Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 83

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 83: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp – 5

Trigger Warning: Chương này có cảnh máu me, loạn trí và sinh con. Chương này kết thúc phần hồi ức của Trang Hiểu, chương sau sẽ đi vào tình tiết của nhân vật chính.

Đề cử BGM: “Loom – Piano reworks” —— Eydís Evensen, Ólafur Arnalds

*

Các con hãy cầm lấy mà ăn đi, đây là thân thể Ta.

—— Phúc âm Matthew 26:26 / “Kinh Mân Côi” Màu nhiệm Sáng đoạn thứ năm

====================

“Mùa đông năm ấy, nhiệt độ đảo Hồng Kông hạ xuống mức thấp nhất, thời điểm lạnh nhất về đêm còn thấp hơn 0°, đi ngoài đường lạnh chết cóng. Tôi ở nhà đốt lò sưởi âm tường, người giúp việc ba ngày dọn dẹp một lần, về sau tôi không muốn ai quấy rầy mình nên đều tự làm hết. Phạm vi hoạt động của tôi rất nhỏ, chỉ có phòng ngủ, bếp và phòng khách thôi nên quét dọn cũng không khó khăn. Tôi trở nên rất sợ âm thanh và ánh sáng. Nằm mơ suốt đêm khiến tinh thần tôi cực kỳ mệt mỏi, rõ ràng mang thai sinh đôi mà cân nặng tụt xuống chỉ còn 30 pound, gầy như bộ xương khô. Mỗi khi đọc hết sách, tôi luôn không kìm được nước mắt, cảm xúc bức bối như thể đang đọc rất nhiều di thư. Nếu không dùng việc dọn dẹp để chuyển dời sự chú ý thì tôi sẽ bị những âm thanh và hình ảnh đau khổ ấy cuốn đi. Kỷ Phục Sâm thường xuyên vắng nhà, mà thực ra gã có ở nhà cũng vô ích, ngày nào tôi cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chẳng quan tâm gã có ở nhà hay không. Nói cách khác, tôi chưa từng cảm thấy gã thực sự rời đi. Tôi không phân biệt được giọng nói của gã là ảo thính hay chân thực, trừ phi gã tới trước mặt tôi, muốn tôi đi cùng gã. Mà dù nhìn thấy gã thì sao? Cũng có thể chỉ là ảo giác mà thôi. Nhiều lần tôi cứ ngỡ gã đang ở nhà, song chỉ chớp mắt là gã lại biến mất. Nếu chạy trốn thì bên ngoài rất lạnh, mà tôi lại là kẻ quái thai, một gã đàn ông mang bầu, tôi phải trốn kiểu gì đây? Sau đó ngay cả việc khám thai cũng tiến hành tại nhà. Kỷ Phục Sâm bảo nếu lo lắng thì sinh con ở nhà cũng được, mọi thứ đều sẽ được chuẩn bị chu toàn. Tôi cảm thấy phiền phức. Tôi chỉ muốn mau chóng sinh con ra, tôi không muốn tiếp tục làm quái thai nữa. Tôi sợ. Lúc đó tôi còn tưởng mình bị trầm cảm.”

“Chẳng mấy chốc, ngày ấy đã đến. Bác sĩ đỡ đẻ không phải bác sĩ khám thai cho tôi, tất cả y tá đều lạ mặt. Tôi không biết bọn họ là ai. Tôi và Kỷ Phục Sâm đã quyết định là tôi sẽ sinh mổ, vì tôi là nam, không có đường sinh sản, làm sao mà sinh thường được? Mấy ngày trước khi bác sĩ và y tá tới chuẩn bị, Kỷ Phục Sâm đã cùng tôi làm quen với mọi thứ, quy trình ra sao, bác sĩ phải làm gì, y tá phải làm gì, gây tê như thế nào…… Ngày cơn đau ập đến, y tá dạy tôi cách hô hấp, trong cơ thể tôi không có t* c*ng, nhưng y tá vẫn bảo là t* c*ng co thắt, dặn tôi đếm số lần co thắt. Hôm ấy trên đảo đăng cảnh báo bão số tám, mùa đông sao lại có lốc xoáy nhiệt đới mạnh đến mức ấy, hơn nữa đã vào gần bờ rồi mà uy lực vẫn rất khủng khiếp. Phòng sinh nằm ở lầu hai, bọn họ kéo rèm cửa sổ lên, gió dữ đập vào cửa kính, nhà bọn tôi toàn là cửa sổ kính to, tôi sợ rằng lúc mình sinh thì kính sẽ vỡ toang mất. Nếu Kỷ Phục Sâm ở đây, gã hẳn phải nghĩ cách. Ngặt nỗi chẳng thấy Kỷ Phục Sâm đâu cả. Hôm ấy, từ đầu chí cuối Kỷ Phục Sâm không hề xuất hiện.”

