Chương 85: Người sống sót của ngày xưa cũ • Cậu chớ nên tỏ ra đáng thương với tôi

Thế gian có Côn Lôn, tức là trên vùng đất này, ai ai cũng biết núi thần Côn Lôn, Côn Lôn đã trở thành một tầng ký ức sâu thẳm nào đó.
Thế gian không Côn Lôn, tức là Côn Lôn trong ký ức truyền đời của mọi người đã biến mất từ lâu, Lãng Uyển khuất bóng, Bắc Đẩu quạnh hiu.
(Lãng Uyển là nơi ở của Tây Vương Mẫu trên đỉnh Côn Lôn, còn Bắc Đẩu được xem là nơi cư ngụ của Thiên Đế.)
Lang Phóng không đi cùng mà ở lại khách sạn với con gái, trước khi rời đi La Ái Diệu đã sắp xếp như vậy rồi. Suy nghĩ và việc làm của La Ái Diệu luôn trượt về phía hỗn độn tà tính, ở hắn không có nhân quả rõ ràng, tức là người tốt sẽ không được đền đáp, kẻ xấu sẽ không bị trừng phạt. Điều này khiến hành động của La Ái Diệu gần như không bị ràng buộc, mà chỉ hoàn toàn dựa vào trực giác của hắn để khống chế và kìm hãm.
Chẳng hiểu sao lúc này lại có một bầu không khí hiểm ác như đang làm chuyện xấu vậy, nó tuyệt đối không xuất phát từ chính nghĩa, cũng chẳng liên quan gì đến công bằng. Trong bối cảnh ấy, La Ái Diệu không từ thủ đoạn, sẵn sàng xuống nước, đồng ý hợp tác với Tưởng Lương Lâm.
Tưởng Lương Lâm gọi mấy cuộc điện thoại ở ven đường, mãi đến lần cuối cùng mới gọi được. Trước tiên Tưởng Lương Lâm tán gẫu vài câu, vai vế của hắn có vẻ không rõ ràng lắm, có lúc hắn nói thẳng thừng, có lúc lại kiêm tốn, cứ hỏi thăm vòng vo suốt mấy phút, Tưởng Lương Lâm mới đi thẳng vào vấn đề: “Bà nói năm xưa Dao Trì của bà ở Côn Lôn bị phá, rốt cuộc là bị phá như thế nào? Trước kia tôi cứ tưởng khi “bị phá” ở đây là phá hủy hoàn toàn, nhưng Dao Trì của bà vẫn vận hành tốt, thế còn Côn Lôn thì sao? ……Không, không phải là tin tức về người đó. Người đó đã hoàn toàn biến mất rồi, lúc ấy chúng ta đều đã chứng kiến, không liên quan tới người đó. Sau khi tới thành phố B tôi sẽ gặp mặt nói cụ thể với bà sau, bà cho tôi biết tình trạng của Côn Lôn ra sao là được.”
Xe của họ đỗ ở ven đường, La Ái Diệu phóng tầm mắt nhìn ngắm đập Tử Bình Phô – công trình tráng lệ của nhân loại, âm thầm điểm qua từng kế hoạch trong lòng.
Phải phá hủy năng lực phản ứng tức thời của Kỷ Phục Sâm, song lại không thể khống chế Kỷ Phục Sâm giống như chặt đứt tay chân con người được, do đó họ phải làm rõ công dụng của thiết bị đồng hồ cát. Hoặc trước khi làm rõ, họ phải nghĩ cách giải quyết thiết bị này.
Phải làm tới mức nào? Nếu muốn đạt được hiệu quả như dự đoán thì có gây ra tai nạn không? La Ái Diệu ước tính khối lượng công việc, cho rằng cách thức của họ nên gọn ghẽ, một phát trí mạng. Mở rộng phạm vi chẳng có ích lợi gì cả.
