Chương 84: Người sống sót của ngày xưa cũ • Thế gian có Côn Lôn, thế gian không Côn Lôn

Một người dốc hết ruột gan bộc bạch quá khứ của mình cho một người khác nghe, thường sẽ hi vọng đối phương đừng chỉ coi đó là một câu chuyện, đừng dùng thái độ cợt nhả mà coi đó chỉ là một câu chuyện. Thi Sương Cảnh cất câu chuyện của Trang Hiểu vào trong lòng. Không ai hỏi cậu rốt cuộc đã nghe được những gì, vì trước đó Trang Hiểu từng kể hai lần rồi —— Một lần kể cho La Ái Diệu, một lần kể cho Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng. Chi tiết có chỗ khác biệt, song phiên bản vừa rồi là phiên bản mà Thi Sương Cảnh nghe là đầy đủ nhất, vừa khéo những người khác có thể không muốn nghe, hoặc là Trang Hiểu không muốn kể với họ. Một gia đình quá hạnh phúc hay một người quá ưu việt thì sẽ nhìn nhận thế nào về một kẻ tham lam đáng thương như y đây? Thi Sương Cảnh sở hữu một đôi mắt biết ngậm ngùi vì cảnh ngộ của người khác, Trang Hiểu có thể nhìn ra được.
Thi Sương Cảnh về đến phòng, phát hiện bảo châu màu vàng ươm nằm tán loạn trên thảm, cậu ngồi xuống kiểm tra, nhận ra đây là chuỗi hổ phách mật lạp mà La Ái Diệu đeo cho Bắp.
Tại sao chuỗi hổ phách mật lạp này lại đứt? Cậu cuống quýt ngồi quỳ xuống đất tìm kiếm những hạt châu rải rác trên thảm trải sàn, con mèo đương sự thì đang say giấc trên giường của hai người họ, nhìn vào mà tức. Nhưng nếu Bắp mà tỉnh dậy, có khi nó còn dùng chân đẩy hạt hổ phách tới chỗ sâu hơn ấy chứ. Thi Sương Cảnh đành lượm lặt thật mau lẹ.
La Ái Diệu đang không ở khách sạn. Tìm kiếm đến mức chán nản, Thi Sương Cảnh liền ngồi bệt xuống đất, bấy giờ bỗng có tin nhắn WeChat, là điểm thi thử lần 1.
Phụ huynh trong nhóm đều phải phản hồi là “Đã nhận”, các tin nhắn hiện ra liên tiếp. Thi Sương Cảnh kéo lên trên, tìm được file điểm thi, cậu mở file, điểm số và thứ hạng của cả lớp đập vào mắt.
Thi Sương Cảnh thi được 286 điểm. Ngữ văn 93, toán 44, tiếng Anh 51, tổ hợp tự nhiên 98.
Ồ…… Cũng được đấy nhỉ? Cậu ngẩn ngơ suốt hồi lâu mới hoàn hồn, đây đâu chỉ là “Cũng được”, mà là “Khá được” ấy chứ! Hồi làm đề mô phỏng thi thử cậu chỉ được có 222 điểm thôi!
Điểm tối đa cả kỳ thi là 750, thế mà lại vui vẻ chỉ vì hơn 200 điểm, Thi Sương Cảnh đúng là vô tư thật. “Tin tốt” này thành công xoa dịu nỗi ưu sầu và bi thương của cậu, dẫu chỉ xoa dịu một chút thôi.
Cậu ngồi trên thảm, nhìn ngắm xung quanh, khách sạn trang H**ng X* hoa làm cậu nhớ tới biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình mà Trang Hiểu kể, vài viên đạn bọc đường, tiền bạc và yêu chiều…… Thi Sương Cảnh thở dài thườn thượt, cậu không muốn tự dưng đi so sánh với người ta, nhưng không thể nào mà ngó lơ sự nguy hiểm đó được.
Thi Sương Cảnh, mày phải giữ tỉnh táo. Cậu tự nhắc nhở chính mình. Không chỉ tỉnh táo, mà còn phải hiểu rõ mình là người như thế nào. Họ có thế giới của họ, mày có thế giới của mày. Cứ cố chen vào thế giới đó thì thể nào cái chết cũng ghé thăm cho xem. Đáng sợ nhất không phải là không biết trốn đi đâu, mà là lý trí biết phải rời đi, nhưng cảm xúc muốn chạy trốn lại vĩnh viễn chôn dưới núi băng, chỉ còn tham dục tràn lan. Thậm chí là ái dục.