“Tôi gọi cho gã rất nhiều cuộc song đều mất tín hiệu. Y tá bảo tôi đếm số lần co thắt t* c*ng, nhưng tôi đau quá chẳng đếm nổi. Trước đó tôi và Kỷ Phục Sâm đã nhất trí rằng nếu tôi đau thì véo gã một cái, gã sẽ ghi nhớ thay tôi. Mà Kỷ Phục Sâm lại chẳng ở bên, tôi không tìm được gã. Ban đầu tôi cực kỳ tức giận, tôi nằm trên giường sinh chửi bới cả nhà gã, chửi xong rồi chợt nghĩ, có khi nào gã đã ra biển rồi chăng, có khi nào gã xem dự báo thời tiết rồi lái du thuyền rời khỏi đảo Hồng Kông rồi chăng, trước kia gã đã từng làm chuyện như thế rồi. Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng không gọi được, tôi bắt đầu hoài nghi phải chăng điện thoại mình bị hỏng, bèn nhờ bác sĩ và y tá “Các vị hãy gọi điện cho Kỷ Phục Sâm, các vị hãy báo cảnh sát đi, có lẽ Kỷ Phục Sâm đã ra biển rồi”. Y tá vẫn kiểm tra dụng cụ, ba bác sĩ mải buôn chuyện, chẳng ai đoái hoài tới tôi cả, cứ như thể tôi là người trong suốt vậy. Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Tôi không muốn sinh con. Vì sao chẳng ai để ý tới tôi, vì sao lại đối xử với tôi như vậy. Tôi muốn chạy trốn, y tá phát hiện ra, liền cùng bác sĩ trói hai chân tôi lại, bảo rằng “Sao có thể không sinh con chứ, anh Kỷ mong muốn cậu ngoan ngoãn sinh con ra, chớ nên cáu kỉnh.”

“Trước đây người ta thường hay so sánh các loại đau đớn, thực ra chẳng gì so được cả, hoàn toàn không so được. Đã thống nhất là sẽ sinh mổ, tôi nghe nói gây tê cục bộ sẽ có cảm giác kéo bụng, mà ngay cả cảm giác đó tôi cũng thấy sợ, cho nên tôi muốn gây tê toàn bộ. Tuy nhiên bọn họ chỉ trơ mắt nhìn tôi sinh con. Không có phẫu thuật, không có gây tê, thậm chí không có giảm đau. Tôi cảm tưởng như mình sắp chết. Không, là đã chết rồi, tôi bây giờ chỉ là một chút chấp niệm từ thuở ấy đang tiếp quản cơ thể. Lần đầu tiên tôi nhận ra đèn trong nhà có màu xanh, tôi nhìn chằm chằm ánh đèn đến mức muốn lòa cả mắt. Đau đớn lắm. Tôi có thể cảm nhận được bọn trẻ mắc trong xương, không thể nào sinh ra. Tôi bị lừa. Rốt cuộc tôi làm sai điều gì mà bị Kỷ Phục Sâm lừa gạt như vậy? Bị những người này lừa gạt như vậy? Bấy giờ bác sĩ bắt đầu đẩy bụng tôi, tôi biến thành vật chứa dùng một lần, bọn họ dùng xong sẽ vứt tôi đi, chính là như thế đấy. Tôi vừa đau vừa sợ, sức cùng lực kiệt, không biết tại sao lại ra nông nỗi này, không biết bão tan từ bao giờ, không biết lúc nào tôi sẽ chết. Nếu bọn họ không trói chân tôi lại là tôi đã nhảy xuống giường, vớ lấy dao mổ để tự sát, cắt phăng cổ họng mình.”