Có cần dùng Trang Hiểu làm con tin hay mồi nhử không? Đều không thích hợp. Mồi nhử phải là người hoặc thần. Đây là chiến lược vô năng, loại. Kỷ Phục Sâm xảo quyệt, tư duy bình thường sẽ không thể giải quyết được. Cần một tư duy bất thường, tư duy mà trước nay La Ái Diệu chẳng bao giờ nghĩ tới. Trang Hiểu nói rằng Trang Lý An gần như một kẻ mù khi ở trong địa phận khu Lệ Quang, Trang Lý An và Kỷ Phục Sâm là đồng loại, Kỷ Phục Sâm chọn cách lòng vòng là mở một hang gió đặt vào nhà Thi Sương Cảnh, chắc hẳn là hạ sách bất đắc dĩ. Khu Lệ Quang là chốn phong thuỷ bảo địa, lúc trước La Ái Diệu cử hành pháp hội quỷ đói, toàn bộ dân cư trong khu công nghiệp đều tham gia, sự bảo hộ của La Ái Diệu đến giờ vẫn chưa mất đi, dạo gần đây trạng thái tinh thần của dân cư hẳn đều vượt xa người thường, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Có lẽ như thế lại hữu dụng.
Kế hoạch dần dần thành hình ở trong đầu La Ái Diệu, song trình tự tiến hành thì cực kỳ phức tạp, phạm vi trận tuyến không lớn, song công việc đều khá vụn vặt, hiệu quả cụ thể có thể đạt được thì vẫn chưa thể xác định..
La Ái Diệu còn trẻ, dẫu hắn có là thiên tài đi chăng nữa thì kinh nghiệm thực tiễn cũng chỉ có hạn, chứ nói chi đến “thực chiến”. Hắn là người văn nhã, trả thù Kỷ Phục Sâm khác xa với việc hàng yêu trừ ma, chưa từng thấy thứ dơ bẩn như vậy bao giờ. La Ái Diệu đi đến đâu tính đến đó, song hắn không định nói cho bất cứ ai biết tâm thế của mình là đi đến đâu tính đến đó. Trạng thái của hắn ổn định chứ người khắc thì chưa chắc. Dù sao chiến lược lớn đã có rồi, còn chi tiết thì cứ linh hoạt điều chỉnh thôi.
Tưởng Lương Lâm cúp máy, sắp xếp lại câu từ rồi hắng giọng nói: “Người quen của tôi ban nãy…… Thôi tôi không úp mở nữa, bà ấy là hiện thế của Tây Vương Mẫu, nhưng…… mấy cái thần thoại giai cấp này đã hoàn toàn sụp đổ rồi, đây là chuyện từ rất lâu về trước, kể tường tận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trước kia tôi từng suy nghĩ một vấn đề, thời không thần thoại và thời không thế giới loài người là hoàn toàn khác nhau. Chẳng hạn Trái Đất mà loài người biết đến thực ra là một mặt phẳng hình cầu, lấy chúng ta làm hệ tham chiếu, con người sinh sống trên mặt phẳng, trời chính là trời, đất chính là đất. Nhưng đối với thần linh Chung Sơn bọn tôi và các sinh vật thần thoại khác, sau một cuộc chiến tranh, bọn tôi đã bị đặt vào một thời không gập đôi, đây là điều tôi phát hiện ra hồi mới nghiên cứu về sự phân bố của thần linh Chung Sơn. Sự phân bố của Thần Chung Sơn đôi khi vuông góc với trục không gian, cho nên trong ghi chép, có lúc cùng một loại thần Chung Sơn mà lại vừa ở phía Đông, vừa ở phía Tây, thậm chí là phía Nam. Mọi người nhìn thấy thần Chung Sơn ở khắp các vị trí hỗn loạn, là bởi vì trục đang biến động, trục không ổn định.”
“Sau khi tôi và Lang Phóng về chung một nhà, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm với kết cấu đối xứng kiểu này. Tên Kỷ Phục Sâm đó gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phán đoán của tôi, như thể cứ luôn lướt qua ngay sát vạch, mãi không vượt qua được lằn ranh đó. Để tôi tìm từ hình dung xem nào…… Chắc là không đủ “sức đề kháng” chăng. Phải đến gần đây, khi độ chính xác của thiết bị đồng hồ cát trong giấc mơ của Lang Phóng tăng lên, tôi mới dần dần nắm bắt được đặc điểm này.”
““Phi thuyền” của Kỷ Phục Sâm cũng kết cấu như vậy, thực ra điều này rất bất thường, hơn nữa sự tồn tại của gã chắc hẳn đã bao trùm cả kỷ nguyên đó. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng Tây Vương Mẫu từng nói Dao Trì ở Côn Lôn bị phá, nhưng hồi trước tôi cứ nghĩ đó là các phần liên thông với nhau, anh hiểu không? Mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra, Côn Lôn là núi, Hắc Thủy là trục trung tâm, phản chiếu ra Bồng Lai —— Bồng Lai trên biển. Tháp Babel có phải là một Côn Lôn thất bại? Kim tự tháp có phải là phiên bản thu nhỏ của Côn Lôn? Trong tiềm thức của con người, núi và tháp đều là cùng một nguyên mẫu. Sự bất ổn định của trục có liên quan đến Côn Lôn và Bồng Lai hay chăng? Một kiểu mất cân bằng khối lượng à?”
