Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 87

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 87: Người sống sót của ngày xưa cũ • Kiếm gãy

Sau Tết Dương, khu công nghiệp hân hoan trong không khí đón năm mới sớm, thứ bảy nào cũng có hội chợ. Mọi người mua rau mua thịt, gà vịt dê bò lợn đều bán nguyên con, tiếng chủ hàng thịt chặt xương vang lên từ sáng đến chiều. Còn có cả những sạp bán đồ Tết khác, chiếc loa dỏm của các quầy hàng cứ phát đi phát lại các bài “Cung Hỉ Phát Tài”, “Vận May Đến”.

Thi Sương Cảnh đi chợ mua đồ Tết một mình, vì La Ái Diệu muốn cậu cứ sinh hoạt như bình thường, đừng quan tâm đến kế hoạch của hắn và Tưởng Lương Lâm. Thịt có thể để dành đến 28, 29 Tết hẵng mua, nhưng vài mặt hàng khác thì phải mua liền tay. Thi Sương Cảnh mua ba thùng quýt, một thùng táo và một bì bưởi, nhờ ông chủ chở hoa quả đến cô nhi viện bằng xe ba bánh. Thịt heo mua bây giờ cũng có thể đưa tới cô nhi viện để bà Lưu và ông Cao làm lạp xưởng, đến Tết là vừa kéo ăn được rồi.

Tuy bảo là học bài ở nhà nhưng tâm lý Thi Sương Cảnh khó mà bình tĩnh cho nổi, có một cái nguyên nhân rất lớn —— Bắp cũng theo bọn họ đến nhà tự học trên lầu.

Cậu đổ gục mất thôi, tất cả là tại Bắp quá sức dễ thương. Thi Sương Cảnh đang làm bài thì cái mông núng níng của Bắp ịn xuống, đặt lên tờ giấy nháp của cậu, sau đó hai chân nó đạp đạp, không cho cậu viết tiếp nữa. Cậu đành nhấc mèo ra, khổ nỗi Bắp không nghe theo, còn dùng móng gạt cốc nước của cậu làm mặt bàn ướt nhẹp. Chẳng còn cách nào khác, cậu đành nhốt Bắp trong phòng, chẳng hạn như phòng làm việc của La Ái Diệu. Lúc La Ái Diệu có mặt thì còn đỡ, Bắp sẽ chịu ngoan ngoãn, không dám quấy phá Phật Tử. Nhưng lúc La Ái Diệu không có ở đây thì Bắp sẽ gân họng k** r*n, như thể trong phòng có quỷ hù dọa nó vậy. Bắp và Thi Sương Cảnh đấu với nhau, đấu tới đấu lui, cậu nhận ra mình còn đấu không lại một con mèo. Bắp nằm ngửa trên bàn, dụ dỗ Thi Sương Cảnh vươn tay sờ nó, nó l**m lông, rửa mặt, ngáy khò khò, song nhất quyết không chịu xuống.

Chỉ là nó quá yêu mình mà thôi! Cho nên mới muốn quấn lấy mình! Thi Sương Cảnh tự an ủi bản thân.

Cậu không biết Trang Hiểu và Trang Lý An sống ở lầu dưới như thế nào. Bọn họ ăn gì? Bọn họ ngủ có ngon không? Có cần mua thêm gì không? Những điều này không nằm trong suy nghĩ của Thi Sương Cảnh, bởi vì cậu là con người.

Giữa họ mãi mãi cách một lớp lụa trắng. Trắng, nghĩa là sự mơ hồ ẩn chứa thiện ý. Lụa, trông có vẻ mềm mại, thực ra lại dày đặc không thể phá vỡ. “Bọn họ” là chỉ ai? Có cần phân chia rạch ròi hơn không? La Ái Diệu không phải người, Tưởng Lương Lâm không phải người, Lang Phóng không phải người, Tiểu Cổ không phải người. Bọn họ không phải người, vậy bọn họ là cái gì? Là sự tồn tại hoàn toàn khác ư? Kết quả là mọi người đều có thể nhìn thấu Thi Sương Cảnh, bởi vì con người là bình thường nhất, hiện diện ở khắp mọi nơi. Con người bình thường cần dành hết sự quan tâm cho bản thân mình. Con người không có khả năng xen vào chuyện của họ.