“Chẳng biết qua bao lâu, cơn đau không còn dữ dội nữa, như thể thứ trong cơ thể muốn chui ra, muốn chứng kiến sức mạnh ánh sáng từ từ tan biến, có phần giống với cảm giác tuyệt vọng. Tôi thả lỏng hơn một chút, đồng thời ý thức được rằng quá trình sinh nở kéo dài quá lâu, đứa bé sắp không qua khỏi rồi. Tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực mà có thể tiếp tục van xin những người đó. Sau này tôi mới biết —— Bọn họ đều là kẻ điên…… Kỷ Phục Sâm không chỉ ăn thần linh mà còn đùa giỡn với tín đồ các vị thần đó bỏ lại. Cậu hiểu chứ? Kỷ Phục Sâm xem những người đó như món đồ chơi, cũng xem tôi như món đồ chơi. Xem ra gã đã giao phó gì đó, ép những tín đồ ấy đỡ đẻ cho tôi, nhưng những tín đồ ấy còn hiểu rõ thân phận của tôi hơn cả tôi, tôi thậm chí còn thấp kém hơn họ một bậc…… Tôi là đối tượng mà các tín đồ đều có thể đùa giỡn. Một khi đứa trẻ chào đời, tôi sẽ bị vứt bỏ. Tôi không rõ vì sao họ không dùng dao mổ rạch nát bụng tôi cho rồi, có lẽ họ cảm thấy mặc kệ tôi chịu đau sẽ càng thú vị hơn. Tôi chẳng đoán được, về sau cũng chẳng muốn đoán. Mấy năm qua tôi đã giết rất nhiều tín đồ như vậy.”

“Con của tôi sắp chết thì họ mới tiêm thứ gì đó, tôi không biết nữa, song cơn đau sau đó khủng khiếp đến mức tôi chỉ muốn tự kết liễu ngay lập tức. Tôi sụp đổ, kêu gào, khóc lóc, đứa bé đầu tiên ra đời, ngay sau đó là đứa thứ hai. Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Trước khi chạy trốn, tôi làm chó cho Kỷ Phục Sâm, tôi cầu xin gã chữa trị cho tôi, chữa khỏi rồi tôi mới bỏ trốn. Tôi chẳng có tôn nghiêm gì cả. Cặp sinh đôi chào đời, tôi lặng lẽ chờ chết, chờ đợi thời khắc bị lăng nhục kéo đến, nhưng thời khắc đó mãi mãi không đến, bởi vì —— Những tín đồ đó đã phát điên, hoàn toàn điên loạn.”

“Kỷ Phục Sâm là sự tồn tại như vậy, con của Kỷ Phục Sâm tuy là con lai, song vẫn kế thừa một phần. À không, là kế thừa gần như toàn bộ. Các bác sĩ, y tá trở nên loạn trí, nói mê sảng, làm ra những hành động đáng sợ ở trong phòng. Tôi thấy một bác sĩ cắn vào bộ phận sinh dục của một bác sĩ khác, y tá dùng dao mổ rạch lưỡi, dùng kéo y tế cắt đầu vú mình. Máu. Máu đổ ra là mọi chuyện càng vượt tầm khống chế. Bọn họ bò rạp dưới đất như chuột, trông có vẻ họ đang nói chuyện với nhau song thực chất là đang nói chuyện với ảo giác. Tôi chứng kiến cơ thể họ dần thối rữa, da thịt tan chảy, một y tá cúi đầu, hốc mắt cô ta dính liền với chân của một y tá khác…… Cuối cùng bọn họ đều tan chảy thành một vũng, chính là cảnh tượng như thế đấy. Tôi chỉ có thể nằm trên giường sinh thở thoi thóp. Không có tiếng trẻ con khóc. Dần dà, ngay cả âm thanh kỳ dị mà các tín đồ phát ra cũng biến mất hết.”