“—— Côn Lôn đã biến mất. Tây Vương Mẫu cho rằng nó bị phá hoại, song bà ấy biết Côn Lôn rất khó bị phá hoại, chẳng qua là không thấy nó nữa mà thôi. Tôi đoán có lẽ nó bị trộm hoặc bị bán đi rồi. Giống như một đứa trẻ vì muốn hoàn thành nguyện vọng mà đi ăn trộm đồ của người khác vậy.”
Bọn họ chọn tới đập nước Tử Bình Phô, thứ nhất vì nơi đây là một trong những tọa độ mà Lang Phóng đã xác định trước đó, thứ hai là vì vùng nước mênh mông thế này rất thích hợp để chứng kiến thần tích. Sau khi Tưởng Lương Lâm gọi điện xong thì sương lạnh trên đập càng dày thêm, tưởng như có thứ vô hình nào đó lợi dụng thực thể của sương mù để hiện hình.
La Ái Diệu bỗng nhiên nói: “Nếu Kỷ Phục Sâm thực sự là kẻ trộm thì hẳn nó sẽ náu mình trong quần thể của các cậu, cho nên các cậu đều không thể phát hiện sự tồn tại của nó. Bây giờ vẫn chưa nên đánh rắn động cỏ, trừ phi các cậu có cách lấy lại Côn Lôn. Tôi tò mò là tại sao Côn Lôn lại trở thành “phi thuyền”? Là cải tạo ư? Đây là “khoa học” của người hiện đại các cậu sao?”
“Tôi không biết, tôi cũng rất tò mò.” Tưởng Lương Lâm phả ra một luồng hơi lạnh tựa như đang nhả khói, khi sương mù dày đến một mức nhất định, toàn thân Tưởng Lương Lâm cũng nhẹ hơn đôi chút, cuối cùng cũng hoàn thành, hắn bảo: “Được rồi, tôi chuẩn bị xong rồi. Tôi khác với Tiểu Cổ, con bé là rồng thật, còn tôi là rồng về mặt khái niệm thôi, nếu muốn lên sàn thì phải load kỹ năng đã.”
La Ái Diệu nói: “Hiểu rồi. Nghe xong suy đoán của cậu, tôi xác định rằng quy tắc của tôi quả thực nghiêm ngặt hơn của nó. Dù là mặt phẳng, trục trung tâm hay cái mà các cậu gọi là Phật quốc đại thiên thế giới, giới tử Tu Di gì đó…… Bất kể là bắt một con sâu hay bắt một mắt bão, nước chảy thì không thối, trục cửa thì không mọt, phải hành động thôi, chúng ta cần hù dọa thứ này. Hẳn nó nghĩ rằng thế giới vốn dĩ là như thế. Chúng ta có thể không bắt được con sâu, cũng không thể dập tắt mắt bão, nhưng sự vật chỉ diệt vong khi tự nhìn thấy khả năng diệt vong của chính nó. Xét về mặt tinh thần, có lẽ Kỷ Phục Sâm chưa bao giờ rời khỏi nước ối. Nó đã ăn bao nhiêu thần linh song chẳng hề hấn gì cả. Việc cần làm chỉ là búng tay một cái, khiến nó tỉnh giấc mộng đẹp.”
*
Khu công nghiệp Lệ Quang, trong nhà Thi Sương Cảnh.
Mật chú bảo điện mà La Ái Diệu bố trí trong nhà trước khi đi vốn dùng để giam giữ những vị khách không mời mà đến, song Kỷ Phục Sâm đâu có ngốc, hang gió của gã đã phát huy tác dụng rất lớn, một lần trả thù Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang, một lần trả thù mèo con nhà La Ái Diệu. La Ái Diệu trì chú, thay đổi công dụng của bảo điện. Tưởng Lương Lâm cần load kỹ năng, La Ái Diệu cũng cần load kỹ năng. Muốn làm việc lớn thì phải chuẩn bị một cách hoàn mỹ. load kỹ năng là việc tất yếu và cẩn thận.