Lý Uyển Oanh nói, nếu như Thi Sương Cảnh không lên dây cót chính mình thì sau Tết cậu có thể quay lại lớp ôn tập cùng các bạn, ngụ ý là cô cho rằng tiến độ của Thi Sương Cảnh vẫn chậm. Cậu về nhà ôn tập hai ngày, nhận ra sự khác biệt trong cách dạy học của Lý Uyển Oanh và La Ái Diệu. Lý Uyển Oanh in danh sách liệt kê các kiến thức trọng điểm, không cần sách giáo khoa vẫn học được, kiến thức trong một tờ giấy A4 bằng ba tờ đề cương in hai mặt, còn được phân chia từ dễ đến khó, có thứ tự lớp lang. Mà La Ái Diệu lại giỏi giảng giải khái niệm và ví dụ hơn. Không rõ vì sao, nhưng số lần Thi Thương Cảnh hiểu được công thức và định lý khi nghe La Ái Diệu giảng nhiều hơn hẳn so với khi nghe Lý Uyển Oanh giảng, nhất là môn Toán.

Tiếc rằng dạo này La Ái Diệu cứ ra ngoài suốt. Dù có về nhà thì hắn cũng không chủ động can thiệp vào việc học của Thi Sương Cảnh, như thể hắn cho phép bản thân mình nghỉ đông sớm vậy.

Hôm nay La Ái Diệu cũng vắng nhà, Thi Sương Cảnh làm thịt luộc cay thái lát, lúc đang định ăn cùng cơm trắng thì cậu nhận được tin nhắn WeChat của Trang Hiểu. Đúng rồi, Trang Hiểu có điện thoại, trước đó họ đã kết bạn, đây là phép lịch sự.

Trang Hiểu: Tôi ngửi được mùi thức ăn cậu nấu, thơm quá

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh muốn ăn không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh một tô thịt luộc cay thái lát to bự]

Trang Hiểu: Tôi biết

Trang Hiểu: Tôi ngửi thấy mùi dầu ớt mà

Trang Hiểu: Tôi ăn một chút được không, Tiểu An cũng muốn nếm thử

Nhất Kiếm Sương Hàn: Được chứ, chờ tôi nhé

Thế là Thi Sương Cảnh phấn chấn hẳn lên. Cậu có để hết dụng cụ nấu ăn ở lầu dưới vì lo Trang Hiểu muốn nấu ăn mà không có đồ để nấu. Song cậu cũng rất thông minh đóng gói hết hộp cơm mang lên lầu, bây giờ vừa đủ chia cho hai cha con Trang Hiểu mỗi người một phần.

Hộp cơm ngăn đơn một tầng, bên trái đựng thịt luộc cay thái lát, bên phải đựng cơm trắng, còn xếp măng xào tỏi băm lên trên cơm. Cậu chia hai phần ba số thịt cho họ, rau thì cho hết, đằng nào lát về xào thêm đĩa nữa cũng được.

Thi Sương Cảnh xách hai hộp cơm xuống lầu, gõ cửa, Trang Hiểu mau chóng ra mở cửa, trong nhà vẫn tối om chẳng thấy gì. Thi Sương Cảnh đã tập thành thói quen, chỉ nhắn nhủ vài câu, bảo Trang Hiểu và Trang Lý An đừng ăn cố. Cậu là người tỉnh S nên nêm nếm rất cay, quê Trang Hiểu lại không ăn cay, chỉ nên ăn vừa phải thôi. Trang Hiểu bảo y vẫn ăn được, Trang Lý An mà ăn không hết thì y sẽ ăn luôn phần của nó.