“Sau khi hồi phục sức lực, tôi chống người dậy, xốc khăn phẫu thuật lên, tôi cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng nhất…… Thế nhưng bọn nó chỉ là những đứa trẻ bình thường nhất mà thôi. Thật đấy. Trẻ con mới sinh rất xấu, người dính đầy chất gây và dịch tiết, nhưng bọn nó đều là trẻ con loài người. Tôi chẳng biết phải làm sao. Tôi thờ ơ với thứ dưới đất, chỉ biết rằng phải khiến cho bọn trẻ cất tiếng khóc. Tôi không biết đứa nào là anh, đứa nào là em, đành bế một đứa lên trước, tìm cách làm nó khóc. Cảm tạ trời đất, đứa bé trong tay tôi mau chóng cất tiếng khóc. Lúc đó tôi tưởng được cứu rồi nên vội xử lý đứa còn lại, nhưng tôi chợt nghe tiếng có người mở cửa biệt thự. Kỷ Phục Sâm đã trở về.”

“Đầu óc tôi lúc ấy thực sự không tỉnh táo. Rõ ràng nên làm như thế này, nhưng cơ thể tôi lại vô thức xử lý theo cách cũ. Tôi đã vui vẻ trong vài giây ngắn ngủi. Tuy đứa bé còn lại không khóc song hình như đã hô hấp được rồi, ngực nó hơi phập phồng, có luồng khí nhẹ từ mũi và miệng. Đứa mà tôi xử lý trước là anh trai, tiếng khóc của nó đột nhiên im bặt, hô hấp cũng bị cản trở. Tôi không biết xảy ra chuyện gì. Cái vũng dưới đất ghê tởm vô cùng, cứ như sẽ trỗi dậy ăn tươi nuốt sống tôi bất cứ lúc nào. Toàn thân tôi đau đớn khôn kể, song tôi phải rời khỏi căn phòng đó. Tôi dùng khăn phẫu thuật bọc hai đứa bé lại, bọn nó đều nhỏ xíu, còn chẳng lớn bằng bàn tay tôi, rõ ràng đã đủ tháng rồi cơ mà…… Tôi cẩn thận tránh giẫm trúng thứ đó. Khó khăn lắm mới đẩy cửa ra được, nhưng tôi lại phát hiện ngoài phòng không phải tòa biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình. Tôi không biết đó là nơi nào. Trước mắt tôi chỉ có một hành lang trải dài bất tận.”

“Nương theo ánh sáng hành lang, tôi chầm chậm đi tới, song lại nhận thấy sắc mặt đứa lớn cực kỳ bất thường, nom như bị nghẹn đến nỗi tím bầm vậy, tôi không biết có phải nó bị ngạt thở hay không, chỉ có thể nhanh chóng xử lý…… Nhưng tôi sẽ xử lý kiểu gì đây? Tôi thực sự có thể cấp cứu cho trẻ sơ sinh ư? Vì sao trước kia tôi không học thêm một chút chứ? Tại sao nó lại ngạt thở? Tôi thực sự không biết. Giữa lúc luống cuống, tôi gọi tên Kỷ Phục Sâm. Mặc kệ gã là ai, gã là cái gì, gã đã trở về rồi thì có thể tới giúp tôi được không? Tay chân và cơ thể của đứa lớn từ từ mất đi nhiệt độ. Tôi không biết còn cách nào khác nữa không, nhưng tôi phải tìm Kỷ Phục Sâm, cầu xin Kỷ Phục Sâm giúp mình. Thế là tôi bọc đứa lớn lại, bế bọn nó đi nhanh trên hành lang, nếu có sức chạy thì tôi cũng chạy một đoạn. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi…… Đứa lớn cứng ngắc trong lòng tôi. Khi ấy tôi cũng có dự cảm rồi, nhưng chuyện kế tiếp vẫn vượt quá khả năng chịu đựng của tôi.”