Thi Sương Cảnh, mèo của mày và mày, đó là toàn bộ trận tuyến rồi. Mày phải bảo vệ cho thật tốt.
Nghĩ đoạn, Thi Sương Cảnh cũng chẳng thể giống như nickname của cậu, chẳng thể chấp nhất với lời thề kiếm khách. Dẫu có muốn đi chăng nữa thì cậu cũng không đủ khả năng. Thi Sương Cảnh lại quay về trạng thái cô độc, thứ cậu giữ được chỉ có chiếc chìa khóa trong tay, song cậu không thể mở cửa một cách dễ dàng nữa. Không thể như thuở mới gặp gỡ, người ta còn chưa đến mà cậu đã chờ sẵn rồi.
*
La Ái Diệu không rảnh bận tâm đến suy nghĩ hay cảm xúc của con người. Theo hắn thấy, nếu vấn đề đang cấp bách thì cách duy nhất để xoa dịu tâm trạng chính là giải quyết vấn đề.
Ngày hôm ấy La Ái Diệu phá hủy tấm bia vỡ, đụng độ Trang Hiểu, ép Trang Hiểu giao nộp đồng hồ khung ảnh chứa Trang Lý An – con của y, Trang Hiểu đương nhiên không chịu. La Ái Diệu muốn điều ra rõ ngọn nguồn nên bắt đầu hỏi từ chuyện ga tàu.
Theo lời Trang Hiểu thì tên Kỷ Phục Sâm này là một kẻ cắn nuốt đã lang thang trên hành tinh này từ lâu rất lâu. Trước khi giới thiệu Kỷ Phục Sâm, Trang Hiểu cần giới thiệu về những vị thần từng viếng thăm cả trước đó nữa, về nền văn minh vũ trụ đến từ các vì sao xa xôi, càng sùng bái Chúa Sáng Thế. Lúc giới thiệu về chúng, Trang Hiểu y hệt một tác giả điên, mọi chuyện cứ như do y thêu dệt nên. Sau đó là đến phần giới thiệu về dân bản địa. Nếu vũ trụ hoặc các hành tinh khác có khả năng sinh sôi ra những sinh vật khó tả như thế, thì chẳng lý nào Trái Đất lại không làm được điều tương tự. Những vị thần dị chủng bản địa có tuổi thọ sánh ngang vũ trụ, hiện nay có rất nhiều thần bản địa vẫn chưa sinh ra, mà khi chưa sinh ra thì họ cũng như không tồn tại.
Nếu phân chia theo kiểu trong và ngoài đơn giản như thế, thì Kỷ Phục Sâm là một sự tồn tại đặc biệt. Gã chưa từng rời khỏi Trái Đất, song xưa nay cũng chưa từng cho rằng mình thuộc về nơi này. Gã không phải thần bản địa, cũng chẳng phải đứa con bị ngoại thần bỏ lại Trái Đất. Gã chỉ là gã mà thôi.
Cho dù Trang Hiểu từng sinh con cho Kỷ Phục Sâm, song hiểu biết của y về Kỷ Phục Sâm chỉ nhỏ bé như hạt bụi. Y chỉ có thể đặt hi vọng vào việc phóng đại vô hạn mặt vi mô ấy để suy đoán toàn cảnh. Kể từ rất lâu về trước, Kỷ Phục Sâm đã bắt đầu thu hoạch những dị chủng này. Sau khi cách ghi chép bằng chữ viết xuất hiện, Kỷ Phục Sâm lại càng tìm được niềm vui trong việc sưu tầm. Ngài không chỉ thu hoạch thần, mà còn thu hoạch, góp nhặt cả tín đồ của thần. Sau khi thần linh bị cắn nuốt, họ sẽ tiến vào sách của Kỷ Phục Sâm, được cất giữ trong không gian của Kỷ Phục Sâm. Bức tường sách Trang Hiểu từng thấy trong biệt thự thực ra chỉ là một hạt cát giữa biển cả. Kỷ Phục Sâm đang tạo ra thư viện, bảo tàng diệt thần của riêng mình, tuy gã hào hứng là vậy, nhưng đôi khi cũng lộ ra sự trống rỗng và cô đơn đến đáng sợ.
