Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 86

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 86: Người sống sót của ngày xưa cũ • Thức đã mất lại trở về

Bọn họ chờ đợi ở khách sạn tròn một tuần.

Mỗi ngày mở mắt dậy, Thi Sương Cảnh sẽ đi ăn buffet của khách sạn, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, ăn chán buffet rồi thì gọi đồ bên ngoài. Ăn chán, hai chữ này đúng là xa xỉ. Ngay cả bản thân Thi Sương Cảnh cũng phỉ nhổ chính mình! Lang Phóng là dân chơi thẻ hội viên cao cấp nên đã quá quen với kiểu phục vụ đặc sắc của các tập đoàn khách sạn, anh dẫn Tưởng Niệm Lang và Thi Sương Cảnh đi trải nghiệm tiện ích ở khách sạn, xem như cho cậu nghỉ dài hạn. Đáng tiếc chỉ được nghỉ buổi tối thôi, ban ngày cậu không dám chơi, cũng chẳng có lòng dạ nào chơi bời.

Gia sư của Thi Sương Cảnh được mời tới khách sạn để dạy kèm, Thi Sương Cảnh vừa được nghỉ mấy ngày là tâm lý buông thả liền, bài vở mới dạy trước đó đều quên hết sạch. Gia sư Lý Uyển Oanh điềm nhiên gõ bàn phím laptop, tìm đề trong kho đề thi, soạn thành quyển rồi mang ra tiệm photo gần đó để in. Cô cho Thi Sương Cảnh một cuộc huấn luyện như bão táp, bắt cậu nhớ lại kiến thức đã học, không thể như khỉ bẻ ngô, vừa bẻ vừa vứt được. La Ái Diệu bận việc nên Lý Uyển Oanh thay thế vị trí của hắn, phụ trách kèm cặp Thi Sương Cảnh. Cô giảng giải bài thi thử lần 1 cho cậu, tiện thể giảng luôn quyển đề mô phỏng cậu từng làm trước khi thi thử, coi như giảng thêm một lần sau khi La Ái Diệu đã giảng.

Lý Uyển Oanh không có ý kiến gì với cách phân chia nhiệm vụ của La Ái Diệu, thậm chí cô còn tinh chỉnh lại phương án lúc trước. Thi Sương Cảnh trộm nghĩ, xem ra cơn nghiện làm thầy giáo của La Ái Diệu đã qua rồi, cậu vừa thấy may mắn, lại vừa có chút hụt hẫng. Lý Uyển Oanh có chuyên môn sư phạm hơn, công tư phân minh, không khen Thi Sương Cảnh nhiều, song cũng sẽ không chê cậu ngốc. Nhờ có cô, trong một tuần ở khách sạn, tiến độ ôn tập của Thi Sương Cảnh đã nhanh hơn không ít.

Ban ngày học tập, buổi tối thì cùng Lang Phóng đến phòng gym. Thi Sương Cảnh rất lơ ngơ về các thiết bị phòng gym, Lang Phóng có giới thiệu từng loại, đáng tiếc ban ngày cậu đã học bài đến đau cả đầu rồi, buổi tối không tiếp thu được thêm tí tẹo kiến thức nào nữa, nghe qua là quên luôn, mà còn ngại nói mình đã quên, chỉ có thể leo lên máy chạy bộ. Thời gian này Thi Sương Cảnh hay chạy bộ quanh khu công nghiệp, chạy ở ngoài quen rồi nên khi chạy trong phòng, cậu có thể dễ dàng chạy 10km, chỉ khi leo dốc cậu mới đổ mồ hôi. Có hôm cậu chạy đến tận 11h45, Lang Phóng đã trở về ngủ, cậu thấy phòng gym chẳng còn mấy ai, bèn mở hướng dẫn trong điện thoại, định thử các thiết bị khác. Ngặt nỗi cậu vừa ngồi vào máy tập cơ ngực thì có một người đàn ông tới bắt chuyện, thế là cậu đơ mặt chuồn mất, quên cả cầm bình nước.

Đêm cuối cùng ở khách sạn, Thi Sương Cảnh có chút mơ hồ, vừa có chút bùi ngùi.

Cậu và La Ái Diệu đương nhiên có l*m t*nh, làm tận hai đêm, từ 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng, sau đó tắm rửa xong việc, hết sức quy luật. Cảm giác l*m t*nh ở khách sạn rất khác l*m t*nh ở nhà, phòng ngủ rộng rãi sang trọng, ngỡ như một căn nhà trong mơ. Mỗi sáng Thi Sương Cảnh thức dậy vén rèm cửa sổ, ngoài cánh cửa to chạm đất là những tòa cao ốc chọc trời, thu hết toàn bộ khu thương mại phía Nam thành phố vào trong tầm mắt. Bắp đã quen với phòng khách sạn, sáng sớm nó sẽ rảo bước lên giường của họ để thị sát. Hai người một mèo sống trong tầng cao nhất của khách sạn, dù Thi Sương Cảnh không ham hư vinh thì cũng bị nuôi thành ham hư vinh rồi.