*
“Đứt thì đứt thôi, thực ra vào cái hôm Kỷ Phục Sâm ra tay, chuỗi vòng này đáng lẽ phải đứt rồi.” La Ái Diệu hờ hững bình phẩm về sự kiện Bắp làm đứt vòng tay hổ phách mật lạp.
La Ái Diệu mới là người cần làm việc, mà sao trông Thi Sương Cảnh còn căng thẳng hơn hắn thế? Là vì trải nghiệm của Trang Hiểu ư? La Ái Diệu chẳng để tâm.
Hôm qua La Ái Diệu gọi Thi Sương Cảnh trở về, hắn thừa nhận mình nhận ra Trang Hiểu cố tình muốn dọa Thi Sương Cảnh một phen, mà Thi Sương Cảnh còn tự đâm đầu vào để bị dọa nữa chứ. La Ái Diệu cảm thấy cậu chỉ tự suy diễn linh tinh, tự chuốc lấy phiền não mà thôi. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh, Kỷ Phục Sâm và Trang Hiểu, sao có thể so sánh được? Quan hệ hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng những hạt châu này rất đẹp, tôi chẳng biết đã tìm được đủ chưa nữa. Một chuỗi có bao nhiêu hạt vậy?” Thi Sương Cảnh hỏi.
“Loại đeo cho Bắp là hạt châu lớn, mười ba hạt.”
“Thế thì tìm đủ rồi. Lát nữa tôi đi mua dây về, xâu lại cho Bắp đeo.”
“Thôi khỏi. Tôi thấy nó cũng chẳng thích đeo đâu.”
Thi Sương Cảnh không dông dài nhiều, cất kỹ hạt hổ phách mật lạp đi. La Ái Diệu xem điểm thi thử lần 1 của Thi Sương Cảnh, hắn cứ tưởng cậu sẽ phát biểu chút cảm nghĩ về điểm số này cơ, nhưng cậu chỉ ngồi về bàn, không đọc tài liệu hay bài tập mà lại dùng máy tính bảng học online.
Thi Sương Cảnh mang số vất vả, hễ rảnh rỗi là ngay cả chính cậu cũng biết bản thân mình rất nhàm chán. Nếu không nhàm chán, cậu sợ mình mở miệng ra là nhắc đến một vài vấn đề mà bọn họ tránh né. Hiện tại không phải lúc.
Giờ trên tay cậu đeo thanh tâm cổ mà Lang Phóng tặng, cổ thì đeo huyền châu của Phật Tử, trên người chép đầy giới văn của Phật Tử. Thi Sương Cảnh là con cá thoát lưới của mê tín dị đoan. Thế này thì còn nói chuyện gì nữa? Cả ngày hôm nay cậu đều cảm giác mình xong đời rồi, thật đó.
La Ái Diệu tắm rửa xong đi ra, Thi Sương Cảnh ngước cằm, màn hình máy tính bảng lập tức tắt ngúm. Cậu ngẩng đầu hỏi La Ái Diệu: “Mọi người sắp cùng nhau đi đối phó với Kỷ Phục Sâm sao?”
“Xem như là vậy.”
“Nhiệm vụ của tôi là gì? Tập trung học hành ư? Hay giữ khoảng cách an toàn?”
“Tổng kết chuẩn đấy.”
“Hôm nay tôi cứ nghĩ đến một tình huống cực đoan.” Thi Sương Cảnh dừng một thoáng, sắp xếp lại câu chữ, “Anh bảo pháp khí của anh là dùng để triệu hoán anh, nhưng lỡ anh đang bận thì sao? Tôi biết anh có rất nhiều pháp thân, cơ mà…… Anh cũng không phải toàn năng. Có lúc chính là cực hạn đối chọi với cực hạn, chỉ cách nhau một xíu xiu thôi.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Trước kia anh từng bảo muốn dạy tôi sử dụng pháp khí một cách “tinh vi”, vậy mà cuối cùng vẫn chưa dạy. Nhưng hình như tôi học mật chú của anh rất khá, rất nhanh đấy.”
Thi Sương Cảnh đứng lên, bước đến trước mặt La Ái Diệu. La Ái Diệu còn đang mặc áo choàng tắm, hắn hơi nhìn xuống Thi Sương Cảnh, hắn còn tưởng hôm nay tâm trạng cậu rất tệ chứ.