“Người ta thường bảo trẻ con mới sinh như đậu hũ. Không phải thế, kỳ thực chúng nó chỉ là thú con mà thôi. Bọn nó đúng là mềm thật, nhưng tuyệt đối không hề giống đậu hũ. Cảm giác khi chạm vào đứa lớn…… Cơ thể trẻ con rất nhiều nước……. Cậu biết không, xác trẻ sơ sinh thường thối rữa từ bên trong. Trẻ con mới chào đời quá nhỏ, quá nhẹ, xương mềm như nước, chết rồi cũng sẽ không đơ cứng. Khi tôi chú ý đến thì nó đã mềm oặt rồi…… Tôi cúi đầu nhìn nó, cố kìm nén không hét lên, song khoảnh khắc ấy tôi đã hoàn toàn sụp đổ.”

“Nó mau chóng thối rữa trong lòng tôi, nâu, vàng, đỏ, xanh…… Tôi suýt không bế nổi nó…… Nó chảy ra khỏi vòng tay tôi…… Tôi không dám chạy, chỉ có thể bước đi, tôi đi tìm Kỷ Phục Sâm, tại sao lại có thể như thế…… Tại sao có thể chết đi như thế, bằng cách đó ở ngay trong tay tôi, ngay trước mắt tôi…… Nó chảy xuống thảm, thấm vào quần áo tôi…… Mới nãy còn là một đứa trẻ, thế mà giờ chỉ là một cục thối rữa…… Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…… Dù có chết cũng không nên chết như vậy……”

“Tôi không lê bước nổi nữa. Tôi ngã quỵ trên thảm trải sàn, nhìn chằm chằm vào tàn dư của thằng bé. Nó đang biến mất. Cho dù thối rữa, cho dù thối rữa thì vẫn phải sót lại gì đó chứ, nhưng ngay cả màu sắc kinh khủng nhất cũng từ từ phai nhạt…… Phai khỏi quần áo tôi, khỏi thảm trải sàn, khỏi khăn phẫu thuật, khỏi tầm mắt tôi, tưởng như chưa từng tồn tại. Hô hấp. Không phải tôi đang hô hấp. Không phải đứa bé còn lại trong lòng tôi đang hô hấp. Là hô hấp của thứ gì đó, một hình ảnh về sự hô hấp. Ở trong phòng ư, hay là bức bích họa này, là thảm, là bàn, là chính hành lang, là cái gì đang hô hấp……”

“Cái chết của thằng bé đã chọc thỏng lớp màng điên loạn trong tâm trí thôi. Lớp màng sặc sỡ màu sắc, lừa mình dối người.”

“Chính Kỷ Phục Sâm đã ăn nó. Đáng lẽ gã còn tiếp tục ăn cả Trang Lý An, nhưng Kỷ Phục Sâm đã dành ra cho bản thân một kỳ hạn để nhấm nháp dư vị. Gã phát hiện hậu duệ của mình là món ngon tuyệt hảo mà chẳng vị thần xưa cũ hay cổ đại nào có thể sánh bằng. Chẳng biết đến bao giờ mới có được hậu duệ tiếp theo, Kỷ Phục Sâm tạm thời chừa cho Trang Lý An một mạng. Đến tận bây giờ, gã vẫn lưu luyến hương vị ăn chính con mình. Cho đến nay tôi chưa từng thực sự thoát ra được. Ngày nào tôi cũng nhủ thầm, có lẽ Kỷ Phục Sâm vẫn đang chăn nuôi tôi và Trang Lý An. Sẽ chẳng có gì tốt lên cả. Chúng tôi chỉ là vong hồn của ngày xưa cũ, liên tục sinh ra ảo giác rằng mình đang sống.”

*

Thi Sương Cảnh hoàn toàn chấn động. Cậu không tài nào tưởng tượng nổi Trang Hiểu đã nỗ lực nhường nào mới đi được đến bước hôm nay.

Từ “khủng khiếp” đã không đủ để khái quát cuộc đời này nữa rồi. Đây là khối ung nhọt đã nuốt chửng Trang Hiểu, sinh sôi vô hạn, ăn mòn vô hạn, ngay cả chết cũng chẳng thể giải thoát.

Editor: Theo tác giả chia sẻ thì không phải Kỷ Phục Sâm hoàn toàn không có tình cảm với Trang Hiểu, chỉ là gã rất méo mó. Khi chứng kiến Trang Hiểu dũng cảm và kiên cường như thế, gã mới bắt đầu động lòng.

Bình Luận (0)
Comment