Trang Hiểu và Trang Lý An vẫn ở trong một phòng khác, thỉnh thoảng Thi Sương Cảnh và Lang Phóng lại sang thăm họ. Ba bữa một ngày họ đều ăn trong phòng, Trang Hiểu không muốn kéo rèm cửa nên trong phòng tối om như ban đêm. Khi nghĩ đến nguồn gốc của Trang Lý An, cho dù thằng bé chẳng làm gì, nhưng tồn tại trong cùng một căn phòng với nó cũng mang đến cảm giác ghê rợn.

“Sao đêm nay tự dưng lại gọi bọn tôi tới?” Lang Phóng đẩy cửa ra, đi theo sau Thi Sương Cảnh. Trên thảm trong phòng có mấy chiếc túi giấy Uniqlo to đang mở, hôm nay Trang Hiểu ra ngoài cùng với Lang Phóng.

“Phật Tử thích lấy con nhà người khác ra làm chủ đề đến thế hả?” Trang Hiểu đi thẳng vào vấn đề, y cũng biết rõ mình đang bàn tán về Phật Tử ở ngay trong địa bàn của Phật Tử, “Tôi có dự cảm chẳng lành. Ngộ nhỡ tôi theo các người về khu Lệ Quang, Phật Tử và Tưởng Lương Lâm muốn dụ Kỷ Phục Sâm ra nên làm hại tôi thì sao?”

Lang Phóng biết kế hoạch, nhưng Thi Sương Cảnh không biết. Thi Sương Cảnh đành trả lời câu hỏi đầu tiên: “Đúng là anh ấy có hơi…… Anh ấy vẫn thường xuyên nhắc đến Tưởng Niệm Lang. Ờm, trước đó cũng xảy ra vài chuyện liên quan đến trẻ con.”

Ý cậu đang nói đến sự kiện Quỷ Tử Mẫu Thần.

“Thi Sương Cảnh, nếu tôi chết, Trang Lý An có thể ở lại cô nhi viện Lệ Quang không?”

Thi Sương Cảnh giật mình, sao lại hỏi cậu?

Trang Hiểu nói tiếp: “Lúc ở trong khu Lệ Quang, cảm quan của Trang Lý An bị kìm hãm nghiệm trọng, tôi đoán hẳn rằng Kỷ Phục Sâm cũng như vậy. Tôi không rõ lý do vì sao, nhưng Phật Tử và Tưởng Lương Lâm đều xuất hiện ở nơi đó thì có lẽ nơi đó quả thực là “phong thủy bảo địa”. Nếu chỉ còn lại mình Trang Lý An, tôi thực lòng không biết nên thu xếp cho nó ở đâu được. Cách các cậu gần một chút có khá hơn không? Tôi biết trong cô nhi viện còn có Quỷ Tử Mẫu Thần, bà ta là tân thần, đang trong giai đoạn pháp lực mạnh mẽ, địa mạch Đức Mẹ cũng chẳng thể so sánh được.”

“Tôi không rõ điều lệ nhận nuôi trẻ em của cô nhi viện, nhưng nếu đứa trẻ ở khu Lệ Quang được xác nhận là cô nhi, cô nhi viện có thể chủ động đề xuất nhận nuôi.”

“Được, vậy cậu phải giúp tôi đấy. Nếu không…… Tôi thà ở lại khách sạn này cả đời. Tôi không bận tâm đâu.”

Thi Sương Cảnh thắc mắc: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Muốn đẩy anh ra chịu chết sao?”

Trang Hiểu mỉm cười đáp: “Cũng gần như vậy. Bọn họ muốn gọi hồn đứa con cả của tôi.”

*

Đúng là điên rồ.

Trên chuyến xe quay trở về, Thi Sương Cảnh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện hôm qua giữa họ và Trang Hiểu, còn hai cha con Trang Hiểu thì đang ngồi ở hàng sau. Chỉ quan sát vẻ mặt La Ái Diệu thì chẳng nhìn ra được rốt cuộc hắn đã liệu trước cả rồi hay đang bó tay hết cách. Ngay từ đầu Thi Sương Cảnh đã bị loại ra khỏi phạm vi “đối tượng có thể bàn bạc”, đây không phải ngày đầu tiên và cũng không phải lần đầu tiên, cho dù cậu muốn hỏi thì La Ái Diệu cũng chẳng chịu giải thích. Điều này khiến cậu hơi bất an, song có lúc cậu lại thấy La Ái Diệu rất hưởng thụ cảm giác bất an của cậu.