Trong lúc đứng tán gẫu ngoài cửa, Thi Sương Cảnh mới biết thì ra đồ ăn của Trang Hiểu và Trang Lý An là do Tưởng Lương Lâm chuẩn bị, tuy nhiên Trang Hiểu lại không quen với khẩu vị của Tưởng Lương Lâm. Bọn họ không cho Trang Hiểu đặt đồ ăn bên ngoài, không thể để người lạ có cơ hội nhìn thấy bất cứ cảnh gì bên trong cửa được, bằng không người đó sẽ gặp nguy hiểm. Tưởng Lương Lâm mang đồ ăn tới cho họ, mấy hôm nay Trang Hiểu cũng đang thử tự nấu ăn, đáng tiếc y chỉ có năng khiếu làm đồ ngọt chứ nấu cơm thì chỉ ở mức bình thường, hôm nay nếu không vì Thi Sương Cảnh nấu ăn quá thơm thì y cũng chẳng mở lời.

Về đến nhà, Thi Sương Cảnh ngờ ngợ nhận ra tác dụng của mình. Dưới sự sắp đặt nào đó, dường như loài người luôn bận rộn những chuyện vụn vặt, còn phi nhân loại thì lại bận rộn những chuyện kinh thiên động địa. Trang Hiểu bị nhốt, cậu cũng bị nhốt. Được rồi, tính chất của cả hai khác nhau, nhưng cảm giác bất lực này —— Thi Sương Cảnh sụp vai, thở dài thườn thượt, muốn tạm thời quên loại cảm giác này, nên cậu quyết định ăn cơm. Ăn xong, cảm giác bức bối, nặng trĩu trong lồng ngực cậu càng trở nên rõ ràng hơn, cậu dọn sơ qua bát đĩa rồi đi vào nhà tắm.

Cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, người mặc áo phông sọc dài tay phản chiếu trong gương chính là cậu, nhìn hơi giống phạm nhân mặc áo tù trong phim Mỹ. Thi Sương Cảnh rửa tay rửa mặt, bỗng hai mắt nhưng nhức, bèn vốc nước tạt vào mắt. Đến khi dùng khăn khô lau mặt, qua hình ảnh trong gương, cậu chợt nhác thấy ánh vàng lóe lên trong gian nhà phía sau. Ánh sáng vàng vốn là điềm lành, nhưng cậu sẽ không bị lừa bởi dấu vết có vẻ là điềm lành đó! Chắc lại là đồ vật gì Phật Tử để lại đây mà.

Thi Sương Cảnh không thể xác định vị trí nguồn sáng vàng kia qua tấm gương, cũng không thể di chuyển gương trong nhà tắm, đành bật camera trước của điện thoại lên. Mà thần kỳ là camera trước lại hiệu quả thật! Thi Sương Cảnh để khuôn mặt mình choán hết nửa màn hình, chừa ra một nửa kia để tìm vị trí nguồn sáng.

Ra khỏi nhà tắm, đi đến hành lang, không phải hai căn phòng trái phải, Thi Sương mở cửa ra xem. Vậy thì là phòng khách. Cậu lùi thẳng một mạch, trong phòng khách hiện trên điện thoại, ánh sáng vàng càng lúc càng mạnh, nhưng khi cậu quay đầu thì phòng khách lại chẳng có gì.

Sô pha không có, cửa sổ không có, bàn không có…… Ánh vàng quá chói mắt, Thi Sương Cảnh khó mà thấy được cảnh phòng khách qua camera trước, chỉ còn lại ánh vàng và cậu. Lúc màn hình chuyển hướng đến tủ bát, camera trước bỗng đen sì. Cậu quay người lại, quả quyết mở tủ bát trên ra, không có. Vậy là tủ bát dưới.

Một món đồ mờ ám nằm trong tủ bát bên dưới.