Thứ săn mồi mù quáng và chậm rãi như u hồn ở ga tàu điện ngầm chính là một dạng linh hồn bị thần phân thân của Nyarlathotep[1] nô dịch. Mục đích của chúng là bảo vệ và nuôi dưỡng hậu duệ của vị thần phân thân này. Tiếc rằng, vào đầu thế kỷ trước, phân thân ấy đã bị Kỷ Phục Sâm ăn hết rồi. Trong cơn điên loạn, tín đồ và hậu duệ của thần phân thân đã tự lưu lại đường tàu, do uy lực giảm mạnh, chúng chỉ có thể tạo ra vài sự kiện kinh hoàng lẻ tẻ. Thông thường những hậu duệ này cần phải có thân thích dị tộc bảo vệ thì mới trưởng thành được, nhưng vì mất đi sự chăm sóc đó nên chúng đã chết yểu ngay từ lúc mới sinh.
Địa mạch Đức Mẹ mà Trang Hiểu nhắc đến thuộc về thần bản địa, được sinh ra thuận theo thời thế, nó cảm nhận sự tồn tại, dung nhập của nhân loại mới mẻ trên mặt đất, rồi kết hợp với tín ngưỡng, tìm ra cách tự xử lý. Có lúc nó lừa gạt nô dịch loài người, có lúc lại đôi bên cùng có lợi…… Đáng tiếc cuối cùng nó vẫn chết khi bị Kỷ Phục Sâm săn đuổi vào đầu thế kỷ 19. Trang Hiểu ví Kỷ Phục Sâm với linh cẩu, bởi Kỷ Phục Sâm giỏi nhất là tận dụng sơ hở, đùa giỡn con mồi, gã vừa ăn sự tồn tại của thần linh, vừa ăn luôn nỗi sợ hãi, điên cuồng, rối loạn và tuyệt vọng của họ. Linh cẩu thích sống bầy đàn, Kỷ Phục Sâm cần phải dựa vào xã hội loài người để tìm kiếm niềm vui. Có thể dễ dàng bắt gặp linh cẩu trên thảo nguyện rộng lớn ở Châu Phi, mà Kỷ Phục Sâm cũng có mặt ở khắp mọi nơi để săn mồi.
Việc La Ái Diệu vào ga tàu truy tìm manh mối tuyệt đối không phải do Kỷ Phục Sâm sắp đặt. La Ái Diệu là Phật Tử, hắn rất giỏi tìm kiếm những điều dị thường, nói cách khác, những điều dị thường này khó lòng thoát khỏi mắt Phật. Phật có khả năng hàng yêu phục ma, đôi khi không xuất phát từ đạo nghĩa, mà là để tẩy sạch thứ dơ bẩn lọt vào mắt Phật. Đó là một sự vô tình không toan tính, vì thứ dơ bẩn không được phép tồn tại. Tuy nhiên La Ái Diệu là Phật Tử chứ không phải Phật, hắn sẽ đặt ra câu hỏi vì sao. La Ái Diệu kể rằng, hắn tình cờ nhìn thấy vật di động khổng lồ trông như đồng hồ cát nên mới đuổi theo, Trang Hiểu im lặng một thoáng rồi nói ra giải thích của mình.
Đó không phải đồng hồ cát gì cả, mà là “phi thuyền” do Kỷ Phục Sâm tạo ra từ trí tưởng tượng của gã, hay theo cách gọi của La Ái Diệu là “bè sao”. Tuy nói là phi thuyền, nhưng Trang Hiểu không cảm thấy Kỷ Phục Sâm thực sự muốn rời khỏi Trái Đất. Kỷ Phục Sâm buông thả cho sự ngây thơ của giống loài phi nhân loại, song bản năng lại bất an với mọi sự vật sau khi rời khỏi Trái Đất, như thể trạng thái toàn trí toàn năng ấy sẽ tan vỡ. Kỷ Phục Sâm sẽ dùng phi thuyền hình kim tự tháp ngược này để thu nhận tín đồ và cất đồ sưu tầm. Gọi là đồng hồ cát thực ra cũng không sai, bởi vì kim tự tháp có lúc xuôi lúc ngược, giống như Kỷ Phục Sâm luôn cố ý điều chỉnh sân chơi và viện bảo tàng của gã, nhưng đối với người sống thì đó lại là lồng giam ngủ mãi. Kỷ Phục Sâm sẽ dùng con người để làm bất cứ chuyện gì.