Cậu đặt tay lên nút thắt áo choàng tắm của La Ái Diệu, khẽ nói: “Dạy tôi thêm một chút đi, Phật Tử. Tôi muốn tự bảo vệ bản thân.”
Đây rõ ràng là đang nghi ngờ năng lực của La Ái Diệu yếu kém, song hắn lại cảm thấy Thi Sương Cảnh trong trạng thái này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Ồ, nhớ ra rồi, hệt như trạng thái hồi mới gặp. Nghiêm túc, đắn đo, không có cảm giác an toàn. Câu chuyện của Trang Hiểu đã phát huy hiệu quả. Đáng lẽ La Ái Diệu phải cảm hấy không vui, cơ mà Thi Sương Cảnh đã cởi nút thắt áo choàng tắm của hắn ra rồi.
“Cậu muốn học thì tôi sẽ dạy chắc?” La Ái Diệu bắt đầu hứng thú.
“Anh đâu có lý do gì mà không dạy. Tôi biết anh thích gì.”
Tâm trạng Thi Sương Cảnh rất đỗi phức tạp. Nếu nói cậu học được gì từ kinh nghiệm của Trang Hiểu thì thực ra chỉ có một chút thôi, đó là nếu phải giao mình ra thì nhất định phải nhận lại thứ có giá trị tương đương. Nói cho cùng là đang bán. Bán là vứt bỏ tự tôn, thậm chí vứt bỏ chân tình, không bán là vứt bỏ mạng sống hoặc vứt bỏ lý trí. Tất cả sự giáo dục mà Thi Sương Cảnh tiếp nhận đều đang nhấn mạnh câu nói – “Rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình”. Cơ mà không đến mức nói gay gắt như vậy, trong lòng cậu phần nhiều vẫn là buồn rầu. Tất cả đều loạn hết cả lên, chẳng có gì rõ ràng cả, chỉ có thể cố mạnh miệng.
La Ái Diệu cười gỡ tay cậu ra, hắn biết đọc suy nghĩ mà, có gì mà hắn không biết cơ chứ? La Ái Diệu nói: “Chỉ dựa vào suy nghĩ trong lòng cậu là tôi đã có lý do để không dạy rồi. Nhưng cậu đang rất sợ, có lẽ tôi lại phải dạy thôi. Mà dù tôi có dạy hay không thì cũng gạt cái chữ “Bán” ấy ra đi. Từ lâu tôi đã chẳng mua nổi cậu nữa rồi, tôi đã dặn cậu hãy xem những vật ngoài thân này như tấm thảm đắp lên người thôi, tôi cho cậu là để cậu thấy dễ chịu. Thế này mà còn bảo cậu biết tôi thích gì? Thi Sương Cảnh à, đi ngủ đi, trước khi giải quyết xong chuyện của Kỷ Phục Sâm, cậu chớ nên tỏ ra đáng thương với tôi.”
Hai người tranh luận thẳng thừng như thể đang dùng bảng cứng đánh bóng thẳng, đánh chan chát đến mức giật mình. Thi Sương Cảnh nói không lại La Ái Diệu, hơn nữa La Ái Diệu cứ bảo cậu tỏ ra đáng thương —— Lẽ nào còn một khả năng nữa, đó là không phải Thi Sương Cảnh đáng thương, mà phải là xui xẻo mới đúng?
“Nói thật thì tôi cũng chẳng biết phải dạy cậu cái gì. Tôi bảo cậu nghịch pháp khí thì cậu cứ nghịch đi, tìm được món nào ưng ý thì lấy ra, tôi sẽ nghĩ xem nên dạy thế nào.”
La Ái Diệu bổ sung câu đó vì hắn biết vừa rồi Thi Sương Cảnh định dùng miệng làm cho hắn. Thi Sương Cảnh đúng là liều thật.
Thấy sắc mặt cậu tươi tỉnh hơn, La Ái Thi Sương rốt cuộc cũng thả lỏng. Mà khoan, hắn có căng thẳng ư?
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chương này có liên quan đến nội dung thần thoại truyền thống trong bộ truyện “Xung Hỉ Dị Văn Đàm” mà tôi viết từ năm 2021, đến nay vẫn đang ra tiếp. Ý tưởng về Côn Lôn có tham khảo một phần từ truyện “Côn Lôn” của tác giả Trường Khiếp.