Tay cầm giống chày kim cang, song nó to hơn chày hẳn một vòng. Thi Sương Cảnh ngồi xổm xuống quan sát kỹ, dứt khoát nắm lấy nó, bao nhiêu muộn phiền trong lòng bỗng chốc tan biến như gió mát xua tan chướng ngại. Cầm lên cũng khá nặng, rất đầm tay. Thi Sương Cảnh đưa lại gần nhìn, mới phát hiện bên trên tay cầm là một mặt cắt gãy, hình dáng không giống chày kim cang lắm. Đầu chày thường ngắn và có dạng lăng trụ tam giác, còn vật này lại có mặt cắt mỏng và rộng hơn, nom giống dao hoặc kiếm.

Thi Sương Cảnh vô thức sờ chuỗi huyền châu Phật Tử trên cổ mình, nhất định nó tới từ chuỗi huyền châu này, nhìn là biết ngay pháp khí tôn giáo rồi. Thi Sương Cảnh từng được La Ái Diệu chỉ dạy kỹ càng rằng không thể hình dung hắn là Phật giáo, nhưng có thể hình dung hắn là Mật giáo Phật môn. Đây chính là pháp khí Mật giáo. Nhưng sao pháp khí này lại gãy? Thi Sương Cảnh cố không nhìn chằm chằm vào mặt cắt, chí ít chuôi kiếm rất tinh xảo, bánh xe kim cang nhỏ bé, tròn trịa được đặt chính giữa chuôi, ba lồng báu tạo cảm giác như đang xoay nhẹ, còn có hoa văn sen cùng những dòng kinh Phạn nhỏ đến mức khó lòng phân biệt. Chỉ còn khoảng 2cm lưỡi kiếm nối liền với chuôi, rõ ràng đã gãy rồi mà trông như vừa mới được rèn xong, màu sắt lạnh băng, ánh bạc như tuyết. Thi Sương Cảnh lại nhìn sát hơn, mắt cách lưỡi kiếm chỉ vài phân, cậu thấy thấp thoáng gì đó ẩn hiện trong thân kiếm, song chẳng tài nào nhìn rõ được.

Liệu có phải như La Ái Diệu nói không nhỉ, nghịch pháp khí là pháp khí sẽ tự tìm tới cửa?

Đáng tiếc lại là một thanh kiếm gãy. Thi Sương Cảnh thở dài khe khẽ. Thôi thì có còn hơn không!

Cậu đặt thanh kiếm gãy vào trong tủ bát, đợi La Ái Diệu về nhà lại hỏi. Thậm chí cậu còn lo có phải mình quấy rầy pháp khí này hay chăng, nó nằm trong tủ như thể đang ngủ vậy. Nhưng chẳng lẽ ánh sáng vàng vừa rồi không phải để thu hút sự chú ý của cậu sao? Thi Sương Cảnh mở tủ bát ra, sờ kỹ chuôi kiếm, nói là sờ thì nhẹ quá —— phải nói là cẩn thận nâng niu chuôi kiếm mới đúng. Tuy không phải thanh kiếm oai phong, sắc bén như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng kiếm pháp khí cũng mang cảm giác rất lợi hại, tiêu sái đấy chứ! Chỉ cần nhìn chuôi kiếm là biết.

Cửa tủ đóng lại, bóng tối lại bao trùm. Thanh kiếm gãy lặng lẽ nằm giữa tủ bát, nếu có một ống kính cực kỳ sắc nét hướng thẳng vào thanh kiếm gãy này, sẽ có thể nhìn thấy từng hạt bụi li ti, loang lổ đang dần tụ lại. Kiếm lù lù bất động, chỉ có phần mũi gãy được phủ trong một làn bụi mù mà mắt thường chẳng thể thấy được, nó từ từ sinh trưởng, tạp sắc song lại ngưng tụ thành trắng.

Bình Luận (0)
Comment