Sau đó La Ái Diệu kết hợp với bản đồ Tưởng Lương Lâm cung cấp, nhanh chóng đoán ra rằng chắc hẳn Kỷ Phục Sâm lợi dụng nước để điều chỉnh chiều xuôi ngược của kim tự tháp, sắp xếp những vật và người mà gã sưu tầm. Hiện tại chuyện rắc rối nhất là Kỷ Phục Sâm đã theo dõi long nữ và Thi Sương Cảnh, mà long nữ là người La Ái Diệu cần, Thi Sương Cảnh là người La Ái Diệu càng cần hơn. Ngay khi mà Trang Hiểu thuật lại câu chuyện của mình, La Ái Diệu thậm chí cảm nhận được rằng có lẽ Kỷ Phục Sâm cũng muốn săn đuổi hắn.
Những thiên nhân và chúng sinh Phật quốc mà La Ái Diệu mất liên hệ cũng có liên quan tới Kỷ Phục Sâm sao? Nghĩ tới vấn đề này, hắn bèn thảo luận với Tưởng Lương Lâm, Tưởng Lương Lâm cũng lo rằng những vị thần Chung Sơn mà hắn quan tâm đã gặp nạn, vậy thì bọn họ nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Trang Hiểu từng tiết lộ cho La Ái Diệu biết cách y chạy trốn khi đó, nhưng La Ái Diệu hiểu rõ, con đường ấy không phải là đường hai chiều. Kỷ Phục Sâm sẽ đột ngột khiến người ta ghê tởm, trả thù người ta, nên La Ái Diệu cho rằng mấu chốt của vấn đề là phải phá hủy khả năng báo thù của gã, hay cũng chính là khả năng phản ứng tức thời của gã. Mà đây cũng là điều Trang Hiểu mong họ muốn. Lập kế hoạch phải tránh tham lam, La Ái Diệu nhanh chóng nảy ra ý tưởng, và bằng cách trao đổi ý tưởng này, hắn đã lấy được chiếc đồng hồ khung ảnh mà hắn hứng thú từ tay Trang Hiểu —— Một vật chứa có thể tạm ngừng thời gian, thu giữ phi nhân loại và trao cho chúng năng lực hành động phi phàm.
“Trước đây tôi không muốn tin thiết bị đồng hồ cát kia dùng mặt nước rộng lớn làm vật dẫn, là bởi tôi từng rất quen thuộc với vật dẫn này.” Trương Lương Lâm ngóng nhìn đập Tử Bình Phô mịt mù sương đông, giọng đầy ưu tư, “Anh biết đấy, nguồn gốc của tôi liên quan tới thần thoại truyền thống. Tôi chợt nhớ đến một chủ đề mà tôi từng định nói với người quen cũ, song cuối cùng lại không nói.”
“Anh biết Côn Lôn chứ?” Tưởng Lương Lâm hỏi La Ái Diệu.
“Thế gian có Côn Lôn, thế gian không Côn Lôn.” La Ái Diệu cất giọng nghiền ngẫm, “Thú vị đấy.”
******
★Chú thích:
[1]Nyarlathotep: Đây là một vị thần thuộc vũ trụ Cthulhu Mythos. Nyarlathotep là một Outer God với vô vàn hóa thân, là sứ giả và người đại diện tại Trái Đất của các vị thần. Khác với các vị thần khác của Cthulhu Mythos bị đày ải tới các vì sao, Nyarlathotep thường xuất hiện trên Trái Đất với hình dạng một người đàn ông cao gầy, vui vẻ và sử dụng ngôn ngữ của con người.

Editor: Túm lại thì Phật Tử đi theo tuyến tâm linh huyền huyễn, còn Kỷ Phục Sâm đi theo tuyến Cthulhu kỳ ảo nhé.