đầu nhìn ngắm mặt nước.
Trang Hiểu nhủ bụng, đây là cái giá mà y phải trả. Y phải nhìn thẳng vào tất cả, tựa như nhìn thẳng vào toàn bộ cuộc đời mà y đã phí hoài. Dẫu có xảy ra chuyện gì thì đây cũng là cơ hội duy nhất của y rồi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Xuất phát từ phẩm thứ 24 – Hữu trung ấm thuộc “Thành Thực Luận” quyển thứ 3.