La Ái Diệu để cha con Trang Hiểu ở lại căn nhà cũ của họ, còn La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh và Bắp thì ở nhà tự học lầu trên. Một căn nhà bình dân nho nhỏ có thể chứa nổi nhiều người như thế sao? Thi Sương Cảnh hết sức bất đắc dĩ.

Lúc dẫn cha con Trang Hiểu vào nhà, Thi Sương Cảnh có nhìn thoáng qua bên trong, trước mắt cậu tối om om, chẳng thấy được gì trong nhà cả. Sắc mặt Trang Hiểu rất khó coi, rõ ràng y đang bị khống chế, cũng biết sự nguy hiểm ẩn trong đó, may mà La Ái Diệu đã bảo đảm hang gió trong nhà tuyệt đối sẽ không trở thành con đường để Kỷ Phục Sâm tìm tới cha con họ, ắt hẳn hang gió đã bị bỏ hoang rồi.

Từ lâu La Ái Diệu đã nối thông căn nhà này với bảo điện Phật Tử, đó là tòa bảo điệm thuộc khái niệm sau khi niết bàn, hắn chưa từng dùng bao giờ. Công dụng của bảo điện là quán triệt tâm tính của Phật Tử, do Phật Tử thiết kế cho chính mình, sau khi niết bàn Phật Tử sẽ giáng linh cảm xuống các tăng lữ, và họ sẽ dựng nên bảo điện giả mạo ở nhân gian.

Tòa bảo điện nguyên bản này hiện đã trở thành một không gian phong bế, là nơi Phật tử hiển hiện, có thể phóng đại uy lực vô hạn. Bố trí như thế từ trước tương đương với việc chặn kín cánh cửa của Kỷ Phục Sâm. Sau khi đạt thành thỏa thuận với Tưởng Lương Lâm, La Ái Diệu liền cải tạo lại công dụng của bảo điện, giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chuẩn bị cử hành nghi thức nhằm triệu hồi thức thứ tám của con trai cả của Trang Hiểu, chính là a lại da thức.

Mà đấy là nếu nó có tồn tại thôi.

(Phật giáo quan niệm con người có tám thức, bao gồm: Nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức, ý thức, mạt na thức, a lại da thức. Trong đó “A lại da” có nghĩa là “Ta”, là bản tính chân thực của chúng ta, là gốc rễ của mọi thứ. Bảy thức đầu đều có thời khắc diệt vong, chết chóc, duy chỉ có a lại da thức là vĩnh viễn bất diệt.)

Mỗi người đều có tám loại thức. Khi tiếp xúc với Trang Lý An, La Ái Diệu có thể tìm ra sự tồn tại rất gần với a lại da thức ở nơi thằng bé, chứng tỏ Trang Lý An đã bước vào hệ thống luân chuyển tam thế. Nửa dòng máu loài người mà nó thừa hưởng từ Trang Hiểu hiện hữu rất mạnh mẽ. Cho dù mai này Trang Lý An có khả năng trở thành quái vật giống như cha mình, thì sự tồn tại của a lại da thức cũng sẽ giúp nó hình thành nên căn cơ linh hồn để sinh tồn, sinh sống trong thế giới này. Trang Lý An và Kỷ Phục Sâm suy cho cùng vẫn khác biệt. Chỉ nhìn vào điểm này là La Ái Diệu tin rằng Trang Lý An sẽ đi theo con đường khác với Kỷ Phục Sâm, cần phải đối đãi với nó theo cách riêng biệt. (Tam thế bao gồm: quá khứ, hiện tại, tương lai.)

Tuy nhiên thời gian sống của anh trai Trang Lý An quá ngắn, thậm chí chẳng biết nó có từng ghé qua thế giới này hay không, La Ái Diệu cũng đặt dấu chấm hỏi về sự tồn tại của a lại da thức ở đứa bé này. Cho cha con Trang Hiểu dọn vào căn nhà này chính là để họ có thể ổn định tinh thần, đặc biệt là Trang Lý An —— Đợi cho thời cơ chín muồi, thức thứ tám đã thoát ly sẽ được gọi về thông qua nghi thức, và cuộc săn cũng sẽ bắt đầu.

“Phật Tử, phần thắng của các anh có lớn không?” Trở về nhà tự học, đóng cửa lại, Thi Sương Cảnh khẽ hỏi.

“Tôi không biết.” Vẻ lạnh lùng trên gương mặt La Ái Diệu rốt cuộc bị phá vỡ, đôi mắt xanh tỏa ánh sáng trong trẻo, thần thái hắn sáng láng, nom hứng thú thấy rõ, “Tôi chưa từng thể hiện ra h*m m**n thắng bại của mình, đây là lần đầu tiên.”

Bình Luận (0)
Comment